Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 24 Tháng mười hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 108 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáng tiếc thuật bói toán của hắn không tinh, thường xuyên xem bói sai lầm, cho nên khi hắn đem kết quả nói cho Xích Hồng, muốn Xích Hồng đừng lẫn vào chuyện này thì Xích Hồng luôn không tin, cảm thấy được hắn xem bói sai lầm.

    Xích Hồng nịnh bợ Hỏa bộ lạc, bị ích lợi che đậy hai mắt, nhìn không ra hung hiểm trong đó.

    Hắn cũng không nghĩ lại, ngay cả Hỏa bộ lạc đều cảm thấy được sẽ trở thành uy hiếp, là một đại bộ lạc như bọn hắn có thể đối phó sao?

    Mãi về sau Xích Hồng nếm thiệt thòi, trong bộ lạc tổn thất nhiều chiến sĩ cường hãn như vậy, Xích Hồng mới hiểu ra, đáng tiếc cũng đã chậm.

    Từng bước sai, lại biến thành hoàn toàn sai, dính vào chuyện này rồi thì cũng đừng nghĩ có thể toàn thân trở ra, cho dù Xích Hồng nghĩ rút tay người Hỏa bộ lạc cũng sẽ không đồng ý.

    Lắc đầu, vu thở dài một tiếng, đứng dậy đem toàn bộ thuốc chữa thương mình chế tạo mấy năm nay mang ra:

    - Đem đi cho thủ lĩnh, nói cho thủ lĩnh chuyện khác ta không giúp được gì, chỉ có thể ở trong này khẩn cầu Hỏa thần phù hộ bộ lạc chúng ta, có thể bình yên vượt qua tai nạn lần này.

    Không đợi nô lệ rời đi, Xích Hồng lại phái người tới báo tin:

    - Vu, người của Băng bộ lạc đánh tới bên ngoài, thủ lĩnh kêu tôi tới nói với ngài một tiếng, trước tìm một chỗ trốn đi, chúng tôi cũng sẽ che chở ngài, chờ nguy hiểm qua rồi thì ngài trở ra.

    Vu bảo nô lệ của mình đi trước hoàn thành phân phó của mình, lúc này mới nhìn người kia:

    - Không vội, nếu thật sự gặp được nguy hiểm, trốn cũng không tránh khỏi.

    Nội thành cũng chỉ bao lớn, toàn bộ địa phương vừa nhìn liền biết, có thể trốn đi đâu.

    - Mấy người của Hỏa bộ lạc đâu?

    - Trừ bỏ hai người được phái trở về báo tin, mấy người còn lại đều ở trong sân được an bài cho bọn hắn, không có đi ra.

    - Ngươi đi, đều đem bọn họ kêu đi ra, làm cho bọn họ cũng đi ngoại thành. Ngươi nói cho bọn hắn biết, nếu Xích bộ lạc gặp nạn, bọn hắn cũng không được yên thân, chẳng những như thế, còn không có người giúp bọn hắn tấn công Thổ bộ lạc, làm cho bọn họ nghĩ kỹ, có muốn hỗ trợ hay không.

    Hi vọng danh hào của Hỏa bộ lạc có thể làm kinh sợ Băng bộ lạc, đem đối phương dọa lùi.

    Bên kia Xích Hồng hỏi rõ ràng số lượng cùng phương hướng địch nhân đánh tới, sắc mặt vô cùng âm trầm.

    Xích bộ lạc ở giữa, xung quanh đều là loại trung tiểu bộ lạc phụ thuộc vào bọn họ.

    Có những trung tiểu bộ lạc vây quanh, đối với Xích bộ lạc ở trung gian mà nói xem như tương đối an toàn, có nguy hiểm gì không khả năng đánh được tới Xích bộ lạc, đã bị những bộ lạc trung tiểu xung quanh ngăn chặn, dù không ngăn cản được cũng sẽ tiếp tục hướng Xích bộ lạc cầu cứu. Xích bộ lạc phái người trợ giúp bọn hắn vượt qua khó khăn, thuận đường thu hoạch được thù lao thật dày.

    Dĩ vãng đều làm như thế, cho nên Xích Hồng mới yên tâm mở rộng cửa thành, tùy ý cho người của bộ lạc khác tự do ra vào.

    Nhưng hôm nay người Băng bộ lạc đánh tới cửa, hắn thế nhưng không thu được bất kỳ bộ lạc nào cầu cứu!

    Loại tình huống này chỉ có thể nói rõ hai điểm.

    Những bộ lạc xung quanh đã phản bội Xích bộ lạc, cho nên không thèm ngăn chặn, trực tiếp đem người dẫn dụ đến, cho nên cũng không cần phải cầu cứu.

    Còn có một loại khả năng, thực lực đối phương quá mạnh mẽ, đi qua một bộ lạc thì tiêu diệt một bộ lạc, không lưu cho đối phương cơ hội cầu cứu.

    So sánh với điểm thứ hai, Xích Hồng càng có khuynh hướng chính là điều thứ nhất, mà phương hướng Băng bộ lạc bọn họ chạy tới đúng lúc là phương hướng chỗ bộ lạc của Huy bọn hắn.

    Nhớ tới bộ dạng đám người kia cầu thiết khí bị mình cự tuyệt, trong lòng Xích Hồng tăng vọt lửa giận, nguyên cho rằng bọn hắn phải biết rút kinh nghiệm, ai ngờ bọn hắn lại dám làm phản, đem người Băng bộ lạc dẫn dụ tới!

    Chờ đem Băng bộ lạc đánh lùi, nhất định phải làm cho mấy bộ lạc phản bội biết tay!

    Xích Hồng nghiến răng, dưới chân đi thật nhanh, trước tiên đi tới cửa thành.

    Chờ chứng kiến Giác cùng Diễm đứng giữa đoàn người thì toàn bộ lửa giận nháy mắt chuyển thành kinh hoảng.

    - Không phải nói là người của Băng bộ lạc sao, vì sao người Thổ bộ lạc cũng tới đây?

    Trong lòng kinh sợ, Xích Hồng nhịn không được cao giọng quát hỏi.

    Người báo tin cũng chưa gặp qua Giác cùng Diễm, tự nhiên không biết bọn họ là người Thổ bộ lạc. Vả lại khi đối phương công thành chỉ nói mình là Băng bộ lạc, hoàn toàn không nhắc tới Thổ bộ lạc, cho nên hắn mới nghĩ lầm chỉ có người của Băng bộ lạc.

    Hiện tại đột nhiên bị mắng, hắn cũng mộng:

    - Chứng thật là Băng bộ lạc a, người đứng phía sau kia.

    Hắn đưa tay chỉ:

    - Người có khuôn mặt hơi dài, chính là con trai trưởng lão Băng bộ lạc.

    Xích Hồng tức giận:

    - Ai nói với ngươi việc này.. bỏ đi, nhanh chóng đi qua ngăn địch!

    - Đúng rồi.

    Xích Hồng thuận miệng gọi lại một người:

    - Ngươi đi nội thành, kêu mấy người của Hỏa bộ lạc đi ra, nói cho bọn hắn biết thần sử mà bọn hắn đang tìm đã tới đây.

    Sự tình đều bởi vì Hỏa bộ lạc mới gây ra, người Hỏa bộ lạc muốn né tránh xem náo nhiệt, không có cửa đâu!
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 108 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tường thấp tuy rằng không quá hữu hiệu, nhưng có chút ít còn hơn không, lại thật sự đem người của Băng bộ lạc cùng Thổ bộ lạc chắn bên ngoài.

    - Diễm, làm sao đây? Bọn hắn không được, nếu chúng ta công vào tất nhiên phải chết người.. có cách gì an toàn có thể mau chóng công đi vào hay không?

    A Tay cau mày hỏi Diễm.

    Cha của a Tây còn cần lưu lại trong bộ lạc áp chế thủ lĩnh, lần này dẫn người đi ra là a Tây cùng Lôi.

    So sánh với lần trước gặp mặt, trong mắt a Tây có thêm tia nhuệ khí cùng dã tâm, đồng thời làm việc lo lắng cũng nhiều hơn.

    Trước khi hắn dẫn người đi ra, cha đã dặn dò hắn, để cho hắn tận khả năng bảo tồn thực lực Băng bộ lạc, tận lực tiêu hao người của Thổ bộ lạc.

    Bọn hắn đồng ý hợp tác với Thổ bộ lạc tấn công Xích bộ lạc, một mặt là quả thật vì dã tâm, muốn gồm thâu Xích bộ lạc khuếch trương địa bàn, về phương diện khác cũng là vì đổi vị trí mâu thuẫn trong bộ lạc.

    Thủ lĩnh kinh doanh nhiều năm trong bộ lạc, trừ bỏ chuyện liên quan tới Thanh Qua thì hồ đồ, chuyện khác đều xử lý cẩn thận, ai cũng khen ngợi. Nương chuyện lần này cha đem thủ lĩnh áp chế đi xuống, trong bộ lạc lục tục xuất hiện rất nhiều thanh âm bất mãn. Hiện tại nương chuyện này đổi lực chú ý của mọi người, cha cũng có thể dễ dàng nắm giữ bộ lạc trong tay.

    Bởi vì có tâm tư như vậy, a Tây dẫn người công thành cũng không tận tâm.

    Giác cùng Diễm đều nhìn ra ý đồ của hắn, cũng không vạch trần.

    Lần này đi ra Giác ẩn giấu thực lực, có thể không cần thì không ra tay, biểu hiện bình thường, mọi chuyện cần thiết đều giao cho Diễm xử lý.

    Diễm cau mày nói:

    - Trừ bỏ cứng rắn công vào, không có biện pháp khác.

    A Tây có chút do dự:

    - Cứng rắn công vào sợ là khó đánh, bọn hắn có tường thành chống đỡ..

    Diễm liếc hắn:

    - Không nhân lúc này công vào, chờ đến buổi tối người săn bắn trở về, chúng ta sẽ bị đối phương hai mặt giáp công.

    Ánh mắt a Tây chớp lên:

    - Hay là như vậy, ta để người đi mai phục dọc theo đường bọn hắn săn bắn trở về, như vậy sẽ không sợ bọn hắn từ sau lưng tập kích chúng ta.

    Bình thường người săn bắn trở về đều kiệt lực, thể lực tiêu hao hơn phân nửa, người mai phục chẳng những thoải mái tính nguy hiểm cũng thấp.

    Diễm gật đầu:

    - Tùy ngươi an bài.

    Kế hoạch nguyên bản của bọn họ đem Xích bộ lạc bắt, sau đó mới đối phó người săn bắn trở về. Không ngờ đến dưới thành người Băng bộ lạc bắt đầu cản trở.

    Trong lòng Diễm thở dài, xem ra bị vu nói trúng rồi, người Băng bộ lạc quả nhiên có ý nghĩ khác, may mắn mình trước tiên làm chuẩn bị, bằng không chờ chiếm lĩnh Xích bộ lạc, kế tiếp bị tai ương chính là Thổ bộ lạc.

    A Tây nghe vậy vui vẻ, quay đầu nói với Lôi:

    - Ngươi mang theo bọn hắn.

    Tùy tay chỉ một mảnh người của mình:

    - Đi trên đường đoàn người săn bắn trở về mai phục, nhớ kỹ, không buông tha một người nào của Xích bộ lạc.

    Lôi theo bản năng cảm thấy a Tây an bài như vậy là không đúng, nhưng nhất thời nghĩ không ra không đúng chỗ nào, mơ hồ căn cứ theo lời a Tây nói mang người chạy đi mai phục.

    Chờ đi được nửa đường, mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao phải đi mai phục? Hiện tại trời còn sớm, thừa dịp này trực tiếp chiếm lĩnh Xích bộ lạc không được sao?

    Nhưng vừa rồi hắn đã đáp ứng a Tây.. bỏ đi, a Tây an bài như vậy đều có đạo lý của hắn, mình chỉ cần nghe theo là được.

    Diễm nhìn thấy Lôi mang theo một nửa người của Băng bộ lạc, trực tiếp không để ý tới a Tây, nghiêng đầu nhỏ giọng thương lượng với Giác:

    - Tiếp tục tiêu hao như vậy không được, ta trước dẫn người tiến công một trận, đem tường thành mở ra một lỗ hổng, đến lúc đó người Băng bộ lạc không còn lý do gì kéo dài.

    Giác gật đầu:

    - Được, đệ yểm trợ cho huynh, yên tâm tấn công đi.

    Dù sao bọn họ hợp tác với Băng bộ lạc cũng chỉ là muốn đem bọn họ xem thành tấm mộc ngăn cản Hỏa bộ lạc. Băng bộ lạc không làm, vậy xem như là vật biểu tượng được rồi.

    Diễm nháy mắt hiểu được ý tưởng của Giác, lo lắng hỏi:

    - Có thể bị người phát hiện hay không?

    - Yên tâm, không ai có thể phát hiện.

    Súng tinh hạch bắn ra không có thanh âm, chỉ có một đạo quang mang mỏng manh. Chút quang mang như vậy nếu là ban đêm còn thấy được, nhưng giữa ban ngày tuyệt đối nhìn không thấy.

    Diễm nhất thời tăng thêm tin tưởng, quay đầu nhìn a Tây cười:

    - Dù sao cũng cần có người đi đầu, các ngươi đã không thể cùng người Xích bộ lạc cứng đối cứng, vậy do chúng tôi lên trước là được.

    Hắn vẫy người Thổ bộ lạc:

    - Các chiến sĩ Thổ bộ lạc, theo ta xông lên!

    Hắn dẫn đầu khiêng một cây cự mộc vọt tới.

    Diễm trời sinh cự lực, hai ba trăm cân khiêng trên tay dễ như chơi.

    Người Thổ bộ lạc cầm vũ khí kêu gào theo sát phía sau.

    Người của Băng bộ lạc cảm thấy bị vũ nhục – cái gì gọi là không thể cùng Xích bộ lạc cứng đối cứng? Bọn hắn tốt xấu là người của đại bộ lạc, bây giờ lại bị người hạng trung bộ lạc khinh bỉ, không thể nhẫn nhịn!

    Bọn hắn cũng không để ý lời dặn của a Tây trước đó, lập tức lao về phía trước, sợ bị người Thổ bộ lạc khinh rẻ.

    A Tây nhìn thấy đau đầu, lại không thể công khai nói không cho bọn họ xông lên trước, chỉ đành cắn răng giả bộ chạy theo.

    Nháy mắt một đám người chạy sạch sẽ, chỉ lưu lại Giác tại chỗ.

    Lúc này không còn ai để ý hắn, thuận tiện cho hắn hành động.

    Giác lấy ra vũ khí, tránh sau mặt cỏ, nương lùm cây che giấu, nhắm người bắn cung trên tường thành.

    Lúc này người Hỏa bộ lạc cũng chạy tới bên tường thành, chứng kiến Diễm khiêng một cây cự mộc vọt tới.

    Người khác không biết, người Hỏa bộ lạc đều biết khí lực của Diễm mạnh bao nhiêu, lập tức kêu to:

    - Mau mau, ngăn lại tên chạy đầu tiên, người khiêng đầu gỗ, đừng cho hắn tới gần tường thành!
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 109 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với tường thành thấp bé rách nát của Xích bộ lạc, cũng không đủ cho Diễm vung cự mộc tạp hai cái.

    Người canh giữ tường thành theo bản năng nhìn qua Xích Hồng.

    Xích Hồng nhìn thấy Diễm, liền nhớ lại nỗi sợ hãi lúc trước ở trong rừng thiếu chút nữa bị đối phương giết chết, liền nóng nảy nói:

    - Đều xem ta làm cái gì, còn không nhanh chóng bắn, đem tên khiêng đầu gỗ bắn chết, một đám ngu ngốc, cần các ngươi có ích lợi gì!

    Vừa nói vừa đưa tay muốn cầm lấy cung tên đích thân động thủ.

    Ngón tay vừa đụng tới dây cung, một chiến sĩ đứng cách hắn không xa đột nhiên ngã xuống đất, một vòi máu tươi phun trào giữa trán.

    Người này cầm cung tên trong tay, đang chuẩn bị bắn Diễm.

    Đồng tử Xích Hồng co rút lại, mặt run rẩy, thân thể làm ra phản ứng còn nhanh hơn đại não – nhanh chóng lui về phía sau, tránh mặt sau một gã chiến sĩ, cung tên trên tay cũng thu vào.

    Lại tới nữa! Kẻ có thể lặng yên không một tiếng động giết người lại tới nữa! Hắn biết người Thổ bộ lạc không dễ trêu chọc! Sớm biết như vậy, hắn cần gì phải đi nịnh bợ Hỏa bộ lạc? Sớm đem người Hỏa bộ lạc đuổi ra ngoài, chuyện gì cũng không có!

    Trong lòng Xích Hồng hối hận nói không nên lời, sợ bị giết, thân hình lặng lẽ lui ra sau.

    Mọi người bị chiến sĩ đột nhiên tử vong làm kinh hoảng, thật không chú ý vẻ sợ hãi của Xích Hồng.

    - Sao lại thế này? Vì sao a Giáp đột nhiên lại chết đi?

    - Mau nhìn trên đầu của hắn, đây là..

    Vết thương kia làm sao xuất hiện, không ai biết rõ.

    Vừa mới lớn tiếng xôn xao hai câu, lại một chiến sĩ không tiếng động bị bạo đầu.

    Chiến sĩ bị bạo đầu hai mắt mở to, đáy mắt còn lưu lại vẻ nghi hoặc, tựa hồ không biết vì sao mình lại bị giết.

    Liên tiếp có chiến sĩ ngã xuống đất, người Xích bộ lạc dù chậm chạp cũng ý thức được không thích hợp.

    - Quỷ a, bên bọn hắn có ma quỷ!

    - Vu! Nhanh đi thỉnh vu lại đây! Làm cho vu đối phó ma quỷ!

    Không biết ai rống một tiếng, một đám người phần phật bỏ chạy xuống dưới – với người còn đánh được, với ma quỷ làm sao mà đánh? Đây không phải chịu chết sao?

    Xích Hồng vừa vội lại sợ:

    - Ma quỷ gì chứ, đó là thần lực của thần sử! Thần lực! Các ngươi nhanh chóng trở về! Các ngươi muốn làm cho bộ lạc của chúng ta bị tiêu diệt sao?

    Không kêu còn đỡ, vừa kêu mọi người càng chạy nhanh hơn.

    Thần lực cũng không được, thần sử có thần lực như vậy, ở trong mắt người Xích bộ lạc cũng không khác gì là ma quỷ.

    Tâm phúc đánh bạo nói:

    - Thủ lĩnh, chúng ta, chúng ta cũng chạy đi.. đối phương có thủ đoạn lợi hại như vậy, chúng ta ngăn không được a.

    Đứng trên tường thành, u mê bị giết, oan bao nhiêu?

    Sắc mặt người Hỏa bộ lạc khó xem, hung hăng nhìn chằm chằm Xích Hồng:

    - Sao lại thế này? Thần lực của thần sử Thổ bộ lạc không phải là khống chế thực vật sao? Vì sao còn có thể giết người?

    Nhìn thấy người Hỏa bộ lạc, trong lòng Xích Hồng đau đớn – nếu không mấy người này buộc hắn ra tay với Thổ bộ lạc, Xích bộ lạc bọn họ sẽ rơi tới nông nỗi bây giờ sao?

    Nguyên bản còn muốn chờ người Hỏa bộ lạc phái người đi qua, hiện tại nhìn lại, hôm nay Xích bộ lạc còn giữ được hay không thật khó nói!

    Trong lòng có lửa giận, lúc này Xích Hồng cũng không còn vẻ khách khí như trước, cả giận nói:

    Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết? Không phải do các ngươi muốn giết thần sử Thổ bộ lạc sao? Các ngươi ngay cả thần lực của người ta là cái gì cũng không biết, lại chạy tới muốn giết người? Ta đều bị đám ngu xuẩn như các ngươi hại chết!

    Mắng xong cũng không dám ở lâu, mang theo tâm phúc của mình vội vàng rời đi, trong lòng sầu não muốn đụng vỡ đầu – người thủ thành đều chạy, đây không phải chắp tay đem bộ lạc nhường cho người ta sao? Hoặc là chờ người Thổ bộ lạc đánh vào, cùng bọn họ nói chuyện, cho bọn họ thêm bồi thường nhiều một chút?

    Bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đem bộ lạc của mình bảo trụ mới được.

    Người Hỏa bộ lạc tức giận khuôn mặt vặn vẹo, không chờ bọn hắn nói gì, oanh một tiếng vang lên, tường thành run bần bật, cửa thành bị phá thủng một lỗ lớn, hòn đá lăn lông lốc rơi xuống đất, tạp lên rất nhiều tro bụi.

    Dưới thành tường, Diễm ném cự mộc, rút trường kiếm:

    - Xông đi vào!

    Người Thổ bộ lạc sớm biết Diễm trời sinh cự lực, nhưng không ngờ hắn có thể đem tường thành của Xích bộ lạc tạp sụp, sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi liền hưng phấn vô cùng:

    Xông lên, xông lên! Giết bọn họ! Xem bọn hắn còn dám khi dễ người!

    A Tây chạy theo phía sau, đồng tử co rút nhanh.

    Mới vừa rồi người Xích bộ lạc trên tường thành đột nhiên hốt ha hốt hoảng chạy trốn, hắn đã cảm thấy không thích hợp, không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận chỗ nào có vấn đề, liền chứng kiến động tác của Diễm, làm hắn sợ tới mức toàn thân cứng đờ - Diễm lợi hại tới như vậy, thế nhưng có thể tạp đổ tường thành? Phía trước vì sao không thấy hắn dũng m
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 109 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ý niệm không tốt nổi lên trong đầu hắn, lại bị hắn hung hăng đè ép xuống – cho dù Diễm phòng bị Băng bộ lạc, phía trước cố ý giấu diếm thực lực thì sao, bộ lạc cường đại không phải dựa vào một người chống đỡ lên, cho dù Diễm bất mãn, còn dám cùng Băng bộ lạc khai chiến?

    Vừa tưởng tượng, trong lòng a Tây lại kiên định.

    Nhìn lại cảnh tượng trước mắt, cả người hắn liền hưng phấn lên – lúc trước đã nói, tiêu diệt Xích bộ lạc, địa bàn cùng đại đa số vật phẩm của Xích bộ lạc đều toàn bộ thuộc về Băng bộ lạc, hiện tại Băng bộ lạc không cần phí bao nhiêu khí lực, thậm chí không tổn thương một người nào lại lấy được chỗ tốt như vậy, truyền về bộ lạc, những người không phục cha hắn kế vị chức thủ lĩnh cũng không còn lý do gì phản đối nữa chứ?

    Sợ người Thổ bộ lạc chạy nhanh trước tiên chiếm ưu đãi, a Tây cũng đổi ý quơ vũ khí cao giọng rống:

    - Mau, đều nhanh xông lên! Chờ tiêu diệt Xích bộ lạc, ta làm cho cha mạnh mẽ khen thưởng các ngươi!

    Giác nghe xong lời a Tây, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng, chậm rãi đứng dậy, đi theo đám người tiến vào trong Xích bộ lạc.

    Vài người Hỏa bộ lạc thấy tình thế không đúng, cất bước muốn chạy, bị người Thổ bộ lạc ùa lên bắt lấy.

    Môn phẫn nộ trừng mắt Diễm:

    - Ngươi cũng từ Hỏa bộ lạc đi ra tới, ngươi thế nhưng cấu kết người ngoài hạ độc thủ với tộc nhân của mình! Hỏa thần ở trên, nhất định sẽ trừng phạt ngươi!

    Không đợi Diễm nói chuyện, Thạch vỗ một đao lên miệng Môn:

    - A phi! Người Hỏa bộ lạc các ngươi đuổi giết gia đình Diễm, tại sao không nói các ngươi cùng là tộc nhân? Nếu Hỏa thần cần phạt, cũng là trừng phạt đám bại hoại các ngươi, nhìn xem, các ngươi hiện tại không phải bị chúng ta bắt được sao?

    Hắn quay đầu nhìn Diễm:

    - Diễm, người này không thành thật, ta đem hắn làm thịt đi!

    Môn tức giận đỏ mặt tía tai, ánh mắt cơ hồ trừng đi ra:

    - Ngươi dám!

    - Hắc, ngươi xem ta có dám hay không.

    Thạch vỗ một đao lên lưng Môn, đem Môn tạp gục xuống, một chân giẫm lên người hắn, vung đao muốn chém.

    Người Hỏa bộ lạc sợ tới mức hồn phi phách tán – hiện tại giết Môn, kế tiếp nên tới phiên bọn họ - bọn họ vội vàng cầu xin Diễm:

    - Diễm, chúng tôi cũng vì bất đắc dĩ mới đến, đều là thủ lĩnh bức chúng tôi. Xem chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi tạm tha chúng tôi đi, chúng tôi cam đoan, sau này sẽ không tiếp tục giúp đỡ thủ lĩnh đối phó ngươi.

    Diễm nhìn cũng không nhìn bọn hắn, đưa tay ngăn cản Thạch:

    - Không cần ngươi động thủ - đem bọn họ đều trói lại!

    Thạch cười lạnh một tiếng, một cước đá lên vai Môn:

    - Lần này tạm tha ngươi!

    Sau đó hắn cùng vài người hợp lực đem người Hỏa bộ lạc trói lại.

    Vừa có chút trì hoãn, người Thổ bộ lạc rơi xuống mặt sau, nhìn người Băng bộ lạc giành trước lợi dụng chạy nhanh đi qua, sắc mặt Chiến khó xem:

    - Đám người kia cũng thật quá đáng, lúc công thành bọn hắn không xuất lực, hiện tại chúng ta đem Xích bộ lạc đánh xuống, bọn hắn lại chạy nhanh kiếm tiện nghi!

    Hiện tại người Xích bộ lạc thậm chí không còn dũng khí phản kháng, còn không phải là kiếm tiện nghi sao.

    Diễm cười lạnh:

    - Bọn hắn thích xông về phía trước, để cho bọn hắn xông lên đi.

    Người bên ngoài không biết, trong lòng hắn thì rõ ràng, vừa rồi chiến sĩ Xích bộ lạc đứng trên tường thành liên tiếp đột nhiên tử vong là Giác động tay – tuy rằng cũng có bị bọn hắn bắn chết, nhưng nhân số cũng không nhiều – còn có người Xích bộ lạc chạy trốn hô to "ma quỷ" "thần sử", nghe động tĩnh liền biết bị dọa không nhẹ.

    Hiển nhiên thủ lĩnh Xích bộ lạc nhận ra hắn cùng Giác, bởi vì e ngại cho nên mới trốn.

    Người Xích bộ lạc sợ bọn họ, nhưng không có nghĩa là sẽ sợ người Băng bộ lạc, hai bên gặp nhau, ai thua ai thắng thật là khó nói.

    Nếu đã làm Xích bộ lạc sợ hãi, Băng bộ lạc lại không thành thật, kế hoạch trước đó hoàn toàn có thể lật đổ, một lần nữa chế định.

    Trong lòng Diễm không vội, cũng làm yên lòng người Thổ bộ lạc, không để cho bọn họ tiếp tục xông về phía trước, chỉ ở phía sau chậm rãi đi theo.

    Hết thảy như Diễm dự liệu, Xích Hồng chạy xuống khỏi tường thành liền triệu tập các chiến sĩ đến chỗ vu thương nghị.

    Trong bộ lạc đại bộ phận chiến sĩ đều đi săn bắn, lưu lại tổng cộng chưa đầy hai trăm người, trừ bỏ chết trận cùng bị thương không thể chiến đấu, có thể đối chiến cũng hơn 150 người, lại càng không nói có một bộ phận bị dọa vỡ mật.

    Xích Hồng trực tiếp nói với vu:

    - Ta tính toán cầu hòa với người Thổ bộ lạc, chỉ cần bọn họ rút lui, bộ lạc chúng ta có thể thêm bồi thường.

    Vu thật sâu nhìn Xích Hồng:

    - Nói như vậy ngươi không sợ đắc tội Hỏa bộ lạc?

    Xích Hồng cười khổ:

    - Nếu sợ đắc tội Hỏa bộ lạc, hiện tại bộ lạc chúng ta đều phải bị diệt. Không nói gạt ngươi, trong lòng ta đã sớm hối hận, ai ngờ được thần sử Thổ bộ lạc lợi hại như vậy.. nếu sớm nghe lời ngươi thì tốt rồi..

