Bài viết: 48 

Chương 10: Tâm bà tám của lão Khúc
Hai người cũng không nán lại thành trấn này quá lâu, tiếp tục lên đường.
Thanh Thủy trấn..
Khúc Vân cùng Cố Uyên tạt vào một tửu quán, Cố Uyên chỉ gọi một bình Bích Loa Xuân cùng một đĩa điểm tâm ngọt. Khúc Vân lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Hai người dung mạo đều vô cùng nổi bật, một người bạch y thanh lãnh, một người hắc y phiêu dật, khiến cho chúng nhân trong tửu quán đều phải ghé mắt nhìn.
Người qua đường Giáp: "Ngươi xem, hai người ngồi ở chỗ cửa sổ diện mạo thật sự là quá đẹp.."
Người qua đường Ất liếc xéo người qua đường Giáp: "Ngươi nhìn cho rõ đi, người ta là tu giả đấy, đừng có mà ăn nói linh tinh, coi chừng rước họa vào thân.."
Câu nói vừa thốt khỏi miệng, hai người liền cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, không khỏi cứng đờ người, nhanh như chớp quay sang chỗ khác không dám nói nửa lời.
Cố Uyên lúc này mới hài lòng thu hồi tầm mắt, sư tôn của hắn, không phải ai muốn ngắm đều có thể ngắm. Khúc Vân làm sao lại không phát hiện ra y nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt nói:
"Mắt mọc ở trên người họ, họ muốn nhìn thì để cho họ nhìn, ta cũng đâu có mất miếng thịt nào."
Khúc Vân nhìn hành động trẻ con của Cố Uyên, có chút vô ngữ. Làm một thanh niên trí thức thời đại mới, lại còn là một soái ca, trước đây Khúc Vân đã từng không ít lần gặp phải trường hợp như thế này, ban đầu hắn còn cảm thấy ngại ngùng, về sau dứt khoát giả mù giả điếc, làm như không có chuyện gì xảy ra. Thế nên thành ra quen luôn, cho dù có chịu chú mục thế nào khuôn mặt cũng không đổi sắc.
Cố Uyên ủy khuất bĩu môi, Khúc Vân biết y không phải có ý xấu, cũng không nỡ trách mắng, đành thở dài không quan tâm đến nữa. Cố Uyên trong lòng vui vẻ, quả nhiên chiêu này có dùng bao nhiêu lần cũng thành công!
Tửu quán sinh ý khá tốt, người ra vào nườm nượp, tiếng trò chuyện rôm rả, chủ đề lại hầu như chỉ xoay quanh một việc: Dược Vương Cốc sắp tới sẽ tổ chức đại hội luyện đan 5 năm một lần.
Khúc Vân hơi nhướn mày, đôi mắt lóe lên tia thích thú cùng tò mò. Trong mấy bộ phim cẩu huyết tám giờ mà hắn xem, khi các đại môn phái tổ chức đại hội, chắc chắn sẽ có trò hay để nhìn! Khúc Vân hắn lại là người rất thích hóng chuyện.. Đương nhiên, chủ yếu chỉ là "hóng" thôi, chứ không có ý định "hớt".
Cố Uyên nhìn biểu tình trên mặt sư tôn, biết ngay người lại y như rằng..
Cố Uyên ho nhẹ một tiếng:
"Sư tôn người chẳng nhẽ lại muốn" dạo "quanh đại hội luyện đan một vòng sao?"
Y còn nhớ, hơn ba trăm năm trước, sư tôn nổi hứng túm mấy người đồ đệ đi xem náo nhiệt ở Dược Vương Cốc, cuối cùng quậy tưng bừng cả cái đại hội lên. Sau đó thực sự là tiếng xấu lan xa, có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Khúc Vân kinh ngạc: "Lại?"
Cố Uyên nhìn nét mặt thoáng kinh ngạc của đối phương, hơi nghi hoặc nói: "Trước đây người cũng từng dẫn chúng ta đến xem náo nhiệt, cuối cùng không những xem mà còn nháo đến long trời lở đất nữa, người không nhớ sao?" Quái lạ, với trí nhớ của sư tôn, không lý nào lại có thể quên sự kiện mang tính lịch sử thế này..
