Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 10 :(b)
- Lúc ta còn trẻ đi săn bắn, có một lần truy theo một con nai đực, chạy vào trong một ngọn núi, bên trong núi nơi nơi đều là loại đá màu trắng này, có phải chính là quặng mỏ tiêu thạch mà ngươi nói hay không?
Thanh âm Mộc có chút mơ hồ.
Đại Địa chi thần sẽ không bởi vì biết hắn sớm đã phát hiện quặng mỏ tiêu thạch, cho nên ý đặc biệt nói cho Giác, làm cho Giác nhắc nhở hắn đi? Nhưng vì sao Đại Địa chi thần không trực tiếp nói với hắn đây? Hắn rõ ràng cũng rất sùng kính, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất!
Hoàng Giác cũng không phát hiện nội tâm ai oán của hắn, nghe vậy vui mừng nói:
- Thật sự, vậy cũng thật tốt quá! Bất kể phải hay không, đi qua xem sẽ biết. Cha, ngài còn nhớ rõ đường đi tới đó không?
Dù sao nghe ý tứ này, ít nhất đã qua mười mấy năm.
- Đường bên kia đều đi quen, đương nhiên nhớ rõ.
Con đường săn bắn của người trong bộ lạc trên cơ bản đều là cố định, mặc dù là chuyện lúc còn trẻ tuổi, nhưng nghĩ lại một chút cũng có thể nhớ tới.
- Vậy là tốt rồi.
Hoàng Giác thở ra một hơi, nhiều địa sương mới nấu ra được nửa nồi kết tinh tiêu thạch, hiệu suất như vậy khi nào thì hắn mới vượt qua ngày tháng tự tại dùng băng – phía trước hắn còn tưởng rằng hai giỏ địa sương có thể ngao chế ra rất nhiều tiêu thạch đâu!
Phong cầm một viên tiêu thạch đưa lên ánh mặt trời buổi chiều chiếu chiếu:
- Vật này làm sao đem nước biến thành băng vậy.
Nhìn bộ dạng trái lại rất giống băng.
- Tỷ chờ, đệ làm mẫu cho tỷ xem.
Hoàng Giác cười vẻ mặt đắc ý:
- Hôm qua Đại Địa chi thần đều nói cho đệ biết!
Làm cho nô lệ bưng tới gần nửa chậu nước, đem tiêu thạch bỏ vào trong nước, mắt thường có thể nhìn thấy được trong nước trong suốt ngưng kết lan tràn, chỉ chốc lát tiêu thạch biến mất không thấy, đổi lại thành nửa chậu băng bốc hơi lạnh mát mẻ.
Nhãn cầu của Phong muốn trừng rớt đi ra, thật lâu mới tìm được thanh âm của mình:
- Thật, thật đúng là biến thành băng?
Sau thoáng khiếp sợ, nàng cầm một viên tiêu thạch muốn bỏ vào miệng:
- Trời nóng như vậy, mỗi ngày có băng ăn thì tốt rồi.
Hoàng Giác hoảng sợ vội vàng ngăn trở:
- Đợi một chút, thứ này không ăn được!
Vẻ mặt Phong nghi hoặc:
- Đây không phải băng sao? Vì sao không thể ăn?
Hoàng Giác không có cách nào giải thích với nàng nguyên lý tiêu thạch hòa tan với nước sẽ hút nhiệt, rơi chậm lại nước ấm kết băng, chỉ có thể đưa ra Đại Địa chi thần vạn năng:
- Đệ cũng không rõ ràng lắm, là Đại Địa chi thần nói cho đệ biết. Có lẽ vật này không giống như băng mà mùa đông chúng ta nhìn thấy.
Nếu là Đại Địa chi thần nói, vậy khẳng định không thể ăn.
Vẻ mặt Phong tiếc nuối buông tiêu thạch xuống.
Hoàng Giác an ủi nàng:
- Tuy rằng không thể ăn, nhưng có thể dùng hạ nhiệt độ hóng mát, dùng ướp lạnh đồ ăn cũng không sai.
