Truyện Ngắn Tự Sát - Gào

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mỹ Nhân, 16 Tháng một 2019.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cách đây bốn năm.."

    An Vi tìm đến Hải Minh để nhờ anh ấy tìm giúp em trai mình. Cô ấy đã thất lạc em trai quá lâu và điều này thực sự tệ, khi cô ấy trở về tất cả những nơi cả hai đã từng sinh sống nhưng không thể tìm lại được em mình. Trí nhớ của An Vi có lẽ quá tệ, hoặc một phần do cô ấy luôn muốn chối bỏ nên đã cố gắng tẩy xóa nó quá kỹ, vì vậy mọi nơi cô ấy đến đều không còn một chút tin tức nào của em trai mình.

    Khi đó, Hải Minh mới trở về từ London, anh đang làm luật sư trong văn phòng của chính bố mình và các cộng sự. Việc tìm kiếm người mất tích vốn dĩ là công việc của một thám tử, không liên quan gì tới luật sư, nhưng khó lòng từ chối khách hàng đang tuyệt vọng, nên yêu cầu tìm kiếm đó của An Vi được chuyển tới cho Hải Minh. Vì vậy họ quen nhau. Suốt nhiều tháng liền, Hải Minh và An Vi đã cùng nhau cố gắng tìm ra em trai của cô ấy, nhưng hoàn toàn vô vọng. Một phần, cũng bởi An Vi đã gửi gắm niềm tin không đúng chỗ, Hải Minh mới về nước và hoàn toàn mù mờ về mọi thứ ở đây. Nhưng trong những tháng ngày ấy, họ đã nảy sinh tình cảm. Thứ tình cảm rất khó kiểm soát. Họ lao vào nhau như con thiêu thân và yêu nhau mãnh liệt bằng thứ tình yêu bất diệt, khó ai có thể can thiệp hoặc xen vào.

    Nhưng, có rất nhiều thứ đã xen vào mối quan hệ đó. Không chỉ là những kẻ thứ ba nho nhỏ, đó còn là cả một hệ thống với vô vàn thế lực to nhỏ khác nhau. "

    " Anh đang kể về chuyện của anh và An Vi ư? "

    Tôi hỏi.

    Hải Minh gật đầu:

    " Em có muốn nghe nữa không? "

    " Ừm.. hai người đã từng yêu nhau. Tôi cũng mơ hồ đoán ra điều đó khi anh nhìn hình An Vi ở nhà chúng tôi và khóc. "

    " Ừ.. anh 'đã từng' rất yêu cô ấy, chỉ là 'đã từng' thôi.. Bây giờ anh chỉ yêu em. "

    Tôi nhăn mặt. Người ta có thể yêu một người rất nhiều, rồi nhanh chóng ngay sau đó, lại yêu một người khác rất nhiều hay sao? Nếu thế thì chẳng tình yêu nào trên cuộc đời này là giá trị cả.

    " Rồi sao nữa? Anh kể tiếp đi.. "

    " Những thế lực xen vào mối quan hệ của Hải Minh và An vi giống như những bóng ma vậy. Nó không đơn giản và dễ dàng để giải quyết, nhất là khi nó liên quan tới gia đình của Hải Minh. Bố Hải Minh không chỉ đơn thuần là một luật sư có tên tuổi. Thế lực của ông ảnh hưởng không nhỏ tới những quyết định quan trọng và tầm cỡ. Đối với một gia đình như gia đình Hải Minh, việc anh ta yêu điên cuồng một cô gái có xuất thân đường phố với bốn năm lần trốn trại cải tạo thanh thiếu niên hư hỏng là điều không thể chấp nhận được. Nhưng bố mẹ Hải Minh cũng rất hiểu tích cách ngang bướng của con trai mình. Cậu ta được chiều chuộng từ nhỏ và luôn có mọi thứ mình thích. Không thể nào dễ dàng dứt ra khỏi tay Hải Minh. "

    Món đồ" mà cậu ta còn đang rất yêu thích, nâng niu. Nhưng "người lớn" luôn có "cách", nhất là khi họ quá hiểu con cái mình, họ sẽ không dùng lời lẽ vội vàng, hành động vội vã. Tất cả đã được lên kế hoạch, một cách lặng lẽ và âm thầm nhưng chẳng ai hay. Suốt hai năm, mối quan hệ của Hải minh và An Vi là một mối tình thiên đường. Thỉnh thoảng xen vào đó chút cấm cản cho thêm phần Romeo và Juliette, nhưng vẫn tươi đẹp biết nhường nào. An Vi dần quên đi nỗi niềm đau đáu về những mất mát ruột thịt. Cô sống trong thế giới riêng của hai người và ngập tràn hạnh phúc. "

    " Rồi sao nữa? "

    Tôi sốt sắng.

