Chương 30: Lời Giải Trên Đá
[HIDE-THANKS]
Trời đêm trên Thanh Sơn như ngưng đọng, ánh trăng nhợt nhạt len lỏi qua rừng trúc, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo. Sương mù giăng kín khe núi, gió thoảng qua mang theo hơi lạnh khiến không gian thêm phần u tịch. Trong lòng núi, một tảng đá khổng lồ sừng sững hiện lên giữa ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu, tỏa ra vẻ uy nghi và đầy bí ẩn.
Đinh Chấn, Đinh Hạo, Đinh Lam ngồi cạnh nhau, ánh mắt đăm đăm nhìn vào những ký tự khắc trên bề mặt đá. Mỗi đường nét khắc chìm đều đậm chất cổ xưa, uốn lượn như dòng chảy, gợi lên cảm giác vừa kỳ diệu, vừa đáng sợ.
"Tiên sinh," Đinh Lam lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng, "liệu đây có thực sự là nơi chứa phần còn lại của bí mật?"
Lý tiên sinh không trả lời ngay. Ông tiến lại gần, ánh mắt sắc bén dán chặt vào những ký tự cổ. Tay ông lướt nhẹ lên bề mặt đá, cảm nhận từng đường nét, như đang đọc một cuốn sách được viết bằng ngôn ngữ đã bị lãng quên.
"Đây không chỉ là đá," ông chậm rãi nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. "Mỗi ký tự trên đó là một lời giải, một mảnh ghép dẫn đến sự thật. Nhưng trước hết, chúng ta cần giải mã được chúng."
* * *
Lời Giải Trên Tảng Đá
Tảng đá khổng lồ, phủ rêu xanh, là minh chứng sống động cho dòng thời gian đã đi qua. Những ký hiệu khắc trên đá, mặc dù đã phai mờ, vẫn tỏa ra một khí tức uy nghiêm. Khi Lý tiên sinh đặt tay lên, từng đường nét như sáng lên dưới ánh đèn dầu, tựa hồ đang đáp lại sự hiện diện của ông.
Ông lấy bút lông nhỏ từ tay áo, chấm vào nghiên mực, bắt đầu nối các ký tự lại với nhau. Mỗi nét bút của ông đều chậm rãi, chắc chắn, như thể ông đã nhìn thấy đường đi từ trước.
"Nhìn kỹ," ông nói, tay chỉ vào một chuỗi ký tự khắc ở phía dưới. "Các ký tự này được sắp xếp theo thứ tự nhất định. Mỗi nét vẽ không chỉ là hình ảnh mà còn chứa đựng ý nghĩa. Chúng đại diện cho dòng chảy thời gian và không gian, dẫn đến một địa điểm cụ thể."
Đinh Chấn chăm chú quan sát, đôi mắt ông ánh lên vẻ nghi hoặc:
"Nhưng nếu đây là bản đồ, tại sao không thể hiện rõ ràng vị trí? Tại sao phải che giấu dưới lớp ký hiệu phức tạp thế này?"
Lý tiên sinh gật đầu, giọng nói trầm ngâm:
"Đó chính là điểm kỳ diệu. Kẻ tạo ra bản đồ không chỉ muốn dẫn lối, mà còn muốn kiểm tra trí tuệ và ý chí của người tìm kiếm. Những ký hiệu này không thể chỉ đọc bằng mắt, mà phải cảm nhận bằng tâm."
Thùy Thùy tiến lại gần, ánh mắt nàng sáng lên vẻ tò mò. Nàng đặt tay lên một đoạn ký tự, cảm nhận hơi lạnh từ bề mặt đá truyền vào lòng bàn tay. Đột nhiên, hình ảnh một ngôi đền cổ xuất hiện trong tâm trí nàng, cùng với dòng sông uốn lượn bao quanh như một vòng tay bảo vệ.
"Nơi này.." nàng khẽ nói, giọng run run, "đó là nơi giữ bí mật. Một ngôi đền nằm giữa rừng sâu."
Khi nét bút cuối cùng hoàn tất, toàn bộ ký hiệu trên đá phát sáng rực rỡ. Ánh sáng ấy kéo dài trong vài giây, sau đó hình ảnh một bản đồ rõ ràng hiện ra trước mắt. Đó là con đường dẫn đến ngôi đền cổ ẩn sâu trong núi rừng.
Lý tiên sinh nhìn bản đồ, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết:
"Đây là lời giải. Nhưng không chỉ có chúng ta biết điều này."
Không lâu sau, không khí căng thẳng bao trùm. Tiếng bước chân vang lên từ rừng trúc, cùng ánh đuốc lập lòe báo hiệu sự xuất hiện của kẻ địch. Chu Thạch là người đầu tiên phát hiện. Anh ghìm giọng:
"Tiên sinh, chúng đã đến. Lần này số lượng không ít."
"Chúng không đến để thỏa hiệp," Từ Văn lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy cương nghị. "Chúng biết rằng chúng ta đã giải mã được bản đồ."
"Phải nhanh chóng rời đi," Lý tiên sinh ra lệnh. "Đinh Chấn, ngươi cùng hai người con đi trước. Chúng ta sẽ cầm chân chúng ở đây."
Ba người nhà họ Đinh thoáng chần chừ, nhưng ánh mắt của Lý tiên sinh khiến họ không thể từ chối. Đinh Chấn nắm chặt tay con trai, nói:
"Tiên sinh, mọi chuyện nhờ cả vào ngài. Chúng tôi sẽ bảo vệ bí mật này."
Khi nhóm người nhà họ Đinh rời đi, Lý tiên sinh cùng các học trò lập tức chuẩn bị đối phó. Chu Thạch rút kiếm, ánh thép lóe lên trong bóng tối. Từ Văn nắm chắc cây gậy gỗ, từng bước tiến lên phía trước. Thùy Thùy đứng phía sau, tay nàng run nhẹ nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
Những bóng đen xuất hiện từ giữa rừng trúc. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt sắc như dao.
"Hãy giao bản đồ ra," hắn lên tiếng, giọng trầm khàn. "Nếu không, các ngươi sẽ phải trả giá."
"Tham vọng của các ngươi sẽ hủy diệt chính các ngươi," Lý tiên sinh đáp, giọng ông lạnh lùng.
Ngay lập tức, những bóng đen lao tới. Chu Thạch xông lên đầu tiên, thanh kiếm trong tay anh di chuyển nhanh như gió. Từng đường kiếm mạnh mẽ, dứt khoát, đẩy lùi từng kẻ địch.
Từ Văn không kém cạnh, gậy gỗ của anh xoay tròn, tung ra những đòn tấn công chính xác và uy lực, khiến kẻ địch không kịp phản ứng.
Phía sau, Thùy Thùy quan sát cẩn thận, chờ đợi thời cơ. Khi một kẻ địch lao tới, nàng nhanh chóng né tránh, đồng thời dùng gậy quật mạnh vào chân hắn, khiến hắn ngã nhào.
Giữa trận chiến, Lý tiên sinh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt ông quan sát mọi động thái của kẻ địch. Khi thấy một tên cố gắng vòng ra sau, ông chỉ cần nhấc tay, chiếc thước gỗ trong tay ông bay ra như tia chớp, hạ gục tên đó ngay lập tức.
Dù vậy, số lượng kẻ địch quá đông, trận chiến trở nên ngày càng căng thẳng. Chu Thạch dần lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy kiên định.
"Rút lui!" Lý tiên sinh ra lệnh, giọng ông vang lên dứt khoát.
Nhóm người nhanh chóng rút lui qua khe núi, để lại những bóng đen gào thét phía sau. Ánh trăng chiếu xuống, dẫn đường cho họ đến nơi bản đồ chỉ dẫn.
"Chúng sẽ không từ bỏ," Lý tiên sinh nói, giọng ông trầm nặng. "Chúng ta cần đến ngôi đền trước chúng, nếu không, bí mật sẽ mãi mãi bị chôn vùi."
Thùy Thùy nhìn ông, ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm:
"Tiên sinh, chúng ta sẽ làm được. Bí mật này nhất định phải được bảo vệ."
Ánh mắt Lý tiên sinh dịu lại, ông gật đầu:
"Phải, Thùy Thùy. Trong hành trình này, niềm tin chính là ngọn đèn soi sáng con đường."
