Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 15 :(b)
Vu nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn:
- Chính ngươi?
Diễm kiên định gật đầu:
- Chính mình!
Ở trước đó, hắn sẽ nghĩ biện pháp phát triển ra một đám thế lực thuộc về mình.
Dã tâm bừng bừng đặt dưới khuôn mặt kiên nghị trầm tĩnh, vu cũng nhìn không ra.
Vu đang cân nhắc.
Tuy rằng siêu cấp đại bộ lạc thật đáng sợ, nhưng nếu khoảng cách nửa năm đường đi, cũng không sao cả. Hỏa bộ lạc cũng không thể chạy xa như vậy đến tấn công Thổ bộ lạc đi?
Nhưng Diễm là từ siêu cấp đại bộ lạc ra tới, còn là một trong những người thừa kế thủ lĩnh được kỳ vọng, kiến thức cùng năng lực khẳng định không tầm thường, đem hắn hấp thu vào Thổ bộ lạc, không nói chuyện khác, để cho hắn chỉ điểm các chiến sĩ chiến đấu, nói không chừng sẽ có nỗi vui mừng ngoài ý muốn.
Năm năm thời gian, vậy là đủ rồi.
Cuối cùng vu thống khoái làm ra quyết định:
- Ta không có ý kiến, ngươi có thể lưu lại, đến lúc đó cùng thủ lĩnh nói một tiếng là được.
Giác tự mình mang về tới, dựa theo đức hạnh cưng chiều con trai của Mộc, chắc chắn sẽ không phản đối.
Thần sắc Diễm hờ hững, cũng không nhìn ra cao hứng bao nhiêu, gật gật đầu:
- Đa tạ vu.
Hoàng Giác nhắc nhở:
- Vu, Diễm bị thương, giúp hắn trị liệu một chút thôi.
Trước một mảnh tảng đá màu trắng, một chiến sĩ cầm búa đá đập xuống một khối đá bỏ vào trong ống trúc đựng nước, một lát sau nước liền kết băng, cầm trên tay hơi lạnh, đặc biệt thoải mái.
Chiến sĩ mặt mày hớn hở hướng người xung quanh khoe ra:
- Xem, ống trúc của ta kết băng!
Mặt khác mấy người cũng hự hự đập xuống một khối ném vào ống trúc, sôi nổi hoan hô:
- Kết băng, thật sự kết băng!
- Của ta cũng kết rồi, ha ha ha..
- Thật mát lạnh, buổi tối ta muốn ôm ống trúc ngủ!
- Đại Địa chi thần phù hộ, rốt cục không cần lo lắng thịt sẽ thối rữa..
- Buổi tối cũng sẽ không bị nóng tỉnh..
Cũng có người trực tiếp cầm băng lau lên người, trên mặt lộ biểu tình hạnh phúc đến mê say:
- Nghĩ tới Giác không sai, phương pháp tốt như vậy đều bỏ được nói cho chúng ta. Giác luôn nói hắn cần sửa lại, xem ra là thật sửa lại.
Trước kia bởi vì đủ loại sự tình, hắn không thích Giác, nhưng hiện tại hưởng thụ Giác cấp cho chỗ tốt, còn nói bậy Giác thì không thể nào nói nổi.
Có người vẫn căm giận, bài bác nói:
- Đây còn không phải vì Đại Địa chi thần..
Thoáng nhìn qua Mộc đứng một bên, đem phần sau nuốt trở về.
- Địa Địa chi thần đem phương pháp này nói cho Giác, nếu Giác không nói cho chúng ta, ngươi có thể biết?
- Nói cũng đúng, như vậy tưởng tượng, Giác vẫn rất không sai..
Mộc ở một bên nghe bọn hắn nghị luận, cũng không nói chen vào.
Tuy rằng bất công đứa con, nhưng hắn cũng không ngốc, tự nhiên biết con mình là người như thế nào, ở trong bộ lạc bị người chán ghét bao nhiêu. Hắn cũng không trông cậy những người này lập tức nhận Giác, từ từ sẽ đến, một ngày nào đó những người này sẽ biết con hắn vĩ đại cỡ nào! Giác chính là hi vọng dẫn dắt bộ lạc hưng thịnh, mười mấy năm trước vu đã xem bói đoán ra!