Khúc Vân hơi ngượng ngùng day mũi, sau đó cười khan:
"Ha ha, già rồi, trí nhớ cũng kém đi nhiều, ngươi không cần để ý đâu.. Cơ mà năm đó đã xảy ra chuyện gì thế?"
Khúc Vân ngoài mặt vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt, chẳng qua trong lòng háo hức muốn chớt.. Trời ơi trời ơi, cái cảnh tượng thế kỷ này không xem thì cũng phải nghe kể cho bằng được, nhân vật cấp tông sư của môn phái lớn nháo sự liền biết có chuyện hay để nghe rồi. Chẳng qua người nào đó đã quên mất, nhân vật cấp tông sư kia bây giờ chính là mình..
Cố Uyên bình tĩnh trần thuật lại: "Sự tình là thế này, năm đó người chán quá không có việc gì làm, kéo bảy người chúng ta đi xem đại hội luyện đan, cuối cùng không hiểu sao cùng tông chủ Dược Vương Cốc tranh chấp, suýt thì đánh nhau ngay giữa khán đài, cũng may chưởng môn sư thúc ra mặt giảng hòa, sự tình mới được cứu vãn.."
Y nâng mắt lên nhìn Khúc Vân tay cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm, điệu bộ ra vẻ "ta đây không quan tâm", chẳng qua tâm tình hóng hớt của hắn làm sao qua được mắt của y, nhìn điệu bộ uống trà mà mãi chả thấy bỏ chén xuống là biết. Cố Uyên cố nén cười, nói:
"Mà hình như từ sau vụ đó, cứ cách vài hôm người lại chạy sang Dược Vương Cốc lật tung cả ngọn núi của người ta lên, khiến cả cốc chướng khí mù mịt suốt hơn một năm, từ đấy về sau không còn ai dám đắc tội người nữa, sợ sản nghiệp ít ỏi của mình bị người chơi xong."
"Khụ khụ.."
Khúc Vân đang uống miếng nước, bị câu nói của Cố Uyên làm sặc, ho sù sụ không ngừng.
Cố Uyên lo lắng đứng bật dậy, đi đến bên cạnh Khúc Vân vỗ lưng cho hắn, trách móc nói:
"Người đã bao nhiêu tuổi rồi, uống nước còn bị sặc.."
Khúc Vân xua tay, nói:
"Già rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu.."
Cố Uyên bĩu môi, nói:
"Người so với mấy sư thúc bá ở Thanh Linh Phái còn nhỏ tuổi hơn nhiều, người kêu mình già vậy thì mấy người bọn họ thành cái gì đây.."
Khúc Vân hơi nghiêm mặt lại, cầm quạt gõ một nhát lên đầu Cố Uyên:
"Ở đó mà ăn nói linh tinh, ngồi vào chỗ."
Cố Uyên chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà ngồi đối diện với hắn, không nói gì.
Khúc Vân nhìn y như vậy, có chút hoang mang, rằng mình có phải đánh hơi nặng tay rồi không. Hắn liếc xéo Cố uyên, nói:
"Được rồi được rồi, trưng cái điệu bộ đấy cho ai coi, bao nhiêu tuổi đầu rồi, hả?"
"Hì hì, ta so với người trẻ hơn nhiều!"
Khúc Vân trừng mắt nhìn tiểu tử cười hì hì trước mặt, phiền não day day mi tâm.
Cốc chủ Dược Vương Cốc, trầm mê y thuật, cả ngày chỉ chúi ở trong phòng luyện đan, không mấy tiếp xúc với ngoại giới, vậy tại sao lại có thể cùng vị 'thanh lãnh tựa sen' Khúc Vân này gây gổ nhỉ? Chẳng lẽ là có hiềm khích từ trước? Vậy thì chết cha, nhỡ đâu y đổ hết món nợ của "Khúc Vân" lên người mình thì sao? Chả nhẽ lại ngậm bồ hòn làm ngọt rồi gánh thay à? Không ổn không ổn, nợ ai người nấy gánh, rỗi hơi đâu đi gánh hộ.
