Chương 10: Giọt máu rơi Bấm để xem Thầy Mười đang ngồi thiền định trong phòng thờ, một thằng nhóc hớt ha hớt hải chạy vào: - Sư phụ! Anh Thiên về rồi! Thầy Mười mở mắt, nhìn thằng nhóc một cách điềm đạm: - Gọi nó vào đây cho thầy hỏi việc. - Con tới rồi, thầy khỏi cho gọi. - Thiên xô cửa bước vào, vẻ hân hoan hiện rõ trên mặt. Thầy Mười cho thằng đệ tử nhỏ ra ngoài, đóng kín cửa. Căn phòng bấy giờ chỉ có hai thầy trò. Có vẻ như những gì họ sắp trao đổi ra đây bí mật lắm, không thể để cho ai biết được dù đó là người trong môn phái. - Thưa sư phụ, con đã lấy được Trấn Quái Linh Phù. - Vừa nói, Thiên vừa dâng lên bức phù cho sư phụ. Thầy Mười hai tay nâng niu bức linh phù, mắt nhìn chăm chăm vào, chỉ thiếu điều ôm hôn nó cho thỏa lòng thèm muốn. Chợt nhớ đến sự có mặt của Thiên, thầy Mười gắng kìm nén lại cảm xúc, quay qua hỏi anh: - Ông bà Cả Lợi thế nào? Họ làm sao để cho anh lấy được bức Linh Phù này? - Dạ.. Ông bà ấy chết từ hơn một năm trước rồi thầy. Vừa nghe tin như sét đánh ngang tai, thầy Mười không ngờ vị sư huynh đạo phép tài ba của mình lại đoản mạng đến như vậy. - Vì sao mà chết? - Giọng thầy Mười run run. - Con hỏi thăm được, hơn một năm trước, sau ngày rằm trung ngươn, đầy tớ trong nhà sáng đó không thấy ông bà chủ thức dậy như mọi ngày. Bà Năm Già đi vào phòng chủ, định đánh thức ông bà thì phát hiện cả hai người mặt tím tái, thân thể lạnh lờn, đã chết tự lúc nào rồi. Nhà chức trách khám nghiệm xong thì nói họ bị trúng gió mà chết. Thầy Mười nghe xong, nhắm nghiền mắt lại, hỏi đệ tử của mình: - Con nghĩ sao? - Con đương nhiên không nghĩ đó là trúng gió. Không thể nào trùng hợp một lúc trúng gió chết cả hai vợ chồng. Con đoán đó là bắt hồn trong mộng. - Giỏi lắm, đệ tử. Xem ra bấy lâu nay ta truyền dạy cho con, con đều nắm bắt rất tốt. Thầy Mười vô cùng ưng ý với nhị đệ tử của mình nhưng chỉ có điều thầy hỏi nguyên do lấy được bức linh phù thì Thiên không nói. Biết tánh thằng học trò, thầy cũng không cố gặng hỏi gì thêm. - Thưa thầy, bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì với bức linh phù này? - Ta theo dõi thiên tượng, còn đúng ba tháng nữa là đến ngày Thiên Cẩu Thực Nhật. Lúc ấy, ta sẽ dùng phép Phá Yểm để đốt bỏ linh phù này, giải thoát cho Ma Quân. Lúc đó, ta sẽ có được Ma Quân để sai khiến. Được như vậy thì thầy trò ta muốn gì mà không được. Thầy Mười cười lên khanh khách, giọng cười đắc ý đáng sợ vô cùng. Nhìn Thiên, thầy tiếp tục dặn dò: - Trước khi phá trận, ta phải luyện cho thành bùa trấn mệnh, nếu không, với tuổi già của ta, e rằng không chịu được trận phép này. Ta phải bế quan một trăm ngày để tu luyện, mọi chuyện của môn phái, ta giao lại hết cho con. - Sư phụ yên tâm, con sẽ làm tốt. Lại nói về Hai Linh, khi trở về không còn thấy người yêu đâu nữa, cô hoang mang đi tìm. Cô cho người thăm dò, hỏi han muốn giáp hết lục tỉnh Nam Kì, thậm chí thuê cả những thám tử giỏi nhất Sài Thành đi tìm kiếm nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Cô như kẻ mất đi một nửa linh hồn. Linh cảm rằng sự biến mất của Thiên có liên quan đến vật gia bảo nhà mình, cô vội chạy đến, mở chiếc rương ra xem: Cũng may, linh phù vẫn còn đó. Cô cầm tấm vải lên, hình như có gì khác lạ. Góc trên bên phải của bức linh phù vẹn nguyên như chưa hề bị sứt mẻ. Vậy là linh cảm của cô đã đúng. Người cô yêu đã đánh tráo bức linh phù rồi bỏ trốn. Thiên vốn tính xảo quyệt, lại tinh tường nên làm giả bức linh phù không khó. Anh ta đinh ninh rằng Hai Linh sẽ không nhận ra nhưng anh ta đâu ngờ rằng bức linh phù thật ở góc trên bên phải có một chút xíu phần mép bị cháy xém, phạm vô trong. Ấy là do ngày còn nhỏ, Hai Linh lén mở rương lấy linh phù ra xem. Vì trong đêm tối không thấy rõ, cô đưa bức linh phù sát ngọn đèn nên bị cháy xém. Bữa đó, Hai Linh bị một trận đòn nên thân từ tía. Sự việc đó không ai biết được, dấu vết bị xém cũng rất khó nhìn ra. Thiên làm giả được bức linh phù nhưng lại không làm giả dấu vết này. Vậy là hết, hết tình, hết nghĩa, hết nhân duyên. Nỗi đau đớn dâng lên đến tột cùng, cô khóc nức nở, khóc đến ói cả mật xanh. Mấy hôm nay cô chẳng màn đến chuyện ăn uống, bởi thấy cái gì cũng tanh, cũng ngán nhưng cô nào có để ý đến sức khỏe của mình, chỉ một lòng tìm kiếm người yêu. Nay nhận ra chân tướng, đất trời như sụp đổ. Cô thả dòng cảm xúc theo tiếng khóc dâng trào rồi ngất đi lúc nào cũng không hay. Tỉnh lại, Hai Linh thấy thầy Ba Nghĩa đang bắt mạch cho mình. Đây là người thầy thuốc thân cận của gia đình cô từ mấy chục năm nay. - Cô Hai à, cô cho người làm ra ngoài hết đi! Tui có chuyện muốn nói. - Thầy Ba nhỏ giọng, nói vừa đủ cho Hai Linh nghe. Cô liền ra hiệu cho bọn con Thơm, thằng Tí ra ngoài. Tội nghiệp, sáng giờ vì cô mà hai đứa nó đứng ngồi không yên. Giờ bị cô đuổi ra, nó đi mà ấm ức. - Có chuyện gì, chú Ba cứ nói đi. Bộ con mắc bệnh gì nặng lắm hả chú? - Ờ.. Không phải là bệnh, mà là.. - Là gì? Chú nói lẹ đi! - Cô Hai, cô có thai rồi. Ba tiếng "có thai rồi" như một nhát búa bổ thẳng vào đầu cô. Tên tình lang bội bạc ra đi để lại giọt máu rơi này. Giờ đây, cô phải đối diện làm sao với họ hàng thân tộc, với hàng xóm láng giềng? - Chú Ba làm ơn giữ kín chuyện này dùm con nghen! - Cô Hai yên tâm, tui biết mình phải làm gì mà. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ, cô làm sao với cái thai này? - Con cũng chưa biết, có lẽ con sẽ lên Sài Gòn để dưỡng thai rồi sinh luôn ở đó. Đây là con của con, dù nó có cha hay không con cũng nhất định phải sinh ra và nuôi dạy cho tốt. Nói là nói vậy nhưng sức lực đâu mà thực hiện kế hoạch của mình. Kể từ khi biết mình mang thai, dẫu cố gắng giữ tốt tâm trạng nhưng sức khỏe Hai Linh càng ngày càng tệ. Cô cứ tưởng đó là do ốm nghén nhưng không phải. Cô đâu biết rằng bức linh phù ngoài tác dụng trấn quái thì cũng là để trấn mệnh cho cô. Cô sinh ra với số phận gắn liền với nó. Vật còn, người còn; vật mất, người mất. Giờ bức linh phù đã rơi vào tay kẻ xấu, tính mệnh của cô như đèn treo trước gió. Giữ mạng sống còn khó, làm sao giữ được đứa con này?
