Trọng Sinh Trở về năm 1994 - Người làm vườn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi người làm vườn, 18 Tháng tư 2022.

  1. người làm vườn

    Bài viết:
    0
    Chương 100

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Du lịch có thể. Nhưng du học tớ sẽ không."

    Lời nói khẳng định này của Kiều Anh đã đánh mất hi vọng có thể khuyên cô thay đổi ý định của Nhật Anh. Một sự trầm mặc diễn ra giữa hai người. Chính sự trầm mặc này của Nhật Anh khiến Kiều Anh khẳng định suy đoán lúc trước của cô là sự thật. Rằng trong tương lai Nhật Anh sẽ đi du học. Cô sẽ không muốn vì sự ích kỷ của mình mà giữ cậu ta lại bên người không cho cậu ta theo đuổi ước mơ hoài bão. Nhưng cô sẽ không như hòn vọng phu vậy chờ cậu ta trở về cưới cô. Vậy chỉ có thể dừng lại khi nó chưa bắt đầu mà thôi. Có lẽ thể chất cô không thích hợp yêu đương thì phải. Bởi cả hai đời tình duyên của cô đều vì lý do trời ơi đất hỡi mà đứt gánh giữa đường. Nghĩ đến đây thôi mà thấy phiền lòng. Kiều Anh mím môi liếc Nhật Anh một cái rồi dẫn đầu đi trở lại phòng học. Nhật Anh cũng trầm mặc theo sát sau cô.

    Vừa vào phòng học đã thấy cả phòng trâu đầu ghé tai mà xem thời khóa biểu. Lúc này lớp trưởng đã trở lại, cậu ta với Phương cũng đang nghiên cứu thời khóa biểu. Thấy Kiều Anh trở lại, Phương lập tức bỏ rơi lớp trưởng tung ta tung tăng mang một tờ giấy đặt trước mặt cô. Kiều Anh mỉm cười tiếp nhận tờ giấy bắt đầu xem lên. Không xem không biết cô thế nhưng có tên ở hai môn văn và tiếng Anh. Có nghĩa cô phải tham gia thi tận hai môn, thầy chủ nhiệm thật quá xem trọng cô mà. Nhìn sang Nhật Anh cũng được an bài giống cô, đều thi hai môn học. Khác là cậu ta thi toán lý mà thôi. Đang xem chăm chú cô lại nghe Phương gào lên: "Sao thế này? Sao chúng ta lịch học khác nhau thế này."

    Thật đúng là bốn người mỗi người một môn không trùng lặp. Vì vậy lịch học khác nhau là điều không thể tránh khỏi. Nhưng tuyệt hơn ở chỗ là thầy sắp lịch kiểu gì mà bốn người bọn cô hoàn toàn không đụng nhau. Đúng là một nhân tài nha. Cô đang có ý trốn tránh Nhật Anh, lịch học này vừa ra thật là mưa đúng lúc. Nghĩ này Kiều Anh khóe môi không tự chủ mà cong lên. Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bất thình lình có bàn tay đẩy vai cô. Lực đẩy không lớn nhưng cũng khiến cô giật mình nhìn lại. Phương nổi giận đùng đùng mắng: "Chúng ta không đi học cùng nhau cậu lại vui vẻ như thế sao?"

    Kiều Anh có chút chột dạ mà phủ nhận nói: "Tớ nào có vui vẻ. Cậu nhìn nhầm rồi." Đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận việc này. Phương dùng ánh mắt nhìn thấu mà không nói ra nhìn cô. Sau đó bĩu môi nói: "Tớ thương tâm muốn chết. Cần cậu bồi thường mới được."

    Kiều Anh cười cười nói: "Mai tớ mời cậu ăn chè thế nào?" Mai cô và Phương đều được nghỉ, ra ngoài đi chơi là lựa chọn không tồi. Phương đương nhiên là đồng ý nhưng cô nàng này đang diễn sâu nên còn cò kè mặc cả: "Cần thiết là hai cốc chè tớ mới bỏ qua cho cậu."

    Tiểu phú bà như Kiều Anh sao có thể thiếu tiền hai cốc chè chứ. Thế nên cô một ngụm đồng ý luôn. Thấy hai nữ sinh không coi ai ra gì mà lên lịch đi chơi, lớp trưởng nhịn không được lên tiếng: "Còn hai chúng tớ thì sao?"

    Nhưng nhận lại hai tiếng đồng thanh trả lời: "Liên quan gì đến hai cậu."

    Lớp trưởng ôm ngực đau kịch liệt nói: "Chúng tớ đều là bạn thân của hai cậu còn gì? Tại sao không cho bọn tớ cùng đi."

