Chương 30
Một buổi tối mệt nhọc cũng đã qua, Hân vác đống nồi nấu trân châu đi rửa, những người còn lại lau dọn bàn ghế. Rửa xong nó để nồi qua bồn rửa bên cạnh tráng sau, bỗng một người cao to chen đến tráng đống đồ còn dính bọt xà phòng, tay chân người này nhanh nhẹn hơn nó nhiều, chỉ một lúc là xong đống đồ còn lau sạch bóng. Hân ngoác miệng nhưng vì chiều cao có hạn nó không nhìn được mặt người kia, ngẩng đầu lên mới phát hiện là tên ngốc đòi theo đuổi nó chứ ai. Vì đều mặc áo đồng phục nó không nhận ra hắn sớm, không ngờ tên này lại có skill xịn xò đến vậy, công việc thoắt cái đã hoàn thành. Minh Đức nhếch miệng tự cho là nụ cười đẹp trai lai láng với nó, đúng lúc đó chị Trang đi ngang qua đập một phát vào đầu hắn:
- Mày đang làm cái điệu cười ghê rợn gì vậy?
Mình Đức áu một tiếng ôm đầu trách:
- Chị sao vậy, tự đưng đập em?
- Để tránh việc mày làm ô nhiễm chỗ làm chứ gì, việc không chịu làm cứ suốt ngày cười như thằng dở.
- Làm gì có, em mới chỉ nhếch cái khóe miệng.
Bên này Hân nhìn hai người tấu hài mà tủm tỉm cười, bất chợt nhận thấy đôi mắt cười của tên nào đó nó quay mặt làm tiếp việc của mình. Chị gái nhếch môi làm dấu với hắn: "Đấy, mày thấy chị mày ok không?" Minh Đức làm dấu tay bái phục, bái phục.
Cuối cùng cũng xong việc, nó thở phào nhẹ nhõm đi thay đồ rồi xách cặp đi về, bây giờ cũng đã 10h30 chứ ít gì. Ngoài trời tối đen chỉ còn ánh đèn điện vàng nhạt chiếu sáng mặt đường, vài người đi đường phóng xe ngang qua nhanh chóng muốn về nhà để nghỉ ngơi. Nơi này tùy gọi là thành phố nhưng không thể nào giống những Big city ngày cũng như đêm không bao giờ ngủ cả, chỉ mới 10h là đã vắng bóng người qua lại. Nó lại chỗ để xe dắt con xe đạp màu đỏ của mình ra nhưng một chiếc xe khác chắn ngang khiến nó loay hoay mãi.
Bước ra khỏi cửa Minh Đức xoa xoa mái tóc rối bời của mình, hắn tính chờ nó về mà mới quay qua quay lại nó đã biến mất rồi. Xong còn bị ông anh hỏi đông hỏi tây nữa chứ, thật là lắm chuyện không khác gì mấy bà tám nhân viên, đúng là chủ nào tớ nấy. May thay hắn nhận ra nó vẫn đang đứng chỗ để xe, Minh Đức tiến lại đập vào vai nó nói.
- Tôi cứ tưởng cậu đi rồi.
Hân giật mình quay đầu lại, chúa ơi còn tưởng mấy tên lạ mặt định trấn lột chứ, nó suýt nữa giơ tay như trong phim gào lên "Nhà tôi còn có mẹ già con thơ" rồi. Nó định thần lại nhìn hắn, chỉ vào cái xe máy phân khối lớn kia.
- Người nào để xe thật thông minh, cho ngang như thế này làm sao có thể lấy ra được cơ chứ!
- Đúng thật để xe kiểu này người bên trong khó lấy, đây để tôi giúp cậu cho.
Nói xong hắn hăng hái dắt chiếc xe to đùng kia sang một bên để nó có thể dễ dàng lấy xe của mình, Hân nhìn hắn nói một câu cảm ơn rồi mới phóng xe đi. Minh Đức đứng cười cười vẫy vẫy tay với nó sau đó chắc rằng nó đã đi xa mới dùng tay vỗ đầu mình.
