Đam Mỹ Tùy Thân Không Gian Vì Tồn Tại - Cây Lặng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cây Lặng, 26 Tháng bảy 2018.

  1. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Bình Thường đang nằm trên giường đọc báo, tin tức về lũ lụt có ở khắp nơi. Chính phủ nước V đang huy động rất nhiều nhân lực, của cải để cứu những vùng thiệt hại nặng nề. Đồng thời còn gửi lương thực cứu viện cho các nước xung quanh, nước P vừa rồi vừa xảy ra sóng thần, chết rất nhiều người.

    Triệu Bình Thường ở tỉnh H phía Tây Bắc, ở xa khu vực trung tâm ảnh hưởng bởi bão lũ, lại có thêm đập thủy điện kiên cố điều tiết nên hầu như mọi hoạt động không bị ảnh hưởng.

    Thời tiết khắc nghiệt, tiếp đó lại gặp thiên tai nên từ đầu năm, mọi cây trồng vật nuôi đều thất thu, vật giá tăng lên chóng mặt. May mắn nước V là nước sản xuất nông nghiệp lớn, nguy cơ lương thực không cao. Quốc gia chắc chắn đã có trữ lượng lương thực để đề phòng thiên tai nên mới dám đi cứu viện nước khác, tin tức vừa thông báo một số nơi trên thế giới đã bắt đầu thiếu lương thực.

    Tùy thân không gian của Triệu Bình Thường từ trước đến nay chỉ trồng các loại lương thực phụ, rau dưa và trái cây chứ không trồng lúa gạo. Y đang tính toán sẽ trồng thêm 1 sào ruộng lúa nước.

    Không gian rộng 1000m2, 1 sào ruộng khoảng 360m2. Tuy nhiên việc này không chỉ đơn giản như vậy, y chưa bao giờ trồng lúa nước, không có kĩ thuật canh tác. May mắn không gian tùy thân không hề có sâu bệnh, khí hậu lại ôn hòa nên việc chăm sóc không quá vất vả. Nhưng trồng lúa thì phải đầu tư máy cày, máy gặt, máy tuốt lúa.. Không thể tự dưng ôm một đống lúa ra không gian nhờ người khác xay xát. Việc vận hành chúng cũng là vấn đề lớn.

    Triệu Bình Thường nhíu mày tính, tiền trong tay y chỉ có vỏn vẹn gần 60 triệu đồng, không biết có đủ để mua sắm số máy móc này không. Hơn nữa tốn một đống tiền chỉ để phục vụ cho 1 sào ruộng thực sự không xứng đáng.

    Hình ảnh từng đoàn người đói rét lặp đi lặp lại trong ác mộng khiến Triệu Bình Thường sợ hãi. Y quyết định mua vật tư đã tính, ít nhất để yên lòng, cũng phòng khi có việc. Ai biết được cơ chứ, con người chỉ sống mỗi ngày hai mươi bốn giờ, thiên tai nhân họa thì chẳng bao giờ được báo trước. Nếu chẳng may.. thì tiền núi cũng không mua được mạng người. Tất nhiên, tốt nhất ác mộng hãy chỉ là ác mộng, vĩnh viễn đừng bao giờ xảy ra.

    Thở dài một hơi, thỉnh thoảng mới may mắn mà kiếm được một món tiền, giờ lại phải lấy ra chi tiêu hết.

    Ngày hôm sau, bán khi mấy gốc lan cho ông Lý, Triệu Bình Thường thu thêm được hai mươi năm triệu đồng. Giá này đã rất rẻ, do thiên tai nên giá bán đi chỉ bằng một nửa lúc trước. Tổng cộng trong tay y có hơn tám mươi triệu.

    Triệu Bình Thường lại đội mưa tầm tã, chạy xe đến cửa hàng bán máy móc nông nghiệp, ông chủ nghe được Triệu Bình Thường mua đơn hàng lớn nên rất nhiệt tình giới thiệu.

    "Cháu xem, máy xới đất cầm tay này rất rẻ, chỉ hơn hai triệu, máy cấy mạ mini này cũng không đắt năm triệu bốn trăm nghìn thôi. Toàn bộ chạy bằng xăng, cũng rất tiết kiệm. Dùng bình quân một ngày ngày cấy được hai đến ba sào ruộng đấy."

    Triệu Bình Thường cảm thấy giá cả máy móc cũng không quá đắt như đã nghĩ. Mua thêm máy tuốt lúa và xay xát gạo tổng cộng hết gần ba mươi triệu. Hai máy tuốt và máy xay sát thóc chạy bằng điện nên đắt hơn hai loại kia, đều là loại nhỏ gọn dễ dùng. Triệu Bình Thường mua thêm mấy chiếc liềm gặt lúa, dù sao cũng chỉ có 1 sào ruộng lúa nước, chịu khó gặt bằng tay, không cần thiết bỏ tiền mua máy gặt. Ông chủ cũng bán luôn cho y năm cân thóc giống, cũng không đăt tiện lợi không phải di chuyển nhiều. Nhờ ông chủ khiêng máy móc lên xe ba bánh vừa thuê, Triệu Bình Thường lái xe trở về.

    Trong tay còn gần năm mươi triệu đồng, máy móc cần chạy bằng điện, y đang nghĩ đến việc mua một đài nhỏ máy phát điện năng lượng mặt trời. Đồ vật này không rẻ, có điều ở thành phố H không thấy bán, chắc phải lên mạng tham khảo thêm.

    Mưa vẫn rất lớn, vì là xe ba gác nên không thể kín như xe ô tô bình thường. Triệu Bình Thường phải mặc áo mưa lái xe nhưng mặt vẫn bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Y cười bất đắc dĩ, nếu không phải vì ham giá rẻ và dễ sử dụng thì y đã không phải chịu khổ thế này. Có điều vì xe nhỏ nên dễ dàng đi vào những ngõ dân cư ít người qua lại.

    Triệu Bình Thường ngoặt vài khúc, nhìn xung quanh không có ai, xác định góc camera không ghi lại được toàn bộ hình ảnh bắt đầu đưa toàn bộ máy móc đã được chăng kín bạt thật dày để tránh nước mưa vào không gian. Xong xuôi y lái xe ba gác về điểm cho thuê, trả tiền rồi về nhà.

    Tình hình mưa bão ngày càng trở nên nguy hiểm, nước đã ngập gần hết chân cây cầu bắc qua sông. Xa xa có thể thấy được cửa nhà máy thủy điện đang xả ra hết cỡ. Con sông ở thành phố H ngày trước có tiếng là sông dữ, sau đó quốc gia tốn rất nhiều sức người sức của để xây dựng thủy điện này, nghe nói dù bị dội bom cũng hết sức an toàn.

    Triệu Bình Thường nhìn nước từ các cửa đập chen lấn nhau đổ xuống, mạnh đến nỗi cảnh vật quanh đó chỉ còn nhìn thấy một màn sương trắng. Nghe người lớn nói đây là lần xả đập khủng khiếp nhất, trước đó bão lũ dù lớn đến đâu thì đập thủy điện cũng chỉ mở năm cửa xả lũ. Triệu Bình Thường khiếp sợ nhìn nước sông biến thành màu hồng nhạt, không còn trong xanh như mọi khi.

    Vừa rũ áo mưa vào nhà đã nghe thấy tiếng của Triệu Bình An từ cầu thang tầng hai đi xuống.

    "Mẹ nó, mưa thối trời thối đất, không biết bao giờ mới tạnh."

    Triệu Bình Thường thấy em trai cầm chìa khóa, nhìn là biết cậu chuẩn bị ra ngoài.

    "Đang mưa thế còn đi đâu, ba mẹ chưa về à."

    "Ba mẹ gọi em ra xưởng khiêng hàng hóa rời sang kho vật liệu, kho chứa hàng đang bị ngập anh ạ."

