- Xu
- 755,860,737
8483
30
Trăng trên biển soi thấu lòng cát sỏi
Mây đêm xa mài miệt cuộc giang hồ
Dẫu biết chứ chuyện đời đâu tính được
Vẫn muốn cầm bàn tay ấy và mơ
Biết có cùng nhau qua nọ núi kia sông
Biết có thể nào chia hết mùa trăng ấy
Biết có còn nhau khi sớm mai thức dậy
Hay ta sẽ quên nhau như nhiều phen đã dặn lòng phải nhớ trong đời.
Ta vẫn muốn nhớ người
Sau muôn đêm sâu nữa
Ta muốn nhớ người khi tơ tóc rồi phai
Ta muốn nhớ người dẫu qua tháng năm dài
Chúng ta đều chẳng còn là nhau của thời ước mơ nào cũng lung linh, khoảng trời nào cũng chật chội
Mắt xa vắng kể nhau nghe chuyện mới
Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây..
Nguyễn Thiên Ngân
Bài thơ là một lời tự sự rất mềm, rất buồn, và rất thật của một trái tim còn tha thiết thương, dù biết tình yêu không thể nào nắm giữ trọn vẹn. Ở đó, Nguyễn Thiên Ngân mang đến giọng điệu quen thuộc: dịu như gió biển đêm, nhưng sâu và rát như cát mịn dưới ánh trăng.
Ngay từ những câu đầu, không gian được mở ra bằng hình ảnh trăng trên biển và mây đêm giang hồ. Đó là một bối cảnh vừa đẹp, vừa hoang hoải, khiến mọi suy tư trở nên trần trụi hơn. Dẫu biết chuyện đời đâu tính được – một sự thừa nhận đầy mệt mỏi – vậy mà lòng vẫn muốn cầm tay và mơ. Khát vọng được yêu và được ở bên người mình thương mạnh hơn cả nỗi sợ thất vọng.
Cả đoạn thơ tiếp theo xoay quanh những câu hỏi không lời đáp: có cùng nhau vượt núi qua sông, có chia hết mùa trăng, có tỉnh dậy mà vẫn còn bên nhau? Những câu hỏi ấy không phải để tìm câu trả lời, mà để cho thấy sự bất an của trái tim: yêu là mong manh, nắm tay nhau hôm nay nhưng chưa chắc là còn nhau ngày mai. Câu cuối đoạn này đặc biệt hay: "Hay ta sẽ quên nhau như nhiều phen đã dặn lòng phải nhớ trong đời." Một nghịch lý rất người, rất đời: càng dặn mình nhớ, lại càng dễ quên; càng cố quên, lại càng nhớ nhiều hơn.
Đến đoạn sau, giọng thơ chuyển sang một nỗi buồn đẹp, một sự buông xuôi mà vẫn đầy thương. Ta vẫn muốn nhớ người – điệp khúc ấy vang lên như một lời thú nhận không thể giấu. Dù "muôn đêm sâu nữa", dù "tơ tóc rồi phai", dù "qua tháng năm dài", người nói vẫn muốn giữ ký ức về người kia, như giữ một phần thanh xuân đã cũ. Bài thơ trở nên day dứt nhất khi thừa nhận rằng vẫn muốn nhớ người dẫu đôi bên đã không còn là nhau như thuở mơ mộng, thuở bầu trời nào cũng lung linh, khoảng trời nào cũng chật chội vì có nhau.
Câu kết "Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây" là một nốt trầm sâu, khẽ mà nhói. Nó không tuyệt vọng, mà là một sự chấp nhận: có những tình yêu không giữ được, nhưng ký ức về nó vẫn đẹp đến mức người ta sẵn sàng đau thêm một lần nữa để còn được nhớ.
Bài thơ vì vậy không chỉ nói về tình yêu, mà còn về sự kiên trì của một trái tim – trái tim thà nát còn hơn quên. Một bài thơ buồn, đẹp, và rất Nguyễn Thiên Ngân: mong manh nhưng không hề yếu đuối, đau mà vẫn đầy dịu dàng.
