Chương 10: Giải cứu
Qua mấy ngày, đợi cho vết thương ở sau lưng cô lành hẳn lúc này Hạ Yến Tranh mới chuẩn bị đồ đạc để đi đến nơi rừng cấm. Chuyện này cô thật sự không thể làm ngơ như không có gì được, bởi lẽ ngay trong đêm đó Vương Nhất lại một lần nữa gọi điện thoại cho cô nhưng lần này là giọng của Chu Ngọc, cô ấy kêu la rất thảm thiết tựa như sắp chết đến nơi sống cùng cô ấy lâu như vậy đây là lần đầu tiên cô nghe Chu Ngọc khóc lóc nhiều đến vậy.
Cũng ngay chính lúc đó bản thân cô tựa như hoàn toàn bỏ mặc tất cả, dù như thế nào không thích Chu Ngọc bao nhiêu nhưng cô ấy vẫn là đồng nghiệp đã từng cùng cô vào sinh ra tử sao cô có thể quên được chứ? Huống hồ đây là vì cô nên Chu Ngọc mới bị lôi ra làm mồi nhử.
Cô mặc một tông màu đen kèm them áo khoác da bên ngoài, mắt kính mát cũng đã đeo lên trên gương mặt trông bình thường nhan sắc của cô đã vô cùng kiều diễm nay diện đồ chỉ tùy ý nhưng lại trông quyến rũ và thu hút người khác hơn.
Nhìn trong gương một lượt, mọi thứ cần thiết cô đã chuẩn bị xong. Lúc này cô đi ra bên ngoài, cái căn nhà này rõ là rộng lớn nhưng lại chẳng hề thấy một ai lâu lâu chỉ có thím Trần đến dọn dẹp cũng may có bác ấy cô cũng đỡ nhàm chán hơn.
Xuống phòng khách, Hạ Yến Tranh nhìn quanh suốt mấy ngày nay cô không hề gặp Từ Thiên Vũ có lẽ anh ta cũng chẳng còn quan tâm cô nữa rồi.
Cũng đúng dù gì giữa cô và anh chẳng có mối quan hệ nào, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Đêm qua cô cũng có gọi điện nhờ Tiểu Lưu, cậu ấy tuy mới 20 tuổi nhưng lại vô cùng thành thạo máy móc từ khi có Tiểu Lưu mọi nhiệm vụ đối với cô đều suôn sẻ, có khi những món đồ trên người cô đang mang là một tay cậu ấy chế ra phòng thân cho cô.
Lúc nguy cấp nhất thì cậu ấy luôn xuất hiện bởi lẽ đó mà cô giờ đã xem cậu nhóc này là một phần trong cuộc đời của mình luôn rồi. Tuy chỉ là tiện tay cứu cậu ấy thôi vậy mà không ngờ lại trở thành một đứa em trai kết nghĩa.
Chỉ một câu của cô thôi Tiểu Lưu đã lập tức tra ra được thông tin về khu rừng đó.
Hạ Yến Tranh yên tâm cô lập tức gọi cậu đến đón đi.
Trên xe Tiểu Lưu chẳng biết từ khi nào đã mua mấy món cô thích rồi đưa cho cô.
"Chị Tranh, em có mua bánh mà chị thích ăn nhất còn có cà phê nữa, sáng giờ chắc chị chưa ăn gì nhỉ?"
Hạ Yến Tranh khẽ cười nhìn bao đồ ăn trên tay, cô còn quên chưa nói Tiểu Lưu còn rất biết cách chăm sóc cho cô nha.
Tay không nhịn được véo má cậu em một cái nói.
"Chỉ có em là hiểu ý chị thôi."
"Chị Tranh à, dù gì người ta cũng 20 tuổi rồi có thể nào đừng xem em là con nít nữa được không?"
Hạ Yến Tranh cắn một miếng bánh ngọt vào miệng, mùi vị của nó khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vừa ăn lại vừa nói.
"Hứ.. chị đây biết mày từ khi mày mới tuổi 17 thôi đó! Còn đòi lớn sao? Trong mắt chị Tiểu Lưu vẫn là Tiểu Lưu mà thôi."
Lúc cứu cậu ta quả thật khi ấy nhìn gương mặt còn non nớt lại thư sinh như vậy cô đành lòng không cứu cũng không được. Nào ngờ giới trẻ lại lớn nhanh chỉ qua có ba năm thôi nhưng cô cũng phải thừa nhận cậu ấy đã trở thành một người đàn ông cao ráo mặt mũi cũng không còn trẻ con nữa.
Tiểu Lưu xị mặt bĩu môi: "Chị hai à dù gì thì chị cũng đừng có hết véo má với đánh mông nữa là được rồi.. Dù sao người ta cũng là con trai còn nguyên chị làm vậy mất mặt quá đi."
"Ấy.. nay còn biết mất mặt sao?" Hạ Yến Tranh bật cười rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu.
"Thật không nhìn ra nha."
Gương mặt trắng trẻo giờ có hơi đỏ, nếu nhìn qua còn nhầm tưởng cậu ta là con gái nữa đấy.