    " Rồi 'họ' chia tay. "

    Hải Minh nói như đang chìm trong dòng hồi tưởng về một câu chuyện không phải của mình. Hải Minh giống như đang kể về một mối tình không có anh ở đó. Nó chỉ như một câu chuyện nho nhỏ mà anh đọc được ở đâu đó rồi kể lại mà thôi.

    " Nhưng mà vì sao anh và An Vi chia tay? "

    " Bởi vì 'anh ta' rất hận 'cô ấy'. "

    Hải Minh nói rành mạch.

    Tự dưng, từng chữ, từng chữ mà Hải Minh nói làm tim tôi nhói đau. Cái cách mà" anh ta "hận" cô ấy' thực sự quá ư.. quen thuộc. Tôi cắn chặt môi.

    "Anh đừng kể tiếp nữa.."

    "Sao vậy?"

    Hải Minh nhìn tôi.

    "Em.. thấy đau."

    Nước mắt tôi lại rơi, cứ lăn đều trên má.

    Tôi quay lại phía màn hình, lấy tay cầm điều khiển và mở lại đoạn băng. Tôi nhìn An Vi trong cuốn băng. Cô ấy cứ khóc, cứ nấc lên, cứ rên rỉ câu chuyện của mình không rõ tiếng.

    Tôi đứng dậy. Hải Minh bước theo tôi, run rẩy. Tôi nghe thấy tiếng bước chân mình nhẹ nhàng mà đau nhói.. Tôi tiến lại chiếc gương. Hải Minh đứng sau đặt hai tay lên vai tôi lạnh buốt. Tôi nhìn vào mình. Vào chính mình. Tôi-thực-sự-chính-là-An-Vi.

    "Anh.. điều gì đã xảy ra với em vậy?"

    Cả hai chúng tôi, đều đang đang khóc – trong gương.
     
    NhưNguyệt7749Xiao MaoMi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày kế tiếp, họ không còn phải thay gương cho tôi nữa. Tôi không còn sợ hãi mỗi khi nhìn vào gương cho dù điều đó tôi làm hoàn toàn do cưỡng ép. Tôi phải nhìn nó mỗi ngày, làm quen với chính mình để nhớ từng đường nét trên khuôn mặt mình giống như một người lạ. Hải Minh không rời tôi nửa bước. Chúng tôi đã đi cả một quãng đường dài để có thể "vòng lại" với nhau một lần nữa. Những nổi đau để lại đầy rẫy những vết thương hở miệng, xót xa đang có đó, khó có thể phai nhòa.

    Tôi dần dần nhớ ra mọi thứ, mặc dù chưa rõ ràng và chẳng thể nào cụ thể, chỉ chủ yếu qua lời kể của Hải Minh.

    "Sao em lại.. ra nông nỗi này?"

    Tôi cầm tay Hải Minh và nghèn nghẹn nói.

    "Là tại anh.. tất cả là tại anh.. bởi vì.. anh đã bỏ em ra đi.."

    "Sau đó thì sao? Em không nhớ rõ nữa."

    "Em quen Duy Anh."

    "Và?"

    "Duy Anh yêu em."

    "Rồi?"

    "Duy Anh rất yêu em."

    "Rồi sao nữa?"

    "Nhưng cậu ấy dùng GHB, và em phát hiện ra điều đó, em ép cậu ấy cho em dùng thử và em không chịu dứt bỏ nó. Duy Anh đã rất tuyệt vọng để cố gắng tách em ra."

    "Nhưng chuyện gì đã khiến cho em như thế này.. Ở đây này.. Bây giờ.. em đã biết em là ai. Nhưng mọi thứ trong em chẳng rõ ràng gì cả. Tại sao em lại sống trong thứ ảo tưởng đó.. không nhớ anh.. và câu chuyện.."