Chương 11: Gặp lại gã sở khanh Bấm để xem Đã hai tuần trôi qua từ khi biết mình mang thai, sức khỏe của Hai Linh càng ngày càng suy giảm, lại thêm những cơn buồn nôn ốm nghén liên tục kéo đến khiến cô gầy yếu, xanh xao. Mọi việc trong nhà cô giao phó lại hết cho người làm, cô dành hầu hết thời gian của mình để ăn uống, nghỉ ngơi, tìm hiểu xem phải bồi bổ cơ thể thế nào cho thai nhi được khỏe mạnh mà ra đời. Vết thương trong lòng cô cũng tạm cất ở một góc, dù nó vẫn đau âm ỉ nhưng cô cũng còn đủ lí trí để kiềm nén lại. Giờ đây, đối với cô, con là tất cả. Hai Linh đang ăn dở chén canh gà tẩm bổ, bỗng có một người đàn ông tuổi chừng ba mươi mấy xuất hiện trước mặt cô. - Chào cô. - Anh là ai? - Hai Linh ngạc nhiên vì sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt này. - Dạ.. Cho phép tui được hỏi, cô có phải là cô Hai Linh, người yêu của cậu Thiên không? Nghe nhắc đến cái tên này, tự nhiên cô thấy choáng váng vì bất ngờ. Một gã đàn ông bội bạc bấy lâu nay cô ra sức cho người tìm kiếm mà không thấy tin, nay lại được nhắc đến bởi người đàn ông lạ mặt. - Anh quen biết Thiên à? - Hai Linh cố trấn tĩnh để tiếp tục câu chuyện. - Tôi là Nhân, sư huynh của Thiên. Quả thật người đàn ông này đưa cô đi đến bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những câu nói tuy ngắn gọn của anh ta nhưng chứa đựng những thông tin mà cô khát mấy tháng nay. Thật ông trời có mắt, đã để cô tìm ra manh mối. À, không, phải nói là đã để manh mối tìm đến cô. Nhưng sự đời nào có trùng hợp bao giờ, cũng như những chuyện thế này ắt có ẩn tình trong đó. Nhân, đại đệ tử của thầy Mười, nhập môn trước Thiên rất lâu nhưng khí chất không bằng, học phép thuật bùa chú cũng chậm hơn Thiên. Còn Thiên tuy nhập môn sau nhưng thông minh vốn sẵn tính trời, lại thêm sự xảo quyệt, tinh tường nên vượt trội hơn hẳn, được thầy ưu ái hơn hẳn. Ngày hôm đó, núp ngoài cánh cửa phòng thờ, Nhân đã nghe hết câu chuyện của thầy Mười nói cùng Thiên. Anh ta biết rằng nếu ngồi một chỗ an phận, chờ thầy Mười và Thiên phá xong trận, giải thoát cho Ma Quân thì cũng là lúc anh ta không còn chỗ đứng trong môn phái. Vì thế, Nhân nói dối với Thiên là về quê thăm người bà con nhưng thực chất là đi điều tra xem Thiên làm sao có được Trấn Quái Linh Phù. Lần theo manh mối ông bà Cả Lợi mà mình nghe trộm được, Nhân tìm đến xứ Định Tường. Rất dễ để hỏi ra mối quan hệ của Linh cùng nơi cô ở và đó là lí do hôm nay Nhân có mặt ở đây. Chỉ cần nói cho Linh biết chỗ ở của Thiên, cô sẽ nhất định đến tìm Thiên và sẽ có sóng gió nổi lên. Biết đâu, cô gái này sẽ tìm đến và quậy phá một trận cho tên sư đệ đáng ghét kia thân bại danh liệt, mất mặt với cả môn phái và mọi người. Đúng như Nhân dự đoán, Hai Linh nghe được tin tức của Thiên thì liên tục hỏi tới để biết được địa chỉ chính xác của Thiên. - Cảm ơn anh Nhân đã đến để cho tui biết tin về con người bội bạc kia. Ngày mai, tui sẽ khăn gói lên Sài Gòn tìm hắn. - Hai Linh đưa mắt nhìn về phía trời xa, ánh mắt hằn lên vẻ căm phẫn. Hai hôm sau, Thiên đang kiểm tra các sư đệ đồng môn luyện võ thì có người vào báo tin: - Anh Thiên, ngoài phòng khách có cô gái đang chờ anh. Cô ấy nói hôm nay nhất định phải gặp anh mới được. Thiên lấy làm lạ vì trước giờ đâu thường qua lại với con gái bao giờ, sao nay lại có người tìm? Chẳng lẽ là.. Không, Hai Linh làm sao biết anh ở đây mà tìm đến. Nhưng Thiên đã lầm, cô gái ngồi trong phòng khách đích thị là Hai Linh. Thiên bước ra, gặp cô, một sự hổ thẹn dâng lên khiến anh không nói được lời nào. Hai Linh nhìn anh, cô cũng không nói được gì. Một mớ cảm xúc rối loạn đan xen, sự căm phẫn hòa lẫn với nhớ mong, tình yêu tan dần trong thù hận. Hai Linh nhìn Thiên bằng ánh mắt đau đớn nhất. - Tại sao em biết anh ở đây? - Cuối cùng Thiên cũng lên tiếng để phá tan bầu không khí nặng nề. - Điều đó không quan trọng. Quan trọng anh là một kẻ sở khanh, bỉ ổi, hạ lưu, đê tiện. Anh lợi dụng tình cảm của tui để cướp lấy bảo vật nhà tui. Bao nhiêu uất ức mấy tháng nay, Hai Linh đem ra chửi cho thỏa. Thiên nghe vậy cũng thấy nhẹ lòng. - Em cứ chửi đi. Anh đang nghe! Câu nói nhẹ nhàng của Thiên càng làm Hai Linh tức giận hơn. - Tại sao lại đối xử với tui như vậy? - Hai Linh hỏi trong đau đớn. - Đơn giản thôi, vì anh xuất hiện trong cuộc đời em là để lấy bức linh phù. - Khốn nạn! - Hai Linh tát một cái thật mạnh vào mặt Thiên. Anh không cảm thấy đau vì cô làm gì đủ sức làm cho anh đau, ngược lại, anh cảm nhận được hơi lạnh bất thường từ bàn tay cô. - Sao tay của em lạnh vậy? - Thiên bất ngờ nắm chặt tay cô - Cả người cũng lạnh nữa! - Anh ôm chặt cô để cảm nhận. - Buông tui ra, đồ khốn nạn! Tui lạnh hay nóng cũng không liên quan gì đến anh. Hai Linh vừa vùng vẫy vừa tiếp tục chửi rủa nhưng Thiên không còn nghe thấy nữa. Anh đang chú tâm vào cơ thể lạnh giá của cô. Anh cảm nhận được dương khí từ người cô rất yếu ớt, chỉ một vài luồng mỏng manh. - Em nghe anh hỏi nè! Từ lúc anh đi tới giờ, em có tiếp xúc với ai lạ mặt không? Có gặp ma quỷ gì không? - Thiên nóng ruột hỏi dồn. - Bớt hỏi xàm, bớt giả từ bi đi. Anh có quan tâm, tui cũng không tin đâu. Lòng tin của tui đối với anh đã mất từ lúc anh đi rồi. - Em muốn chửi thì chửi, nhưng trả lời câu hỏi của anh trước đã. - Không có! Thiên không nhịn được cười bởi ẩn sâu trong cái tính bướng bỉnh bá đạo của cô vẫn còn chút ngoan ngoãn nghe lời anh. Nếu Hai Linh không gặp chuyện gì, sao cơ thể cô lại kì lạ đến như vậy? - Tui đến để lấy lại bức linh phù nhà mình. - Không được! - Tại sao không được? Nó là tài sản của gia đình tui đó. Anh đừng quên, anh mới là kẻ ăn cắp. - Uhm, anh nhớ chứ. Và anh cũng nhớ bây giờ bức linh phù đó thuộc về anh. - Trơ trẽn! - Nãy giờ em chửi anh hơi bị nhiều rồi đó. Em để dành sức lực đi. - Tui sẽ trình chánh quyền, họ sẽ bắt anh bỏ vào tù vì tội ăn cắp. - Chứng cứ đâu? Mà cho dù có chứng cứ, em nghĩ chánh quyền sẽ bỏ tù kẻ ăn cắp một tấm vải rách à? Thiên cười hả hê còn Hai Linh tức điên người. Nhưng anh ta nói đúng, với cô đó là bảo vật nhưng với người ngoài thì nó khác chi một tấm vải vô giá trị? Đến giờ phút này, Hai Linh không còn gì để nói. Cô hoàn toàn bất lực rồi. Sự có mặt của cô ở đây cũng trở nên thừa thải. Kẻ thay lòng, nói nữa cũng ích chi? Hai Linh lặng lẽ quay đi, cô lê bước nặng nề ra khỏi cửa. Một chuyến đi dài khiến cô sức cùng lực kiệt, cô biết mình sắp ngất đi cũng cố gắng dùng hết hơi tàn để bước ra khỏi tầm mắt của Thiên. Cô dù có chết cũng không chết trước mặt gã bội bạc kia. Vừa qua khỏi khúc cua đầu ngõ, Hai Linh ngã gục bên đường. "Cuộc sống này đau đớn, mệt mỏi quá rồi, làm sao mẹ có thể bước tiếp đây?"
