[Bài Thơ] Tuyển Tập Những Bài Thơ Về Bác Hồ - Chế Lan Viên

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Thiên Túc, 31 Tháng tám 2019.

  1. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    12. Tiếng khóc đúc Việt Nam thành một khối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một hôm qua thôi các câu ca không hay đau thương sẽ đến cho mình

    Như những dòng sông trôi chảy vô tình!

    Và nghìn vạn đỉnh non cao Tổ quốc

    Không hay biết sẽ có ngày tang tóc

    Cờ đỏ hay đâu sẽ rũ xuống thân Người

    Và những màu hoa Bác ngắm lúc sinh thời

    Lại có lúc thành vòng hoa tiễn biệt

    Lòng thoáng nghĩ nhưng dám đâu nghĩ hết!


    Bỗng sáng nay trời đất vụt thay màu

    Non sông đau, cây cỏ phố phường đau

    Không gian trắng im lìm tiếng nấc

    Trời chợt nắng chợt mưa thảng thốt

    Chốc bão xa chốc lại bão gần

    Cây bên đường hai dây đứng im tăm

    Ôi Tổ quốc trong giờ tang lễ

    Đau sông núi cơn đau trời bể


    Mà xé lòng ta trong mỗi tế bào

    Cơn đau dài thẫm đến những từng sâu

    Trong sâu thẳm lòng ta, ta hiểu Bác

    Cái một đời, ta nhìn ra, khoảng khắc

    Sáng hôm nay lòng ta nhưmiền Nam, như những chiến trường

    Tiếng súng im mà dữ dội lạ thường

    Lòng im ắng tự đào thành chiến trận


    Đại bác gầm đưa tiễn Người đi

    Cả không gian đùng đục sắc may chì

    Đại bác nén nổ đau từng phát lớn

    Trong bụi đất nghìn bé thơ lăn lộn

    Ôi xé lòng ta là tiếng khóc trẻ con

    Cơn bảo dày, cơn bão xé rừng non

    Non dại thế chịu làm sao bão táp

    Thôi các em từ nay lớn trong đời không gặp Bác

    Chỉ còn có vầng trăng và điệu hát kết đoàn.


    Không quân ta cất cánh tiễn đưa Người

    Tổ quốc thương đau, cánh thép xé trời

    Đây tiếng khóc các anh hùng bất khuất

    Những chiến sĩ nghìn ngày đuổi giặc

    Từng giẫm nát trăm nhà giam, trăm bãi chiến trường

    Dù trăm phen đổ máu vẫn xem thường

    Nay như con trẻ họ oà bưng mặt khóc

    Bị đốn tận lòng, bị đau tận gốc

    Cái cơn đau của rừng nghiến đại ngàn

    Dằn xuống rồi, lại nỗi dậy từng cơn


    Những phụ nữ thôi không khóc nữa, chỉ kêu gào

    Tóc bỏ xõa, họ nhào lăn trong bụi đất

    Họ khóc một người cha. Một con người, người nhất,

    Những nhà điện ảnh từng đi trăm quốc gia quay trăm cảnh bể trời

    Không cầm nỗi máy' quay, quay tang lễ

    Cho đến những vì sư nhìn đời hư ảo thế

    Họ khóc. Một hoa sen vừa khép lại rồi

    Đóa hoa sen mặt đất toả hương trời

    Hương nhân ái thấm vào hồn ta mãi.


    Tiếng khóc đúc Việt Nam thành một khối

    Là Việt Nam ư? Là đã khóc sáng mai này

    Không phải mình khóc cho mình giọt lệ riêng tây

    Cái ẩm ướt xé đời ra trăm mảnh

    Mà cả Tổ quốc khóc người Cha. Đấy là Việt Nam, đấy là sức mạnh!

    Tiếng khóc lọc hồn ta như lửa chói ngời,

    Mình nhận ra ta, ta nhận ra Người,

    Cả dân tộc tìm ra mình qua tiếng khóc.


    Tập thơ: Hoa trước lăng Người (1976)
     
  2. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    13. Bể và Người

    I

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai nói hết những đại dương trong đời của Bác

    Những bể cuồng, tàu đến buông neo

    Những bể lặng, đón vầng dương mọc,

    Tuổi thanh xuân, Người nghe những thủy triều


    Ngôi nhà sàn giữa vườn hoa mộc

    Khi sao lên có dáng con tàu

    Bác lên boong trắng ngời râu tóc

    Gió trong vườn vỗ sóng lao xao.


    Đi khắp năm châu về đậu bến sông Hồng

    Nghe trăm giọng, giọng làng Sen, Bác nhớ.

    Tự nơi đây, mắt Bác dõi vô cùng

    Với bốn bể của đời, không cách trở


    Ôi, rời đất mẹ, đất chôn rau năm đó

    Kẻ đối thủ đầu tiên là bão tố,

    Bể đau thương, sâu thẳm, bể oai hùng

    Phải đủ sức dù lòng cân xứng nó.


    Làm gì có đảo thần tiên đảo ngọc xứ san hô

    Sóng sóng sóng và trùng dương mặn chát,

    Tổ quốc ơi, trăm sóng đẩy xa bờ

    Đời thủy thủ, không nữ thủy thần nào đến hát.


