1 người đang xem

julin

"Thả thị thiên hạ như cỏ rác"
Xu
390
VNB
0
Bài viết: 11 Tìm chủ đề
3328 60
Tên truyện: Trâm

Tác giả: Châu Văn Văn hay Trắc Trắc Khinh Hàn

Dịch giả: Tố Hinh

Trâm là một tác phẩm thuộc thể loại cổ đại, trinh thám.

Trâm gồm 4 quyển:

  1. Nữ hoạn quan
    Thời xưa, người nào muốn bán mình thì cắm một cọng cỏ lên đầu làm dấu, ai muốn mua trông thấy sẽ hỏi và ra giá - Câu chuyện này xảy ra vào cái thời xa xưa ấy, khi Đại Đường bắt đầu điệu tàn và muôn vẻ phồn hoa sắp lìa bỏ Trường An..

    Một thiếu nữ có tài phá án bỗng bị vu là sát nhân và bị săn đuổi khắp giang hồ. Đội trên đầu bóng tối của cáo thị truy nã, gánh trên vai khối nặng phỉ nhổ của cả thiên hạ, lại đi truy nã tội phạm, cô đã phải cải trang thành hoạn quan, hầu hạ bên mình vương gia, chờ cơ hội tìm ra hung thủ giết chết cả gia đình. Không ngờ, cô tiếp tục bị cuốn vào vụ án vương phi mất tích đầy bí ẩn.

    Những cái chết dồn dập, kẻ trúng độc, người mất đầu. Tên hung thủ kỳ quái thoắt ẩn thoắt hiện. Nghi vấn về thân thế vương phi. Tất cả manh mối xung đột lẫn nhau, như những sợi chỉ rối beng chờ người tháo gỡ. Sử dụng hai thủ pháp phá án chính là suy luận và giám định pháp y, cô thiếu nữ phải chạy đua với hung thủ để phơi bày chân giả trước khi sự thật bị thời gian tàn phá. Trên đường đua ấy, cô gặp được đồng minh, quen thêm bằng hữu, cũng tái ngộ oan gia, những yêu và hận cũng theo đó đảo chiều, giăng mắc, hoặc dần dần tháo gỡ.. Với kết cấu truyện lồng trong truyện, nhân vật lồng trong nhân vật, sử dụng hai thủ pháp phá án chính là suy luận và giám định pháp y, TRÂM là một đại án mênh mang mà NỮ HOẠN QUAN chính là chìa khóa đầu tiên để tra vào phá giải.
  2. Kẻ yểu mệnh
    "Trên đời này, hễ có kẻ làm chuyện xấu, nhất định sẽ để lại dấu vết. Tôi không tin thời gian có thể chôn vùi tội ác."

    Hoàng Tử Hà đã nói như thế khi đứng trước bất kỳ vụ án nào. Nhưng biết lần tìm manh môi ra sao nếu dấu vết lại chỉ là một tia sét trên trời, một lời đồn vu vơ, một giấc mơ vừa được nghe kể?

    Cứ ngỡ khi có cơ hội quay về Thục, cô sẽ phá giải được án oan của gia đình

    Cơ hội đang gần kề thì một loạt sự kiện quái dị diễn ra

    Đồng Xương công chúa yêu cầu hoạn quan Dương Sùng Cổ ra tay điều tra vụ án

    Đang chật vật, xoay vòng giữa những dấu vết mơ hồ, Hoàng Tử Hà đột nhiên chạm mặt thanh mai trúc mã,

    Nhưng chàng thanh niên ấy giờ đã coi cô như kẻ tử tù.

    Muôn ngàn ân án cùng quá khứ vừa ngọt vừa đau, vừa vui vẻ vừa buồn khổ

    Đâu là người ngay, đâu là hung thủ? Sinh ra trong điện ngọc và chốn dân gian, số phận nào hạnh phúc hơn? Rốt cuộc trong đại án mênh mông này, kẻ yểu mệnh là ai?
  3. Tình lang hờ
    Hoàng Tử Hà với bao cảm xúc ngổn ngang, quyết tâm phá giải án oan của gia đình đã quay về đất Thục cùng Quỳ vương Lý Thư Bạch

    Mặc dù được binh lính, quan binh phủ huyện hộ tống, nghênh đón suốt dọc lộ trình, nhưng chẩng thể ngờ đường về, lại khó đi như thế!

