Ta đây chỉ thích phiêu bạc núi cao Trăm suối ngày sông xuống đồng bằng Ngàn dậm ngao du quên đi sầu Nhấc chén rượu hồng có tân nương
Nương theo gió đuổi theo mây Bốn bể trăm sông là bể nhỏ Trời cao sao đầy là mái lá Đất rộng thênh thang chính là nhà
Nhà ta lúa gạo chất đầy kho Vàng bạc trong nhà Thái Sơn thua Người ăn kẻ ở đếm không xuể Chỉ thiếu mỹ nhân cùng hưởng thụ
Thụ hưởng mình chàng có buồn không Cần ta chia sẽ bớt vơi sầu Dẫu không là mỹ nhân trát tuyệt Nhưng cũng không thua Dương Thúy Kiều.
Ta về mình có nhớ ta Ta về ta nhớ những hoa cùng người Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Lưng trời đỏ au hoàng hôn xuống Biển cả phơi thây, máu chảy loang Núi non mũ giáp vương sắc đỏ Rác thải đánh tan cả môi trường
Trường tương tư ngàn năm còn mãi Sông Hoàng Tuyền nước chảy lạnh băng Mạn đà la đỏ tươi sắc máu Cầu Nại Hà đứng đợi chờ ai.
Ai chờ ai nhớ ai mong Người đi chẳng hẹn ngày về gặp nhau Chiều chiều ra đứng ngõ trông Ngõ thì thấy ngõ nhưng không bóng người