Vậy nên, Khúc Vân vô cùng dứt khoát vứt bỏ khao khát đi hóng chuyện, quyết tâm ôm khư khư lấy cái vỏ ốc của mình, tránh cùng Dược Vương Cốc chủ va chạm. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, kẻ không tìm đường chết sẽ không chết. Sau đó thảnh thơi ngồi uống trà, chú tâm suy nghĩ xem mình nên đi đâu tiếp theo, nên không nhìn thấy được ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Cố Uyên nhìn mình.
...
Mấy hôm nay, Cố Uyên phát hiện ra sư tôn nhà mình có điều dị thường, sư tôn thường xuyên không nhớ những việc xảy ra trong quá khứ, càng vô lý hơn, người lại còn hỏi mình lò luyện đan của người ở đâu... Cố Uyên càng lúc càng cảm thấy không ổn, định tìm một thời cơ thích hợp hỏi cho rõ ràng.
Khúc Vân cũng vô cùng đau đầu, ban ngày phải ứng phó với đồ nhi nhà mình, buổi tối lúc nhập định cũng thường quyên mơ thấy những giấc mộng quái dị vô cùng, hành hạ hắn sắp suy nhược thần kinh đến nơi. Vì vậy, Cố Uyên xui xẻo bị hành cho sống không được mà chết chẳng xong, có nghẹn khuất bao nhiêu cũng phải nuốt hết xuống bụng, vì y biết lúc sư tôn không vui thì gặp ai cũng đánh.
Khúc Vân cảm thấy ngược Cố Uyên không thú vị, thế là lại hậm hực lôi kéo Cố Uyên vào Huyễn Vụ sâm lâm đi ngược yêu thú, khiến cho cả trung khu Huyễn Vụ chướng khí mù mịt, gà bay chó sủa...
...
Hôm nay lại là một ngày tâm trạng Khúc Vân không tốt, từ sáng đến trưa cái mặt cứ lạnh tanh, lật tung cả khu rừng lên tìm yêu thú đánh nhau.
Sau đó, con yêu thú tu vi Kim Đan bất hạnh bị nhắm trúng, Khúc Vân như có thâm thù đại hận nhè nó ra đánh, thậm chí hắn còn không sử dụng chút linh lực nào, mà trực tiếp vật lộn với nó. Đúng, chính là vật lộn! Vật lộn thuần túy! Cố Uyên đứng ở phía xa im lặng cảm thán, công phu vật lộn của sư tôn vẫn luôn tốt như vậy, y nhìn mà cũng thấy đau thay cho con yêu thú kia..
Yêu thú Kim Đan kỳ vô cớ bị đánh, không tức giận là điều không thể, thế nên điên cuồng mà tấn công Khúc Vân, ngặt nỗi đẳng cấp chênh lệch quá xa nên không ngọ nguậy được gì. Cuối cùng, nó quyết định ra sát chiêu, đôi mắt dần trở nên đỏ ngạch, điên cuồng hấp thu linh lực, trực tiếp từ Kim Đan sơ kỳ tấn chức lên Kim Đan trung kì, dồn dập ra sát chiêu đối với Khúc Vân. Khúc Vân thấy con yêu thú này bắt đầu cuồng hóa, tâm trạng bỗng chốc trở nên hưng phấn, đột nhiên trong đầu y lóe lên một pháp quyết. Còn chưa kịp định thần, hắn đã kết quyết xong, Cực Tuyệt không biết từ lúc nào đã biến thành một thanh trường kiếm toàn thân thuần trắng, Vô Ngân vô thức cầm lấy, động tác ưu nhã mà sắc bén ngăn lại thế công của Yêu Thú Kim Đan, đến khi trên tay cầm viên Kim Đan vàng rực, Khúc Vân mới hồi thần. Mi tâm nhăn thành hình chữ xuyên, Khúc Vân lạnh lùng nhìn đôi tay của mình: Hắn dường như cảm giác được, bản thân mình sinh ra cộng hưởng với cỗ thân thể này, thậm chí bị mất đi ý thức, hắn còn cảm giác có một tia quen thuộc, nhưng lại không tra ra được là quen thuộc ở chỗ nào..
