[Bài Thơ] Tuyển Tập Những Bài Thơ Về Bác Hồ - Chế Lan Viên

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Thiên Túc, 31 Tháng tám 2019.

  1. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    [​IMG]

    Nhà thơ Chế Lan Viên tên thật Phan Ngọc Hoan, sinh ngày 14/1/1920 ở Cam Lộ, Quảng Trị.

    - Lên 7 tuổi, cả nhà chuyển vào Bình Ðịnh, bút danh Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai.

    - Năm 17 tuổi, nổi tiếng với tác phẩm Ðiêu tàn.

    - Năm 1939, Chế Lan Viên ra Hà Nội học, vào Sài Gòn làm báo, lại về Huế dạy học.

    - Khoảng 1942, ra Vàng sao, viết tập truyện ngắn Gai lửa.

    - Sau Cách mạng tháng 8, làm báo Quyết thắng của Việt Minh Trung Bộ..

    - Năm 1949, Chế Lan Viên vào Ðảng Cộng sản Việt Nam.

    Nhiều năm ông tham gia ban lãnh đạo Hội nhà văn Việt Nam, Ðại biểu Quốc hội các khóa 4, 5, 6, 7.

    Các tập thơ:

    - Gửi các anh (1955)

    - Ánh sáng và Phù sa (1960)

    - Hoa ngày thường, Chim báo bão (1967)

    - Những bài thơ đánh giặc (1972)

    - Ðối thoại mới (1973)

    - Hoa trước lăng Người (1976)

    - Hái theo mùa (1977)

    - Hoa trên đá (1984)


    Chế Lan Viên là nhà thơ có rất nhiều thơ viết về Bác Hồ với những thành công đặc sắc. Nhà thơ thường đi sâu vào thế giới nội tâm của Bác để phát hiện ra các vẻ đẹp của Người về tư tưởng, đạo đức, nhân văn..

    Hầu như ở tập thơ nào của Chế Lan Viên cũng có bài viết về Bác. Với sự nhạy cảm về chính trị và tư duy sâu sắc, nhà thơ đã đem đến cho người đọc những vần thơ đầy xúc cảm, ấn tượng.

    Có hai sự kiện đặc biệt trong cuộc đời hoạt động cách mạng của Bác mà Chế Lan Viên quan tâm là khi Bác rời bến cảng Nhà Rồng đi tìm đường cứu nước (1911) và thời điểm Bác về sau 30 năm xa cách (1941) mà mảnh đất đầu tiên Người đặt chân là Pác Bó.

    Thơ của Chế Lan Viên viết về Bác thể loại rất đa rạng: Lục bát, tứ tuyệt, song thất lục bát, tự do.. Riêng với thể thơ tự do, nhà thơ có điều kiện phát huy tối đa khả năng diễn tả con chữ; nói lên được ý nghĩ, tình cảm của mình với lãnh tụ kính yêu. Hệ thống hình ảnh trong thơ Chế Lan Viên khi thể hiện về Bác có sự đan cài giữa hình ảnh thực, cụ thể với hình ảnh tượng trưng, gọi liên tưởng.

    Sự kết hợp chặt chẽ các yếu tố này đã đem đến cho người đọc những rung động thẩm mỹ cao. Hình tượng Hồ Chí Minh vì thế hiện lên trong thơ Chế Lan Viên hết sức kỳ vĩ nhưng vẫn gần gũi với mỗi người Viêt Nam.


    Nguồn: Internet.

    Mục Lục

     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2019
  2. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    1. Bữa cơm thường ở trong bản nhỏ


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chim ri mách lúa vàng chín rộ

    Tu hú kêu vải đỏ trùm cây

    Tháng năm mười chín rồi đây

    Ngày sinh nhật Bác nắng đầy tiếng chim...


    Quê em nhỏ bốn bên khe suối

    Người vắng qua, chim tới chim lui

    Khi vui ngắm núi làm vui

    Khi buồn nhặt trái sim rơi đỡ buồn

    Trái mơ non quả tròn quả méo

    Đời em như cỏ héo tứ mùa

    Con vua thì họ làm vua

    Mình con nhà khó làm mưa ngoài ngàn

    Đầu mùa bới củ thay cơm

    Cuối mùa nấu đọt măng nguồn thay khoai...


    Từ có Bác cuộc đời chợt sáng

    Bát cơm no tháng tám ngày ba

    Cơm thơm ăn với cá kho

    Công đức Bác Hồ, bản nhớ nghìn năm

    Bác thương dân chăm ăn chăm mặc

    Em đi chợ đồng bằng bán hạt sa nhân

    Tháng giêng thêu áo may quần

    Tháng hai trẩy hội mùa xuân hãy còn

    Lớp bình dân cuối thôn em học

    Người thêm khôn, đất mọc thêm hoa

    Chim khôn chim múa chim ca

    Bản em có Bác như nhà có trăng

    Muối lên rừng tay bưng tay đặt

    Bộ đội Bác lên rừng công tác, em thương

    Khi xưa lên núi không đường

    Giờ anh lên núi bản mường đợi anh

    Ra vườn xanh hái nhành vải đỏ

    Xuống ruộng vàng gặt bó lúa hương

    Ngày vui nấu bữa cơm thường

    Thết anh cán bộ lên mường giúp dân.



