

Tên truyện: Tôi sẽ không là Cám
Tác giả: Yui0907
Thể loại: Truyện ngắn, Xuyên không
Link: Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Yui0907
CHƯƠNG 1: Cuộc sống mới, thế giới mới
Chipu mới ra bài mới đó có ai nghe chưa? Tôi cũng không thích chipu cho lắm nhưng nghe bài này cũng hay a. Tôi đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nghe thế nào cũng vẫn thấy thương chị Cám a. Tự hỏi tại sao chị cứ phải cố gắng làm nữ phụ trong cuộc đời của người khác mà lại không cố gắng làm nữ chính trong cuộc đời của chính bản thân mình. Hoàng thượng là ai chứ, hoàng thượng rốt cuộc là gì mà khiến chị phải khóc nhiều như vậy. Suy cho cùng đó cũng chỉ là một người đàn ông trên vạn người thôi mà. Như vậy liệu có đáng không? Cứ giữ mãi một tình yêu gắn liền với hai chữ "đơn phương" chắc là sẽ đau nhiều lắm..
* * *
Trên đường đi về, tôi vừa ôm khư khư cuốn sách vừa thong dong nghe bài "Anh ơi ở lại". Tôi cứ cắm mặt vào cuốn sách và đi thẳng.. cứ thế cứ thế cho đến khi.. một chiếc ô tô đột ngột lao tới.. đâm vào tôi.. Xung quanh thật tối.. tôi không còn thấy gì cả.. dù là một chút ánh sáng.. tôi dần mất đi nhận thức.
* * *
"Uyển Dư.. Uyển Dư.."
Ai vậy? Là ai đang gọi vậy?
Tôi từ từ mở mắt, cơn đau nhức lan khắp cơ thể, đầu cũng nhói đau..
Đưa mắt nhìn xung quanh.. Đây rốt cuộc là nơi nào? Không phải bệnh viện, không phải nhà tôi, cũng không phải địa ngục. Vậy đây rốt cuộc là nơi nào vậy trời?
"Muội muội, muội sao vậy? Muội cảm thấy khó chịu ở chỗ nào?"
Một cô gái lạ mặt từ đâu hiện ra lo lắng hỏi tôi. Nhìn cô ấy, bộ đồ cô ấy đang mặc và cả cái cách bài trí trong phòng này nữa.. Không.. Không phải là tôi đã xuyên không rồi chứ?
"Tỷ tỷ à có thể cho muội hỏi đây là đâu và tỷ là ai được không?" - Tôi mỉm cười nhìn cô ấy
"Muội không nhớ tỷ sao? Muội cũng không nhớ nơi này là đâu sao? Không được, tỷ phải đi mời thái y về cho muội." - Cô đấy lo lắng rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Chắc là đi gọi bác sĩ a? Thật giống mấy bộ phim tôi hay xem trên tivi mà. Quả thật có chút kích thích không hề nhẹ nha.
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì lại một cô gái lạ bước vào. Không phải tỷ tỷ xinh đẹp vừa nãy. Nhìn trang phục này chắc là người hầu rồi.
Cô người hầu thấy tôi ngồi lù lù trên giường mừng rỡ chạy đến bên giường:
"Tiểu thư cuối cùng người cũng chịu tỉnh rồi. Người làm nô tì lo muốn chết."
Nhìn con bé rưng rưng nước mắt thấy đến là tội nghiệp. Nhưng vẫn phải hỏi thăm một chút về nơi này chứ. Nếu nơi này tốt thì chắc tôi sẽ ở lại đây luôn. (căn bản cũng không biết cách để về hiện tại)
"Muội tên là gì nhỉ?"
"Người quên nô tì rồi sao?" - Con bé nước mắt lưng tròng làm như tôi bắt nạt con bé không bằng- "Nô tì là Kim Vân đây mà, tiểu thư nô tì chính là Kim Vân của người mà.."
Nhìn con bé cứ bù bu bù loa đúng thật là đau đầu
"Rồi muội là Kim Vân của ta."