Thanh Thủy trấn..
Khúc Vân cùng Cố Uyên tạt vào một tửu quán, Cố Uyên chỉ gọi một bình Bích Loa Xuân cùng một đĩa điểm tâm ngọt. Khúc Vân lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Hai người dung mạo đều vô cùng nổi bật, một người bạch y thanh lãnh, một người hắc y phiêu dật, khiến cho chúng nhân trong tửu quán đều phải ghé mắt nhìn.
Người qua đường Giáp: "Ngươi xem, hai người ngồi ở chỗ cửa sổ diện mạo thật sự là quá đẹp.."
Người qua đường Ất liếc xéo người qua đường Giáp: "Ngươi nhìn cho rõ đi, người ta là tu giả đấy, đừng có mà ăn nói linh tinh, coi chừng rước họa vào thân.."
Câu nói vừa thốt khỏi miệng, hai người liền cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, không khỏi cứng đờ người, nhanh như chớp quay sang chỗ khác không dám nói nửa lời.
Cố Uyên lúc này mới hài lòng thu hồi tầm mắt, sư tôn của hắn, không phải ai muốn ngắm đều có thể ngắm. Khúc Vân làm sao lại không phát hiện ra y nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt nói:
"Mắt mọc ở trên người họ, họ muốn nhìn thì để cho họ nhìn, ta cũng đâu có mất miếng thịt nào."
Khúc Vân nhìn hành động trẻ con của Cố Uyên, có chút vô ngữ. Làm một thanh niên trí thức thời đại mới, lại còn là một soái ca, trước đây Khúc Vân đã từng không ít lần gặp phải trường hợp như thế này, ban đầu hắn còn cảm thấy ngại ngùng, về sau dứt khoát giả mù giả điếc, làm như không có chuyện gì xảy ra. Thế nên thành ra quen luôn, cho dù có chịu chú mục thế nào khuôn mặt cũng không đổi sắc.
Cố Uyên ủy khuất bĩu môi, Khúc Vân biết y không phải có ý xấu, cũng không nỡ trách mắng, đành thở dài không quan tâm đến nữa. Cố Uyên trong lòng vui vẻ, quả nhiên chiêu này có dùng bao nhiêu lần cũng thành công!
Tửu quán sinh ý khá tốt, người ra vào nườm nượp, tiếng trò chuyện rôm rả, chủ đề lại hầu như chỉ xoay quanh một việc: Dược Vương Cốc sắp tới sẽ tổ chức đại hội luyện đan 5 năm một lần.
Khúc Vân hơi nhướn mày, đôi mắt lóe lên tia thích thú cùng tò mò. Trong mấy bộ phim cẩu huyết tám giờ mà hắn xem, khi các đại môn phái tổ chức đại hội, chắc chắn sẽ có trò hay để nhìn! Khúc Vân hắn lại là người rất thích hóng chuyện.. Đương nhiên, chủ yếu chỉ là "hóng" thôi, chứ không có ý định "hớt".
Cố Uyên nhìn biểu tình trên mặt sư tôn, biết ngay người lại y như rằng..
Cố Uyên ho nhẹ một tiếng:
"Sư tôn người chẳng nhẽ lại muốn" dạo "quanh đại hội luyện đan một vòng sao?"
Y còn nhớ, hơn ba trăm năm trước, sư tôn nổi hứng túm mấy người đồ đệ đi xem náo nhiệt ở Dược Vương Cốc, cuối cùng quậy tưng bừng cả cái đại hội lên. Sau đó thực sự là tiếng xấu lan xa, có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Khúc Vân kinh ngạc: "Lại?"
Cố Uyên nhìn nét mặt thoáng kinh ngạc của đối phương, hơi nghi hoặc nói: "Trước đây người cũng từng dẫn chúng ta đến xem náo nhiệt, cuối cùng không những xem mà còn nháo đến long trời lở đất nữa, người không nhớ sao?" Quái lạ, với trí nhớ của sư tôn, không lý nào lại có thể quên sự kiện mang tính lịch sử thế này..