Trong lòng vui mừng nghĩ, đám người cao hứng đủ rồi, Mộc vung tay lên:
- Đừng ở chỗ này chậm trễ, vội vàng đem tiêu thạch đào ra mang về!
Đem Diễm ổn định trong một gian phòng không người ở, lại cho người đưa tới thịt cùng da thú, Hoàng Giác lại làm cho hai nô lệ mang theo ngà voi đi tới gặp vu.
Vu vuốt ngà voi cảm thán:
- Thật là một dũng sĩ!
Có được ngà voi dài như vậy đầu voi sẽ thật khó đối phó, cho đến tận lúc này cũng chỉ lúc hắn còn nhỏ nhìn thấy qua thủ lĩnh đời trước săn được voi, còn là trước tiên bày ra cạm bẫy, cùng nhiều chiến sĩ cùng nhau vây săn.
Hoàng Giác mỉm cười, trong mắt lóe ra tinh quang:
- Hai ngà voi này nếu mang tới đại hội giao dịch, có thể đổi không thiếu đồ vật đi?
Vu gật đầu:
- Tuyệt đối có thể, ngà voi mài thành phấn chính là thuốc cầm máu tốt nhất.
Nói xong cảm thấy được không đúng, cảnh giác nhìn Hoàng Giác:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Hoàng Giác lộ vẻ cười:
- Người hiểu ta, chính là vu!
Vu:
-?
Hoàng Giác khụ một tiếng, thoáng có chút ngượng ngùng:
- Ta nghe nói, trong tay ngài còn có thánh dược?
Vu:
- Đi đi đi, mang theo ngà voi của ngươi đi nhanh lên, hai cây ngà voi đã nghĩ đổi thánh dược, ngươi có biết thánh dược trân quý bao nhiêu không?
Vu bị Hoàng Giác làm tức chết.
- Ngài đừng nóng vội nha, ta đổi thánh dược cũng không phải cấp chính mình dùng, ta còn có tác dụng khác.
Vu không tin:
- Ngươi còn có tác dụng gì?
Hoàng Giác khụ một tiếng:
- Kỳ thật, ta là muốn đem thánh dược đưa cho Đại Địa chi thần xem.
Nói chuyện hơi có chút chột dạ.
Vu híp mắt:
- Ngươi có thể nhìn thấy Đại Địa chi thần?
- Thì ta không phải thường xuyên nằm mơ thấy lão nhân gia ông ta sao..
Vu uốn nắn:
- Không phải thường xuyên, tổng cộng mới mơ thấy ba lượt.
- Nói không thể nói như vậy, ta không phải vừa được Đại Địa chi thần nhận định sao? Đoạn thời gian này mơ thấy ngài hơn ba lượt, xác suất cũng đã rất cao..
Chống lại ánh mắt hoài nghi của vu, Hoàng Giác kiên trì nói cho hết lời:
- Kỳ thật ta chỉ muốn hỏi thăm Đại Địa chi thần một chút, xem có thể ban thêm càng nhiều thánh dược cho bộ lạc hay không, hoặc là mầm móng cũng được, đúng rồi, vu, thánh dược là dùng vật gì làm nha?
Đáng tiếc năng lực của hắn không phải phục chế, nếu không hắn có thể trực tiếp đem thánh dược phục chế hơn trăm lần.
Cho dù tiếp tục che lấp, ánh mắt chột dạ cũng không lừa được người, vu người già thành tinh, đã sớm nhìn ra Hoàng Giác đang nói dối, lúc này lại đoán được mục đích của hắn, lắc đầu thở dài:
- Thánh dược là dùng bột phấn Thanh Hạnh làm thành, nhưng Thanh Hạnh đã sớm tuyệt tích, tìm không thấy.
- Thanh Hạnh?
Hoàng Giác nghi hoặc:
- Trông nó như thế nào vậy?
- Cao như vậy, bộ dạng như là người, màu xanh, mang theo cái đuôi thật dài, chạy rất nhanh.
Vu khoa tay múa chân nói.
Hoàng Giác nhìn nhìn:
- Đợi một chút, ngài nói nó chạy rất nhanh? Chẳng lẽ Thanh Hạnh không phải thực vật, mà là động vật?
Động vật có bề ngoài giống người, không phải là con khỉ màu xanh đi?