- Đồ ngốc này sao để xe dễ coi vậy.
Nhưng nghĩ lại nhờ thế mà cũng tăng điểm của mình ha, hắn lấy lại tinh thần cưỡi lên xe phóng về nhà. Đi được tầm một đoạn hắn lại quành đầu xe lao về hướng nó đi, đêm hôm con gái đi đường rất dễ bị nguy hiểm, hắn không an tâm cho lắm. Khi nhìn thấy người từ đằng xa hắn mới từ từ cho xe chậm lại để giữ khoảng cách để không bị nó phát hiện.
Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt Hân vừa ngân nga mấy bài hát của maroon5 vừa nhìn đường. Mùi hoa sữa len lỏi khắp nơi hòa cũng mùi mằn mặn của biển. Gió phất phơ bay vờn quanh tóc nó, một chút se se lạnh của buổi tối. Xa xa có thể thấy ánh đèn từ những con tàu đêm trên vùng vịnh, một buổi tối thanh bình và mát mẻ. Những lúc thế này nó chỉ muốn dạo mãi trên đường phố, nhìn ngắm thành phố Hải cảng xinh đẹp nhuốm mùi thời gian này. Nó nhìn hàng cây ven đường cùng tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp trên làn đi bộ, thành phố xây dựng một khu vực trên đó dành cho những người chạy bộ buổi sớm tập thể dục cũng như nghỉ ngơi chụp ảnh. Với khu quy hoạch toàn nhà biệt thự ven biển san sát nhau nơi đây chắc chắc toàn là rich kid ở thôi. Cảm thán trời với đất xong thì nó bị hấp dẫn bởi một toàn biệt thự màu xanh biển với thiết kế khá đặc biệt, cổng vòm cũng bao quanh bởi hoa đậu biếc xanh mướt xung quanh vườn cũng trồng rất nhiều hoa hồng xanh, bên trên ban công đặt một chiếc xích đu màu xanh lơ xinh xắn. Với một đứa mê màu xanh như nó đây đúng là thiên đường rồi. Tiếc là nó phải lướt qua căn nhà ấy, nó còn cố quay đầu ra sau nhìn cho đã mắt, bất giác lọt vào tầm nhìn một tên ăn mặc đen thùi lùi đi xe phân khối lớn tà tà đằng sau. Nó cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thắc mắc có xe như vậy mà đi kiểu bà già chống gậy đúng là lạ đời. Đến đoạn rẽ ra khỏi khu nhà giàu nó phát hiện cái thằng đi xe với tốc độ ốc sên kia đang đi sau mình, lúc mới đầu nó cũng chỉ nghĩ là cùng đường nhưng nó lượn trái quẹo phải tên này vẫn đúng mực đi theo sau nó chứ.
Minh Đức cảm thấy kỳ lạ, rõ là nhà nó không phải đi vào mấy đường này mà nó vẫn quẹo vào. Cũng có thể không khí buổi tối khiến nó cảm thấy muốn lượn đường chăng? Vừa thoát ra khỏi suy nghĩ hắn chợt giật mình, phía trước Hân đã biến mất không thấy tăm hơi đâu còn bản thân hắn lạc vào chỗ xó xỉnh nào cũng không biết nữa. Đành phải phóng xe đi lòng vòng tìm chỗ ra. Lúc này Hân thở phào cắt đuôi được cái tên kia, may mắn chỗ này đường rất khó đi nhiều người mới vào còn hay lạc nữa. Nó nghĩ thầm mai nhất định phải đổi sang ca sáng để cho an toàn hơn.
Về đến nhà nó khóa cổng lại đi vào trong, mẹ nó đang ngủ thấy tiếng động hỏi:
- Bây giờ mày mới về à?
- Vâng, hôm nay đi chơi lâu một tí mà mẹ.
Mẹ Hân ngáp một tiếng trở mình.
- Ăn cơm đi, tao để phần mày ở mâm ấy.
- Vâng, tắm xong con ăn luôn.
