Đam Mỹ Tôi Trùng Sinh Để Đi Tìm Sự Thật - MâyKanTrang/KT

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi MâyKanTrang, 2 Tháng chín 2024.

  1. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Sứ giả (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật đi theo Tiểu Nhất ra phòng khách thì thấy nội giám đang đứng bên trong. Thấy cậu, ông cúi đầu, nói: "Tham kiến Vương gia. Nô tài phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thỉnh ngài nhập cung."

    Vương Liên Nhật nghe xong liền uống thuốc rồi đi thay y phục, theo thái giám tiến thẳng vào cung.

    Trong đại điện, văn võ bá quan đã tề tựu đông đủ. Trên thềm cao, ngai vàng đặt chính giữa, Vua E ngồi uy nghi, ánh mắt sâu khó lường. Hắn khoác long bào đen thêu rồng vàng uốn lượn, đai ngọc siết chặt eo. Trên đầu đội miện ngọc khảm hồng ngọc, vài chuỗi châu khẽ lay động theo từng cử động kiêu ngạo. Tay hắn đeo nhẫn huyết dụ, ngón tay gõ nhẹ lên ngai vàng, ánh mắt lười biếng quét qua triều thần mà mang theo sự khinh bạc lạnh lẽo.

    Vương Liên Nhật bước vào điện, áo bào khẽ lay động theo từng nhịp chân vững vàng. Đến giữa sảnh, cậu dừng lại, chắp tay cúi mình hành lễ theo đúng quy củ, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng mà không hề né tránh.

    Giọng nói cậu trầm ổn: "Thần Vương Liên Nhật, tham kiến bệ hạ."

    Trên ngai vàng cao ngất, Vua E lười biếng dựa vào long ỷ, một tay nâng chén ngọc, chậm rãi đưa lên môi. Hắn nheo mắt nhìn xuống, như đang ngắm nghía một món đồ chơi thú vị.

    "Ái khanh đã lâu không vào cung diện thánh." Giọng nói hắn vang lên, nhẹ mà sắc, đủ để cả sảnh im bặt: "Trẫm nghe nói khanh không khoẻ, lòng còn chút lo lắng. Nay thấy khanh vẫn đứng đây, cũng yên tâm phần nào."

    Vương Liên Nhật hơi nâng mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lễ độ mà xa cách: "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thân thể thần đã khỏe hơn nhiều rồi."

    Vua E đặt chén xuống kỷ, khớp ngón tay khẽ gõ, phát ra âm thanh lanh lảnh, nói: "Vậy thì tốt. Trẫm đang định cử một sứ đoàn sang Tuyên quốc bàn chuyện bang giao. Khanh là con trai tiền đế, xuất thân cao quý, cốt cách hơn người, lại am hiểu lễ nghi. Trẫm thấy không ai thích hợp hơn khanh đi làm sứ giả lần này."

    Một lời tuy nhẹ, nhưng rơi xuống lại tựa tảng đá đè nặng trên lòng điện. Bao ánh mắt của văn võ bá quan đổ dồn về phía Vương Liên Nhật.

    Cậu bình thản chắp tay, hơi cúi đầu, không lộ vẻ kháng cự cũng không tỏ vẻ ngoan ngoãn, đáp: "Thần tuân chỉ. Chỉ không biết, bệ hạ còn có điều gì căn dặn thêm chăng?"

    Ánh mắt vua E nheo lại, bên môi lướt qua một nét ý vị khó dò: "Chỉ cần thay trẫm mang lễ vật sang Tuyên quốc, đàm phán sao cho bang giao thuận hòa. Chuyện còn lại.. trẫm tin tài trí của khanh."

    Hắn hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm xuống, gần như thì thầm:

    "Chớ quên, khanh mang họ Vương. Mỗi lời khanh nói ra, thiên triều đều mang lấy thể diện."

    Vương Liên Nhật nắm chặt tay trong tay áo. Nhưng mặt vẫn mỉm cười, ánh mắt chạm thẳng vào đôi con ngươi lạnh lẽo kia, chậm rãi đáp: "Thần tất không dám để bệ hạ thất vọng."

    Trong phút giây ấy, bầu không khí như căng ra thành một sợi tơ mỏng manh – chỉ chờ gió khẽ lướt qua là đứt phựt. Nhưng cuối cùng, vua E bật cười khẽ, phất tay ra hiệu lui.

    Vương Liên Nhật lui xuống, lưng thẳng tắp, bóng áo dài quét nhẹ nền điện, mang theo một tia đối nghịch âm thầm mà kiên định.

    Vào xe ngựa, Vương Liên Nhật chửi thầm. Vua Tuyên quốc nổi tiếng tàn nhẫn, khó lường. Sang đấy nếu không cẩn thận đàm phán thất bại thì mạng nhỏ này cũng khó giữ. Trong cung có sứ giả nhưng Vua E lại không dùng, muốn chính Vương Liên Nhật làm sứ giả. Này chẳng khác nào đưa vào chỗ chết.

    Cậu thở dài, trong đầu đã hiện lên hình ảnh đáng sợ của vua Tuyên quốc với cây đao to khổng lồ, sắc nhọn, một nhát chém bay cậu.

    Yuu an ủi: "Đừng sợ, nguyên chủ làm được thì cậu cũng làm được!"

    Vương Liên Nhật uể oải, ngả người ra sau: "Nhưng tôi không phải nguyên chủ."

    Yuu cũng đến cạn lời, nó cũng lo lắng không kém, sợ cậu xảy ra chuyện. Dù sao, kịch bản bây giờ cũng đang có những thay đổi. Không ai có thể đoán trước được trong tương lai liệu sẽ xảy ra chuyện gì.

    Khi xe ngựa vừa dừng lại trước cổng, tiếng nói như chú chim non của Vương Kiều Nhi từ xa truyền đến: "Ca ca về rồi! Ca ca về rồi!"

    Vương Liên Nhật vừa xuống xe đã bị một bóng hình nhỏ bé lao thẳng vào người. Vương Kiều Nhi nhìn lên cậu với ánh mắt to tròn, mang theo sự mong chờ: "Ca ca có mua gì cho muội không?"

    Vương Liên Nhật từ đằng sau giơ ra hai xiên kẹo hồ lô mà cậu mới mua ở chợ. Một xiên cho Vương Kiều Nhi, một xiên cho Nhất Nhật Anh. Vương Kiều Nhi thấy kẹo hồ lô thì hai mắt sáng lên. Vương Liên Nhật đưa một que cho cô bé, rồi đưa nốt que còn lại cho Nhất Nhật Anh đang đứng đằng sau cô.

    Đôi môi Vương Liên Nhật đưa lên thành hình vòng cung. Cậu khẽ cười, cảm giác mình như phụ huynh mỗi lần đi xa đều mang đồ ăn về cho trẻ trong nhà.

    Tiểu Nhị đi đến cạnh cậu, hành lễ rồi ghé sát vào tai cậu, khẽ hỏi nhỏ: "Vương gia, bệ hạ triệu người vào cung có chuyện gì vậy ạ?"

    Vương Liên Nhật nghe vậy thì nói với Nhất Nhật Anh và Vương Kiều Nhi: "Hai đứa đi chơi đi với Tiểu Tam đi, ta có chút việc."

    Vương Kiều Nhi ngầm hiểu ra ca ca mình đang muốn nói chuyện bí mật. Từ nhỏ, ca ca cô đã vậy rồi, hễ có chuyện nội bộ là không cho cô nghe cùng. Cô bé biết huynh trưởng muốn tốt cho mình nên cũng không tò mò, chỉ ngoan ngoãn nghe theo.

    Vương Kiều Nhi kéo Nhất Nhật Anh đi, cười nói: "A Anh, chúng ta ra vườn hoa chơi đi!"

    Nhất Nhật Anh không kịp định thần, một mạch bị cô bé kéo đi.

    "Hả?" – Tiếng hét trong phòng khách vang lên.

    Vương Liên Nhật đang ngồi trên ghế, trên tay cậu là một chén trà nóng, khói mờ nhạt từ đó bay lên. Cậu thổi nhẹ rồi uống một ngụm nhỏ. Trước mặt cậu là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị và Dương Huyền, khuôn mặt ba người lộ rõ vẻ bất ngờ xen lẫn chút tức giận.

    "Như vậy chẳng khác gì tìm chết cả!" – Tiểu Nhất nói.

    "Làm như vậy để nhỡ thất bại thì có thể dùng nó làm lí do cho cái chết của người, còn nếu thành công thì được lợi cho hắn. Kế hoạch này cũng hay lắm." – Tiểu Nhị phân tích.

    Vương Liên Nhật đặt chén trà xuống, đôi mắt thâm sâu, nói: "Vậy nên ta quyết định đi xem, dù sao cũng không từ chối được."

    Dương Huyền khoanh tay, anh tựa vào cạnh cửa, giọng nói kiến định lên tiếng: "Để thần đi với người!"

    Vương Liên Nhật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cậu thầm nghĩ dù sao thêm một người cũng bớt nguy hiểm, khả năng sẽ có lúc cần.

    "Không cần nhiều người, Dương Huyền đi với ta là được." Cậu nói: "Tiểu Nhất và Tiểu Nhị giúp ta trông coi Nhật Hoa Phủ trong thời gian ta không có ở đây."

    "Sáng mai người xuất phát ạ?" – Tiểu Nhị hỏi.

    "Chiều nay đi. Đi sớm về sớm."

    Tiểu Nhất nghe vậy thoáng bất ngờ, khuôn mặt có phần lo lắng: "Có phải sớm quá không? Bệnh của ngài.."

    Vương Liên Nhật cười, xua tay: "Không sớm, ta cũng khỏe lắm rồi."

    Nghe vậy, cô thở dài: "Vâng, vậy để tí thần bảo thiện phu đun thuốc cho người nhiều một chút để mang đi."

    Vương Liên Nhật uống một ngụm trà nữa rồi cười, nói: "Cứ như vậy đi nhé!"

    Tan họp, Vương Liên Nhật thấy bụng mình kêu inh ỏi, dù sao mới sáng sớm đã phải hồi kinh, đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Cậu đã nhờ Tiểu Nhất chuẩn bị cho mình một phần ăn rồi đi ra ngoài.

    Bỗng lúc này, cậu để ý đằng sau gốc cây có một cái đầu màu đen lấp ló ở đấy. Thấy cậu nhìn về hướng này, nó chui tọt vào, nấp sau thân cây. Vương Liên Nhật khẽ cười, cậu nhận ra đó là Nhất Nhật Anh.

    Nhất Nhật Anh đã trốn Vương Kiều Nhi để đến chỗ cậu. Cậu bé cũng muốn biết chuyện gì xảy ra với Vương Liên Nhật khi cậu hồi cung. Nhưng vì có ngoài của có Trì Diêm canh nên cậu thể lại gần nghe được, chỉ có thể sử dụng năng lực của mình để nghe lén.

    Nhất Nhật Anh từ khi sinh ra trong cơ thể đã có một luồng sức mạnh kì lạ. Mẹ cậu đã dặn cậu nhất định không được nói với ai, vì khi nói ra, cậu có thể sẽ bị đuổi giết đến tận cùng. Nó được gọi là ma pháp, một loại năng lực siêu nhiên.

    Nhất Nhật Anh ngó đầu ra lần nữa nhưng không thấy Vương Liên Nhật đâu. Trong lúc cậu bé đang khó hiểu thì từ đăng sau truyền đến tiếng nói: "Đệ làm gì ở đây vậy?"

    Nhất Nhật Anh giật thót tim, cậu từ từ quay đầu lại thì thấy Vương Liên Nhật đã đứng đằng sau từ lúc nào và đang nở một nụ cười có phần trêu ghẹo. Nhất Nhật Anh nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi: "Đệ xin lỗi, đệ không có ý nghe lén mọi người bàn chuyện đâu!"

    Thấy cậu bé như vậy, Vương Liên Nhật bật cười. Cậu nổi lên tính trêu ghẹo, nói: "Ta đã hỏi gì đâu mà đệ đã trả lời rồi?"

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì ngơ người, khuôn mặt cậu bé cũng thoáng chốc ửng đỏ. Cậu lắp bắp mãi không nói ra được một từ.

    Vương Liên Nhật bật cười lần hai. Trêu Nhất Nhật Anh cũng khá vui đó chứ. Cậu xoa cho Nhất Nhật Anh một đầu rối mù, nói: "Không trách đệ, trẻ con vốn dĩ hay tò mò. Chỉ là, đây là hành đồng xấu, sau này đừng làm thế nữa."

    Nhất Nhật Anh đưa tay chạm lên mái tóc rối như tổ quạ của mình, khẽ ngước mắt lên nhìn Vương Liên Nhật, nhỏ giọng đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật không trêu cậu nữa, tính đi ăn thì bỗng bị một giọng nói làm cho đứng hình: "Đệ muốn đi cùng huynh!"

    Vương Liên Nhật tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: "Hả?"