    Vẫn là chốn cũ người xưa

    Ngỡ như từng dòng ký ức như hiện ra nguyên vẹn và chân thực trước mắt.. Bỗng nhiên trở nên mờ ảo mịt mùng

    Nàng cùng Lý Thư Bạch trải qua bao hiểm nguy, gian khó, vượt từng lớp cạm bẫy của kẻ giấu mặt

    Nhưng quá trình vẫn không thể làm giảm cảm giác đáng sợ khi thật sự phải đối diện với kẻ đã đẩy cả gia đình cô tới cái chết.
  4. Chim liền cánh
    Vụ án gia đình đã sáng tỏ, tên tiểu thái giám Dương Sũng Cổ liền quang minh chính đại dùng tên Hoàng Tử Hà kèm theo danh phận mà cô không hề muốn: Vị hôn thê của Vương Uẩn.

    Mối quan hệ giữa ba người Hoàng Tử Hà - Lý Thư Bạch - Vương Uẩn bỗng nhiên trở nên khó xử lạ lùng.

    Cùng lúc đó, Quỳ vương bị bắt khiến Hoàng Tử Hà phải đến cầu nhà họ Vương khiến món nợ Vương Uẩn ngày càng nặng.

    Bí ẩn về loài cá thích máu người A Già Thập Niết, lá bùa quỷ dị đã theo Lý Thư Bạch bấy nhiêu năm, bức tranh với ba vệt mực đen do tiên hoàng để lại, những bí mật không lời giải ấy lại là manh mối duy nhất để Hoàng Tử Hà phá giải câu đố lớn nhất trong đời của Quỳ vương Lý Thư Bạch, cũng để giải cứu người cô yêu thương nhất trên đời.

Về cảm nhận riêng nhé!

Hay hay hay (chuyện quan trọng nói ba lần).

Cách dẫn dắt, xâu chuỗi từng sự việc của tác giả vô cùng khéo léo, hợp lí, tình tiết không thừa, không thiếu làm cho mạch chuyện ngọt hơn, văn phong đậm chất cổ đại của thời mà "Đại Đường bắt đầu điệu tàn và muôn vẻ phồn hoa sắp lìa bỏ Trường An" như "ngài ngự", "vương", "công tử".. giúp độc giả dễ dàng hòa cùng bối cảnh, mở ra một phong cảnh như ánh tà dương, tuy hoa lệ nhưng lại khiến người mệt mỏi.

Xuyên xuốt mạch chuyện tràn ngập màu sắc u buồn, hối tiếc xen lẫn bi thương, không có người tốt, không có kẻ xấu, chỉ có những "người đáng thương tất có chỗ đáng giận", Vương hoàng hậu hại bao mạng người không hối hận lại luôn ăn năn vì cái chết của người con gái, Lữ Trí Nguyên hay Vũ Tuyên vì người thân mà giết người lại nhận lấy cái chết thảm khốc, vị hoạn quan khuynh đảo ba triều vua vẫn rút lui an toàn Vương Tông Thực không thể nào gặp lại thanh mai..

Tuy nhiên dư vị của cuốn truyện này không toàn một màu xám, mà vẫn có những niềm vui, vị ngọt để khi gấp lại ta vẫn mỉm cười nhớ đến, đó là cặp đôi chính Tử Hà Thư Bạch với những màn tương tác ngọt ngào, là Chu công tử với ước mơ thành ngỗ tác giỏi nhất, là Nhị cô nương ngổ ngáo..