    Đêm mê nhìn ánh lửa trên đảo xa nhấp nháy

    Tắt, sáng giữa muôn trùng. Nhân loại đấy!

    Sáng dậy chào vầng dương trồi lên trên sóng mỗi ngày,

    Vần Thắng vút lên cao từ độ ấy.


    Người Chủ tịch nước mai sau, giờ phụ bếp

    Ý lớn đến cùng anh giữa dây xích, cột buồm

    Khi bách bộ trên sàn tàu nhỏ hẹp

    Đã đến cùng anh chưa, câu đầu tiên của bản Tuyên ngôn ?


    Đã có chưa mô hình của những Điện Biên,

    Khi vầng trán vĩ nhân soi bể biếc,

    Thời đại sẽ làm thơ về Người. Người chẳng biết

    Còn mơ những trận đánh tương lai, qua tiếng sóng rền


    Xưa Phật ra đi bốn ô cuộc đời nghe vị đắng cay,

    Hải triều âm xé lòng người cứu thế,

    Nay trăm tiếng nói màu da nghìn kiếp sống đọa đày

    Bác đã gặp giữa thủy triều người, nhân loại bể.


    Bác nghe bể và tìm ra qui luật,

    Bể lặng im nuôi dông bão bất thần,

    Hưng vong thế vẫn mỗi ngày hồi phục

    Bể nghìn đời mà mãi mãi thanh tân...


    Bể không nghỉ không ngừng ở thế tấn công

    Những điều ấy tìm ra trong sách Mác

    Mười năm thủy thủ đưa Người vào đại học phương Đông

    Biện chứng đã vỡ lòng trong bão táp.

    II

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con tàu Việt Nam qua nghìn trận phong ba

    Về đến đích, ngót nửa vòng thế kỷ

    Cái nhà sàn ở lẫn trong hoa,

    Vẫn không ngớt lắng triều nghe nhịp bể.


    Bác nằm đây, lòng động đến trăm nơi

    Sóng nào rách châu Phi, sóng nào đau châu Á,

    Mỗi con sóng đau thương trên bể loài người,

    Đều chấn động trái tim Người Thủy Thủ.


    Ôi những hôm mắt Bác sáng lạ lùng.

    Đèn trên nhà sàn suốt đêm sáng lửa,

    Có phải lúc Bể đăm chiêu Người. Người thấy Nó,

    Ấy lúc mở đầu những trận tấn công.


    Bể làm Bác ít lời và bình dị các câu thơ,

    Nửa chừng bỗng thấy Bác yên lặng, Người nghe nó đấy.

    Ngỡ như mở một hướng tấn quân, khép một thế cờ

    Người cũng nghĩ đến những bể rộng trời xa Người đã thấy.


    Việt Nam vứt xuống thềm lục địa này ba tên đế quốc

    Ngôi nhà sàn nằm yên trong hoa mộc hoa ngâu

    Nhưng kìa, trên mặt bể chỗ Bác đi qua, sóng còn thao thức

    Như lan mãi, lan xa theo vệt sóng Con Tàu.


    Tập thơ: Hoa trước lăng Người (1976).
     
  3. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    14. Đọc văn Người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bác chẳng để cho ta nghìn quyển sách

    Hồn thơ ấy ít ham thơ. Ham độc lập

    Thay vì nghìn trang giấy bao la, Bác để tấm lòng

    Một màu lộc, màu cây xanh mát mắt

    Một Điện Biên. Một thành đồng Tổ quốc

    Giữa đục của đời, một ngọn suối trong.


    Những trang văn lỗi lạc tung hoành Bác viết ở châu Âu,

    Khi cầm đến nắm đất của quê hương, Người xếp lại

    Với dân tộc ít lời. Người ít nói

    Thấy nhiều trời bể non sông, giờ phải nói chi nhiều!

    Giàu từ ngữ văn chương mà chi, khi Tổ quốc nghèo

    Bác viết cho người mù chữ nghe và hiểu được

    Không gì quý hơn Tự do, Độc lập

    Bác muốn nhân dân cầm trên tay không nặng lắm tuổi tên Người.

    Người ký X. Y. Z, C. B. như dân ký Lúa, Xoài

    Người không muốn trang sách hóa thần, nhân dân quỳ để đọc

    Dẫu tuyệt bút thi, thư cũng con đẻ của đời.


    Người dẹp đi các ngọn đèn dư, các ánh sáng thừa

    Những phản quang hồi quang làm đời lóa mắt

    Bác không thích các mùi hương lõa lồ gay gắt

    Người tắt đi các tiếng ồn và lí sự chua ngoa

    Bác dạy ta "lai vô ảnh, khứ vô hình"

    Đến rất nhẹ và ra đi rất nhẹ

    Ta lẫn Bác với bầu trời và giọt lệ

    Với hương mộc trong đêm và lộc nõn trên nhành

    Ngọn suối reo! Nghe như tiếng Bác cười

    Và ta đi giữa NON SÔNG và TRANG VIẾT của Người.


    Tập thơ: Hoa trước lăng Người (1976)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...