    "Thế đi cẩn thận đấy, đường trơn lắm, bảo mẹ không phải đi chợ nữa, anh mua hết rồi."

    "Em biết rồi." Nói xong nghe thấy Triệu Bình An làu bàu vài tiếng rồi phóng xe ra ngoài.

    Triệu Bình Thường xoay người vào không gian, sắp xếp lại đống máy móc. Mang hạt giống ra ươm mạ. Đọc sách hướng dẫn một sào ruộng thì mất khoảng hai cân sạ. Triệu Bình Thường lấy ra hai cân hạt giống để ươm, dù sao y cũng là tay mơ.

    Đầu tiên phải ngâm hạt giống trong nước ấm một đêm để kích thích nảy mầm và loại bỏ hạt lép. Sau đó trải ni lông xuống khu đất rộng, lấy đất trộn với xơ dừa theo tỉ lệ thích hợp. Triệu Bình Thường không có xơ dừa và phân bón, y chỉ đào đất rải trên tầng ni lông hai cm, sau đó tưới đất cho ẩm bằng nước giếng không gian. Đợi đến ngày mai mang hạt giống ngâm qua đêm để gieo mạ.

    Bắt một con gà mái trong không gian, hôm nay Triệu Bình Thường nấu lẩu. Ninh nhừ gà làm nước dùng. Lấy ra thịt bò mang đi giã đông, đậu phụ mua từ sáng cắt thành từng miếng, rau ăn lẩu được hái từ trong không gian, xếp nội tạng gà mái ra đĩa. Đang nêm nếm gia vị thì nghe thấy tiếng ô tô tiến vào sân. Ba mẹ và Bình An đã về đến nhà. Ngoài trời đã tối đen như mực, đèn đường không biết đã bật lên từ lúc nào.

    Đợi ba mẹ và Bình An tắm rửa xong, cả nhà bắt đầu ngồi quanh nồi lẩu.

    "Không gì sướng bằng trời mưa lại được ăn lẩu." Triệu Bình An sung sướng gắp miếng thịt bò vừa được nhúng.

    Triệu Bình Thường tay gắp thức ăn được nhúng ra đĩa cho cả nhà, hỏi: "Hàng hóa có sao không ba."

    Ba Triệu nhấp chén rượi, nói: "Không sao, may mà ngày trước xếp hàng có đặt mấy cây gỗ lót ở dưới nên cứu kịp, nhưng để qua đêm nay chắc phần dưới cũng cũng ướt hết."

    "Chắc mai anh phải bảo người đào thêm cái rãnh thoát nước cho nhanh, cứ để thế này mấy hôm nữa cũng ngập hết xưởng." Mẹ Triệu lo lắng nói.

    "Nghiêm trọng vậy sao mẹ." Triệu Bình Thường hỏi

    Mẹ Triệu thở dài, trả lời: "Ừ, tại cái sân của xưởng nhà mình có hơi chũng, mưa to quá thoát nước không kịp nên nước tràn vào kho."

    "Mai anh sẽ đào mương ngoài sân sẽ đỡ thôi. May mà mấy hôm trước vừa sửa lại đường ống dẫn nước trên mái, không thì giờ nhà mình bị ngấm nước mất." Ba Triệu nói

    "May thật, ai mà biết đang nắng chang chang như thế lại mưa to kéo dài thế này."

    Cả nhà đang ăn thì nghe thấy TV phát tin tức "Tình hình mưa bão ở nhiều nước trên thế giới, trong đó có cả nước ta dự báo sẽ tiếp diễn.. Ngày hôm nay, mực nước trên các sông ở nước T tiếp tục tăng cao gây áp lực rất lớn cho đập thủy điện nước này, khiến hàng triệu người phải di tản.. Một bệnh viện ở tỉnh W của nước T công bố trong ngày hôm nay có khoảng 100 người được đưa đến cấp cứu trong tình trạng sốt cao, ho khan, trong số đó nhiều người đang trong tình trạng hôn mê."

    "Má, không biết mấy người này bị sao mà vào viện tập thể thế này." Triệu Bình An nghe thấy liền trợn mặt nói

    "Yên lặng, nghe tiếp đi." Triệu Bình Thường cầm đũa gõ vào đầu em trai.

    Phát thanh viên tiếp tục nói: ".. Kết luận của bác sĩ điều trị cho biết đây là triệu chứng cảm sốt do thời tiết. Để đề phòng bệnh, quý vị hãy hạn chế ra khỏi nhà, giữ ấm cơ thể và cổ họng, tránh mưa.."

    Bên ngoài bầu trời đen như mực, từng cơn mưa vẫn xối xả trút xuống, đập vào mái nhà lạnh lẽo. Bên trong cánh cửa đóng kín không khí vẫn hết sức ấm áp. Nồi lẩu sôi sùng sục bốc lên hơi nước. Tiếng nói chuyện qua lại của ba mẹ, Triệu Bình Thường và em trai lại theo thói quen mà "khịa" nhau một chút.

    Triệu Bình Thường có dự cảm không lành. Nhìn sang từng người trong nhà, y mỉm cười. Trên đời này chẳng ai có thể khẳng định cả đời an lành, chỉ cần gia đình luôn bên nhau thì mọi chuyện đều có thể cùng nhau vượt qua.
     
    Phan Kim Tiênchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2020
  2. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vùng núi tỉnh T

    "Đ*t mẹ, khu rừng này thật quái dị. Không biết đã lòng vòng ở đây bao nhiêu lần rồi." Cậu thanh niên mặt non choẹt nóng nảy không nhịn được phun ra lời thô tục.

    Vung tay chém đứt sợi dây leo cản trở trước mặt, "Nguyễn Minh Vũ, cậu câm miệng, còn sức chửi bậy thì cậu bình tĩnh lại cho tôi." Tạ Thành gằn giọng quát. Chết tiệt, họ đã lạc trong ngọn núi rất lâu.

    "Đội trưởng, chúng ta ở trong ngọn núi đã được năm ngày rồi." Người bên cạnh Tạ Thành đẩy gọng kính, tay còn lại cầm la bàn tìm phương hướng.

    Tạ Thành nhíu mày "Kiên cố gắng xác định lối ra, tiếp tục đánh dấu lại những khu vực chúng ta đã đi qua."

    "Rõ", Trần Duy Kiên theo thói quen đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục cầm la bàn định vị phương hướng.

    "Chết tiệt, chỗ này tại sao không hề bắt được một chút tín hiệu, các thiết bị điện tử đều không hoạt động. Chỉ cần cái máy tính của anh Kiên hoạt động thì ra khỏi đây từ lâu rồi." Vũ làu bàu đi phía trước. Tạ Thành và Duy Kiên tiếp tục đi đằng sau. Đi cuối cùng là Phạm Tiến Mạnh, anh là lính bắn tỉa, sức tập trung và cảnh giác cực kì cao.

    "Tập trung trinh sát, để ý có nguồn nước hay không, đề phòng thực vật dưới chân." Minh Vũ là lính trinh sát, đừng nhìn cậu ta mặt non nớt mà coi khinh, khả năng thăm dò, tìm kiếm của cậu ta là hạng nhất.

    Ngọn núi này rất đáng ngờ, dây leo Tạ Thành vừa chém đứt bằng mắt thường có thể thấy đang nhanh chóng dài ra tạo thành bức màn phủ kín khu vực họ vừa đi qua. Nhìn bốn người giống như đang bị ngọn núi này nhốt lại ngày càng rõ ràng. Cứ tiếp tục thế này không ổn, họ sắp cạn kiệt lương thực, nếu không tìm được đường ra ngoài thì tất cả sẽ chết đói.

    "Lại là tảng đá này. Đến chỗ này không tìm được đường nữa. La bàn ở chỗ này cũng không định được phương hướng." Nhìn kim la bàn quay tít trên tay, Trần Duy Kiên quay đầu nói với Tạ Thành.

    "Mẹ nó, rốt cuộc là chỗ quỷ gì, đến la bàn cũng không dùng được". Nguyễn Minh Vũ nóng nảy gào lên. Cầm đèn pin soi toàn bộ tảng đá. Chợt "Đội trưởng, anh nhìn xem, ánh sáng lọt vào bên trong, rất có khả năng tảng đá này dùng để lấp kín một lối đi nào đấy." Nhìn lên trên chính là đỉnh của ngọn núi.

    Tay cậu ta mân mê khắp góc cạnh của tảng đá, mắt nheo lại nhìn vào kẽ hở theo ánh sáng của chiếc đèn pin.

    "Bụp." Bất chợt có cảm giác bàn tay cậu ấn xuống một điểm. Không gian xung quanh trở nên đặc cứng. Bằng trực giác vào sinh ra tử, bốn người đều rơi vào trạng thái đề phòng căng thẳng.

    Tiếng rít vang lên lạnh toát, âm thanh tiếng cây cối bị gãy rạp, chỉ trong chớp mắt, con rắn khổng lồ màu đỏ bất chợt từ trên đỉnh núi như tia chớp lao xuống.

    "Kiên, cẩn thận." Tạ Thành gào lên, rút súng ở thắt lưng bắn liên tiếp vào thân con rắn đang mở to miệng ý định cắn Duy Kiên, người ở vị trí gần nó nhất. Con rắn nổi điên, quật thân mình khắp nơi. Cây cối xung quanh đều bị nó quật cho đổ rạp, đất đá vỡ nát. Xác định người công kích, nó bắt đầu đuổi theo Tạ Thành. Hắn vừa chạy vừa xả đạn lên người con rắn nhưng có vẻ như vô dụng, rất nhanh, nó dồn Tạ Thành vào vách đá, ý định đuôi quấn lấy Tạ Thành. Đạn đã hết, Tạ Thành rút dao quân dụng bên người đâm vào người con rắn. Da nó không biết vì sao cực kì rắn chắc, dao quân dụng chỉ tạo cho nó bị một vết thương nhỏ.

    Ba người kia nã đạn liên tiếp, con rắn lại như biết tránh né chỗ hiểm của cơ thể, dùng thân rắn chắc chặn hết đạn, sau đó dùng đuôi to lớn hất văng ba người ra xa.

    "Mạnh, bắn mù mắt nó". Tạ Thành vừa cố gắng tránh né vừa gào lên.

    Đoàng đoàng..

    Con rắn bị bắn mù hai mắt càng trở nên điên cuồng dữ dội, có điều nó hình như không bị ảnh hưởng mà vẫn xác định được vị trí của cả bốn người mà tấn công.

    "Quái vật gì thế này, bắn thế nào nó cũng không chết." Nguyễn Minh Vũ vừa bị con rắn quật mạnh xuống đất.

    "Mọi người bắn vào đầu nó" Trần Duy Kiên gào lên, chạy đến lôi Vũ ra xa.

    Đoàng.. Lần này Phạm Tiến Mạnh ngắm trúng cái mào kì lạ trên đầu nó. Lúc này con rắn bắt đầu gào lên, nó bắt đầu mất phương hướng mà va đập lung tung vào vách đá.

    "Tiếp tục bắn vào cái mào của nó, chỗ đấy là điểm yếu, mau lên." Tạ Thành gào lên.

    Đoàng đoàng..

    Rắn khổng lồ biết không thể tiếp tục bị thương ở mào, định lao há miệng cắn chết Phạm Tiến Mạnh. Phạm Tiến Mạnh ôm thân cây bị nó quật ngã chặn đứng mồm rắn, bị nó dùng sức húc mạnh vào vách đá, răng nanh của nó đâm vào cánh tay, máu chảy ròng.

    Đoàng.. Đoàng.. Trần Duy Kiên và Nguyễn Minh Vũ ở phía sau tiếp tục dùng súng bắn vào mào con rắn, nó vươn mình lên cao rồi ngã rạp ra đất.

    Cả bốn người thở dốc, nằm xuống đất.

    * * *

    Chợt, con rắn gào lên, cây cối, đất đá xung quanh nó như rung chuyển, nó cắn gãy thân cây đang chặn họng, há mồm lao về phía Phạm Tiến Mạnh. Cả bốn người đều kinh hoàng.

    Đánh rắn phải đánh bảy tấc.

    Tạ Thành lao đến, dùng thân cây chặn miệng rắn, sau đó nhanh như cắt xoay người dùng sức dao quân dụng đâm thật mạnh vào tim nó, vị trí này lớp da mỏng hơn chỗ khác. Tay hắn cầm dao xuyên qua da thịt trực tiếp đâm thủng tim. Con rắn há to mồm đầy răng nanh, hét lên một tiếng đau đớn, không cam lòng ngã xuống đất.

    Tạ Thành đến gần kiểm tra, đâm nhiều nhát vào tim, vào đầu con rắn, xác định nó chết hẳn. Ba người đỡ Phạm Tiến Mạnh ra khỏi vách đá, dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Cả bốn người đều thở dốc mệt mỏi. Bộ đồ trên người may mắn là quân phục dã chiến nên không bị rách nát. Lấy băng gạc từ ba lô quân dụng băng bó cánh tay cho Tiến Mạnh xong cả bốn người đều tìm tự động tìm chỗ nghỉ ngơi. May mắn là con rắn này không có độc, cánh tay Phạm Tiến Mạnh bị nó cắn chỉ bị gãy xương.

    "Ngọn núi này chắc chắn bị ma ám. Đi bốn ngày đến con muỗi cũng không thấy, thế quái nào từ đâu ra lại xuất hiện một con quái vật." Vứt xuống bình nước vừa tu cạn, Minh Vũ bắt đầu lên tiếng.

    Trần Duy Kiên đẩy đẩy gọng kính theo thói quen, nói: "Từ trường ở đây có vấn đề, kim la bàn quay tít, ở đây rõ ràng không xác định được phương hướng, thiết bị điện tử cũng không sử dụng được. Hơn nữa, con rắn này không biết lí do gì tấn công chúng ta, cái mào của nó rất kì lạ, như có chức năng của thính giác và thị giác, nên khi bị bắn mù mắt nó vẫn xác định được phương hướng tấn công." Trần Duy Kiên là lính kĩ thuật, đồng thời là bách khoa toàn thư của đội, phân tích cực kì đầy đủ.

    "Đội trưởng, em thấy khu rừng này có vấn đề. Mọi đánh dấu trên đường đều bị thay đổi hoặc biến mất, thực vật bị chém đứt cũng nhanh mọc lại. Chúng ta giống như bị nhốt trong mê cung vậy."

    Tạ Thành đặc biệt trầm lặng. Đúng vậy, những điều Kiên phân tích rất chính xác, trải qua mấy ngày đi quanh ngọn núi này hắn đã nhận ra điều bất thường mọi thứ ở đây. Khi cả đội bắt đầu đặt chân lên núi, mưa vẫn rơi rất to. Đi được nửa đường mưa bắt đầu thưa dần rồi tạnh hẳn. Đến khi bước chân vào khu rừng trên ngọn núi này lại phát hiện cây cối ở đây vô cùng rậm rạp, xanh tốt cực kì, cây mọc thẳng đứng, cao lớn, che khuất không thấy được ánh mặt trời. Một khu rừng có hệ sinh thái còn nguyên sơ như chưa được phát hiện này lại tuyệt nhiên không xuất hiện sự sống một loài động vật nào. Tĩnh lặng một cách nguy hiểm.

    "Mọi người phải thật cẩn thận, quan trọng nhất là giữ an toàn. Đặc biệt là hiện tại đã bị thương. Mạnh vẫn có thể hoạt động chứ?"

    Người từ nãy vẫn im lặng không lên tiếng, sắc mặt anh đang trắng bệch vì mất máu và mệt mỏi. "Vẫn được." Phạm Tiến Mạnh gật đầu nói.

    Tạ Thành gật gật đầu, "Vậy được rồi, mọi người nghỉ ngơi một tiếng rồi cắm trại."

    Thình lình, tảng đá bỗng dưng nứt đôi tạo thành tiếng động lớn. Hiện lên sau đó là một hang động.

    Nguyễn Minh Vũ trợn to mắt, lắp bắp nói: "S.. ế.. sếp, thế là thế nào, quá quỷ quái rồi."

    Tạ Thành nhanh chóng thoát khỏi kinh ngạc, trầm giọng nói: "Đến đó xem sao?"

    "Nhưng nhỡ đâu vào trong có ma" Nguyễn Minh Vũ sợ hãi nấp sau lưng Trần Duy Kiên.

    Trần Duy Kiên liếc mắt khinh thường cậu ta, là quân nhân lại sợ chuyện ma quỷ, chắc chắn tảng đá này có nguyên lý hoạt động nào đó.

    "Đi thôi." Tạ Thành dẫn đầu, để Trần Duy Kiên và Nguyễn Minh Vũ đỡ Phạm Tiến Mạnh theo sau.

    Đến gần thì phát hiện máu trên người con rắn kia chảy đến tảng đá rồi biến mất. Rất có khả năng đây là nguyên nhân mở ra hang động.

    Bốn người bật đèn pin chiếu sáng, tay còn lại cầm dao và súng, sẵn sàng công kích. Tiếp tục đi sâu thêm 20m thì hết đường. Cảnh giác xung quanh không phát hiện có nguy hiểm, Tạ Thành vẫn để cho Nguyễn Minh Vũ và Trần Duy Kiên cảnh giới.

    Tận cùng bên trong hang động là một bục lớn, đi lên đó có chín bậc thang đá nhẵn bóng. Tạ Thành bước lên bục, bên trên là một lư hương đồng trạm khắc hoa văn rồng phượng rất tinh xảo. Trên bàn còn để án nhỏ, trong đó là một bức phù điêu bằng đất sét. Trên đó chi chít chữ viết cổ nào đó.

    Tạ Thành nhìn bức tường sau bát hương đồng, có một chữ rất to viết bằng chữ Nho được khắc trên đá, hắn biết chữ này "Thiên." Trên chữ "Thiên" là viên ngọc màu đỏ nhìn rất bình thường.

    Bàn bạc với ba người còn lại, Tạ Thành quyết định mang theo bức phù điêu đất sét, trên này có văn kiện cổ, rất có thể đây là câu trả lời cho nhiệm vụ lần này của bốn người họ.

    Tạ Thành bước lên bục đá, hô to cả bốn người đứng nghiêm giơ tay chào quân lễ sau đó cúi người thật sâu trước bàn thờ. Đây là việc thể hiện lòng tôn trọng với tiền nhân. Hắn vừa cầm trên tay, bức phù điêu bỗng dưng phát sáng, sau đó một sức mạnh đẩy cả bốn người ra khỏi hang đá, tảng đá từ từ đóng lại như cũ, không hề có vết nứt. Trên tảng đá dần dần xuất hiện vài chữ tiếng Nho, Tạ Thành không hiểu phải nhờ đến Trần Duy Kiên bách khoa toàn thư dịch lại.

    "'Người quyết định sẽ đến để mở ra sức mạnh', trên đó viết vậy." Trần Duy Kiên vừa dịch xong thì dòng chữ dần biến mất.

    "Chuyện huyền huyễn gì đang xảy ra thế này." Nguyễn Minh Vũ xoa xoa cánh tay nổi toàn da gà.

    Đến mức người tích tự như kim như Phạm Tiến Mạnh cũng phải gật đầu lên tiếng "Rất quái lạ."

    "Việc này như trước khi hành động đã nói, là cơ mật, chúng ta về giao cho bên trên thông tin và tấm phù điêu này là hoàn thành, tuyệt không được lộ thông tin ra ngoài, các cậu rõ cả chứ!"

    "Rõ, đội trưởng." Cả ba đồng thanh.

    "Tiếp theo phải tìm đường ra ngoài, trước khi tối nếu không tìm được đường ra thì sẽ cắm trại."

    Bốn người tiếp tục quay lại con đường phía trước. Lần này các vết đánh dấu trước đó đã trở lại. Họ nhanh chóng thoát khỏi khu rừng. Bắt đầu nhận ra đường xuống núi. Cả bốn người mừng rỡ. Đến giữa ngọn núi thì lại gặp mưa to. Xem ra đúng như đã nói trước đó, khu rừng kia là không gian cách biệt với thế giới bên ngoài.
     
    chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  3. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng 11 năm 2020 mưa lớn tiếp tục

    Chưa bao giờ bão lại kéo dài đến tận tháng 11 như năm nay, tình hình ngày càng nghiêm trọng. Tỉnh miền Trung và phía Tây thiệt hại nặng nề, tài sản, nhà cửa gần như không thể cứu vãn, may mắn trước đó đã sớm thực hiện di tản nên số lượng người chết rất ít. Các thành phố lớn hệ thống thoát nước không kịp, lụt lội khắp nơi. Quốc gia báo động ở tình trạng khẩn cấp. Hàng loạt công ty và trường học phải đóng cửa, rất nhiều người thất nghiệp, vật giá ngày càng leo thang.

    Tình hình nơi khác cũng tương tự, nước T bên cạnh xem ra còn nghiêm trọng hơn, khu vực phía nam phải di tản hết dân chúng. Các thành phố lớn là trung tâm kinh tế bị tàn phá nặng nề. Vấn đề lương thực càng trầm trọng, đang rơi vào nguy cơ lương thực. Hàng năm nước T phải nhập khẩu lương thực mới cung cấp đủ lương thực cho hơn một tỷ người. Cơn đại hồng thủy năm nay như đòn giáng mạnh vào nhân loại. Một nước xuất khẩu nông nghiệp hàng đầu như nước V cũng không dám tiếp tục bán lương thực nữa.

    Mực nước tại các hồ chứa ngày càng tăng cao, nước T bắt buộc phải tăng cường xả lũ để bảo vệ đập thủy điện. Điều này càng khiến cho khu vực hạ nguồn như nước V rơi vào tình huống nghiêm trọng. Các tỉnh Tây Bắc tiếp giáp với nước T hứng chịu lũ quét. Tình hình ngày càng hỗn loạn.

    Quốc gia quyết định lập nơi mua bán lâm thời, thực hiện chính sách hạn mức tiêu dùng, một người chỉ được mua nhiều nhất 5 kg gạo một tháng. Đồng thời công bố tin tức trữ lượng lương thực quốc gia vẫn rất an toàn, ổn định nhân tâm.

    Công ty của Triệu Bình Thường đã cho công nhân nghỉ một tuần. Mọi người đang rất lo sợ đập thủy điện ở thành phố gặp nguy hiểm, mặc cho chính quyền thông báo đập thủy điện luôn ở mức an toàn, rất nhiều người đã di chuyển đến nơi khác. Công việc ở xưởng sản xuất và việc học của Triệu Bình An đều phải tạm thời dừng lại.

    Ba mẹ Triệu đang cực kì lo lắng, toàn bộ tài sản nhà bọn họ ở thành phố H, giờ chuyển đi là điều không thể. Hàng hóa đã đóng gói hiện giờ không thể xuất đi.

    "Con nghĩ việc rời đi tạm thời chưa cần tính, chưa bàn đến chuyện phải đi đâu, khắp nơi đều chỗ nào cũng bão lũ. Quốc gia cũng tuyên bố đập ở tỉnh mìn an toàn, chắc chắn Chính phủ không đánh đổi tính mạng người dân đâu."

    Ba Triệu gật đầu nói: "Đúng vậy, giờ chỗ nào cũng như nhau, hiện tại cứ gia cố lại nhà cửa, đào thêm mương thoát nước. Ít nhất tỉnh H không bị mất điện, thông tin liên lạc vẫn hoạt động. Nhiều tỉnh khác thông tin tê liệt rồi."

    Mẹ Triệu thở dài: "Đi thế nào được, còn ông bà nội ngoại ở đây mà."

    Cả nhà im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng của nữ biên tập viên trên TV.

    "Đại hồng thủy đang diễn ra ở toàn châu Âu và châu Á. Hôm nay rất nhiều nước lại phải gánh chịu sóng thần, trong đó nước N, quốc đảo I và nước P gánh chịu hậu quả nghiêm trọng nhất, thiệt hại về người và của chưa thể ước tính.."

    Nhân loại đang ngày càng khó sinh tồn. Không khí gia đình trầm xuống.

    "Đã thế này rồi thì chỉ có thể tới đâu hay tới đấy, trời không tuyệt đường sống của ai." Ba Triệu lên tiếng.

    Năm ngày sau đó, mưa thưa dần. Mây đen phủ kín bầu trời mấy tháng qua dần dần tản ra, khoảng khắc ánh mặt trời hiện ra, tiếng hò reo vui sướng khắp nơi vang lên. Tất cả mọi người trong thành phố cùng nhau ra đường tận hưởng ánh mặt trời còn rất yêu ớt. Ánh sáng xua đi sợ hãi không tên chất chứa trong lòng mỗi người.

    Nhân loại vui vẻ chưa được bao lâu, các quốc gia đang ra sức khắc phục hậu quả, lần nữa lại bùng nổ tin tức về bệnh dịch. Ổ dịch được xác định ở tỉnh W nước T trước đó, hàng loạt bệnh nhân nhập viện với triệu chứng ho, sốt, cảm cúm. Chính phủ nước T tuyên bố do đối phó với đại hồng thủy nên không thể kịp thời ngăn chặn và thông báo bệnh dịch. Con số người mắc bệnh nước T đã lên đến hàng chục nghìn người, trong đó đã hàng nghìn người chết. Tình hình rất khó kiểm soát vì người mang mầm bệnh di chuyển khắp nơi. Nước T đề nghị WHO thông báo bệnh dịch. Các quốc gia phương Tây hết sức phẫn nộ, họ cho rằng nước T đã dấu dịch.

    Một lần nữa khắp nơi lại rơi vào tình trạng lo sợ. Một page thiên văn học trên internet vừa có một bài viết tuyên bố sắp tận thế, loài người sẽ diệt vong vì một bệnh dịch khủng khiếp. Bài biết đó nhanh chóng bị xóa nhưng có người nhanh tay đã chụp lại tất cả. Triệu Bình Thường đang đọc nó trong một nhóm kín trên FB, comment bên dưới bài viết tăng lên chóng mặt.

    - Các anh em, không phải tận thế rồi chứ, zombie xuất hiện, mọi người mua đậu Hà Lan và hoa hướng dương dần đi đi. Kkkk

    - Lầu trên lậm game quá rồi, người tôi đang rất nóng, có khi nào qua đêm nay tôi sẽ có hỏa hệ dị năng không à

    - Tôi bắt đầu hấp thu được linh khí, một thời gian nữa sẽ trúc cơ thành công thôi

    - Thằng bên trên ngáo tiểu thuyết à, thấy nóng người thì mày nên đi khai báo y tế đi, khả năng mày nhiễm bệnh rồi đấy.

    -Nhiễm bệnh +1

    -Nhiễm bệnh +n

    - Đại hồng thủy anh em mình còn qua được thì dăm ba con virut tính gì.

    -Giờ tao chỉ lo chết đói thôi anh em ạ. Đi làm chưa được hai tuần lại thất nghiệp rồi.

    ..

    Mọi người đều xem bài viết giống như mấy lời dự ngôn trên mạng đồn đãi trước đó. Dịch bệnh này nguy hiểm do khả năng lây lan nhanh chóng của nó khiến cho y tế các quốc gia quá tải, bệnh nhân tử vong là do không được điều trị hoặc không chữa trị kịp thời. Nước V đã chữa thành công nhiều ca bệnh, kiểm soát bệnh dịch tốt khiến tâm lý người dân rất lạc quan.

    Triệu Bình Thường xoa xoa đôi mắt mỏi nhức do nhìn điện thoại quá lâu. Tình huống dạo gần đây của Triệu Bình Thường cực kì không tốt. Từ ngày kết thúc trận mưa kéo dài y bắt đầu liên tiếp mơ thấy ác mộng, có điều tỉnh lại không còn nhiều ấn tượng, chỉ cảm thấy đầu cực kì đau đớn.

    Ruộng lúa trong không gian phát triển rất tốt. Ban đầu việc trồng trọt rất khó khăn, máy móc lần đầu sử dụng không thành thạo. Triệu Bình Thường mất tận năm ngày để học cách sử dụng. Tiếp đó còn phải dẫn nước suối vào ruộng, Triệu Bình Thường chỉ đơn giản dùng ống tre dài làm đường dẫn. Sau đó thành công trồng ruộng lúa đầu tiên. Hiện tại lúa đã chín vàng, khoảng một tuần nữa có thể thu hoạch. Bình thường một vụ mùa phải mất ba tháng, lúa gạo trồng trong không gian chỉ mất một nửa thời gian. Việc này đã trấn an Triệu Bình Thường đôi chút.

    Gió bấc thổi đến không khí rét buốt. Năm nay mùa đông lạnh hơn mấy năm trước rất nhiều. Nước V là nước nhiệt đới, nhiệt độ trung bình chưa bao giờ giảm xuống dưới 5 độ. Đến cả miền nam quanh năm nắng nóng lần đầu tiên được đón mùa đông, nhiệt độ chỉ còn 10 độ. Nhiệt độ càng thấp, trận bệnh dịch này sẽ càng lây lan nhanh. Hầu hết các nước đều đang trong giai đoạn đỉnh dịch, số người mắc mới và tử vong ngày một nhiều.

    Triệu Bình Thường quyết định đặt mua một đài máy phát điện năng lượng mặt trời, vì đảm bảo sử dụng lâu dài nên y quyết định mua đắt một chút. Tốn mất 12 triệu 500 nghìn đồng. Sau xuôi chui vào chăn bông ngủ sớm.

    Đất đá lởm chởm. Triệu Bình Thường đang víu vào vách đá leo lên trên đỉnh đồi. Y không dám nhìn xuống dưới. Toàn bộ dưới chân núi là biển người khuôn mặt dị dạng, quần áo rách rưới đang bằng mọi cách bò lên ngọn núi này. Nhưng những quái vật đó như bị ngọn núi này ngăn trở, không cách nào tiến lại gần.

    Bàn tay của Triệu Bình Thường rướm máu nhưng không dám buông lỏng vách đá. Khửu tay và đầu gối đã nứt toác đau xót. Đến khi chèo lên được một mặt phẳng, y nhận ra mình đang đứng bên trong một nghĩa địa. Nhắm mắt cũng cảm nhận được tử khí ở đây. Sống lưng rịn ra mồ hôi lạnh, Triệu Bình Thường nhìn thấy trên đó từng top người trên mặt không có ngũ quan, đào ra xác người đang phân hủy..