Hoàng Tử Hà, cô là tiểu thư nhà sứ quân, chỉ trong một đêm mất hết thân nhân, lại mang trên vai nỗi oan giết cả nhà, thân nữ nhi bơ vơ nơi đất khách, ở phủ Quỳ cũng chẳng được vui vẻ vì phải lo sợ bị nhận ra, canh cánh khôn nguôi vụ án của gia đình, khi vụ án sáng tỏ, những tưởng tâm người thiếu nữ sẽ được an ủi, nào ngờ sự thật càng thêm bóp nghẹt trái tim, vẫn nhớ vụ án đầu tiên ấy

* * * "Chuyện cũ Trường An luống ngổn ngang

Hôm nay rảnh rỗi kể rõ ràng

Có phường Hưng Đức thành Tây ấy

Án lạ khó lòng tỏ ngay gian."

Vừa hát, ông ta vừa phô bày hình ảnh các phường ở Trường An lên tấm bình phong lụa trắng, rồi nháy mắt đã lật sang hoa đỏ liễu xanh, cầu nhỏ cửa con, một toán người ngựa lộp cộp phi qua cầu, đến trước một gian nhà.

Bấy giờ mọi người mới nhận ra đây là một nghệ nhân rối bóng, đang diễn vở cho họ xem.

Phạm Ứng Tích và Chu Tường không ngờ Quỳ vương lại thích món này, nửa đêm còn mời họ tới xem, bất giác phì cười, rồi chợt nghĩ bên trong biết đâu còn dụng ý khác, lại định thần chăm chú xem.

Cửa mở ra, đám sai nha xuống ngựa ùa vào. Lại chuyển sang cảnh trong nhà, bóng một người phụ nữ lủng lẳng trên xà ngang.

"Rằng phường Hưng Đức có nàng dâu

Nghỉ quẩn lo quanh tự tủi sầu

Tiếng lại lời qua thành cãi cọ

Ma xui quỷ khiến mạng còn đâu

Một dây treo cổ âu đành phận

Ngàn dặm âm tào dứt buồn đau

Ngỗ tác sai nha cùng nghiệm xác

Rành rành chứng cứ án quyết mau."

Một viên quan mặc áo đỏ ung dung bước vào phòng ngồi xuống. Theo sau là một bé gái chừng 11 12 tuổi vận áo thêu hoa, búi tóc hai bên, đáng yêu hết sức.

Giọng ông lão đã già, lại nhại tiếng đứa trẻ, mà vẫn toát lên vẻ ngây thơ: "Cha, cha, chờ con với."

Viên quan áo đỏ ngoái lại nhìn rồi phẩy tay áo: "Con bé này, đến đây làm gì? Cha là thị lang bộ Hình, phải đến nghe thẩm vấn rồi kết án!"

Xem đến đây, Vũ Tuyên chợt "à" lên khe khẽ.

Vương Uẩn liếc hắn, bấy giờ mới vỡ lẽ, gõ nhẹ vào trán: "Thì ra.. là vụ án ấy."

Nghệ nhân rối bóng lật sang trang, miệng lẩm nhẩm đọc lên. Cô bé trong tay cũng đi một vòng trên bình phong:

"Cha ơi, Đọc sách thêu thùa con chẳng ham

Chỉ mong phá giải những hàm oan

Nhìn thông sinh tử cùng manh mối

Đen trắng âm dương nhận rõ ràng!"

"Haha con bé này ăn to nói lớn quá nhỉ!" Theo tiếng trống, vị quan phất phất tay áo liền ba lần, "Đi, đi, đi! Đi chơi với bọn trẻ con ngoài đường kia kìa! Đợi cha kết án xong, sẽ đưa con về nhà!"

Ông lão hết sức tài tình, chỉ chớp mắt đã thấy thêm mấy người kéo đến xem náo nhiệt, mỗi người một giọng khác nhau, xôn xao xúm lại.

Một thương nhân tay ôm cuốn lụa bô bô:

"Không ngại nói cho các vị hay, Lúc xưa áo cưới cô nàng may, Chẳng mua vải tiệm ta cho đúng, Màu áo không tươi, rõ chẳng may!"

Chủ tiệm trang sức cầm một chuỗi nữ trang hỏi khổ chủ:

"Này huynh đệ, Chiều qua vợ cậu ghé đằng ta

Trâm bạc cô nàng chọn một đôi

Chưa kịp lấy thì đà tự vẫn

Cậu còn muốn lấy nữa hay thôi?"

Thầy bói tay cầm lá phướn vuốt chòm râu dê nhận xét:

"Thiên cơ không thể tiết lộ a! Năm nay nhà ấy lão tính ra, Đủ cả việc mừng lẫn tang ma, Không biết mà tìm đến lão sớm, Quả nhiên họa lớn ập vào nhà.."

Bấy giờ, ngay cả đám người Chu Tử Tần cũng nhận ra, lão nghệ nhân đang diễn vở rối bóng về vụ án đầu tiên Hoàng Tử Hà phá được năm 12 tuổi.

Quả nhiên, đợi đám người xốn xáo lui xuống, viên quan áo đỏ cầm bút nói: "Xem ra vụ này đã kết thúc, hẳn là tự vẫn không còn nghi ngờ gì nữa!"

Chưa nói dứt câu, cô bé áo hoa lại chạy ra gọi: "Cha, từ từ đã!"

Viên quan khựng lại, quay sang nhìn con: "Con gái ngoan đói rồi ư?"

"Thưa, chưa."

"Hay là khát nước?"

"Cũng không ạ."

"Muốn về nhà à?"

"Không ạ."

"Bực quá đi mất, mau ra ngoài chơi cho khuất, đừng ở đây vướng cha kết án theo luật!"

"Cha à, cô nương ấy không phải tự tử, mà bị người ta giết rồi ngụy trang thành tự tử đó!"

Viên quan run bắn lên: "Con gái! Tuổi mới chừng ấy, sao dám nói bậy? Vụ này điều tra vòng vèo phức tạp, đứa bé như con, há lại biết rõ sự thật?"

"Cha ơi, cha ơi, chẳng lẽ cha chưa nghe người kia khai?" Cô bé trỏ sang bên cạnh, lập tức tay chủ tiệm trang sức ló ra, "Cha ơi, có lần chuyện vãn với đồng liêu ở nhà ta, cha từng nói người khi sắp chết, lòng lạnh như tro tàn. Vậy cha có thấy kẻ nào lòng đã như tro tàn mà trước khi tự vẫn còn đến tiệm trang sức đặt đánh trâm bạc hay không? Huống hồ chỉ mới chọn kiểu, chưa lấy về nữa chứ."

"Ối chà!" Viên quan áo đỏ giật bắn mình đầy khoa trương, lão nghệ nhân cũng cất cao giọng hát:

"Một lời kịp nhắc nhở cha mình

Sáng suốt giải ngay mối oan tình

Đất Bắc trời Nam cùng nức tiếng

Tử Hà nhà họ Hoàng thông minh."

Lão nghệ nhân xoay tay, thoắt cái bé gái đã trở thành thiếu nữ, băng qua trăm sông nghìn núi, đến phủ Thành Đô đầy phù dung và thục quỳ nở rộ..

Lời nói vô tình, lúc vạch trần hung thủ cũng là lúc một gia đình tan nát, trong tim thiếu niên nhen nhóm lửa thù.. Là Tử Hà phá án, là Tử Hà bưng canh, còn gì đau đớn hơn khi chính cô đã trực tiếp cũng như gián tiếp giết chết cả nhà, còn gì đau đớn hơn khi kẻ đứng sau màn ấy lại là người thương?

Lý Thư Bạch, Quỳ vương văn võ song toàn, tài đức vốn dĩ phải là đế vương Đại Đường, cớ sao chịu cảnh "côi, tàn góa", cớ sao năm đó nhặt lên cá nhỏ từ vũng máu của tiên hoàng, cớ sao ngài ngự trên cao luôn muốn đẩy y vào chỗ chết? Để giữ mạng sống, có ngày nào y được bình yên? Ngày ngày như đi trên bàn chông, không dám đi sai một bước vì chờ đợi y sẽ là cảnh "vạn kiếp bất phục".

Hai con người, hai đường thẳng đi qua nhau nhờ số phận, có phúc có họa, có sinh có tử, có ngọt có đắng, nhưng cuối cùng vẫn vẽ nên một kiếp sống tiêu dao.