Chương 12: Âm mưu đen tối Bấm để xem - Má.. Tía vừa mới đánh con hết 3 roi, bầm xanh luôn rồi nè! Cô gái nhỏ tầm bảy tám tuổi vừa mếu máo, vừa đưa mông cho má xem. Người phụ nữ thấy con gái bị đòn cũng xót dạ, bà lấy dầu thoa cho nó. - Sao mà bị đòn? Nói má nghe coi! - Con có làm gì đâu, con chỉ mở cái rương báu của tía ra coi thôi. - Ờm, lén mở cái rương ra thôi hả? Vậy mà cũng đánh con gái cưng của tui, cha già này thiệt tình! - Dạ, tía thiệt tình á. Cháy xém có một chút mà đánh con quá trời. Hụ.. hụ.. hụ.. Nói đến đây, cô bé khóc to hơn. Người mẹ giật mình hỏi: - Con nói sao? Con làm cháy tấm vải trong rương luôn à? - Dạ, nhưng con thề là chỉ cháy có một chút xíu thôi hà. Mà tía quánh con bầm tím hết cái mông. - Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Con tui! Mày có biết mày mém chút gây họa sát thân luôn không Linh? Tới đây thì bà mẹ không thể bênh nổi đứa con gái nghịch ngợm nữa rồi. Nhưng dù giận đến mấy, bà cũng cố dằn lòng để dạy con: - Con phải nhớ thật kỹ, vật ở trong rương là cực kì quan trọng, không được làm mất cũng không được làm hư. Nếu không, con sẽ.. - Con sẽ sao hả má? - Cô bé tròn xoe mắt. - Ờ.. sẽ chết queo rồi biến thành con ma xấu quắc luôn. Ghê không? Cô bé le lưỡi, lắc đầu kinh hãi: - Con không muốn làm con ma xấu quắc đâu. Con sợ lắm! - Sợ thì đừng có phá phách nữa, biết chưa? - Dạ biết. Ngoài sân có tiếng mấy đứa trẻ gọi ơi ới! - Linh ơi, đi chơi bắn súng với tụi tao nè! Cô bé chạy nhanh ra cửa? - Tụi bây đi cắt tàu lá chuối chưa? Một thằng bé trong đám trả lời: - Chưa? - Chưa vậy lấy gì làm súng mà bắn. - Thì bởi vậy tụi tao mới lại kiếm mày nè. Mày xin má mày cho tụi tao ít tàu lá chuối đi! Vườn chuối nhà mày bự tổ chảng, tụi mình xin mấy lá là đủ chơi rồi. - Ờ, chờ tao chút. Cô bé Linh chạy vào xin phép má rồi dẫn bọn trẻ vô vườn chuối sau nhà. Bắn súng là cái trò mà Linh thích nhất. Bọn trẻ sẽ lấy tàu lá chuối, rọc bỏ hết phần lá chỉ lấy phần cọng ở giữa rồi chọn lấy khúc cọng to ở đầu cuốn lá, cắt một đoạn tầm nửa thước. Xong, bọn trẻ lấy dao khứa vào phần trên của cọng chuối một khoảng tầm năm đến bảy phân, nhưng khứa không đứt, phải chừa cho nó dính một ít vào cọng chuối. Khứa khoảng bốn năm nhát như vậy. Xong, thế là cây súng đã hoàn thành. Lúc bắn nhau, mấy đứa nhỏ chỉ cần xếp dựng đứng mấy lát đã khứa lên rồi dùng tay gạt mạnh theo chiều xuôi, mấy lát ấy đập xuống cọng chuối tạo ra tiếng kêu "bóc.. bóc.." giòn tan. Mấy đứa nhỏ mặc định đó là tiếng súng. Và thế là tụi nó vác súng đi bắn nhau inh ỏi từ đầu xóm chạy tới cuối xóm. Chơi chán, cũng tới giờ cơm chiều, cô bé Linh chạy về nhà. Cô gọi má nhưng không thấy má trả lời, kiếm tía cũng không thấy tía đâu. Cô hoang mang chạy vào phòng tía má, một cảnh tượng kinh hãi hiện ra trước mắt cô bé. Tía má cô nằm trên giường, xung quanh máu đọng thành vũng. Họ đã chết từ bao giờ. - Tía.. Má.. Linh gào lên. Tiếng gào inh ỏi cả căn phòng nhỏ. Linh giật mình tỉnh giấc, cô bật ngồi dậy. Thì ra chỉ là một giấc mơ tái diễn lại tuổi thơ cô. Hư có, thật có, hư hư thật thật, thật thật hư hư, rốt cuộc là ý nghĩa gì? Nghĩ đến đó, đầu cô đau như búa bổ. Hai Linh cố nhớ lại chuyện mình đã xảy ra với mình.. "Hình như mình đã ngất đi bên đường. Rồi sau đó.. Đây là đâu?" - Cô tỉnh rồi à? Hai Linh nhìn ra cửa, theo tiếng người đàn ông gọi mình. - Anh là.. - Là Nhân đây, cô quên rồi sao? - À, anh là sư huynh của Thiên. Cảm ơn anh đã cứu tui. Tui đã ngủ bao lâu rồi? - Hết một ngày một đêm rồi. - Lâu đến vậy sao? Thôi, tui xin phép ra về. Ơn nghĩa của anh, tui nhất định quay lại đền đáp. Hai Linh bỏ chân xuống giường, định bước đi thì cô lại thấy đầu choáng váng, đứng cũng không vững. Nhân đỡ cô ngồi xuống giường, ân cần, nhẹ nhàng: - Cô Hai à, cô ở lại nghỉ ngơi thêm ít lâu cho khỏe trở lại. Hơn nữa, thai của cô bị động, cô phải nằm một chỗ để nghỉ dưỡng, nếu không e không giữ được đứa nhỏ. Hai Linh nghe Nhân nói vậy, thì ngạc nhiên: - Anh cũng biết tui đang có thai sao? - Ha.. ha.. Cô Hai lại quên nữa rồi. Tui là sư huynh của thằng Thiên thì đương nhiên cũng là thầy thuốc đó. Cô yên tâm ở đây tịnh dưỡng đi, tui sẽ giúp cô bốc thuốc. Bảo đảm một tuần là mẹ con khỏe mạnh. - Anh Nhân à, anh làm ơn đừng nói cho hắn ta biết tui có thai nhe! Tui không cần con người bội bạc đó đâu. - Cô Hai yên tâm, tánh tui đó giờ không có nhiều chuyện đâu. Mà thằng Thiên này cũng thiệt tình, đã ở đây có người vợ sắp cưới đẹp nhứt xứ rồi mà còn lừa gạt tình cảm của cô. Tui là sư huynh nó cũng thấy hổ thẹn lây. - Anh nói sao? Thiên đã có vợ sắp cưới rồi ư? - Đúng vậy, đó là cô Thiên Lí, cô ca sĩ nổi tiếng nhứt ở phòng trà Tự Do. Vừa đẹp, vừa ca hay. Thằng Thiên mê tít thò lò. Từng lời nói của Nhân như từng vết cắt sâu vào tim Hai Linh. Đất trời cuồng quay, cô không còn nghĩ được gì nữa, một màu tăm tối vây kín cả tâm hồn. - Anh Nhân, tôi muốn nghỉ ngơi. - Được, cô Hai cứ nằm nghỉ đi. Tui đi nấu chút cháo cho cô ăn lót dạ. Nói xong, Nhân bước ra ngoài. Khép cánh cửa lại, anh nở nụ cười thỏa mãn. "Thiên, mày cướp địa vị, danh vọng của tao thì tao cướp vợ con mày. Vợ mày, tao sẽ làm bùa cho nó thành hình nhân để tao sai khiến. Còn con mày.. chờ thêm ít tháng nữa đủ tay đủ chân, tao sẽ trục nó ra để luyện Quỷ Linh Nhi. Lúc đó, chấp mười thằng như mày cũng không đấu lại tao. Ha.. ha.. ha.." Giọng cười của Nhân càng lúc càng trở nên ma quái, kinh dị. Thì ra thứ đáng sợ nhất không phải là ma quỷ mà là con người.
Chương 13: Hối hận muộn màng Bấm để xem - Xong rồi đó, cô đi thử xem có còn đau không? Thiên vừa nắn gân lại cho cái chân bị trật của cô Thiên Lý. Cô ca sĩ bước vài bước khập khiễng rồi ngồi dựa xuống ghế. - Đúng là bớt đau hẳn nghen. Cảm ơn thầy Thiên. Thầy trị bệnh thiệt là tài đó. - Cô Thiên Lý quá khen, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi thì có tài cán gì đâu. - Thầy chẳng những có tài, đẹp trai mà còn khiêm tốn nữa. Chắc là.. con gái nó theo dữ lắm phải không nè? Thiên Lý nói bông đùa gạ gẫm mấy câu ra chiều đưa đẩy. Thiên cười trừ: - Chèn ơi, có cô nào thèm theo tui đâu. Có vong theo thì có á. Mỗi lần tui trị bệnh tà cho ai, trục được cái vong nào là thu phục vong đó. Giờ xung quanh tui đầy vong. Ha.. ha.. ha.. - Ý, thầy Thiên nói làm tui sợ quá hà! Thiên Lý nép sát vào người Thiên, người cô run lên bần bật, tay cô ôm chặt anh. - Không sao đâu mà, cô yên tâm đi. Có tui ở đây, đám vong không làm bậy hay chọc phá gì ai đâu. Thiên cố gỡ tay Thiên Lý ra khỏi eo mình nhưng một mùi hương trên tóc cô thoảng qua làm anh có chút ngây ngất. Nhất thời không cử động được gì, hai người cứ thế mà ôm nhau một hồi lâu. Soạt.. Cánh cửa mở toang, Hai Linh đứng sừng sững nhìn vào đôi nam nữ đang ôm nhau say đắm, ánh mắt cô bừng lên lửa hận thù. Tiếng động làm Thiên tỉnh lại, nhìn ra cửa thấy Hai Linh, anh vội đẩy Thiên Lý ra khỏi lòng mình. Chưa kịp để Thiên nói lời nào, Hai Linh xông đến tấn công, hai tay cô ôm cổ của Thiên Lý mà bóp chặt. Cô cũng không nói gì, chỉ gầm gừ trong cổ họng. Sự việc xảy đến quá bất ngờ, Thiên vội lao đến để can ngăn. Anh nắm tay Hai Linh gỡ ra nhưng hình như cô khỏe hơn bình thường, bàn tay cô lạnh và cứng như băng. Thiên cố hết sức đẩy Hai Linh ra khỏi người của Thiên Lý. Sức lực của một võ sư cao to như anh thật không phải là vừa. Hai Linh té về phía sau, bụng cô đập mạnh vào cạnh bàn, cô ngã quỵ xuống. Thấy cô té ngã, lòng Thiên đau xót vô cùng, anh chạy đến để đỡ cô nhưng người đàn bà này hình như đã không còn lí trí. Cô tiếp tục bật dậy như chưa hề bị chấn thương gì, cô lao đến bóp cổ anh, tròng trắng trong mắt cô hằn lên những đường máu đỏ tươi trông ghê rợn vô cùng. Cô gầm gừ như một con thú dữ, lấy hết sức lực như muốn giết chết người đàn ông bội bạc này. Nhưng sức lực còn lại của cô quá yếu ớt so với một võ sư như Thiên. Anh đứng yên chịu đựng cú tấn công của người tình. Tiếng gầm gừ trong họng cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Hai Linh gục xuống ngực người đàn ông mà cô hận thấu xương. Thiên thở dài, cuối cùng cô cũng chịu êm, anh bế cô lên, chợt thấy bàn tay mình ướt đẫm. Máu! Là máu! Máu tuôn ra rất nhiều, ướt hết chiếc quần lụa trắng của Hai Linh, máu đọng thành vũng to trên sàn nhà. Lúc nãy anh chỉ nhìn vào khuôn mặt thất thần của cô nên không để ý bên dưới nên cảnh tượng hiện giờ làm anh hoảng hốt tột độ. Thiên vội kêu xe đưa Hai Linh vào bệnh viện, anh biết rằng đây không phải là máu chảy ra từ vết thương thông thường. Hai tiếng trôi qua, Thiên ở bên ngoài thấp thỏm lo âu. Cuối cùng thì bác sĩ cấp cứu đã ra ngoài, bác sĩ muốn gặp Thiên để trao đổi. - Anh là chồng của cô gái này? - Thưa.. phải ạ. - Thiên ấp úng một lúc rồi cũng thừa nhận. - Chia buồn cùng anh, đứa con trong bụng vợ anh đã mất rồi. Chúng tôi cố gắng hết sức cũng không giữ được. Chấn thương quá mạnh. Ngay cả tính mệnh vợ anh cũng đang nguy kịch. Từng lời nói của bác sĩ như sét đánh ngang tai. Thiên không thể đứng vững được nữa, anh khuỵu gối, quỳ gục xuống đất. "Trời ơi! Tui vừa làm ra chuyện gì đây? Tui giết vợ tui, tui giết con tui rồi!" Thiên đau đớn lao vào phòng bệnh, Hai Linh nằm bất động trên giường như một cái xác lạnh cứng. Hơi thở cô rất yếu ớt, tính mệnh tưởng chừng như ánh đèn dầu loe loét đung đưa trước cơn bão tố cuồng phong đang kéo đến, không biết sẽ tắt lúc nào. - Linh ơi! Em tỉnh lại đi. Em tỉnh lại đi mà. Anh van em đó. Em tỉnh lại đi, anh sẽ để cho em giết chết anh cho hả giận. Em đừng trừng phạt anh bằng cách này, đau đớn cho anh lắm Linh ơi! - Thiên vừa khóc vừa gào đến lạc giọng - Tại sao em có thai mà không cho anh biết? Tại sao em tàn ác quá vậy? Để anh tự tay giết con mình? Ông trời ơi.. Tại sao lại đối xử với tui như vậy? Thiên gào khóc, anh chưa bao giờ đau đớn đến như vậy. Thì ra lúc mất đi thứ gì rồi mới biết được nó có quan trọng với mình hay không. Bấy lâu nay, Thiên luôn xem tiền tài, địa vị là mục tiêu phấn đấu, là thứ quan trọng nhất đời anh. Vì thế, anh bất chấp thủ đoạn lừa gạt tình cảm của Hai Linh để chiếm cho được bức linh phù. Nào ngờ đâu anh đã sa vào lưới tình mà chính tay anh giăng bẫy. Đáng tội hơn, anh sa vào lúc nào cũng không hay. Phải đợi đến nước này, con mất, vợ đang một chân ở quỷ môn quan thì anh mới nhận ra đâu là chân ái? Đã quá muộn rồi..
Chương 14: Trấn Quái Linh Phù Bấm để xem Hơn một tuần trôi qua, Hai Linh đã xuất viện và dưỡng bệnh tại nhà Thiên. Nhưng từ lúc tỉnh lại biết tin mình bị sảy thai, cô không nói lời nào. Nét mặt cũng trắng bệch, vô hồn. Còn Thiên, anh thu xếp việc trong môn phái và nhờ đại sư huynh thay anh tiếp quản để anh chuyên tâm ngày đêm chăm sóc người tình. Anh bắt mạch, hốt thuốc, sắc thuốc rồi mớm từng muỗng thuốc cho cô. Anh đút thuốc cô vẫn uống, anh đút cháo cô vẫn ăn nhưng cô chưa bao giờ nói với anh dù chỉ một lời và cũng chưa bao giờ nhìn anh dù chỉ một lần. Ánh mắt cô vô hồn, luôn nhìn về xa xăm. Ngay cả việc anh đem cô đi tắm rửa, cô cũng im thinh không phản ứng gì. Điều này đối với Thiên là một sự trừng phạt lớn. Lòng anh đau như muối xát kim châm. Anh biết rằng mình đang nhận quả báo cho những chuyện xấu xa trước đây anh đã làm. Giờ đây, mỗi buổi chiều, Thiên đều dẫn Hai Linh vào chùa Long Ẩn để nghe tiếng kệ lời kinh. Mỗi lúc quỳ trước Phật đài, anh chỉ xin cho người anh yêu được bình phục, mọi hậu quả xin cho mình anh lãnh lấy. Về nhà, Thiên cũng thả hết những vong hồn mà anh bắt làm âm binh, tụng kinh siêu độ cho họ được giải thoát. Cuộc sống của anh giờ đây khác trước vô cùng. Nếu Thiên an phận với cuộc sống mới bao nhiêu thì Nhân lại mãn nguyện với địa vị mới bấy nhiêu. Thật không uổng phí anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức, tính toán các đường để hạ tên sư đệ của mình. Thông đồng với cô ca sĩ Thiên Lý dùng bùa yêu để giăng bẫy Thiên. Bỏ bùa mê để khống chế, thao túng Hai Linh khiến cô trở thành một hình nhân vô cảm giết người. Duy chỉ có một điều thất bại không lường trước được là không thể trục được cái thai của Linh ra để luyện Quỷ Linh Nhi. Nhưng dù sao giờ đây Nhân cũng đã được toại nguyện. Đợi thêm ít lâu, khi sư phụ bế quan tu luyện xong. Người cùng sư phụ giải thoát Ma Quân sẽ là anh. Lúc đó, anh cũng có thể khống chế Ma Quân, thiên hạ này còn sợ không nắm được sao? Còn Hai Linh, có lẽ cú sốc mất con quá lớn khiến cô trở nên trầm cảm. Dẫu Thiên có cố gắng bao nhiêu thì sự bù đắp đó cũng chưa thể phá tan được tảng băng lạnh giá trong lòng cô. Cô như một cái xác không hồn, dẫu có đi đứng thì cũng chỉ như con rối được điều khiển bởi một pháp sư. - Vợ à, em nhìn kìa, hoàng hôn có đẹp