    Nhất Nhật Anh cũng nhắc lại lần nữa, ánh mắt cậu không có chút gì là nói đùa: "Đệ muốn đi cùng huynh đến nước láng giềng bàn chuyện bang giao!"

    Vương Liên Nhật nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đó của cậu trong một câu: "Không được."

    Nhất Nhật Anh nhíu mày, cậu không phục mà hỏi lại: "Tại sao ạ? Đệ không làm cản trở huynh đâu." Cậu ấp úng: "Chỉ là.. chỉ là.. muốn bảo vệ huynh thôi.."

    Vương Liên Nhật ôm trán, thầm nghĩ mình yếu đến nỗi cần một đứa nhóc bảo vệ sao? Cậu quay đi, nói: "Nguy hiểm lắm. Có Dương Huyền đi cùng ta rồi nên không sao đâu. Đệ ở lại phủ tập luyện chăm chỉ đi."

    Nhưng lời chưa kịp nói ra hết thì đã bị Nhất Nhật Anh chặn lại. Cậu nắm lấy tay áo của Vương Liên Nhật, giọng kiên định, nói: "Đệ muốn đi! Xin huynh hãy cho đệ đi cùng!"

    Bàn tay Nhất Nhật Anh nắm chặt, như thể nếu Vương Liên Nhật không đồng ý thì sẽ không thả ra, khiến một góc áo của cậu nhăn lại. Thấy ánh mắt kiên quyết ấy của cậu bé, Vương Liên Nhật cũng đến bất lực, không biết nên giải thích về độ nguy hiểm của chuyến đi này như thế nào cho y hiểu.

    Hai người đang giằng co với nhau thì trên cây "phựt" xuống một hình bóng kèm theo giọng nói: "Hai người đang làm gì vậy?"

    Người đó là Dương Huyền. Khi anh đang đang định đi về để giao việc cho các thành viên thì thấy Vương Liên Nhật với Nhất Nhật Anh đang nói gì đó, hình như rất cam go. Anh thấy Nhất Nhật Anh còn đang kéo áo Vương Liên Nhật nên quyết định lại xem thử.

    Dương Huyền treo ngược mình trên cây, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

    Vương Liên Nhật ôm trán tỏ vẻ bất lực, đáp: "Anh Anh nhất quyết muốn đi cùng, nhưng chuyến đi này quá nguy hiểm. Ta không biết nên giải thích như nào cho y hiểu, ngươi giải thích giúp ta đi."

    Vương Liên Nhật tưởng Dương Huyền sẽ giúp mình giải thích, nhưng không. Anh nhảy xuống, đưa tay khoác lấy vai Nhất Nhật Anh, đáp: "Không cần giải thích, thần thấy cho thằng nhóc này cũng được! Cũng tiện rèn luyện thực tế luôn."

    Vương Liên Nhật nghe vậy thì xịt keo cứng ngắc. Lại quay xuống thấy Nhất Nhật Anh đang nhìn mình với đôi mắt đáng thương, trong đầu cậu lúc này hiện lên hình ảnh của một chú cún nhỏ đang cụp tai, cụp đuôi. Đôi mắt ấy như nhìn xuyên tim, xuyên gan của Vương Liên Nhật. Cuối cùng cậu cũng chịu thua, nói:

    "Được rồi, ta cho đệ đi." Cậu dặn: "Nhưng phải luôn theo sát ta, không được chạy lung tung."

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu: "Vâng."

    Trong lòng cậu lúc này đang thầm nghĩ vị ca ca này của mình đúng là chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2025
  2. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 41: Sứ giả (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lộc cộc, lộc cộc.." – Tiếng bánh xe ngựa lăn trên con đường đất đá.

    Xe đã khởi hành được một canh giờ. Bên ngoài, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua từng ngóc ngách, rải rác khắp khu rừng. Bóng cây in lên mặt gỗ của chiếc xe ngựa đang di chuyển phía dưới.

    Vương Liên Nhật ngồi trong đó, trên tay còn cầm một cuốn sách mà cậu mới mua khi đi ngang qua chợ. Bên cạnh cậu là Nhất Nhật Anh, y đang chống tay lên bệ cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn những hàng cây lướt qua bên ngoài.

    Trì Diêm được phân công lái xe ngựa. Kì thực kĩ thuật lái xe của cậu siêu tốt, dù con đường này nhiều sỏi đá nhưng đi lại khá êm, không bị xóc nảy quá nhiều. Trên nóc xe, Dương Huyền gập tay ra sau rồi gối đầu lên, miệng ngậm một thân cỏ, nhắm mắt, đang ngân nga bài hát nào đó.

    Vương Liên Nhật dù đọc sách nhưng vẫn để ý xung quanh, cậu thấy mấy lần Nhất Nhật Anh nhìn trộm sang bên này nhưng khi cậu nhìn lại thì y lại đưa mắt ra chỗ khác. Vương Liên Nhật trong lòng thở dài, cậu cười trừ, thầm nghĩ tâm tư của người trẻ tuổi đúng là viết hết lên trán rồi.

    Nhất Nhật Anh bên này, cậu nhìn Vương Liên Nhật là có hai mục đích. Thứ nhất là xem sắc mặt Vương Liên Nhật có mệt hay đau không. Còn thứ hai đơn giản là ngắm nhìn thôi. Vị ca ca này của y ngũ quan hài hòa, da trắng, môi hồng, lại còn thêm ánh nắng chiếu vào khiến vẻ đẹp như được nhân lên gấp mấy lần.

    Nhất Nhật Anh thấy Vương Liên Nhật chăm chú đọc sách thì cũng tò mò không biết y đang đọc cái gì. Cậu lên tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng ấy: "Ca ca, huynh đang đọc gì vậy?"

    Vương Liên Nhật dù khẽ đáp nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào những dòng chữ: "Chỉ là tiểu thuyết thường tình thôi."

    Nhất Nhật Anh tiến lại chỗ cậu, nghiêng đầu, nhìn vào sách xem cậu đang đọc tiểu thuyết gì. Nhưng éo le nỗi, cậu không biết chữ. Nhìn những dòng mã trước mặt khiến y quay cuồng đầu óc.

    Vương Liên Nhật cũng quên béng mất Nhất Nhật Anh không biết chữ. Thấy cậu bé tiến lại đọc cùng, cậu nói: "Nếu đệ muốn, ta cho đệ cuốn khác đọc."

    Nhất Nhật Anh nhìn cậu, phán một câu xanh rờn: "Không cần, đệ không biết chữ."

    Vương Liên Nhật nghe vậy liền xịt keo cứng ngắc. Cậu ôm trán, thầm nghĩ khi về nhất định phải dạy chữ cho cậu bé.

    Vương Liên Nhật gượng cười. Cậu có chút ngượng vì mới nhắc đến nỗi đau của Nhất Nhật Anh.

    "Vậy để ta dạy cho đệ vài chữ, có gì về nhà ta sẽ dạy lại từ đầu."

    "Được ạ."

    Nhất Nhật Anh lấy trong ống tay áo ra một cuốn sách và một chiếc bút lông. Vương Liên Nhật mới đầu có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng không thấy có gì lạ, bởi ống tay áo trong truyện cổ trang còn được gọi là "Túi Càn Khôn" mà.

    Nhất Nhật Anh đưa sách, bút cho cậu, nói: "Huynh dạy ta viết tên huynh đi."

    Vương Liên Nhật đồng ý.

    Cậu cầm cây bút, uốn lượn vài đường là ra ba từ "Vương Liên Nhật". Nét chữ cậu mềm mại nhưng rắn chắc.

    Nhất Nhật Anh chăm chú nhìn ba từ trước mắt, trong mắt cậu lóe lên một ánh sáng. Vương Liên Nhật thấy khuôn mặt thích thú của cậu thì cười nhẹ. Cậu lại đưa bút lên uốn lượn vài dòng nữa.

    Khi viết xong, Nhất Nhật Anh một mặt đầy dấu hỏi chấm: "Đây là?"

    Vương Liên Nhật cười: "'Nhất Nhật Anh', tên của đệ đấy."

    Nhất Nhật Anh với đôi mắt to tròn nhìn cậu, bên trong như có ngìn ngôi sao thay nhau sáng lấp lánh. Vương Liên Nhật như bị hiệu ứng lấp lánh đấy của cậu bé làm chói mắt mà quay đầu đi.

    "Vậy từ 'ca ca' thì sao?" – Nhất Nhật Anh hỏi.

    Vương Liên Nhật cũng nghe theo mà viết cho cậu bé. Cứ như vậy, những từ ngữ không theo hàng dọc hàng ngang mà được viết ra hết trang này sang trang khác. Mỗi một từ ngữ viết ra, Nhất Nhật Anh đều chăm chú nhìn như đang học thuộc rồi viết lại phía dưới. Nhìn cậu bé như vậy, Vương Liên Nhật không thể không cảm thấy mình đang dạy trẻ lớp một viết chữ.

    Vương Liên Nhật ngáp một cái rõ dài. Vì trưa phải chuẩn bị để khởi hành nên cậu không có thời gian ngủ, bởi vậy mà giờ Vương Liên Nhật mới ngáp ngắn, ngáp dài như thế.

    Bên cạnh cậu, Nhất Nhật Anh vẫn đang say mê ngắm nhìn những dòng chữ.

    Vương Liên Nhật tựa đầu ra sau tính ngủ một lúc. Rèm cửa sổ bay phấp phới, đôi mắt cậu nhìn theo những hàng cây ngoài đó, tựa như đang để suy nghĩ của mình bay theo gió.

    Trong vườn của một cung điện sa hoa, lộng lẫy, Vương Liên Nhật đang ngồi trên thảm dưới gốc cây. Bóng cây đổ xuống, đôi khi có những tia nắng len lỏi qua những tán lá, in lên tấm thảm xọc hồng trắng ấy. Trên đó còn có giỏ trái cây và rất nhiều bánh ngọt, trông như đang đi cắm trại vậy.

    Bên cạnh cậu có một đứa trẻ với mái tóc dài đang xõa xuống, trắng như tuyết. Điều đặc biệt là đứa trẻ ấy có tai thỏ nhưng lại có sừng và đuôi rồng, trông như đang hóa trang thành thú nhân vậy. Nó đang ăn cái bánh ngọt trong tay.

    "Chờ thêm mấy năm nữa tôi sẽ có một đồng nghiệp để sai vặt rồi." Giọng của đứa trẻ ấy là một bé trai.

    Vương Liên Nhật lấy chai sữa dâu bên cạnh, cậu uống một ngụm rồi cười đáp: "Sai vặt gì chứ? Công việc của cậu cũng đâu nhiều."

    "Không nhiều à? Tôi đang giúp cậu nghe một nhìn lẻ một lời cầu nguyện đây, đau đầu chết mất."

    "Càng nhiều lời cầu nguyện thì sức mạnh của cậu không phải càng tăng đó hay sao? Sứ mệnh của chúng ta đã là thế rồi."

    "Rồi rồi." Cậu bé ấy thở dài rồi bất chợt nhìn về phía trước, nói: "Tập xong rồi kìa."

    Vương Liên Nhật cũng theo đó nhìn ra phía trước. Cậu thấy một cậu bé khác đang chạy lại phía mình. Ánh nắng vàng chiếu lên khuôn mặt mang nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng ấy của cậu, chỉ là.. không nhìn rõ mặt thôi.

    Vương Liên Nhật sựt tỉnh.

    Cậu thầm nghĩ vừa nãy chỉ là mơ thôi sao? Nhưng giấc mơ đấy thật kì lạ.

    Lúc này Vương Liên Nhật mới để ý đầu mình đã gục lên vai Nhất Nhật Anh. Hơn nữa, cậu bé còn lấy tay mình bịp tai cậu lại. Đôi mày y nhíu xuống, đầy cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ đến mức không để ý Vương Liên Nhật đã tỉnh từ lúc nào.

    "Có chuyện gì vậy?"

    Nghe thấy giọng nói, Nhất Nhật Anh quay đầu lại nhìn: "Huynh tỉnh rồi à?"

    Vương Liên Nhật ngồi thẳng dậy, khẽ gật đầu. Lúc này cậu mới nghe thấy bên ngoài có tiếng "keng keng" của kim loại khi chạm vào nhau, kèm theo đó là những tiếng la. Vương Liên Nhật đoán nhanh trong thời gian mình ngủ đã có chuyện xảy ra. Dù vậy nhưng xe ngựa vẫn chạy đều, dường như những điều bên ngoài không làm dán đoạn nó.

    Nhất Nhật Anh đứng lên: "Lúc nãy có thích khách, chúng cầm vũ khí, lao về phía xe ngựa đang chạy. Thống lĩnh bảo chuyện này để y giải quyết, chúng ta cứ ngồi trong đây là được."

    Thực ra không cần Nhất Nhật Anh nói cậu cũng tự biết. Chắc chắn là tên bạo quân kia làm. Thuê người ám sát cậu trên đường, chắc chắn là để kiểm tra thực lực cùng những người bên cạnh cậu.

