

Tác phẩm: Vệt nắng cuối trời
Tác giả: Khánh Bùi
Nguồn bài: Internet
Giọng đọc: Alissa
Phần 1: Mai Anh - thị trấn biển ngộ nghĩnh
Nội dung phần 1:
Tác giả: Khánh Bùi
Nguồn bài: Internet
Giọng đọc: Alissa
Phần 1: Mai Anh - thị trấn biển ngộ nghĩnh
Nội dung phần 1:
Khi ôm lấy cây đàn, bằng cả niềm tin và khích lệ có được từ Mai Anh, tôi hát hết nỗi lòng, hát để xua tan bóng đêm..
1. Mai Anh - thị trấn biển ngộ nghĩnh.
Chiếc taxi vàng như trái cam lướt êm ru trên mặt đường trải nhựa láng mịn. Tôi ghé sát đôi mắt nâu vào cửa kính, trên cao, bầu trời chứa những đám mây thẫm đen như chùm nho mọng nước lặng lẽ trôi qua. Tôi mím nhẹ môi. Một sự chào đón không chút hứng khởi. Tuy nhiên cảm xúc buồn bã chưa kịp thấm vào đâu thì đã nhường chỗ cho sự ngỡ ngàng ngự trị. Con đường đang đi chợt mở ra một ngã 3 thênh thang. Bằng cú đánh tay điệu nghệ, chiếc xe bất ngờ rẽ trái, ôm một vòng cua hình cánh cung hoàn hảo. "Biển đang gọi tên em đấy" - anh lái taxi có giọng nói khô trầm hào hứng thông báo. Gần như ngay lập tức, những ngọn đồi xanh thoai thoải xuôi về phía biển đột ngột choán đầy đáy mắt. Xen giữa khoảng trống của thanh chắn và bụi cỏ cao vút ven đường. Ở phía xa xa, bãi cát trắng như dải lụa mềm hiện ra thấp thoáng. Trên mặt biển gần bờ, những cột nước lớn dâng cao đẩy nhau về phía ghềnh đá, gặp những vỉa đá sừng sững, từng con sóng vỗ vào, đẩy tung những bọt biển trắng xóa lên cao. Ẩn hiện giữa lớp mây mỏng như làn khói, những con chim biển đang chao lượn đầy hào hứng giữa sớm mai. Tuyệt quá, tôi chớp nhẹ hàng mi, lòng khẽ xuýt xoa. Khung cảnh đượm vẻ hoang sơ mà đẹp mê hồn.
Anh taxi không còn nói nhiều như quãng đường dài vừa qua nữa. Xe cũng chạy chậm hơn, tập trung bám vào những đường cua ngoằn ngèo uốn cong trên địa hình ngọn đồi. Chừng 20 phút sau hai bên đường bắt đầu lác đác xuất hiện những khung cảnh mang dấu ấn bàn tay con người, đi chừng 2km nữa, không gian của một thị trấn biển hiện ra dần sắc nét. Anh taxi ngơ ngác giơ ngón tay ra chỉ trỏ:
- Dọc con đường này, anh nghĩ em sẽ tìm được ngôi nhà phù hợp với dự định của mình.
- Oh, cảm ơn anh, không gian tuyệt quá, em thấy thích nơi này rồi, anh dừng ở chỗ kia nhé! – tôi đưa tay chỉ về phía trước.
- Anh biết một biệt thự khá tuyệt! Chắc chắn em sẽ thích, để anh đưa em tới tận nơi luôn.
- Dạ thôi anh, em muốn đi bộ một chút, lâu rồi em chưa có lại cảm giác thả mình trước gió biển.
- Cũng khá xa đấy. - anh taxi nói chân thành.
- Dạ, không sao đâu ạ, em đến đây để vui chơi mà anh.
Anh taxi nhanh chóng xuống xe, mở giúp tôi cánh cửa rồi vòng ra phía sau lấy đồ. Đón lấy tờ tiền lớn từ tôi, anh cười giòn:
- Chúc em may mắn, và sẽ thấy hạnh phúc khi ở đây - anh lấy ra một chiếc card, có gì cứ gọi anh nhé!
- Dạ, cảm ơn anh ạ!
Tôi đón lấy bằng những ngón tay trắng thon mềm, khẽ liếc qua, gật đầu chào anh lần nữa rồi bước lên vỉa hè. Chiếc valise hồng phấn trôi êm theo từng bước chân. Những cơn gió đậm hương vị biển òa đến, nhanh chóng chào đón tôi, cuốn lấy mái tóc mềm, xõa nó tung bay. Luồng không khí trong lành lan dọc cơ thể, tôi như được ướp thêm sức sống mới. Cảm giác thật tuyệt, tôi mỉm cười, giang rộng hai cánh tay, để những cơn gió vuốt ve mơn man.
Tôi kéo chiếc valise bước chầm chậm, dọc lối đi, một loạt những thân dừa mập ú và lùn tịt xếp hàng ngay ngắn trải dài. Những tàu lá thấp đã vàng rượi khẽ sà xuống theo những cơn gió như muốn chào đón du khách. Một thị trấn biển ngộ nghĩnh, tôi cười. Hướng cái nhìn rộng ra xung quanh, có lẽ, không phải là thời điểm du lịch trọng điểm của năm nên nơi đây mang vẻ thanh bình đến lạ lẫm. Một vài hàng quán đang bắt đầu dọn hàng, tiếng cười nói đùa nghịch vang nhỏ, cuộc sống giản dị mà trong lành. Đó còn là cảm giác đáng mơ ước với những người luôn bị lớp sóng cuộc sống xô bồ cuốn đi. Tuy nhiên, với tôi - người trẻ ưa chuyển dịch trong cái tôi nghệ sĩ đang dần lớn thì có lẽ đây đâu hẳn sẽ là điểm dừng chân cuối cùng.
Cho dù không gian nơi đây bất giác gợi đến sự bình yên kì diệu. Tôi đi chậm nên dễ dàng cảm nhận vài chàng trai đang nhìn tôi ngẩn tò te đến nỗi không dám chớp mắt lại. Dĩ nhiên là thế rồi, ngoại hình và style ăn khớp luôn khiến tôi nổi trội ở bất kì đâu.
Những cơn gió biển mới lại tới, hương vị tự do khoan khoái ủ đầy trong tôi sự phấn chấn lạ thường. Tôi nhìn ra xa hơn tìm kiếm, và chợt khựng lại, ánh mắt bị hút vào ngôi nhà có lớp ngói màu đỏ thắm, nổi bật trên cái nền xanh đến mênh mang của cây cỏ xung quanh. Thật tuyệt, đây chính là ngôi nhà trong mơ của mình.
Nhìn từ xa, với lối kiến trúc hình tròn mang đậm phong cách Pháp cổ, nó thật nên thơ tựa một tòa lâu đài nhỏ, trông thật đáng yêu. Dễ thương quá đi mất, tôi mỉm cười, xốc lại chiếc guitar trên vai, bước nhanh hơn trên lối đi nhỏ lát gạch màu nâu sạm. Khuất sau dãy nhà nghỉ, ngôi nhà bé xinh đã dần hiện ra..