    Tháng 5-1954

    Tập thơ: Gửi các anh (1954)
     
  3. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    2. Người đi tìm hình của nước

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Đất nước đẹp vô cùng. Nhưng Bác phải ra đi

    Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác

    Khi bờ bãi dần lui làng xóm khuất

    Bốn phía nhìn không một bóng hàng tre


    Đêm xa nước đầu tiên, ai nỡ ngủ

    Sóng vỗ dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương

    Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở

    Xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương


    Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp

    Giấc mơ con đè nát cuộc đời con

    Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp

    Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn


    Trăm cơn mơ không chống nổi một đêm dày

    Ta lại mặc cho mưa tuôn và gió thổi

    Lòng ta thành con rối

    Cho cuộc đời giật dây


    Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê

    Lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ

    Hiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụ

    Tìm đường đi cho dân tộc theo đi


    Hiểu sao hết "Người đi tìm hình của Nước"

    Không phải hình một bài thơ đá tạc nên người

    Một góc quê hương nửa đời quen thuộc

    Hay một đấng vô hình sương khói xa xôi


    Mà hình đất nước hoặc còn hoặc mất

    Sắc vàng nghìn xưa, sắc đỏ tương lai

    Thế đi đứng của toàn dân tộc

    Một cách vin hoa cho hai mươi lăm triệu con người


    Có nhớ chăng hỡi gió rét thành Ba Lê

    Một viên gạch hồng, Bác chống lại cả một mùa băng giá

    Và sương mù thành Luân Đôn, ngươi có nhớ

    Giọt mồ hôi Người nhỏ giữa đêm khuya?

    Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bể

    Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mỹ, châu Phi

    Những đất tự do, những trời nô lệ

    Những con đường cách mạng đang tìm đi


    Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước

    Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà

    Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc

    Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa


    Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây?

    Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?

    Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ

    Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?


    Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao?

    Nụ cười sẽ ra sao?
    Ơi, độc lập!

    Xanh biết mấy là trời xanh Tổ quốc

    Khi tự do về chói ở trên đầu


    Kìa mặt trời Nga bừng chói ở phương Đông

    Cây cay đắng đã ra mùa quả ngọt

    Người cay đắng đã chia phần hạnh phúc

    Sao vàng bay theo liềm búa công nông


    Luận cương đến Bác Hồ. Và Người đã khóc

    Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin

    Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp

    Tưởng bên ngoài, đất nước đợi mong tin


    Bác reo lên một mình như nói cùng dân tộc

    "Cơm áo là đây! Hạnh phúc đây rồi!"

    Hình của Đảng lồng trong hình của Nước

    Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười


    Bác thấy:
    dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt

    Ruộng theo trâu về lại với người cày

    Mỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, bể bạc

    Không còn người bỏ xác bên đường ray


    Giặc nước đuổi xong rồi. Trời xanh thành tiếng hát

    Điện theo trăng vào phòng ngủ công nhân

    Những kẻ quê mùa đã thành trí thức

    Tăm tối cần lao nay hoá những anh hùng


    Nước Việt Nam nghìn năm Đinh Lý Trần Lê

    Thành nước Việt nhân dân trong mát suối

    Mái rạ nghìn năm hồng thay sắc ngói

    Những đời thường cũng có bóng hoa che


    Ôi! Đường đến với Lênin là đường về Tổ quốc...

    Tuyết Mat-xcơ-va sáng ấy lạnh trăm lần

    Trong tuyết trắng như đọng nhiều nước mắt

    Lênin mất rồi. Nhưng Bác chẳng dừng chân


    Luận cương của Lênin theo Người về quê Việt

    Biên giới còn xa. Nhưng Bác thấy đã đến rồi

    Kìa, bóng Bác đang hôn lên hòn đất

    Lắng nghe trong màu hồng, hình đất nước phôi thai



    1960

    Tập thơ: Ánh sáng và phù sa (1960)
     
  4. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    3. Bác

    Là chân lý, Bác chẳng nói nhiều hơn chân lý

    Cả nước nghe khi, im lặng, Bác cười

    Chẳng phải lật sách nào ra tìm hiểu Bác

    Bác sống trong ta, Bác ở giữa đời



    4. Trung thu 69

    Mùa thu đầu thiếu Bác

    Đau một sắc trăng ngời

    Bác để vầng trăng sáng

    Vui triệu cháu mồ côi.



    5. Hoa mộc trong vườn Bác

    Nhớ Bác, hiểu mùi hoa mộc

    Làn hương đạm ấy sao nồng

    Ngỡ khuất sau làn gió biếc

    Trong hồn thơm mãi vào trong.

    Tập Thơ: Đối thoại mới (1973)
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2019
  5. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    6. Bác vẫn còn đây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chớ để quân thù nghe ta khóc, ơi em

    Vết thương phải thành sẹo ngay đi mà đánh giặc

    Đã đau rồi đừng khóc để đau thêm

    Ta còn cả đời ta mà khóc Bác


    Bom Mỹ ngụy tranh thủ phút này để tấn công ta

    Pháo đài máu với những bom bảy tấn

    Nguyện thương đau không thành tiếng khóc oà

    Ta đau đấy nhưng giết thù, ta vẫn sẵn


    Ta có nước mắt thương đau nhưng ta còn có lửa thương đau

    Giặc nếm cái chết lúc ta cười, cho chúng nếm thêm ngày ta khóc

    Hễ đau nhiều thì dao chém lại càng sâu

    Xuất kích lớn là giữa ngày tang tóc


    Hai mươi năm trôi phút giây nào Bác không nghĩ đến miền Nam ?

    Miền Nam "máu trong máu" và "thịt trong thịt" Bác.

    Tập thơ: Đối thoại mới(1973)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2019
  6. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    7. Người thay đổi đời tôi, Người thay đổi thơ tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những năm ấy tôi đi giữa lòng Hà Nội

    Không hay trong xà lim anh Hoàng Văn Thụ đang nằm

    Không biết anh Trần Đăng Ninh bị cùm tay mỗi tối

    Không hay trên biên thùy Bác đã đặt chân.


    Tôi đến Nha Trang ngắm trời bể đẹp

    Có hay đâu hang Pác Bó gió lùa

    Giường lãnh tụ là hai hàng đá ghép

    Mảnh áo chàm Bác mặc quá đơn sơ.


    Đất nước sắp đổi thay rồi mà tôi chẳng biết

    Người thay đổi đời ta về kia mà ta vẫn không hay.

    Tôi vẫn khép phòng văn hì hục viết

    Nắng trôi đi oan uổng biết bao ngày.


    Chớ bao giờ quên nỗi chua cay của một thời thơ ấy

    Tổ quốc trong lòng ta mà có cũng như không

    Nhân dân ở quanh ta mà ta chẳng thấy

    Thơ xuôi tay như nước chảy xuôi dòng!


    Ta làm con nai lạc giữa rừng thu

    Làm hổ sa cơ giận vườn bách thảo

    Làm bóng ma Hời sờ soạng đêm mơ

    Làm tất cả! Chỉ trừ không đổ máu!


    Nở trắng hoa kim anh trên biên giới, Bác về

    Xa nước ba mươi năm, một câu Kiều, Người vẫn nhớ

    Mái tóc Bác đã phai màu quá nửa

    Lòng son ngời như buổi mới ra đi.


    Người đánh thức hồn dân tộc đã về kia. Ta nghe bừng tỉnh dậy

    Câu quan họ, xẩm xoan xưa vứt ngã ba đường

    Điệu lục bát và màu nâu nơi ruộng rẫy

    Bức tranh làng Hồ và cô Tố nữ dáng quê hương.


    Người đánh thức tương lai đã về kia, Bác hôn lên hòn đất

    Nghe trong tay trở dậy những thành đồng

    Nghe thay đổi cả vóc hình Tổ quốc

    Chừng Điện Biên rực lửa đã nằm trong.


    Tôi ở đâu? Đi đâu? Tôi đã làm gì?

    Đời thấp thoáng sau những trang sách Phật

    Đất nước đau dưới gót bầy ngựa Nhật

    Lạc giữa sao trời tôi vẫn còn mê...


    Chưa có gì dính líu giữa thơ tôi và truyền đơn Bác viết

    Tôi không biết khi Bác đau phải ăn một nắm lá rừng

    Trong nước mắt thơ tôi, tôi chưa ngờ chất thép

    Chưa thấy trong máu mình sắp cuộn máu nhân dân.


    Ôi giữa lòng ta Bác đến tự hồi nào?

    Bác vĩ đại mà chẳng làm ai kinh ngạc

    Một buổi sáng, nhìn lòng ta, ta thấy Bác

    Nước mắt ràn, ta cảm hết ơn sâu.


    Ấy là khi ta có thể nhảy vào đồn mà không sợ lửa

    Ăn một miếng khoai bùi ta cảm thấy là ngon

    Khi riêng tây, ta thấy mình xấu hổ

    Khi nhìn đời, mỗi lá mỗi tơ non.


    Khi uống ngụm nước trong, lưỡi ta không còn đắng chất thị thành

    Đời tươi mát như ao sen mùa hạ

    Anh em bốn bên mà ta ở giữa

    Có được trái cây thơm, ta biết quý cả mùa lành.


