Bài 3:
Anh biết không! Hồn tôi là sỏi đá
Cằn cỗi từ trong ra, vô vị, vô tình
Như một buổi bình minh mùa đông sương trắng mù rét buốt.
Bóng mây xám u chẳng chút ánh sáng nào
Lòng tôi chả hơn cái sa mạc là bao
Cỏ cây hoa lá cũng khó mọc trên đó
Chỉ những cột xương rồng đầy gai nhọn nhỏ
Và côn trùng vùi mình trong cát bỏng dưới chân
Làm sao đây! Khi cực nhọc tấm thân
Bởi chỉ biết lao mình vào guồng quay gay gắt
Tôi đã biến mình thành cỗ máy đơn độc
Mặc thời gian trôi đi dần hóa mình tàn mục
Đôi mắt vết chân chim, hồn già cỗi sâu trong.