    Một tên mập mạp làm cái động tác ôm ngực thấy sao mà cay mắt. Kiều Anh nổi cả da gà lên vội nói: "Ngày mai hai cậu đều đi học mà. Một sáng một chiều xin chúc mừng hai cậu khai giảng trước bọn tớ."

    Nghe xong lời này lớp trưởng liền héo. Cậu không thuộc loại học sinh đặc biệt xuất sắc gì. Có thành tích hiện tại là thành quả mà cậu phải thức khuya dậy sớm mới có được. Cậu còn biết với năng lực của cậu là không khả năng đạt được cái giải thưởng gì. Nhưng biết là biết vậy nên ôn tập cậu cũng vẫn phải làm. Cậu mệt sống mệt chết chưa chắc đạt được giải. Lại nhìn trước mắt ba người nên ăn nên chơi mọi thứ đều không thiếu làm, cuối cùng vẫn bỏ túi giải nhất giải nhì. Nghĩ đến đây thôi trong lòng cậu lại bi thương lên.

    Nỗi lòng của cậu ba người ở đây không ai biết tới. Mọi người còn bận thu dọn ra về đâu. Chờ thu dọn xong xuôi bốn người theo dòng người rời khỏi phòng học.

    Lúc đi vào trường quá mức vội vàng chưa từng lưu ý cảnh sắc trong trường. Giờ từng bước trở ra quan sát mới thấy trường học bọn cô cứ như là một trận bão vừa đi qua vậy. Không tính mấy chỗ bọn cô và các anh chị lớp 12 dọn dẹp thì khắp nơi đều là cành khô lá rụng. Cái này phải chờ đến khai giảng mới có thể dọn dẹp sạch sẽ được.

    Lán xe đã đến trước mặt vốn chính là lúc chia tay Nhật Anh thì thằng nhãi này lại có ý nghĩ kỳ lạ muốn chở cô về nhà. Quả thật cô không hiểu mạch não tên này cấu tạo thế nào nữa. Ngoài trời thì nắng chang chang thế kia, lái xe chở cô 10km số về nhà có đáng không? Quan trọng là bình điện trên xe cậu ta làm gì còn đủ điện để đi thêm quãng đường dài như thế nữa. Nhìn xem cỡ nào ấu trĩ giống trẻ con to xác. Kiều Anh không buồn giải thích trực tiếp ngồi lên Phương mặc kệ cậu ta. Không trong chốc lát lớp trưởng cũng chuẩn bị sẵn sàng, ba người cứ như vậy thẳng tắp mà đi về nhà.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2023
  2. Người làm vườn 2

    Bài viết:
    0
    Chương 101

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau mặt trời vừa mới nhô lên Phương đã có mặt tại nhà Kiều Anh. Đáng tiếc cô nàng còn chưa có thức dậy. Làm bạn với Kiều Anh nhiều năm nên Phương cũng không lạ gì cái thói quen ngủ nướng của cô bạn mình. Cô lễ phép từ chối lời mời ăn sáng của bố mẹ Kiều Anh, rồi bò lên phòng của Kiều Anh. Tượng trưng gõ cửa ba tiếng Phương đẩy cửa bước vào. Căn phòng hơi tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ ban công đã bị chiếc rèm vải dày che lại. Phương không nhìn thiếu nữ nằm trên giường tiến về phía ban công kéo rèm vải ra.

    Xoẹt, một tiếng vang lên, chiếc rèm vải đã bị kéo sang hai bên. Ánh sáng không có gì che chắn nhanh chóng xâm lấn toàn bộ căn phòng. Chỉ trong chốc lát cả căn phòng đã sáng bừng lên. Bị ánh sáng kích thích thiếu nữ nằm trên giường cũng từ từ chuyển tỉnh. Nhìn thấy Phương ngồi trên giường mình Kiều Anh một chút không bất ngờ. Nguyên nhân đơn giản là cô cũng quá quen bị gọi dậy kiểu này rồi. Lần nào đi chơi Phương cũng thế này, luôn là người đến trước giờ hẹn. Đây là một đức tính tốt cần được duy trì nhưng hôm nay có sớm quá không? Kiều Anh liếc nhìn kim đồng hồ còn chưa đến bảy giờ mà chán nản nói: "Tớ nhớ là chúng ta hẹn nhau đi ăn chè chiều thì phải. Chẳng lẽ tớ nhớ nhầm thật ra chúng ta là đi ăn sáng."

    Phương biết mình đánh thức Kiều Anh hơi sớm nên bị cô dỗi cũng không dám trách móc gì. Còn phải mỉm cười lấy lòng: "Là tớ già cả nhớ nhầm."

    Kiều Anh: "..."

