Chương 1: Trọng sinh Đầu óc hôn mê, cổ họng khô nóng, cảm giác còn say chưa tỉnh làm cho Lục Phong muốn nôn. Nhưng mà trong bụng đã không có thứ gì có thể nôn ra được. Anh ấy mở mắt ra, dường như là đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cả người, nhập mắt là một cái phòng nhỏ chật chội, bản thân nằm trên một cái giường gỗ bản, hoàn cảnh xung quanh rất là cũ kỹ, trong đó còn phát ra một mùi ẩm mốc. "Đây là chỗ nào". Không có người trả lời anh ấy, không xa có một cái bình nước màu đỏ, Lục Phong miễn cưỡng nhấc người bò dậy đứng trước thùng nước, múc nửa gáo nước lạnh ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch. Cuối cùng thì thoải mái hơn một chút, Lục Phong nhấc đầu lên, soi bản thân mình trong gương thì ngơ luôn. Trong gương là một người đàn ông đầu tóc loạn xạ, tầm khoảng hơn 20 tuổi, phía trên người mặc một kiện bảo hộ lao động, nửa người phía dưới là một chiếc quần âu rách cũ. Sắc mặt khô gầy, hình như thường niên dinh dưỡng không lương. Tay của Lục Phong có chút run rẩy, mò mẫn trên mặt của bản thân, cảm giác là rất chân thật. "Đây là ai? Đây không phải là mình!" Một luồng cảm giác đau nhức thâm nhập vào đại não, trực tiếp khiến thân thể yếu ớt của anh ấy chịu không nổi, nửa quỳ trước thùng nước miệng to thở hổn hển một hơi, một loạt hỗn loạn ký ức cứ như là đang xuất hiện trước mắt. Lục Phong, 24 tuổi, tiểu học tốt nghiệp, kết hôn 4 năm, bà xã kêu Giang Hiểu Yến, còn có 1 đứa con, không nghề nghiệp, từ nhỏ ăn chơi rảnh rỗi, khắp nơi đánh nhau, yêu đánh bài bạc, thường xuyên đánh vợ.. "Không!" Những ký ức này làm Lục Phong đầu óc rất hỗn loạn, cùng với ký ức của anh ấy dính tạp vào với nhau, anh ấy cũng gọi là Lục Phong, 35 tuổi, đại học trọng điểm nghiên cứu sinh tốt nghiệp, chủ tịch của 2 công ty đã đưa thị trường, năm 2020 giá trị bản thân đạt qua mức 27 tỉ, vừa mới được bình chọn thành mười nhân tài trẻ tuổi xuất khiệt, vẫn chưa kết hôn. Trên lịch hiện ngày tháng bất ngờ là: Thế kỷ trước đầu thập niên 90. Hai tiếng sau, Lục Phong cuối cùng đã đưa ký ức trong đầu tiêu hóa xong, đây quả thực là niên đại này bi kịch câu chuyện tình yêu. Lục Phong và Giang Hiểu Yến là quen biết qua xem mắt, bởi vì Lục Phong từ nhỏ thôi học, lại không học cái gì tay nghề, cuộc sống nguồn thu nhâp rất là không ổn định. Giang Hiểu Yến cự tuyệt động phòng, muốn bởi vì chuyện này ép bức Lục Phong, đồng thời đề xuất đến trong thành đi làm. Không thể ngờ, Lục Phong vừa mới vào trong xưởng làm mấy ngày, lập tức quen biết 1 đám cẩu bạn bè, học rất toàn ăn uống chơi gái đánh bài, sau mỗi ngày uống rượu bị công xưởng sa thải, nếu có gì không thuận lợi, thì về nhà đối với cô ấy là tay đánh chân đá. Như vậy Lục Phong, càng cho Giang Hiểu Yến không muốn đưa bản thân mình giao cho anh ấy, nhưng mà một số người lớn nói với cô ấy, có con rồi thì tốt, đàn ông