Khúc Vân hơi ngượng ngùng day mũi, sau đó cười khan:
"Ha ha, già rồi, trí nhớ cũng kém đi nhiều, ngươi không cần để ý đâu.. Cơ mà năm đó đã xảy ra chuyện gì thế?"
Khúc Vân ngoài mặt vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt, chẳng qua trong lòng háo hức muốn chớt.. Trời ơi trời ơi, cái cảnh tượng thế kỷ này không xem thì cũng phải nghe kể cho bằng được, nhân vật cấp tông sư của môn phái lớn nháo sự liền biết có chuyện hay để nghe rồi. Chẳng qua người nào đó đã quên mất, nhân vật cấp tông sư kia bây giờ chính là mình..
Cố Uyên bình tĩnh trần thuật lại: "Sự tình là thế này, năm đó người chán quá không có việc gì làm, kéo bảy người chúng ta đi xem đại hội luyện đan, cuối cùng không hiểu sao cùng tông chủ Dược Vương Cốc tranh chấp, suýt thì đánh nhau ngay giữa khán đài, cũng may chưởng môn sư thúc ra mặt giảng hòa, sự tình mới được cứu vãn.."
Y nâng mắt lên nhìn Khúc Vân tay cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm, điệu bộ ra vẻ "ta đây không quan tâm", chẳng qua tâm tình hóng hớt của hắn làm sao qua được mắt của y, nhìn điệu bộ uống trà mà mãi chả thấy bỏ chén xuống là biết. Cố Uyên cố nén cười, nói:
"Mà hình như từ sau vụ đó, cứ cách vài hôm người lại chạy sang Dược Vương Cốc lật tung cả ngọn núi của người ta lên, khiến cả cốc chướng khí mù mịt suốt hơn một năm, từ đấy về sau không còn ai dám đắc tội người nữa, sợ sản nghiệp ít ỏi của mình bị người chơi xong."
"Khụ khụ.."
Khúc Vân đang uống miếng nước, bị câu nói của Cố Uyên làm sặc, ho sù sụ không ngừng.
Cố Uyên lo lắng đứng bật dậy, đi đến bên cạnh Khúc Vân vỗ lưng cho hắn, trách móc nói:
"Người đã bao nhiêu tuổi rồi, uống nước còn bị sặc.."
Khúc Vân xua tay, nói:
"Già rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu.."
Cố Uyên bĩu môi, nói:
"Người so với mấy sư thúc bá ở Thanh Linh Phái còn nhỏ tuổi hơn nhiều, người kêu mình già vậy thì mấy người bọn họ thành cái gì đây.."
Khúc Vân hơi nghiêm mặt lại, cầm quạt gõ một nhát lên đầu Cố Uyên:
"Ở đó mà ăn nói linh tinh, ngồi vào chỗ."
Cố Uyên chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà ngồi đối diện với hắn, không nói gì.
Khúc Vân nhìn y như vậy, có chút hoang mang, rằng mình có phải đánh hơi nặng tay rồi không. Hắn liếc xéo Cố uyên, nói:
"Được rồi được rồi, trưng cái điệu bộ đấy cho ai coi, bao nhiêu tuổi đầu rồi, hả?"
"Hì hì, ta so với người trẻ hơn nhiều!"
Khúc Vân trừng mắt nhìn tiểu tử cười hì hì trước mặt, phiền não day day mi tâm.
Cốc chủ Dược Vương Cốc, trầm mê y thuật, cả ngày chỉ chúi ở trong phòng luyện đan, không mấy tiếp xúc với ngoại giới, vậy tại sao lại có thể cùng vị 'thanh lãnh tựa sen' Khúc Vân này gây gổ nhỉ? Chẳng lẽ là có hiềm khích từ trước? Vậy thì chết cha, nhỡ đâu y đổ hết món nợ của "Khúc Vân" lên người mình thì sao? Chả nhẽ lại ngậm bồ hòn làm ngọt rồi gánh thay à? Không ổn không ổn, nợ ai người nấy gánh, rỗi hơi đâu đi gánh hộ.
Vậy nên, Khúc Vân vô cùng dứt khoát vứt bỏ khao khát đi hóng chuyện, quyết tâm ôm khư khư lấy cái vỏ ốc của mình, tránh cùng Dược Vương Cốc chủ va chạm. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, kẻ không tìm đường chết sẽ không chết. Sau đó thảnh thơi ngồi uống trà, chú tâm suy nghĩ xem mình nên đi đâu tiếp theo, nên không nhìn thấy được ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Cố Uyên nhìn mình.
...
Mấy hôm nay, Cố Uyên phát hiện ra sư tôn nhà mình có điều dị thường, sư tôn thường xuyên không nhớ những việc xảy ra trong quá khứ, càng vô lý hơn, người lại còn hỏi mình lò luyện đan của người ở đâu... Cố Uyên càng lúc càng cảm thấy không ổn, định tìm một thời cơ thích hợp hỏi cho rõ ràng.
Khúc Vân cũng vô cùng đau đầu, ban ngày phải ứng phó với đồ nhi nhà mình, buổi tối lúc nhập định cũng thường quyên mơ thấy những giấc mộng quái dị vô cùng, hành hạ hắn sắp suy nhược thần kinh đến nơi. Vì vậy, Cố Uyên xui xẻo bị hành cho sống không được mà chết chẳng xong, có nghẹn khuất bao nhiêu cũng phải nuốt hết xuống bụng, vì y biết lúc sư tôn không vui thì gặp ai cũng đánh.
Khúc Vân cảm thấy ngược Cố Uyên không thú vị, thế là lại hậm hực lôi kéo Cố Uyên vào Huyễn Vụ sâm lâm đi ngược yêu thú, khiến cho cả trung khu Huyễn Vụ chướng khí mù mịt, gà bay chó sủa...
...
Hôm nay lại là một ngày tâm trạng Khúc Vân không tốt, từ sáng đến trưa cái mặt cứ lạnh tanh, lật tung cả khu rừng lên tìm yêu thú đánh nhau.
Sau đó, con yêu thú tu vi Kim Đan bất hạnh bị nhắm trúng, Khúc Vân như có thâm thù đại hận nhè nó ra đánh, thậm chí hắn còn không sử dụng chút linh lực nào, mà trực tiếp vật lộn với nó. Đúng, chính là vật lộn! Vật lộn thuần túy! Cố Uyên đứng ở phía xa im lặng cảm thán, công phu vật lộn của sư tôn vẫn luôn tốt như vậy, y nhìn mà cũng thấy đau thay cho con yêu thú kia..
Yêu thú Kim Đan kỳ vô cớ bị đánh, không tức giận là điều không thể, thế nên điên cuồng mà tấn công Khúc Vân, ngặt nỗi đẳng cấp chênh lệch quá xa nên không ngọ nguậy được gì. Cuối cùng, nó quyết định ra sát chiêu, đôi mắt dần trở nên đỏ ngạch, điên cuồng hấp thu linh lực, trực tiếp từ Kim Đan sơ kỳ tấn chức lên Kim Đan trung kì, dồn dập ra sát chiêu đối với Khúc Vân. Khúc Vân thấy con yêu thú này bắt đầu cuồng hóa, tâm trạng bỗng chốc trở nên hưng phấn, đột nhiên trong đầu y lóe lên một pháp quyết. Còn chưa kịp định thần, hắn đã kết quyết xong, Cực Tuyệt không biết từ lúc nào đã biến thành một thanh trường kiếm toàn thân thuần trắng, Vô Ngân vô thức cầm lấy, động tác ưu nhã mà sắc bén ngăn lại thế công của Yêu Thú Kim Đan, đến khi trên tay cầm viên Kim Đan vàng rực, Khúc Vân mới hồi thần. Mi tâm nhăn thành hình chữ xuyên, Khúc Vân lạnh lùng nhìn đôi tay của mình: Hắn dường như cảm giác được, bản thân mình sinh ra cộng hưởng với cỗ thân thể này, thậm chí bị mất đi ý thức, hắn còn cảm giác có một tia quen thuộc, nhưng lại không tra ra được là quen thuộc ở chỗ nào..