không? - Thiên vừa hỏi, vừa chỉ tay về phía xa. Ánh tà dương đỏ rực một góc trời. Hai Linh im lặng, cũng không đưa mắt nhìn. Nhưng Thiên không hề bỏ cuộc, anh đã đổi cách xưng hô và gọi cô là vợ. Tự trong lòng mình, anh đã xem cô là vợ rồi. Bằng mọi giá, anh phải xốc lại tinh thần, phải đem cho bằng được cô Hai Linh hoạt bát, đáng yêu, bướng bỉnh, bá đạo của ngày xưa trở về. Đứng từ phía sau, Thiên vòng tay ôm lấy vợ: - Vợ ốm đi nhiều quá rồi nè. Phải ăn uống nhiều vô. Tí nữa về anh làm món mà vợ thích nhất: Canh chua, cá kho tộ, chịu không nè? Hai Linh vẫn không trả lời. - À, không chịu hả? Không chịu thì anh làm món khác. Để coi.. Lẩu mắm được không? Anh làm món đó hơi bị ngon à. Thiên cười khúc khích, anh đặt một nụ hôn lên tóc Linh. Thật tội, sự nhiệt tình của anh lại một lần nữa được đáp trả bằng ánh mắt vô hồn. Cô quay lại, nắm tay Thiên gỡ ra khỏi eo mình rồi một mình cô bước về phía trước. Ánh hoàng hôn dần tắt như sức sống của cô dần tàn. Bỗng cô nghe một tiếng "vụt..", âm thanh của một thanh đao chém nhanh trong gió. Hai Linh giật mình quay lại, Thiên đang bị tấn công bởi một nhóm bốn người đàn ông bịt mặt. Hai Linh chau mày, cuối cùng thì ánh mắt của cô cũng đã cử động và nhìn về phía anh. Cô hoảng sợ, dõi theo từng đường quyền của Thiên. Anh tả xung, hữu đột, cũng đánh được hai tên ngã lăn ra đất. - Coi chừng! - Hai Linh hét lên. Thiên theo tiếng thét của cô mà né được nhát chém từ phía sau của một tên trong số đó. Anh tung cước, đá cho hắn một cú văng ra xa, người một nơi, đao một ngã. Tên còn lại cũng hoảng sợ mà bỏ chạy. Hai Linh chạy nhanh đến, ôm chầm lấy anh, khóc nức nở. Cuối cùng thì cô cũng chịu lên tiếng rồi. Thiên mừng như bắt được vàng. - Vợ lo cho anh hả? Vợ chịu nói chuyện, chịu tha thứ cho anh rồi hả? Không thèm trả lời câu hỏi của Thiên, Hai Linh cứ khóc, khóc cho trôi đi bao niềm uất ức tích tụ bấy lâu nay. Màn đêm buông xuống, Thiên cõng Hai Linh trên vai. Đoạn đường về nhà còn hơn ba cây số nhưng anh chẳng hề thấy xa, thấy mệt. Anh chỉ thấy hạnh phúc. Cuối cùng thì Phật trời đã nghe được tiếng lòng của anh, chấp nhận sự quay đầu của anh mà cho anh một cơ hội hoàn lương. - Vợ, em có đói không? - Có. - Vậy em muốn ăn gì? - Lẩu mắm. - Trời đất, giờ này đòi ăn lẩu mắm cho chậm tiêu chết hay chi bà? - Hồi nãy ai nói nấu lẩu mắm cho tui ăn? - Hai Linh chau mày, bắt bẻ. - Hồi nãy là còn sớm, bây giờ trễ rồi. Sức khỏe vợ đang yếu nè, ăn mấy thứ chậm tiêu vô là bệnh nữa. Ngoan, nghe lời anh đi. Giờ anh cõng vợ lại gánh hủ tiếu gõ này, bao ngon luôn. Vợ ăn thử đi, không ngon, vợ hỏi tội anh cũng được. - Hứ, ai đâu mà dám hỏi tội cậu Thiên, cậu giận lên, cậu cho âm binh vật chết à. - Ái cha cha.. Bữa nay biết nói móc nói mỉa nữa ta? Mồm mép đanh đá gớm! - Hứ! Tiếng hứ của Hai Linh vẫn giòn tan như ngày nào. Thiên chợt nhớ đến những kỉ niệm lúc trước thật hạnh phúc làm sao. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy hối hận vì mình đã quá tham lam mà sinh ra ngu si, khờ dại. Đem tấm chân tình quý giá đổi lấy thứ địa vị phù du. Thật may ông trời đã kịp cho anh quay đầu. Nếu muộn hơn, nếu để mất Hai Linh, có lẽ anh không còn lí do để sống tiếp nữa. Nghĩ ngợi một hồi, Thiên nhớ lại Hai Linh đang trên vai anh sao đột nhiên lại im lặng. Lẽ nào cô đã ngủ quên? - Vợ ơi! Vợ à! Em ngủ rồi à? Vẫn không có tiếng đáp trả. Thiên cảm thấy cơ thể Hai Linh áp sát vào lưng anh mỗi lúc một lạnh hơn, hơi thở của cô cũng yếu dần đi. Linh cảm được chuyện chẳng lành, anh cõng cô chạy nhanh về nhà. Ngay chiếc bàn lớn giữa nhà, Thiên thấy có một ông cụ râu tóc bạc phơ ngồi chờ sẵn. Chưa để anh hết ngạc nhiên, ông cụ đã lên tiếng trước: - Tui đợi cậu từ chiều đến giờ. Con Linh yếu như vậy mà cậu còn đưa nó ra ngoài. Bây giờ sắp mất mạng rồi đó. Còn không mau đặt nó nằm xuống cho ta cứu chữa. Thiên như bị thôi miên bởi lời nói của ông cụ. Ông nói sao, anh đều răm rắp làm theo. Ông cụ lấy trong túi ra một sợi dây cà tha ngũ sắc có mấy đốt bằng vàng đặt lên ngực Hai Linh. Đoạn, ông ra trước bàn thờ khấn vái xong, xá ba xá, đốt một mảnh giấy vàng để lấy tro hòa vào chén nước cho Hai Linh uống. - Bây giờ ta tạm giữ được ba hồn của nó ở đây. Bảy vía còn lại, cậu phải kiếm cho bằng được Trấn Quái Linh Phù về để làm lệnh triệu tập thì mới thu hồi được. Nó sống hay chết là phụ thuộc vào đó. - Dạ.. Ông.. - Thiên lúng túng, chưa biết nói gì lúc này - Ta là sư ông của cậu. - Trời ơi! Sư ông! Thiên vội quỳ xuống hành lễ với sư ông. Ông cụ đỡ anh đứng lên rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấp môi tách trà, ông ôn tồn nói tiếp. - Trước khi lên núi tu luyện, ta đã truyền lại Trấn Quái Linh Phù cho đại đệ tử của mình, tức là Cả Lợi, tía của con Linh đây. Tội nghiệp thằng đệ tử đó của ta, nó đã hy sinh vì nghĩa lớn. Trấn Quái Linh Phù là một đạo bùa có sức mạnh vô biên, đã được truyền từ nhiều đời trong môn phái, người phụ trách tiếp quản phải được làm một loại phép để yểm Linh Phù vào số mạng của mình. Như vậy mới có thể giữ tốt nó được. Nhưng điều này rất nguy hiểm và cũng rất khó để chọn lựa được ai. Muốn tiếp quản Linh Phù, phải là người sinh vào giờ chí dương, ngày dương, tháng dương và bổn mệnh phải lớn. Ta là một trong số đó. Nhưng thời hạn chuyển giao cũng sắp hết, mỗi một đời chỉ được giữ tối đa trong bảy mươi năm, sau đó phải tìm hậu nhân để truyền lại. Ngặt nỗi lúc ấy trong môn phái của ta không có ai hữu duyên, đủ điều kiện. Thằng Mười là nhị đệ tử, nó thèm muốn vô cùng nhưng tánh nó có dã tâm, ta đương nhiên không thể truyền lại cho nó. Ngay lúc ấy, vợ Cả Lợi hạ sinh đứa con gái. Ngày đầy tháng của nó, ta đến thăm và nhận ra đứa bé này có thể thay mình tiếp quản việc gìn giữ Linh Phù. - Rồi.. Sư ông có nói với ông bà Cả Lợi điều đó không? Ông cụ thở dài: - Ta làm sao có thể mở miệng được, nó chỉ là một đứa bé thôi. Việc bắt nó tiếp quản linh phù cũng đồng nghĩa với việc cướp đi sự bình yên trong cuộc đời của nó sau này. Ta không muốn làm cái việc ích kỷ đó. Nhưng thời hạn sắp đến gần, Linh Phù nếu không ai tiếp quản sẽ mất tác dụng, khi đó Ma Quân bị nó giam giữ cả ngàn năm nay sẽ được giải thoát. Không biết hậu hoạn sẽ khôn lường đến mức nào. - Rồi sao nữa sư ông? - Thiên hồi hộp lắng nghe câu chuyện. - Cả Lợi vốn biết được điều này, nó cũng biết con gái mình mang sứ mệnh cao cả nên nó âm thầm trộm Linh Phù, làm phép yểm vào đứa bé. Xong, vợ chồng nó ẵm đứa bé cùng chiếc Linh Phù đến gặp ta tạ tội. Đến khi ta biết chuyện thì mọi thứ cũng đã xong rồi. Ta căn dặn mọi thứ và truyền lại chức Chưởng môn cho Cả Lợi nhưng lúc ấy nó kiên quyết không nhận nên ta mới truyền lại cho thằng Mười rồi lên núi ở ẩn đến nay. Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Thiên thấy đau nhói trong lòng. - Sư ông ơi! Sư ông trách phạt con đi. Chính con đã lợi dụng tình cảm của Hai Linh rồi lấy cắp Trấn Quái Linh Phù đem về cho sư phụ. Tội lỗi của con lớn quá. - Ta biết chứ, tội của con đợi đến lúc thích hợp ta sẽ xử. Còn bây giờ việc cấp bách là tìm lấy lại cho bằng được Trấn Quái Linh Phù trước khi thằng Mười bế quan tu luyện thành công.