Chu Tử Tần, công tử thế gia lại suốt ngày áo quần lòe loẹt hơn vẹt lăng xăng nơi nha môn, nghiệm thi dựng cốt, không thì là nghịch ngợm mô hình người. Thế nhưng "người ngốc cũng có phúc của người ngốc", Chu công tử "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", vô ưu vô tư không bị những âm mưu tranh đấu làm bẩn [có lẽ loại người như Chu công tử vô cùng được hâm mộ], cùng với Nhị cô nương vẽ nên bức tranh rực rỡ tươi sáng như nắng ban mai, là đốm sáng nhỏ nhoi ở cái thời cuối nhà Đường ấy. [Chu công tử moe vô đối, nhất là cách đặt tên ngựa, trước thì "Tiểu Hà, Tiểu Hà" làm Sùng Cổ dở khóc dở cười, sau lại "Tiểu Nhị, Tiểu Nhị", mỗi lúc vào quán gọi tiểu nhị thì ngựa xông vào, bao phen kinh hãi ^_^]

Còn một điểm khiến tôi yêu thích Trâm, đó là sự khéo léo của tác giả khi lồng ghép giữa lịch sử và hư cấu. Quỳ vương Lý Tư hay Vương công công.. đều là những nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc.

Lý Tư (chữ Hán: 李滋), sinh năm 844, mất năm 863, là hoàng tử của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, con trai thứ tư của hoàng đế Đường Tuyên Tông, mẹ là Ngô chiêu nghi (吴昭仪).

Hoàng tử Lý Tư (danh xưng Quỳ vương Lý Tư, 夔王李滋) là hoàng tử được vua Đường Tuyên Tông sủng ái nhất trong số 12 hoàng tử. Đường Tuyên Tông muốn để ngôi thái tử cho Quỳ vương Lý Tư song do còn e ngại vì thân phận trưởng thứ (ngôi thái tử thường được truyền cho con trưởng) nên vẫn chưa quyết định.

Tháng 8 âm lịch năm 859, vua Đường Tuyên Tông bệnh nặng, biết mình khó qua khỏi nên đã phó thác Quỳ vương cho các đại thần Xa mật sứ Vương Quy Trường, Mã Công Nho, Tuyên Huy nam viện sự Vương Cư Phương..

Đúng lúc đó, Tả trung úy Thần Sách quân Vương Tông Thật bị ba người này lập mưu biếm chức đến Hoài Nam làm giám quân. Ngày 7 tháng 9, Vương Tông Thật đến yết kiến vua Đường Tuyên Tông trước khi rời đi, nhưng khi Vương Tông Thật chưa vào điện thì vua Đường Tuyên Tông đã băng hà. Vương Tông Thật nhân đó lật ngược lại thế cờ, giả chiếu chỉ rồi sai Tề Nguyên Giản đón Vận vương Lý Ôn (李溫, con trai trưởng của Đường Tuyên Tông, mẹ là Nguyên Chiêu hoàng hậu) vào cung.

Ngày Nhâm Thìn (9 tháng 9), Vận vương Lý Ôn được lập làm hoàng thái tử, đổi tên là Lý Thôi (李漼). Ngày Bính Thân (13 tháng 9), Lý Thôi tức vị, sử xưng là Đường Ý Tông.

Quỳ vương Lý Tư bị hạ xuống còn là Thông vương. Bốn năm sau, tức năm 863, Quỳ vương chết trong phủ, hưởng dương 19 tuổi. [1]

Như vậy sau năm 19 tuổi, Lý Tư không hề được nhắc đến trong lịch sử, đã chết, biến Bàng Huân cũng không phải Quỳ vương dẹp, nhưng biết đâu vương không chết mà được phục vị, biết đâu năm ấy có lí do gì khiến sử quan không thể ghi chép đúng sự thật, không ai biết Trường An năm ấy đã trải qua chuyện gì..

Ngoại truyện Trâm: Chiếc hộp bạc ngọt ngào (nguồn từ facebook, không có trong truyện xuất bản vì tác giả mới viết)

[Trâm trung lục - Ngoại truyện]

Chiếc hộp bạc ngọt ngào

Sau khi Quỳ Vương thành thân không lâu, kinh thành thịnh hành một trào lưu mới.