Nhìn con bé đã giảm bớt sự xúc động thái quá, tôi mới dám hỏi tiếp:
"Muội có thể cho ta biết đây là đâu không?"
Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ:
"Tiểu thư, có phải do việc rơi xuống núi mà người bị mất trí nhớ không?"
À, thì ra vết thương trên cái đầu tri thức này là do cái vụ kém hên đó mà thành. Không thể trách trời a. Mình còn sống là phải cảm tạ trời cao có mắt lắm rồi. Không uổng công tích đức bao lâu nay. A Di Đà Phật.
Thấy con bé nói vậy, tôi cũng chỉ biết gật đầu. Không chẳng lẽ lại nói toẹt ra là từ nơi khác bay đến nhập vào thân xác này.
Kim Vân thấy thế cũng chẳng nghi ngờ gì mà kể hết cho tôi
Sau những gì con bé kể lại thì tôi biết được: Nơi đây được biết đến là Chu Tước quốc (không biết nó thuộc vị trí nào trên Trái Đất nữa. Phải chăng là Sao Hỏa). Đây là một quốc gia rộng lớn, dân cư đông đúc. Và tôi là nhị tiểu thư của nhà họ Phong -Phong Uyển Dư. Còn cô gái đầu tiên tôi gặp ở đây chính là đại tiểu thư Phong gia- Phong Uyển Đình. Tôi là con của nhị phu nhân nay đang là bà chủ lớn của Phong gia. Còn vị đại tỷ kia chính là con của đại phu nhân quá cố. Theo những gì phân tích thì thấy đại tỷ cũng không phải người xấu a.
Như vậy là sẽ không có đấu đá, tranh giành quyền lực trong gia tộc rồi. Có nhạt một chút, nhưng chọn nơi như thế này để sống lại lần nữa chắc không tệ a.
Từ nay tôi sẽ sống lại một cuộc sống mới, ở một thế giới mới!
P/S: Có ai thấy thắc mắc là cô chị cả đi đâu mất tăm rồi không? Có lẽ cô ấy đã chạy vất vả khắp nơi để kiếm cho cô em gái vừa hiền lành, vừa tốt bụng như tôi một ông đại phu giỏi nhất trên đời rồi.. ừm nhưng hình như không kiếm được người trong truyền thuyết nên đành quay về mời tạm ông đại phu cù bất cù bơ nào đó. Chắc vậy nhỉ? Cứ coi là vậy đi nhé! Hay thích nghĩ chị ấy chạy lang thang đi đâu thì tùy. Tại chị ấy đi đâu, em đây là nữ chính sao mà biết được. Haha..
* * *
Trên đường đi về, tôi vừa ôm khư khư cuốn sách vừa thong dong nghe bài "Anh ơi ở lại". Tôi cứ cắm mặt vào cuốn sách và đi thẳng.. cứ thế cứ thế cho đến khi.. một chiếc ô tô đột ngột lao tới.. đâm vào tôi.. Xung quanh thật tối.. tôi không còn thấy gì cả.. dù là một chút ánh sáng.. tôi dần mất đi nhận thức.
* * *
"Uyển Dư.. Uyển Dư.."
Ai vậy? Là ai đang gọi vậy?
Tôi từ từ mở mắt, cơn đau nhức lan khắp cơ thể, đầu cũng nhói đau..
Đưa mắt nhìn xung quanh.. Đây rốt cuộc là nơi nào? Không phải bệnh viện, không phải nhà tôi, cũng không phải địa ngục. Vậy đây rốt cuộc là nơi nào vậy trời?
"Muội muội, muội sao vậy? Muội cảm thấy khó chịu ở chỗ nào?"
Một cô gái lạ mặt từ đâu hiện ra lo lắng hỏi tôi. Nhìn cô ấy, bộ đồ cô ấy đang mặc và cả cái cách bài trí trong phòng này nữa.. Không.. Không phải là tôi đã xuyên không rồi chứ?
"Tỷ tỷ à có thể cho muội hỏi đây là đâu và tỷ là ai được không?" - Tôi mỉm cười nhìn cô ấy
"Muội không nhớ tỷ sao? Muội cũng không nhớ nơi này là đâu sao? Không được, tỷ phải đi mời thái y về cho muội." - Cô đấy lo lắng rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Chắc là đi gọi bác sĩ a? Thật giống mấy bộ phim tôi hay xem trên tivi mà. Quả thật có chút kích thích không hề nhẹ nha.
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì lại một cô gái lạ bước vào. Không phải tỷ tỷ xinh đẹp vừa nãy. Nhìn trang phục này chắc là người hầu rồi.
Cô người hầu thấy tôi ngồi lù lù trên giường mừng rỡ chạy đến bên giường:
"Tiểu thư cuối cùng người cũng chịu tỉnh rồi. Người làm nô tì lo muốn chết."
Nhìn con bé rưng rưng nước mắt thấy đến là tội nghiệp. Nhưng vẫn phải hỏi thăm một chút về nơi này chứ. Nếu nơi này tốt thì chắc tôi sẽ ở lại đây luôn. (căn bản cũng không biết cách để về hiện tại)
"Muội tên là gì nhỉ?"
"Người quên nô tì rồi sao?" - Con bé nước mắt lưng tròng làm như tôi bắt nạt con bé không bằng- "Nô tì là Kim Vân đây mà, tiểu thư nô tì chính là Kim Vân của người mà.."
Nhìn con bé cứ bù bu bù loa đúng thật là đau đầu
"Rồi muội là Kim Vân của ta."
Nhìn con bé đã giảm bớt sự xúc động thái quá, tôi mới dám hỏi tiếp:
"Muội có thể cho ta biết đây là đâu không?"
Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ:
"Tiểu thư, có phải do việc rơi xuống núi mà người bị mất trí nhớ không?"
À, thì ra vết thương trên cái đầu tri thức này là do cái vụ kém hên đó mà thành. Không thể trách trời a. Mình còn sống là phải cảm tạ trời cao có mắt lắm rồi. Không uổng công tích đức bao lâu nay. A Di Đà Phật.
Thấy con bé nói vậy, tôi cũng chỉ biết gật đầu. Không chẳng lẽ lại nói toẹt ra là từ nơi khác bay đến nhập vào thân xác này.
Kim Vân thấy thế cũng chẳng nghi ngờ gì mà kể hết cho tôi
Sau những gì con bé kể lại thì tôi biết được: Nơi đây được biết đến là Chu Tước quốc (không biết nó thuộc vị trí nào trên Trái Đất nữa. Phải chăng là Sao Hỏa). Đây là một quốc gia rộng lớn, dân cư đông đúc. Và tôi là nhị tiểu thư của nhà họ Phong -Phong Uyển Dư. Còn cô gái đầu tiên tôi gặp ở đây chính là đại tiểu thư Phong gia- Phong Uyển Đình. Tôi là con của nhị phu nhân nay đang là bà chủ lớn của Phong gia. Còn vị đại tỷ kia chính là con của đại phu nhân quá cố. Theo những gì phân tích thì thấy đại tỷ cũng không phải người xấu a.
Như vậy là sẽ không có đấu đá, tranh giành quyền lực trong gia tộc rồi. Có nhạt một chút, nhưng chọn nơi như thế này để sống lại lần nữa chắc không tệ a.
Từ nay tôi sẽ sống lại một cuộc sống mới, ở một thế giới mới!
P/S: Có ai thấy thắc mắc là cô chị cả đi đâu mất tăm rồi không? Có lẽ cô ấy đã chạy vất vả khắp nơi để kiếm cho cô em gái vừa hiền lành, vừa tốt bụng như tôi một ông đại phu giỏi nhất trên đời rồi.. ừm nhưng hình như không kiếm được người trong truyền thuyết nên đành quay về mời tạm ông đại phu cù bất cù bơ nào đó. Chắc vậy nhỉ? Cứ coi là vậy đi nhé! Hay thích nghĩ chị ấy chạy lang thang đi đâu thì tùy. Tại chị ấy đi đâu, em đây là nữ chính sao mà biết được. Haha..
Chỉnh sửa cuối: