Bài viết: 0 



Trưởng thành là gì? Hẳn là một hành trình dài lắm phải không? Bạn có thể kể cho tôi nghe được không? Tôi đang ở đây, không làm gì cả, chỉ để lắng nghe nỗi buồn trong bạn.
Tôi không hiểu trưởng thành là thế nào, nó ra sao, tôi thực sự không muốn hiểu. Nhưng tôi biết nó hẳn là một hành trình dài, đủ để cả bạn và tôi hiểu cuộc sống này phức tạp thế nào.
Bạn biết đấy, tôi cũng giống như bạn. Tôi cũng biết buồn, biết khóc, biết tươi cười, biết rằng bạn cũng như tôi, chúng ta đều sợ trưởng thành. Bởi trưởng thành là hành trình của nỗi cô đơn, tuyệt vọng, là hành trình bạn phải chấp nhận đối mặt. Những lúc ấy, liệu có ai bên cạnh trải qua cùng bạn không? Hay là trên suốt hành trình ấy, bạn vẫn cô độc một mình.
"When you're down and troubled
And you need a helping hand,
And nothing, no, nothing's going right.
Close your eyes and think of me
And soon I will be there
To brighten up even your darkest nights.
You just call out my name,
And you know, wherever I am
I'll come running, to see you again.
Winter, spring, summer, or fall,
All you got to do is call
And I'll be there, yes I will
You've got a friend!"
Trên con đường trưởng thành của mỗi con người, tất cả chúng ta đều phải một mình bước đi, không ai bên cạnh, cô đơn và sợ hãi. Tôi không thể cùng bạn trải qua hành trình ấy, nhưng tôi ở đây để nghe bạn trải lòng mình. Bạn rất mệt phải không? Xin lỗi vì tôi không thể đồng hành cùng bạn những lúc ấy, tôi cũng phải chạy đua trên con đường của chính mình. Không thể song hành cùng bạn nhưng tôi sẽ lắng nghe bạn. Nếu bước đi mệt quá, bạn có thể dừng chân một chút, kể cho tôi hành trình bạn vừa đi qua được không? Chúng ta có thể là xa lạ, không quen biết, nhưng bởi vì chúng ta giống nhau: Đều sợ cô đơn, đều sợ trưởng thành, và cần một người cạnh bên. Tôi có một đôi tai biết lắng nghe, bạn cũng thế phải không? Chúng ta cùng kể cho nhau nghe nhé! Về cái hành trình dài đằng đẵng, đầy cô đơn, đầy tuyệt vọng..
"Rồi chúng mình đều sẽ ổn, phải không?
Qua năm tháng nỗi buồn dần tan biến
Tất cả đắng cay, tủi hờn, mỏi mệt
Cũng qua mau như một ánh chiều tà.."
Tôi không hiểu trưởng thành là thế nào, nó ra sao, tôi thực sự không muốn hiểu. Nhưng tôi biết nó hẳn là một hành trình dài, đủ để cả bạn và tôi hiểu cuộc sống này phức tạp thế nào.
Bạn biết đấy, tôi cũng giống như bạn. Tôi cũng biết buồn, biết khóc, biết tươi cười, biết rằng bạn cũng như tôi, chúng ta đều sợ trưởng thành. Bởi trưởng thành là hành trình của nỗi cô đơn, tuyệt vọng, là hành trình bạn phải chấp nhận đối mặt. Những lúc ấy, liệu có ai bên cạnh trải qua cùng bạn không? Hay là trên suốt hành trình ấy, bạn vẫn cô độc một mình.
"When you're down and troubled
And you need a helping hand,
And nothing, no, nothing's going right.
Close your eyes and think of me
And soon I will be there
To brighten up even your darkest nights.
You just call out my name,
And you know, wherever I am
I'll come running, to see you again.
Winter, spring, summer, or fall,
All you got to do is call
And I'll be there, yes I will
You've got a friend!"
Trên con đường trưởng thành của mỗi con người, tất cả chúng ta đều phải một mình bước đi, không ai bên cạnh, cô đơn và sợ hãi. Tôi không thể cùng bạn trải qua hành trình ấy, nhưng tôi ở đây để nghe bạn trải lòng mình. Bạn rất mệt phải không? Xin lỗi vì tôi không thể đồng hành cùng bạn những lúc ấy, tôi cũng phải chạy đua trên con đường của chính mình. Không thể song hành cùng bạn nhưng tôi sẽ lắng nghe bạn. Nếu bước đi mệt quá, bạn có thể dừng chân một chút, kể cho tôi hành trình bạn vừa đi qua được không? Chúng ta có thể là xa lạ, không quen biết, nhưng bởi vì chúng ta giống nhau: Đều sợ cô đơn, đều sợ trưởng thành, và cần một người cạnh bên. Tôi có một đôi tai biết lắng nghe, bạn cũng thế phải không? Chúng ta cùng kể cho nhau nghe nhé! Về cái hành trình dài đằng đẵng, đầy cô đơn, đầy tuyệt vọng..
"Rồi chúng mình đều sẽ ổn, phải không?
Qua năm tháng nỗi buồn dần tan biến
Tất cả đắng cay, tủi hờn, mỏi mệt
Cũng qua mau như một ánh chiều tà.."