    Bỗng giác quan thứ sáu của cậu cảm thấy có luồng sát khí đang ập tới. Vương Liên Nhật nhanh chóng đưa tay ra, bắt chọn lấy mũi tên bay từ cửa sổ vào. Nó vừa vặn cách đầu Nhất Nhật Anh một xăng – ti – mét.

    Nhất Nhật Anh lúc này mới giật mình quay sang thì thấy cảnh đó.

    Vương Liên Nhật không để cậu định thần lại mà ngay lập tức kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy như đang bảo vệ.

    Tiếng nói của Trì Diêm từ đằng trước truyền vào: "Hai người không sao chứ?"

    Vương Liên Nhật lên tiếng: "Không sao."

    Nhất Nhật Anh lúc này đang ngồi trong lòng Vương Liên Nhật. Khuôn mặt cậu bé áp vào ngực bên trái của cậu. Nhất Nhật Anh có hơi sững sờ vì hành động đấy của cậu. Cậu nghe tiếng tim đập thình thịch của Vương Liên Nhật bên tai mình.

    Nhất Nhật Anh nhớ lại những lần ngủ cùng Vương Liên Nhật. Trong không gian yên tĩnh ấy, cũng nhờ tiếng tim của y mà cậu có thể yên tâm ngủ ngon. Lần này, khi nghe tiếng tim của Vương Liên Nhật, cậu bé lại cảm thấy nó có vẻ nhanh hơn những lần đấy. Có vẻ y đang lo lắng.

    Sau khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Vương Liên Nhật mới thở vào nhẹ nhõm mà buông lỏng tay.

    "Được rồi."

    Vương Liên Nhật cười nhẹ, quay xuống nhìn cậu bé đang trong lòng mình thì thấy khuôn mặt cậu ửng đỏ. Vương Liên Nhật có hơi bối rối, nghĩ mình đã ôm chặt cậu bé quá nên mới thế liền lo lắng hỏi: "Đệ.. đệ có sao không?"

    Nhất Nhật Anh đáp: "Đệ không sao, chỉ là.. có chút nóng thôi."

    Mùa hè mà ôm như thế thì nóng cũng là chuyện đương nhiên, Vương Liên Nhật cười gượng, gãi gãi nói: "Xin lỗi đệ nhé, phản ứng tự nhiên mà thôi."

    Nhất Nhật Anh đứng dậy, ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn về phía y, cười nhẹ nói: "Huynh không cần xin lỗi, huynh cũng là vì ý tốt muốn bảo vệ đệ nên mới thế, đệ còn chưa cảm ơn huynh hết lời mà huynh đã xin lỗi đệ rồi."

    Dương Huyền bỗng kéo nhẹ rèm cửa ra, ngó đầu xuống, nói: "Vương gia, trời tối rồi, chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi thôi."

    Vương Liên Nhật nghe vậy mới để ý, quả thực trời đã tối. Cậu đáp: "Được, vậy chọn một nơi nghỉ qua đêm đi."

    Nếu tính toán theo tốc độ này thì tầm năm ngày nữa thì sẽ đến Tuyên quốc, song còn phải mất thêm hai ngày mới tới phủ, như vậy thì tổng cộng cả đi lẫn về là hơn hai tuần.

    Khu rừng vào ban đêm rất đáng sợ, tối om, chỉ có tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng côn trùng kêu. Nhưng ở đó bỗng có một nơi phát ra ánh sáng vàng, cam mờ nhạt trông không hài hòa với màu sắc của khu rừng tẹo nào cả.

    Ánh lửa bập bùng, trên đó còn đang nướng một con nai và vài con cá mà Dương Huyền cùng Nhất Nhật Anh bắt được. Vương Liên Nhật ngồi trên gốc cây, trên tay cậu còn cầm một cành khác đang vẽ vời trên nền đất dưới chân.

    "Huynh uống thuốc đi."

    Vương Liên Nhật ngẩng đầu lên thì thấy Nhất Nhật Anh đang đứng đó, trên tay cầm một bát thuốc đen xì đưa về phía cậu. Vương Liên Nhật nhận lấy, cậu đã tạm thời quen với cái mùi vị của nó rồi nên một hơi uống cạn, chỉ là.. vẫn có chút buồn nôn.

    Bỗng có cái gì đó chạm vào môi cậu, Vương Liên Nhật nhìn sang thì thấy Nhất Nhật Anh đang đút kẹo cho mình. Cậu bé cười nhẹ, nói: "Huynh uống thuốc rồi thì ăn kẹo đi cho đỡ đắng."

    Vương Liên Nhật có phần bất ngờ, hỏi: "Đệ còn mang theo kẹo à?"

    Nhất Nhật Anh gãi gãi má, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, nhìn ra nơi khác, đáp: "Ừm, đệ nghĩ huynh sẽ cần nên đã mua khá nhiều."

    Vương Liên Nhật tươi cười, có một người em trai quan tâm mình như thế này đúng thật tốt. Cậu không ngần ngại há miệng ra ăn viên kẹo trên tay Nhất Nhật Anh. Nhất Nhật Anh có phần giật mình nên rụt tay về, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.

    Vị đắng trong miệng cậu đã bị vị ngọt của kẹo lấn áp. Vừa thơm lại vừa ngọt khiến tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều.

    Bên kia, Dương Huyền và Trì Diêm đang vừa nướng thịt vừa nói chuyện. Đôi khi còn phát ra tiếng kêu đau của Trì Diêm vì bị cốc đầu.

    Nhất Nhật Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, ngẩng đầu lên nhìn trời sao.

    Vương Liên Nhật lên tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng đó: "Ừm.. đệ đi đường dài có mệt không?"

    Nhất Nhật Anh nhìn sang chỗ cậu, đáp: "Câu đó phải để đệ hỏi huynh mới đúng, thân thể huynh sao rồi, có đau ở đâu không?"

    Vương Liên Nhật cười nói: "Ta khỏe rồi, không còn đau nữa."

    Nhất Nhật Anh trầm ngâm nhìn cậu, ánh mắt mang theo sự đau lòng. Bỗng cậu đưa tay ra, lấy chân Vương Liên Nhật đặt lên đùi mình.

    Vương Liên Nhật bất ngờ, hỏi: "Đệ làm gì vậy?"

    Nhất Nhật Anh xoa bóp chân cho cậu, nhẹ nhàng đáp: "Ta xoa bóp chân cho huynh."

    Vương Liên Nhật khá bất ngờ, cậu cứ nghĩ mình giấu kĩ lắm rồi, ai ngờ vẫn bị y phát hiện. Quả thực chân cậu khá đau, giống kiểu đau nhức xương khớp.

    Cậu nhìn Nhất Nhật Anh đang nghiêm túc xoa bóp chân cho mình. Quả thực rất dễ chịu.

    Bỗng đằng sau phát ra tiếng loạt xoạt. Bốn người cảnh giác nhìn về hướng đó. Dương Huyền và Trì Diêm cũng vào thế chuẩn bị rút kiếm.

    Lúc này, nơi phát ra tiếng động xuất hiện một bóng hình. Khi bóng hình đó gần hơn mọi người mới bất ngờ.

    "Ơ? Vương gia, Dương thống lĩnh, Trì Diêm? Sao mọi người lại ở đây?"
     
  3. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 42: Sứ giả (3).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới ánh trăng sáng cùng ánh lửa bập bùng, một thiếu nữ mang khuôn mặt gần giống với Tiểu Tứ đang đứng dưới gốc cây. Cô mặc một bộ y phục đơn giản với ống tay bó. Trên vai cô đeo một cái giỏ được đan bằng tre. Trong giỏ là những cây thảo dược mà cô hái được trên núi. Người này không ai khác chính là Tiểu Ngũ.

    Trên đường đi về, Tiểu Ngũ để ý thấy một vùng trong khu rừng tỏa ra ánh sáng. Vì tò mò nên cô đã đi kiểm tra thử, nhỡ như đó là đám cháy thì còn ngăn chặn kịp thời. Không ngờ khi đến nơi lại gặp mặt người quen.

    Quay lại hiện tại, Tiểu Ngũ lúc này đang vừa ăn ngô nướng vừa nghe Trì Diêm kể lại những sự kiện gần đây trong phủ.

    Cô quay sang nhìn Nhất Nhật Anh, ánh mắt đầy sự tò mò, hỏi: "Vậy đây là tiểu thiếu gia sao?"

    Trì Diêm gật đầu.

    Tiểu Ngũ vui vẻ, giơ tay lên chào cậu, trên miệng còn dính ngô: "Chào tiểu thiếu gia, thần là Tiểu Ngũ, chuyên về dược liệu."

    Nhất Nhật Anh gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Xin chào."

    Thấy thái độ lạnh nhạt của cậu, Tiểu Ngũ có hơi ngơ ra. Diêm Trì cười nói: "Tiểu thiếu gia của chúng ta là như vậy, đối với ai cũng lạnh nhạt, ngoại trừ Vương gia ra."

    Tiểu Ngũ như hiểu ra chuyện gì mà đáp "Ồ" một tiếng, khuôn mặt nhìn hai người Nhất Nhật Anh và Vương Liên Nhật đầy vẻ thích thú, nhưng nói đúng hơn là hóng hớt.

    Sau khi nghe đến đoạn Vương Liên Nhật bị trúng độc, khuôn mặt cô tỏ rõ vẻ lo lắng, chạy lại chỗ Vương gia của mình, luống cuống hỏi: "Vương gia, người bị trúng độc ở đâu? Để thần xem cho người!"

    Vương Liên Nhật cười: "Ta không sao. Mai Quý phi giúp ta kê thuốc rồi."

    Nghe vậy, Tiểu Ngũ mới thở phào một hơi.

    Trong giới dược liệu, Mai Vi Đằng là học trò kế nhiệm của vị thần dược cao siêu. Nhưng trong chuyện này chỉ có người của Nhật Hoa Phủ và một số người quen khác biết, còn lại thì chỉ nghe danh chứ không thấy người.

    "Nếu vậy thì thần cũng yên tâm rồi." Nói xong, cô trầm mặc: "Nhưng chỉ sợ, loại độc này không dễ giải như thế."

    Vương Liên Nhật thấy cô chuẩn bị nói ra thông tin mật liền nhanh chóng cắt ngang: "À đúng rồi, Tiểu Ngũ tính đi tiếp hay là nghỉ lại đây?"

    Tiểu Ngũ đáp: "Thần nghỉ lại một lúc thôi rồi lên đường tiếp."

    Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Mọi người nếu đi xe ngựa từ giờ Thìn sáng mai thì đến giờ Dậu chắc vừa kịp tới một quán khách điếm. Trên đường về thần cũng nghỉ chân tại đấy thì thấy quán khá vắng, ở đó chỉ có hai ông cháu sống cùng nhau thôi."

    "Ồ. Được, ta nhớ rồi."

    Tiểu Ngũ lấy trong giỏ ra một cây thảo dược, nói: "Thảo dược này khi đun lên lấy nước, uống sẽ làm giảm đi cơn đau. Dù không hiểu quả cao bằng thuốc của Mai Quý phi nhưng cũng giúp ích được phần nào."

    Diêm Trì nhận lấy rồi mang đi đun. Vương Liên Nhật cười xòa: "Không cần lo quá đâu, độc này cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Đa tạ ngươi nhé."

    Tiểu Ngũ cười nhưng đôi mày vẫn nhíu nhẹ: "Đây là việc của thần. Thần sẽ cố gắng tìm ra loại dược trị cặn kẽ loại độc đấy cho người."

    "Được, ta chờ."

    Sau khi ăn xong thì Tiểu Ngũ cũng rời đi. Vương Liên Nhật và Nhất Nhật Anh ngủ trong xe ngựa, còn Dương Huyền và Trì Diêm thay phiên nhau canh gác.

    Vương Liên Nhật trải một tấm đệm lớn xuống dưới sàn gỗ, lấy chăn và gối ra, xếp gọn gàng.

    Trong xe ngựa yên tĩnh, hai người nằm đó, không nói một lời nào.

    Có lẽ lần đầu ngủ trong xe ngựa nên cậu không thể nào ngủ được, hoặc cũng có lẽ chiều cậu đã ngủ quá nhiều.

    "Cậu không ngủ được à?" Yuu cuộn mình nắm phía trên đầu cậu, lên tiếng.

    Vương Liên Nhật nghe vậy, đáp: "Ừm, bỗng thấy khó ngủ."

    Yuu đi tới nắm bên cạnh cậu. Vương Liên Nhật đưa tay gãi gãi cắm nó. Nó cũng thuận thế ngửa cổ lên, khuôn mặt đầy vẻ dễ chịu, phát ra những tiếng "Gừ gừ".

    Vương Liên Nhật để ý thấy Yuu quen quen, không phải kiểu quen vì ngày nào cũng gặp mà là kiểu quen đã gặp rồi mà không nhớ. Tóm lại là không biết miêu tả như nào nữa, chỉ biết là quen quen thôi.

    Không hiểu tại sao mà lúc này cậu lại nhớ tới chiếc vòng cổ mà anh cậu đưa cho, rồi lại nhớ tới lúc bị hút vào trong đấy. Chuyện đó vẫn luôn khiến cậu tò mò.