Mây đêm xa mài miệt cuộc giang hồ
Dẫu biết chứ chuyện đời đâu tính được
Vẫn muốn cầm bàn tay ấy và mơ
Biết có cùng nhau qua nọ núi kia sông
Biết có thể nào chia hết mùa trăng ấy
Biết có còn nhau khi sớm mai thức dậy
Hay ta sẽ quên nhau như nhiều phen đã dặn lòng phải nhớ trong đời.
Ta vẫn muốn nhớ người
Sau muôn đêm sâu nữa
Ta muốn nhớ người khi tơ tóc rồi phai
Ta muốn nhớ người dẫu qua tháng năm dài
Chúng ta đều chẳng còn là nhau của thời ước mơ nào cũng lung linh, khoảng trời nào cũng chật chội
Mắt xa vắng kể nhau nghe chuyện mới
Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây..
Nguyễn Thiên Ngân
Cảm nhận bài thơ Vẫn Muốn Cầm Bàn Tay Ấy Và Mơ
Bài thơ là một lời tự sự rất mềm, rất buồn, và rất thật của một trái tim còn tha thiết thương, dù biết tình yêu không thể nào nắm giữ trọn vẹn. Ở đó, Nguyễn Thiên Ngân mang đến giọng điệu quen thuộc: dịu như gió biển đêm, nhưng sâu và rát như cát mịn dưới ánh trăng.
Ngay từ những câu đầu, không gian được mở ra bằng hình ảnh trăng trên biển và mây đêm giang hồ. Đó là một bối cảnh vừa đẹp, vừa hoang hoải, khiến mọi suy tư trở nên trần trụi hơn. Dẫu biết chuyện đời đâu tính được – một sự thừa nhận đầy mệt mỏi – vậy mà lòng vẫn muốn cầm tay và mơ. Khát vọng được yêu và được ở bên người mình thương mạnh hơn cả nỗi sợ thất vọng.
Cả đoạn thơ tiếp theo xoay quanh những câu hỏi không lời đáp: có cùng nhau vượt núi qua sông, có chia hết mùa trăng, có tỉnh dậy mà vẫn còn bên nhau? Những câu hỏi ấy không phải để tìm câu trả lời, mà để cho thấy sự bất an của trái tim: yêu là mong manh, nắm tay nhau hôm nay nhưng chưa chắc là còn nhau ngày mai. Câu cuối đoạn này đặc biệt hay: "Hay ta sẽ quên nhau như nhiều phen đã dặn lòng phải nhớ trong đời." Một nghịch lý rất người, rất đời: càng dặn mình nhớ, lại càng dễ quên; càng cố quên, lại càng nhớ nhiều hơn.
Đến đoạn sau, giọng thơ chuyển sang một nỗi buồn đẹp, một sự buông xuôi mà vẫn đầy thương. Ta vẫn muốn nhớ người – điệp khúc ấy vang lên như một lời thú nhận không thể giấu. Dù "muôn đêm sâu nữa", dù "tơ tóc rồi phai", dù "qua tháng năm dài", người nói vẫn muốn giữ ký ức về người kia, như giữ một phần thanh xuân đã cũ. Bài thơ trở nên day dứt nhất khi thừa nhận rằng vẫn muốn nhớ người dẫu đôi bên đã không còn là nhau như thuở mơ mộng, thuở bầu trời nào cũng lung linh, khoảng trời nào cũng chật chội vì có nhau.
Câu kết "Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây" là một nốt trầm sâu, khẽ mà nhói. Nó không tuyệt vọng, mà là một sự chấp nhận: có những tình yêu không giữ được, nhưng ký ức về nó vẫn đẹp đến mức người ta sẵn sàng đau thêm một lần nữa để còn được nhớ.
Bài thơ vì vậy không chỉ nói về tình yêu, mà còn về sự kiên trì của một trái tim – trái tim thà nát còn hơn quên. Một bài thơ buồn, đẹp, và rất Nguyễn Thiên Ngân: mong manh nhưng không hề yếu đuối, đau mà vẫn đầy dịu dàng.
Chỉnh sửa cuối:

