Tập thơ: Tự Tình Tác giả: Lương Việt Hưng Kính chào quý độc giả, LVH xin được ra mắt tập thơ đầu tiên mang tên Tự Tình. Tập thơ là tiếng lòng của người đàn ông mang trong tâm trí hình của của một cô gái tình cờ gặp mặt rồi lại vô tình rời xa. Rất mong quý độc giả ghé qua thưởng thơ và bình thơ. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng gửi qua hòm thư cá nhân của tôi. Hoan hỷ. Sau đây xin được trình bày nội dung thơ. Ẩn sâu trong dạ Trải bao mưa nắng sương mai Tóc bồng mây trắng phôi phai tháng ngày Ẩn sâu trong dạ ngọt cay Tình xưa em đã đổi thay tháng dài. Dặm trường chinh chiến nặng vai Lời thề buổi tiễn, nắng cài trên môi Xuân tàn hoa bưởi hương trôi Đường về lối cũ trên đồi vắng hoa. Em đi để lại lòng ta Vết thương nhói buốt, chim ca đâu còn Mây mưa rải rác ngõ con Xóa đi vết tích chân mòn lối xưa. Vậy là! Chiều nay lá rụng mưa dày, Gió hiu hắt thổi, mây bay đảo trời Lắt lay hoa cỏ trên đồi Bỗng dưng tím ngắt chân trời, ngừng mưa Chiều nay lá rụng lưa thưa Bước chân ai lẹ, trốn mưa phố hè Tình cờ im bặt tiếng ve Chỉ còn nhịp thở, phố hè, người dưng Hỏi thăm người ấy ngập ngừng Chỉ là thoảng nhẹ, mà thương như là.. Đến khi nắng hửng chiều tà Chào nhau gật khẽ, vậy mà.. vấn vương Chiều nay là khách qua đường Cơn mưa nặng hạt, dọn đường con tim. Ai đã lỡ hẹn Về nhặt hạt nắng tháng tư Xin chớ chần chừ, trăn trở câu thơ Loa kèn hé nở vườn chờ Trong nắng sương mờ màu trắng tinh khôi. Người về kẻo hạ tới rồi Đợi hạ bồi hồi, đợi đến nôn nao Tháng tư con nắng xôn xao Ánh mắt nai nào bối rối con tim. Chuyển mùa mây gọi, gió tìm Xuân bỏ êm đềm nhường chỗ hạ sang Tháng tư ai chở nắng vàng Con phố ngập tràn nắng hạ lung linh. Gió lay mặt nước sóng chênh Suối tóc bồng bềnh, hoa sấu ngất ngây Áo trắng ơi, ta nhớ ta say Những khao khát này, cũng tháng tư xưa. Tháng tư tràn nắng gió lùa Ngọn gió trêu đùa áo trắng vấn vương Bằng lăng đồng vọng bên đường Thấp thỏm đêm trường tiếp giấc mơ hoa Ai đã lỗi hẹn mùa qua Để những chiều tà sầu bước lặng thinh Hạ đan sợi nắng lung linh Trượt ngã cuộc tình dạ thắt ruột đau.