    "Yuu, tôi hỏi cậu một chuyện nhé?"

    "Cứ tự nhiên."

    Vương Liên Nhật ngập ngừng rồi nói: "Ừm.. cậu luôn theo dõi hành trình hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất của tôi, đúng không?"

    "Ừm."

    "Vậy cậu có nhớ chiếc vòng cổ mà tôi hay đeo không? Lúc ở thế giới thứ nhất, Hùng và tôi đã thực hiện một phép thuật nào đó mà khiến tôi bị ngất đi. Những hình ảnh tôi thấy trong đó, không biết cậu có biết không?"

    Vương Liên Nhật còn thuận thế lấy chiếc vòng cổ mình đang đeo ra cho nó nhìn.

    Yuu đưa mắt ra nơi khác, hỏi: "Cậu đang kể chuyện cổ tích à?"

    Thấy nó né tránh như vậy, Vương Liên Nhật nhận ra chắc chắc nó cũng biết điều gì trong sự việc kì lạ đó, hỏi: "Cậu biết cái gì đúng không?"

    "Biết gì chứ?"

    "Ha, vậy nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói, né tránh cái gì?"

    "Tôi không có né! Tại.. tại bị bụi bay vào mắt thôi."

    Đôi mắt Vương Liên Nhật lúc này như phát ra ánh sáng đầy sát khí khiến Yuu co rúm người lại: "Chúng ta là bạn bè 'Vào sinh ra tử' mà. Vì vậy nếu biết chuyện gì thì phải kể cho nhau nghe, không được giấu, đúng không?"

    Yuu rén ngang, giọng nó có phần run, đáp: "Đúng.. đúng vậy."

    Vương Liên Nhật lại chuyển sang khuôn mặt thân thiện, tươi cười nói: "Ừm, vậy nói cho tôi biết đi."

    Lời chưa kịp nói xong thì Yuu bỗng mở không gian hệ thống ra, nó chui một nửa người vào, quay đầu lại, cười nói: "A ha, tôi có việc phải đi rồi, sáng mai gặp lại nha."

    Vương Liên Nhật đưa tay bắt lấy nhưng không kịp, Yuu đã thành công chạy thoát.

    Thấy Yuu đi mất, cậu chau mày mà thầm nghĩ rõ ràng nó biết mọi chuyện nhưng tại sao lại không giải thích cho cậu?

    Vương Liên Nhật quay sang phía Nhất Nhật Anh thì thấy cậu bé đã nhắm mắt, có lẽ là ngủ rồi. Cậu cứ như vậy mà nhìn, trong đầu cũng hiện ra hàng loạt những tình tiết.

    Bỗng lúc này một giọng nói phát ra cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Huynh không ngủ được à?"

    Vương Liên Nhật sựt tỉnh, thấy Nhất Nhật Anh không biết đã quay đầu sang nhìn mình từ khi nào, cười gượng đáp: "Ừ.. ừm, có lẽ chiều nay ngủ nhiều quá nên giờ mới không thấy buồn ngủ."

    Bỗng Nhất Nhật Anh nằm sát lại gần Vương Liên Nhật rồi cậu bé giơ tay ra, vỗ vỗ lên lưng cậu khiến cậu đứng hình.

    Gì vậy? Nhóc này đang vỗ mình ngủ sao?

    Vương Liên Nhật cảm thấy khung cảnh lúc này có phần buồn cười, cảm giác như cậu mới là đứa nhỏ vậy. Vương Liên Nhật cũng nghịch mấy ngọn tóc trên đầu Nhất Nhật Anh, thấy rất mếm và mượt liền muốn nghịch tiếp.

    Cứ như thấy, cũng không biết từ lúc nào, cậu vậy mà lại chìm vào giấc ngủ rồi.

    Sáng hôm sau, bốn người ăn sáng bằng bánh mì rồi lên đường. Quả thực đến giờ Dậu, họ thấy phía trước xuất hiện ánh sáng của đèn rồi một quán khách điếm hai tầng cùng xuất hiện.

    Thấy có xe ngựa dừng trước cửa tiệm, một thiếu niên trạc tuổi Vương Liên Nhật đi ra, trên khuôn mặt đầy sự vui vẻ: "Xin chào."

    Vương Liên Nhật bước xuống xe ngựa, phía sau là Nhất Nhật Anh. Cậu cười nhẹ, gật đầu, đáp: "Xin chào."

    Thiếu niên ấy tươi cười: "Ta tên là Phục Kiêu, mời đi theo ta."

    Vào trong, cậu thấy nơi đây bàn ghế được xếp, dọn gọn gàng, phía trước có một ông lão đứng trong quầy đang cúi người viết gì đó vào một quyển sổ.

    "Gia gia."

    Nghe thấy tiếng gọi của cậu, ông lão đó ngẩng mặt lên. Thấy bốn người sau Phục Kiêu, ông cười nhẹ: "Ôi chao, xin chào, khách quan đêm nay ghé trọ, hay chỉ dùng chút trà nước cho ấm người?"

    Vương Liên Nhật mỉm cười, ôn hòa đáp: "Lão bá, cho ta bốn phòng nghỉ qua đêm, sáng mai sẽ đi."

    Ông lão gật đầu: "Được, phòng trên tầng hai đã được dọn sẵn, lão dẫn khách quan lên."

    Vương Liên Nhật cùng ba người kia đi theo ông lão lên tầng. Căn phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ, đặc biệt là có một mùi hương rất thơm ngọt phả phất trong không gian. Hương hoa quả ấy có lẽ bay vào từ cửa sổ đang mở cạnh bàn.

    "Hương hoa quả này quen thuộc quá." Trì Diêm nhìn ngó xung quanh, hỏi: "Lão bá, ở đây trồng cây ăn quả à?"

    Ông lão gật đầu, kể: "Khách điếm của lão xây ở nơi này nên khá ít khách, chủ yếu là thương nhân. Vì vậy lão cũng đành trồng cây, lấy quả rồi đem xuống chợ bán, hoặc không thì bán sang nước láng giềng để kiếm chút tiền mua đồ ăn."

    Lời vừa dứt, bỗng tầng dưới vang lên tiếng gọi, nghe có phần hối hoảng: "Gia gia, người giúp cháu với! Sắp cháy rồi, sắp cháy rồi!"

    Ông lão nghe vậy thì quay sang nói với nhóm bốn người: "Ở khách điếm của lão có suối nước nóng, khách quan có thể tắm trước rồi dùng bữa sau. Lão xuống giúp Tiểu Kiêu nấu bữa tối."

    Sau khi ông lão đi, Vương Liên Nhật bảo mọi người cất đồ rồi đi tắm, ăn cơm.

    Sau khách điếm có một suối nước nóng được ngăn cách thành hai hồ. Những tảng đá được xếp chồng lên nhau, làn nước ấm áp từ đó cũng chảy xuống. Bên cạnh có một cây phong với những chiếc lá đang dần ngả màu vàng cam.

    Vương Liên Nhật bước xuống trong làn khói mờ ảo bốc lên từ mặt nước. Lần đầu được ngâm suối nước nóng, cậu cảm thấy thật dễ chịu như lời người ta hay nói. Những phiền muộn bay hết, chỉ còn cảm giác đắm chìm trong làn nước ấm áp.

    Vương Liên Nhật thầm nghĩ nếu vào mùa thu hoặc đông, khi khí trời chuyển lạnh thì chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm.

    Bỗng đằng sau phát ra tiếng động, Vương Liên Nhật quay đầu lại thì thấy Nhất Nhật Anh. Cậu vui vẻ mời gọi: "Ngâm suối nước nóng dễ chịu lắm, đệ cũng xuống đây đi."

    Khuôn mặt Nhất Nhật Anh có phần ửng đỏ, cậu nhẹ nhàng đáp: "Đệ giúp huynh kì lưng."

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật tươi cười nói: "Được!"

    Da Vương Liên Nhật trắng hồng, eo lại thon, xương lưng cánh bướm hiện ra rõ. Góc nhìn sau cũng đẹp không kém, chỉ là trên bả vai trái có một phần mang màu tím đen, nơi đó còn có những tia máu tìm chìa ra trông không phù hợp với làn da của cậu tí nào cả.

    Nhìn thấy vết thâm tím đó, Nhất Nhật Anh không tự chủ được mà chau mày, lòng cảm thấy chua sót vô cùng. Cậu trong lòng tự trách vì đã khiến Vương Liên Nhật mang vết thương như này trên người.

    Như nghe được suy nghĩ của Nhất Nhật Anh, Vương Liên Nhật cười nhẹ, nói: "Đệ đừng để tâm đến vết thương đó làm gì. Ta không sao rồi."

    Nhât Nhật Anh nghe thấy tiếng cậu thì sựt tỉnh khỏi những suy nghĩ ấy. Cậu bé dùng khăn, không mạnh không nhẹ kì lần lượt lên khắp lưng cậu.

    "Đều do đệ mà huynh.."

    Lời chưa kịp nói xong đã bị cắt: "Đừng tự trách, bảo vệ đệ, muội của mình chính là nghĩa vụ của bậc làm huynh trưởng như ta."

    Quả thực, nếu như không cần cái thứ đó điều khiển thì cậu cũng sẽ lao ra giúp đỡ thôi. Làm gì có ai có thể trơ mắt nhìn đám trẻ mình sẽ nuôi nấng bị chịu đau đớn như vậy được chứ?

    Như cảm thấy chưa đủ, Vương Liên Nhật nói tiếp: "Vết thương này không nhằm nhò gì đối với người luyện võ. Nam nhân mà trên người không có một vết thì sao gọi là nam nhân được."

    Cậu quay sang nhìn Nhất Nhật Anh, cười nhẹ: "Vậy nên, đệ đừng tự trách, nếu được ta giúp đỡ thì cố gắng luyện tập để sau này có thể tự bảo vệ bản thân mình, được chứ? Lúc đó, đệ sẽ không cần ta giúp nữa, và ta cũng sẽ bớt lo hơn."

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì im lặng một lúc, đáp: "Được, đệ nghe theo huynh."

    Dù mới đầu có vẻ ngập ngừng những giọng nói nói ra lại mang phần kiên định.

    Vương Liên Nhật thấy vậy cũng thở phào. Cậu cười nhẹ, thầm nghĩ cuối cùng cậu bé cũng gạt bỏ được những suy nghĩ tiêu cực mà trở nên quyết tâm học tập hơn rồi.

    Lúc này, trong thâm tâm của Nhất Nhật Anh đang nghĩ nhất định phải mạnh hơn, vì chỉ khi cậu mạnh hơn mới có thể bảo vệ ngược lại Vương Liên Nhật được, và sẽ không khiến ca ca mình gặp nguy hiểm hay bị thương vì mình nữa.
     
  4. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 43: Sứ giả (4).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ ăn đã được mang lên, Vương Liên Nhật nhấc đũa, gắp đồ ăn cho Nhất Nhật Anh: "Ăn nhiều cho nhanh lớn."

    Lúc này Phục Kiêu đi tới, vừa rót nước cho cậu vừa tò mò hỏi: "Xin hỏi danh hai vị công tử."

    Vương Liên Nhật nhận lấy chén nước, "Cảm ơn" một tiếng rồi đáp: "Ta tên.. Nhất Hàn Hùng, người bên cạnh là đệ đệ của ta, tên Nhất Nhật Anh."

    Nhất Nhật Anh nghe cậu tự giới thiệu tên mình như vậy liền bị sặc. Cậu không hiểu tại sao Vương Liên Nhật lại phải dùng tên giả.

    Vương Liên Nhật quan tâm hỏi: "Đệ có sao không?"

    Nhất Nhật Anh đưa tay lên tỏ vẻ mình ổn.

    Phục Kiêu cũng lấy khăn giấy đưa cho cậu: "Tiểu công tử, ta biết đồ ăn gia gia nấu ngon thật đấy, nhưng cũng không cần ăn vội thế đâu, còn nhiều lắm mà."

    Vương Liên Nhật nhận khăn hộ Nhất Nhật Anh rồi nhẹ nhàng lau miệng cho cậu. Như hiểu được suy nghĩ của cậu bé, cậu cười nói: "Không thể để bị lộ được."

    Một câu dù đơn giản nhưng nó cũng đã giải thích cho những câu hỏi xuất hiện trong đầu Nhất Nhật Anh. Cậu im lặng để Vương Liên Nhật lau miệng cho mình.

    "Huynh đệ công tử hòa thuận thật đó." Phục Kiêu khen, trong giọng nói còn có phần khen tị: "Buồn thật, ta cũng muốn có huynh đệ nhưng không được."

    Vương Liên Nhật không đáp mà hỏi: "Sao ngươi lại ở cùng gia gia ngươi vậy? Gia đình ngươi đâu?"

    "Ta là được gia gia nhặt về."

    Vương Liên Nhật nghe vậy thì thấy xót thương cho hoàn cảnh của cậu, vỗ vai an ủi: "Ồ ồ, xin lỗi vì đã nhắc đến nỗi đau của ngươi."