- Chính ngươi?
Diễm kiên định gật đầu:
- Chính mình!
Ở trước đó, hắn sẽ nghĩ biện pháp phát triển ra một đám thế lực thuộc về mình.
Dã tâm bừng bừng đặt dưới khuôn mặt kiên nghị trầm tĩnh, vu cũng nhìn không ra.
Vu đang cân nhắc.
Tuy rằng siêu cấp đại bộ lạc thật đáng sợ, nhưng nếu khoảng cách nửa năm đường đi, cũng không sao cả. Hỏa bộ lạc cũng không thể chạy xa như vậy đến tấn công Thổ bộ lạc đi?
Nhưng Diễm là từ siêu cấp đại bộ lạc ra tới, còn là một trong những người thừa kế thủ lĩnh được kỳ vọng, kiến thức cùng năng lực khẳng định không tầm thường, đem hắn hấp thu vào Thổ bộ lạc, không nói chuyện khác, để cho hắn chỉ điểm các chiến sĩ chiến đấu, nói không chừng sẽ có nỗi vui mừng ngoài ý muốn.
Năm năm thời gian, vậy là đủ rồi.
Cuối cùng vu thống khoái làm ra quyết định:
- Ta không có ý kiến, ngươi có thể lưu lại, đến lúc đó cùng thủ lĩnh nói một tiếng là được.
Giác tự mình mang về tới, dựa theo đức hạnh cưng chiều con trai của Mộc, chắc chắn sẽ không phản đối.
Thần sắc Diễm hờ hững, cũng không nhìn ra cao hứng bao nhiêu, gật gật đầu:
- Đa tạ vu.
Hoàng Giác nhắc nhở:
- Vu, Diễm bị thương, giúp hắn trị liệu một chút thôi.
Trước một mảnh tảng đá màu trắng, một chiến sĩ cầm búa đá đập xuống một khối đá bỏ vào trong ống trúc đựng nước, một lát sau nước liền kết băng, cầm trên tay hơi lạnh, đặc biệt thoải mái.
Chiến sĩ mặt mày hớn hở hướng người xung quanh khoe ra:
- Xem, ống trúc của ta kết băng!
Mặt khác mấy người cũng hự hự đập xuống một khối ném vào ống trúc, sôi nổi hoan hô:
- Kết băng, thật sự kết băng!
- Của ta cũng kết rồi, ha ha ha..
- Thật mát lạnh, buổi tối ta muốn ôm ống trúc ngủ!
- Đại Địa chi thần phù hộ, rốt cục không cần lo lắng thịt sẽ thối rữa..
- Buổi tối cũng sẽ không bị nóng tỉnh..
Cũng có người trực tiếp cầm băng lau lên người, trên mặt lộ biểu tình hạnh phúc đến mê say:
- Nghĩ tới Giác không sai, phương pháp tốt như vậy đều bỏ được nói cho chúng ta. Giác luôn nói hắn cần sửa lại, xem ra là thật sửa lại.
Trước kia bởi vì đủ loại sự tình, hắn không thích Giác, nhưng hiện tại hưởng thụ Giác cấp cho chỗ tốt, còn nói bậy Giác thì không thể nào nói nổi.
Có người vẫn căm giận, bài bác nói:
- Đây còn không phải vì Đại Địa chi thần..
Thoáng nhìn qua Mộc đứng một bên, đem phần sau nuốt trở về.
- Địa Địa chi thần đem phương pháp này nói cho Giác, nếu Giác không nói cho chúng ta, ngươi có thể biết?
- Nói cũng đúng, như vậy tưởng tượng, Giác vẫn rất không sai..
Mộc ở một bên nghe bọn hắn nghị luận, cũng không nói chen vào.
Tuy rằng bất công đứa con, nhưng hắn cũng không ngốc, tự nhiên biết con mình là người như thế nào, ở trong bộ lạc bị người chán ghét bao nhiêu. Hắn cũng không trông cậy những người này lập tức nhận Giác, từ từ sẽ đến, một ngày nào đó những người này sẽ biết con hắn vĩ đại cỡ nào! Giác chính là hi vọng dẫn dắt bộ lạc hưng thịnh, mười mấy năm trước vu đã xem bói đoán ra!
Trong lòng vui mừng nghĩ, đám người cao hứng đủ rồi, Mộc vung tay lên:
- Đừng ở chỗ này chậm trễ, vội vàng đem tiêu thạch đào ra mang về!
Đem Diễm ổn định trong một gian phòng không người ở, lại cho người đưa tới thịt cùng da thú, Hoàng Giác lại làm cho hai nô lệ mang theo ngà voi đi tới gặp vu.
Vu vuốt ngà voi cảm thán:
- Thật là một dũng sĩ!
Có được ngà voi dài như vậy đầu voi sẽ thật khó đối phó, cho đến tận lúc này cũng chỉ lúc hắn còn nhỏ nhìn thấy qua thủ lĩnh đời trước săn được voi, còn là trước tiên bày ra cạm bẫy, cùng nhiều chiến sĩ cùng nhau vây săn.
Hoàng Giác mỉm cười, trong mắt lóe ra tinh quang:
- Hai ngà voi này nếu mang tới đại hội giao dịch, có thể đổi không thiếu đồ vật đi?
Vu gật đầu:
- Tuyệt đối có thể, ngà voi mài thành phấn chính là thuốc cầm máu tốt nhất.
Nói xong cảm thấy được không đúng, cảnh giác nhìn Hoàng Giác:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Hoàng Giác lộ vẻ cười:
- Người hiểu ta, chính là vu!
Vu:
-?
Hoàng Giác khụ một tiếng, thoáng có chút ngượng ngùng:
- Ta nghe nói, trong tay ngài còn có thánh dược?
Vu:
- Đi đi đi, mang theo ngà voi của ngươi đi nhanh lên, hai cây ngà voi đã nghĩ đổi thánh dược, ngươi có biết thánh dược trân quý bao nhiêu không?
Vu bị Hoàng Giác làm tức chết.
- Ngài đừng nóng vội nha, ta đổi thánh dược cũng không phải cấp chính mình dùng, ta còn có tác dụng khác.
Vu không tin:
- Ngươi còn có tác dụng gì?
Hoàng Giác khụ một tiếng:
- Kỳ thật, ta là muốn đem thánh dược đưa cho Đại Địa chi thần xem.
Nói chuyện hơi có chút chột dạ.
Vu híp mắt:
- Ngươi có thể nhìn thấy Đại Địa chi thần?
- Thì ta không phải thường xuyên nằm mơ thấy lão nhân gia ông ta sao..
Vu uốn nắn:
- Không phải thường xuyên, tổng cộng mới mơ thấy ba lượt.
- Nói không thể nói như vậy, ta không phải vừa được Đại Địa chi thần nhận định sao? Đoạn thời gian này mơ thấy ngài hơn ba lượt, xác suất cũng đã rất cao..
Chống lại ánh mắt hoài nghi của vu, Hoàng Giác kiên trì nói cho hết lời:
- Kỳ thật ta chỉ muốn hỏi thăm Đại Địa chi thần một chút, xem có thể ban thêm càng nhiều thánh dược cho bộ lạc hay không, hoặc là mầm móng cũng được, đúng rồi, vu, thánh dược là dùng vật gì làm nha?
Đáng tiếc năng lực của hắn không phải phục chế, nếu không hắn có thể trực tiếp đem thánh dược phục chế hơn trăm lần.
Cho dù tiếp tục che lấp, ánh mắt chột dạ cũng không lừa được người, vu người già thành tinh, đã sớm nhìn ra Hoàng Giác đang nói dối, lúc này lại đoán được mục đích của hắn, lắc đầu thở dài:
- Thánh dược là dùng bột phấn Thanh Hạnh làm thành, nhưng Thanh Hạnh đã sớm tuyệt tích, tìm không thấy.
- Thanh Hạnh?
Hoàng Giác nghi hoặc:
- Trông nó như thế nào vậy?
- Cao như vậy, bộ dạng như là người, màu xanh, mang theo cái đuôi thật dài, chạy rất nhanh.
Vu khoa tay múa chân nói.
Hoàng Giác nhìn nhìn:
- Đợi một chút, ngài nói nó chạy rất nhanh? Chẳng lẽ Thanh Hạnh không phải thực vật, mà là động vật?
Động vật có bề ngoài giống người, không phải là con khỉ màu xanh đi?