    Cũng không cần phải tự tổn hại thế đi. Kiều Anh ánh mắt đảo qua khuôn mặt Phương, liền thấy hai mắt cô nàng thâm đen như có họ với gấu trúc vậy. Chẳng lẽ đêm qua cô nàng này bị thứ gì kích thích nên mất ngủ không thành. Vừa là tò mò vừa là quan tâm Kiều Anh nhẹ giọng hỏi: "Tối qua cậu không ngủ được à?"

    Phương nghe lời này héo héo đáp: "Ừ. Tối qua lớp trưởng có gọi điện thoại cho tớ nói chuyện. Nghe xong tớ bị ác mộng cả đêm luôn."

    Kiều Anh tự động bỏ qua câu sau chuyển trọng tâm sang câu trước hỏi: "Lớp trưởng nói chuyện gì với cậu?"

    Vừa hỏi cô vừa xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Phương cũng theo sau vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Cậu ta hỏi thăm anh chị khóa trên về cuộc thi tỉnh mấy năm trước."

    Kiều Anh gật đầu, đúng là phong cách làm việc của lớp trưởng lúc nào cũng thận trọng như vậy. Cô đi đến bồn rửa mặt cầm lên bàn chải rồi nặn kem đánh răng ra. Bàn chải đã phủ đều kem đánh răng Kiều Anh mới bâng quơ hỏi Phương: "Sau đó đâu?"

    Hỏi xong tay cô cầm lấy bàn chải bắt đầu vệ sinh răng miệng mình. Phương đứng dựa lưng vào cửa nhà tắm thở dài nói: "Lớp trưởng hỏi mấy anh chị khóa trên mới biết được một việc vô cùng kinh khủng. Cậu không thể tưởng tượng được đâu lão Nghiêm thế nhưng sẽ xử phạt học sinh nếu họ không đoạt giải trong cuộc thi đấy. Mà cậu có biết lão Nghiêm phạt thế nào không?

    Cái này gợi lên sự tò mò của Kiều Anh cô quay lại nhìn Phương, miệng ngậm đầy bọt kem đánh răng ồm ồm hỏi:" Phạt gì? "

    Chỉ đợi câu này của Kiều Anh Phương gấp không thể chờ nổi trả lời:" Dọn nhà vệ sinh trường một tháng."

    Phốc, Kiều Anh trực tiếp phun ra bọt kem đánh răng vào gương trước mặt. Trong lòng cảm thán không hổ là lão Nghiêm a, đủ tàn nhẫn. Phải biết rằng đầu những năm 2000 nhà vệ sinh ở các trường học thường rất đơn sơ và bẩn nữa. Kể cả trường cấp thành phố như trường cô cũng không ngoại lệ. Chỉ có hai gian nhà vệ sinh phân biệt nam nữ hơn nữa còn là lộ thiên. Bên trong đừng nói là bồn cầu ngay cả giấy vệ sinh cũng đều chẳng có. Mà hằng ngày không có một ngàn cũng có đến bảy tám trăm người đi vệ sinh. Không phải ai cũng có ý thức giữ gìn vệ sinh nên nhà vệ sinh trường vừa bẩn vừa bốc mùi. Phải dọn một tháng nhà vệ sinh có thể nói là cơn ác mộng không ai muốn trải nghiệm hết. Thầy chủ nhiệm chiêu này quá độc. Làm cho Kiều Anh vốn chỉ định đi ngang qua sân khấu cũng phải nghiêm túc lên.

    Thấy Kiều Anh im lặng như là bị dọa tới rồi Phương rất vừa lòng. Bạn bè sao đương nhiên là có họa cùng chịu rồi. Cô hôm qua nhưng cả đêm mơ thấy nhà vệ sinh đâu. Cảm thấy mĩ mãn Phương không lại làm phiền Kiều Anh nữa mà ra ban công ngắm hoa đi.

    Để lại mình Kiều Anh tiêu hóa tin chấn động vừa rồi. Ngơ ngẩn vài giây Kiều Anh nghĩ thông suốt, lại không phải bắt buộc nhất định giải nhất. Giải ba giải tư cũng là giải mà. Nên khả năng cô bị phạt là rất thấp. Nghĩ vậy cô lại tinh thần sáng láng lên, rồi nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Vừa mới thu thập xong cô lại nghe bên ngoài tiếng Phương gào lên. Tưởng cô nàng xảy ra chuyện gì Kiều Anh vội lao ra phòng tắm. Sau đó chứng kiến cảnh Phương bị một đàn mèo vây quanh. Mà cô nàng lại như bị trúng bùa ngải vậy hai mắt si mê nhìn đám mèo này. Chậc, lại một con sen nữa ra đời rồi.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...