Thanh niên trai tráng trong thành dần dần đều mang theo người một chiếc hộp dẹt làm bằng bạc, treo ở bên đai lưng. Chiếc hộp đó to cỡ lòng bàn tay, dày nửa tấc, được thếp vàng, bề mặt chạm hoa, có một số chiếc còn nạm cả châu ngọc, trở thành món đồ trang trí bắt mắt, nổi bật nhất trên người các nam tử.

Ngọn nguồn của trào lưu này xuất phát từ Quỳ Vương Lý Thư Bạch. Lý Thư Bạch ngày ngày đều đeo một chiếc hộp bằng bạc, không rời thân nửa bước, trào lưu cũng cứ như vậy mà có. Năm xưa Độc Cô Tín đội mũ lệch phong lưu, bây giờ có chiếc hộp bạc của Quỳ Vương vang bóng một thời. Các thợ thủ công trong kinh thành nhận đơn hàng tới mềm tay, rối rít chế tác chiếc hộp có hình dáng tương tự với chiếc của Quỳ Vương. Trong của hồi môn các gia đình giàu có chuẩn bị cho con gái của mình, rất nhanh sau đó, cũng có chiếc hộp bạc. Các thương buôn tới kinh thành cùng các quan viên đi nơi khác nhậm chức cũng nhanh chóng truyền bá trào lưu này tới khắp trời Nam đất Bắc. Không lâu sau đó, thập khách các nước khác cũng đem trào lưu đó của Đại Đường về đất nước mình. Chiếc hộp bạc cứ như vậy mà trở nên thịnh hành khắp cửu châu, lưu hành một đời.

"Trong cái hộp đó rốt cuộc đựng thứ gì vậy?" Chu Tử Tần vô cùng tò mò, khó khăn lắm mới có cơ hội, liền bám chặt lấy Hoàng Tử Hà mà hỏi.

"À! Cái đó à?" Hoàng Tử Hà đang giúp Hình bộ tra án ở hiện trường, vì để tránh tai mắt của người khác nên vẫn mặc trang phục của hoạn quan. Nàng đứng ở góc nhà, tra xét vết máu văng tung tóe, ngập ngừng thốt ra một câu, mặt bỗng dưng đỏ ửng lên.

Chu Tử Tần sinh nghi, vặn hỏi "Sùng Cổ! Không phải cô đang nhìn vết máu à? Sao lại đỏ mặt?"

"Hự!" Hoàng Tử Hà không cách nào đối phó lại, vừa đứng lên liền lập tức đi viết báo cáo khám xét.

Các quan viên của Hình bộ vội vàng đứng lên nhường ghế cho nàng. Dù sao thì ai cũng biết vị "Dương công công" này chính là Quỳ Vương phi, Tam pháp ti gặp khó khăn gì đều phải đến tìm nàng. Người ta mặc trang phục hoạn quan chẳng qua là vì mặc đồ nữ tra án không tiện mà thôi.

Thấy trong phòng chỉ còn hai người, Chu Tử Tần nhất quyết đeo bám không tha, bò ra cạnh bàn, nhìn Hoàng Tử Hà chằm chằm "Nói một chút đi mà, trong cái hộp đó rốt cuộc để thứ gì vậy? Ta đã đặt nửa năm tiền lương của mình rồi đó."

"Đặt cái gì vậy?" Hoàng Tử Hà tò mò hỏi.

"Chính là đám người Từ Tòng Vân đó. Cả đám uống say liền thách nhau đặt cược. Từ Tòng Vân cho rằng trong đó là lệnh tín của Vương gia, nếu không Vương gia chắc chắn sẽ không ngày nào cũng mang theo người như vậy", Chu Tử Tần phân tích.

Hoàng Tử Hà phá ra cười, lắc đầu.

Chu Tử Tần vui mừng khôn xiết "Phải vậy chứ! Phải vậy chứ! Ta cảm thấy không thể nào đâu. Chiếc hộp đó không nặng lắm, rõ ràng là bên trong chắc chắn không đựng thứ vàng ngọc quý giá gì"

Hoàng Tử Hà đặt hẳn cây bút xuống, chống cằm nhìn gã, hỏi "Còn gì nữa không?"