    Phục Kiêu cũng hòa vào khung cảnh ấy mà đưa tay lên, giả bộ lau giọt nước mắt trên khóe, nhưng lời nói cũng mang phần buồn bã: "Không sao, không sao, dù vậy nhưng ta cũng rất vui vì được sống cùng gia gia."

    Vương Liên Nhật giơ ngón cái lên, làm thành hình dấu like, cười nói: "Ngươi đừng buồn, nếu thích, chúng ta có thể kết nghĩa.."

    Chữ "Huynh đệ" chưa kịp nói ra thì miệng đã bị một bàn tay bịp vào. Và chủ nhân của bàn tay đấy không ai khác chính là Nhất Nhật Anh.

    Vương Liên Nhật thấy cậu bé nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh, như muốn nói: "Huynh có ta rồi mà còn muốn nhận thêm ai nữa."

    Vương Liên Nhật đổ mồ hôi hột. Cậu cười cười, nói: "Thôi được rồi, chúng ta ăn thôi không thức ăn nguội mất."

    Phục Kiêu cũng bị ánh mắt ấy của cậu bé làm cho sợ, vội nói: "Vậy hai ngươi ăn đi nhé, ta phải vô trong bếp phụ gia gia đây!"

    Nói xong, cậu nhanh chóng chạy vút đi như kiểu nếu còn đứng đấy một giây thôi thì sẽ bay mạng ngay lập tức.

    Vương Liên Nhật gắp đồ ăn cho Nhất Nhật Anh. Cậu thấy cậu bé vẫn chống cằm nhìn mình thì lên tiếng hỏi: "Đệ.. sao vậy?"

    Nhất Nhật Anh không đáp mà hỏi: "Có phải nếu đệ không ngăn huynh lại thì huynh sẽ thực sự thu nhận người ấy làm đệ đệ mới đúng không?"

    Trong lời nói của cậu bé có thể nghe ra được vài phần tức giận lẫn ghen tuông.

    Vương Liên Nhật thấy biểu cảm cùng lời nói đó của Nhất Nhật Anh thì liền bật cười. Thấy thế, Nhất Nhật Anh giận càng thêm giận: "Huynh cười cái gì?"

    Vương Liên Nhật cũng chống tay lên má như Nhất Nhật Anh, phần tóc dái của cậu rơi xuống bàn. Cậu cười hỏi: "Đệ ghen à?"

    Lời vừa nói ra, khuôn mặt của Nhất Nhật Anh nhanh chóng đỏ ửng như trái cà chua, khí thế hùng hồn vừa nãy cũng biến mất, lắp bắp nói: "Đệ.. đệ.. không có, chỉ là.."

    Vương Liên Nhật cười thành tiếng, cậu giơ tay ra, xoa đầu cậu bé, nói: "Yên tâm, ta chỉ nhận mỗi đệ làm đệ thôi, không có người thứ hai đâu."

    Cũng đúng thôi, cậu cũng không có thời gian trông trẻ mà.

    Tóc của Nhất Nhật Anh bị cậu xoa cho rối mù. Khuôn mặt cậu bé vẫn đỏ, cậu đưa mắt sang bên, nhỏ nhẹ đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật thấy giọng nói cậu nhẹ nhàng như vậy thì trêu trọc: "Hửm? Ánh mắt sắc lạnh vừa nãy đâu rồi?"

    Khuôn mặt Nhất Nhật Anh đã đỏ lại bị lời nói của cậu làm đỏ hơn, Vương Liên Nhật còn cười, trêu cậu nữa. Cậu bé có phần ấm ức, nói: "Huynh.. huynh đừng cười nữa."

    Như không nghe được câu nói ấy, Vương Liên Nhật càng cười lớn hơn.

    Tối muộn, Vương Liên Nhật cởi y phục ngoài xong thì chuẩn bị đi ngủ. Khi vừa đặt lưng xuống thì ngoài cửa phát ra tiếng gõ cửa. Không biết đêm hôm ai còn tới gõ cửa phòng. Cậu mệt mỏi đi ra mở cửa thì thấy một bóng hình nhỏ bé xuất hiện.

    "Anh Anh?"

    Nhất Nhật Anh với khuôn mặt đáng thương nhìn cậu, giọng nói có phần dè dặt: "Xin lỗi đã làm phiền huynh, nhưng.. nơi này lạ quá, đệ sợ."

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật hiểu ngay cậu muốn ngủ cùng mình liền nói: "Muộn rồi, đệ vào đi."

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì vui vẻ đi vào.

    Đến nửa đêm, Vương Liên Nhật cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu tỉnh lại thì thấy Nhất Nhật Anh không biết đã nằm trong lòng mình từ lúc nào. Cậu bé ngủ say trông như một chú mèo con vậy khiến cậu phì cười.

    Vương Liên Nhật nhẹ nhàng xuống giường mà không làm Nhất Nhật Anh tỉnh.

    Bình trên bàn đã hết nước nên cậu xuống dưới tầng để lấy. Cậu xuống cầu thang thì phát hiện trên bàn, cây nến vẫn đang cháy bập bùng, phát ra ánh sáng vàng nhạt, ở đó còn có vài tờ giấy cùng bút lông.

    Vương Liên Nhật tò mò nên tới xem thử. Những tờ giấy đó vẽ trang phục.. hiện đại?

    Đúng vậy, có cả áo phông, quần đùi. Vương Liên Nhật nhìn những bản thiết kế đó mà tỉnh cả ngủ.

    Cậu như không tin vào mắt mình, cảm thấy thật vi diệu, vậy mà cũng có người có thể vẽ ra được quần áo của hiện đại. Cậu thầm nghĩ đây có khi nào là bước ngoặt của thời đại không? Hay là.. người vẽ những bộ đồ này cũng là người xuyên không?

    Cũng không thể loại bỏ khả năng đấy, vì trong thế giới thứ nhất, Thanh Vân Linh còn là hệ thống xuyên vào cơ mà. Nghĩ vậy, cậu lên tiếng gọi: "Yuu."

    Yuu nghe theo tiếng cậu gọi thì xuất hiện. Trên đầu nó đội một chiếc mũ ngủ rất đáng yêu, nó dụi dụi mắt, hỏi: "Kí chủ, cậu nửa đêm không ngủ mà gọi tôi là có chuyện gì vậy?"

    Vương Liên Nhật nói: "Cậu thử kiểm tra xem.. ở thế giới này còn có người nào khác ngoài tôi xuyên vào không?"

    Yuu nghe vậy thì cũng bật chế độ làm việc. Nó nhấn nhấn vài cái vào bảng hệ thống rồi lên tiếng: "Không có, thế giới này có mỗi kí chủ thôi." Rồi nó hỏi: "Mà sao cậu lại hỏi thế?"

    Vương Liên Nhật ra vẻ suy nghĩ. Yuu lúc này cũng để mắt thấy những bản thiết kế quần áo trên bàn thì khá bất ngờ. Nó hỏi: "Là vì mấy cái này sao?"

    Vương Liên Nhật gật đầu.

    Yuu cười xòa: "Có gì đâu, thời đại này thực ra nhiều nhân tài lắm, nhưng đều bị chôn vùi tài năng hết." Nó nói tiếp: "Theo đúng kịch bản thì nguyên chủ sẽ không nghỉ chân tại quán trọ này đâu, vì cậu nghỉ lại đây nên mới mở ra được một tình tiết ẩn."

    Nó vỗ vài cái vào đầu cậu: "Cứ theo tự nhiên đi, tìm được tình tiết ẩn sẽ được cộng điểm đó."

    Nghe thấy từ "Cộng điểm", Vương Liên Nhật đôi mắt sáng lên, cậu bỏ hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi mà hỏi: "Vậy cậu xem tôi được cộng bao nhiêu rồi?"

    Yuu nhún vai: "Hoàn thành thế giới thì mới tổng kết một thể."

    "Ra vậy."

    Bỗng lúc này, phía sau cậu phát ra tiếng gọi: "Hùng huynh?"

    Vương Liên Nhật mới đầu còn khựng lại một chút, nhưng nhớ ra mình đã dùng tên giả bèn theo tiếng gọi đó mà quay đầu lại thì thấy người đang đi đến là Phục Kiêu. Vương Liên Nhật hỏi: "Những bản vẽ quần áo này là ngươi vẽ à? Trông rất thú vị."

    Phục Kiêu cũng không giấu, cậu cầm một tờ lên, cười đáp: "Huynh quá khen rồi." Cậu nói tiếp: "Những bộ y phục thời nay muốn đẹp thì phải tốn rất nhiều tiền, nhưng nếu có thể tạo ra một bộ quần áo vừa dùng ít vải lại vừa đẹp, vừa rẻ thì sẽ tốt hơn, đúng không?"

    Vương Liên Nhật tán thành. Quả thực y phục thời này muốn đẹp đúng là phải tốn nhiều tiền. Quần áo của hiện đại sẽ mặc dễ hơn, vào mùa hè này còn thoáng mát, dễ chịu. Lúc này cậu lại nhớ đến những ngày nóng nực mà y phục lại dài, xuề xóa, thực sự khiến con người ta tức tối.

    Cậu thấy Phục Kiêu chắc chắn là một nhân tài về may vá, nếu có thể chiêu mộ về tiệm Vân Y Các cậu mở thì chắc chắn sẽ khiến danh tiếng tiệm đã nổi càng nổi hơn.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Ngươi có ý định mang đi may không?"

    Nghe vậy, Phục Kiêu cười cười, nói: "Nói vậy thôi chứ ta cũng không có ý định mang đi may đâu, kiểu quần áo như này người khác nhìn vào sẽ cười ta mất."

    Vương Liên Nhật mời gọi: "Ta thấy đẹp mà. Hay ngươi đến Vân Y Các của xứ Vân An Hà làm đi, nhân tài như ngươi chắc chắn sẽ được đón chào."

    Phục Kiêu cười gượng, nói: "Không dám, không dám, tiệm lớn như vậy, một thường dân như ta thực sự.."

    Vương Liên Nhật vẫn cố mời gọi: "Ai bảo thường dân không được làm trong đó, ngươi suy nghĩ kĩ lại xem rồi hẵng ra quyết định."

    Phục Kiêu cười nhẹ: "Được, cảm ơn huynh, ta nhất định sẽ suy nghĩ lại."

    "Ca ca."

    Nghe thấy tiếng gọi, Vương Liên Nhật quay đầu lại thì thấy Nhất Nhật Anh không biết đã đứng trên cầu thang từ lúc nào. Ánh mắt của cậu bé nhìn xuống tỏa ra đầy sát khí.

    Vương Liên Nhật thấy vậy, bỗng có một loại cảm giác như mới bị bắt gian tại trận liền cười cười, hỏi: "Đệ sao lại dậy rồi?"

    Nhất Nhật Anh không đáp mà hỏi ngược lại: "Huynh ở đây làm gì?"

    Vương Liên Nhật lúc này mới sực nhớ ra mình khát nước liền nói: "Ta khát nước nên xuống đây uống."

    Cậu đưa mắt nhìn Phục Kiêu, Phục Kiêu như hiểu được ý cậu liền vội nói: "Ta đi lấy nước cho khách quan!"

    "Đó, đệ.." Lời chưa kịp nói xong thì mặt cậu đã bị hai bàn tay kéo xuống. Nhất Nhật Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, miệng như muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến cổ họng đã bị nuốt ngược lại.

    Cuối cùng, cậu bé tựa đầu vào người cậu, nói: "Ca ca, ta buồn ngủ.. muốn huynh ôm."

    Vương Liên Nhật khá bất ngờ nhưng cũng khẽ cười, xoa đầu cậu, nói: "Được, vậy giờ ta lên ôm đệ ngủ."

    Nhất Nhật Anh như chú mèo con ôm cuộn len yêu thích của mình thật chặt, không buông như sợ người ta sẽ lấy mất khiến Vương Liên Nhật ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều.

    Mới sáng sớm, dưới tầng đã phát ra tiếng ồn. Vương Liên Nhật tỉnh lại thì thấy Nhất Nhật Anh nằm bên cạnh không biết đã đi đâu mất. Cậu ngáp ngắn ngáp dài xuống tầng xem có chuyện gì thì thấy có một đám người tầm mười tên đang quỳ rạp dưới đất, người thì bị trói lại. Đứng trước mặt đám người đó là Dương Huyền, Trì Diêm và Nhất Nhật Anh, sau họ là hai ông cháu Phục Kiêu.

    Vương Liên Nhật vừa bước xuống tầng, vừa hỏi: "Sao vậy?"

    Dương Huyền và Trì Diêm cúi người hành lễ rồi kể lại: "Bẩm Vương gia, mới sáng sớm đám sơn tặc này đã vào quán đập phá, cướp bóc. Thần nghe lão bá nói chúng thường đến đây gây chuyện, lần trước hình như đã bị Tiểu Ngũ dạy cho một bài học nhưng vẫn không nhớ, vẫn 'Ngực quen đường cũ'. Chúng thần đã bắt, trói lại, chờ Vương gia giải quyết ạ."

    Nghe được Trì Diêm gọi "Vương gia", hai ông cháu Phục Kiêu có vẻ ngạc nhiên.

    Vương Liên Nhật nhìn đám sơn tắc với ánh mắt sắc lạnh khiến chúng không tự chủ được mà run sợ. Cậu ra lệnh: "Giải quyết như bình thường đi, đừng để người khác phát hiện."

    Dương Huyền và Trí Diêm "Rõ!" một tiếng rồi cùng đám sơn tặc kia đi ra ngoài.

    Nhất Nhật Anh đến cạnh cậu, hỏi: "Ca ca không ngủ tiếp à?"

    Vương Liên Nhật xoa đầu cậu: "Ừm, dậy sớm, ăn nhanh rồi còn lên đường không muộn."

    Ông lão lúc này đi đến trước mặt cậu, cúi đầu: "Đa tạ Vương gia giúp đỡ. Lão hủ có mắt như mù, không nhận ra người."

    Vương Liên Nhật thấy vậy thì chạy tới đỡ ông lão đứng thẳng lên, cười xòa nói: "Lão bá đứng dậy đi, ta cũng là muốn giấu thân phận, ngươi không nhận ra cũng không có gì sai."

    Nói xong, cậu nhìn về phía Phục Kiêu. Thấy thế, hắn cũng hơi dè dặt cười. Vương Liên Nhật cười nói: "Ngươi suy nghĩ kĩ chưa?"

    Phục Kiêu nhận ra Vương Liên Nhật đang nói chuyện đêm qua liến cúi đầu nói: "Vương gia đã đích thân mời chính là vinh hạnh của ta. Chỉ là.."

    Thấy cậu có vẻ ngập ngừng, Vương Liên Nhật hỏi: "Chỉ là?"

    Phục Kiêu đáp: "Chỉ là thần sợ gia gia ở một mình, nhỡ như gặp chuyện không may thì.."

    Vương Liên Nhật nghe vậy, cười nói: "Chuyện đó ngươi không cần lo, nếu được, có thể chuyển đất nhà ngươi đến Vân An Hà, ta sẽ lo chuyện chỗ ở."

    Phục Kiêu lúc này đã yên tâm, cười nói: "Đa tạ Vương gia, thần chắc chắn sẽ không phụ lòng ngươi."

    Vương Liên Nhật cười, trong lòng vui mừng vì đã có thêm một trợ thủ đắc lực trong việc buôn bán.

    Sau khi ăn xong, ông lão tặng họ một rổ hoa quả làm quà. Lúc hai người chuẩn bị lên xe ngựa, ông hỏi: "Không biết Vương gia lên đường đi đâu mà gấp thế?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Ta được bệ hạ giao cho trọng trách sang Tuyên quốc bàn chuyện bang giao."

    Nghe vậy, ông lão có vẻ ngạc nhiên. Dường như biết được ông đang nghĩ gì, Vương Liên Nhật nói tiếp: "Việc bệ hạ giao cho, ta nhất định phải làm."

    Ông lão gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

    Xe ngựa xuất phát.

    Vương Liên Nhật lấy một quả quýt trong rổ hoa quả rồi bóc ra đút cho Nhất Nhật Anh, hỏi: "Ngọt không?"

    Má Nhất Nhật Anh phiến hồng, gật đầu: "Ngọt."

    Nghe cậu khen ngọt, Vương Liên Nhật cũng ăn thử. Khi vừa cắn vào múi quýt, một vị chua tràn ra khiến cậu phải nhăn mặt, liền than: "Chua quá!"

    Nhất Nhật Anh ngồi bên cạnh cậu vẫn ăn ngon lành.
     
  5. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 44: Tuyên quốc (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe ngựa cứ đi rồi nghỉ, đi rồi nghỉ, cuối cùng cũng vào thành chính.

    Hai bên đường đông đúc người và rạp quán, phía trên còn treo cờ hoa rất đẹp.

    Vương Liên Nhật kéo rèm ra nhìn ngắm bên ngoài. Nơi này náo nhiệt không khác gì xứ của cậu. Múi đồ ăn ven đường bay theo gió khiến cậu có chút thèm. Phía xa xa là một cung điện nguy nga, tráng lệ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cung điện ngoài đời thực như này, cảm thấy rất thú vị.

    Trời lúc này đã nhá nhem tối, đoàn xe nghỉ chân ở một quán khách điếm khá lớn.

    Vương Liên Nhật lúc này mới tắm xong, cậu đang lau khô tóc thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Vương Liên Nhật ra ngoài mở thì thấy đó là Nhất Nhật Anh.

    Cậu bé nói: "Ca ca, chúng ta ra ngoài chơi đi."

    Tính cách Nhất Nhật Anh là không thích nơi đông người, nhưng hôm nay lại rủ cậu ra ngoài chơi, nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ. Biết vậy, Vương Liên Nhật hỏi dò: "Hửm? Sao hôm nay đệ lại muốn đi chơi vậy?"

    Nhất Nhật Anh có vẻ chột dạ, cậu bé nhìn ra nơi khác, đáp: "Ừm.. Mới đến đây nên đệ khá tò mò, muốn đi tham quan chút."

    "Ồ." Vương Liên Nhật giả bộ như tin lời nói dối của cậu: "Vậy chờ ta thay đồ đã."

    Đường xá ở đây rất đông đúc, nhưng chủ yếu là các cặp đôi. Vương Liên Nhật để ý thấy một rạp quán bán đồ lưu niệm liền đến xem thử, tính mua gì đó cho Vương Kiều Nhi đang ở nhà.

    "Chúng ta qua kia mua chút đồ làm quà cho Nhi Nhi đi."

    Người bán hàng thấy cậu thì mời gọi: "Công tử nếu muốn tặng cho người thương thì có thể chọn vòng tay đỏ thắm, kết duyên đôi lứa, giữ người không rời!" Ông vừa nói vừa chỉ tay vào hay vòng tay được kết bằng chỉ đỏ bày trên bàn.

    Vương Liên Nhật cười gượng, cậu xua tay nói: "Ta định mua quá tặng cho tiểu muội ở nhà."

    Người bán hàng nghe vậy thì cười xòa, nói: "Vậy thì công tử có thể chọn chiếc túi thơm nhỏ hoặc chiếc trâm cài ngọc này."

    Vương Liên Nhật suy nghĩ một hồi rồi quyết định chọn chiếc túi thơm. Chiếc túi đó có thêu hình cành đào màu hồng nhạt trông vừa dịu dàng, vừa đẹp mắt.

    Cậu quay sang thì thấy Nhất Nhật Anh đang chọn những sợi chỉ đỏ bên cạnh. Những sợi chỉ đó được dùng để kết vòng hoặc đan những thứ khác. Vương Liên Nhật tò mò hỏi: "Đệ tính kết vòng hả?"

    Nhất Nhật Anh không giấu mà gật đầu: "Vâng."

    Cậu "Ồ" một tiếng, thầm nghĩ kết vòng tặng cho Vương Kiều Nhi cũng là một ý kiến hay. Không ngờ Nhất Nhật Anh lại muốn tự tay làm tặng cho cô bé, có lẽ công cuộc đẩy thuyền của cậu cũng có một phần thành công đó chứ.

    Vương Liên Nhật trả tiền rồi cùng Nhất Nhật Anh đi dạo tiếp.

    Cậu không hiểu sao trên đường lại nhiều cặp đôi như thế. Không chỉ vậy, những đồ bán đa số đều là đồ đôi. "Ngày bình thường ở Tuyên quốc cũng như này hả?" Vương Liên Nhật thầm thắc mắc.

    Bỗng cậu nghe thấy tiếng rao bán: "Bánh trôi đây! Bánh trôi nhân đậu đỏ đây!"

    Đôi mắt Vương Liên Nhật sáng lên. Món bánh trôi này cậu chỉ được xem trên phim chứ chưa nếm thử bao giờ. Vương Liên Nhật kéo Nhất Nhật Anh nhanh chóng đến quán đó mua.

    Vì để thuận tiện di chuyển, Vương Liên Nhật mua hai xiên nhỏ, mỗi xiên có ba viên. Bánh trôi viên nhỏ mang màu trắng của gạo, dẻo, phủ lớp mè bên trên.

    Vương Liên Nhật cắn một viên bánh trôi, mè vỡ giòn trong miệng, vỏ bánh dẻo mềm, nhân đậu đỏ mềm bùi, ngọt mà không ngấy. Cậu vui vẻ thưởng thức mà không để ý thấy ánh nhìn chăm chú của Nhất Nhật Anh bên cạnh.

    Vương Liên Nhật thấy cậu bé vẫn chưa ăn thì hỏi: "Đệ không thích ăn à?"

    Được hỏi, Nhất Nhật Anh sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cậu đáp: "Giờ đệ ăn liền."

    Vương Liên Nhật thấy cậu bé có vẻ mất tập trung, hỏi: "Đệ đang suy nghĩ gì thế?"

    "Không có gì, huynh không cần lo đâu."

    Bỗng cậu để ý phía trước có một con sông, dưới sông là những ánh sáng nhỏ. Vương Liên Nhật tò mò, lại gần xem thử thì thấy đó là đèn hoa đăng!

    Đèn hoa đăng mang hình hoa sen nở lớn. Mỗi cánh hoa được gấp bằng giấy màu mỏng, màu hồng phấn. Bên trong đặt một cây nến nhỏ với ánh lửa lay động theo từng chuyển động của đèn.

    Trong đêm trăng, những ánh sáng từ những ngọn đèn trôi trên mặt nước, như những ngôi sao biết di chuyển trên bầu trời đêm. Khung cảnh ấy thật thơ mộng và đẹp đẽ.

    Bỗng cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của một cặp đôi bên cạnh.

    Người con gái nói: "Lễ Thất Tịch năm nay thật hoành tráng."

    Người con trai đáp: "Đúng vậy. Nàng có muốn đi dạo tiếp ở đâu không?"

    Người con gái cười nói: "Chúng ta đi đến cây ước duyên đi." Nói xong, cô vui vẻ tay trong tay, cùng người mình yêu đi.

    Nghe được câu chuyện ấy, Vương Liên Nhật thoáng sững sờ.

    Lễ Thật Tịch sao?

    Đúng vậy, hôm nay là Bảy tháng Bảy Âm lịch, cũng chính là Lễ Thất Tịch hay còn được gọi là Lễ Tình Nhân. Vương Liên Nhật lúc này mới hiểu tại sao trên đường lại có nhiều đôi tình nhân như thế. Cậu vậy mà lại quên mất ngày này.

    Nhất Nhật Anh đến bên cạnh cậu, trên tay là hai ngọn đèn hoa đăng mới mua. Thấy Vương Liên Nhật đang thẫn thờ, cậu hỏi: "Huynh sao vậy?"

    Vương Liên Nhật sựt tỉnh, cậu quay đầu sang, hỏi: "Hôm nay là Lễ Thất Tịch?" Trong đầu cậu thầm nghĩ: "Đừng nói thằng nhóc này biết mà còn mời mình đi đó nhé!"

    Nhất Nhật Anh thật thà gật đầu. Song, dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, cậu bé nhanh chóng chuyển sự chú ý của Vương Liên Nhật đưa cho cậu một ngọn đèn hoa đăng, cười nói: "Huynh có muốn thả đèn hoa đăng không?"

    Vương Liên Nhật đúng thật là có phần muốn trải nghiệm cảm giác thả đèn, cậu nhận lấy, đáp: "Ồ, được."

    Nến được đốt lên, Vương Liên Nhật và Nhất Nhật Anh cùng thả đèn của mình xuống rồi thầm cầu nguyện. Lễ Thất Tịch, Vương Liên Nhật cầu cho người mình thương luôn được hạnh phúc, trên môi luôn mang nụ cười.

    Cầu nguyện xong, Vương Liên Nhật quay sang thì thấy Nhất Nhật Anh vẫn đang nhắm mắt, tay nắm lại, đặt trên ngực. Không biết cậu bé ước nguyện điều gì nhưng có lẽ lời cầu nguyện ấy khá dài.

    Bỗng cậu bé mở mắt ra, quay sang nhìn cậu, cười dịu dàng nói: "Đệ cầu xong rồi."

    Vương Liên Nhật khá bất ngờ trước nụ cười ấy: "À, ừm."

    Đến đêm muộn hai người mới về. Vương Liên Nhật đến phòng liền nằm phịch xuống giường vì mệt. Đi đi lại lại, ăn hết đồ này đến đồ khác khiến cậu cũng khá no. Căng da bụng trùng da mắt, Vương Liên Nhật nhanh chóng ngủ thiếp đi từ lúc nào.

    Sáng hôm sau, đứng trước cung điện Tuyên quốc, Vương Liên Nhật choáng ngợp trước sự to lớn của nó. Cậu nuốt nước bọt "Ực!" một tiếng, ánh mắt kiên định, đầy quyết tâm.

    Đại điện Tuyên quốc nguy nga lộng lẫy, từng cột trụ chạm rồng phủ sơn đen đỏ, ánh sáng lọc qua lớp rèm mỏng, chiếu nghiêng lên bậc thềm lạnh như băng.

