Bà cũng không nghi ngờ gì, sau đó kéo tay tôi đi về trạm xe buýt cách đây mấy trăm mét. Tôi và bà lão, một lớn một nhỏ, một cao một thấp đi chầm chậm trên đường, gió thổi phần phật, đem theo mùi dầu Phật Linh quen thuộc thỉnh thoảng quanh chóp mũi tôi. Tôi thấy mình đã rất lâu không ngửi loại mùi hương này, nhớ lúc trước tôi không thích mùi dầu, nhưng chỉ qua hai năm ngắn ngủi kì lạ lại thấy nhớ nhung, không còn bài xích nó nữa.
Chuẩn bị băng qua đường, bà nắm chặt lấy tay tôi, rõ ràng tôi biết bản thân không còn nhỏ nữa, nhưng kì lạ lại không thể giãy tay bà ra được, ngược lại từ sâu trong nội tâm lại bùng lên một loại ham muốn, tham lam muốn nắm chặt tay bà lão ấy. Lúc trước tôi rất rõ bản thân không thích bị bà ấy xem là một đứa trẻ mà dạy dỗ, đối xử, đáy lòng cũng không thật sự thân thiết như người một nhà và hoàn toàn tin tưởng bà, mà tôi biết mình đối với bà ấy chỉ có sự biết ơn vì bà đã chăm sóc tôi và Thúy An mà thôi.
Khi ấy giữa tôi với bà nội có một bức tường ngăn cách vô hình, dù bà có đối xử tốt với tôi như thế nào tôi cũng chỉ khách sáo hoặc có lệ mà thôi. Những năm tháng đó, Thúy An luôn khuyên tôi nên mở lòng với bà, nhưng tôi chưa bao giờ để ý tới lời em ấy, Thúy An thấy đàn gãy tai trâu nên không nói nữa.
Nhưng bây giờ thì sao, ngay cả tôi cũng không hiểu được mình. Thứ tình cảm này khiến tôi sợ hãi, cảm giác khó thở và không an toàn dâng lên từ sâu trong đáy lòng làm tôi nhớ tới những ngày tháng đen tối kia, lòng tôi lạnh buốt. Tôi chậm rãi rút tay về, trầm giọng nói:
"Con đã không còn nhỏ nữa, bà đừng có đối xử với con như đám con nít."
Bà nội nhìn tôi, đôi mắt già nua xẹt qua một tia buồn, nhưng rất nhanh bà ấy cười lớn, giọng vui vẻ: "Mày lớn như thế nào thì cũng là đứa cháu ranh của nội thôi. Đừng có ra vẻ người lớn nữa, về nội nấu cơm cho ăn". Tôi nhìn bà che giấu sự buồn bã trên gương mặt của mình, không hiểu sao tim lại co rút một trận. Sau đó, chúng tôi cũng về đến nhà.
Nhà nội tôi ở tỉnh A, bà mở một quán nhỏ bán thịt nướng và bia trước nhà. Bà là người chợ búa, buôn bán quanh năm, tuy có hơi nóng nhưng bà ăn nói rất vui tính vì vậy khách rất thích, đặc biệt là khách ngoại. Nên quán ăn của bà đông hơn những quán kế bên rất nhiều. Nhưng nhìn quán trống không, không còn nhiều đồ đạc nữa, tôi cảm thấy kì lạ.
"Bà nội, đồ đạc dụng cụ bán thịt đâu rồi?"
Bà ấy đột nhiên dừng động tác lại, gượng gạo trả lời qua loa:
"À, mấy năm nay khách khứa ít tới, làm ăn sa sút nên nội nghỉ làm rồi, mấy đồ đó cũng đem bán luôn"
Đương nhiên tôi không tin lắm, bởi vì tôi nhớ bà lão từng nói với tôi là cái nghề này sẽ theo bà đến cuối đời, trừ khi bà không còn sức làm thì thôi. Lúc nói câu ấy, mắt của bà sáng lên như hàng ngàn vì sao đang chứa trong đôi mắt ấy, gương mặt già nua toát lên sự cố chấp và kiên định kì lạ khiến tôi bất ngờ không ít. Khi đó Thúy An đương nhiên cũng có chút khó hiểu "Uầy, con thấy cái nghề này có gì vui đâu mà bà cứ muốn làm như vậy?".
Bà nội cười sảng khoái, nói "Cái nghề này làm vì thích thôi, mày nhìn đi, xung quanh bốn bề nhà bà đều là người buôn bán làm ăn, có chợ búa, khách khứa lui tới chuyện trò vui vẻ. Bà sống ở đây hơn 40 năm rồi, có người tới người lui cho vui nhà vui cửa." Hơn nữa, bà nấu ăn ngon, quán của bà ấy cũng khá nổi tiếng ở đây. Tôi nghĩ, không thể nào vì ít khách mà bà lại dẹp quán, không bán nữa.