"Thôi Thuần Trạm thì cho là hương liệu, nhưng ta cảm thấy không phải. Nếu đúng là hương liệu, tại sao trên chiếc hộp lại không có lỗ thông khí chứ? Huống hồ lần trước ta còn thấy Vương gia mang theo một túi hương khác", Chu Tử Tần đắc ý cười, "Hơn nữa, đường kim mũi chỉ trên cái túi hương đó chồng chéo, lộn xộn như vậy, ta vừa nhìn là biết do cô làm. Nếu không, một người cầu toàn như Vương gia sao lại chịu đeo một cái túi hương như vậy chứ."

Hoàng Tử Hà không biết phải chống đỡ thế nào, đỡ trán lẩm bẩm "Tử Tần, tại sao cứ những chuyện như thế thì huynh lại nhạy bén quá vậy?"

Chu Tử Tần phấn khích nói "Cho nên, dựa vào ánh mắt sắc bén, trực giác nhanh nhạy của ta, ta đã đặt cược nửa năm tiền lương của mình, cho rằng bên trong chiếc hộp bạc của Vương gia là danh sách đại nội mật vệ."

Hoàng Tử Hà súyt chút nữa thì đập trán xuống bàn, nàng cầm xấp án kiện trước mặt lên, che mặt không nói.

Chu Tử Tần bỏ tập án kiện xuống, nhìn nàng chằm chằm, miệng hỏi không ngớt "Có đúng không? Có đúng không? Có đúng không?"

"Tử Tần à, huynh nên nghĩ lại đi. Không có nửa năm tiền lương thì sao mà sống hả?" Hoàng Tử Hà nhìn gã đầy thông cảm.

Chu Tử Tần trợn mắt há miệng, kêu lên thảm thiết "Chẳng.. chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao? Không! Dựa vào ánh mắt nhìn thấu lòng người cùng sự hiểu rõ Vương gia của ta, chuyện này là không thể."

"Cái gì không thể?" Tiếng kêu thảm thiết của Chu Tử Tần xuyên ra ngoài cửa, đến tai một người. Người ngoài cửa còn chưa bước vào đã cất tiếng hỏi.

Thanh âm quen thuộc này khiến trái tim Hoàng Tử Hà rộn lên, nàng mỉm cười, quay đầu nhìn bóng người đang bước tới.

Lý Thư Bạch mặc áo cổ tròn màu tím, trên thân áo thêu những hoa văn cuộn tròn màu tím nhạt, hai sắc màu tương đồng nhau trông vừa thanh đạm lại vừa sang trọng, đẹp đẽ. Y đeo đai lưng làm từ dương chi bạch ngọc, phía trên vẫn đeo chiếc hộp bạc nho nhỏ đang thịnh hành trong kinh.

Chu Tử Tần nhìn chiếc hộp bạc tới xanh cả mắt, hận không thể xông tới tháo nó xuống, nhìn xem bên trong đựng thứ gì.

Lý Thư Bạch nhìn thấy Hoàng Tử Hà, chẳng quan tâm xem Chu Tử Tần vừa nói gì, đi tới bên nàng, nhìn vào tập án kiện, hỏi "Vụ án này thế nào?"

"Khá ổn! Bắt đầu có manh mối rồi. Thiếp đem mấy thứ này về xem thêm một chút."

Hoàng Tử Hà đóng án kiện lại, tự nhiên khoác tay y mà đứng lên.

Lý Thư Bạch đang giúp nàng cầm án kiện, Hoàng Tử Hà bỗng đưa tay che mắt, hai vai mềm oặt đi, dựa vào lưng Lý Thư Bạch.

Lý Thư Bạch lập tức dang tay đỡ lấy nàng, vừa ôm vừa dìu, đỡ nàng ngồi xuống. Y nắm tay nàng, chau mày, nói "Nàng xem kìa! Đã nói nàng khí huyết kém, lại bôn ba bên ngoài cả ngày, có phải buổi sáng lại không ăn uống đầy đủ không?"

