* * *
Tên truyện: VÁN BÀI HÔN NHÂN
Tác giả: Lê Tuyết
Thể loại: Hôn nhân thương mại - cưới trước yêu sau - ngược luyến tàn tâm
Chương 2
Với một người vợ, có lẽ khi nhìn thấy những tin nhắn mùi mẫn này của chồng, tôi đoán là phần lớn sẽ không chịu được mà hùng hổ cầm nó lao vào chất vấn người đang tắm kia, sau đó dùng những lời lẽ khó nghe để chỉ trích cũng như là miệt thị, tra cho bằng được cái cả tiểu tam kia là ai, ở đâu, đã bước đến mối quan hệ như thế nào. Thế nhưng.. Đấy là người khác, còn tôi.. Thì không thể như vậy. Bởi vì tôi luôn biết được vị trí của mình ở đâu, biết được.. Sợi dây ràng buộc thật sự giữa tôi và Phương trong cuộc hôn nhân này là cái gì?
Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, theo như lời của mẹ, vì tính chất công việc của bố bận rộn và nguy hiểm, cho nên tòa đã phán quyết để cho bà nuôi tôi. Mẹ tôi là con gái duy nhất của ông bà ngoại, cũng là người thừa kế công ty xây dựng có tiếng trong khu vực, tuy không phải là đại gia tài phiệt, nhưng cũng được gọi là có của ăn của để phục vụ tương lai sau này.
Ông bà chỉ có duy nhất mẹ, bây giờ mẹ lại chỉ có duy nhất một mình tôi, nên có thể nói, tôi chính là công chúa từ trong trứng nước, sinh ra đã được ngậm thìa vàng. Từ cấp mầm non, đến cấp 1, rồi cấp 2, mẹ đều đầu tư cho tôi học trường quốc tế để trau dồi khả năng ngôn ngữ cũng như tư duy nhạy bén, đến khi tôi 16 tuổi thì đưa tôi sang Mỹ để du học ở ngôi trường New York danh giá. Tại đó, tôi học cấp 3, học Đại Học, rồi thi lên Thạc Sĩ, Tiến Sĩ, một đường thuận lợi không vấp ngã, thành công lấy được bằng với thành tích loại giỏi.
Những năm ở nước ngoài, tôi không tiếp xúc nhiều với ai, gần như chỉ có học và học, mãi cho đến khi học lên Thạc Sĩ, bản thân mới bắt đầu mối quan hệ yêu đương với người bạn trai tên là Quân.
Quân đang bảo vệ luận án Tiến sĩ của trường Đại Học tôi đang theo học, được mọi người đặt cho biệt danh là "hoàng tử mặt trời", đơn giản vì anh ấy cực kỳ ấm áp và nhẹ nhàng, chưa kể lại còn học giỏi nữa. Chúng tôi quen biết nhau cũng là do vô tình mượn đúng 1 quyển sách trong thư viện, sau đó.. Cả 2 nói chuyện một lúc lại nhận ra có điểm chung là thích nghiên cứu Toán học, vì thế dần dần từ bạn phát triển thành yêu thích nhau, rồi công khai yêu nhau.
Tôi vẫn còn nhớ vào cái ngày Quân dẫn tôi ra khu ngoại ô, cho tôi xem một bầu trời pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc, cùng với bài hát mà bản thân anh ấy tự sáng tác, bản thân đã vui sướng và hạnh phúc biết đến nhường nào. Lúc ấy, tôi chỉ ước duy nhất một điều ước là cả đời này tôi sẽ được ở bên anh ấy, cùng anh ấy vượt qua mọi khó khăn thăng trầm trong cuộc sống, cùng anh ấy xây dựng một tương lai tốt đẹp. Nhưng tiếc là.. Trên đời này không có cổ tích, vì thế.. Tình yêu của chúng tôi cũng chẳng có được màu hồng, khi mà mẹ tôi biết chuyện và cấm tôi triệt để.