Mộc nghĩ càng nhiều:
- Nếu mảnh đất mà cha phát hiện thật sự là quặng mỏ tiêu thạch, sau này mùa hè trong bộ lạc chúng ta cũng có thể đem thịt tồn trữ đi lên!
Phong đem chậu băng bưng tới chỗ vu, một lát sau, tin tức Hoàng Giác đạt được Đại Địa chi thần chỉ thị, có thể đem nước biến thành băng truyền khắp cả bộ lạc.
Trong bộ lạc lại oanh động lên, không ít người chạy tìm vu chứng thực có phải thật hay không.
Trong phòng có chậu băng quả thật mát mẻ, nhưng người đến người đi nhiều, có chút khí lạnh cũng bị thổi không có, vu rõ ràng đem chậu băng phóng bên ngoài, không cần vào nhà, ai tới đều có thể chứng kiến.
Một người đưa tay vào trong chậu băng sờ sờ, nhếch miệng cười không ngừng:
- Lạnh, thật là băng!
- Đương nhiên là băng, xem dạng này cũng biết là băng! Có băng, thịt nhà ta có thể đông lạnh rồi.
- Trong phòng cũng không cần bị nóng như vậy..
- Còn có thể ăn..
* * *
- Cũng không biết Giác có chịu đem phương pháp này nói cho chúng ta hay không.
Không biết ai nói một câu, mọi người nháy mắt trầm mặc, dựa theo tính khí của Giác, thật đúng là rất không có khả năng.
Một người do dự nói:
- Hẳn là sẽ đi, hắn không phải đem băng đưa tới cho vu sao?
- Hừ, đó là vu, chúng ta có thể so được với vu sao?
- Nhưng mà, đó là Đại Địa chi thần nói cho hắn biết. Đại Địa chi thần nói cho hắn biết, không phải là muốn hắn nói cho chúng ta sao?
- Là Đại Địa chi thần nói cho hắn biết không sai, nhưng mà.. ngươi cũng không phải không biết tính khí của Giác, từ nhỏ tới lớn chỉ lo chính mình thống khoái, làm sao quản người khác, cũng không biết vì sao Đại Địa chi thần lựa chọn hắn.
- Quang, không được bất kính với Đại Địa chi thần!
- Hừ!
Thanh niên tên Quang bĩu môi, trong mắt tràn đầy khó chịu.
- Kỳ thật, cũng không đến nỗi..
Bồng gãi gãi mái tóc như ổ gà của mình:
- Ta cảm thấy được từ đại hội giao dịch trở về, Giác liền thay đổi thật nhiều.. ân, ta là nói tính khí của hắn biến tốt lắm, rốt cục không còn khi dễ người lung tung như trước kia.
- Chỉ mới được vài ngày thời gian, ai biết sau này hắn sẽ là dạng gì! Dù sao ta không tin hắn sẽ sửa!
- Cũng không thể nói như vậy, phía trước Đại Địa chi thần nói cho hắn biết phân tro có thể rửa sạch dơ bẩn, hắn không phải nói cho chúng ta sao?
- Đó là phân tro tùy ý có thể thấy được, không hiếm thấy như là băng, càng khỏi nói cà chua.. cà chua không phải gieo trồng mặt sau phòng ở của hắn sao!
- Chẳng qua, chúng ta lấy đồ vật đổi với hắn. Hắn lại không biết săn thú, chúng ta cấp thịt cho hắn nhiều một chút không được sao..
* * *
Hoàng Giác ngồi trong phòng của vu, nghe người bên ngoài nghị luận, mặt không chút thay đổi.
Sau khi Mộc đem chậu băng đưa tới cho vu, cùng vu thương lượng việc khai thác quặng mỏ tiêu thạch, bởi vì là Hoàng Giác làm ra, Hoàng Giác được Đại Địa chi thần yêu thương cho nên cũng gọi hắn tới bàn bạc.
Bên ngoài bắt đầu nghị luận thì vu còn tồn tại chút tư tâm, nghĩ làm cho Giác nghe một chút lòng cảm kích của mọi người đối với hắn – dù sao theo vu nhận thức, dù là phân tro hay tiêu thạch hoặc là cà chua, đều là chuyện giúp mọi người được lợi, huống chi Giác liên tục nằm mơ thấy Đại Địa chi thần chỉ thị, là quang vinh vô thượng, đủ bổ sung tính cách không được người thích của Giác.