Chương 15: Đạo Mộ Chi Vương Lâm Thành Bấm để xem Hôm nay là ngày thầy Mười bế quan hoàn thành, cả môn phái náo nức chờ đợi để tiếp đón sư phụ. Nhân sắp xếp cho các sư đệ chuẩn bị buổi lễ thật long trọng để thỉnh sư phụ cùng Trấn Quái Linh Phù tái xuất. Thì ra thầy Mười đã đem bức Linh Phù theo bên mình trong lúc tu luyện. Thảo nào mấy hôm nay Thiên ra sức lục nát trong môn phái cũng không tìm được nó. Không ai trong môn phái nhận ra sự khác biệt trong tư tưởng của Thiên bây giờ bởi chưa ai đạt được tới cảnh giới gian xảo và che đậy cảm xúc tối cao như anh, ngay cả thầy Mười cũng vậy. Sau buổi lễ, các thầy trò ngồi lại cùng luận bàn đại sự. Ngồi chễm chệ trên ghế đặt giữa nhà, thầy Mười ung dung nói: - Ngày mai ta sẽ đến vùng Thất Sơn để tìm một loại ngải quý. Sẽ có một đệ tử đi cùng ta. Nghe đến đây, Nhân hồi hộp, thấp thỏm, chờ sư phụ gọi tên. - Nhân! - Dạ. - Nhân như mở cờ trong bụng, chắc mẩm phen này được theo sư phụ làm việc lớn rồi. - Con ở lại thay ta chăm lo việc trong môn phái. Còn thằng Thiên sẽ theo ta đi chuyến này. Câu nói của thầy Mười như tát một gáo nước lạnh, dập tắt lửa nhiệt huyết mà Nhân thắp lên bấy lâu nay. - "Lại là thằng Thiên. Thiên ơi, tao hận mày thấu đến tận xương tủy!" - Nhân thầm nguyền rủa. Thiên đã biết trước thầy Mười chắc chắn sẽ chọn anh đi cùng chuyến này vì chỉ có anh mới đủ bản lĩnh giúp thầy phá phong ấn, giải thoát Ma Quân. Sáng hôm sau, Thiên khăn gói theo thầy Mười lên đường. Đi đến địa phận tỉnh Châu Đốc, hai thầy trò dừng chân ở một quán nước ven đường. - Thằng Sáu, mày có chắc là mình tìm đúng địa điểm chưa? - Một người đàn ông cao to, râu quai nón, vẻ mặt đượm chất giang hồ hỏi người đối diện. Đó là một nhóm người gồm ba người đàn ông và một cô gái. Một thanh niên áo nâu, trên mặt có nốt ruồi to tướng trả lời: - Dạ chắc mà đại ca. Em đã dọ hỏi kĩ lắm rồi. Nó nằm trong một ngôi mộ cổ, sâu trong núi. Một tên khác trong nhóm lên tiếng ra chiều ái ngại: - Nhưng mà vùng này nổi tiếng rừng thiêng nước độc. Lỡ.. tụi mình một đi mà không trở lại rồi sao đại ca? - Anh Bảy nhát gan quá hà! Trước giờ có chuyện nào mà làm khó được đại ca của mình đâu, đúng không đại ca? Cô gái duy nhất trong nhóm vừa nói, vừa ẻo lả vuốt ve người đàn ông cầm đầu trong nhóm. - Cô Trâm nói tui nhát gan, vậy chắc cô dũng cảm lắm hén! - Người đàn ông tên Bảy nói mỉa mai thể hiện sự bất mãn. Ngồi bên cạnh nghe rõ câu chuyện không đầu không đuôi của nhóm người này, Thiên đoán được họ là bọn trộm mộ tìm bảo vật. Hôm nay mò đến vùng Thất Sơn này, hẳn đã đánh hơi được thứ gì quý giá lắm mới bạo gan như vậy, chắc chắn không phải thứ cổ vật bình thường. Bởi lẽ không ai không biết vùng rừng núi nơi này, đi mười về chưa được một. Thầy Mười nhìn Thiên đầy ẩn ý. - Con biết mình phải làm gì mà. Nói xong, Thiên cầm ly rượu bước qua bàn của họ bắt chuyện: - Tứ hải giai huynh đệ. Hôm nay có dịp gặp mặt mọi người ở đây chắc cũng là cái duyên. Thằng đệ xin phép mời mấy huynh một ly! Người đàn ông đứng đầu trong nhóm cười sảng khoái: - Ha ha.. Được lắm thằng nhóc. Cạn ly. Mọi người cùng nhau cạn ly rộn rã. Đặt ly rượu xuống bàn, Thiên tiếp tục bắt chuyện: - Quý huynh đệ chắc người phương xa mới tới hả? Người thanh niên tên Sáu lanh miệng: - Đúng rồi, tụi tui ở Sài Gòn tới đây là để tìm đồng.. Người đàn ông tằng hắng giọng, tên Sáu biết mình hớ hênh nên câm miệng lại. Không khí đang vui đột nhiên chùng xuống. Thiên giã lã: - Quý huynh đệ đi tìm đồng đen có đúng không? Câu nói của Thiên càng làm không khí trở nên căng thẳng. Bọn người trong nhóm trở nên mặt lạnh như tiền. - Tại sao anh biết chúng tôi đi tìm đồng đen? - Cô gái im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. - Không giấu gì mọi người, tui và cha tui cũng giống mọi người, mạo hiểm đến đây để tìm đồng đen. - Thiên quay sang thầy Mười- Cha à! Cha đến đây chào hỏi mọi người đi. Thầy Mười bước đến, tên Sáu kéo ghế mời ông ngồi. Ông thủng thẳng trình bày: - Không giấu gì quý huynh đệ, tổ tiên nhà tui mấy đời làm thầy pháp, mồ mả được chôn ở nơi có trận pháp trấn giữ. Nay truyền tới đời tui thì trận pháp bị lung chuyển, linh lực yếu đi. Tui cần một mẩu nhỏ đồng đen để luyện phép bình trận. Người trong nghề, liếc qua đã biết. Tui thấy quý huynh đệ và cha con tui cùng chí hướng. Chi cho bằng chúng ta hợp tác, mọi người có tài giỏi đến mấy thì cũng có lúc cần bùa phép của chúng tui thì mới vượt qua được vùng đất linh thiêng này. Cha con tui chỉ cần một mẩu nhỏ đồng đen về làm phép, số còn lại là của các người hết. Bọn người trộm mộ nhìn nhau một hồi lâu. - Tính sao đại ca? - Thằng Bảy lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng. - Tụi bây đồng ý không? - Tên đại ca hỏi ngược lại đám đàn em. - Em đồng ý! - Cô gái trong nói trước, ánh nhìn lả lơi, gợi tình nãy giờ không hề rời khỏi Thiên. - Tụi em cũng đồng ý - Thằng Sáu và thằng Bảy cũng đồng tình - Thêm người, thêm sức mạnh mà đại ca. - Thôi được, ông già, tụi tui đồng ý để ông nhập bọn. - Tên đại ca xác nhận, trong lòng hắn ban đầu còn nghi ngại nhưng chẳng lẽ hắn lại sợ hai cha con thầy bùa này sao. Nếu dám tơ tưởng bày trò cướp đồng đen của hắn, hắn sẽ cho mỗi đứa một phát súng là toi mạng. - Được rồi, vậy chúng ta hợp tác nhé, tui tên Thiên, còn đây là cha tui, ai cũng gọi ông là thầy Mười. - À.. Anh Thiên.. Em tên Trâm. Còn đây là anh Bảy Xị, anh Sáu Sậu. Và người đàn ông chí khí ngất trời này là.. - Là Đạo Mộ Chi Vương Lâm Thành. Cả nhóm ngạc nhiên vì không hiểu sao Thiên lại biết rõ như vậy. Anh cười, giải thích: - Nếu em không tìm hiểu kĩ về đạo mộ thì làm sao dám cùng cha đi đến nơi này? Giới đạo mộ ai mà không biết Đạo Mộ Chi Vương khét tiếng oai hùng. Em ngưỡng mộ anh Thành lâu rồi, nay được dịp tương ngộ, thật hân hạnh vô cùng. Lâm Thành cười khoái trá: - Ha.. ha.. thằng nhóc này, được lắm! Tao chịu!