Đó là vào một ngày cuối tuần, khi tôi đang đi dạo công viên cùng với Quân thì nhận được cuộc gọi từ Hoài báo mẹ tôi đến thăm, yêu cầu tôi về nhà càng sớm càng tốt. Nghe xong, tôi lặng người mất một lúc mới lấy lại được tin thần, hớn hở quay sang thông báo với người yêu, đồng thời quyết định dắt anh về để ra mặt mẹ, thông báo với mẹ sau khi tốt nghiệp Thạc Sĩ xong, chúng tôi sẽ kết hôn và định cư ở bên này.
Chỉ là.. Trái ngược hoàn toàn với những gì tôi nghĩ là mẹ sẽ vui vẻ và chấp nhận, thì thái độ của mẹ tôi lại hoàn toàn khác. Bà không đáp lại lời chào của Quân, thậm chí cứ nhìn anh chằm chằm, đôi mắt trở nên đỏ sọng như muốn khóc, sau đó.. Lạnh nhạt đuổi khéo.
- Cảm ơn cậu đã đưa con gái tôi về. Tuy nhiên hôm nay tôi có việc riêng cần nói với con gái mình, nên.. Bữa tối này không thể tiếp đón cậu được rồi.
- Dạ không sao đâu ạ. Cháu cũng chợt nhớ ra là cháu phải về nhà hoàn thành nốt dự án với team, nên dì với em không phải áy náy đâu ạ.
- Cảm ơn cậu. Cửa ở ngoài kia, tôi không tiễn.
Trước giờ mẹ rất yêu tôi và thương tôi, cũng chưa bao giờ tôi thấy mẹ cư xử một cách khó hiểu như vậy, cho nên bản thân không nhịn được, năn nỉ.
- Kìa mẹ, anh Quân là bạn trai của con mà. Sao mẹ lại..
- Con tiễn cậu ấy về đi. Xong rồi vào đây, mẹ có chuyện nói với con.
- Nhưng mà..
- Mẹ nói là mẹ có chuyện nói với con. Nhanh lên, đừng để mẹ phải cáu.
Mẹ tôi ném cho tôi cái nhìn sắc lẹm. Quân dường như cũng thấy điều đó, anh ấy khẽ kéo tay tôi đi ra ngoài để ngăn cuộc chiến giữa 2 mẹ con tôi bùng nổ, sau đó vẫn như mọi ngày, dùng tay xoa nhẹ đầu tôi, khẽ cười khuyên nhủ tôi.
- Đừng cãi lời mẹ, mẹ sẽ buồn đấy. 2 mẹ con lâu ngày mới gặp nhau, em nhịn mẹ một tí, nhé.
- Nhưng mà em không chấp nhận được thái độ đó của mẹ. Rõ ràng anh là người yêu em, nhưng mà mẹ lại coi anh như người dưng, đã vậy còn có ý chán ghét và coi thường nữa.
- Chắc là mẹ không hài lòng anh điểm gì đó, hoặc là mẹ không muốn con gái mẹ nuôi nấng bao năm bỗng nhiên bị người khác cướp đi. Nói chung, tâm trạng của mẹ không phải là điều gì khó hiểu, em đừng nặng nề quá làm gì. Đợi một thời gian sau mẹ hiểu anh hơn, mẹ sẽ chúc phúc cho chúng ta thôi.
- Vậy.. Anh cũng đừng giận mẹ nhé, được không? Để em khuyên nhủ mẹ dần dần.
- Yên tâm, anh không giận đâu.
- Thế anh về cẩn thận. Mai em qua tìm anh, sau đó cùng đi ăn nhé. Hoài có chỉ cho em một quán ăn ngon lắm, cũng không cách trường mình bao xa đâu.
- Được rồi.
Sau khi tiễn Quân xong, tôi lúc này cũng mới quay người đi vào trong nhà. Hoài đã vào phòng chơi đùa với con gái, chỉ còn mẹ tôi ngồi ở phòng khách một mình xem bộ phim chiếu dở trên tivi, thái độ vẫn lạnh như tiền. Thú thật tôi không muốn nói chuyện với mẹ lúc này, nhưng nghĩ lại lời người yêu vừa khuyên, bản thân vẫn cố ép xuống sự tức giận, nhẹ giọng hỏi chuyện.
- Mẹ sang sao không gọi điện báo cho con biết, để con ra sân bay đón mẹ.
- Báo cho con rồi, thì có biết được con ở bên này chơi đùa lêu lổng như thế này sao?
- Mẹ nói nặng lời thế? Con vẫn đi học, vẫn cố gắng từng ngày, chơi bời lêu lổng chỗ nào chứ? Không tin mẹ thử gọi cho Jackson mà xem, hỏi ông ấy xem con rốt cuộc có nói điêu mẹ hay không?
- Vậy chàng trai vừa nãy là thế nào? Nắm chân nắm tay, quấn quýt nhau không rời, con giải thích cho mẹ xem.
- Anh ấy là người yêu của con, bọn con yêu nhau được 1 năm rồi.
- Yêu nhau?
- Vâng. Anh ấy đang học nghiên cứu Tiến sĩ, chuyên ngành kinh tế. Anh ấy giỏi lắm mẹ ạ, lại tốt với con nữa, nên mẹ yên tâm đi. Mắt nhìn người của con trước giờ không bao giờ sai lệch đâu ạ.
- Yêu đến mức như thế nào rồi? Đã làm cái gì chưa?
- Có ai hỏi thẳng thắn như mẹ không chứ? Mẹ thật là..
- Trả lời mẹ. Đã yêu nhau tới mức nào rồi, đã làm cái gì chưa?
Thái độ của mẹ tôi mỗi lúc một thêm tệ, ánh mắt chiếu đến tôi cũng sắc lẹm hơn, khiến cho sống lưng tôi bỗng chốc trở nên lạnh toát. Tôi thần người mất một lúc, đầu óc rối như tơ vò, nhưng vì không muốn khuất phục sự vô lý của mẹ nên vẫn ương bướng cãi lại.
- Cái gì cần làm cũng đã làm rồi ạ.
Sau câu nói này của tôi, bầu không khí như bị kéo căng đến mức nghẹt thở. Mẹ tôi đặt mạnh cốc nước xuống mặt bàn khiến chúng vang lên 1 tiếng cạch chói tai, sau đấy là giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
- Con nói cái gì? Cái gì cần làm cũng đã làm? Con đùa mẹ đấy à?
- Mẹ, con cũng 24 tuổi rồi, đủ tuổi để chịu trách nhiệm với cuộc sống và sự lựa chọn của mình rồi, con không nói đùa. Nhân tiện đây con cũng muốn báo với mẹ, sắp tới con muốn chuyển sang ở với Quân, đợi đến khi tốt nghiệp tiến sĩ xong thì bọn con sẽ kết hôn ạ.
- Kết hôn? Ai cho phép con tự ý quyết định? Con đã hỏi ý kiến mẹ cùng với ông bà ngoại hay chưa? Hả?
- Con bảo rồi. Con đã lớn, con có quyền quyết định cuộc sống này của con.
- Đừng có ăn nói hàm hồ.
Mẹ tôi đập bàn, ngữ điệu lúc này cũng không thể kìm nén được nữa, bùng lên.
- Minh, mẹ cho con sang Mỹ là để học tập, để con phát triển kiến thức ngày một tốt hơn, sau đó trở về nước điều hành công ty. Chứ không phải là mẹ cho con sang đây để đú đởn, yêu đương vớ vẩn, hiểu chưa? Chưa kể, cậu ta là người như thế nào, gia đình ra làm sao, con cũng không biết được. Con dám giao bản thân mình cho cậu ta à?