đều vì con cái phấn đấu bôn ba. Mấy tháng sau Giang Hiểu Yến dẫn nhận nuôi một cái nửa tuổi bé gái, nhưng mà Lục Phong cũng không có bao nhiêu thay đổi, Giang Hiểu Yến có nghĩ qua ly hôn, nhưng mà hiện tại cái thời đại này, ly hôn đối với một người con gái mà nói là một chuyện không dám nghĩ đến. Hôm qua Lục Phong uống xong rượu quay về thì lại đánh cô ấy một trận rồi nằm trên giường ngủ luôn. Nhưng không thể ngờ một giấc ngủ thì làm cho ở hiện tại Lục Phong đến rồi bây giờ. Ở ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, làm đứt đoạn ký ức của Lục Phong, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước cửa. Cửa phòng mở ra, một cái phấn đô đô tiểu cô nương chạy vào, khi nhìn thấy Lục Phong nửa quỳ trước thùng nước, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến thành sợ hãi, dường như là nhìn thấy ác ma vậy. "Mẹ ơi, hắn tỉnh rồi!" Tiểu gia hỏa lập tức ôm chặt một cái mảnh khảnh bắp đùi, Lục Phong nhìn lên phía trên, là một cái cô nương xinh đẹp, đầu tầm một mét bảy duyên dáng yêu kiều, ngũ quan tinh tế, một đôi mắt to sáng ngời. Trên người có một cổ thanh thuần sức lực, tuyệt đối có thể trong nháy mắt giết chết nhiều năm sau trên mạng tất cả các minh tinh. Nhưng mà trong thâm sâu đôi mắt của cô ấy chỉ có sợ hãi cùng trên mặt vết máu thâm ứ đọng chưa tan, làm cho hết thảy mấy thứ này phá hư không một chỗ trống. Bốn mắt nhìn nhau, Lục Phong có 1 chút ngượng ngùng, chầm chậm giơ tay lên chào hỏi: "Chào mọi người nha!". Giang Hiểu Yến từ trước đến này chưa bao giờ nghe thấy qua chồng mình nói chuyện ôn nhu như vậy, sững sờ ở đó một lúc lâu, cúi đầu thì nói: "Anh đói rồi phải không? Tôi đi nấu cơm." "Cảm ơn nha" Lục Phong mở miệng nói. Giang Hiểu Yến cho rằng lỗ tai mình xuất hiện vấn đề, trừng to đôi mắt nhìn anh ấy, không dám tin rồi hỏi: "Anh đang nói gì?" "Tôi nói cảm ơn". Giang Hiểu Yến cười có mấy phần thê thảm, nói: "Không khách khí, lần sau lúc đánh tôi, anh xuống tay nhẹ tay chút là được". Lục Phong rất muốn nói với cô ấy rằng, ngày hôm qua đánh cô không phải là mình, nhưng mà nghĩ bản thân nói ra cũng không có ai sẽ tin tưởng, đến bản thân mình anh ấy hiện tại còn nửa tin nửa ngờ, bản thân có phải hay không đang nằm mơ. Giang Hiểu Yến tuy rằng mới có 23 tuổi, nhưng mà ở phòng bếp tay chân rất lanh lẹ, nhìn đồ đạc trong phòng bếp lại thở dài một hơi, xảo phụ cũng khó khi bếp không có gạo, trong nhà chỉ còn thừa một bó mì sợi và 2 cái trứng gà. Trong nhà này toàn dựa vào cô ấy làm 2 phần công việc chống đỡ, vốn là cô ấy cũng tích góp mấy trăm số tiền lớn, nhưng bị Lục Phong cầm đi đặt vào trên bàn đánh bạc rồi, hiện tại cái nhà này, thực sự là nghèo chỉ còn 4 vách tường. Lục Phong vừa uống nửa gáo nước lạnh, thân thể hồi phục một chút sức lực, ngồi về trên giường nhìn nhìn phấn đô đô tiểu cô nương, nếu không nhớ lầm thì bé kêu là