Chương 16: Căn nhà nhỏ trên núi. Bấm để xem Bọn người Lâm Thành lần theo lối mòn trong rừng. Con đường quanh co, khúc khuỷu, dốc lên dốc xuống gập ghềnh cũng không làm chùn chân những con người theo đuổi đam mê vật chất. Người ta nói lòng tham làm mờ mắt con người, vùng Thất Sơn nổi tiếng rừng thiêng nước độc, dị thú, kì nhân đi đâu cũng gặp. Đặc biệt là ngọn núi Bà Đội Om này, thứ nhiều nhất là mãnh hổ và mãng xà. Dân trong vùng không ai dám bén mảng đến, huống chi là kẻ lạ nước lạ cái từ nơi khác đến đây. Trời đã sập tối, cả đám người vừa mệt vừa đói lả. Lâm Thành định sai đàn em bung lều ra để nghỉ ngơi thì phát hiện từ xa có ánh sáng mập mờ, trông có vẻ là ánh đèn phát ra từ một căn nhà nhỏ. Trâm kéo tay Lâm Thành: - Đại ca nhìn kìa, đằng đó có ngôi nhà nhỏ. Mình ghé lại xin tá túc qua đêm đi nhe. - Tụi mình có lều mà, mắc gì phải xin ở nhờ hả cô Trâm? - Bảy Xị lên tiếng. - Nằm dưới đất vừa đau lưng, vừa lạnh nữa. Mình ghé đó xin ngủ nhờ đi mà, đại ca.. Em năn nỉ đó. Trâm phớt lờ Bảy Xị, cứ một mực nũng nịu với Lâm Thành. Hắn liếc qua thầy trò của Thiên: - Ý chú mày muốn sao? - Dạ, cha con em sao cũng được, tùy đại ca quyết định. Em tin vào tài quyết đoán của đại ca mà. Thiên quả thật biết dùng lời nói lấy lòng người, mấy câu nịnh bợ này làm Lâm Thành khoái chí. Chiều lòng ả nhân tình bé nhỏ, Lâm Thành quyết định sẽ đến ngôi nhà lá kia tá túc. "Cốc.. cốc.. cốc.." - Ai đó? - Tiếng một phụ nữ hỏi vọng ra. - Chúng tôi lạc đường, định xin gia chủ cho tá túc một đêm. Cánh cửa mở ra, trước mắt là một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi mấy, mái tóc còn chưa kịp búi, xõa nhẹ xuống vai. Dẫu ánh đèn lờ mờ nhưng ai cũng nhìn ra đây là một người phụ nữ có nhan sắc. Cả ba người đàn ông trong bọn Lâm Thành đều ngơ ngẩn trước nhan sắc mỹ miều này, riêng Thiên và thầy Mười có vẻ như đã đánh hơi được điều gì đó bất thường nên cử chỉ rất đề phòng, ái ngại. - Dạ, mời các ông và cô vào nhà. - Giọng người phụ nữ ngọt lịm như mật rót từng giọt từng giọt vào tai. Cả bọn ngồi xuống, người phụ nữ rót trà lễ phép mời. Cả ngày hôm nay vất vả trèo đèo lội suối, giờ được thưởng thức ấm trà nóng từ tay người chủ nhà xinh đẹp thật không còn gì bằng. - Dạ, xin hỏi quý danh của chị đây là gì để chúng tui tiện việc xưng hô. - Thiên mở lời trước. - Tui tên Én, năm bay ba mươi hai tuổi. - Chị Én ba mươi mấy tuổi mà xinh đẹp đáo để nhe, cỡ em là gái đôi mươi cũng không theo kịp. - Đến Trâm cũng phải khen ngợi vẻ đẹp mặn mà này. - Dạ, cô khen vậy tui ngại lắm. - Gương mặt Én đỏ bừng. Lâm Thành ngồi im ngắm nhan sắc của cô Én, một lúc sau mới lên tiếng: - Tui xin tự giới thiệu: Tui tên Thành, là trưởng nhóm. Còn đây là bác Mười, cậu Thiên con bác Mười, thằng này là Sáo Sậu, Bảy Xị, còn đây là cô Trâm. Chúng tui đến ngọn núi này để tìm mấy vị thuốc quý. - À, ra là vậy. - Cô Én sống ở đây có một mình hả? - Sáo Sậu lên tiếng. - Dạ không, tui sống với chồng và đứa con trai mới một tuổi à. Hồi chiều chồng tui đem măng, đem xoài xuống núi để đổi lấy gạo chắc tới mai mới về. Thằng nhóc của tui thì đang ngủ trong phòng đó. Thiên đưa mắt nhìn vào, một bé trai kháu khỉnh đang ngủ ngon lành. - Thôi, để tui sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người nghen! Nhà hơi chật, hy vọng mọi người không chê. Cô Én an bài vị trí đâu đó còn xuôi thì từ giã mọi người để lui về phòng ngủ. Trâm đương nhiên cùng đại ca Thành ngủ một giường, thầy Mười cùng Bảy Xị, Sáu Sậu ngủ chung một giường, còn Thiên ra trước nhà mắc chiếc võng để nằm. Anh chê giường chật và muốn ra ngoài hóng gió cho mát. Nằm trên chiếc võng đong đưa, giữa đêm khuya cô tịch, lòng anh lại nhớ đến Hai Linh. Không biết bây giờ cô đã tỉnh lại chưa. Trước khi đi, anh đã cho người về Định Tường để rước con Thơm lên chăm sóc cho cô. Trên người lại có bùa giữ mệnh của sư ông, chắc tạm thời cô không nguy hiểm đến tính mạng. Lần lượt từng kỷ niệm ngày xưa hiện ra, Thiên thấy hối hận vô cùng. Một hạnh phúc trong tầm tay lại bị anh hủy mất vì đam mê danh vọng. Chính tay anh hại chết con mình, chính anh khiến người yêu sống mà như chết. Nếu chuyến đi lần này anh không lấy được Trấn Quái Linh Phù về cứu mạng Hai Linh, chắc chắn anh sẽ quyên sinh cùng cô, không để cô một mình trên đường xuống Huỳnh Tuyền lạnh lẽo. Thả dòng suy nghĩ theo từng cơn gió lạnh buốt qua tim, Thiên thiếp đi lúc nào không hay. Mọi vật chìm đắm trong bóng tối tĩnh mịch. Nhưng lại có một người không ngủ được: Sáu Sậu. Hắn ta rón rén bước xuống giường, lò mò ra phía sau để tìm lu nước. Hắn muốn dội vài gáo nước cho bớt nóng. Kể cũng lạ, trời đêm hoang vắng giữa núi rừng, sương lạnh buốt đến ai cũng co ro. Vậy mà hắn lại thấy nóng. Đi ngang qua cửa phòng cô Én, Sáu Sậu lén nhìn vào thấy người thiếu phụ đang ngủ mê say, mấy chiếc nút áo trên ngực bung ra lộ bầu ngực trắng nõn. Luồng hơi nóng trên người Sáo Sậu càng dâng lên đốt cháy cả lí trí, hắn mở cửa bước vào. Bàn tay thô ráp sờ nhẹ lên làn da mịn màng của người thiếu phụ. Cảm giác êm ái xâm lấn cả châu thân. Sáu Sậu nằm úp lên người Én. Hắn hôn điên cuồng lên mặt, lên cổ, lên bầu ngực đầy đặn của nàng. Hắn còn cầm sẵn chiếc khăn mùi xoa, nếu Én có la thì hắn sẽ nhét khăn vào miệng nàng rồi thỏa thích làm tình. Nhưng hắn không có cơ hội dùng đến chiếc khăn đó. Những nụ hôn cuồng bạo đánh thức Én, cô không những không kêu lên mà còn mê cuồng hưởng ứng. Một con mồi đã sập bẫy, Én thỏa thích tận hưởng trong cơn say ái tình. Sáu Sậu hì hụi trên cơ thể phồn thực của nàng Én, hắn ra vào không nghỉ hơi, đâm sâu đến tận thâm cung của nàng. Hưng phấn tột cùng, một dòng tinh khí được bắn mạnh ra. Sáu Sậu thỏa mãn vô cùng. Không ngờ hôm nay được thưởng thức người đẹp và làm người đẹp cũng thỏa mãn. Âm huyệt của Én co thắt mạnh như muốn bóp chết dương cụ của Sáu Sậu. Càng lúc càng mạnh, hắn ta chuyển trạng thái từ sướng đang đau. Lực hút từ cơ thể Én mỗi lúc một mạnh hơn. Sáu Sậu muốn rút ra nhưng không thể rút được. Hắn đổ mồ hôi hột, nhìn Én, hắn thấy gương mặt cô dần dần biến dạng. Cái nét mỹ miều ban nãy giờ đây trở nên méo mó, tròng trắng giãn to đầy gân máu, hai đường huyết lệ ròng ròng, Én nhe răng cười để lộ hai cái nanh dài sọc, hai bên mép miệng giãn ra đến tận tai, tiếng cười lanh lảnh ghê rợn. Sáu Sậu kinh hãi đến tột cùng, lực hút cuối cùng từ thân dưới của Én rất mạnh, nó hút hai viên ngọc hành của hắn ra ngoài, máu tuôn xối xả. Sáu Sậu đau đớn tột cùng, kịp thét lên một tiếng rồi gục xuống.