    Mở choàng mắt, Triệu Bình Thường tỉnh lại, căn phòng ngủ tranh tối tranh sáng bởi ánh sáng màu xanh hắt ra từ chiếc đèn ngủ. Một tay không biết lúc nào đặt lên ngực trái. Trái tim dồn dập. Triệu Bình Thường nhấc lên cánh tay ra khỏi lồng ngực, phát hiện dùng hết sức cũng không thể nhấc tay lên. Ngẩng đầu nhìn thì thấy con mèo vàng ngồi trên bàn tay đặt trước ngực, nó đang quay lưng lại với y. Triệu Bình Thường bắt đầu nhúc nhích cơ thể lại phát hiện ra toàn thân y không thể cử động. Sợ hãi. Chợt con mèo vàng quay đầu lại nhìn y, mắt nó mở thao láo trắng dã, miệng há to. Sau đó, đầu của nó liên tiếp biến thành những gương mặt lạ lẫm, gào thét.

    Triệu Bình Thường sợ hãi chảy nước mắt. Y muốn vùng dậy nhưng cơ thể không thể nào nhúc nhích. Triệu Bình Thường biết nó chính là con mèo vàng bị thắt cổ chết kia. Lúc này, bỗng nhiên y bình tĩnh đến lạ thường, nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên gôi, y thả lỏng cơ thể, nếu nó muốn đến đòi mạng, vậy thì đến lấy đi.

    Tay Triệu Bình Thường bắt đầu có thể cử động, y nhấc tay ra khỏi lồng ngực, mở mắt. Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua rèm cửa. Vớ tay cầm lấy điện thoại đầu giường. Mắt nhức mỏi nhìn màn hình hiển thị 5h34'.

    Ngồi dậy, Triệu Bình Thường không xác định được đâu là mơ, đâu là thực. Khoảng khắc nhìn thấy con mèo vàng, y có thể chắc chắn là mình đã mở mắt. Y đã cực kì hoảng sợ khi nhìn thấy nó. Đến khi y nhấc được tay lên và thực sự tỉnh lại. Là mơ trong mơ? Có điều nếu nó chỉ là giấc mơ thì tại sao lại chân thực như vậy, không hề giống những giấc mộng trước đó. Trái tim của Triệu Bình Thường trầm xuống.

    7h 30' sáng

    Thời tiết bắt đầu ngày càng cực đoan. Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống gần 0 độ. Đây là việc chưa từng có ở nước V. Sương phủ xuống khiến cảnh vật trở nên mờ mờ ảo ảo. Thậm trí còn đóng thành lớp băng mỏng trên lá cây.

    "Trước đó cứ mong trời lạnh để mặc đồ đẹp, giờ thì hay rồi, lạnh sun vòi." Triệu Bình An đang xì xụp bát mì nóng hổi.

    "Lạnh thế này chỉ khổ người già thôi." Mẹ Triệu đang nghĩ đến ông bà trong nhà.

    Đại hồng thủy vừa qua ảnh hưởng đến châu Mĩ, tuy vậy cùng lúc đó lục địa mới này lại liên tiếp gánh chịu hàng loạt các trận động đất lớn nhỏ và núi lửa phun trào không được báo trước. Cảnh tượng của nhân loại rất tiêu điều. Nhiệt độ toàn cầu cùng một lúc giảm xuống kịch liệt. Các nhà khoa học suy đoán trái đất đang rơi vào thời kì kỷ băng hà.

    Linh tính mách bảo Triệu Bình Thường sự việc không đơn giản như vậy. Y quyết định lên mạng đặt mua một ít áo khoác đại hàn, quần áo giữ nhiệt, giầy thể thao, boot đông nam nữ, gang tay, tất.. Hình thức đơn giản, yêu cầu bền chắc và giữ ấm. Lướt thêm một lúc lại mua thêm hai chiếc ba lô leo núi rắn chắc, ba chiếc đèn pin, năm hộp pin thay thế và 10 thùng nến to. Tổng hết 45 triệu đồng. Tính cả máy phát điện thì tất cả là 57 triệu 500 nghìn.

    Hít một hơi thật sâu, toàn bộ gia tài trong tay Triệu Bình Thường chỉ còn 4 triệu đồng. Tốn một đống tiền mua vật tư chỉ để mua tâm lý an toàn.
     
    chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
  4. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bệnh dịch kéo dài đến cuối mùa xuân năm 2021 thì được kiểm soát. Toàn thế giới chết đi hơn một triệu người. Nước V do phản ứng nhanh và áp dụng biện pháp mạnh mẽ nên tổn thất do dịch không đáng kể.

    Sập

    Triệu Bình Thường vội vàng đóng cửa ngăn cách với giá rét ngoài trời. Lạnh thật.

    Gần hết tháng ba nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn rất thấp. Tuyết phủ kín đường. Triệu Bình Thường ở phương nam, lần đầu tiên thấy tuyết, ban đầu còn thích thú nhưng thời gian dài lại thấy sợ hãi. Thời tiết này y phải ra ngoài đi làm không khác nào chui vào tủ lạnh. May mắn cơ thể của cả nhà đều được nước giếng dần dần cải tạo, rất nhanh thích ứng và chống chịu loại thời tiết này.

    Đêm xuống, Triệu Bình Thường bỗng dưng cảm thấy không khí nóng rực. Nhắm mắt đạp chăn bông ra khỏi người. Y bắt đầu cảm thấy không đúng, Triệu Bình Thường ngồi dậy cởi áo len, toàn thân mồ hôi đổ ra ướt nhẹp. Nhiệt độ bỗng dưng tăng vọt. Lát sau cửa phòng bật mở. Ba mẹ Triệu thức giấc.

    "Sao tự dưng lại nóng như vậy?" Mẹ Triệu vẫn mơ màng nói.

    "Nhiệt độ tăng cao, con nghĩ là sang mùa hè rồi."

    "Trong một đêm lại tăng nhanh đến vậy? Không hiểu nổi thời tiết thế nào." Ba Triệu trầm mặt nói.

    Lúc này mẹ Triệu đã tỉnh hẳn, lo lắng sau nói "Không biết ông bà nội và ông bà ngoại thế nào. Cả thằng An dưới trường nữa."

    "Em gọi cho nó xem, anh đi gọi cho ông bà."

    "Để con gọi cho cậu, ba gọi cho chú út hỏi ông bà nội xem thế nào."

    "Được."

    Lần nhiệt độ tăng đột ngột này, ông bà hai bê tuổi cao nên ít ngủ, cảm thấy bất thường liền nhanh chóng đánh thức cả nhà chú và cậu. Ba Triệu và Triệu Bình Thường gọi đến thì mọi người đang bắt đầu thay chăn đệm và quần áo. May mắn ông bà đều không xảy ra vấn đề. Con gái chú út lại do sốc nhiệt mà sốt nhẹ.

    "Ừ, thay chăn đi, nhớ mai mang đi giặt đấy.." Mẹ Triệu gọi cho Triệu Bình An một lúc rồi cúp máy.

    "Mẹ gọi đến cả ký túc nó vẫn ngủ. Giờ đang loạn lên thay chăn, tìm quạt. May mà sức khỏe không sao."

    Ba Triệu gật gật đầu, lúc sau ba mẹ về phòng tiếp tục giấc ngủ.

    7h 30' sáng.

    Mặt trời bắt đầu hiện lên chiếu rọi. Băng tuyết do nhiệt độ tăng cao từ đêm qua bắt đầu tan chảy thành vũng nước. Triệu Bình Thường đến công ty làm việc. Nhìn ghế đồng nghiệp bên cạnh còn trống, trưởng phòng vẫn chưa thấy mặt. Lát sau, đồng nghiệp từ phòng nhân sự trở về nói.

    "Đêm qua nhiệt độ tăng đột ngột nên công ty có mấy người phát sốt xin nghỉ. Trưởng phòng cũng vừa gọi điện thoại đến xin nghỉ để đưa con đến bệnh viện."

    Triệu Bình Thường gọi điện thoại cho Tuấn - đồng nghiệp ngồi bên cạnh y, hắn nói đang đưa ba mẹ vào bệnh viện.