Vì hôm nay nó làm ca tối nên nó nói với mẹ là nó đi chơi với bạn sẽ về muộn, nhưng cứ mỗi lần về là lại lo lắng làm mẹ thức giấc, vẫn là nên chuyển sang làm sáng thì hơn.
Hôm sau đi làm Hân nói chuyện với Nam Anh về việc muốn chuyển ca.
- Cũng được, chẳng qua mấy hôm nay bận quá lại thiếu nhân lực nên anh mới bảo em làm tối thôi, chứ con gái đi tối về không tốt.
"Anh cũng không muốn Lam đến tính sổ với anh đâu", tất nhiên câu này Nam Anh chỉ nghĩ chứ không nói ra miệng.
- Sao tối qua về có chuyện gì hả?
Hội đồng bà tám đã tập hợp đầy đủ với người dẫn đầu đoàn đội là bà chị Trang tóc đỏ, mới nghe đã quay ra hóng hớt. Hân cũng thật thà kể ra chuyện tối hôm qua mình bị tên nào đó bám theo đằng sau may mắn cắt đuôi được. Cả nhóm nghe xong gật gù, một ông còn ôm người nói.
- May quá tôi không gặp phải loại biến thái như vậy, nhưng nghe em miêu tả sao anh thấy thằng biến thái kia ngầu ngầu thế nào ấy.
Bà chị tóc khói đứng bên cạnh cà khịa.
- Có khi thấy người ta bám theo ông lại dừng xe rồi nói hãy chiếm lấy em đi thì có ấy.
Cả đám cười haha khiến cho Hân cũng cảm thấy đỡ lo lắng, lúc này cửa ngoài mở, Minh Đức lê lết với đôi mắt thâm đi vảo. Vừa đi hắn vừa ngáp lại còn gãi đầu làm mái tóc xù càng thêm xù, chỉ là vừa liếc mắt thấy nó đang cầm cốc mắt to nhìn mình liền biến đổi thành anh chàng phong độ khí chất ngời ngời đi vào phòng thay đồ. Nam Anh đang cầm sổ ghi chép ngẩng đầu phán một câu:
- Cái thằng này hôm qua đi đâu lạc đường đến một giờ mới bò về đến nhà, anh bảo hôm nay không cần đi đâu mà nó cứ mặc kệ.
Dù sao thằng nhỏ vẫn là em anh mà, không lo cho nó thì lo cho ai chứ. Nghe đến đây bất giác mọi người lẳng lặng ai làm việc nấy. Họ nghĩ họ vừa biết cái tên biến thái kia là ai rồi.
- Mày đang làm cái điệu cười ghê rợn gì vậy?
Mình Đức áu một tiếng ôm đầu trách:
- Chị sao vậy, tự đưng đập em?
- Để tránh việc mày làm ô nhiễm chỗ làm chứ gì, việc không chịu làm cứ suốt ngày cười như thằng dở.
- Làm gì có, em mới chỉ nhếch cái khóe miệng.
Bên này Hân nhìn hai người tấu hài mà tủm tỉm cười, bất chợt nhận thấy đôi mắt cười của tên nào đó nó quay mặt làm tiếp việc của mình. Chị gái nhếch môi làm dấu với hắn: "Đấy, mày thấy chị mày ok không?" Minh Đức làm dấu tay bái phục, bái phục.
Cuối cùng cũng xong việc, nó thở phào nhẹ nhõm đi thay đồ rồi xách cặp đi về, bây giờ cũng đã 10h30 chứ ít gì. Ngoài trời tối đen chỉ còn ánh đèn điện vàng nhạt chiếu sáng mặt đường, vài người đi đường phóng xe ngang qua nhanh chóng muốn về nhà để nghỉ ngơi. Nơi này tùy gọi là thành phố nhưng không thể nào giống những Big city ngày cũng như đêm không bao giờ ngủ cả, chỉ mới 10h là đã vắng bóng người qua lại. Nó lại chỗ để xe dắt con xe đạp màu đỏ của mình ra nhưng một chiếc xe khác chắn ngang khiến nó loay hoay mãi.
