Chương 4: Nhận nuôi
Duy Vũ đã chuẩn bị một bàn thức ăn, bốc khói nghi ngút. Dạ Nguyệt nhìn lên, Duy Vũ thấy tiểu tiền bối nhìn mình liền nở một nụ cười thân thiện, kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu, chuẩn bị ăn trưa.
Sau đó, Duy Vũ nhìn phía sau lưng Dạ Nguyệt, toát mồ hôi hột, miệng lắp bắp như gặp quỷ. Dạ Nguyệt quay lại, cậu cũng xém bị dọa hết hồn, bé con khi nãy đã thức, đang đứng trong góc nhìn cậu chằm chằm.
Dạ Nguyệt bình tĩnh lại, ngoắc tay gọi bé lại gần mình, cậu xoa nhẹ mái tóc đen xù, dính dính. Hỏi:
"Em tên gì?"
"..."
Cậu bé im lặng, chăm chú nhìn Dạ Nguyệt, sau đó nhỏ giọng:
"Hàn.. Hắc Tử ạ!"
Dạ Nguyệt gật gật đầu, tiếp tục:
"Vậy, Hắc Tử, em tự đi tắm được không?"
Hàn Hắc Tử khẽ gật đầu, sau đó Dạ Nguyệt dẫn bé đến phòng tắm. Rồi cậu về phòng mình lục trong tủ đồ ra một chiếc khăn bông trắng tinh, nhưng hoàn toàn chẳng có đồ trẻ em. Suy nghĩ một lúc, cậu vung tay ra một bộ quần áo đơn giản. Áo thun đen ngắn tay, chất liệu vải mềm mại, thấm hút mồ hôi. Quần đùi nhỏ màu nâu cọ. Cuối cùng là một đôi dép lê nhỏ xinh. Tuy không hiểu sao, Dạ Nguyệt cảm thấy Hắc Tử rất hợp với màu đen, còn cậu thì chả thích nó chút nào. Thật tăm tối!
Khi Hắc Tử tắm xong, thay bộ quần áo mới vào, trông thập phần đáng yêu. Mái tóc đen đã trở nên mềm mại, còn nhiễu ra vài giọt nước, khuôn mặt nhỏ bé hơi ửng hồng vì hơi nóng. Đôi mắt bé đen thăm thẳm, tĩnh lặng như một hồ nước, song nếu nhìn thật chăm chú thì có lẽ sẽ phát hiện ra, dưới hồ nước ấy có một con quái vật đang ngủ say. Tựa hồ chỉ cần chút tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức nó.
Làn da Hắc Tử trắng trẻo, mềm mịn, hai bên má phúng phính thịt khiến tay Dạ Nguyệt cứ rục rịch không yên.
Cậu lấy máy sấy tóc ra, gọi Hắc Tử lại ngồi lên ghế, sấy tóc cho bé, tiện hỏi một số thứ.
"Hắc Tử, sao em lại một mình trong hẻm, ba mẹ em đâu?"
"Em không rõ nữa, khi tỉnh lại thì thấy chúng vây quanh em rồi! Còn ba mẹ.. em không biết."
Dạ Nguyệt suy nghĩ một chút, có lẽ ba mẹ nhóc đã bỏ nhóc này lại đó cùng thứ gì quý giá, nên bọn côn đồ kia muốn lấy?
Hắc Tử đột ngột lên tiếng
"Anh.. giờ em sẽ sống ở đâu? Có vẻ.. em không còn ba mẹ!"
Dạ Nguyệt hơi đau lòng, cậu xoa xoa mái tóc đen đã khô ráo hoàn toàn, sau đó nói:
"Vậy, em thấy nơi này như thế nào? Sẽ không phiền khi ở với anh chứ?"
Hắc Tử quay đầu lại nhìn Dạ Nguyệt với đôi mắt to tròn, hỏi:
"Anh nói thật sao?"
Dạ Nguyệt chưa kịp lên tiếng thì, Duy Vũ không biết đã bị lãng quên từ lúc nào xông cửa chạy vào, hớt hải hỏi:
"Tiểu Yêu Vương!
Nhóc nào đây?"
"Tôi tìm được em ấy bên ngoài, không còn cha mẹ!"
"Nào, Hắc Tử, anh ấy là bạn anh, tên Duy Vũ."
Hàn Hắc Tử chả thèm để tâm đến Duy Vũ, bé chỉ nhỏ giọng hỏi Dạ Nguyệt:
"Vậy em sống với anh được sao?"
"Ukm, dĩ nhiên rồi." Dạ Nguyệt mỉm cười, tiện tay nắn nắn hai má bé, quả là không nhịn được mà!
Duy Vũ nhìn hết một màn, sau đó lắc đầu bó tay nói:
"Tiểu Yêu Vương, cậu nói phải giữ lời, nuôi nhóc ấy cho tốt."
Duy Vũ nói rồi đóng cửa đi ra, để lại Dạ Nguyệt và Hắc Tử trong phòng.
"Vậy, anh tên là Tiểu Yêu Vương sao?" Hắc Tử nghiêng đầu nhìn Dạ Nguyệt, hỏi.
"Không, đó là biệt danh thôi, anh tên là Dạ Nguyệt. Em có thể gọi anh là
anh Nguyệt."
Hàn Hắc Tử phình má, phụng phịu quay chỗ khác, ra vẻ giận dỗi:
"Không chịu, em muốn gọi anh như anh D.. Duy gì gì đó gọi cơ!"
Dạ Nguyệt cũng bó tay với nhóc khó chiều này nên đồng ý với bé, nhưng đổi lại cậu cũng có một điều kiện.
"Vậy anh có thể gọi em là Tiểu Bánh Bao?"
Hàn Hắc Tử gật gật đầu, vui vẻ nói:
"Anh nói cái gì thì chính là cái đó!"
Dạ Nguyệt lại xoa xoa tóc đen của bé, sau đó như sực nhớ ra, hỏi:
"Mà, Hàn Hắc Tử là tên em sao? Nghe lạ nhỉ?"
"Em cũng không biết, lúc em tỉnh lại, cái tên này luôn âm ỉ trong đầu, nên em nghĩ nó là tên mình. Tiểu Yêu Vương, chẳng lẽ anh không thích nó, em.. sẽ đổi theo ý anh!" Tiểu Bánh Bao ngước nhìn Dạ Nguyệt, bé nhăn nhó, đôi mắt ngập nước như muốn khóc tới nơi. Dạ Nguyệt hơi hoảng, trấn an bé:
"Ấy! Không, anh thích nó lắm, anh chỉ.. hỏi thôi mà.. em đừng khóc!"
Tiểu Bánh Bao cười hì hì, vẻ mặt trở về dáng vẻ đáng yêu, dễ thương. Dạ Nguyệt lần đầu cảm thấy bản thân bị chơi một vố, đối tượng lại còn là bé con 7-8 tuổi nữa.
Sau đó cậu cũng cười theo, lấy tay xoa đầu Tiểu Bánh Bao, bé cũng rất phối hợp, cọ a cọ vào lòng bàn tay cậu. So với bé bây giờ và lúc mới gặp thì khác nhau hoàn toàn. Tiểu Bánh Bao lúc đầu cứ như con mèo con xù lông, giơ vuốt, tuy nhiên không biết phải phản kháng như thế nào, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng. Còn Tiểu Bánh Bao của bây giờ thì như chú mèo con đã có chủ, làm nũng với chủ nhân bé, chính là Dạ Nguyệt, và chỉ một mình cậu.
"À đúng rồi, em đói không?" Dạ Nguyệt vẫn đang vuốt vuốt mái tóc đen mềm của Tiểu Bánh Bao, thuận miệng hỏi, tay cậu không thể nào rời khỏi mái tóc mềm mại này được! Đã quá!
"Em không.." ~Ột ột.. ~~
Dạ Nguyệt: "..."
Tiểu Bánh Bao: "..."
"Ha ha ha!" Dạ Nguyệt ôm bụng cười đến nỗi chảy nước mắt, bé con này hài thật, đói đến vậy mà còn cố chối.
"E.. em, lúc nãy thấy anh ăn xong rồi nên không muốn làm phiền anh nữa.."
Tiểu Bánh Bao mặt chín như quả cà chua, ấp a ấp úng, trông thật dễ thương quá a!
"Được rồi! Anh sẽ đích thân làm một bữa cho em, Tiểu Bánh Bao em nên cảm thấy mình may mắn đi, anh chưa nấu ăn cho ai bao giờ đâu!"
Dạ Nguyệt lau khóe mắt, vươn vai đứng dậy. Tiểu Bánh Bao cũng đứng lên theo.
"Vâng, Tiểu Yêu Vương, em rất may mắn khi gặp được anh! Thật sự cảm ơn anh!"
Dạ Nguyệt cảm thấy bản thân đã nhặt được một tiểu bảo bối ngoan ngoãn, đáng yêu rồi!