    Khi ta muốn thơ ta thành hầm chông giết giặc

    Thành một nhành hoa mát mắt cho đời

    Khi mỗi bước đi lên của lòng ta đều thấm tình giai cấp

    Ta biết trong ta Bác đã đến rồi.

    Tập thơ: Hoa ngày thường, Chim báo bão (1967)
     
  7. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    8. Cách mạng, chương đầu

    Đừng quên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hỡi ai đi lên phía trước chớ quên sau lưng mình cái hang Pắc Bó

    Đi tận cùng năm tháng không quên

    Đi khuất lấp vẫn còn nhớ mãi

    Đi muôn xa còn quay lại ngoái nhìn.

    Qua Điện Biên, Ấp Bắc đừng quên

    Vượt sông Hồng, sông Cửu không quên

    Đong mùa vàng năm tấn, nào quên

    Gặt vạn ngày thắng Mỹ, không quên.

    Cả nước mắt, hang này là độc lập

    Thay non sông đón Bác buổi ban đầu

    Rừng hiền hậu suối khe chất phác

    Lịch sử lấy nơi này làm đất chôn rau

    Dù muôn trùng còn cách mũi Cà Mau

    Một tấc đất đã là Tổ quốc

    Nay có trong tay trời Nam bể Bắc

    Dám đâu quên hang nhỏ thuở ban đầu.


    Nắm đất biên thùy


    Bấm để xem
    Đóng lại

    Mùa bioóc-cà ơi, mùa bioóc-ca ơi,

    Trăng hoa núi khắp sườn cao biên giới

    Thơm lá thơm hoa thơm rừng thơm suối...

    Thơm ngát hồn ta, xuân lắng đời Người.


    Biên giới vô hình thay, biên giới hữu hình...

    Có phải xưa nay gió qua đây gió đều lộng thổi


    Đầu lau lao xao, bông ngả đón mình

    Mây quá trắng trên trời chừng muốn nói.


    Bác từng vượt qua bao quốc gia sông núi bao lần

    Sá gì một sắc kim anh chỗ biên thùy kia, chân dừng sững lại.

    Trời bể ba mươi năm nay một chút tần ngần

    Cái đích suốt đời nay mới tới.


    Tổ quốc rồi đây, Tổ quốc thân yêu

    Mà nhân loại không làm khuây khoả nổi

    Tổ quốc đau thương. Tổ quốc khổ nghèo

    Mỗi iên đá chỗ biên thùy đều rắn lại


    Gió rừng cao thổi chòm râu phơ phất của Người

    Thanh niên năm nao, nay Bác tóc râu rồi

    Nhưng đã sáng trăm lần đôi mắt sáng

    Cả thế giới thu vào trong, như ngọc một đời


    Bác lặng âm thầm. Vầng trán trầm ngâm

    Cả sông núi đất trời cùng một phút hồi tâm

    Phút sâu thẳm trong li ti huyết quản

    Nghe thủy triều nín lại thủy triều dâng.


    Rừng thẳm. Non xa. Bể rộng. Sông dài...

    (Một chút làng Sen đau ở cuối trời)

    Giai cấp. Giống nòi. Nghìn xưa. Hiện tại

    Một phút định hình. Một phút hoài thai.


    Phút kính cẩn hai tay nâng lấy đất

    Ba mươi năm đất ấy ở trong hồn

    Nay xương thịt nay hình hài trước mặt

    Bác lặng nhìn và cúi ghé môi hôn...





    Hang mở nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai đi lên phía trước

    Chớ quên sau lưng mình


    Cái cửa hồng bình minh

    Chốn hang sâu mổ nước.


    Nay núi sông hiển hách, nhìn đây

    Cầm trang thơ rộng khổ nhìn đây

    Lên đài cao nhân loại nhìn đây

    Say vua Hùng chim Lạc nhìn đây.


    Dân tộc rét chưa che Người đủ ấm

    Hang đá này Bác đắp chiếc chăn sui

    Khớp xương buốt vì hơi rêu lạnh thấm

    Giò rừng đừng thổi nữa, gió rừng ơi.


    "Cuộc đời cách mạng thật là sang"

    Bắt con ốc khe, chặt nõn chuối ngàn

    Đây bát cơm ngô qua ngày bệnh yếu

    Bác chia cùng dân tộc giữa lầm than.


    Lạnh cánh chim đêm nó gọi thù thì

    Bác ngủ đi nào, không Bác mệt

    Thức đến sáng trời chưa hết việc

    Kìa gà rừng đã gáy te te.


    Những đêm ấy Bác thức cùng ngọn lửa

    Thảo từng trang sử lớn cho đời

    Tượng Mác trầm ngâm trong hình thạch nhũ

    Rõi từng dòng từng chữ qua vai.


