Truyện Ngắn Tôi Sẽ Không Là Cám? ... -Yui0907

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Yui0907, 9 Tháng năm 2019.

  1. Yui0907

    Bài viết:
    23
    Tên truyện: Tôi sẽ không là Cám

    Tác giả: Yui0907

    Thể loại: Truyện ngắn, Xuyên không

    Link: Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Yui0907

    CHƯƠNG 1: Cuộc sống mới, thế giới mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chipu mới ra bài mới đó có ai nghe chưa? Tôi cũng không thích chipu cho lắm nhưng nghe bài này cũng hay a. Tôi đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nghe thế nào cũng vẫn thấy thương chị Cám a. Tự hỏi tại sao chị cứ phải cố gắng làm nữ phụ trong cuộc đời của người khác mà lại không cố gắng làm nữ chính trong cuộc đời của chính bản thân mình. Hoàng thượng là ai chứ, hoàng thượng rốt cuộc là gì mà khiến chị phải khóc nhiều như vậy. Suy cho cùng đó cũng chỉ là một người đàn ông trên vạn người thôi mà. Như vậy liệu có đáng không? Cứ giữ mãi một tình yêu gắn liền với hai chữ "đơn phương" chắc là sẽ đau nhiều lắm..

    * * *

    Trên đường đi về, tôi vừa ôm khư khư cuốn sách vừa thong dong nghe bài "Anh ơi ở lại". Tôi cứ cắm mặt vào cuốn sách và đi thẳng.. cứ thế cứ thế cho đến khi.. một chiếc ô tô đột ngột lao tới.. đâm vào tôi.. Xung quanh thật tối.. tôi không còn thấy gì cả.. dù là một chút ánh sáng.. tôi dần mất đi nhận thức.

    * * *

    "Uyển Dư.. Uyển Dư.."

    Ai vậy? Là ai đang gọi vậy?

    Tôi từ từ mở mắt, cơn đau nhức lan khắp cơ thể, đầu cũng nhói đau..

    Đưa mắt nhìn xung quanh.. Đây rốt cuộc là nơi nào? Không phải bệnh viện, không phải nhà tôi, cũng không phải địa ngục. Vậy đây rốt cuộc là nơi nào vậy trời?

    "Muội muội, muội sao vậy? Muội cảm thấy khó chịu ở chỗ nào?"

    Một cô gái lạ mặt từ đâu hiện ra lo lắng hỏi tôi. Nhìn cô ấy, bộ đồ cô ấy đang mặc và cả cái cách bài trí trong phòng này nữa.. Không.. Không phải là tôi đã xuyên không rồi chứ?

    "Tỷ tỷ à có thể cho muội hỏi đây là đâu và tỷ là ai được không?"
    - Tôi mỉm cười nhìn cô ấy

    "Muội không nhớ tỷ sao? Muội cũng không nhớ nơi này là đâu sao? Không được, tỷ phải đi mời thái y về cho muội." - Cô đấy lo lắng rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.

    Chắc là đi gọi bác sĩ a? Thật giống mấy bộ phim tôi hay xem trên tivi mà. Quả thật có chút kích thích không hề nhẹ nha.

    Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì lại một cô gái lạ bước vào. Không phải tỷ tỷ xinh đẹp vừa nãy. Nhìn trang phục này chắc là người hầu rồi.

    Cô người hầu thấy tôi ngồi lù lù trên giường mừng rỡ chạy đến bên giường:

    "Tiểu thư cuối cùng người cũng chịu tỉnh rồi. Người làm nô tì lo muốn chết."

    Nhìn con bé rưng rưng nước mắt thấy đến là tội nghiệp. Nhưng vẫn phải hỏi thăm một chút về nơi này chứ. Nếu nơi này tốt thì chắc tôi sẽ ở lại đây luôn. (căn bản cũng không biết cách để về hiện tại)

    "Muội tên là gì nhỉ?"

    "Người quên nô tì rồi sao?"
    - Con bé nước mắt lưng tròng làm như tôi bắt nạt con bé không bằng- "Nô tì là Kim Vân đây mà, tiểu thư nô tì chính là Kim Vân của người mà.."

    Nhìn con bé cứ bù bu bù loa đúng thật là đau đầu

    "Rồi muội là Kim Vân của ta."

    Nhìn con bé đã giảm bớt sự xúc động thái quá, tôi mới dám hỏi tiếp:

    "Muội có thể cho ta biết đây là đâu không?"

    Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ:

    "Tiểu thư, có phải do việc rơi xuống núi mà người bị mất trí nhớ không?"

    À, thì ra vết thương trên cái đầu tri thức này là do cái vụ kém hên đó mà thành. Không thể trách trời a. Mình còn sống là phải cảm tạ trời cao có mắt lắm rồi. Không uổng công tích đức bao lâu nay. A Di Đà Phật.

    Thấy con bé nói vậy, tôi cũng chỉ biết gật đầu. Không chẳng lẽ lại nói toẹt ra là từ nơi khác bay đến nhập vào thân xác này.