Nhà bà nội tôi chia thành hai căn, lúc trước, căn đầu tiên để buôn bán, nướng thịt nên khá rộng rãi thoáng mát. Căn đầu tiên cách căn thứ hai một cái sân nhỏ, căn thứ hai được lót sàn gỗ, ba bà cháu tôi chủ yếu sống và sinh hoạt chung trong căn thứ hai này. Nội thất, cách trang trí trong nhà vẫn như trước, ngôi nhà được quét tước sạch sẽ thường xuyên nhưng kì lạ lần đặt chân vào căn nhà này không còn không khí ấm áp như trước nữa, mà tôi chỉ cảm nhận được sự hiu quạnh và trống trải bủa vây từng góc nhà. Chắc có lẽ vì không còn tiếng cười giỡn, sự vui vẻ của chúng tôi nữa.
Thời gian thay đổi, con người thay đổi, ngay cả vạn vật cũng đổi thay. Không còn Thúy An, không còn nụ cười, không còn quán ăn, không còn ấm áp cũng không còn tôi hay bà lão của lúc trước. Dường như trong hai năm tôi không ở nhà, tất cả đều đã thay đổi hết rồi.
Bà nội kéo tôi ra khỏi suy nghĩ: "Đi thay đồ đi rồi bà đi nấu đồ ăn, nào xong bà gọi ra ăn."
Tôi gật đầu, trở về phòng lúc trước dẹp đồ đạc. Nhưng đứng trước phòng của mình thì tôi lại nhìn tới căn phòng ở cuối dãy, đó là phòng của Thúy An, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi đến phòng của em. Phòng của Thúy An dường như không có gì thay đổi, từng góc phòng rất sạch sẽ, chứng minh có người tới đây quét dọn hàng ngày. Điều này khiến tôi vô cùng bất ngờ, bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới bà quan tâm tới em ấy nhiều như thế. Trong đáy lòng tôi chảy qua một dòng nước ấm áp kì lạ, tôi bước tới bàn học của của em, mở từng quyển sổ lúc trước Thúy An viết, nhìn ngắm những dòng chữ nhỏ xinh ngay ngắn trên trang giấy tôi khẽ mỉm cười. Lúc tôi gấp sổ lại, một tờ giấy đột nhiên rơi ra, nhặt lên xem tôi nhíu mày vì dòng chữ đã nhòe đi do nước.
Tôi cố gắng đọc dòng chữ trên giấy "Chị hai, khi chị đọc tờ giấy này thì đã là lúc em không còn ở bên cạnh chị và bà nội nữa, chị đừng hỏi tại sao em lại làm như vậy vì em cảm thấy bản thân rất dơ bẩn, ngay cả khi đụng chạm với mọi người em cũng thấy mình không xứng, vì bản thân em thật thấp kém. Em không thể sống như bình thường được, chị hai à em hận tên khốn đó nhưng em không hi vọng chị làm bất cứ điều dại dột gì vì em, em không muốn tương lai của chị dập tắt vì những thứ không đáng. Chị từng hứa với em rằng chị sẽ chăm sóc và bảo vệ em suốt đời nhưng có lẽ đã không được nữa rồi, nhưng có thể không, chị có thể mở lòng với bà nội được không? Em biết chị không chấp nhận bà ấy là vì điều gì, nhưng bà nội với ba không giống nhau, bà thương chị em chúng ta thật lòng. Chị có cảm nhận được không? Bà luôn nhẫn nại với chị hơn, luôn để ý và quan tâm đến chị nhiều hơn, thật sự bà đã hy sinh rất nhiều cho chúng ta vì bà biết chị lo lắng điều gì. Em không thể báo đáp với bà nội được, chị hãy thay em tin tưởng, yêu thương quan tâm và chăm sóc bà ấy như với em, bởi vì bà nội cũng là người nhà của chúng ta. Chị, em và và bà nội là một
gia đình, em yêu chị, cũng yêu bà. Hứa với em nhé!"
Tôi sững sờ, chết lặng tại chỗ, cảm xúc của tôi lúc này không thể diễn tả bằng lời được, bởi vì bây giờ tôi chỉ cảm nhận được trái tim mình vô cùng đau đớn. Tôi có thể tưởng tượng ra được khi viết nó, nước mắt em rơi, ngay cả khi em gục ngã nhất cũng ôm chặt trong long mình, không chia sẻ với ai. Thúy An, rốt cuộc sao em lại ngốc đến như vậy chứ? Mắt tôi nóng lên, mờ dần vì hơi nước, tôi khó chịu vì sống mũi cay xè.
Nếu như tôi để ý đến sự khác lạ của An lúc ấy, quan tâm em nhiều hơn, có lẽ em đã không đi đến con đường dại dột như này. An nói, tôi và bà nội cũng là người nhà sao? Em bảo tôi tin tưởng bà nội sao? Nhưng liệu tin tưởng, yêu thương một người rồi có phải sẽ thất vọng một lần nữa không.. Là do tôi suy nghĩ quá nhiều sao? Nhưng cảm giác tồi tệ kia tôi không muốn trải qua lần nữa, tôi có nên tin lời Thúy An mà dựa vào bờ vai bà ấy, nằm trong lòng bà ấy thử một lần không?