    Sử Đảng thân yêu, sử cả loài người

    Sử Tổ quốc trong hồn thơ lục bát

    Bia Tự Đức, đã một thời mất nước

    Lót đường in dòng sử ngày mai.





    Đời dưới ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mai, ngày mai...

    Ở dưới kia đời đâu có ngày mai

    Sông thương đau dòng nước chia hai

    Ngỡ dòng đục lẫn dòng trong muôn thuở

    Đời chảy xuôi trong quặn thắt của đời.


    Đã mỏi rồi chằng? Những dáng Trường Sơn...

    Núi chon von thì trời lại chon von

    Cao chi bấy những trời cao vô vọng

    Thổi gió hư vô trên đỉnh của hồn


    Đất nước thừa người làm thơ mà thiếu người làm sử,

    Không câu thơ viếng mộ các anh hùng,

    Kẻ gọi đò chỉ còn có gió

    Nào ai lại qua trên Hàm tử, Chương dương?


    Những trang sách nước nhà do tay giặc viết

    Tống đồng ơi, ngươi có ích chi?

    Thừa bốn nghìn năm mà thiếu một ngày độc lập

    Thì trống đồng đào được lại chôn đi.


    Giặc Pháp chưa qua thì đà giặc Nhật

    Triều vua đẻ những triều vua kế tục

    Đêm hồng hoang đêm trung cổ tự say mình

    Vẫn thiết triều lên án những bình minh


    Tự vạn tuế tung hô đến giờ phút chót

    Giết những vầng dương giết những tiếng gà

    Đĩa hát cũ rỉ rền lời mất nước

    Không biết trên núi rừng sắp dậy Tiến quân ca.



    Mắt Bác trên cao

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Trên non cao đã sáng ngời đôi mắt Bác

    Không phải mắt Người khi ngắm một vầng trăng hay đọc một câu thơ

    Không phải hồ thu hay là gương ngọc

    Để khóc cười những số phận riêng ta...


    Mà mắt lịch sử giương giữa trời bão táp

    Mắt từng ngắm trăm dân tộc quốc gia đi những thế cờ

    Những thế non sông. Nay định đoạt

    Bước đường trường cách mạng sẽ xông pha.


    Mắt thấy rụng các đế quốc sỏ sừng, các triều vua vạn đại

    Nhân dân xô trong sức cuộn băng hà,

    Thấy Hồng Lĩnh, Trường Sơn vươn vai Phù Đổng lại

    Dòng Thương bi ca rồi sẽ hùng ca.


    Có phải nhìn bằng mắt đâu, Bác nhìn với trái tim mình

    Vô hạn thương yêu, vô hạn cảm tình

    Trái tim ấy nghìn năm còn đập mãi

    Đâu đời cần nhân ái lại hồi sinh.


    Vạn xác máy bay thù hôm nay Người cũng nhìn thấy trước

    Mắt mở ra không khép lại bao giờ

    Dẫu ta bay đến thiên thể nào chói mắt

    Thì cũng trong ánh sáng đường bay của chính Bác Hồ cho.



    Ngọn lửa đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Hỡi nhũ đá hang sâu rơi thánh thót

    Từng thấy Bác ung dung bên tượng Mác cười

    Đọng thời gian đá dệt nhũ cho đời

    Nhưng cách mạng không thể nhỏ từng giọt một.


    Hãy bùng lên thôi! Hãy cháy lên thôi

    Cả Trung Ương đoàn tụ bên Người

    Lịch sử gọi và Đảng ta đã đáp

    Đảng gọi kêu và dân tộc trả lời.


    Chữ Việt Minh đầu tiên, câu Cứu Quốc đầu tiên

    Thơm như vị hương hồi ta nhớ mãi,


    Ta có quên ư? thì rừng nhắc lại,

    Ai quên được nguồn khi uống suối Lê nin.


    Khu căn cứ đầu tiên, vùng xuất kích đầu tiên

    Cái trứng non sông, bọc hồng đất nước,

    Cây buổi giêng hai, lịch ngày thứ nhất

    Đi ngàn đời ngàn thuở vẫn không quên.


    Quả trám núi hạt dẻ rừng nuôi cán bộ

    Hang đá vôi làm chỗ in truyền đơn

    Lốc cốc đàn trâu canh ta tiếng mõ

    Lòng nhớ đời và thơ cũng ghi ơn.


    Biết ơn bộ áo Tày Nùng màu chàm xanh là sắc áo đầu tiên của Bác

    Chiếc hài sảo Người đi, tay nải Người cầm

    Xước chân Người đá tai mèo nhọn hoắt

    Có nắm lá rừng hái tự tay dân.