Thanh âm Mộc có chút mơ hồ.
Đại Địa chi thần sẽ không bởi vì biết hắn sớm đã phát hiện quặng mỏ tiêu thạch, cho nên ý đặc biệt nói cho Giác, làm cho Giác nhắc nhở hắn đi? Nhưng vì sao Đại Địa chi thần không trực tiếp nói với hắn đây? Hắn rõ ràng cũng rất sùng kính, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất!
Hoàng Giác cũng không phát hiện nội tâm ai oán của hắn, nghe vậy vui mừng nói:
- Thật sự, vậy cũng thật tốt quá! Bất kể phải hay không, đi qua xem sẽ biết. Cha, ngài còn nhớ rõ đường đi tới đó không?
Dù sao nghe ý tứ này, ít nhất đã qua mười mấy năm.
- Đường bên kia đều đi quen, đương nhiên nhớ rõ.
Con đường săn bắn của người trong bộ lạc trên cơ bản đều là cố định, mặc dù là chuyện lúc còn trẻ tuổi, nhưng nghĩ lại một chút cũng có thể nhớ tới.
- Vậy là tốt rồi.
Hoàng Giác thở ra một hơi, nhiều địa sương mới nấu ra được nửa nồi kết tinh tiêu thạch, hiệu suất như vậy khi nào thì hắn mới vượt qua ngày tháng tự tại dùng băng – phía trước hắn còn tưởng rằng hai giỏ địa sương có thể ngao chế ra rất nhiều tiêu thạch đâu!
Phong cầm một viên tiêu thạch đưa lên ánh mặt trời buổi chiều chiếu chiếu:
- Vật này làm sao đem nước biến thành băng vậy.
Nhìn bộ dạng trái lại rất giống băng.
- Tỷ chờ, đệ làm mẫu cho tỷ xem.
Hoàng Giác cười vẻ mặt đắc ý:
- Hôm qua Đại Địa chi thần đều nói cho đệ biết!
Làm cho nô lệ bưng tới gần nửa chậu nước, đem tiêu thạch bỏ vào trong nước, mắt thường có thể nhìn thấy được trong nước trong suốt ngưng kết lan tràn, chỉ chốc lát tiêu thạch biến mất không thấy, đổi lại thành nửa chậu băng bốc hơi lạnh mát mẻ.
Nhãn cầu của Phong muốn trừng rớt đi ra, thật lâu mới tìm được thanh âm của mình:
- Thật, thật đúng là biến thành băng?
Sau thoáng khiếp sợ, nàng cầm một viên tiêu thạch muốn bỏ vào miệng:
- Trời nóng như vậy, mỗi ngày có băng ăn thì tốt rồi.
Hoàng Giác hoảng sợ vội vàng ngăn trở:
- Đợi một chút, thứ này không ăn được!
Vẻ mặt Phong nghi hoặc:
- Đây không phải băng sao? Vì sao không thể ăn?
Hoàng Giác không có cách nào giải thích với nàng nguyên lý tiêu thạch hòa tan với nước sẽ hút nhiệt, rơi chậm lại nước ấm kết băng, chỉ có thể đưa ra Đại Địa chi thần vạn năng:
- Đệ cũng không rõ ràng lắm, là Đại Địa chi thần nói cho đệ biết. Có lẽ vật này không giống như băng mà mùa đông chúng ta nhìn thấy.
Nếu là Đại Địa chi thần nói, vậy khẳng định không thể ăn.
Vẻ mặt Phong tiếc nuối buông tiêu thạch xuống.
Hoàng Giác an ủi nàng:
- Tuy rằng không thể ăn, nhưng có thể dùng hạ nhiệt độ hóng mát, dùng ướp lạnh đồ ăn cũng không sai.
Mộc nghĩ càng nhiều:
- Nếu mảnh đất mà cha phát hiện thật sự là quặng mỏ tiêu thạch, sau này mùa hè trong bộ lạc chúng ta cũng có thể đem thịt tồn trữ đi lên!