nhiều hơn Duoduo. "Duoduo, lại đây" Tiểu gia hỏa mặt đầy sợ hãi lùi về phía sau một bước, ôm thật chặt trong ngực một cái cũ nát búp bê. Lục Phong thở dài một hơi không biết phải làm sao, ở trong mắt bé, bản thân có thể là so với ác ma càng khủng bố đi. Chỉ có thể nói ban đầu Lục Phong chết đi, là một chuyện đáng chúc mừng. "Duoduo, giúp mẹ lấy bát đũa" trong phòng bếp truyền đến tiếng của Giang Hiểu Yến, rất nhẹ nhàng. Nếu mà cái nhà này không có Lục Phong, thì tin tưởng rằng sẽ càng ấm áp hơn. Duoduo chạy như bay đến phòng bếp, thuần thục lấy ra 3 đôi đũa, còn có 1 đĩa dưa muối, Giang Hiểu Yến bưng ra 3 bát lớn, đặt ở trên 1 cái bàn cũ nát. Đây là mì sợi, trong mỗi bát đều có bỏ 1 cây rau xanh, chỉ có bát của Lục Phong là bỏ 2 cái trứng chiên, nhìn qua thì rất là gai mắt. Đây là cái nhà này thông lệ, bất kể có cái gì ăn ngon, đều sẽ đặt vào bát của Lục Phong, không thì anh ấy tuyệt đối sẽ đem bát đập vào đầu của Giang Hiểu Yến. "Ăn cơm đi!" Giang Hiểu Yến ngồi bàn đối điện nói, nhìn đều không nhìn Lục Phong một mắt, nhìn về phía Duoduo cưới rồi nói: 'Con thân thể đang dần lớn lên, nhanh ăn đi'. Bữa ăn này tuyệt đối là Lục Phong lớn như vậy rồi ăn kém nhất một bữa. Giang Hiểu Yến phát hiện Lục Phong không động đũa, mở miệng nói: "Trong nhà không còn nước tương nữa, đừng tức giận, ăn một bữa thôi, muốn ăn ngon hơn, thì tìm đám anh em của anh đi thôi. " Ăn ngon "Lục Phong cầm đũa lên đem trứng chiên trong bát của mình bỏ vào bát của Duoduo. Duoduo trừng to mắt nhìn nhìn trứng chiên trong bát, rồi nhìn về phía Giang Hiểu Yến không dám động đũa. Lục Phong lại đem cái trứng chiên còn lại bỏ vào bát của Giang Hiểu Yến. Giang Hiểu Yến cảm thấy Lục Phong hôm nay phá lệ khác thường, từ lúc vào cửa với trước kia như là 2 người khác nhau vậy, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến là, Lục Phong lại muốn tiền. " Trong nhà thực sự hết tiền rồi, tôi cũng không thể lĩnh trước tiền lương, lại tiếp tục như thế này, tôi và Duoduo thật sự sẽ đói chết đó "Giang Hiểu Yến âm thanh tràn đầy cầu khẩn. Cô ấy sợ hãi, sợ nếu chọc giận Lục Phong thì lại đến 1 bữa tay đấm chân đá, đang nói thì nước mắt cứ rơi xuống trong bát. " Mẹ ơi đừng khóc, mẹ đừng khóc! "Duoduo vội vàng cho Giang Hiểu Yến lau nước mắt. " Tôi.. tôi cũng không nói là muốn tiền "Lục Phong người này sợ nhất là thấy nữ nhân rơi nước mắt, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống cả lên, không biết nên làm thế nào, vội vàng nói:" Anh hiện tại cũng không làm việc, em mỗi ngày đi làm, Duoduo cũng sắp lớn lên, nên cho 2 người ăn trứng gà. " Nếu loại quan tâm người này mà từ miệng Lục Phong nói ra, Giang Hiểu Yến đều cảm thấy tam quan của mình thật bị điên đảo rồi, ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lục Phong đầy mặt không dám tin. Người này, anh ấy, đổi tính nết rồi? Chương 2: Hy Vọng Đem trong bát mì sợi quét một cái sạch không như gió cuốn mây tan, Lục Phong bưng bát lên cả nước canh cũng uống sạch sẽ, lau qua dưới cằm một cái rất là thỏa mãn. Trước kia anh ấy ở rất nhiều cuộc họp chia sẻ bản thân từng trải qua tuổi thơ nghèo khổ và thời kỳ gây dựng sự nghiệp gian khổ, nhưng so với hiện tại, Lục Phong mới phát hiện lúc đó bản thân có bao nhiêu hạnh phúc. Giang Hiểu Yến dứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa, Lục Phong vội vàng nói:" Để anh dọn, ăn cơm chùa đã ngại lắm rồi ". Giang Hiểu Yến hơi hơi sững sờ một lát, bát đũa trong tay đã bị lấy đi, Lục Phong cầm bát đũa đi vào phòng bếp, bắt đầu rửa bát đũa nồi chảo. Duoduo đôi mắt trừng to, trong nho nhỏ đầu óc có lơn lớn dấu hỏi, nhỏ tiếng hỏi:" Mẹ ơi, ba làm sao thế? " Giang Hiểu Yến cũng không biết anh ấy rốt cuộc làm sao nữa, cô ấy có thể nghĩ đến là, Lục Phong muốn lấy tiền, hiện tại trong nhà duy nhất khoản tiền là lúc đầu kết hôn có 900 đồng tiền lễ hỏi. Bởi vì khoản chín trăm đồng tiền này mà Lục Phong không chỉ đánh mình có một lần, nhưng mà tiền này thật sự tiêu hết rồi, trên đường từ quê chuyển ra cần dùng tiền, toàn bộ dựa vào khoản tiền này. Giang Hiểu Yến muốn nói cho Duoduo, anh ấy sẽ biến thành một người ba tốt, nhưng mà lời nói đến bên miệng, vừa nghĩ một lúc, nếu như Lục Phong dùng chiêu này muốn không đến tiền, chỉ sợ sẽ lại đánh mình. Nếu mà thế này thì cho con bé hy vọng làm gì cơ chứ? " Có thể là lương tâm phát hiện đi ". " Ba có thể hay không biến tốt hơn nha? "trong lời nói non nớt tràn đầy trông đợi. Giang Hiểu Yến không trả lời, dang tay sờ sờ đầu của Duoduo, cưng chiều nhìn bé, rồi nói:" Một lúc nữa cùng mẹ đi đến công xưởng được không? ". Duoduo có chút nhíu mày nói:" Ở đó rất ồn, hơn nữa ông chú mập mạp luôn mắng con ". " Con ngoan hơn 1 chút, ông ấy mắng con thì con đừng để ý đến ông ấy, chúng ta là người nghèo, không thể đắc tội người ta "Giang Hiểu Yến có chút không biết làm sao, công việc của xưởng điện tử là cô ấy không dễ dàng tranh thủ đến được. Mỗi ngày buổi sáng tại một cửa hàng ăn làm nhân viên rửa bát, một tháng năm mươi đồng tiền, xưởng điện tử là cao cấp công xưởng, cô ấy thay thế người khác đi làm, mỗi tháng tiền lương là hai trăm đồng, cho cô ấy năm mươi đồng. Đừng nhìn người kia không đi làm, một tháng có thể lấy được một trăm năm mươi đồng, còn có người nguyện ý một tháng chỉ lấy ba bốn mươi đồng tiền thôi, toàn dựa vào Giang Hiểu Yến tay tốc độ nhanh, làm việc nhanh nhẹn, lại có bằng cấp ba nên mới có thể lấy nhiều hơn một ít tiền. Lục Phong tại nhà bếp rửa bát, trong bụng có đồ ăn, đầu óc bắt đầu linh hoạt lên, bắt đầu suy nghĩ là mình làm sao đến được bên trong thân thể của Lục Phong này. Anh ấy cũng đọc qua một số câu chuyện trọng sinh, nhưng mà bản thân trọng sinh ở trên người khác thân thể thì chuyện này đích