Bài viết: 260 



Vách Tường Phía Nam
Trình bày: A Nguyệt Nguyệt, Hy Nguyệt Nguyệt
Tác từ: Đường Thế
Tác khúc: Đường Thế
Biên khúc: FionaGwon
Trình bày: A Nguyệt Nguyệt, Hy Nguyệt Nguyệt
Tác từ: Đường Thế
Tác khúc: Đường Thế
Biên khúc: FionaGwon
"Vách Tường Phía Nam" là một bản nhạc cổ phong da diết, được thể hiện bởi hai giọng ca nữ A Nguyệt Nguyệt và Hy Nguyệt Nguyệt, những cái tên tuy không quá nổi bật trên thị trường âm nhạc chính thống, nhưng lại rất được yêu thích trong cộng đồng yêu nhạc cổ trang Trung Quốc. Giai điệu bài hát mang đậm màu sắc bi tráng, gợi cảm giác như đang bước chân vào một đoạn tình duyên đầy trắc trở giữa chiến loạn, số mệnh và nỗi cô đơn thăm thẳm của những người yêu nhau mà chẳng thể đến được với nhau.
Bài hát mở đầu bằng khung cảnh mộng mơ: "Thung lũng nhỏ, mây trắng bay, rượu rót giữa trời chiều", nhưng càng về sau, lời ca càng cuộn xoáy trong những mâu thuẫn nội tâm, đấu tranh giữa số phận và khát vọng yêu đương. Hình ảnh "đâm vào vách tường phía Nam" – một cách nói ẩn dụ trong tiếng Trung để chỉ việc cố chấp làm điều gì đó dù biết trước là vô vọng chính là tinh thần chủ đạo của ca khúc. Yêu một người, dù biết trước sẽ đau, sẽ khổ, sẽ chẳng có kết quả, nhưng vẫn nguyện dấn thân, vẫn muốn yêu, vẫn muốn tranh giành một chút hy vọng.
Bài này là một buổi tối yên tĩnh, và mình đã lặng người. Có những câu hát như dao cứa: "Vì sao biển người chẳng dung nạp đôi ta?" hay "Khói lửa bốc lên, đâm vào tường Nam, vẫn muốn nói đã yêu" thật sự khiến người nghe nghẹn lại. Nó giống như lời tự sự của biết bao người từng yêu sai thời điểm, yêu sai người, hoặc đơn giản là yêu một cách bất chấp.
Giai điệu nhẹ nhàng, thổn thức kết hợp với lời ca đầy hình ảnh khiến "Vách Tường Phía Nam" không chỉ là một bản nhạc để nghe, mà còn là một câu chuyện để cảm. Với những ai đang mang trong lòng một đoạn tình cảm dang dở hoặc từng cố chấp yêu đến cùng, đây sẽ là bản nhạc khiến bạn lặng đi vài giây và suy ngẫm rất lâu.
Trên đây là bản Vietsub của Youtube, phía dưới là bản Trung.
Lời bài hát
小山谷
长日月短樽酒
白云悠悠种芙蕖
曾听雨
今逢你疑是梦
明月照我长相忆
旧友八方也相知几万里
相逢相离不忍去
浮沉薄命不由己
却敢为你争一隅
偏要生死相搏绝处见肝胆
偏要火海投身绝命上刀山
满衣血泪与尘埃来登危崖
残破世中救一朵花
烽烟起鱼龙灯火烧作弦上火
风不息昨日琴瑟形影仍在侧
这宿命一路颠簸一路风波今朝唯余我
曲罢戚戚泪落
为何泛泛人海容不得你我
为何四海为避却飞蛾扑火
谁把爱判决对错不容我分说
红尘浮世太过消磨
烽烟起鱼龙灯火烧作弦上火
风不息昨日琴瑟形影仍在侧
这宿命一路颠簸一路风波今朝唯余我
曲罢戚戚泪落
烽烟起撞破南墙偏要讲爱过
风又起如何造化偏要求不得
这山巅登又如何败又如何
以生死相隔恍然大梦如昨
烽烟起撞破南墙偏要找折磨
风不息寻你下落你在哪一座
这世人不由分说将爱阻隔
红轿剩躯壳怎忍留我一个
留我一个
Pinyin
Xiǎo shān gǔ
Cháng rì yuè duǎn zūn jiǔ
Bái yún yōu yōu zhǒng fú qú
Zēng tīng yǔ
Jīn féng nǐ yí shì mèng
Míng yuè zhào wǒ cháng xiāng yì
Jìu yǒu bā fāng yě xiāng zhī jī wàn lǐ