Chu Tử Tần chen vào nói "Đúng đó, Sùng Cổ. Cô quản lý Quỳ vương phủ, lại giúp bên này tra án, triều đình nên phát cho cô hai phần bổng lộc của Vương phi và bổ đầu, nếu không thì quá thiệt thòi cho cô rồi."

Hoàng Tử Hà chột dạ, đuối lý nhìn Lý Thư Bạch, thấy sắc mặt y lộ vẻ không vui liền ôm lấy tay y, nói "Được rồi mà! Lần sau chắc chắn sẽ không như thế này nữa đâu."

"Còn thế này nữa, ta sẽ khiến nàng..", Lý Thư Bạch định nói là cấm túc, nhưng hai má Hoàng Tử Hà vẫn áp chặt vào vai y. Một cảm giác mềm mại, ấm áp xuyên qua y phục mùa xuân mỏng mảnh chạm tới y, khiến cho mọi hơi thở trong lồng ngực y hóa thành nước, từng giọt từng giọt tí tách chảy vào trong, biến thành sự ngọt ngào tràn ngập khắp cõi lòng.

Vì thế y cũng chỉ có thể buồn bực mà giơ tay lên vuốt vuốt mấy sợi tóc mai của nàng, nói "Nàng mà còn phiền như thế này, ta sẽ khiến cho đám người làm cơm ăn không ngồi rồi của Tam pháp ti cuốn xéo đấy."

Chu Tử Tần đứng bên âm thầm chịu đựng, đang định không lễ mà đi thì thấy Lý Thư Bạch cầm chiếc hộp bạc nhỏ lên, mở ra.

Không nghĩ rằng vào giờ phút này lại có thể chứng kiến bí mật vạn người trong thiên hạ đều không biết, Chu Tử Tần lập tức mở to mắt, vội vàng rướn cổ xem thứ đựng ở bên trong,

Vừa nhìn một cái, gã súyt chút nữa thì lộn tròng.

Lý Thư Bạch lấy ra từ trong hộp hai viên kẹo tùng tử, đưa tới miệng Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà thoáng ngượng ngùng nhìn Chu Tử Tần, định đưa tay lên nhận lấy, thế nhưng Lý Thư Bạch lại cau mày nhìn vào tay nàng.

Lúc này Hoàng Tử Hà mới nhớ ra mình vừa chạm tay vào vết máu trên đất, chỉ có thể ngậm viên kẹo trên đầu ngón tay y, dùng ánh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi mà nhìn Chu Tử Tần.

Chu Tử Tần mặt mũi cứng đờ, cứ như mới bị sét đánh, lảo đảo lắc lư lùi lại hai bước, rồi xoay người thật nhanh, chạy mất dạng.

Lý Thư Bạch lấy hai viên kẹo ra xong liền đóng chiếc hộp lại, thả xuống đai ngọc trên bộ cẩm bào màu tím, trở lại làm một Quỳ Vương phong lưu tuyệt thế, không nhiễm phàm trần.

Không ai biết được thứ y bỏ vào trong hộp chẳng qua chỉ là vài viên kẹo chuẩn bị cho Vương phi của mình mà thôi.

Hoàng Tử Hà nhấm nháp viên kẹo ngọt lịm trong miệng, nhìn bóng dáng khuất xa của Chu Tử Tần, cuối cùng vẫn không kìm được mà nở nụ cười châm biếm.

Lý Thư Bạch cầm tay Hoàng Tử Hà, hai người đan tay bước ra ngoài. Y liếc Chu Tử Tần đang hối hả chạy, hỏi "Tử Tần thất kinh cái gì vậy? Hắn chạy đi đâu vậy?"

"Có lẽ là chạy tới Ngự lâm quân, cứu vãn nửa năm bổng lộc của mình rồi."

"Ồ! Bổng lốc của hắn ở chỗ Ngự lâm quân từ lúc nào vậy?"

"Kể từ khi.. Vương gia đeo chiếc hộp bạc đấy."

(Trâm trung lục - Ngoại truyện - Tác giả: Châu Văn Văn)

Dịch: Tước Nhi

Các quote được lấy từ nguồn truyenfull, facebook và wikipedia.

_Giả Tiên_
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back