Bước ra khỏi cửa Minh Đức xoa xoa mái tóc rối bời của mình, hắn tính chờ nó về mà mới quay qua quay lại nó đã biến mất rồi. Xong còn bị ông anh hỏi đông hỏi tây nữa chứ, thật là lắm chuyện không khác gì mấy bà tám nhân viên, đúng là chủ nào tớ nấy. May thay hắn nhận ra nó vẫn đang đứng chỗ để xe, Minh Đức tiến lại đập vào vai nó nói.
- Tôi cứ tưởng cậu đi rồi.
Hân giật mình quay đầu lại, chúa ơi còn tưởng mấy tên lạ mặt định trấn lột chứ, nó suýt nữa giơ tay như trong phim gào lên "Nhà tôi còn có mẹ già con thơ" rồi. Nó định thần lại nhìn hắn, chỉ vào cái xe máy phân khối lớn kia.
- Người nào để xe thật thông minh, cho ngang như thế này làm sao có thể lấy ra được cơ chứ!
- Đúng thật để xe kiểu này người bên trong khó lấy, đây để tôi giúp cậu cho.
Nói xong hắn hăng hái dắt chiếc xe to đùng kia sang một bên để nó có thể dễ dàng lấy xe của mình, Hân nhìn hắn nói một câu cảm ơn rồi mới phóng xe đi. Minh Đức đứng cười cười vẫy vẫy tay với nó sau đó chắc rằng nó đã đi xa mới dùng tay vỗ đầu mình.
- Đồ ngốc này sao để xe dễ coi vậy.
Nhưng nghĩ lại nhờ thế mà cũng tăng điểm của mình ha, hắn lấy lại tinh thần cưỡi lên xe phóng về nhà. Đi được tầm một đoạn hắn lại quành đầu xe lao về hướng nó đi, đêm hôm con gái đi đường rất dễ bị nguy hiểm, hắn không an tâm cho lắm. Khi nhìn thấy người từ đằng xa hắn mới từ từ cho xe chậm lại để giữ khoảng cách để không bị nó phát hiện.
Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt Hân vừa ngân nga mấy bài hát của maroon5 vừa nhìn đường. Mùi hoa sữa len lỏi khắp nơi hòa cũng mùi mằn mặn của biển. Gió phất phơ bay vờn quanh tóc nó, một chút se se lạnh của buổi tối. Xa xa có thể thấy ánh đèn từ những con tàu đêm trên vùng vịnh, một buổi tối thanh bình và mát mẻ. Những lúc thế này nó chỉ muốn dạo mãi trên đường phố, nhìn ngắm thành phố Hải cảng xinh đẹp nhuốm mùi thời gian này. Nó nhìn hàng cây ven đường cùng tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp trên làn đi bộ, thành phố xây dựng một khu vực trên đó dành cho những người chạy bộ buổi sớm tập thể dục cũng như nghỉ ngơi chụp ảnh. Với khu quy hoạch toàn nhà biệt thự ven biển san sát nhau nơi đây chắc chắc toàn là rich kid ở thôi. Cảm thán trời với đất xong thì nó bị hấp dẫn bởi một toàn biệt thự màu xanh biển với thiết kế khá đặc biệt, cổng vòm cũng bao quanh bởi hoa đậu biếc xanh mướt xung quanh vườn cũng trồng rất nhiều hoa hồng xanh, bên trên ban công đặt một chiếc xích đu màu xanh lơ xinh xắn. Với một đứa mê màu xanh như nó đây đúng là thiên đường rồi. Tiếc là nó phải lướt qua căn nhà ấy, nó còn cố quay đầu ra sau nhìn cho đã mắt, bất giác lọt vào tầm nhìn một tên ăn mặc đen thùi lùi đi xe phân khối lớn tà tà đằng sau. Nó cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thắc mắc có xe như vậy mà đi kiểu bà già chống gậy đúng là lạ đời. Đến đoạn rẽ ra khỏi khu nhà giàu nó phát hiện cái thằng đi xe với tốc độ ốc sên kia đang đi sau mình, lúc mới đầu nó cũng chỉ nghĩ là cùng đường nhưng nó lượn trái quẹo phải tên này vẫn đúng mực đi theo sau nó chứ.