    "Chậc, thời tiết quỷ quái này. Mới sáng sớm đã 39 độ. Thật không để người ta sống mà." Triệu Bình Thường cúp điện thoại, nghe thấy tiếng người khác thở dài.

    Đến giữa trưa, mặt trời lên cao đỉnh điểm, bắt đầu trở nên thiêu đốt khắp nơi, nhiệt độ kéo lên 45 độ. Không ai dám ra bên ngoài. Triệu Bình Thường lấy ra từ tùy thân không gian hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, một mình ngồi trong văn phòng công ty giải quyết bữa trưa.

    Triệu Bình Thường ăn xong hộp cơm, cầm chai nước tưới vào gốc cây đang có biểu hiện chết héo. Ngày hôm qua chậu cây này còn rất tốt, chỉ qua ngày hôm nay đã bắt đầu rũ xuống. Triệu Bình Thường tay mạnh chai nước xuống bàn, chạy vội ra ngoài khuôn viên của công ty. Mặt trời thiêu bức cực kì độc hại, ánh nắng chiếu vào da thịt có chút rát. Nhìn xung quanh, quả nhiên, rất nhiều cây đã bắt đầu héo rũ, tự dưng nổi bật lên là gốc vạn tuế cực kì xanh tốt, so với trước kia có sinh khí hơn rất nhiều.

    Triệu Bình Thường trở lại văn phòng. Chỉ đứng một lúc dưới ánh mặt trời mà đã bị thiêu đỏ bừng, có thể thấy tia cực tím độc hại hơn trước gấp mấy lần. Thêm nữa, nếu nhiệt độ cứ tăng lên thế này, cây trồng và vật nuôi tất sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Năm trước đại hồng thủy quét ngang tàn phá khắp nơi, tiếp đó là dịch bệnh toàn cầu. Tất cả quốc gia đều đang trong quá trình kiến thiết lại hạ tầng. Nhưng nếu tình trạng này kéo dài, nguy cơ lương thực chắc chắn bùng nổ. Đến lúc ấy.. Triệu Bình Thường rùng mình suy nghĩ.

    Hai tháng sau, nhiệt độ vẫn duy trì ở mức nhiệt cao, đỉnh điểm lên đến 48 - 49 độ. Rất nhiều hoạt động được chuyển vào buổi đêm. Sinh hoạt của mọi người phần đa bị đảo lộn, ban ngày ánh mặt trời chiếu xuống không thể ra ngoài. Bầu trời vẫn không hề đổ xuống một hạt mưa

    Nhiều nơi đồng ruộng báo tin tức cây lương thực không thể phát triển, chết héo hàng loạt ngoài cánh đồng. Nông dân khắp nơi than khóc. Quốc gia bắt đầu cứu trợ, tăng cường các chuyên gia kỹ thuật đến hiện trường. Máy bơm nước cho đồng ruộng bơm suốt ngày đêm nhưng diện tích lương thực cứu được vẫn không nhiều. Vật giá bắt đầu lần nữa leo thang chóng mặt.

    Trải qua năm trước thiên tai, ổn định chưa được bao lâu, mọi người lại bắt đầu hoảng loạn. Điên cuồng khắp nơi đổ xô tích trữ lương thực. Chính phủ nhanh chóng lại áp dụng mua hạn mức, khắp nơi kiểm tra người đầu ta tích trữ, bị phát hiện ngay lập tức phải đi bóc lịch.

    Chẳng nề hà nhân loại nỗ lực sống sót, mặt trời ngoài kia ngày càng trở nên áp bức đường sống của nhân loại.

    Triệu Bình Thường sắc mặt cực kì kém, dạo gần đây cứ nhắm mắt là y lại bị cuốn vào ác mộng lặp đi lặp lại giống hệt nhau. Càng nguy hiểm hơn chính là cả lúc tỉnh táo, y lại bị cuốn vào mộng cảnh. Gần đây nhất, Triệu Bình Thường đứng trân trân giữa phòng làm việc. Trước mặt toàn là hình ảnh trong mộng khiến y cực kì hoảng sợ.

    Ba mẹ Triệu nhìn sắc mặt con trai gần đây cực kì lo lắng, hai người đều cho rằng bệnh tim của y tái phát, khuyên Triệu Bình Thường không được làm việc cật lực. Y sợ ba mẹ biết chuyện chỉ gật đầu đồng ý.

    Triệu Bình Thường quyết định gọi em trai đang học đại học trở về nhà một thời gian. Y linh cảm được chuyện khủng khiếp sắp xảy ra.

    "Sao đột nhiên lại về, nhà có việc gì hả anh." Triệu Bình An hỏi

    "Ừ, chắc bệnh của anh sắp tái phát, anh không muốn cho ba mẹ biết, em về nhà một, hai tuần được không?" Triệu Bình Thường thật sự không nghĩ được lí do gì để Triệu Bình An trở về nhà.

    "Anh sao thế, lại đau tim à, nói cho ba mẹ đi chứ."

    "Anh không muốn, cũng chỉ có chút đau âm ỉ. Em về chống đỡ một chút đi. Anh bị làm sao em còn bình tĩnh mà giải quyết, ba mẹ biết sẽ lại loạn cả lên."

    Triệu Bình An ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Vậy được rồi, em xin nghỉ hai tuần. Nhưng anh bị phải báo nhanh cho ba mẹ đấy."

    Thuyết phục được Triệu Bình An về nhà, Triệu Bình Thường thở phào nhẹ nhõm. Dù trời có sập xuống, ít nhất cả nhà vẫn ở bên nhau. Huống chi, ở thành phố lớn người đông như kiến, độ nguy hiểm lớn hơn nhiều.

    Triệu Bình Thường nhắm mắt. Trong tay y là lương mấy tháng gần đây trừ đi chi tiêu, lại vay thêm mẹ Triệu gom góp lại được hai mươi triệu đồng. Thời gian vừa rồi y đã tăng thêm một số chủng loại cây trồng vào không gian. Triệu Bình Thường quyết định mua thật nhiều gia vị đường, muối và một ít dầu chạy xe. Mấy loại này không bị thiệt hại nên Chính phủ vẫn cho mua tự do không cần phiếu. Gia vị đường, muối mua mỗi loại một trăm cân hết hai triệu rưỡi. Năm thùng dầu ăn loại mười lít hết một triệu. Hai thùng nước mắn, loại tám trăm mililit, mỗi thùng mười tám chai, hết năm trăm nghìn. Đột nhiên nhìn thấy băng vệ sinh, Triệu Bình Thường nghĩ đến mẹ Triệu, mua thêm hai triệu tiền băng vệ sinh. Sau đó dùng mười triệu để mua dầu chạy xe. Để tránh bị dò hỏi, Triệu Bình Thường chạy khắp các cửa hàng, mỗi nơi mua một ít.

    Trong tay chỉ còn hai triệu đồng, lại nhìn thấy cửa hàng bán thuốc. Triệu Bình Thường vỗ trán. Y không tính toán đến việc này. Lại chạy mấy cửa hàng thuốc, tiêu hết ba triệu đồng mua mấy đợt thuốc hạ sốt, cảm cúm, thuốc giảm đau và một ít dụng cụ băng bó vết thương.

    Sắp xếp hết mọi thứ vào không gian, lại gọi điện cho Triệu Bình An, biết tối mai em trai sẽ về nhà, Triệu Bình Thường mới bắt đầu thả nhẹ tâm.

    Triệu Bình Thường mấy hôm nay bắt đầu dàn xếp mấy gốc cây quanh nhà. Trong mộng thực vật nổi điên một ngụm ăn thịt người khiến Triệu Bình Thường cực kì sợ hãi.

    Triệu Bình An tối hôm sau trở về, vội vàng chạy lên phòng anh trai. Thấy Triệu Bình Thường vẫn bình thường thì mới yên tâm.