    Vương Liên Nhật bước vào, sau lưng là ba rương lễ vật được cận vệ Tuyên quốc kiểm tra và trình lên. Đối diện cậu là Tuyên Thục Lãnh – vị vua nổi danh với tâm cơ thâm sâu và thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn ngồi nghiêng người trên long tọa, áo bào đen thêu kim long ẩn hiện như quỷ ảnh dưới lớp sa.

    Tuyên Thục Lãnh từ long tọa nhìn xuống như nhìn một con kiến. Giọng hắn lãnh đạm, mang ý giễu cợt: "Vương gia đường xa tới đây, trẫm vốn tưởng ngươi sẽ đến với đoàn quân hùng hậu, ai ngờ chỉ mang theo mấy rương gỗ. Là coi thường Tuyên quốc sao?"

    Vương Liên Nhật bình thản hành lễ: "Thần phụng mệnh Thánh thượng, không vì phô trương, chỉ mong thành ý đổi lấy lòng tin. Xin bệ hạ xem qua các lễ vật trước rồi hãy luận đúng sai."

    Tuyên Thục Lãnh cười nhưng ánh mắt mang sắc như lưỡi đao, nói: "Thứ trẫm thích, trẫm sẽ giữ. Thứ trẫm ghét, dù là vàng bạc châu báu, cũng sẽ đập nát. Giờ để trẫm xem, Vương gia mang gì đến."

    Nội giám trình lễ vật lên, trong ba rương gỗ là những món đồ vô cùng quý hiếm: Một hộp ngọc Dương Chi – ngọc trắng thuần, hiếm có, từng được ghi trong thư tịch cổ. Ba cuộn lụa Hồng Văn – nhuộm bằng phương pháp gia truyền, chỉ có ở quốc nội; Một đôi bích xạ hương từ dãy Huyền Sơn, dùng để chế thuốc bổ quý; Một bản đồ quân sự vùng biên giới phía tây, vẽ chi tiết sông núi – thể hiện sự minh bạch và thiện chí; Một bản thỏa ước về chia sẻ quyền lợi thương lộ, giảm thuế và mở trạm dịch chung hai quốc gia tại biên cảnh.

    Tuyên Thục Lãnh im lặng xem xét từng món. Sau cùng hắn cười nhẹ, đặt ngón tay lên bản đồ quân sự: "Ngươi dâng cả sơ đồ phòng thủ cho trẫm, là dại dột hay có ẩn ý gì?"

    Vương Liên Nhật nhìn thẳng vào hắn, mặt không đổi sắc, giọng trầm ổn: "Không có gì giấu được bệ hạ lâu dài. Thay vì để người dò xét, chi bằng thần đưa thẳng ra, đổi lấy tín nhiệm. Nếu ngài vẫn hoài nghi, những thứ còn lại cũng chỉ là giấy vụn."

    Tuyên Thục Lãnh im lặng vài giây: "Vương gia.. dám nói chuyện với trẫm như vậy, ngươi là người thứ hai."

    Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng trong đại điện nhưng chẳng ấm áp gì.

    Tuyên Thục Lãnh nói với giọng trầm, nghiêng người tới: "Thành ý có, lễ vật có, lời nói cũng sắc.. Nhưng ta hỏi ngươi – nếu bang giao thất bại, Tuyên quốc đòi bồi thường bằng đầu Vương gia, thì nước ngươi có đồng ý không?"

    Vương Liên Nhật vẫn không né tránh, mắt sáng rực: "Nếu thần thất bại vì bất tài, đầu này xin dâng mà không oán. Nhưng nếu thần chết oan vì âm mưu, Tuyên quốc e sẽ không còn yên ổn."

    Sự im lặng bao trùm điện. Tuyên Thục Lãnh nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi ngả người tựa lưng vào long tọa, những ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp vào thành ghế. Gương mặt hắn giờ không còn giễu cợt, chỉ còn ánh nhìn khó dò như nước sâu không đáy.

    Hắn chậm rãi nói: "Ngươi giống y như phụ hoàng ngươi năm xưa.. cũng ánh mắt đó, giọng điệu đó. Nhưng ông ta không phải đến để đàm phán, mà là để cùng ta uống rượu, luận binh, cười lớn giữa đất biên cương."

    Vương Liên Nhật thoáng ngẩn người, cậu không ngờ Tuyên Thục Lãnh và Tiền đề Vương Khâm có quan hệ bạn bè như vậy. Đúng lúc này, cậu nhớ tới một đoạn kí ức của nguyên chủ, quả thực phụ hoàng của cậu đã từng nhắc đến chuyện này, nhưng không nhắc rõ danh tính đối phương.

    Vương Liên Nhật khẽ cúi đầu, giọng mang chút thành kính: "Phụ hoàng từng kể với thần.. rằng trong những năm gió cát, người có một bằng hữu hiếm hoi biết tin, biết lắng nghe, biết nói chuyện thiên hạ mà không có ý đồ riêng. Không ngờ người đó lại là bệ hạ ngài đây."

    Tuyên Thục Lãnh hơi nghiêng đầu, một nụ cười thoáng hiện nơi khoé môi – không phải giễu cợt, mà là.. kỷ niệm xưa vụt trở về: "Ông ta thật biết nói lời dễ nghe. Đáng tiếc.. thiên hạ hôm nay đã chẳng còn như trước."

    Tuyên Thục Lãnh im lặng một lúc lâu sau khi nhắc đến người bạn cũ. Trên gương mặt hắn thoáng hiện một thứ cảm xúc lạ - không phải hoài niệm, cũng chẳng phải xúc động – mà là sự cân nhắc thầm lặng.

    Hắn nghiêng đầu nhìn Vương Liên Nhật, ánh mắt sắc bén đảo qua từng biểu cảm nhỏ trên mặt cậu, như thể muốn tìm lại hình bóng của Vương Khâm năm xưa.

    Tuyên Thục Lãnh giọng trầm thấp, hơi khàn: "Phụ hoàng ngươi.. trước lúc mất từng gửi thư cho trẫm. Một bức ngắn ngủi, chẳng phải nhờ vả, cũng không phải đe dọa.. Chỉ là một câu: 'Nếucó ngày hài tử của ta sang Tuyên quốc, mong ngươi nhớ rằng nó là máu thịt của ta.'"

    Vương Liên Nhật khẽ mím môi, không hiểu sao lòng cậu bỗng thấy chua xót. Trong lòng là vậy nhưng bên ngoài cậu thần sắc vẫn như cũ, ánh mắt không tránh đi mà nhìn thẳng về phía Tuyên Thục Lãnh, giọng điềm tĩnh, dứt khoát: "Nếu hôm nay thần dùng dòng máu ấy để xin một cơ hội thương nghị, e rằng đã phụ lòng phụ hoàng khi viết ra câu đó."

    Cậu ngừng một nhịp, rồi bước một bước tiến lên, vai thẳng sống lưng, ánh nhìn sắc như lưỡi đao lướt ngang: "Nhưng thần không đến đây để gợi nhắc mối giao tình cũ, càng không mong được khoan dung vì thân phận. Thần chỉ muốn Tuyên quốc nhìn thấy một thực tế rằng: Bang giao là con đường sống cho cả hai, không chỉ một phía. Nếu Tuyên quốc muốn yên biên cảnh phía Đông, thì nước thần cũng muốn yên lòng dân vùng lân cận. Đổi lấy hòa bình, là thương nhân, là thảo dược, là kỹ nghệ. Đổi lấy gián đoạn.. sẽ là máu."

    Tuyên Thục Lãnh hơi nhướn mày. Những lời kia, không hề chát, cũng không cong, nhưng mỗi chữ như có cạnh. Một loại sắc bén không cần lớn tiếng, mà vẫn có thể rạch tan lớp vải dày của ngụy hòa.

    Tuyên Thục Lãnh chậm rãi nói, trong giọng mang vài phần hứng thú: "Lời lẽ khéo lắm. Ngươi là người đầu tiên dám nhắc tới máu trên chính điện của trẫm mà chưa bị cắt lưỡi."

    Vương Liên Nhật mắt không chớp, giọng đều đều đáp: "Thần chỉ nói điều mà cả hai nước đều biết, nhưng không ai muốn nói. Nếu Tuyên quốc là binh ưng, thì nước thần cũng chẳng phải dê cừu."

    Tuyên Thục Lãnh nhìn cậu chằm chằm, Vương Liên Nhật trong lòng cũng có chút e ngại nhưng không để lộ ra. Bỗng hắn ta cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian rộng lớn như sóng gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng.

    "Vương Liên Nhật, ngươi quả là con trai của Vương Khâm. Nếu ông ta còn sống, hẳn sẽ mỉm cười khi thấy ngươi đứng đây, mang theo cả bản lĩnh lẫn lòng tin của một nhà quân trị."

    Hắn đứng dậy, bước đến gần Vương Liên Nhật, rồi dừng lại cách cậu một sải tay. Ánh mắt vẫn sâu như giếng cổ, nhưng đã thôi cảnh giác: "Trẫm đồng ý. Chuyện bang giao, từ nay Tuyên quốc và nước các ngươi sẽ mở lại đường quan ải phía Đông. Thương nhân có thể đi lại, thư tín cũng không còn chặn. Còn việc trao đổi quân sự, các ngươi sẽ gửi người sang học kỹ thuật đúc binh và luyện binh của trẫm, đổi lại là thứ kỹ nghệ trồng dược thảo mà trẫm từng nghe danh."

    Vương Liên Nhật hơi cúi đầu: "Thần sẽ ghi nhận, và gửi thư tâu về triều để xác lập thành ước nghị chính thức."

    Tuyên Thục Lãnh khẽ gật đầu. Hắn xoay người, trở lại long tọa, trường bào phất qua nền đá xanh như một bóng chim ưng sải cánh: "Mang lễ vật xuống kho. An bài cho sứ đoàn nghỉ lại khách xá. Vương Liên Nhật, ngươi ở lại thêm vai ngày, trẫm có vai chuyện muốn nói."

    Vương Liên Nhật không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ lặng lẽ chắp tay cúi đầu: "Thần tuân chỉ."
     
  6. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 45: Tuyên quốc (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật một mạch bước ra khỏi cổng thành, xe ngựa của cậu đã đứng đó chờ sẵn. Thấy cậu ra, sự lo lắng của Nhất Nhật Anh như biến mất, cậu bé nhanh chóng chạy lại chỗ cậu, gọi: "Ca ca."

    Vương Liên Nhật nhìn Nhất Nhật Anh đang hỏi han mình phía dưới, không nói không rằng, cậu lập tực gục đầu xuống vai cậu bé, thở phào nói: "Ha, đáng sợ quá, suýt nữa ta tưởng mất cái mạng này rồi."

    Lúc nói chuyện với Tuyên Thục Lãnh, uy áp của hắn tỏa ra khiến người ta phải e ngại, cảm giác sợ hãi lan tràn khiến cậu như đang nói chuyện với vực thẳm vậy. May mắn là cậu đã có thể bàn chuyện thành công trước khi bị cái thứ uy áp đó đè bẹp.

    Khi ra khỏi cổng và nhìn thấy Nhất Nhật Anh, dường như viên đá treo trong lòng cậu đã được thả xuống nhẹ nhàng. Dù vậy nhưng nhớ lại cuộc trò chuyện ấy, cơ thể cậu không tự chủ được mà run lên đôi chút.

    Nhất Nhật Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu, mỉm cười nói: "Mọi chuyện đã qua rồi."

    Vì để giải tỏa căng thẳng cũng như chúc mừng vì đã bàn chuyển thành công nên hai người quyết định tối sẽ đi chơi, dù không biết ở đây có nơi nào hay không. Trên con đường, dòng người tấp nập đi lại, Vương Liên Nhật trên tay là một cây kẹo hồ lô với lớp đường loáng bóng, bên cạnh cậu là Nhất Nhật Anh cũng đang nhâm nhi cây kẹo.

    Nếu ở hiện đại thì sẽ có cả đồng chỗ chơi như công viên hay gì đó, nhưng thực sự ở cổ đại này ngoài việc đi loanh quanh, ăn những món ăn ven đường gì cũng chả có gì chơi cả. Bỗng ánh mắt cậu chạm tới một quán.

    Nơi đó lồng đèn đỏ treo sáng rực cả bầu trời đêm, rất nổi bật. Trước cửa quán còn có mấy cô gái xinh đẹp đang cười ngọt ngào, mời gọi khách. Trong đầu cậu thầm nghĩ: "Đây chính là Hoa Lâu Quán trong truyền thuyết sao?"

    Bỗng bên cạnh cậu phát ra giọng nói: "Ca ca, huynh muốn vào nơi đó à?"

    Dù đó là một câu hỏi nhưng cậu lại nghe ra thành một câu uy hiếp. Vương Liên Nhật đổ mồ hôi hột, cậu quay ngoắt sang, cười nói: "Đâu có, ta chỉ có phần tò mò thôi chứ không có ý định vào. Nơi đó cũng chả có gì thú vị cả. Ha ha."