Minh Đức cảm thấy kỳ lạ, rõ là nhà nó không phải đi vào mấy đường này mà nó vẫn quẹo vào. Cũng có thể không khí buổi tối khiến nó cảm thấy muốn lượn đường chăng? Vừa thoát ra khỏi suy nghĩ hắn chợt giật mình, phía trước Hân đã biến mất không thấy tăm hơi đâu còn bản thân hắn lạc vào chỗ xó xỉnh nào cũng không biết nữa. Đành phải phóng xe đi lòng vòng tìm chỗ ra. Lúc này Hân thở phào cắt đuôi được cái tên kia, may mắn chỗ này đường rất khó đi nhiều người mới vào còn hay lạc nữa. Nó nghĩ thầm mai nhất định phải đổi sang ca sáng để cho an toàn hơn.
Về đến nhà nó khóa cổng lại đi vào trong, mẹ nó đang ngủ thấy tiếng động hỏi:
- Bây giờ mày mới về à?
- Vâng, hôm nay đi chơi lâu một tí mà mẹ.
Mẹ Hân ngáp một tiếng trở mình.
- Ăn cơm đi, tao để phần mày ở mâm ấy.
- Vâng, tắm xong con ăn luôn.
Vì hôm nay nó làm ca tối nên nó nói với mẹ là nó đi chơi với bạn sẽ về muộn, nhưng cứ mỗi lần về là lại lo lắng làm mẹ thức giấc, vẫn là nên chuyển sang làm sáng thì hơn.
Hôm sau đi làm Hân nói chuyện với Nam Anh về việc muốn chuyển ca.
- Cũng được, chẳng qua mấy hôm nay bận quá lại thiếu nhân lực nên anh mới bảo em làm tối thôi, chứ con gái đi tối về không tốt.
"Anh cũng không muốn Lam đến tính sổ với anh đâu", tất nhiên câu này Nam Anh chỉ nghĩ chứ không nói ra miệng.
- Sao tối qua về có chuyện gì hả?
Hội đồng bà tám đã tập hợp đầy đủ với người dẫn đầu đoàn đội là bà chị Trang tóc đỏ, mới nghe đã quay ra hóng hớt. Hân cũng thật thà kể ra chuyện tối hôm qua mình bị tên nào đó bám theo đằng sau may mắn cắt đuôi được. Cả nhóm nghe xong gật gù, một ông còn ôm người nói.
- May quá tôi không gặp phải loại biến thái như vậy, nhưng nghe em miêu tả sao anh thấy thằng biến thái kia ngầu ngầu thế nào ấy.
Bà chị tóc khói đứng bên cạnh cà khịa.
- Có khi thấy người ta bám theo ông lại dừng xe rồi nói hãy chiếm lấy em đi thì có ấy.
Cả đám cười haha khiến cho Hân cũng cảm thấy đỡ lo lắng, lúc này cửa ngoài mở, Minh Đức lê lết với đôi mắt thâm đi vảo. Vừa đi hắn vừa ngáp lại còn gãi đầu làm mái tóc xù càng thêm xù, chỉ là vừa liếc mắt thấy nó đang cầm cốc mắt to nhìn mình liền biến đổi thành anh chàng phong độ khí chất ngời ngời đi vào phòng thay đồ. Nam Anh đang cầm sổ ghi chép ngẩng đầu phán một câu:
- Cái thằng này hôm qua đi đâu lạc đường đến một giờ mới bò về đến nhà, anh bảo hôm nay không cần đi đâu mà nó cứ mặc kệ.
Dù sao thằng nhỏ vẫn là em anh mà, không lo cho nó thì lo cho ai chứ. Nghe đến đây bất giác mọi người lẳng lặng ai làm việc nấy. Họ nghĩ họ vừa biết cái tên biến thái kia là ai rồi.