thực là một việc hiếm gặp. Mười năm phấn đấu, hai mươi mấy tỉ tài sản, không thể buông tha dễ dàng như thế được, trong đó bao gồm anh ấy rất nhiều tâm huyết, Lục Phong hiện tại chỉ muốn quay về. Đến nỗi hai mẹ con Giang Hiểu Yến, lúc trước Lục Phong chết đi rồi, hai người bọn họ ngày tháng sẽ dần tốt lên, mỗi người có mỗi mệnh, Lục Phong trước đến nay cũng không phải là một người tâm địa lương thiện. Nhìn đến nước rửa bát trong nồi, Lục Phong âm thầm suy nghĩ, hay là thông qua điện giật bản thân có thể hay không trở về. Hay là uống một bữa rượu nhỉ? Uống rượu chuyện này lập tức bị anh ấy phủ quyết rồi, hiện tại cái nhà này, không có điều kiện này. " Nhìn đến trong phim rất nhiều đều là chạm vào điện mới xuyên qua, tôi có thể bỏ tay vào trong chậu nước, cho điện qua chậu nước, coi như không thành công, chạm vào điện toàn thân co quắp, cũng sẽ để bản thân thoát khỏi nguồn điện, không đến mức làm chết người. Lục Phong âm thầm gật đầu, cảm thấy đây là một biện pháp, mặc dù biện pháp này rất buồn cười, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, anh ấy đều nguyện ý đi thử xem sao. Ra khỏi phòng bếp, Lục Phong nhìn thấy 2 người đang nói to nói nhỏ chuyện gì đó, mở miệng hỏi: "Trên mặt em vết thương không có chuyện gì đi?" Giang Hiểu Yến bị sự quan tâm bất thình lình đến không biết nên làm như thế nào, trả lời: "Khá tốt". "Trong nhà còn có thuốc không? Bôi lên chút thuốc đi. " Không có, thôi đi, không có chuyện gì to tát "Giang Hiểu Yến cắn miệng do dư một lúc rồi hỏi:" Lục Phong, lúc đầu trong nhà tiền lễ hỏi, thực sự dùng hết rồi, em không có lừa anh, buổi tối hôm nay tiền mua thức ăn còn không có, tôi muốn đi xưởng điện tử mượn một ít tiền. Giang Hiểu Yến nói xong rồi, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp căng chặt thành một đoàn, đã chuẩn bị xong nghênh đón quyền cước như mưa bão của anh ấy tiến tới, nhưng mà đều không có. "Thế thì trước tiên cứ mượn đi, dù sao cũng cần phải ăn cơm, Duoduo thân thể hiện đang lớn lên, em buổi chiều vẫn cần đi làm đúng không?" Lục Phong nhìn hướng Duoduo lộ ra một nụ cười, rồi nói: "Duoduo thì ở nhà với anh đi". Mặt của Giang Hiểu Yến giãn khai ra, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin, cô ấy hiện tại cũng không biết Lục Phong rốt cuộc muốn làm sao nữa, đến nỗi mà nói anh ấy thật sự thay đổi tốt hơn rồi. Cô ấy không dám tin tưởng, đối với Lục Phong, Giang Hiểu Yến không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng rồi, không dám ôm một tia hy vọng, nếu không giây tiếp theo có thể làm cô ấy rơi vào mười tám tầng địa ngục. Giang Hiểu Yến nhìn hướng Duoduo, lập tức nghĩ đến cái gì, rất sợ hãi đem Duoduo kéo vào trong long, triều về hướng Lục Phong quát lớn: "Anh muốn làm cái gì? Anh điên rồi phải không?" "Hả?" Lục Phong chỉ là muốn giúp cô ấy trông coi đứa bé, hơn nữa tiểu gia hỏa