    Nhất Nhật Anh nhìn cậu chằm chằm.

    Vương Liên Nhật bị cậu nhìn đến ngơ ngác, cười cười, hỏi: "Sao thế?"

    Nhất Nhật Anh mặt hơi ửng đỏ, đáp: "Không có gì ạ."

    Gì vậy chứ? Cậu nhóc này đúng là khó đoán thật.

    Vương Liên Nhật xoa đầu cậu, than thở: "Ai ôi, thật mệt mà."

    Nhất Nhật Anh nói: ".. Lúc về đệ sẽ bóp vai giúp huynh."

    Vương Liên Nhật tươi rói nói: "Đúng là tiểu đệ yêu dấu của ta, hiểu ta thật đó."

    Nhất Nhật Anh không nói gì mà chỉ cười nhẹ.

    Đêm hôm ấy, Vương Liên Nhật lăn lộn mãi mà không ngủ được. Bỗng bên tai cậu truyền vào tiếng "Keng!", ngay lập tức Vương Liên Nhật ngồi bật dậy. Tiếng đó là tiếng kiếm giao nhau.

    Cậu mở cửa sổ ra, nhìn xuống phía dưới thì khá bất ngờ. Bên dưới sân sau của khách điếm có một người đang ngồi ở bàn đá dưới một gốc cây đào, bên cạnh có hai bóng hình đang đấu kiếm với nhau. Ba người đó cậu vừa nhìn đã nhận ra là Dương Huyền, Nhất Nhật Anh và Trì Diêm.

    Bây giờ đang là giữa thu, ban đêm có chút lạnh, dù vậy nhưng vì đang ở thời cổ đại nên nếu bị dính gió đêm thì rất dễ bị cảm. Vương Liên Nhật khoác một cái áo choàng mỏng bên ngoài rồi đi xuống sân sau.

    Nghe thấy tiếng động, ba người đang tập kiếm nhanh chóng quay lại nhìn thì thấy Vương Liên Nhật đang đi tới. Trì Diêm và Dương Huyền hành lễ. Nhất Nhật Anh chạy đến bên cậu, lo lắng nói: "Ca ca, khí trời đêm rất độc, huynh đi vào đi không dính phong hàn."

    Vương Liên Nhật xoa đầu cậu: "Ta cũng là người tập võ, bằng này không ăn thua gì đâu." Nói xong, cậu choàng áo choàng mình mang ra cho Nhất Nhật Anh: "Nhất là đệ đó, dù muốn luyện tập thế nào cũng phải mặc ấm vào."

    Nhất Nhật Anh im lặng để cậu choàng cho mình.

    Vương Liên Nhật tiến lại chỗ bán đá, hỏi: "Các ngươi không ngủ à?"

    Dương Huyền đáp: "Chúng thần phải canh gác bảo vệ an toàn cho Vương gia và tiểu thiếu gia. Đúng lúc thấy tiểu thiếu gia luyện kiếm nên muốn giúp chút."

    Trì Diêm nói tiếp: "Tiểu thiếu gia học rất nhanh, vèo phát đã thành thạo cách cầm kiếm và vung kiếm rồi!"

    Vương Liên Nhật gật đầu hài lòng.

    Trì Diêm và Nhất Nhật Anh tiếp tục tập kiếm với nhau. Vương Liên Nhật thấy có vò rượu trên bàn liền muốn uống thử nhưng bị anh ngăn lại: "Người có độc trong người, vẫn là đừng uống thì tốt hơn."

    Vương Liên Nhật nài nỉ: "Ta chỉ uống một tí thôi."

    Dương Huyền thở dài, bất lực nói: "Được rồi, người cùng lắm chỉ uống nửa chén thôi."

    Vương Liên Nhật vui vẻ đồng ý: "Ta chỉ thử một ngụm nhỏ thôi."

    Vương Liên Nhật đổ rượu ra một cái chén trên bàn. Cậu đưa gần lên ngửi thì thấy có mùi hoa quả thoang thoảng. Vương Liên Nhật hỏi: "Rượu này là?"

    Dương Huyền uống một ngụm, cười đáp: "Đây là rượu hoa quả, ông lão ở khách điếm lúc đấy tặng kèm với giổ hoa quả. Phủ chúng ta cũng có làm, người không nhận ra ư?"

    Vương Liên Nhật hơi chột dạ, đáp: "Đương nhiên là nhận ra rồi, ta hỏi lấy lệ thôi."

    Nói xong, cậu đưa lên uống cho đỡ ngượng. Rượu hoa quả có vị ngọt và chua nhẹ, có vẻ đây là rượu dâu tằm nên có hương thơm ngọt ngào. Vương Liên Nhật liếm môi, cảm thấy khá ngon. Cậu vừa xem Nhất Nhật Anh đấu kiếm, vừa nhâm nhi chén rượu. Khi định rốt thêm thì bị một bàn tay ngăn lại: "Huynh uống vậy là đủ rồi."

    Lần này người ngăn cậu lại không phải Dương Huyền mà là Nhất Nhật Anh. Cậu bé đẩy vò rượu xa ra khỏi tầm tay Vương Liên Nhật. Vương Liên Nhật chán nản, nằm bò ra bàn, nói: "Rồi rồi, ta không uống." Rồi cậu hỏi: "Mà đệ không luyện nữa à?"

    Nhất Nhật Anh đáp: "Vâng, giờ gần canh bốn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi."

    Vương Liên Nhật đồng ý, quả thực cậu cũng có chút buồn ngủ rồi. Vậy là phòng ai người nấy về, chỉ là Nhất Nhật Anh vẫn thói quen chạy đến phòng cậu ngủ cùng.

    Mới sáng sớm, Vương Liên Nhật đã nhận được lời mời vào cung của Tuyên Thục Lãnh, điều kì lạ là ông còn nhắc cậu dẫn theo Nhất Nhật Anh.

    "Sao người biết thần có tiểu đệ?"

    Trên bàn trà trong vườn hoa, ba người ngồi quanh, trò chuyện.

    Tuyên Thục Lãnh cười: "Đương nhiên là ta biết, không có chuyện gì về ngươi là ta không biết cả." Ông nói tiếp: "Ngươi đúng là giống phụ hoàng ngươi, lúc đó cũng là ông ta nhặt ta về." Như nhớ lại chuyện gì vui lắm, ông bất giác cười thành tiếng.

    Vương Liên Nhật không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: "Người gọi chúng thần đến đây có việc gì?"

    Tuyên Thục Lãnh không đáp mà hỏi lại: "Ngươi thấy ở đây luyện binh như thế nào?"

    Vương Liên Nhật nhanh chóng đáp: "Môi trường và cách rèn rất tốt, Tuyên quốc được mệnh danh là 'Lò Luyện Binh', đúng là danh xứng với thực."

    Tuyên Thục Lãnh gật đầu, ông hỏi tiếp: "Ta nghe nói ngươi đang.. giấu binh?"

    Vương Liên Nhật không nhìn vào trọng điểm mà quan tâm vế trước hơn: "Nghe nói? Bệ hạ nghe ở đâu thế?"

    Tuyên Thục Lãnh cười cười: "Chuyện đó chỉ có ta và vài thuộc hạ trung thành biết thôi."

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Ồ, vậy thì ý bệ hạ là?"

    Tuyên Thục Lãnh mặt không đổi sắc, đáp: "Ta nghĩ ta có thể giúp ngươi luyện binh."

    Vương Liên Nhật bất ngờ, cậu thầm nghĩ: "Nếu binh được luyện ở Tuyên quốc thì sẽ rất có lợi, nơi đây vừa có điều kiện lại vừa có môi trường tốt, nhưng không phải tự nhiên ông ta muốn giúp mình, chắc hẳn có lí do nào đó." Nghĩ vậy, cậu bèn hỏi: "Vậy thần nên làm gì để đáp lại ý tốt của bệ hạ đây?"

    Tuyên Thục Lãnh cười, ông thản nhiên nói: "Ta chả cần gì cả, thấy ngươi đáng thương nên muốn giúp thôi."

    Vương Liên Nhật cười trừ: "Bệ hạ nói thế làm thần khó xử lắm."

    Tuyên Thục Lãnh nhìn cậu, ánh mắt sâu không thấy đáy. Ông chậm rãi nói: "Vậy thì ngươi 'mời' thúc thúc của ngươi đến đây đi, ta có rất nhiều chuyện muốn 'tâm sự' cùng ông ta."

    Vương Liên Nhật cười như không cười, cậu biết người này luôn làm những việc khó đoán, nhưng chí ít cậu vẫn đoán ra được một phần, chỉ là lần này có hơi.. Vương Liên Nhật không hiểu tại sao Tuyên Thục Lãnh lại cần "người chú thân yêu" kia của cậu, nhưng dù sao đến cuối hắn cũng phải chết, vậy thì đem cho ông ta cũng được.

    Vương Liên Nhật gật đầu đồng ý thỏa hiệp: "Như bệ hạ mong muốn."

    Tuyên Thục Lãnh đạt được ý muốn, ông ta cười vui vẻ. Ông nhìn sang phía Nhất Nhật Anh đang ăn bánh, nói: "Cậu nhóc này có thể lực rất tốt đấy."

    Vương Liên Nhật có hơi giật mình vì Tuyên Thục Lãnh chuyển đề tài lên Nhất Nhật Anh, nhưng cậu vẫn đáp: "Vâng, thần biết."

    Tuyên Thục Lãnh nói: "Nó vẫn đang trong quá trình rèn luyện nhỉ?"

    Vương Liên Nhật trong đầu nghĩ: "Ông biết rồi còn hỏi." Nhưng ngoài miệng cậu đáp: "À, vâng."

    Tuyên Thục Lãnh nói tiếp: "Ta nghĩ giúp rồi thì giúp cho chót, ngươi nghĩ thế nào nếu để cậu nhóc này ở lại đây rèn luyện?"

    Vương Liên Nhật lẫn Nhất Nhật Anh đều bất ngờ trước câu hỏi đó. Ánh mắt cậu có phần lo lắng, đáp: "Nếu vậy thì tốt quá, nhưng phải xem ý kiến của Anh Anh thế nào nữa ạ."

    Vương Liên Nhật quay sang nhìn Nhất Nhật Anh, cậu thấy cậu bé đang trầm ngâm suy nghĩ.

    Tuyên Thục Lãnh nhìn Nhất Nhật Anh, hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"

    Nhất Nhật Anh im lặng một lúc rồi ngẩng lên, nhìn thẳng về phía Tuyên Thục Lãnh, đáp: "Thần đồng ý, chỉ là.."

    Tuyên Thục Lãnh hỏi: "Chỉ là?"

    Nhất Nhật Anh đáp: "Bây giờ đang là tháng 8, thần muốn đón Tết cùng ca ca xong rồi mới đi, được không ạ?"

    Vương Liên Nhật khá bất ngờ. Đón Tết sao?

    Tuyên Thục Lãnh nhướng mày, cười nói: "Được. Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta sẽ cho người sang đón."

    Nhất Nhật Anh cắt ngang: "Không cần phiền bệ hạ, thần sẽ tự sang."

    Vương Liên Nhật bổ sung: "Nếu Anh Anh đã đồng ý thì thần không còn ý kiến, chỉ là.." Cậu cười nói nhưng ánh mắt sắc bén: "Tuyên ngôn của thần là có thù tất báo, mà tiểu đệ sang đây sợ là sẽ lạ nước lạ nhà nên mong bệ hạ giúp đỡ."

    Tuyên Thục Lãnh hiểu được ẩn ý của cậu, cười lớn: "Được, được, ngươi và tiểu đệ của ngươi đúng là tình sâu ý đậm mà, ta nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ cậu nhóc này."

    Vương Liên Nhật mỉm cười: "Đa tạ bệ hạ."

    Khi ra khỏi cung điện, Vương Liên Nhật thở dài một cái. Thấy thế, Nhất Nhật Anh nói: "Đệ biết huynh đang lo lắng điều gì, nhưng huynh yên tâm, đệ sẽ tự biết cố gắng mà."

    Vương Liên Nhật nhìn cậu, lại thở dài lần nữa. Cậu một phần là lo cho Nhất Nhật Anh sang đây sẽ bị bắt nạt, kiểu ma cũ bắt nạt ma mới, một phần cũng là lo cho tình tiết, tình cảm của nam, nữ chính giờ đã mờ nhạt rồi, nếu không bồi bổ trong thời gian dài thì sợ là sẽ lệch hướng mất.

    Nhất Nhật Anh ôm lấy cánh tay của cậu, nhìn cậu với đôi mắt to tròn, long lanh, nói: "Huynh đừng thở dài như thế, đệ lo lắm."

    Vương Liên Nhật phì cười, cậu vươn tay ra xoa đầu Nhất Nhật Anh, nói: "Ừm, ta biết rồi."

    Còn gần nửa năm nữa trước khi Nhất Nhật Anh đi, cậu nghĩ nhất định trong thời gian đấy phải toàn lực đẩy thuyền mới được.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...