- Về khoản đó mẹ không cần phải lo. Nhà anh Quân chỉ có 2 mẹ con. Mẹ anh ấy làm công chức nhỏ trong thành phố, điều kiện gia đình tuy không giàu có nhưng cũng gọi là cơ bản. Anh ấy sang đây học Đại Học, học lực rất tốt, năm nào cũng nhận được bằng khen. Hiện tại anh ấy đang cùng với bạn khởi nghiệp 1 công ty công nghệ, đồng thời bảo vệ luận án Tiến sĩ. Còn về tương lai sau này như thế nào, thì lúc ấy con sẽ nói với mẹ sau.
- Một người phụ nữ đơn thân, chỉ làm công chức bình thường mà lại có thể cho con đi Mỹ du học, con nghĩ bà ta là một người đàng hoàng sao? Góc khuất của họ như thế nào, con làm sao mà biết được, hả?
- Anh Quân xin được học bổng 100%, cho nên không mất học phí, tiền ăn uống sinh hoạt cũng là do anh ấy đi làm thuê để trang trải.
- Nó nói với con như vậy, nhưng thực tế như nào, con xác minh được sao? Có khi mẹ nó mồi chài đàn ông, còn nó thì lại đi bòn rút tiền của người khác. Tóm lại, cậu ta không xứng với con, và mẹ cũng không đồng ý đoạn tình cảm này. Cho nên tốt nhất con nên chia tay ngay cho mẹ.
Trước giờ tôi luôn nghe lời mẹ, nhưng tại thời điểm này, tôi thật sự không thể nào chịu nổi được những sự vô lý đùng đùng này của bà. Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhưng cái nhìn vẫn cứng cỏi, không sợ hãi đối diện, ương bướng cãi lại, giọng run lên vì tức giận.
- Mẹ không thể ép con làm chuyện này, như thế là xâm phạm vào quyền riêng tư của con. Con đã chọn Quân và yêu anh ấy, thì cho dù anh ấy có không hoàn hảo, thì con vẫn sẽ yêu anh ấy, ở bên anh ấy. Con tin sau này công ty của anh ấy sẽ phát triển, con tin anh ấy sẽ có địa vị và chỗ đứng trong giới thương nghiệp, và mang cho con hạnh phúc.
Mẹ tôi đứng bật dậy, tiếng ghế đẩy ra vang lên chói tai.
- Yêu? Yêu thì làm được gì? Một người không đủ điều kiện lo cho con, không có tương lai ổn định, thì tình yêu đó có ý nghĩa gì? Mẹ muốn con hạnh phúc, nhưng hạnh phúc không thể dựa vào thứ mơ hồ như tình cảm. Con tưởng thời đại này khởi nghiệp mà dễ à, trong khi không hề có một chút mối quan hệ nào, thì thử hỏi họ có bị nhúng chàm những tật xấu hay không? Chưa kể, cậu ta còn có thân thế không cân bằng với con, thì càng không được phép ở bên nhau. Nghe rõ chưa?
- Mẹ quá là vô lý. Con đã trưởng thành, con biết mình đang làm gì, và con cần cái gì. Quân không phải người như mẹ nghĩ, anh ấy tốt hơn thế rất nhiều, yêu con rất nhiều.
- Mẹ nói không là không.
- 16 tuổi, mẹ ném con sang Mỹ một mình, bắt con lao đầu vào học hành, 3-4 tháng mới sang thăm con 1 lần, mẹ có biết con buồn vì nhớ nhà, áp lực vì việc học như thế nào không? Mãi đến khi con học năm thứ 2, Hoài thuê một phòng để ở, con mới có 1 người bạn thực thụ, một người bạn quan tâm con, lo lắng cho con những lúc con ốm đau buồn bã. Rồi khi gặp Quân, anh ấy yêu con bằng tất cả chân thành và sự sủng ái, cho con biết thế nào là hạnh phúc, cho con biết thế nào là cảm giác được trân trọng và mong chờ. Bao năm qua, những thứ tốt đẹp mẹ nhìn thấy ở con đều là do 2 người đó mang đến, mẹ có hiểu không hả? Vậy mẹ lấy quyền gì mà ép con phải từ bỏ mối quan hệ con đang ra sức bảo vệ và trân trọng như này? Mẹ lấy quyền gì chứ?
Tôi vừa nghẹn giọng nói, vừa đưa tay quệt đi những giọt lệ lăn dài. Mẹ tôi nghe xong không những không cảm động, ngược lại còn nhếch mép cười khẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ coi thường.
- Minh, con quá ngây thơ rồi đấy. Con nghĩ chỉ cần vài lời ngọt ngào của cậu ta là đủ, vài cái hành động làm màu đấy là đủ, thì đúng là phí công bao năm qua mẹ tốn tiền cho con đi học. Con tưởng thế giới này vận hành theo cách con muốn sao? Con tưởng thật sự có cái tình yêu vĩnh cửu từ 2 người không môn đăng hộ đối sao? Không bao giờ, không bao giờ có, hiểu chưa? Có khi cậu ta biết được thân phận của con, biết được gia đình nhà chúng ta có tiền, cho nên mới từng bước từng bước tiếp cận con, lấy lòng con. Để rồi sau này, khi chín muồi rồi, con sẽ tự động dâng hết tất cả những gì con có cho cậu ta.
- Mẹ..
- Mẹ nói rồi, mẹ cấm tuyệt đối. Chỉ cần mẹ còn sống, mẹ sẽ không để con đi vào con đường sai lầm không lối thoát này, con hiểu chưa?
Lời nói của mẹ lúc này không khác gì con sao sắc nhọn cứa vào tim tôi, khiến cho máu chảy đầm đìa, đau đến nghẹn thở. Tôi tức đến run người, ngữ điệu cũng lạc đi vì hét lớn.
- Con không bao giờ bỏ anh ấy. Nếu mẹ nghĩ ép buộc con từ bỏ Quân là cách bảo vệ con, thì mẹ sai hoàn toàn rồi. Con không phải con búp bê, không phải con rối để mẹ sắp đặt.
Không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng có thể vỡ tung. Mẹ tôi siết chặt tay, gằn giọng.
- Con vì cái thằng không ra gì ấy mà cãi lại mẹ? Minh, đây là cách con báo hiếu mẹ đấy à? Hả?
- Anh ấy không phải là "thằng không ra gì" như mẹ nói. Mẹ có thể không thích anh ấy, nhưng đừng có xúc phạm anh ấy như vậy. Anh ấy là người con yêu, là người con chọn, tư chất anh ấy như nào, con là người hiểu rõ hết.
- Đừng có mù quáng vào cái thứ tình cảm vớ vẩn này, cũng đừng mơ mộng nữa, hiểu chưa? Cuộc đời không chỉ có tình yêu là đủ! Mẹ đã thấy quá nhiều người như cậu ta rồi, toàn lời hứa hẹn, toàn ảo tưởng! Cuối cùng người khổ là con.
- Nếu con sai, đó cũng là sai lầm của con! Con sẵn sàng chấp nhận! Nhưng mẹ đừng ép con từ bỏ anh ấy, vì con không làm được. Con không làm được.
- Nếu con cứ quyết tâm ở bên nó, thì từ bây giờ, đừng có gọi mẹ là mẹ, đừng có tiêu tiền của mẹ, hay dựa dẫm vào mẹ. Sau này nếu có làm sao, thì cũng tự mình gánh vác đi.
- Con xin lỗi, mẹ. Con yêu anh ấy, và con sẽ không thay đổi quyết định này. Cũng muộn rồi, mẹ đi nghỉ trước đi.