    Ổ rơm nghèo đẻ ra ta, giường đá lạnh đẻ ra ta

    Cái tã rách nát bươm, cái chùm rau dính máu

    Những mật xanh vàng mẹ phải mửa ra

    Những quặn thắt từng cơn không thể giấu.


    Cháo bẹ rau măng, vây lùng, bủa quét

    Cái nở sinh là một vết thương hồng!

    Khi cưu mang giọt máu trong lòng

    Đẻ cái sống đau gần như cái chết


    Đẻ ra balê, giao hưởng ngày nay là súng kíp hoả mai buổi ấy

    Tờ truyền đơn in thạch năm xưa đẻ ra pháo binh cơ giới bây giờ

    Cái thai nhỏ càng đi xa càng gióng bấy

    Như tự ngày trứng nước mẹ từng mơ



    Ngoảnh về Pắc Bó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nay ta hồi sinh cho cây chò đại thụ nghìn năm

    Nay voi xa về uống lại Bạch Đằng

    Nay xẻ vạn ngọn núi che trời làm bước tiến

    Chỗ ngất trời là chỗ sẽ hành quân.


    Nay múa sạp, xòe hoa với những gót hồng,

    Mùa vui sao năm lúa Chín thơm đồng

    Hạt lúa mới gởi Người đi tuyến lửa

    Có câu chèo điệu hát nằm trong.


    Nay thế giới bình tâm lắng phương đây một tiếng đàn bầu

    Biếc trời Việt Nam chung thủy một màu

    Hồn ta đấy, bốn nghìn năm thế đấy,

    Rót vào lòng, càng lắng lại càng sâu.


    Nay... Nay... Nay... Hãy ngoảnh nặt về non cao Pắc Bó

    Nghe Lênin giọng suối đang cười

    Lắng tiếng suối Bác lại ngồi viết sử

    Chương mới: Ngày mai. Dòng mới: Ngày mai.


    Tập thơ: Hoa trước lăng người (1976)
     
  8. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    9. Di chúc của Người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hãy nghĩ đến việc bình thường này: cái chết

    Sau mõm đá cuối cùng, nó đấy, trùng khơi

    Cái đen thầm lặng câm mà sóng vỗ liên hồi

    Hễ ai đã lên cao thường thấy nó

    Có tột đỉnh thiên tài còn khiếp sợ

    Ta dưới thấp bị che sau vợ con, áo quần, nhà cửa

    Tầm nhìn xa từ nỗi đau con đến cái vui gần,

    Nhưng lấy gì che mắt sáng vĩ nhân

    Khỏi thấy bể?. Mạnh Hạo Nhiên từng rưng rưng giọt lệ,


    Họ ngỡ họ ở ngoài vòng nhân thế

    Rốt cùng ra là trong bể, trong vòng,

    Có kẻ chớp mắt nhiều, nhìn sững nhìn trân, rồi ngã quỵ

    Kẻ khác nữa, uy danh lừng thế kỷ

    Gào uy lực tuổi tên mà chọi với Vô Cùng.

    Bác đương đầu với cái chết tự thanh xuân

    Quen nhìn sự vật giữa hai bề đối lập

    Sống chết, ngày đêm, mất còn, rụng mọc

    Cách mạng là chấp nhận quy luật này, Người rất ung dung.

    Bác viết di chúc sáng nay trầm tĩnh trong lòng

    Trong suốt lời văn Bác sửa từng chấm câu, dấu phẩy

    Ngỡ như để khuây ta, Bác có cười kia đấy

    Ta không thấy rõ Bác cười, chỉ bởi chúng ta đau!


    Cái chết tung sóng cuộn Ba ra khỏi sàn tàu,

    Từng vùi dập trái tim hồng người quyết tuyết,

    Cái chết giữa nhà ngục Tình Tây hay giữa đại ngàn gió rét

    Trước họng súng quân thù giăng lưới bủa vây

    Cái chết đến bên Bác bao lần. Nó phải lui ngay

    Bác nhìn nó. Hãy lui ra cho Người làm việc

    Giờ việc đã gần xong. Nó biết.

    Chắc Người có thể ra đi. Nắng sắp xong ngày.


    Chưa xong đâu. Đêm đêm miền Nam lắng tiếng Bác trên đài

    Một hơi thở mệt, một cơn ho cũng làm lòng dân lo lắng

    Ngọn cờ Bác thiêng liêng đầu trận tuyến

    Nhân loại yên tâm khi thấy Bác cười

    Thuộc về nhân dân từng hơi thở của Người

    Bác là tài sản của nhân dân, giao Bác giữ

    Như ngọn nến vạch một đường đi giữa gió

    Bát nước qua bão cuồng không đổ, không chao

    Kẻ thù giờ đây đâu phải ngục tù, xiềng xích gươm đao

    Cái trận đánh với gió trời hanh làm Bác mệt

    Cái thời tiết thời gian như rết bò, như mọt khoét

    Cơn yếu, cơn đau trong mỗi tế bào

    Trận đánh diễn ra trong mỗi hồng cầu,

    Khi là nó, khi không phải là nó

    Kẻ thù rấy vô tình mà mọi chỗ


    Trong hơi thở dồn, trong khớp xương đau.