"Chị Tranh." Tiểu Lưu đen hết cả mặt.
Không chọc ghẹo cậu nữa, Hạ Yến Tranh nghiêm túc hỏi.
"Chuyện chị nhờ cậu làm sao rồi?"
Tiểu Lưu với tay lấy ra một cái máy định vị nhỏ đưa cho Hạ Yến Tranh.
"Em làm xong hết cả rồi, khu rừng cấm đó nổi tiếng là nơi đáng sợ nhất đấy, nghe nói ai đi vào rồi cũng không có ngày trở ra, chị Tranh chị thật sự muốn đi sao?"
"Dù thế nào thì chị vẫn phải cứu Chu Ngọc cũng như giết chết Vương Nhất để trả thù cho gia đình chị. Em yên tâm chị còn có em thì còn sợ gì nữa?"
Tiểu Lưu thừa biết cái gì mà chị ấy đã quyết định rồi thì nhất định sẽ làm cho bằng được.
Theo chị ấy ba năm nay cậu cũng đã hiểu nên chỉ còn biết hỗ trợ cho chị ấy hết mình mà thôi.
"Chị Tranh chị mang theo cái máy này đi, em mới lấy được ở chỗ bạn em đó nó có thể xác định được vị trí của chị ở đâu lúc đó chị chỉ cần đi theo sự hướng dẫn của em là được, không sợ bị lạc đường. Khi nào mất dấu chị em còn biết chỗ mà tìm."
Hạ Yến Tranh nhìn xuống cái máy nhỏ trong tay rồi khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn em Tiểu Lưu."
"Cảm ơn cái gì.. chị là ân nhân cứu mạng của em nếu không có chị thì trong trận cháy đó em cũng không còn mạng rồi. Chị Tranh chị nhớ phải cẩn thận nha."
Gật gù nhìn cậu em, đúng là không uổng công. Nếu nói đến may mắn thì có lẽ trong cuộc đời tăm tối của Hạ Yến Tranh thì cậu nhóc này cũng được xem là một phần ánh sáng nhỏ đi.
"Được rồi.. chúng ta đi thôi."
Tiểu Lưu nghe theo nhanh chóng lái xe đi.
Sau khi chiếc xe của Hạ Yến Tranh đi rồi lúc này ở trên lầu cao thân hình người đàn ông trầm ngâm nhìn dõi theo.
Lý Mặc ở bên cạnh nói.
"Từ thiếu, anh thật sự để cô Hạ đi vậy sao?"
"Là cô ta muốn chết, tôi đã cảnh báo rồi do cô ta không chịu nghe thôi."
Sắc mặt vốn lạnh như tảng băng nay càng thêm u ám, Từ Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng rồi chẳng nói chẳng rằng quay mặt đi, ngay cả Lý Mặc cũng chưa từng thấy bộ dạng này của anh.
Cũng ngay chính lúc đó bản thân cô tựa như hoàn toàn bỏ mặc tất cả, dù như thế nào không thích Chu Ngọc bao nhiêu nhưng cô ấy vẫn là đồng nghiệp đã từng cùng cô vào sinh ra tử sao cô có thể quên được chứ? Huống hồ đây là vì cô nên Chu Ngọc mới bị lôi ra làm mồi nhử.
Cô mặc một tông màu đen kèm them áo khoác da bên ngoài, mắt kính mát cũng đã đeo lên trên gương mặt trông bình thường nhan sắc của cô đã vô cùng kiều diễm nay diện đồ chỉ tùy ý nhưng lại trông quyến rũ và thu hút người khác hơn.
Nhìn trong gương một lượt, mọi thứ cần thiết cô đã chuẩn bị xong. Lúc này cô đi ra bên ngoài, cái căn nhà này rõ là rộng lớn nhưng lại chẳng hề thấy một ai lâu lâu chỉ có thím Trần đến dọn dẹp cũng may có bác ấy cô cũng đỡ nhàm chán hơn.
Xuống phòng khách, Hạ Yến Tranh nhìn quanh suốt mấy ngày nay cô không hề gặp Từ Thiên Vũ có lẽ anh ta cũng chẳng còn quan tâm cô nữa rồi.
Cũng đúng dù gì giữa cô và anh chẳng có mối quan hệ nào, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Đêm qua cô cũng có gọi điện nhờ Tiểu Lưu, cậu ấy tuy mới 20 tuổi nhưng lại vô cùng thành thạo máy móc từ khi có Tiểu Lưu mọi nhiệm vụ đối với cô đều suôn sẻ, có khi những món đồ trên người cô đang mang là một tay cậu ấy chế ra phòng thân cho cô.
Lúc nguy cấp nhất thì cậu ấy luôn xuất hiện bởi lẽ đó mà cô giờ đã xem cậu nhóc này là một phần trong cuộc đời của mình luôn rồi. Tuy chỉ là tiện tay cứu cậu ấy thôi vậy mà không ngờ lại trở thành một đứa em trai kết nghĩa.
