Tiểu thuyết ngôn tình cổ đại viết chắc tay, văn phong mượt 1. Sơn hà chẩm Năm Vệ Uẩn mười bốn tuổi, trai tráng toàn gia tử chiến sa trường, cửa nát nhà tan. Khi đó chỉ có mẫu thân và tân tẩu tử giúp đỡ hắn chèo chống Vệ gia. Mẫu thân nói tân tẩu tử không dễ dàng gì, vừa mới bái đường đã không còn trượng phu, sau này hắn thành đạt cần phải tìm một mối hôn nhân tốt cho tân tẩu. 2. Trường phong độ Thời cổ đại, nữ nhân chỉ có thể gả cho một người, sau đó là cuộc sống gia đình, giúp chồng dạy con, quản lý nhà cửa. Vì muón có thể gả cho một phu quân tốt, Liễu Ngọc Như noi theo mọi người, tận lực tu tâm dưỡng tính, trở thành khuê tủ điển phạm suốt mười lăm năm ròng. Không ngờ được, kết quả lại như công giã tràng, nàng bị buộc gả cho một kẻ ăn chơi trác tiếng có tiếng khắp Dương Châu - Cố Cửu Tư. Gả cho kẻ như vậy, đời nàng coi như đã bị hủy hoại. Nhất là gả xong nàng mới phát hiện người này cũng bị ép cưới nàng. Tâm Liễu Ngọc Như hóa tro tàn, nàng tự nhốt mình trong phòng. Ba ngày sau, nàng giác ngộ một điều. Gả cho kẻ ăn chơi trác táng thì việc gì phải làm khuê tú nữa? Vì thế ngày thứ ba sau khi thành hôn, vị khuê tú nổi tiếng dịu dàng ở Dương Châu run rẩy cầm đao, dùng hết dũng khí của cả một đời tiến vào thanh lâu. Nàng nhìn Cố Cửu Tư đang say như chết mà nói, "Đứng lên." Từ đó cuộc đời Cố Cửu Tư nhanh chóng thay đổi. Dù là những tháng ngày ăn chơi hay khi làm quan nhất phẩm, nữ nhân này vẫn đứng bên hắn. Nàng đỡ lấy hắn bằng thân mình mảnh mai yếu đuối và bảo, "Đứng lên." Thế nên mặc cho bị róc xương róc thịt, mặc cho giãy giụa đứng lên từ vũng bùn, hắn cũng muốn cắn răng cõng nàng trên lưng đi qua cả đời này. Với Liễu Ngọc Như mà nói, trong mười lăm năm đầu đời, sống là để tìm một nam nhân tốt. Đến khi gặp được Cố Cửu Tư nàng mới biết nam nhân tốt sẽ khiến nàng hiểu rằng sống là vì chính mình. Ta nguyện lấy máu thịt này che mưa chắn gió, để váy nàng không vương bụi trần, để thái dương kia chẳng đọng sương. Ta nguyện hóa thành cơn gió lớn, đưa quân đi vạn dặm. 3. Nhược xuân quang Từ A Man là thị tì nhà họ Mộc. Nàng rất cố gắng thoát khỏi nô tịch, nhưng càng trớ trêu hơn khi trở thành thiếp thất thứ hai mươi của Mộ Cẩm, từ đó gọi "Nhị Thập" Nhị Thập hi vọng sẽ có ngày bỏ đi cái danh xưng "Nhị Thập" này. Nàng toại nguyện. Ấy vậy, nàng lại trở thành "duy nhất". - -------- Nhị Thập tên thật là Từ A Man, là nha hoàn của Tam tiểu thư Mộ phủ. Vào đêm hai mươi tháng chạp năm ngoái, Nhị công tử Mộ Cẩm say rượu khiến nàng bị thất thân. Tam tiểu thư thương tình cầu xin Nhị công tử thu nhập Từ A Man. Từ đó, cuộc đời của nàng đã thay đổi. Từ A Man chuyển thành Nhị Thập, từ một nha hoàn bình thường chuyển thành một thị tẩm bị quên lãng. Cho đến một ngày, thị tẩm bị quên lãng xuất hiện trước mắt vị Nhị công tử độc ác, hỉ nộ vô thường.. - -------- 4. Bất tiếu phù đồ Tưởng tượng một cô gái bị xuyên đến một thời đại loạn lạc nhiễu nhương Cô ấy nên làm gì bây giờ? Đúng vậy, chính là nữ phẫn nam trang (nữ giả nam) để sinh tồn Thời đại tranh giành quyền lực, các đế chế chính trị đều mưu lợi cá nhân, dân chúng chịu cảnh lầm than.. Nữ chính không đa tài gì cả, chỉ giỏi đối nội mà thôi, nhưng đã trợ giúp vị vương giả tranh đoạt thiên hạ giữa quần hùng nổi dậy Nhưng có thể nói phẫn nam làm mặt lạnh thì có thể coi là lãnh đạm, xa cách, thong dong, nhàn nhã Nhưng thiếu nữ mặt than (không cảm xúc) đàm luận về yêu đương, cảm giác.. thật là không nói nên lời Thôi cứ xem "Phù Đồ" làm cách nào để phô bày tài năng bản thân, lần nữa khẳng định vị trí siêu phàm của nữ chính xuyên không nhé! 5. Ngõ ô y Ngô Tiểu Thất tại thế giới này có một lý tưởng, chính là có thể tự do, tự chủ, bản thân không bị ép buộc, hôn nhân có tình yêu. Quyết không làm thiếp hay di nương! Có điều, cuộc đời chính là ác độc như vậy đấy! 6. Trầm hương tuyết Đây là tấm gương sáng của một cô nương từ thịt thừa phấn đấu thành thịt trong tim. Mộ Dung Tuyết vừa gặp đã yêu Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng không hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng.. Sau khi hòa ly, Gia Luật Ngạn phát hiện hắn đã đánh mất người mình yêu thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ. 7. Khom lưng Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù:" "Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng?" [1] Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh. Sau đó.. Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại. "Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi.." Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai. "Rốt cuộc, còn.. bao lâu nữa?" Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở. "Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi". Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh. * * * Có một câu nói rằng: Ngụy Thiệu: "Trẫm là một cầm thú, biết không? Tiểu Kiều:" Hừ, súc sinh mới đúng!" * * * Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.