    "Khi em dùng GHB, em bắt đầu bị ảo giác. Em sống trong căn hộ của mình. Em tưởng tượng rằng em có một người bạn ở cùng phòng. Duy Anh sợ em có chuyện gì, nên đã đưa em về nhà cậu ấy. Nhưng càng ngày em càng dùng nhiều thuốc hơn. Em thường xuyên trở về căn hộ của mình, thường xuyên dùng thuốc và tự ghi hình. Khi em có một cô bạn cùng nhà, em nói chuyện với cô ấy, em tin rằng cô ấy có người yêu là Duy anh. Duy Anh kém tuổi em, bằng tuổi em trai em, nên là người em trai bị thất lạc của em."

    "Nhưng sao em lại.. chết?"

    "Em không chết. Cách đây mấy tháng, em dùng thuốc quá nhiều, em bị ảo giác mạnh, nên em đã tự sát. Nhưng.. Duy Anh đã phát hiện kịp thời và cứu em.. Khi em tỉnh lại, em không nhận mình là An Vi nữa. Em lúc nào cũng nói, em là bạn cùng nhà với An Vi, là người yêu Duy Anh, rằng em đã phát hiện xác An Vi trong nhà của em và An Vi."

    "Thế còn cảnh sát, tin đồn, báo chí và mọi thứ?"

    "Em đã hôn mê trong một khoảng thời gian dài. Việc em tự sát khiến đường dây buôn bán GHB bị vỡ lở kéo theo Duy Anh vào sự việc đó. Thực sự, nó là một vụ rất lớn. Tất cả những gì mà em tưởng tượng đều là do em đang quá 'nhập vai'."

    "Sao không ai ngăn em lại?"

    "Lú đó em mới tỉnh dậy sau cú shock, mọi người không thể để em tiếp tục bị kích động, rồi rơi vào trạng thái hôn mê, nên tất cả đã phải diễn theo màn kịch của em.. Anh muốn em từ từ hồi tình; còn Duy Anh lại muốn em mãi chìm đắm trong thế giới đó, và đừng trở ra nữa. Tất nhiên, cậu ta có lý do của mình."

    "Em thật kinh khủng."

    Tôi không dám tin vào những gì đã diễn ra. Tôi giống như một kẻ tâm thần tự dàn dựng lê mọi kịch bản.

    "Thời gian đó Duy anh không bị bắt vì phải kết hợp để điều tra vụ án, mọi người đều ráng bảo vệ em. Duy Anh không muốn em nhớ lại. Cậu ta nói rằng thà để em như bây giờ để hình ảnh cậu ta trong mắt em luôn luôn tốt đẹp. Vả lại, với cậu ấy, quá khứ đó em cũng đâu còn muốn nhớ. Chi bằng, hãy quên nó đi mau. Em luôn bị ngất đi mỗi khi kích động.. Em thường xuyên tỉnh dậy mà chẳng nhớ gì hết, nhưng còn hơn là em hôn mê. Tất cả mọi người đều quá lo sợ mỗi khi em ngất đi, nên chẳng ai dám nói điều gì."

    "Cuốn băng này.."

    Tôi ngập ngừng.

    "Chính em đã đem giấu nó, cũng chính em là người đã gửi bức thư cho Duy anh kèm chìa khóa nhà.."

    "Em làm mọi việc sao?"

    "Hầu như tất cả.."

    "Để làm gì nhỉ? Em điên rồi! Thế còn giấy tờ thì sao?"

    "Anh muốn em từng chút một nhớ lại.. nên đã kể chuyện về tuổi thơ cho em.. đưa cho em mọi thứ thuộc về em.. Nhưng.."

    Tôi co người lại. Sợ hãi chính mình. Hải Minh ôm tôi vào lòng:

    "Nhưng giờ thì không sao rồi. Em đã khá hơn. Rồi em sẽ nhớ lại mọi chuyện.. thật may mắn vì em vẫn còn sống. Chỉ thế thôi là đã quá đủ rồi."

    "Có phải em bị điên không?"

    "Không, em là người mà anh yêu.."

    Hải Minh khẽ hôn lên má tôi:

    "Em có tha thứ cho anh không?"

    "Tha thứ ư?"
     
    NhưNguyệt7749Xiao MaoMi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian điều trị dần dần làm tôi nhớ ra nhiều thứ. Tôi tỉnh táo hơn khi đối diện với con người thực của chính mình. Bác sĩ nói rằng tôi quá hoảng sợ với hiện tại, nên tự tạo ra cho mình một nơi nương náu an toàn bằng một người bạn ảo tưởng để chuyện trò. Tất cả những hình ảnh đó luôn lưu lại trong não tôi dưới mọi hình thức. Nhưng tôi chỉ thực sự ảo tưởng mạnh mẽ nhất khi có chất kích thích trong người. Đó quả thực là một sự cô độc đáng thương. Tôi là bạn của chính tôi. Một mình tôi trong căn nhà có hai người trong tưởng tượng. Quãng thời gian vừa qua làm tôi ngột ngạt quá. Tôi chẳng thể hiểu nổi mình đã từng sống thế nào suốt bao ngày qua.

    Cách đây hai năm, vào ngày Hải Minh ra đi, tôi nuốt nước mắt nói lời chia tay anh, thế giới của tôi bắt đầu chìm đắm trong tuyệt vọng. Tôi luôn nghĩ, tôi đã không có một gia đình ấm êm, tôi đã đem đến đau thương cho bố mẹ mình, tôi không thể làm điều ấy với Hải Minh. Gia đình anh thực sự rất hạnh phúc và viên mãn, sự xuất hiện của tôi giống như một quả cầu bóng tối lan tỏa trong không gian phủ đầy thứ ánh sáng huy hoàng ấy. Họ – bố mẹ anh đã kiên nhẫn chỉ ra cho tôi sai lầm của tôi. Sai lầm của tôi là yêu một người không thuộc về tôi, không thuộc về thế giới của tôi. Tôi suy nghĩ rất nhiều khi để Hải Minh ra đi, nhưng khi đó, tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ ra đi nhanh đến vậy, ra đi ngay lập tức.

    Bố Hải Minh nói với tôi rằng, anh ấy có một tương lai không thể có tôi tồn tại nơi ấy được. Và tôi nhận thức rõ điều đó tới nỗi làm mọi thứ theo sự hướng dẫn của người khác. Tôi đã quen Duy anh, yêu anh ta, và chính tôi đã là người từ bỏ Hải Minh. Anh ấy đã quỳ xuống và cầu xin tôi hãy suy nghĩ lại, tôi còn nhớ như in câu nói của tôi ngày ấy.

    "Chẳng phải anh nói sẽ chấp nhận mọi thứ về em, trừ việc em phản bội sao? Em đã phản bội anh rồi đấy. Em đã ngủ với người khác rồi. Như vậy không phải là phản bội sao?"

    Hải Minh đã tát tôi, cái tát làm nước mắt tôi chảy xuôi vào trong, vò nát trái tim đang gồng lên trong yếu đuối. Tôi nhìn bóng anh khuất dần không trở lại. Hải Minh đã ra đi, để lại trong tôi một vết thương không gì băng bó được. Một tình yêu đẹp, một kết thúc dễ dàng khiến tôi hoang mang. Trở về những tháng ngày lủi nhủi, Duy Anh không đủ làm tôi mủi lòng, dù cho anh có yêu tôi nhiều hơn mạng sống của chính anh. Hàng ngày, tôi sống với bóng tối. Có lẽ điều đó đã khiến tôi nhúng mình quá sâu vào mảng tối tăm nhất trong cuộc đời Duy Anh. Tôi có lỗi với Duy Anh. Thực sự có lỗi với anh ấy. Trong suốt thời gian Duy Anh dành tất cả mọi thứ anh ấy có cho tôi, kể cả mảng sáng và những điều tăm tối, tôi chưa bao giờ thực sự.. thuộc về anh ấy. Sau tất cả, tôi nhận ra rằng, Duy Anh là một người dàn ông tốt, quá tốt. Rất hiếm hoi trên cuộc đời này có một người có thể yêu tôi nhiều như anh. Và tôi cũng nhận ra rằng, khi bạn hết lòng yêu một ai đó không có nghĩa là họ sẽ yêu lại bạn, dù họ biết rất rõ điều đó. Giống như tôi chạy theo Hải Minh mà phụ tình Duy Anh vậy.

    Tôi đã luôn nghĩ tới cái chết.. Luôn luôn..

    Sau hơn hai năm xa xứ, Hải Minh trở về. Anh ấy ra đi, rồi anh ấy lại trở về. Ngày đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau ngần ấy năm cũng chính là ngày tôi-tự-sát. Anh nói rằng anh biết mọi thứ, anh nói rằng anh hiểu mọi chuyện. Anh nhận lỗi về mình và khi đó anh đã van xin. Nhưng, tôi không thể. Ít nhất lúc đó, tôi không thể nói gì, làm gì. Bởi vì.. tôi hèn nhát, tôi không chịu được cảm giác đối mặt. Nó thực sự đau đớn hơn ta tưởng. Ha năm dài đằng đẵng trôi qua là hai năm chát đắng với những giằng xé nơi sâu thẳm tâm hồn tôi. Hải Minh trở về để nói rằng hãy quên đi mọi thứ, làm lại từ đầu. Nhưng tôi không biết nữa, từ đầu là ở nơi đâu? Sao làm lại được? Cô đơn thì vẫn thế, vẫn ở trong tim, nguyên vẹn, không lẩn trốn, khỏi kiếm tìm.. Tôi sợ.
     
    Nghiên Di, NhưNguyệt7749Xiao MaoMi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tha thứ ư? Tại sao lại là em tha thứ cho anh?" Tôi nhìn vào ánh mắt tràn đầy yêu thương của Hải Minh.

    "Bởi vì nếu anh tin em, anh thực sự tin em, tin vào tình yêu chúng ta đã có.. anh sẽ không ra đi, anh sẽ không bỏ mặc em quá lâu như thế.. để tất cả chuyện này xảy ra.."

    "Ừ.. nếu anh không đi.. thì.."

    "Thì mọi chuyện đã khác.. Anh thật là ác.. khi bỏ rơi em.. Tất cả là lỗi của anh.."

    "Không.. nếu anh không đi.. để rồi trở về sau bao nhiêu chuyện.. làm sao.. em biết.. em dẽ bị điên.. nếu không có anh bên cạnh.. Anh đã dùng tình yêu của anh chơi đùa với cuộc đời em, dùng cuộc đời em trả giá cho số phận của anh, dùng số phận của anh tạo ra trò chơi của chúng ta. Trong trò chơi của chúng ta, cả hai người cùng trả giá! Em mong là.. nó đã quá đủ rồi."

    Nếu chúng tôi – Hải Minh và An Vi, quay lại với nhau, thì điều gì sẽ xảy ra? Liệu một lần nữa, chúng tôi có thể vượt qua những rào cản mà chúng tôi đã từng "cùng nhau thất bại"? Duy Anh.. giờ anh ấy.. thế nào? Anh ấy đã luôn yêu tôi biết bao.. Tôi phải làm thế nào với tình yêu của một người vì tôi mà chôn vùi cuộc đời người ta đến thế? Tôi có thể ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình sao?

    * * *

    Sẽ lại một vòng xoáy luẩn quẩn mới được tạo ra, hay mỗi người đều có một cơ may: Nắm giữ cuộc đời mình thêm lần nữa.

    "Này em."

    Hải Minh gọi.

    "Dạ."

    Tôi giật mình.

    "Em đừng nghĩ tới người đàn ông khác nữa.."

    "Sao anh biết em nghĩ tới người khác?"

    "Anh chỉ dặn trước thế thôi."

    Tôi cười nhẹ, nhìn Hải Minh. Tôi đang nằm trong vòng tay người đàn ông àm tôi yêu thương nhất trên đời. Chỉ cần thế thôi, mọi thứ lúc này đều mảy may không nghĩa lý. Tình yêu khiến cho người ta không bận tâm đến lý trí, bỏ rơi quá khứ, mặc kệ tương lai.. Chỉ cần hiện tại, được ở bên nhau là đủ.

    "Anh sẽ tìm lại em trai cho em. Anh hứa!"

    Nước mắt tôi lăn lăn trên cánh tay Hải Minh đang ôm tôi rất chặt.

    "Và anh thề.. sẽ không bao giờ để mất em lần nữa đâu."

    Anh à, giá như anh đừng hứa đứng thề, hiện tại, chỉ thế này thôi đã là hạnh phúc rồi. Lời hứa giống như nhát cứa, càng thề, càng hứa, em sợ.. sẽ càng đau.

    Nhưng không sao đâu.. sau mọi chuyện.. tất cả, rồi sẽ ổn.

    Ừm.. Duy Anh à, ở nơi nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.. Em chỉ muốn anh biết rằng, có Hải Minh ở đây nên em đang rất ổn. Em sẽ sống tốt. Em sẽ chờ anh.. chờ ngày gặp lại anh.
     
    Nghiên Di, NhưNguyệt7749Xiao MaoMi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...