Nói xong, tôi cũng quay lưng chạy lao ra ngoài, cũng chẳng thèm mặc áo khoác mặc dù bên ngoài tuyết đã bắt đầu lất phất rơi. Đằng sau, tiếng gọi của mẹ vang lên đầy tức tối, nhưng tôi mặc kệ, bước chân vẫn không dừng lại. Tôi biết, việc cãi lời mẹ thế này khiến mình mất đi một phần của gia đình, nhưng tôi cũng biết, nếu tôi không đấu tranh cho tình yêu này, tôi sẽ mất đi chính bản thân mình, và mất cả người tôi yêu nữa.
Gió mỗi lúc một thêm rít gào, tôi không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng mỗi bước chân đều nặng nề như đeo đá, cả người run lên bần bật, không chỉ vì gió lạnh mà còn vì những cảm xúc đang quặn thắt trong lòng. Mãi cho đến khi nhận ra mình đang đứng trước một công viên nhỏ, bản thân mới ngồi xuống một chiếc ghế, đầu gục vào hai bàn tay, cố gắng kiềm chế những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Tôi không ghét mẹ. Tôi chưa bao giờ ghét mẹ. Nhưng tại sao mẹ không thể hiểu cho tôi? Tại sao mẹ cứ nhìn Quân bằng ánh mắt nghi ngờ, dè bỉu? Anh ấy có thể không hoàn hảo, nhưng anh ấy đã làm tất cả để mang lại hạnh phúc cho tôi rồi cơ mà. Tình yêu của chúng tôi không đáng bị xem thường như vậy? Thật sự không đáng chút nào hết.
Điện thoại trong túi rung lên, tôi lôi ra nhìn, thấy màn hình hiện lên tên của Quân, do dự một lúc, rồi bấm nút nghe. Đầu bên kia, giọng nói đầy lo lắng của anh ấy vang lên.
- Minh, em đang ở đâu vậy?
- Em.. Em đang ở bên ngoài.. Đi dạo một chút thôi.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự nghẹn ngào. Quân nghe xong, anh im lặng một lúc lâu, rồi hỏi.
- Gửi vị trí cho anh, anh đến đón em.
- Không cần đâu. Bây giờ.. Em.. Muốn ở một mình. Em..
- Em cãi nhau với mẹ à? Có phải vì anh không?
- Không mà.
- Anh xin lỗi. Vì anh mà em phải chịu áp lực như vậy. Hay để mai anh đến gặp mẹ em, anh sẽ nói rõ để cho bà hiểu.
- Anh không có lỗi, nên đừng xin lỗi. Em chỉ là.. Có chút không cân bằng được cảm xúc, nên stress một chút thôi. Đợi khi ổn rồi, em nghĩ.. Em sẽ không sao đâu.
- Minh..
- Em ổn lắm. Em đang ngồi ở công viên, không đi đâu hết, nên anh không cần phải đến đây đâu.
- Vậy.. Nhớ về sớm, được không. Đừng để mẹ lo lắng.
- Em biết rồi.
Nói xong, tôi cũng tắt điện thoại, thế nhưng thay vì nghe lời Quân đi về nhà, thì tôi cứ ngồi co ro một góc ở đó giống như một người vô gia cư không nơi nương tựa, không chốn về.
Hai giờ đêm, cái lạnh như muốn cắt da cắt thịt, sương buông xuống dày đặc, hơi thở còn nhả ra cả khói. Tôi như người mất hồn tựa đầu vào chiếc cột, thần trí rơi vào mê mang với những suy nghĩ không điểm dừng, đến khi tai nghe thấy tiếng người nói chuyện trầm thấp mới giật mình nhìn qua.
- Dự án đã được thông qua, ông cứ yên tâm đi.
Giọng nói trầm thấp, nghe quyến rũ vô cùng. Tôi không thấy mặt của người đàn ông đó, mà chỉ thấy được dáng người cao lớn, từng chút từng chút hòa trong bóng tối, đâu đó còn thấp thoáng một chấm đỏ nhỏ hiện lên.
Và thoang thoảng trong gió.. Là mùi hương hoa trà rất dịu nhẹ.