    "Sắc mặt anh kém quá, anh nghỉ ngơi nhiều vào." Triệu Bình An nhăn mày lo lắng nhìn anh trai.

    "Ừ, em có mang hành lý về không?"

    "Về hai tuần nên em chỉ mang một ít về thôi."

    Triệu Bình Thường gật đầu: "Ừ, một lúc nữa đi mua đồ dùng tháng với mẹ, mua luôn nửa tháng cho cả nhà nhé." May trước đó y đã mua trù bị quần áo cho cả nhà

    "Sao phải mua nhiều thế." Phiếu tiêu dùng có thể mua hạn lượng lương thực mỗi người nửa tháng, dùng hết không được mua tiếp.

    "Anh nói với mẹ đấy. Đằng nào cũng phải mua. Nghỉ ngơi một chút rồi đi đi."

    "Được rồi." Triệu Bình An gật gật đầu, xách hành lý về phòng.

    ~~

    Doanh trại quân đội huyện K, tỉnh H.

    Lính công binh đang gấp rút xây dựng doanh trại quy mô cực kì rộng lớn.

    Tạ Thành đang ngồi trong phòng, mắt chăm chú nhìn báo cáo.

    "Đại ca, quân khu trưởng gọi cả đội." Nguyễn Minh Vũ xông vào.

    Tạ Thành lạnh lùng nhìn chân cậu ta đá tung cửa phòng, rất muốn đạp gãy chân tên vô ý thức này.

    Anh đứng dậy khỏi bàn. Sống lưng thẳng tắp, cất báo cáo vào tủ bảo mật, hỏi: "Đã thông báo cho Kiên và Minh chưa."

    "Hai người kia đang đợi bên ngoài rồi ạ."

    Tạ Thành đi ra cửa, mắt thấy Trần Duy Kiên và Phạm Tiến Mạnh đã nghiêm chỉnh đứng chờ bên ngoài. Gật đầu chào cả hai.

    Tạ Thành đến gần Nguyễn Minh Vũ, anh đá vào ống chân Minh Vũ, khiến cậu ta tru lên.

    Tạ Thành đưa mắt nhìn Nguyễn Minh Vũ đang ôm chân kêu thảm thiết, "Còn giả vờ."

    Sau đó không để ý đến cậu ta, nói với hai người còn lại, "Đi."

    Ba người mặc kệ tên ngốc đằng sau đang diễn trò, đi thẳng đến phòng làm việc của quân khu trưởng.

    Quân khu trưởng là đại tá Nguyễn Văn Đức. Ông ngồi sẵn trong phòng chờ họ. Vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

    "Hai ngày nữa các cậu đến huyện B một người. Bằng mọi giá phải đảm bảo bí mật tài liệu và bảo vệ tính mạng cho ông ấy."

    "Rõ."

    Bốn người trở về phòng của Tạ Thành. Miệng của Nguyễn Minh Vũ bắ đầu phun.

    "Lần này nhiệm vụ nhẹ nhàng, coi như đi nghỉ dưỡng vậy."

    Trần Duy Kiên liếc mắt khinh thường nhìn cậu, nói: "Không đơn giản đâu, đây là nhiệm vụ tuyệt mật."

    Minh Vũ không cho là đúng "Nhiệm vụ nào chúng ta thực hiện mà không tuyệt mật. Lần này chỉ là đi hộ tống thôi."

    Phạm Tiến Mạnh im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng "Dạo này có vẻ đang tập trung quân."

    Trần Duy Kiên gật gật đầu "Đúng vậy."

    Tạ Thành mặt không chút biểu cảm, tay xoay xoay viên kim loại trong lòng bàn tay. Anh ngẩng lên nhìn ba người, nói "Lần này chúng ta phải thận trọng."

    ~~

    Thành phố H.

    Triệu Bình An về nhà được ba ngày, sức khỏe Triệu Bình Thường giảm sút. Triệu Bình An cực kì lo lắng, khuyên anh trai nhập viện. Triệu Bình Thường không đồng ý, nói với em trai bản thân đang bị cảm, không đáng lo. Triệu Bình An không khuyên được anh trai, cũng không dám nói chuyện cho ba mẹ, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm y.

    "Em còn bao nhiêu tiền."

    "Em còn hơn một triệu thôi."

    "Ra hiệu thuốc mua hết cho anh thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, cồn khử trùng và bông băng."

    "Sao lại mua mấy dạng này. Mà sao lại mua nhiều thế."

    "Nghe anh, lần sau xuống trường anh đưa tiền cho." Triệu Bình Thường thúc giục em trai, cảm giác khủng bố ngày càng gần. Ba ngày gần đây linh cảm này ngày càng mãnh liệt.

    Triệu Bình Thường đang cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, mấy hôm nay tần suất y rơi vào ảo cảnh ngày càng lớn. Ăn xong non nửa bát cơm, y lên phòng, ngã xuống giường bất tỉnh.

    Bốn mặt trời hiển hiện. Không trung biến thành màu đỏ tía, lục địa rung chuyển. Thực vật điên cuồng cao lớn, bắt đầu sinh ý thức tấn công nhân loại. Thú vật mất trí. Những kẻ điên ăn thịt người.

    Đến lúc rồi..

    Đến lúc rồi..

    Triệu Bình Thường mở bừng mắt. Y bất lực khóc thành tiếng.

    ~~

    Mặt trời phía Đông dần dần hiện ra. Triệu Bình Thường đưa tay che ánh sáng dữ dội. Hào quang xung quanh mặt trời dần dần lan thành một đường thẳng, đến đúng các hướng Tây, Nam, Bắc, hiện lên bản sao của mini của nó. Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên khắp nơi. Rất nhiều người lấy điện thoại quay, chụp lại hình ảnh này. Chẳng mấy chốc tràn đầy internet.

    Triệu Bình Thường trong mắt đều là hoảng sợ. Chuyện này giống y hệt cơn ác mộng kia.

    Y chạy nhanh xuống nhà, mặc kệ cơ thể còn siêu vẹo. Kinh hoàng gọi ba mẹ Triệu và Bình An. Mọi người đều đang tập trung ngoài ban công nhìn dị tượng, nghe thấy tiếng Triệu Bình Thường vội vàng chạy xuống.

    "Không được ra khỏi nhà, nhanh chóng đóng hết cửa lại, mau lên."

    Ba mẹ và Bình An đều khó hiểu nhìn y, thấy hoảng loạn như vậy ban đầu ba người còn luống cuống nhưng cũng nhanh chóng làm theo.

    Mẹ Triệu đang đỡ Triệu Bình Thường vào phòng. Lúc sau ba và em trai cũng vào theo.

    "Sao vậy con." Mẹ Triệu giọng đầy lo lắng hỏi.

    Triệu Bình Thường im lặng, lúc sau ngẩng đầu bình tĩnh nhìn mọi người.

    "Một lát nữa bầu trời sẽ biến thành màu đỏ. Đến khi hết dị biến, ba mẹ và An không ai được ra khỏi nhà."

    "Sao lại thế, con bị sao vậy." Ba Triệu không tin, nói

    "Có vẻ anh nói đúng rồi ba ơi.."

    Triệu Bình An nhìn qua lớp cửa kính. Trên bầu trời ban đầu xuất hiện hàng loạt lỗ đen. Từ đó lan dần khắp nơi, không trung biến thành màu đỏ tía.

    Ba mẹ Triệu đứng hình, không thể tin nổi dị tượng này.

    Bầu trời như cái bao, trùm lên không khí ngột ngạt.

    Triệu Bình Thường nhắm mắt, cả người run lên sợ hãi.

    Chỉ một lúc sau, từ không trung rơi xuống những hạt bụi màu đỏ, rải khắp mặt đất.

    Tế thế.. bắt đầu.
     
    chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...