    Người chống chọi qua từng bữa ăn giấc ngủ

    Ngỡ như trên đầu mũi kim, người làm chủ lấy mình

    Bằng bàn tay cầm gậy chẳng run run, bằng trận ho cố nén,

    Bằng viên đá xiết vào tay rèn luyện,

    Bằng mỗi bước trên đường xoài Bác cố bước đi nhanh.


    Bác bình yên viết Di chúc ngay giữa ngày sinh nhật

    Khi non sông đang chúc thọ Người

    Dẫu ra đi cũng là ngày gieo hạt

    Giấu niềm đau dưới một ngày vui

    Di chúc không viết lên đá, khắc lên vàng chói lọi,

    Mà trên bản tin hàng ngày, lật lại

    Sau bản tin một hôm, Người ký thác chuyện muôn đời

    Người không muốn lúc ra đi, làm ta đột ngột

    Bảo cái sinh cái tử cũng thường thôi,

    Câu thơ Đỗ Phủ "cổ lai hy", Người sẽ nhắc

    Bác chẳng muốn ta cau vầng trán, nhìn quy luật,

    Bác không nói tuổi già, Bác bảo tám mươi xuân,

    Lời văn trong suốt trong veo như nước mắt,

    Cái nỗi đau đã lọc đến trong ngần.


    Ôi muôn vàn tình thương yêu tỏa ra từ lúc ấy

    Muôn vàn tình thương yêu tràn lên khắp núi sông

    Ngỡ như trên nghìn đỉnh non cao, vạn dòng nước chảy

    Có tình thương của Bác bao trùm.


    Người sắp xa nhân dân từng yêu suốt một đời

    Xa miền Nam, nửa thế kỷ rồi chẳng gặp

    Xa các cháu nhi đồng, mùa hội Tổ quốc,

    Gần Mác, Lê nin, nhưng sắp chia tay đồng chí đấy rồi

    Di chúc Nguời viết cho ta, đâu phải vì Người

    Bác sợ khi Bác đi rồi, ta sẽ lạnh

    Sợ ta đau, sợ ta rồi lơ đễnh,

    Sợ ta quen

    Người gởi lại một niềm tin,

    Còn như Người, Người đã hoá hương sen,

    Trở về cái làng Sen muôn thuở,

    Mắt rưng lệ, ta đọc Di chúc Người từng câu từng chữ

    Ngỡ như trước mắt, trên cao đâu đó, Bác nhìn.

    (19-3-1976)

    Tập thơ: Hoa trước lăng Người (1976)
     
  9. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    10. Giờ phút chót

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gửi con gái Chấn Thanh

    Không, không bao giờ ta quên ngày hôm ấy

    Cả gia đình lắng bên đài nghe thông cáo Trung Ương

    Bác mệt nặng. Lòng ta quây lấy Đảng

    Cơn đau lớn rồi đây sao? Cả đất nước kinh hoàng


    Ta dại dột từng nghĩ thầm đôi lúc

    Bác sống cùng ta một số ngày trên trái đất

    Rồi sẽ qua như tất cả mọi thiên tài

    Sự thật đến rồi sao đây! Sự thật

    Đài chưa báo xong câu... Lòng đã khóc rồi!


    Không! Không! không! Ta muốn thét nên lời

    Nước da Bác đang hồng hào sinh lực

    Trắng chòm râu như tuổi thọ muôn đời

    Ta quen với Bác như với gì trường cửu nhất

    Không thể có đất nước non sông mà lại thiếu người.

    Bác nằm đấy ngoài kia là Bách thảo

    Gió mang đến tiếng đùa reo các cháu

    Bản đồ binh lực định miền Nam treo ở trong phòng

    Người lắng tin cuối cùng về những trận tấn công

    Và xa xa trong vườn cây sẽ hát

    Thế mà rồi tất cả đã vời xa, sẽ khuất...


    Ôi Bác đang sống trong căn phòng này và ta ở nơi kia

    Tất cả y nguyên. Sao bỗng chia lìa?

    Hoa ta thấy chính Bác đang nhìn thấy

    Ta nghe những tiếng của mai này Bác cũng đang nghe

    Bác đang sống ở trong dòng lịch sử

    Và ta đang được cùng Người cùng nhịp thở

    Ánh nắng soi ta là ánh nắng soi Người

    Hạnh phúc thiêng liêng, hạnh phúc tuyệt vời

    Hạnh phúc mất bây giờ ta mới hiểu!