    Buồn cười lúc trước hắn còn muốn mượn Hỏa bộ lạc làm lớn mạnh bộ lạc của mình, hoàn toàn không chịu nghe ý kiến của vu, hiện tại ngẫm lại, thật hận không thể đem chính mình bóp chết.

    Vu nghe vậy gật đầu:

    - Ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng không muộn. Thổ bộ lạc có năng lực đối phó chúng ta, nhưng vẫn lôi kéo Băng bộ lạc cùng nhau, nói rõ trong lòng bọn hắn có điều cố kỵ, ta đoán có lẽ muốn nương Băng bộ lạc ngăn trở Hỏa bộ lạc.. bất kể nói như thế nào, có điều cố kỵ còn có khả năng thương lượng, thật sự không được, đại bộ phận chiến sĩ của chúng ta còn chưa trở lại, cũng không phải là không có thực lực cùng một trận chiến, ngươi chỉ cần kéo dài tới khi chiến sĩ của chúng ta trở về là được..

    Bên này đang nói, bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, có người cao giọng kêu:

    - Thủ lĩnh, người Băng bộ lạc đánh tới!

    Xích Hồng trợn mắt:

    - Ta sợ người Thổ bộ lạc, tại sao phải sợ đám hèn nhát Băng bộ lạc?

    Dừng tưởng rằng hắn không thấy được, lúc nãy tấn công vào thành đám người Băng bộ lạc dây dưa mặt sau người Thổ bộ lạc, vừa nhìn đều là hèn nhát không có dũng khí.

    Vu không ngăn cản Xích Hồng, trong lòng hắn rất rõ ràng khoảng cách giữa Xích bộ lạc cùng Thổ bộ lạc xa xôi, ở giữa còn cách nhiều bộ lạc, cho nên có khả năng hòa đàm. Nhưng Băng bộ lạc thì khác, đều là đại bộ lạc, hai bộ lạc liền nhau, dưới tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối Băng bộ lạc nhất định là muốn gồm thâu Xích bộ lạc, mà không phải hòa đàm, cho nên đối đãi Băng bộ lạc là cần đem bọn hắn đánh sợ.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 110 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duy nhất khó giải quyết, chính là thái độ của Thổ bộ lạc.

    Nếu Thổ bộ lạc kiên quyết đứng bên Băng bộ lạc, kết quả cuối cùng như thế nào, thật đúng là khó mà nói.

    Trong lòng thở dài, vu đi ra khỏi phòng, ánh mắt đảo qua đám người hỗn chiến, dừng lại trên đám người rơi ở mặt sau đang chậm rãi đi tới – nghĩ đến, những người này hẳn là chiến sĩ Thổ bộ lạc.

    Vu hơi yên tâm, đi vòng qua bên cạnh, ánh mắt đảo qua đám người, dừng lại trên người Giác:

    - Nói vậy, ngươi chính là thần sử của Thổ bộ lạc đi?

    Diễm chắn trước mặt Giác, đề phòng nhìn vu, tay đặt lên vũ khí, chỉ cần có gì không đúng hắn liền động thủ, đem lão giả trước mắt chém giết.

    Giác vỗ vỗ cánh tay Diễm làm yên lòng, nhìn qua vu của Xích bộ lạc:

    - Là ta.

    Trên mặt vu lộ vẻ tươi cười hòa khí:

    - Ta là vu của Xích bộ lạc, có một số việc muốn cùng các ngươi nói chuyện, chủ yếu là cùng ngươi nói – chuyện trong bộ lạc của các ngươi, ngươi có thể làm chủ đi?

    Theo tin tức tìm hiểu được, vị thần sử của Thổ bộ lạc này tuy rằng còn chưa tiếp nhận vị trí của vu, nhưng trong bộ lạc rất có uy vọng, rất nhiều chuyện vu cùng thủ lĩnh đều tìm hắn thương nghị, thậm chí nghe lời của hắn.

    Ngẫm lại cũng không kỳ quái, nếu trong Xích bộ lạc cũng xuất hiện một vị thần sử, hắn cũng sẽ luôn lấy thần sử làm trước. Chỉ tiếc, Hỏa thần cũng không chiếu cố bộ lạc của bọn họ.

    Ý niệm tiếc nuối chợt lóe liền biến mất, vu giữ vững tinh thần tiếp tục nói:

    - Phía trước thủ lĩnh bộ lạc chúng ta chịu Hỏa bộ lạc hiếp bức, làm ra chuyện bất lợi với ngươi cùng bộ lạc của các ngươi, là chúng ta không đúng, ta ở đây xin lỗi ngươi cùng bộ lạc của ngươi.

    Người Thổ bộ lạc đưa mắt nhìn nhau, không rõ vì sao vu của Xích bộ lạc nói chuyện này – hai bên đều đánh thành như vậy, xin lỗi hay không, có cần thiết sao?

    Giác mím môi, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo:

    - Nếu thực lực bộ lạc chúng ta không đủ, ngươi sẽ xin lỗi sao?

    Hắn không tin vu của Xích bộ lạc sẽ rộng lượng như vậy, sau khi bọn họ đã giết chết chiến sĩ của Xích bộ lạc còn có thể hòa khí xin lỗi bọn họ! Nói tới cùng bất quá là vì tài nghệ không bằng người, cho nên mới ăn nói khép nép mà thôi. Nếu thật cảm giác mình làm được không đúng, sớm lại làm cái gì?

    Biểu tình trên mặt vu cứng lại, vẻ tươi cười hòa khí rốt cục không duy trì được, thở dài, cười khổ nói:

    - Ngươi nói rất đúng, nếu bộ lạc chúng ta đủ cường hãn, hiện tại ta căn bản sẽ không cùng ngươi nói việc này.

    Vị thần sử này vừa nhìn cũng không phải dễ gạt gẫm, lời uyển chuyển thì cũng thôi đi, vẫn là đi thẳng về thẳng đi.

    Trong lòng nghĩ tới, vu hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:

    - Nhưng mà chúng ta tốt xấu là đại bộ lạc được truyền thừa hơn một ngàn năm, thực lực chân chính không chỉ là ngươi nhìn thấy ở mặt ngoài. Nếu thật sự liều mạng, bộ lạc chúng ta cố nhiên sẽ thật thảm, nhưng người của các ngươi cũng đừng mong lông tóc không tổn hao gì, ta nghĩ, ngươi cũng không muốn chứng kiến loại tình huống kia đi?

    Lời này nói có chút chột dạ, truyền thừa ngàn năm không giả, trên thực tế căn bản vô dụng, đánh giặc liều chính là dùng người cũng không phải đồ vật gì khác, hắn có thể lấy da thú cuốn truyền thừa ngàn năm giết người hay làm gì? Nói như vậy chỉ là muốn đề cao trọng lượng của Xích bộ lạc, trong đàm phán tranh thủ thêm một chút ưu thế mà thôi.

    Người Thổ bộ lạc căn bản không nhận thái độ này của hắn.

    Thần sắc Diễm không tốt nhìn vu:

    - Ngươi đang uy hiếp chúng ta?

    Chiến cùng Thạch bọn họ cùng kêu lên:

    - Vậy tiếp tục đánh một hồi! Chúng ta đi ra để chiến đấu, sẽ không ai sợ chết!

    - Đúng rồi, không chảy máu, chiến sĩ sợ chết lại tính là chiến sĩ gì? Đó là bọn hèn nhát!

    - Nghe lão gia hỏa này nói nhiều như vậy làm gì? Chúng ta không phải muốn làm rụng Xích bộ lạc sao? Nhanh chóng đánh bọn hắn! Đánh xong sớm trở về, ta đều nhớ con ta đâu!

    Mọi người ồn ào kêu lên, đỗi vu sắc mặt trắng bệch, không dám tiếp tục kênh kiệu, sợ những người này một lời không hợp muốn đánh nhau, vội nói:

    - Ta là muốn cùng ngươi hòa đàm. Ta biết vì sao bộ lạc các ngươi tấn công chúng ta, ta có thể cam đoan với ngươi, bộ lạc chúng ta sau này không bao giờ tiếp tục giúp Hỏa bộ lạc làm việc, sẽ không tìm ngươi cùng bộ lạc của ngươi gây phiền phức.

    Người Băng bộ lạc cùng Xích bộ lạc đang đánh nhau thật náo nhiệt, a Tây quay đầu, thấy người Thổ bộ lạc chẳng những không giúp đỡ, còn cùng vu của Xích bộ lạc tán gẫu lên, nhất thời nổi trận lôi đình, lớn tiếng kêu:

    - Diễm, người Thổ bộ lạc các ngươi vì sao không đến hỗ trợ? Đừng quên, là các ngươi đến bảo chúng ta tấn công Xích bộ lạc!
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 110 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm tùy ý đáp một câu:

    - Vừa rồi công thành dùng sức quá mạnh, hơi mệt mỏi, chúng ta trước nghỉ ngơi một chút, trong chốc lát tiếp tục giúp các ngươi.

    Nếu người Băng bộ lạc không có tâm tư khác, hắn tự nhiên sẽ không làm như vậy. Nhưng người Băng bộ lạc rõ ràng không thành tâm, hắn choáng váng mới đi giúp đỡ bọn họ chiến đấu.

    A Tây tức giận nổ bạo:

    - Ngươi..

    - Ha ha, ngươi nghĩ người ta là ngu ngốc, nhìn không ra các ngươi tính kế?

    Xích Hồng vui sướng khi thấy người gặp họa cười một tiếng, cắt đứt lời của a Tây:

    - Đối thủ của ngươi là ta, muốn chiếm lĩnh bộ lạc của chúng ta, trước tiên đem ta đánh bại nói sau.