Xiāng féng xiāng lí bù rěn qù
Fú shěn báo mìng bù yóu jǐ
Què gǎn wéi nǐ zhēng yī yú
Piān yào shēng sǐ xiāng bó jué chǔ jìan gān dǎn
Piān yào huǒ hǎi tóu shēn jué mìng shàng dāo shān
Mǎn yī xuè lèi yǔ chén āi lái dēng wēi yá
Cán pò shì zhōng jìu yī duǒ huā
Fēng yān qǐ yú lóng dēng huǒ shāo zuò xían shàng huǒ
Fēng bù xī zuó rì qín sè xíng yǐng réng zài cè
Zhè sù mìng yī lù diān bò
Yī lù fēng bō jīn zhāo wéi yú wǒ
Qū bà qī qī lèi luò
Wéi hé fàn fàn rén hǎi róng bù dé nǐ wǒ
Wéi hé sì hǎi wéi bì què fēi é pū huǒ
Shúi bǎ ài pàn dùi cuò bù róng wǒ fēn shuō
Hóng chén fú shì tài guò xiāo mó
Fēng yān qǐ yú lóng dēng huǒ shāo zuò xían shàng huǒ
Fēng bù xī zuó rì qín sè xíng yǐng réng zài cè
Zhè sù mìng yī lù diān bò
Yī lù fēng bō jīn zhāo wéi yú wǒ
Qū bà qī qī lèi luò
Fēng yān qǐ zhùang pò nán qíang piān yào jiǎng ài guò
Fēng yòu qǐ rú hé zào hùa piān yào qíu bù dé
Zhè shān diān dēng yòu rú hé bài yòu rú hé
Yǐ shēng sǐ xiāng gé
Huǎng rán dà mèng rú zuó
Fēng yān qǐ zhùang pò nán qíang piān yào zhǎo zhē mó
Fēng bù xī xún nǐ xìa luò nǐ zài nǎ yī zuò
Zhè shì rén bù yóu fēn shuō jiāng ài zǔ gé
Hóng jìao shèng qū ké
Zěn rěn líu wǒ yī gè
Líu wǒ yī gè
Lời Việt
Thung lũng nhỏ, ngày dài trăng ngắn, rượu trong ly
Mây trắng lững lờ, sen nở giữa trời
Từng nghe mưa, nay gặp người, ngỡ là mộng
Trăng sáng chiếu soi, ký ức chẳng nguôi
Bạn cũ khắp nơi, ngàn dặm tương tri
Gặp rồi ly biệt, chẳng nỡ rời đi
Phận mỏng nổi trôi, chẳng do ý chí
Nhưng vì người, dám tranh một góc trời
Dẫu sinh tử, quyết liều mình đối mặt
Dẫu biển lửa, vẫn nguyện bước lên đao
Áo nhuốm máu lệ, bụi trần phủ kín
Giữa thế gian tàn, cứu lấy một đóa hoa
Khói lửa bốc lên, đèn cá rồng cháy rực
Gió không ngừng, âm sắc xưa vẫn bên
Số mệnh gian truân, sóng gió dập dồn
Hôm nay chỉ còn lại mình ta
Khúc nhạc tàn, lệ rơi sầu thảm
Vì sao biển người, chẳng dung nạp đôi ta
Vì sao bốn bể, tránh né tình yêu cháy bỏng
Ai phân định yêu thương đúng sai
Cõi hồng trần, quá đỗi hao mòn
Khói lửa bốc lên, đèn cá rồng cháy rực
Gió không ngừng, âm sắc xưa vẫn bên
Số mệnh gian truân, sóng gió dập dồn
Hôm nay chỉ còn lại mình ta
Khúc nhạc tàn, lệ rơi sầu thảm
Khói lửa bốc lên, đâm vào tường nam, vẫn muốn nói đã yêu
Gió lại nổi, tạo hóa trêu ngươi, cầu mà không được
Dẫu lên đỉnh núi, thắng hay bại có sao
Dẫu cách biệt sinh tử, như giấc mộng hôm qua
Khói lửa bốc lên, đâm vào tường nam, vẫn muốn tìm đau khổ
Gió không ngừng, tìm kiếm tung tích người, người ở nơi đâu
Thế gian này, chẳng cho ta phân giải, ngăn cách tình yêu
Kiệu đỏ chỉ còn xác rỗng, sao nỡ để ta một mình
Để ta một mình