Chương 17: Trận chiến với quỷ Bấm để xem Bóng nữ quỷ lướt nhanh, chân ả ta còn cách mặt đất tầm hai tấc. Ả lướt qua chỗ của Lâm Thành đang ngủ, tiến về phía sân trước chỗ Thiên đang nằm.. - Ai da, chân em đau quá, chắc là bị trật khớp rồi! - Đâu, để anh xem nào? Đâu có sao đâu. Anh không thấy có vết thương. - Có đó, đau lắm! Anh không tin thì sờ thử xem, ở đây này - Hai Linh đặt tay Thiên lên ngực mình - Ngay từ lúc gặp anh lần đầu, em như muốn rụng tim, anh xem có thể trị giúp được không? Ánh mắt cô đa tình, khiêu gợi như muốn đốt cháy hai con người đang quấn lấy nhau bằng lửa dục tình. Nhưng một lúc sau, ánh mắt nồng cháy ấy đột nhiên hằn lên những tia máu đầy thù hận: "Thiên! Tại sao đối xử với em như vậy? Tại sao lấy cắp gia bảo nhà em? Tại sao giết con em? Anh giết con em rồi! Anh giết luôn em đi! Em không tha cho anh đâu! Em không tha cho anh đâu! Em sẽ trở thành ác quỷ để báo thù. Em.. sẽ.. báo.. thù!" Tiếng thét của Hai Linh ai oán não nùng làm Thiên tỉnh giấc. Không lí nào như vậy được. Hai Linh chỉ biết chuyện mình bị sảy thai chứ không hề biết nguyên nhân là do anh đẩy cô té. Huống chi cô đang tịnh dưỡng ở nhà, lại có sư ông bên cạnh bảo vệ, cô không thể nào trở nên oán khí ngất trời như vậy. Chắc có lẽ vì nhung nhớ và lo lắng mà anh gặp ác mộng thôi. Thiên tự nhủ lòng như vậy để trấn an. Cảm nhận được âm khí đang tiến đến gần, Thiên dù đã tỉnh giấc nhưng vẫn không vội mở mắt, anh muốn chờ xem con nữ quỷ sẽ làm gì. Nó tiến đến gần anh, le cái lưỡi dài ngoằng liếm lên mặt, lên cổ anh. Bỗng.. "lụp bụp.. lụp bụp..". Mấy tiếng nổ li ti phát ra từ lưỡi của con nữ quỷ, chiếc lưỡi bị dính chặt lá bùa mà Thiên bất ngờ yểm vào. Bị tấn công, con nữ quỷ đau đớn rú lên, nó giật phăng cái lưỡi quăng đi để bảo toàn những bộ phận còn lại. Lúc này thì bọn người Lâm Thành và thầy Mười cũng đã tỉnh giấc bởi tiếng rú inh ỏi kia. Rất nhanh nắm bắt được tình thế, Lâm Thành tay nắm chặt con dao nhỏ được làm từ xương hổ, trong tư thế sẵn sàng tham chiến. Biệt danh Đạo Mộ Chi Vương của hắn quả không phải là hư danh. Trâm núp sau lưng Lâm Thành còn Bảy Xị tuy tay cầm dao nhưng không giấu nỗi sự kinh sợ. Trong số họ, thầy Mười là điềm tĩnh nhất. Ông chẳng làm gì, cũng chẳng vội thủ thế vì ông biết đệ tử của mình thừa sức đối phó con nữ quỷ này. - Cha dẫn mọi người đi trước đi. Ở đây giao cho con xử lí. - Thiên nói với thầy Mười. - Được, con cẩn thận đó. Thầy Mười nói xong, ra hiệu cho bọn người Lâm Thành cùng ông rời đi. Con nữ quỷ lúc này đăm đăm nhìn Thiên như thể xác định đây chính là kẻ thù của mình. Mắt nó tóe lên những ánh lửa đỏ chói. - "Hừ.." Nó gầm lên như ra hiệu lệnh. Phía trong phòng bỗng vang lên tiếng khóc trẻ con. Thiên giật mình: "Chết, bên trong còn một con quỷ nhỏ nữa mà mình quên mất. Không thể coi thường!" Tiếng khóc mỗi lúc một to và biến dạng trở thành tiếng kêu ai oán.. Từ trong phòng, một con quỷ nhỏ bay ra. Trông kích thước thì cũng nhỏ nhắn, chẳng khác chi đứa bé lúc đầu nhưng hình dạng kinh tởm vô cùng: Thân người đỏ như máu, đầu nhú lên hai cái sừng, tai nhọn, miệng dài đến mép tai, lúc nào cũng há ra, để lộ hàm răng nhọn hoắc, hai bên mép miệng nước dải chảy lòng thòng. "Hừ.." Con nữ quỷ chỉ tay về phía Thiên, con quỷ nhỏ lập tức lao tới tấn công. "Xoạc.." Con quỷ nhỏ bị đứt ra làm đôi, rớt xuống đất, cơ thể cháy bừng lên, phút chốc đã hóa thành tro. Con nữ quỷ vừa oán hận, vừa kinh sợ nhìn vào con dao trên tay Thiên. Hai tay nó vươn dài ra, định nhắm ngay cổ của Thiên mà bóp mạnh. "Xoạc.. xoạc.." Hai tay của nó rớt xuống. Không bỏ cuộc, nó nhe răng, đẩy hai chiếc nanh ra ngoài, nhắm ngay hướng của Thiên mà bay tới. Anh nhanh nhẹn né sang một bên. "Phập.." Một con dao nhỏ cắm vào giữa trán của nữ quỷ. Tài phóng dao của Thiên thật không thể coi thường. Con nữ quỷ chỉ còn kịp để lại tiếng rú bi thương rồi biến thành tro bụi, hòa tan vào màn đêm tĩnh mịch. Thiên thu dọn mấy dụng cụ trừ yêu rồi rời khỏi căn nhà quái quỷ. Trước khi đi, anh không quên cho nó một mồi lửa để nó biến mất khỏi thế gian này, không đi gây họa cho con người nữa. Thiên tranh thủ đuổi theo thầy Mười và bọn người của Lâm Thành. Cả đêm gặp ác mộng, thức dậy lại phải chiến đấu với hai con quỷ dữ làm cơ thể anh mệt rã rời nhưng nghĩ đến Hai Linh tính mệnh nguy kịch, chờ anh đem Linh Phù về cứu, Thiên chợt quên hết bao mệt mỏi, một lòng chỉ muốn nhanh chóng lấy được Linh Phù để cứu người mình yêu. "Vợ, em nhất định phải chờ anh!".
Cáo lỗi cùng admin và các bạn đọc, Mình vừa phát hiện đã có baby được gần 2 tháng nên tạm thời sẽ không viết tiếp Trấn Quái Linh Phù nữa để hạn chế những suy nghĩ liên quan đến yếu tố ma quỷ, sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Bà bầu mà, cái gì cũng cử, mong mọi người thông cảm. Admin cho phép mình gửi truyện này ở đây nhé! Hứa sinh xong sẽ viết tiếp.