    Xích Hồng có thể lên làm thủ lĩnh Xích bộ lạc, chiến lực tuyệt đối là hạng nhất hạng nhì trong bộ lạc, cho dù hiện tại lớn tuổi, chiến lực có điều giảm xuống, muốn đối phó a Tây cũng rất dễ dàng.

    Phía trước còn băn khoăn thái độ của Thổ bộ lạc, cho nên đánh nhau chân tay luôn co cóng, hiện tại Diễm đem thái độ làm rõ, Xích Hồng lập tức tràn đầy hỏa lực, chỉ chốc lát đã đem a Tây đánh ngã xuống đất.

    Đáy mắt Xích Hồng hiện lên một tia tàn nhẫn, giơ cao thạch đao trong tay muốn đâm thẳng xuống ngực a Tây.

    A Tây bị dọa sắc mặt trắng bệch, thân thể cực lực lui ra sau:

    - Diễm, cứu ta..

    Phanh một thanh âm vang lên, một hòn đá nện lên cánh tay Xích Hồng, Xích Hồng bị đau cánh tay vừa lệch làm cho thạch đao lệch vị trí rơi xuống đất.

    A Tây tránh thoát một kiếp, sắc mặt trắng bệch há mồm thở dốc, run rẩy nhìn phương hướng hòn đá bay tới.

    Vẻ mặt Diễm lãnh đạm đứng nơi đó, trên người mang theo một cỗ uy thế:

    - Đều dừng tay!

    Bất kể nói như thế nào hiện tại bọn họ vẫn còn quan hệ hợp tác với Băng bộ lạc, cấp chút giáo huấn là được, giết người thì không được.

    Xích Hồng cắn chặt răng, muốn nói cái gì lại không dám, oán hận nhặt về vũ khí, trừng a Tây một cái:

    - Lúc này tiện nghi ngươi!

    Giác không để ý tới bọn họ, diễn cảm thản nhiên nhìn vu:

    - Ngươi muốn cùng chúng ta hòa đàm, chỉ dùng điều kiện không giúp Hỏa bộ lạc đối phó chúng ta cũng không được.

    Diễn cảm vu cứng ngắc:

    - Ngươi là muốn..

    Giác cười, ý cười không đạt đáy mắt:

    - Không sai, các ngươi còn phải giúp đỡ chúng ta đối phó Hỏa bộ lạc mới được!

    Miệng của vu đầy chua sót:

    - Nhưng mà..

    - Không vội, ta cho các ngươi thời gian một bữa cơm, ngươi có thể cùng thủ lĩnh của các ngươi thương lượng một chút.

    A Tây nhặt được một mạng, kéo thân thể bị thương nổi giận đùng đùng tìm Diễm:

    - Diễm, các ngươi có ý tứ gì, vừa rồi vì sao ngươi không giúp chúng ta?

    Diễm nhìn hắn, thần tình lạnh lùng:

    - Ta nói, vừa rồi lúc công thành chiến sĩ bộ lạc chúng ta đánh mệt mỏi.

    A Tây phẫn nộ:

    - Nói bậy, lúc công thành rõ ràng là người Xích bộ lạc cơ hồ không có chống cự!

    Nhắc tới việc này, a Tây vừa buồn bực vừa tức giận, nguyên tưởng rằng người Xích bộ lạc là sợ hãi cho nên bỏ thành mà chạy, bởi vậy hắn nghĩ chiếm trước tiên cơ, mang theo người bộ lạc mình xông lên phía trước, ai ngờ hoàn toàn không phải chuyện như vậy, người Xích bộ lạc làm sao là bị dọa sợ, rõ ràng là dùng đủ tinh thần chờ cùng bọn họ chiến đấu!

    Sớm biết như thế, hắn sẽ không giành trước!

    Làm cho hắn tức giận là thái độ của Thổ bộ lạc, nhìn thấy bọn họ chiến đấu với Xích bộ lạc thế nhưng lại đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đây là thái độ đồng bạn hợp tác nên có sao?

    - Người Xích bộ lạc không có chống cự cũng bởi vì người của bộ lạc chúng ta xông lên phía trước.

    Diễm không kiên nhẫn cắt đứt lời a Tây, thật sâu liếc hắn:

    - Lúc công thành người bộ lạc các ngươi kéo dài thời gian, đừng cho rằng ta không biết các ngươi đánh chủ ý gì!

    A Tây:

    -!

    A Tây vừa chột dạ lại xấu hổ, sự tình không làm rõ, hắn còn có thể đúng lý hợp tình, nhưng hiện tại rõ ràng là Diễm nhìn ra ý đồ của hắn.. Diễm tốt xấu có ân cứu mạng với hắn, hắn làm như vậy thật sự không nên, nhưng lại không thể chống lại mệnh lệnh của cha mình..

    Trong lòng a Tây tràn đầy rối rắm, nhìn thân ảnh Diễm rời đi, không dám nói thêm cái gì.

    Người Thổ bộ lạc ở một bên tu sửa, nhìn thấy Diễm đi qua Giác lo lắng hỏi:

    - Không có sao chứ?

    Diễm là người trọng tình trọng nghĩa, lúc trước bởi vì người Băng bộ lạc cho hắn một chút thực vật, hắn liền dám mạo hiểm cứu Lôi cùng a Tây khi thấy họ gặp nạn, lúc sau Băng bộ lạc chính biến thì Diễm cũng giúp đỡ a Tây bọn họ.. hiện tại bị cắn ngược một cái, loại cảm giác này dù là ai cũng khó chịu.

    Diễm lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt dịu dàng:

    - Không có việc gì, đối với người như thế, không đáng.

    Giác cười:

    - Vậy là tốt rồi.

    Về phần sau này Băng bộ lạc có tìm phiền phức với Thổ bộ lạc hay không, Giác hoàn toàn không lo lắng. Diễm sớm có bố trí bên Băng bộ lạc, chờ chuyện của Xích bộ lạc giải quyết, chính là lúc Băng bộ lạc hỗn loạn.

    - Đệ đoán người Xích bộ lạc có đáp ứng điều kiện của chúng ta hay không?

    Diễm kéo Giác ngồi xuống thấp giọng hỏi.

    Giác nói:

    - Xích Hồng bị chúng ta dọa sợ, đệ xem vu của bọn hắn là người thông minh – đồng ý điều kiện của chúng ta, bộ lạc bọn hắn còn có thể giữ lại, nếu không đồng ý hiện tại chỉ có thể bị tiêu diệt, chỉ cần không ngốc, bọn hắn biết sẽ nên tuyển như thế nào.

    Về phần có đắc tội Hỏa bộ lạc hay không, dưới tình huống bộ lạc của mình chưa chắc giữ lại được, ai còn xem xét việc này!

    Bọn họ cũng không sợ Xích bộ lạc liên thủ với Băng bộ lạc, Xích Hồng sợ hắn cùng Diễm, nhưng không có nghĩa sẽ sợ a Tây, thân là thủ lĩnh Xích Hồng cũng có ngạo khí, theo vừa rồi hai bộ lạc chiến đấu, Xích Hồng không chút do dự hạ thủ tàn nhẫn cũng có thể thấy được, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới sẽ cùng Băng bộ lạc liên thủ.

    Không qua một bữa cơm thời gian, vu đi tới.

    Thần sắc vu bình tĩnh, đáy mắt Xích Hồng hiện tia phẫn nộ cùng suy sụp:

    - Điều kiện của các ngươi chúng ta đáp ứng rồi. Ta đồng ý giúp các ngươi chống cự người Hỏa bộ lạc.

    Giác cười:

    - Nếu như thế, vậy xuất ra thành ý của các ngươi đi.

    Phất phất tay, Thạch cùng Bồng áp giải người Hỏa bộ lạc đi tới.

    - Mấy người này ngươi đều biết rõ đi? Ngươi tự mình đem bọn hắn đều giết, thả người này, ta sẽ tin lời của ngươi.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 111 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác tùy tiện chỉ tay, nhìn Xích Hồng nói.

    Sắc mặt Xích Hồng lúc trắng lúc xanh, lại không dám nổi giận với Giác, trong cổ họng nghẹn ra một câu:

    - Ngươi đây là không tin ta?

    Giác thống khoái gật đầu:

    - Đúng vậy, ta chính là không tín nhiệm ngươi!

    Điều này không vô nghĩa sao, hai người bây giờ còn là quan hệ đối địch, hắn dựa vào cái gì tín nhiệm người này?

    Xích Hồng nghẹn một búng máu trong cổ họng, lẽ ra hắn không nên hỏi!

    - Được rồi, làm quyết định thì nhanh chóng dùng hành động chứng minh, nói xong rồi, ngươi của chúng ta còn cần nghỉ ngơi đâu.

    Diễm nhìn chằm chằm Xích Hồng thanh âm lạnh lùng nói.

    Người Hỏa bộ lạc bị đổ miệng, trừng mắt hướng Xích Hồng ô ô kêu.

    Xích Hồng dời mắt không nhìn bọn hắn, chỉ hỏi Giác:

    - Không thể đều giết?

    Nới lỏng một người, chẳng phải là muốn nói cho Hỏa bộ lạc những người này đều bị mình giết?

    Người Hỏa bộ lạc tự xưng mình thuộc siêu cấp đại bộ lạc, đi tới chỗ nào đều bộ dạng tài trí hơn người, không cho phép người khác mạo phạm. Nếu để thủ lĩnh Hỏa bộ lạc biết mình giết chiến sĩ của bọn hắn, chỉ sợ thủ lĩnh Hỏa bộ lạc đầu tiên muốn đối phó chính là Xích bộ lạc.

    Giác cười cười nhìn Xích Hồng:

    - Ngươi cứ nói đi?

    Miệng Xích Hồng mấp máy.

    Hắn đương nhiên biết không được, đối phương làm như vậy dụng ý rất rõ ràng, chính là buộc hắn đứng ở mặt đối lập với Hỏa bộ lạc, ngày sau hắn còn muốn đổi ý đều không được.

    Vu thở dài, nhìn Xích Hồng nói:

    - Làm theo lời bọn họ nói đi.

    Tình thế không bằng người, trừ bỏ căn cứ ý tứ của người ta đi làm, còn có thể như thế nào?

    A Tây luôn chú ý động tĩnh bên này, càng xem càng cảm thấy được không thích hợp, vịn một cây gậy đi tới:

    - Đợi một chút, các ngươi đang nói cái gì?

    Hắn quay đầu hỏi Diễm:

    - Các ngươi không phải muốn cùng Xích bộ lạc hợp tác đi?

    Diễm gật đầu:

    - Là có tính toán này, hiện tại chỉ đợi Xích Hồng thủ lĩnh đưa ra thành ý..

    - Không được! Ta không đồng ý!

    A Tây phẫn nộ cắt đứt lời của hắn, vẻ mặt kích động:

    - Ngươi đừng quên các ngươi đang hợp tác với Băng bộ lạc chúng ta! Đến bây giờ ngươi lại muốn hợp tác với Xích bộ lạc, các ngươi là muốn ruồng bỏ ước định của chúng ta sao?

    Cho dù cha hắn có ý niệm không tốt với Thổ bộ lạc, nhưng cho tới bây giờ hết thảy còn chưa thực hiện, cho nên nghiêm khắc mà nói Băng bộ lạc vẫn chưa làm gì có lỗi với Thổ bộ lạc.

    Ngược lại hành vi bây giờ của Thổ bộ lạc chính là đem bộ lạc bọn họ dùng qua liền ném, là ruồng bỏ ước định, sẽ bị mọi người thóa mạ cùng thần linh trừng phạt!

    Đáng tiếc a Tây phản đối không tạo thành ảnh hưởng gì với Diễm bọn họ.

    Xích Hồng rõ ràng lưu loát giết chết mấy người của Hỏa bộ lạc, bỏ qua một người bên trong, Xích bộ lạc cùng Thổ bộ lạc xem như triệt để buộc cùng một chỗ, đứng ở mặt đối lập với Hỏa bộ lạc.

    Thấy sự tình không còn khả năng xoay chuyển, a Tây đành biệt khuất đồng ý ngồi xuống cùng Xích bộ lạc hòa đàm.

    Nhưng bọn hắn hòa đàm cũng không đạt được ích lợi như Giác bọn họ, trừ bỏ lấy được một ít da thú thịt cùng muối ăn cùng chút ít thiết khí, bồi thường khác đều không có.

    Không có Thổ bộ lạc chống lưng, a Tây cũng không dám cứng rắn miễn cưỡng, chỉ đành nghẹn tức giận nhận biết, cuối cùng trực tiếp cầm đồ vật ra khỏi thành đi tìm Lôi, cùng nhau quay về Băng bộ lạc.

    Chờ sau khi bọn hắn trở lại Băng bộ lạc, mới phát hiện ban đầu phe phái của thủ lĩnh vốn đã yên lặng uống, lúc này lại sinh động, chẳng những luôn cấp ngột ngạt cho trưởng lão, còn càn quấy không nhường vị trí thủ lĩnh, dù là đứa con lão chiến sĩ bị Thanh Qua đánh chết cũng đứng ra giúp thủ lĩnh nói chuyện.

    Bởi vì chuyện lúc trước hai phe phái rốt cục không có biện pháp ôn hòa nhã nhặn ở chung, song phương đều sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày a Tây vội vàng giúp cha mình xử lý sự tình lao tâm lao lực quá độ, hoàn toàn không còn tinh lực đi tìm Thổ bộ lạc phiền phức.

    Ở lại Xích bộ lạc tu dưỡng hai ngày, Giác cùng Diễm mang người quay về Thổ bộ lạc.

    Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, kế tiếp nên ứng đối Hỏa bộ lạc.

    Xích Hồng cũng là người độc ác, giết vài người của Hỏa bộ lạc liền biết mình đã hoàn toàn đắc tội Hỏa bộ lạc, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng, khi hai trăm chiến sĩ Hỏa bộ lạc đi vào Xích bộ lạc, bố trí cái cục rõ ràng lưu loát đem hai trăm người này đều giết.

    Hai trăm người này cũng xui xẻo, lúc đến không gặp được người được thả trở về báo tin, cho nên cũng không nhận được tin tức Xích bộ lạc đi nhờ vả Thổ bộ lạc, u mê mất mạng.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 111 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người được thả về báo tin trở lại trong bộ lạc, đem hành động của Xích Hồng thêm mắm thêm muối nói lại một lần, hung hăng cáo trạng Xích Hồng – so sánh với Thổ bộ lạc, thiếu chút nữa hắn bị Xích Hồng giết chết nên đối với hắn càng thêm thống hận.

    Liệt nghe xong lời của hắn, căm tức vạn phần, lập tức nhớ ra cái gì.

    - Khi ngươi trở về, có gặp đám người a Trùng không?

    - Không có, tôi sợ Xích Hồng phái người đuổi giết, dọc theo đường đi đều là trốn trốn tránh tránh, đi rừng rậm..

    Không đợi hắn nói xong, sắc mặt Liệt đột biến:

    - Phá hủy! Xích Hồng làm phản, a Trùng bọn họ đi qua không phải chịu chết sao?

    - Không, không thể nào? Xích Hồng có lá gan như vậy? A Trùng bọn hắn có tới hai trăm người đâu..

    - Tốt nhất là không, bằng không ta tuyệt đối sẽ không buông tha Xích bộ lạc!

    Hai trăm người kia đều là do hắn tuyển chọn tỉ mỉ, là chiến sĩ vũ dũng cường hãn nhất trong bộ lạc, nếu bị giết, hắn sẽ đau lòng chết.

    Sợ điều gì thì gặp điều đó, chờ Liệt phái người đi ra tìm hiểu tin tức trở về, Liệt tức giận muốn nổ mạnh, cái gì mà thần sử? Cái gì Thổ bộ lạc? Sự tình gì cũng không trọng yếu bằng tiêu diệt Xích bộ lạc!

    Hôm nay nếu không ra cơn tức này, thay chiến sĩ đã chết báo thù, hắn làm thủ lĩnh còn mặt mũi gì, làm gì còn tư cách tự xưng siêu cấp đại bộ lạc?

    Hỏa bộ lạc thân là siêu cấp đại bộ lạc, quả thật thực lực cường hãn, nhưng khoảng cách Xích bộ lạc quá xa xôi, chỉ nói hao phí thời gian đi đường cũng phải hơn hai tháng, chờ chiến sĩ Hỏa bộ lạc đuổi tới Xích bộ lạc thì đã mỏi mệt không chịu nổi.

    Bởi vì Giác có vũ khí tinh hạch làm càn, Xích bộ lạc chống lại Thổ bộ lạc mới ăn thiệt thòi, nhưng không có nghĩa Xích bộ lạc thật sự là phế vật, ngược lại nếu không có ngoại cúp như Giác tồn tại, ba Thổ bộ lạc hợp cùng một chỗ cũng không nhất định đấu qua Xích bộ lạc.

    Trong tình huống Xích bộ lạc có chuẩn bị, Hỏa bộ lạc còn muốn tiêu diệt Xích bộ lạc thật không dễ dàng.

    Cuộc chiến này đánh suốt ba năm, đều không có phân ra thắng bại, đánh tới cuối cùng hơn phân nửa chiến sĩ Hỏa bộ lạc đều đến đây, cơ hồ muốn thành lập một bộ lạc nằm bên ngoài ngoại thành Xích bộ lạc.

    Trận đánh kéo dài làm song phương thập phần mỏi mệt, Xích bộ lạc không thể lui, nếu lui sẽ là họa diệt tộc; mà Hỏa bộ lạc không chịu lui, chẳng những là không cam lòng, càng là bởi vì mặt mũi – thân là siêu cấp đại bộ lạc, tấn công một đại bộ lạc đánh ba năm cũng không thành công, cuối cùng xám xịt rút lui, truyền ra thật êm tai? Sợ là toàn bộ người biết chuyện này ngày sau đều sẽ cười nhạo miệt thị Hỏa bộ lạc.

    Hai bộ lạc giằng co không dứt, lại tiện nghi cho Thổ bộ lạc.

    Mấy năm nay Mộc bọn họ cũng không nhàn rỗi, phát triển mạnh Thổ bộ lạc đồng thời còn cực lực hấp thu những tiểu bộ lạc xung quanh quy thuận, hơn nữa còn từ trên đại hội giao dịch mua thêm nô lệ, chỉ mới qua ba năm ngắn ngủi, Thổ bộ lạc liền nhanh chóng phát triển trở thành đại bộ lạc có hơn năm ngàn người, trong đó chỉ tính chiến sĩ còn có ba ngàn người.

    Diễm căn cứ theo biểu hiện của ba ngàn người từ giữ lấy ra năm trăm người xếp vào tinh anh, ngày qua ngày đốc thúc tự mình huấn luyện. Ngày dồn tháng chứa xuống dưới, năm trăm người này nói là lấy một chọi mười cũng hoàn toàn dư sức.

    - Xích bộ lạc cần không kiên trì nổi.

    Trong phòng nghị sự, Mộc đem tin tức mới nhất trinh thám mang về nói cho mọi người, cảm thán nói:

    - Có thể kiên trì mấy năm nay, Xích Hồng xem như là người có bản lĩnh.

    Bọn họ luôn không buông tha việc giám thị Xích bộ lạc, nhất là sau khi biết hai bộ lạc kia khai chiến, Mộc lại an bài hai mươi chiến sĩ chia làm bốn tổ đi thám thính tin tức, để có thể tùy thời nắm giữ hướng đi bên kia.

    Vốn cho rằng Xích bộ lạc kiên trì được hai năm đã xem như không tệ, không nghĩ tới đối phương có thể kiên trì hơn ba năm.

    Hỏa bộ lạc được gọi là siêu cấp đại bộ lạc cũng không phải hư danh, người ta cũng thật sự có thực lực kia, cho dù viễn chinh đối với bọn họ bất lợi, bọn họ vẫn có thể đánh Xích bộ lạc không kiên trì nổi.

    Có thể đoán được Xích bộ lạc ngã, kế tiếp xui xẻo chính là Thổ bộ lạc, cho nên sau khi nhận được tin tức, Mộc lập tức gọi Giác bọn họ đi qua thương nghị.

    Từ sau khi bộ lạc lớn mạnh, vu dần dần mặc kệ chuyện trong bộ lạc, chọn vài người có thiên phú cùng hắn học tập y thuật lẫn xem bói, trực tiếp đem Giác đẩy lên phía trước, chỉ còn chờ ngày nào đó Giác có hứng thú muốn làm vu thì đem vị trí vu tặng cho Giác.

    Mà biểu hiện của Giác mấy năm nay cũng làm cho người trong bộ lạc hoàn toàn tin phục, đối đãi hắn còn tôn sùng hơn cả vu cùng Mộc.

    Giác cùng Mộc ngồi nơi chủ vị, phía dưới theo thứ tự là Diễm, Thú, Chiến, Quang, Đao cùng vài thủ lĩnh tiểu bộ lạc đều dựa vào Thổ bộ lạc.

    Giác nói:

    - Trong dự liệu, cũng may mấy năm nay bộ lạc chúng ta phát triển không sai, không sợ cùng Hỏa bộ lạc chống lại.

    Chiến nhíu mày, cao giọng nói:

    - Sợ cái gì, người Hỏa bộ lạc dám tới, chúng ta đem bọn hắn đều lưu lại! Chiến sĩ bộ lạc chúng ta cũng không phải vô dụng như Xích bộ lạc!

    Ba năm trước cùng Xích bộ lạc một trận chiến, làm cho Chiến tin tưởng thật lớn. Loại bộ lạc như Xích bộ lạc vừa đối mặt liền sợ còn có thể kiên trì được ba năm, có thể thấy được Hỏa bộ lạc cũng không lợi hại như trong truyền thuyết.

    Thú bất đắc dĩ nói:

    - Hỏa bộ lạc tốt xấu là siêu cấp đại bộ lạc, chiến lực chiến sĩ không tầm thường, không dễ dàng đối phó như thế.

    Chiến khinh thường:

    - Cho dù chiến lực không tầm thường, còn có thể lợi hại như đoàn tinh anh của chúng ta sao – bọn họ đều do chính Diễm một tay dạy dỗ!

    Hắn chính là một thành viên trong đoàn tinh anh, rõ ràng biết được chiến lực của bọn họ cường hãn bao nhiêu.

    Đao nói:

    - Không thể chậm trễ, đừng quên Diễm từ Hỏa bộ lạc đi ra, Diễm lợi hại như vậy, cho dù chiến sĩ Hỏa bộ lạc kém hơn Diễm, cũng sẽ không kém được bao nhiêu.

    Mộc gật đầu phụ họa:

    - Không sai. Bọn hắn chạy xa như vậy đến tấn công Xích bộ lạc còn có thể thắng lợi – thì có thể biết người của bọn họ lợi hại bao nhiêu. Hiện tại bọn hắn phải sống bên ngoài dã ngoại, chiến lực bị ảnh hưởng, chờ bọn hắn đánh hạ Xích bộ lạc lưu lại trong Xích bộ lạc dưỡng đủ tinh thần, khôi phục thể lực, như vậy cũng không mệt mỏi như bây giờ. Cho nên Xích bộ lạc không thể bại.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 112 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm gật đầu:

    - Thủ lĩnh nói rất đúng, nếu ta là Xích Hồng, hiện tại sẽ nghĩ làm sao tìm kiếm ngoại viện – có lẽ qua không dứt vài ngày, người Xích bộ lạc sẽ đến bộ lạc chúng ta xin giúp đỡ.

    Còn chưa qua mười ngày, người Xích bộ lạc quả nhiên tới cửa.

    - Thủ lĩnh, thần sử đại nhân, thủ lĩnh của chúng tôi nói, chỉ cần Thổ bộ lạc chịu hỗ trợ, giúp chúng tôi đánh đuổi Hỏa bộ lạc, ngày sau Xích bộ lạc sẽ dựa vào các vị, trở thành bộ lạc phụ thuộc của Thổ bộ lạc. Nếu các vị không cần phụ thuộc, bộ lạc chúng tôi nguyện ý lấy nửa tài sản bộ lạc mời các vị hỗ trợ.

    Xích Hồng cũng là bị buộc quá chết, cho nên thà rằng xuất huyết nhiều cũng phải mời Thổ bộ lạc cứu viện.

    Trong lòng hắn rất rõ ràng, dựa theo thù hận giữa Xích bộ lạc cùng Hỏa bộ lạc, một khi Xích bộ lạc bị đánh bại, tộc nhân hoặc là bị giết hoặc đều sa vào nô lệ, tóm lại không có kết quả tốt. Nếu đem ra so sánh, vô luận là phụ thuộc vào Thổ bộ lạc hay là dâng lên phân nửa của cải, cũng không còn khó khăn tiếp nhận rồi.

    Thổ bộ lạc vốn đã có ý muốn hỗ trợ, bây giờ nghe người Xích bộ lạc nói như thế, Mộc để Giác cùng Diễm dẫn theo một ngàn chiến sĩ đi Xích bộ lạc trợ giúp.

    Đoàn người đi chậm rãi, làm những bộ lạc xung quanh kinh hãi sôi nổi tìm hiểu, sợ Thổ bộ lạc tới tìm phiền phức với bọn họ.

    Chờ tìm hiểu được tin tức, biểu tình trên mặt mọi người lộ vẻ phấn khích, tâm tư khác nhau.

    - Người Thổ bộ lạc thế nhưng thật sự dám! Đây chính là siêu cấp đại bộ lạc a!

    Vẻ mặt thủ lĩnh Mãng bộ lạc không dám tin, cảm thấy đầu óc người Thổ bộ lạc đều phá hủy, cũng dám chủ động chạy tới tấn công Hỏa bộ lạc, chẳng lẽ không nên trốn một bên xem náo nhiệt sao?

    Vu xem hiểu được:

    - Có cái gì không dám, bọn hắn dù không đi tấn công Hỏa bộ lạc, Hỏa bộ lạc cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, chẳng thà thừa dịp hiện tại hợp tác với Xích bộ lạc, nói không chừng may mắn đem Hỏa bộ lạc hoàn toàn đánh bại, làm cho Hỏa bộ lạc không còn dám động ý xấu.

    Bởi vì lúc trước người Xích bộ lạc chết trong Mãng bộ lạc, sợ bị trả thù, Mãng bộ lạc vô cùng chú ý động tĩnh của Xích bộ lạc, chú ý nhiều nên cũng biết vài phần tin tức.

    Thủ lĩnh khựng người, lập tức lắc đầu:

    - Tiếp tục phản kháng lại có ích lợi gì, cuối cùng vẫn phải thua. Theo ta nối, nếu biết Hỏa bộ lạc tìm thần sử, không bằng chủ động đem thần sử hiến ra, đem tư thế bãi thấp một chút, lấy lòng nhiều hơn, Hỏa bộ lạc tốt xấu cũng là siêu cấp đại bộ lạc, thật sự cần trở ngại với một trung bộ lạc hay sao?

    Nhớ ngày đó Xích bộ lạc phái người tới mà hắn còn phải dùng sức nịnh bợ, Hỏa bộ lạc đối với hắn mà nói chính là tồn tại chỉ có thể nhìn lên, tồn tại như vậy sao có thể bị đánh bại đâu, đây không phải chuyện cười sao?

    Thủ lĩnh Mãng bộ lạc biểu đạt ý nghĩ thật sâu trong đáy lòng của mình, lại xem nhẹ ánh mắt ngày càng lạnh của vu – thần sử ở một góc độ nào đó mà nói cũng chính là vu, ý tứ của thủ lĩnh nếu ngày sau bộ lạc gặp được nguy hiểm, cũng phải đem hắn đẩy đi ra? Quả thật không thể suy nghĩ tiếp, càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng vu không nhịn được nữa, trực tiếp đem thủ lĩnh oanh ra ngoài.

    Trong Bố bộ lạc, thủ lĩnh vẻ mặt cảm thán nói với vu:

    - Sớm đã biết Thổ bộ lạc sau khi có được thần sử sẽ ngày càng cường đại, không ngờ hiện tại bọn hắn dám đánh nhau với Hỏa bộ lạc, thật đúng là.. bộ lạc chúng ta khi nào thì mới có được một thần sử a!

    Lúc trước Bố bộ lạc bọn họ chính là bộ lạc hạng trung cường đại nhất, Thổ bộ lạc đi đại hội làm giao dịch còn phải xem sắc mặt của bọn họ. Bây giờ mới qua được bao lâu, Thổ bộ lạc đã đem Bố bộ lạc lắc xa ở mặt sau!

    Vu cũng thở dài:

    - May mắn lúc trước không lựa chọn làm kẻ địch với Thổ bộ lạc, nếu không thật không biết bộ lạc chúng ta hiện tại là quang cảnh gì đâu.

    Thổ bộ lạc đối phó Xích bộ lạc còn thắng được dễ dàng, đối phó bọn hắn còn không phải chỉ nâng tay thôi sao.

    Mộc phái người đi ra chinh chiến chỉ là bước đầu tiên, ngay sau đó lại phái Nhiên mang theo năm mươi chiến sĩ đường vòng chạy về Hỏa bộ lạc, liên hệ với thuộc hạ trước kia, làm cho bọn họ xúi giục đẩy Đóa lên thượng vị - Đóa là người được Nhiên âm thầm nâng đỡ muốn đẩy lên vị trí thủ lĩnh, mấy năm nay ở trong Hỏa bộ lạc luôn rất có uy vọng.

    Bởi vì một loạt hành động của Liệt làm cho Hỏa bộ lạc tổn thất không ít chiến sĩ, làm người trong bộ lạc tiếng oán than dậy đất, dưới loại tình huống này, thuộc hạ của Nhiên chỉ cần xúi giục, người trong bộ lạc sẽ càng thêm bất mãn, mơ hồ có ý tứ bức bách Liệt nhường lại chức vị thủ lĩnh.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 112 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mắt nhìn thấy trong Hỏa bộ lạc nháo sự, Nhiên còn cảm thấy được chưa đủ, hắn nhịn nhiều năm như vậy, con út chết thảm, con lớn nhất suýt chết, nhận hết khổ sở, người một nhà rời xa cố hương, đều bởi vì Liệt làm hại, còn có người bỏ đá xuống giếng trong bộ lạc, nếu không phải những người này giúp đỡ Liệt, Liệt cũng không dám trắng trợn tính kế gia đình của bọn họ.

    Tóm lại cảm tình của Nhiên đối với Hỏa bộ lạc vô cùng phức tạp, đây là địa phương hắn sinh ra lớn lên, nói không cảm tình là giả, nhưng nhớ tới đại bộ phận hành vi của người trong bộ lạc, hắn lại không có biện pháp giống như trước kia yêu quý Hỏa bộ lạc.

    Cuối cùng lòng muốn báo thù chiếm cứ thượng phong, Nhiên quay đầu tìm vài bộ lạc thực lực không tầm thường, xúi giục bọn họ khởi xướng chiến tranh với Hỏa bộ lạc.

    Cá lớn nuốt cá bé ở trong thời đại này bày ra tinh tế, mấy bộ lạc gần bên cũng biết Hỏa bộ lạc đang cùng Xích bộ lạc đánh giặc, nhưng Hỏa bộ lạc rốt cục là siêu cấp đại bộ lạc, cho dù phái ra ngoài thật nhiều chiến sĩ nhưng chiến sĩ lưu thủ bộ lạc cũng không thiếu, dưới tình huống không có vẹn toàn nắm chắc mấy bộ lạc kia mặc dù có tâm tư riêng, nhưng vẫn còn có cố kỵ, không dám xuống tay với Hỏa bộ lạc.

    Nhiên xuất hiện vừa lúc bỏ qua băn khoăn trong lòng bọn họ.

    Nhiên ra mặt đem mấy bộ lạc này liên hợp tới cùng nhau, một bộ lạc thì sẽ sợ Hỏa bộ lạc, nhưng mấy bộ lạc gom cùng nhau thì không cần sợ, cho dù không thể chia cắt Hỏa bộ lạc cũng có thể hung hăng chiếm được tiện nghi.

    Bởi vậy trong khi Liệt sứt đầu mẻ trán ứng đối tiếng phản đối trong bộ lạc, Hỏa bộ lạc bị người đánh lên cửa..

    Lần này, nguyên bản những người ủng hộ Liệt đều nhịn không được đối với Liệt sinh ra nghi ngờ - vì sao người khác làm thủ lĩnh, Hỏa bộ lạc vẫn bình yên, phát triển ngày càng cường đại, đến phiên Liệt làm thủ lĩnh, bộ lạc xảy ra nhiều chuyện như vậy? Có lẽ Liệt thật sự không thích hợp làm thủ lĩnh.

    Liệt cũng không ngốc làm sao nhìn không ra người trong bộ lạc có ý tứ gì, trong lòng vừa tức vừa vội kêu người bên cạnh:

    - Đi, đem a Thân bọn hắn gọi về! Sau này tiếp tục đánh Xích bộ lạc, trước tiên đem những người bên ngoài bộ lạc thu thập cho xong!

    A Thân là tiểu đầu lĩnh dẫn người tấn công Xích bộ lạc, tuy không phải tâm phúc của Liệt, nhưng cũng rất nghe lời của hắn. Người trong bộ lạc rõ ràng không dễ nắm trong tay, chỉ có thể đem đám người của a Thân gọi về, hắn mới có thể ổn định vị trí thủ lĩnh, tiếp tục ngồi yên.

    Về những người dám tấn công Hỏa bộ lạc..

    Trong mắt Liệt hiện vẻ ngoan độc, hắn nhất định phải làm cho những người này biết, cho dù Hỏa bộ lạc có yếu, cũng không phải bọn hắn có thể khi dễ!

    Liệt mang theo hận ý cùng quyết tâm áp chế thanh âm phản đối trong bộ lạc, vừa sai người chu toàn cùng địch nhân tấn công, vừa lẳng lặng chờ a Thân dẫn người trở về.

    Nhưng hắn nhất định phải thất vọng rồi, khi hắn phái người đi truyền tin, a Thân đang dẫn dắt người của Hỏa bộ lạc lâm vào khổ chiến.

    Thổ bộ lạc gia nhập, cấp chiến trường mang tới biến hóa nghiêng trời lệch đất.

    Nguyên bản Xích bộ lạc đã lâm vào xu hướng suy tàn, cơ hồ bị người Hỏa bộ lạc đè nặng nghiêng về một phía đánh, Thổ bộ lạc gia nhập, tình huống nhanh chóng lật ngược trở lại.

    Các chiến sĩ Thổ bộ lạc sớm ôm một bụng tức giận muốn cùng Hỏa bộ lạc đánh một trận, hiện tại được cơ hội, một đám như lang như hổ hướng địch nhân bổ nhào qua, đối với chiến sĩ Hỏa bộ lạc chinh chiến mỏi mệt suốt ba năm, cùng một đám chiến sĩ tinh thần tràn đầy đối chiến, đương nhiên là đè ép một bên không hề áp lực.

    Diễm, Thú, Chiến, Quang, Phong.. những chủ chiến lực càng không cần phải nói, mang theo vũ khí chém địch như là chém cải trắng, chém đứt thạch đao, lại đổi thanh đao khác tiếp tục chém.

    Giác tránh phía sau khống chế thực vật ngáng chân người Hỏa bộ lạc, trên chiến trường vừa phân tâm liền đánh mất tính mạng, càng khỏi nói bị người vấp dưới chân một chút.

    Chưa qua được ba ngày thời gian, người Hỏa bộ lạc bị giết hơn phân nửa, còn lại một bộ phận cũng bị dọa phá lá gan, không dám tiếp tục tấn công Xích bộ lạc, xám xịt chuẩn bị chuồn đi.

    Xích bộ lạc bị tấn công ba năm, suýt nữa bị giết, hiện tại một khi đắc thắng làm sao chịu bỏ qua, trực tiếp truy theo đánh.

    Thổ bộ lạc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, cùng người Xích bộ lạc một đường truy, đem những người kia một đường đuổi về Hỏa bộ lạc.

    Đợi về tới chỉ còn không đủ hai mươi người, mặt xám mày tro, toàn thân máu đen.

    Nghĩ tới ngày trước uy phong bao nhiêu, bây giờ thì..

    Khóc xong bọn hắn lau nước mắt, cắn răng nói:

    - Hiện tại về tới địa bàn của chúng ta, chờ chúng ta nói với thủ lĩnh xong, dẫn người đi ra báo thù cho tộc nhân đã chết!

    - Đúng rồi, chúng ta nhanh chóng quay về bộ lạc, làm cho thủ lĩnh phái người đối phó bọn hắn!

    Nhưng không qua bao lâu lòng tin của bọn hắn liền tan biến.

    Nhìn người của bộ lạc khác đứng bên ngoài thành kêu gào, trong mắt những người này một mảnh ảm đạm – tự bộ lạc đều bị người ngăn chặn cửa, thủ lĩnh thật sự còn có thể báo thù cho tộc nhân đã chết sao?

    Sinh lòng tuyệt vọng bọn hắn thậm chí còn chưa kịp vào thành thì đã bị giết chết bên ngoài.

    Mà lúc này Liệt vẫn đang đợi a Thân dẫn người trở về, cùng hắn nội ứng ngoại hợp tiêu diệt địch nhân xâm phạm.

    Mãi tới khi cửa thành bị phá, Diễm cùng Nhiên xuất hiện ở trước mặt, Liệt mới tỉnh táo lại:

    - Là các ngươi?

    Nhiên lạnh lùng nhìn hắn:

    - Lúc ngươi cùng đứa con trai tốt của ngươi hại gia đình chúng ta, không nghĩ tới sẽ có hôm nay đi?

    Vẻ mặt Liệt biến thành xám tro, rơi xuống trong tay hai cha con Diễm, biết mình khó thoát khỏi cái chết, cũng không muốn đánh mất tôn nghiêm cuối cùng:

    - Ta là thủ lĩnh, vị trí của ta nên lưu cho con ta, là các ngươi cứ muốn cùng Mãnh giành vị trí này. Ta không đối phó các ngươi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn các ngươi đạp lên đầu ta cùng Mãnh sao?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...