    Ôi ta sợ mỗi hàng cây xê xích bóng mặt trời

    Mỗi tia nắng đi như cướp theo sự sống của người

    Nắng hỡi nắng hãy ngừng im tại chỗ

    Thời gian chảy chẳng gì ngăn nổi nó

    Tôi không dám tranh chấp thời gian từng năm tháng nữa rồi

    Một đêm này thôi, một sáng sau thôi,

    Một phút một ngày Người ở với đời

    Một tích tắc còn nghe hơi Bác thở

    Một chớp mắt vẫn có người đâu đó

    Và ta yên tâm đi trên trái đất này

    Có Bác bên mình, có Bác đâu đây


    (1971)

    Tập thơ: Hoa trước lăng Người (1976)
     
  10. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    11. Nếu quên thanh gươm ta chẳng hiểu Người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu quên khẩu súng thanh gươm, ta chẳng hiểu Người

    Tình yêu lớn hoá thành bão táp

    Khi La Văn Cầu đưa cánh tay ra chặt

    Nhát dao kia là bởi dất yêu đời.

    Tình yêu lớn là tình yêu nóng bỏng

    Như bà mẹ yêu con cầm lấy súng

    Kẻ bị dìm xuống hiểu Người – nhưng ai vùng dậy hiểu nhiều hơn

    Khi anh Trỗi hô tên Người trước giặc

    Danh hiệu yêu thương làm giặc kinh hồn

    Bác là suối trong - lại là chất thép

    Là lửa ấm sinh thành... và hủy diệt

    Nếu sinh ra, không có lũ côn đồ

    Chắc Bác đã yên lòng viết sử, làm thơ,

    Người tình nhân của các mặt trời trên bể

    Tri kỉ với hoa mộc trong vườn, trong phòng, hoa huệ

    Yêu mùi hương ngay cả khi đôi chân "treo tựa giảo hình"

    Trái tim vô biên đâu phải vô tình

    Nhưng chỉ yêu thương ư ? Lúc này đâu phải lúc

    Phải đốt cháy Trường Sơn – giành độc lập

    Hiu hiu gió nhẹ mùa thu! Chẳng thể được nào

    "Ào, ào, ào

    "Ào,ào,ào...

    "Ai có súng dùng súng, ai có dao dùng dao"...

    Tình yêu lớn làm Bác thành chiến sĩ

    Thành Tư lệnh tối cao đương trận thế rối bời

    "Miễn được cây chông trừ giặc Mỹ"

    Vần ''Thắng" vút lên cao, là thơ của một thời.


    Người xuất quân giữa lúc bình minh không chịu bừng lên mà chực hoá hoàng hôn

    Khi sông Mã, sông Hồng thành nước mắt sông Thương

    Thành Tô Lịch cạn dòng. Khi Trường Sơn, Hồng Lĩnh,

    Thôi chả dám vươn cao, chừng thấy lạnh

    Tháp Chàm rơi viên gạch lúc sa cơ,

    Nai mùa vàng ngơ ngác giữa vườn thơ,

    Con ngựa Gióng rủ đầu đi bước một

    Con hổ ngậm căm hờn trong cũi sắt

    Tiếng đau thương thay cho tiếng thét gào.

    Phật trăm tay mà chả có tay nào

    Cầm lấy nổi một thanh gươm độ thế

    "Vùng lên! Hỡi những người nô lệ"

    Bác đến giữa trời mây như sét xé

    Sạch quang mây. Nhân dân vùng lên theo chủ soái của mình.

    Ngôi sao sáng đưa ta qua đêm trường thế kỉ.

    Đã thành mặt trời chói rọi bình minh.

    Có những kẻ vào sinh ra tử phi thường

    Những khi cần định đoạt số phận một nước, một thời họ chùn bước lại.

    Họ chỉ mang số phận mình thôi. Ngọn cờ, họ không mang nổi

    Xoay chuyển núi sông, Bác là kẻ sang trang, là kẻ mở đường.


    Mác – Lênin cùng với Hùng Vương

    Người hội tụ của những nguồn ánh sáng

    Cánh phượng hoàng bão dông của những trời cách mạng

    Không cam tâm bay theo những lối bay thường.


    Quân của Người ư ? Hôm qua thân còn bón gốc cao su

    Xác đói lả vứt theo xe bò hốt rác

    Chưa có súng gươm, còn cầm rổ rá ở bên đường hành khất

    Là con "tốt" trong ván cờ - chưa biết thời cơ

    Người đã đến dựng lên thành chủ lực

    Ôi huy hoàng triều đại công nông

    Paris đạp đổ một triều vua ba triều đế quốc

    Con cắt con đánh ngã ông Đùng.


    Vị tướng nhìn ta, vuốt chòm râu bạc

    Khi ra quân cả nước còn mê, chưa tỉnh thức

    Nay đến nơi, hoa cỏ thảy anh hùng.

    Tập thơ: Hoa trước lăng Người (1976)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...