Tiếng gió rít qua rừng trúc, mang theo âm thanh như lời thở dài của quá khứ. Hành trình tìm kiếm sự thật vẫn còn dài, và những hiểm nguy vẫn đang chờ đợi họ phía trước.
Đinh Chấn, Đinh Hạo, Đinh Lam ngồi cạnh nhau, ánh mắt đăm đăm nhìn vào những ký tự khắc trên bề mặt đá. Mỗi đường nét khắc chìm đều đậm chất cổ xưa, uốn lượn như dòng chảy, gợi lên cảm giác vừa kỳ diệu, vừa đáng sợ.
"Tiên sinh," Đinh Lam lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng, "liệu đây có thực sự là nơi chứa phần còn lại của bí mật?"
Lý tiên sinh không trả lời ngay. Ông tiến lại gần, ánh mắt sắc bén dán chặt vào những ký tự cổ. Tay ông lướt nhẹ lên bề mặt đá, cảm nhận từng đường nét, như đang đọc một cuốn sách được viết bằng ngôn ngữ đã bị lãng quên.
"Đây không chỉ là đá," ông chậm rãi nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. "Mỗi ký tự trên đó là một lời giải, một mảnh ghép dẫn đến sự thật. Nhưng trước hết, chúng ta cần giải mã được chúng."
* * *
Lời Giải Trên Tảng Đá
Tảng đá khổng lồ, phủ rêu xanh, là minh chứng sống động cho dòng thời gian đã đi qua. Những ký hiệu khắc trên đá, mặc dù đã phai mờ, vẫn tỏa ra một khí tức uy nghiêm. Khi Lý tiên sinh đặt tay lên, từng đường nét như sáng lên dưới ánh đèn dầu, tựa hồ đang đáp lại sự hiện diện của ông.
Ông lấy bút lông nhỏ từ tay áo, chấm vào nghiên mực, bắt đầu nối các ký tự lại với nhau. Mỗi nét bút của ông đều chậm rãi, chắc chắn, như thể ông đã nhìn thấy đường đi từ trước.
"Nhìn kỹ," ông nói, tay chỉ vào một chuỗi ký tự khắc ở phía dưới. "Các ký tự này được sắp xếp theo thứ tự nhất định. Mỗi nét vẽ không chỉ là hình ảnh mà còn chứa đựng ý nghĩa. Chúng đại diện cho dòng chảy thời gian và không gian, dẫn đến một địa điểm cụ thể."
Đinh Chấn chăm chú quan sát, đôi mắt ông ánh lên vẻ nghi hoặc:
"Nhưng nếu đây là bản đồ, tại sao không thể hiện rõ ràng vị trí? Tại sao phải che giấu dưới lớp ký hiệu phức tạp thế này?"
Lý tiên sinh gật đầu, giọng nói trầm ngâm:
"Đó chính là điểm kỳ diệu. Kẻ tạo ra bản đồ không chỉ muốn dẫn lối, mà còn muốn kiểm tra trí tuệ và ý chí của người tìm kiếm. Những ký hiệu này không thể chỉ đọc bằng mắt, mà phải cảm nhận bằng tâm."
Thùy Thùy tiến lại gần, ánh mắt nàng sáng lên vẻ tò mò. Nàng đặt tay lên một đoạn ký tự, cảm nhận hơi lạnh từ bề mặt đá truyền vào lòng bàn tay. Đột nhiên, hình ảnh một ngôi đền cổ xuất hiện trong tâm trí nàng, cùng với dòng sông uốn lượn bao quanh như một vòng tay bảo vệ.
"Nơi này.." nàng khẽ nói, giọng run run, "đó là nơi giữ bí mật. Một ngôi đền nằm giữa rừng sâu."
Khi nét bút cuối cùng hoàn tất, toàn bộ ký hiệu trên đá phát sáng rực rỡ. Ánh sáng ấy kéo dài trong vài giây, sau đó hình ảnh một bản đồ rõ ràng hiện ra trước mắt. Đó là con đường dẫn đến ngôi đền cổ ẩn sâu trong núi rừng.
Lý tiên sinh nhìn bản đồ, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết:
"Đây là lời giải. Nhưng không chỉ có chúng ta biết điều này."
Không lâu sau, không khí căng thẳng bao trùm. Tiếng bước chân vang lên từ rừng trúc, cùng ánh đuốc lập lòe báo hiệu sự xuất hiện của kẻ địch. Chu Thạch là người đầu tiên phát hiện. Anh ghìm giọng:
"Tiên sinh, chúng đã đến. Lần này số lượng không ít."
"Chúng không đến để thỏa hiệp," Từ Văn lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy cương nghị. "Chúng biết rằng chúng ta đã giải mã được bản đồ."
"Phải nhanh chóng rời đi," Lý tiên sinh ra lệnh. "Đinh Chấn, ngươi cùng hai người con đi trước. Chúng ta sẽ cầm chân chúng ở đây."
Ba người nhà họ Đinh thoáng chần chừ, nhưng ánh mắt của Lý tiên sinh khiến họ không thể từ chối. Đinh Chấn nắm chặt tay con trai, nói:
"Tiên sinh, mọi chuyện nhờ cả vào ngài. Chúng tôi sẽ bảo vệ bí mật này."
Khi nhóm người nhà họ Đinh rời đi, Lý tiên sinh cùng các học trò lập tức chuẩn bị đối phó. Chu Thạch rút kiếm, ánh thép lóe lên trong bóng tối. Từ Văn nắm chắc cây gậy gỗ, từng bước tiến lên phía trước. Thùy Thùy đứng phía sau, tay nàng run nhẹ nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
Những bóng đen xuất hiện từ giữa rừng trúc. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt sắc như dao.
"Hãy giao bản đồ ra," hắn lên tiếng, giọng trầm khàn. "Nếu không, các ngươi sẽ phải trả giá."
"Tham vọng của các ngươi sẽ hủy diệt chính các ngươi," Lý tiên sinh đáp, giọng ông lạnh lùng.
Ngay lập tức, những bóng đen lao tới. Chu Thạch xông lên đầu tiên, thanh kiếm trong tay anh di chuyển nhanh như gió. Từng đường kiếm mạnh mẽ, dứt khoát, đẩy lùi từng kẻ địch.
Từ Văn không kém cạnh, gậy gỗ của anh xoay tròn, tung ra những đòn tấn công chính xác và uy lực, khiến kẻ địch không kịp phản ứng.
Phía sau, Thùy Thùy quan sát cẩn thận, chờ đợi thời cơ. Khi một kẻ địch lao tới, nàng nhanh chóng né tránh, đồng thời dùng gậy quật mạnh vào chân hắn, khiến hắn ngã nhào.
Giữa trận chiến, Lý tiên sinh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt ông quan sát mọi động thái của kẻ địch. Khi thấy một tên cố gắng vòng ra sau, ông chỉ cần nhấc tay, chiếc thước gỗ trong tay ông bay ra như tia chớp, hạ gục tên đó ngay lập tức.
Dù vậy, số lượng kẻ địch quá đông, trận chiến trở nên ngày càng căng thẳng. Chu Thạch dần lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy kiên định.
"Rút lui!" Lý tiên sinh ra lệnh, giọng ông vang lên dứt khoát.
Nhóm người nhanh chóng rút lui qua khe núi, để lại những bóng đen gào thét phía sau. Ánh trăng chiếu xuống, dẫn đường cho họ đến nơi bản đồ chỉ dẫn.
"Chúng sẽ không từ bỏ," Lý tiên sinh nói, giọng ông trầm nặng. "Chúng ta cần đến ngôi đền trước chúng, nếu không, bí mật sẽ mãi mãi bị chôn vùi."
Thùy Thùy nhìn ông, ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm:
"Tiên sinh, chúng ta sẽ làm được. Bí mật này nhất định phải được bảo vệ."
Ánh mắt Lý tiên sinh dịu lại, ông gật đầu:
"Phải, Thùy Thùy. Trong hành trình này, niềm tin chính là ngọn đèn soi sáng con đường."
Tiếng gió rít qua rừng trúc, mang theo âm thanh như lời thở dài của quá khứ. Hành trình tìm kiếm sự thật vẫn còn dài, và những hiểm nguy vẫn đang chờ đợi họ phía trước.