Chỉ một câu của cô thôi Tiểu Lưu đã lập tức tra ra được thông tin về khu rừng đó.
Hạ Yến Tranh yên tâm cô lập tức gọi cậu đến đón đi.
Trên xe Tiểu Lưu chẳng biết từ khi nào đã mua mấy món cô thích rồi đưa cho cô.
"Chị Tranh, em có mua bánh mà chị thích ăn nhất còn có cà phê nữa, sáng giờ chắc chị chưa ăn gì nhỉ?"
Hạ Yến Tranh khẽ cười nhìn bao đồ ăn trên tay, cô còn quên chưa nói Tiểu Lưu còn rất biết cách chăm sóc cho cô nha.
Tay không nhịn được véo má cậu em một cái nói.
"Chỉ có em là hiểu ý chị thôi."
"Chị Tranh à, dù gì người ta cũng 20 tuổi rồi có thể nào đừng xem em là con nít nữa được không?"
Hạ Yến Tranh cắn một miếng bánh ngọt vào miệng, mùi vị của nó khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vừa ăn lại vừa nói.
"Hứ.. chị đây biết mày từ khi mày mới tuổi 17 thôi đó! Còn đòi lớn sao? Trong mắt chị Tiểu Lưu vẫn là Tiểu Lưu mà thôi."
Lúc cứu cậu ta quả thật khi ấy nhìn gương mặt còn non nớt lại thư sinh như vậy cô đành lòng không cứu cũng không được. Nào ngờ giới trẻ lại lớn nhanh chỉ qua có ba năm thôi nhưng cô cũng phải thừa nhận cậu ấy đã trở thành một người đàn ông cao ráo mặt mũi cũng không còn trẻ con nữa.
Tiểu Lưu xị mặt bĩu môi: "Chị hai à dù gì thì chị cũng đừng có hết véo má với đánh mông nữa là được rồi.. Dù sao người ta cũng là con trai còn nguyên chị làm vậy mất mặt quá đi."
"Ấy.. nay còn biết mất mặt sao?" Hạ Yến Tranh bật cười rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu.
"Thật không nhìn ra nha."
Gương mặt trắng trẻo giờ có hơi đỏ, nếu nhìn qua còn nhầm tưởng cậu ta là con gái nữa đấy.
"Chị Tranh." Tiểu Lưu đen hết cả mặt.
Không chọc ghẹo cậu nữa, Hạ Yến Tranh nghiêm túc hỏi.
"Chuyện chị nhờ cậu làm sao rồi?"
Tiểu Lưu với tay lấy ra một cái máy định vị nhỏ đưa cho Hạ Yến Tranh.
"Em làm xong hết cả rồi, khu rừng cấm đó nổi tiếng là nơi đáng sợ nhất đấy, nghe nói ai đi vào rồi cũng không có ngày trở ra, chị Tranh chị thật sự muốn đi sao?"
"Dù thế nào thì chị vẫn phải cứu Chu Ngọc cũng như giết chết Vương Nhất để trả thù cho gia đình chị. Em yên tâm chị còn có em thì còn sợ gì nữa?"
Tiểu Lưu thừa biết cái gì mà chị ấy đã quyết định rồi thì nhất định sẽ làm cho bằng được.
Theo chị ấy ba năm nay cậu cũng đã hiểu nên chỉ còn biết hỗ trợ cho chị ấy hết mình mà thôi.
"Chị Tranh chị mang theo cái máy này đi, em mới lấy được ở chỗ bạn em đó nó có thể xác định được vị trí của chị ở đâu lúc đó chị chỉ cần đi theo sự hướng dẫn của em là được, không sợ bị lạc đường. Khi nào mất dấu chị em còn biết chỗ mà tìm."
Hạ Yến Tranh nhìn xuống cái máy nhỏ trong tay rồi khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn em Tiểu Lưu."
"Cảm ơn cái gì.. chị là ân nhân cứu mạng của em nếu không có chị thì trong trận cháy đó em cũng không còn mạng rồi. Chị Tranh chị nhớ phải cẩn thận nha."
Gật gù nhìn cậu em, đúng là không uổng công. Nếu nói đến may mắn thì có lẽ trong cuộc đời tăm tối của Hạ Yến Tranh thì cậu nhóc này cũng được xem là một phần ánh sáng nhỏ đi.
"Được rồi.. chúng ta đi thôi."
Tiểu Lưu nghe theo nhanh chóng lái xe đi.
Sau khi chiếc xe của Hạ Yến Tranh đi rồi lúc này ở trên lầu cao thân hình người đàn ông trầm ngâm nhìn dõi theo.
Lý Mặc ở bên cạnh nói.
"Từ thiếu, anh thật sự để cô Hạ đi vậy sao?"
"Là cô ta muốn chết, tôi đã cảnh báo rồi do cô ta không chịu nghe thôi."
Sắc mặt vốn lạnh như tảng băng nay càng thêm u ám, Từ Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng rồi chẳng nói chẳng rằng quay mặt đi, ngay cả Lý Mặc cũng chưa từng thấy bộ dạng này của anh.
Last edited by a moderator: