411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
778 7
Kiếm tiền
Camtu2005 đã kiếm được 7780 đ
Một Lần Níu Lại


Truyện thơ: Theo Đuổi Hạnh Phúc

Nguyên tác: Camtu2005

Thể thơ: Lục bát


54811037463_47ced04e02_o.png


Dòng sông trôi chậm mùa thu,

Lá rơi lẫn gió, ngỡ như chuyện thường.

Ai ngờ đến lúc sang đông,

Nụ cười đã tắt, buồn trong mắt người.


Ngày đầu bước đến giảng đường,

Ngỡ xa lại thấy quen hương nắng vàng.

Một câu nói khẽ, bâng khuâng,

Tình như hạt bụi bay ngang lối về


Tương lai mờ tối chẳng yên,

Máu người hòa chảy, ngọn đèn vụt tắt.

Một hồn ngược gió về sau,

Để lại ký ức, một màu thương đau.


Đêm dài kín gió ngoài song,

Tiếng dao len lỏi trong lòng lặng im.

Sinh tử chỉ cách tơ tằm,

Một lần níu lại, ngỡ rằng mất nhau.


Ánh sáng chạm đến mắt rồi,

Tiếng tim khẽ đập, ngón tay run rẩy.

Một lần chạm khẽ, bồi hồi,

Ngỡ như thế giới lại vừa mới sinh.


Tên người chìm giữa sương mờ,

Là ai ta nhớ, cơn mơ quay về.

Vai mang đất nước nặng nề,

Mà tim vẫn giữ câu thề thuở xưa.


Gió xuân trở lại vườn nhà,

Một cành hoa nở, nắng hòa trên tay.

Bên nhau chẳng ngại gió lay,

Nói câu yêu chậm - cả đời chẳng quên.

 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Hồi Ức Vụn Vỡ

Thu sang, lá rơi trước ngõ

Hai đứa ngồi vẽ, gió bay ngang qua

Cười chi cho lắm

Để rồi nhớ hoài


Có hôm em nhặt chiếc lá

Anh cười, mắt nheo như nắng

Chỉ vậy thôi cũng thấy ấm

Rồi.. Sinh nhật

Cửa bật mở

Máu chảy loang đầy nhà


Lối xưa giờ phủ rêu xanh

Người đâu chẳng thấy

Chỉ còn chiêm bao

Biển máu vẫn đỏ đâu đây

Em đi tìm hoài

Chẳng ngờ.. Chẳng hay


Tranh vẽ bỏ dở

Tiếng cười rơi theo gió

Sinh nhật mười lăm

Trời sập tối
 
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Khoảnh Khắc Nơi Kinh Đô

Kinh đô rộng, người chen vai

Tân sinh mới, mắt còn ngại

Quen mà lạ, tim chao nghiêng

Bóng mơ hồ như từng gặp.


Phòng sáng đèn, máy rung kêu

Người tranh đua, lại cùng vượt

Nồi cơm thơm, khói mỏng bay

Trong khoảnh khắc, cười ngô nghê.


Kết quả rơi, lòng chênh vênh

Kẻ vui reo, người im lặng

Em chỉ nhớ, ánh mắt kia

Giữa hồi ức, mờ hay thực.


Trên cao xa, người bàn chuyện

Bóng đen kéo, che chân mây

Còn nơi đây, bữa cơm nhỏ

Đủ sưởi lòng, qua một ngày.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back