này đích thực là rất đáng yêu, không biết tại sao cô ấy lại phản ứng lớn như thế. "Anh nếu mà dám đưa Duoduo đi bán, tôi sẽ báo cho cảnh sát, tôi mà chết, cũng sẽ kéo anh xuống địa ngục!" Giang Hiểu Yến lần đầu tiên dám đối với Lục Phong nói chuyện như thế, trong mắt tràn đầy sự kiên định, dường như đang nói với Lục Phong bản thân nói được làm được, ngoảnh đầu lại chạm một chút quả đầu nhỏ của Duoduo, ôn nhu nói: "Mẹ đi thay quần áo, một lát nữa đi công xưởng nha" Giang Hiểu Yến đi đến tổ hợp cũ rách tủ trước, mở cửa tủ ra, đem điện tử công xưởng áo khoác lấy ra, đây là chiếc quần áo tốt nhất của cô ấy, còn lại đều là lúc kết hôn mua. Duoduo nhấp nháy đôi mắt to nhìn nhìn Lục Phong, tiểu tâm cẩn thận dựa gần rồi hỏi: "Ba có phải hay không thay đổi tốt hơn rồi nha?" Lục Phong gật gật đầu nhỏ tiếng nói: "Đúng rồi nha!" "Thế ba sau này không lại đánh mẹ rồi đúng không?" "Đúng, khẳng định không đánh rồi" Tiểu gia hỏa trên mặt nụ cười đều nở ra, vẫy vẫy tay, rồi nói: "Ba lại đây". Lục Phong cúi người xuống kề lỗ tai qua, tiểu gia hỏa ở bên tai nhẹ giọng nói: "Baba, chỉ cần ngươi không đánh mẹ, thì con kêu ba là baba" Giang Hiểu Yến mặc xong áo khoác, nhìn đến Duoduo với Lục Phong xì xào bàn tán, mở miệng nói: "Duoduo, đi thôi, muộn rồi thì lại bị mắng đó". Vừa nói vừa bế Duoduo lên, đi ra khỏi cửa rồi. Lục Phong vẫn còn giữ nguyên trạng thái khom lưng, cả người sững sờ mười mấy giây, khóe miệng lộ ra một nụ cười chứa ý vị sâu xa. Lớn như thế này, vẫn chưa bị người ta kêu qua ba ba, giọng còn chứa vị sữa thật là dễ nghe. Giang Hiểu Yến mỗi ngày trời chưa sang thì đi, buổi tối tám chín giờ mới về, trong nhà rất lộn xộn, Lục Phong đứng dậy bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, đem bàn ghế toàn bộ lau sạch một lượt, đầu óc còn đang nghĩ cách trở về. Anh ấy đem toàn bộ mọi cách có thể trở về ở trong đầu sắp xếp một lần rồi, nếu có thể đến, thì chỉ có thể nói có thể trở về, sợ nhất là bản thân bị cho rằng uống rượu mà chết, bác sỹ tuyên bố mất mạng sau, trực tiếp đưa vào lò hỏa táng rồi. Nếu mà bị đốt thành tro, thì thật là xong đời rồi. Lục Phong chỉ là hy vọng bác sỹ không cần từ bỏ bản thân mình, một buổi chiều, trừ thu dọn nhà cửa, Lục Phong còn tìm thấy hai sợi dây điện, cắm vào ổ cắm điện thì có thể dẫn điện vào bồn nước rồi. Buổi tối, bên ngoài đã đen thành một mảnh, đến một ngọn đèn đường cũng không có, chỉ có thể nhìn đến chân trời một chút ánh sao, trong phòng như hoàng hôn của ánh đèn ngói làm người tâm tình có chút áp chế. Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa đang mở cửa, cửa mở ra, Giang Hiểu Yến nhìn thấy phòng ở sạch sẽ gọn gàng có chút ngơ ngẩn, cô ấy trong lòng còn ôm Duoduo, dùng áo khoác đắp cho con bé, hiển nhiên là đã ngủ rồi. "Anh làm ah?" Giang Hiểu Yến nhìn nhìn Lục Phong nói, trong âm thanh có vài phần mừng rỡ.