Đam Mỹ Tôi Trùng Sinh Để Đi Tìm Sự Thật - MâyKanTrang/KT

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi MâyKanTrang, 2 Tháng chín 2024.

  1. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Sứ giả.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật đi theo Tiểu Nhất ra phòng khách thì thấy nội giám đang đứng bên trong. Thấy cậu, ông cúi đầu, nói: "Tham kiến Vương gia. Nô tài phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thỉnh ngài nhập cung."

    Vương Liên Nhật nghe xong liền uống thuốc rồi đi thay y phục, theo thái giám tiến thẳng vào cung.

    Trong đại điện, văn võ bá quan đã tề tựu đông đủ. Trên thềm cao, ngai vàng đặt chính giữa, Vua E ngồi uy nghi, ánh mắt sâu khó lường. Hắn khoác long bào đen thêu rồng vàng uốn lượn, đai ngọc siết chặt eo. Trên đầu đội miện ngọc khảm hồng ngọc, vài chuỗi châu khẽ lay động theo từng cử động kiêu ngạo. Tay hắn đeo nhẫn huyết dụ, ngón tay gõ nhẹ lên ngai vàng, ánh mắt lười biếng quét qua triều thần mà mang theo sự khinh bạc lạnh lẽo.

    Vương Liên Nhật bước vào điện, áo bào khẽ lay động theo từng nhịp chân vững vàng. Đến giữa sảnh, cậu dừng lại, chắp tay cúi mình hành lễ theo đúng quy củ, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng mà không hề né tránh.

    Giọng nói cậu trầm ổn: "Thần Vương Liên Nhật, tham kiến bệ hạ."

    Trên ngai vàng cao ngất, Vua E lười biếng dựa vào long ỷ, một tay nâng chén ngọc, chậm rãi đưa lên môi. Hắn nheo mắt nhìn xuống, như đang ngắm nghía một món đồ chơi thú vị.

    "Ái khanh đã lâu không vào cung diện thánh." Giọng nói hắn vang lên, nhẹ mà sắc, đủ để cả sảnh im bặt: "Trẫm nghe nói khanh không khoẻ, lòng còn chút lo lắng. Nay thấy khanh vẫn đứng đây, cũng yên tâm phần nào."

    Vương Liên Nhật hơi nâng mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lễ độ mà xa cách: "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thân thể thần đã khỏe hơn nhiều rồi."

    Vua E đặt chén xuống kỷ, khớp ngón tay khẽ gõ, phát ra âm thanh lanh lảnh, nói: "Vậy thì tốt. Trẫm đang định cử một sứ đoàn sang Tuyên quốc bàn chuyện bang giao. Khanh là con trai tiền đế, xuất thân cao quý, cốt cách hơn người, lại am hiểu lễ nghi. Trẫm thấy không ai thích hợp hơn khanh đi làm sứ giả lần này."

    Một lời tuy nhẹ, nhưng rơi xuống lại tựa tảng đá đè nặng trên lòng điện. Bao ánh mắt của văn võ bá quan đổ dồn về phía Vương Liên Nhật.

    Cậu bình thản chắp tay, hơi cúi đầu, không lộ vẻ kháng cự cũng không tỏ vẻ ngoan ngoãn, đáp: "Thần tuân chỉ. Chỉ không biết, bệ hạ còn có điều gì căn dặn thêm chăng?"

    Ánh mắt vua E nheo lại, bên môi lướt qua một nét ý vị khó dò: "Chỉ cần thay trẫm mang lễ vật sang Tuyên quốc, đàm phán sao cho bang giao thuận hòa. Chuyện còn lại.. trẫm tin tài trí của khanh."

    Hắn hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm xuống, gần như thì thầm:

    "Chớ quên, khanh mang họ Vương. Mỗi lời khanh nói ra, thiên triều đều mang lấy thể diện."

    Vương Liên Nhật nắm chặt tay trong tay áo. Nhưng mặt vẫn mỉm cười, ánh mắt chạm thẳng vào đôi con ngươi lạnh lẽo kia, chậm rãi đáp: "Thần tất không dám để bệ hạ thất vọng."

    Trong phút giây ấy, bầu không khí như căng ra thành một sợi tơ mỏng manh – chỉ chờ gió khẽ lướt qua là đứt phựt. Nhưng cuối cùng, vua E bật cười khẽ, phất tay ra hiệu lui.

    Vương Liên Nhật lui xuống, lưng thẳng tắp, bóng áo dài quét nhẹ nền điện, mang theo một tia đối nghịch âm thầm mà kiên định.

    Vào xe ngựa, Vương Liên Nhật chửi thầm. Tuyên quốc nổi tiếng tàn nhẫn, khó lường. Sang đấy nếu không cẩn thận đàm phán thất bại thì mạng nhỏ này cũng khó giữ. Trong cung có sứ giả nhưng Vua E lại không dùng, muốn chính Vương Liên Nhật làm sứ giả. Này chẳng khác nào đưa vào chỗ chết.

    Cậu thở dài, trong đầu đã hiện lên hình ảnh đáng sợ của vua Tuyên quốc với cây đao to khổng lồ, sắc nhọn, một nhát chém bay cậu.

    Yuu an ủi: "Đừng sợ, nguyên chủ làm được thì cậu cũng làm được!"

    Vương Liên Nhật uể oải, ngả người ra sau: "Nhưng tôi không phải nguyên chủ."

    Yuu cũng đến cạn lời, nó cũng lo lắng không kém, sợ cậu xảy ra chuyện. Dù sao, kịch bản bây giờ cũng đang có những thay đổi. Không ai có thể đoán trước được trong tương lai liệu sẽ xảy ra chuyện gì.

    Khi xe ngựa vừa dừng lại trước cổng, tiếng nói như chú chim non của Vương Kiều Nhi từ xa truyền đến: "Ca ca về rồi! Ca ca về rồi!"

    Vương Liên Nhật vừa xuống xe đã bị một bóng hình nhỏ bé lao thẳng vào người. Vương Kiều Nhi nhìn lên cậu với ánh mắt to tròn, mang theo sự mong chờ: "Ca ca có mua gì cho muội không?"

    Vương Liên Nhật từ đằng sau giơ ra hai xiên kẹo hồ lô mà cậu mới mua ở chợ. Một xiên cho Vương Kiều Nhi, một xiên cho Nhất Nhật Anh. Vương Kiều Nhi thấy kẹo hồ lô thì hai mắt sáng lên. Vương Liên Nhật đưa một que cho cô bé, rồi đưa nốt que còn lại cho Nhất Nhật Anh đang đứng đằng sau cô.

    Đôi môi Vương Liên Nhật đưa lên thành hình vòng cung. Cậu khẽ cười, cảm giác mình như phụ huynh mỗi lần đi xa đều mang đồ ăn về cho trẻ trong nhà.

    Tiểu Nhị đi đến cạnh cậu, hành lễ rồi ghé sát vào tai cậu, khẽ hỏi nhỏ: "Vương gia, bệ hạ triệu người vào cung có chuyện gì vậy ạ?"

    Vương Liên Nhật nghe vậy thì nói với Nhất Nhật Anh và Vương Kiều Nhi: "Hai đứa đi chơi đi với Tiểu Tam đi, ta có chút việc."

    Vương Kiều Nhi ngầm hiểu ra ca ca mình đang muốn nói chuyện bí mật. Từ nhỏ, ca ca cô đã vậy rồi, hễ có chuyện nội bộ là không cho cô nghe cùng. Cô bé biết huynh trưởng muốn tốt cho mình nên cũng không tò mò, chỉ ngoan ngoãn nghe theo.

    Vương Kiều Nhi kéo Nhất Nhật Anh đi, cười nói: "A Anh, chúng ta ra vườn hoa chơi đi!"

    Nhất Nhật Anh không kịp định thần, một mạch bị cô bé kéo đi.

    "Hả?" – Tiếng hét trong phòng khách vang lên.

    Vương Liên Nhật đang ngồi trên ghế, trên tay cậu là một chén trà nóng, khói mờ nhạt từ đó bay lên. Cậu thổi nhẹ rồi uống một ngụm nhỏ. Trước mặt cậu là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị và Dương Huyền, khuôn mặt ba người lộ rõ vẻ bất ngờ xen lẫn chút tức giận.

    "Như vậy chẳng khác gì tìm chết cả!" – Tiểu Nhất nói.

    "Làm như vậy để nhỡ thất bại thì có thể dùng nó làm lí do cho cái chết của người, còn nếu thành công thì được lợi cho hắn. Kế hoạch này cũng hay lắm." – Tiểu Nhị phân tích.

    Vương Liên Nhật đặt chén trà xuống, đôi mắt thâm sâu, nói: "Vậy nên ta quyết định đi xem, dù sao cũng không từ chối được."

    Dương Huyền khoanh tay, anh tựa vào cạnh cửa, giọng nói kiến định lên tiếng: "Để thần đi với người!"

    Vương Liên Nhật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cậu thầm nghĩ dù sao thêm một người cũng bớt nguy hiểm, khả năng sẽ có lúc cần.

    "Không cần nhiều người, Dương Huyền đi với ta là được." Cậu nói: "Tiểu Nhất và Tiểu Nhị giúp ta trông coi Nhật Hoa Phủ trong thời gian ta không có ở đây."

    "Sáng mai người xuất phát ạ?" – Tiểu Nhị hỏi.

    "Chiều nay đi. Đi sớm về sớm."

    Tiểu Nhất nghe vậy thoáng bất ngờ, khuôn mặt có phần lo lắng: "Có phải sớm quá không? Bệnh của ngài.."

    Vương Liên Nhật cười, xua tay: "Không sớm, ta cũng khỏe lắm rồi."

    Nghe vậy, cô thở dài: "Vâng, vậy để tí thần bảo thiện phu đun thuốc cho người nhiều một chút để mang đi."

    Vương Liên Nhật uống một ngụm trà nữa rồi cười, nói: "Cứ như vậy đi nhé!"

    Tan họp, Vương Liên Nhật thấy bụng mình kêu inh ỏi, dù sao mới sáng sớm đã phải hồi kinh, đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Cậu đã nhờ Tiểu Nhất chuẩn bị cho mình một phần ăn rồi đi ra ngoài.

    Bỗng lúc này, cậu để ý đằng sau gốc cây có một cái đầu màu đen lấp ló ở đấy. Thấy cậu nhìn về hướng này, nó chui tọt vào, nấp sau thân cây. Vương Liên Nhật khẽ cười, cậu nhận ra đó là Nhất Nhật Anh.

    Nhất Nhật Anh đã trốn Vương Kiều Nhi để đến chỗ cậu. Cậu bé cũng muốn biết chuyện gì xảy ra với Vương Liên Nhật khi cậu hồi cung. Nhưng vì có ngoài của có Trì Diêm canh nên cậu thể lại gần nghe được, chỉ có thể sử dụng năng lực của mình để nghe lén.

    Nhất Nhật Anh từ khi sinh ra trong cơ thể đã có một luồng sức mạnh kì lạ. Mẹ cậu đã dặn cậu nhất định không được nói với ai, vì khi nói ra, cậu có thể sẽ bị đuổi giết đến tận cùng. Nó được gọi là ma pháp, một loại năng lực siêu nhiên.

    Nhất Nhật Anh ngó đầu ra lần nữa nhưng không thấy Vương Liên Nhật đâu. Trong lúc cậu bé đang khó hiểu thì từ đăng sau truyền đến tiếng nói: "Đệ làm gì ở đây vậy?"

    Nhất Nhật Anh giật thót tim, cậu từ từ quay đầu lại thì thấy Vương Liên Nhật đã đứng đằng sau từ lúc nào và đang nở một nụ cười có phần trêu ghẹo. Nhất Nhật Anh nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi: "Đệ xin lỗi, đệ không có ý nghe lén mọi người bàn chuyện đâu!"

    Thấy cậu bé như vậy, Vương Liên Nhật bật cười. Cậu nổi lên tính trêu ghẹo, nói: "Ta đã hỏi gì đâu mà đệ đã trả lời rồi?"

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì ngơ người, khuôn mặt cậu bé cũng thoáng chốc ửng đỏ. Cậu lắp bắp mãi không nói ra được một từ.

    Vương Liên Nhật bật cười lần hai. Trêu Nhất Nhật Anh cũng khá vui đó chứ. Cậu xoa cho Nhất Nhật Anh một đầu rối mù, nói: "Không trách đệ, trẻ con vốn dĩ hay tò mò. Chỉ là, đây là hành đồng xấu, sau này đừng làm thế nữa."

    Nhất Nhật Anh đưa tay chạm lên mái tóc rối như tổ quạ của mình, khẽ ngước mắt lên nhìn Vương Liên Nhật, nhỏ giọng đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật không trêu cậu nữa, tính đi ăn thì bỗng bị một giọng nói làm cho đứng hình: "Đệ muốn đi cùng huynh!"

    Vương Liên Nhật tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: "Hả?"

    Nhất Nhật Anh cũng nhắc lại lần nữa, ánh mắt cậu không có chút gì là nói đùa: "Đệ muốn đi cùng huynh đến nước láng giềng bàn chuyện bang giao!"

    Vương Liên Nhật nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đó của cậu trong một câu: "Không được."

    Nhất Nhật Anh nhíu mày, cậu không phục mà hỏi lại: "Tại sao ạ? Đệ không làm cản trở huynh đâu." Cậu ấp úng: "Chỉ là.. chỉ là.. muốn bảo vệ huynh thôi.."

    Vương Liên Nhật ôm trán, thầm nghĩ mình yếu đến nỗi cần một đứa nhóc bảo vệ sao? Cậu quay đi, nói: "Nguy hiểm lắm. Có Dương Huyền đi cùng ta rồi nên không sao đâu. Đệ ở lại phủ tập luyện chăm chỉ đi."

    Nhưng lời chưa kịp nói ra hết thì đã bị Nhất Nhật Anh chặn lại. Cậu nắm lấy tay áo của Vương Liên Nhật, giọng kiên định, nói: "Đệ muốn đi! Xin huynh hãy cho đệ đi cùng!"

    Bàn tay Nhất Nhật Anh nắm chặt, như thể nếu Vương Liên Nhật không đồng ý thì sẽ không thả ra, khiến một góc áo của cậu nhăn lại. Thấy ánh mắt kiên quyết ấy của cậu bé, Vương Liên Nhật cũng đến bất lực, không biết nên giải thích về độ nguy hiểm của chuyến đi này như thế nào cho y hiểu.

    Hai người đang giằng co với nhau thì trên cây "phựt" xuống một hình bóng kèm theo giọng nói: "Hai người đang làm gì vậy?"

    Người đó là Dương Huyền. Khi anh đang đang định đi về để giao việc cho các thành viên thì thấy Vương Liên Nhật với Nhất Nhật Anh đang nói gì đó, hình như rất cam go. Anh thấy Nhất Nhật Anh còn đang kéo áo Vương Liên Nhật nên quyết định lại xem thử.

    Dương Huyền treo ngược mình trên cây, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

    Vương Liên Nhật ôm trán tỏ vẻ bất lực, đáp: "Anh Anh nhất quyết muốn đi cùng, nhưng chuyến đi này quá nguy hiểm. Ta không biết nên giải thích như nào cho y hiểu, ngươi giải thích giúp ta đi."

    Vương Liên Nhật tưởng Dương Huyền sẽ giúp mình giải thích, nhưng không. Anh nhảy xuống, đưa tay khoác lấy vai Nhất Nhật Anh, đáp: "Không cần giải thích, thần thấy cho thằng nhóc này cũng được! Cũng tiện rèn luyện thực tế luôn."

    Vương Liên Nhật nghe vậy thì xịt keo cứng ngắc. Lại quay xuống thấy Nhất Nhật Anh đang nhìn mình với đôi mắt đáng thương, trong đầu cậu lúc này hiện lên hình ảnh của một chú cún nhỏ đang cụp tai, cụp đuôi. Đôi mắt ấy như nhìn xuyên tim, xuyên gan của Vương Liên Nhật. Cuối cùng cậu cũng chịu thua, nói:

    "Được rồi, ta cho đệ đi." Cậu dặn: "Nhưng phải luôn theo sát ta, không được chạy lung tung."

    Nhất Nhật Anh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu: "Vâng."

    Trong lòng cậu lúc này đang thầm nghĩ vị ca ca này của mình đúng là chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...