Phong đem chậu băng bưng tới chỗ vu, một lát sau, tin tức Hoàng Giác đạt được Đại Địa chi thần chỉ thị, có thể đem nước biến thành băng truyền khắp cả bộ lạc.
Trong bộ lạc lại oanh động lên, không ít người chạy tìm vu chứng thực có phải thật hay không.
Trong phòng có chậu băng quả thật mát mẻ, nhưng người đến người đi nhiều, có chút khí lạnh cũng bị thổi không có, vu rõ ràng đem chậu băng phóng bên ngoài, không cần vào nhà, ai tới đều có thể chứng kiến.
Một người đưa tay vào trong chậu băng sờ sờ, nhếch miệng cười không ngừng:
- Lạnh, thật là băng!
- Đương nhiên là băng, xem dạng này cũng biết là băng! Có băng, thịt nhà ta có thể đông lạnh rồi.
- Trong phòng cũng không cần bị nóng như vậy..
- Còn có thể ăn..
* * *
- Cũng không biết Giác có chịu đem phương pháp này nói cho chúng ta hay không.
Không biết ai nói một câu, mọi người nháy mắt trầm mặc, dựa theo tính khí của Giác, thật đúng là rất không có khả năng.
Một người do dự nói:
- Hẳn là sẽ đi, hắn không phải đem băng đưa tới cho vu sao?
- Hừ, đó là vu, chúng ta có thể so được với vu sao?
- Nhưng mà, đó là Đại Địa chi thần nói cho hắn biết. Đại Địa chi thần nói cho hắn biết, không phải là muốn hắn nói cho chúng ta sao?
- Là Đại Địa chi thần nói cho hắn biết không sai, nhưng mà.. ngươi cũng không phải không biết tính khí của Giác, từ nhỏ tới lớn chỉ lo chính mình thống khoái, làm sao quản người khác, cũng không biết vì sao Đại Địa chi thần lựa chọn hắn.
- Quang, không được bất kính với Đại Địa chi thần!
- Hừ!
Thanh niên tên Quang bĩu môi, trong mắt tràn đầy khó chịu.
- Kỳ thật, cũng không đến nỗi..
Bồng gãi gãi mái tóc như ổ gà của mình:
- Ta cảm thấy được từ đại hội giao dịch trở về, Giác liền thay đổi thật nhiều.. ân, ta là nói tính khí của hắn biến tốt lắm, rốt cục không còn khi dễ người lung tung như trước kia.
- Chỉ mới được vài ngày thời gian, ai biết sau này hắn sẽ là dạng gì! Dù sao ta không tin hắn sẽ sửa!
- Cũng không thể nói như vậy, phía trước Đại Địa chi thần nói cho hắn biết phân tro có thể rửa sạch dơ bẩn, hắn không phải nói cho chúng ta sao?
- Đó là phân tro tùy ý có thể thấy được, không hiếm thấy như là băng, càng khỏi nói cà chua.. cà chua không phải gieo trồng mặt sau phòng ở của hắn sao!
- Chẳng qua, chúng ta lấy đồ vật đổi với hắn. Hắn lại không biết săn thú, chúng ta cấp thịt cho hắn nhiều một chút không được sao..
* * *
Hoàng Giác ngồi trong phòng của vu, nghe người bên ngoài nghị luận, mặt không chút thay đổi.
Sau khi Mộc đem chậu băng đưa tới cho vu, cùng vu thương lượng việc khai thác quặng mỏ tiêu thạch, bởi vì là Hoàng Giác làm ra, Hoàng Giác được Đại Địa chi thần yêu thương cho nên cũng gọi hắn tới bàn bạc.
Bên ngoài bắt đầu nghị luận thì vu còn tồn tại chút tư tâm, nghĩ làm cho Giác nghe một chút lòng cảm kích của mọi người đối với hắn – dù sao theo vu nhận thức, dù là phân tro hay tiêu thạch hoặc là cà chua, đều là chuyện giúp mọi người được lợi, huống chi Giác liên tục nằm mơ thấy Đại Địa chi thần chỉ thị, là quang vinh vô thượng, đủ bổ sung tính cách không được người thích của Giác.