    Kim Vân thấy thế cũng chẳng nghi ngờ gì mà kể hết cho tôi

    Sau những gì con bé kể lại thì tôi biết được: Nơi đây được biết đến là Chu Tước quốc (không biết nó thuộc vị trí nào trên Trái Đất nữa. Phải chăng là Sao Hỏa). Đây là một quốc gia rộng lớn, dân cư đông đúc. Và tôi là nhị tiểu thư của nhà họ Phong -Phong Uyển Dư. Còn cô gái đầu tiên tôi gặp ở đây chính là đại tiểu thư Phong gia- Phong Uyển Đình. Tôi là con của nhị phu nhân nay đang là bà chủ lớn của Phong gia. Còn vị đại tỷ kia chính là con của đại phu nhân quá cố. Theo những gì phân tích thì thấy đại tỷ cũng không phải người xấu a.

    Như vậy là sẽ không có đấu đá, tranh giành quyền lực trong gia tộc rồi. Có nhạt một chút, nhưng chọn nơi như thế này để sống lại lần nữa chắc không tệ a.


    Từ nay tôi sẽ sống lại một cuộc sống mới, ở một thế giới mới!

    P/S: Có ai thấy thắc mắc là cô chị cả đi đâu mất tăm rồi không? Có lẽ cô ấy đã chạy vất vả khắp nơi để kiếm cho cô em gái vừa hiền lành, vừa tốt bụng như tôi một ông đại phu giỏi nhất trên đời rồi.. ừm nhưng hình như không kiếm được người trong truyền thuyết nên đành quay về mời tạm ông đại phu cù bất cù bơ nào đó. Chắc vậy nhỉ? Cứ coi là vậy đi nhé! Hay thích nghĩ chị ấy chạy lang thang đi đâu thì tùy. Tại chị ấy đi đâu, em đây là nữ chính sao mà biết được. Haha..
     
    Lãnh YAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Yui0907

    Bài viết:
    23
    CHƯƠNG 2: Gia đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sống ở một nơi không cần lo nghĩ chuyện ăn mặc, chuyện tiền nong thì đúng là rất tốt, tốt vô kì cùng..

    Và đó chỉ là suy nghĩ trước đây của tôi..

    Sau khi sống ở cái nơi cổ của cổ này được một tuần thì tôi mới chợt nhận ra một điều.. ĐÂY QUẢ LÀ NƠI NHẠT NHẼO VƯỢT MỨC CHO PHÉP, QUÁ MỨC CHO PHÉP..

    Một cái nơi không điện thoại, không máy tính, không tivi, không có gì cả, tất cả mọi thứ đều không có. Nghĩ lại đến giờ tôi phải phục mình thật. Tôi đã sống ở cái nơi nhạt hơn nước ốc được một tuần, một tuần.. một con số quá đỗi khủng khiếp.. 7 ngày.. 168 giờ.. 10080 phút.. và 604800 giây.. Tôi đang quá lãng phí tuổi thanh xuân của mình ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Thật không thể tin nổi..

    Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này. Không cần vất vả kiếm tiền, không cần tự mình xuống bếp nấu nướng thì sống ở đây cũng tạm được, nhưng vấn đề chính là ở chỗ tôi còn phải đi học mấy cái thứ hết sức vớ vẩn như cầm kì thi họa, cắm hoa, thưởng trà.. Thật là tức chết mà. Bản thân sinh ra đã không phải tiểu thư khuê các như nhà người ta thì lấy đâu ra mà đoan trang mới chả thùy mị. Tôi muốn được học võ, muốn được cưỡi ngựa bắn cung.

    Tôi đã quyết định đến chỗ cha của Uyển Dư - Phong Đình -để xin đi học

    - Phụ thân, Uyển Dư muốn học võ, muốn được cưỡi ngựa bắn cung.

    - Uyển Dư, không phải cha không muốn cho con đi học nhưng con nói xem từ trước đến nay có nữ nhi nào lại đi học mấy thứ đó, đúng không nào?

    Nữ nhi ở đây không được học mấy thứ đó sao? Chẳng phải vẫn có nữ cường cổ trang đó sao. À quên mất mấy bộ phim mình xem toàn cổ trang Trung Quốc còn Chu Tước quốc này ở tận Sao Hỏa cơ mà..

    - Nếu nữ nhân không được học mấy thứ đó thì con làm nam nhân là được mà.

    - Con gái, con sinh ra đã là nữ nhi rồi muốn thành nam là điều không thể.

    - Phu thân con có thể nữ cải nam trang.


    * * *

    Sau đó cha đã tức giận dữ lắm, chẳng hiểu tại sao,

    Cha không cho đi thì vẫn có thể trốn đi mà. Tôi thật là thông minh.

    Sáng hôm sau tôi đã dậy rất sớm để đi bái sư học đạo. Sau một ngày bôn ba nơi kinh thành náo nhiệt tôi đã tìm được sư phụ tài ba. Ông đấy nhìn bề ngoài thì thấy hơi có vấn đề nhưng cũng là người có công phu uyên thâm nha. Rất đáng học hỏi.

    Sáng hôm nay như mọi buổi sáng, tôi lại trốn học mấy cái thêu thùa may vá.. để đi học võ, nhưng điều bất ngờ là..

    - Sư phụ, đây là ai vậy? -Tôi chỉ tay về phía người đàn ông lạ mặt

    - Nào con mau lại đây ta giới thiệu. -Sư phụ gọi ta lại ngồi gần chỗ ông ấy

    - Đây là đại sư huynh của con Dương Minh Thành - Sư phụ nói với tôi

    Rồi ông giới thiệu tôi với Minh Thành:

    - Còn đây là Phong Uyển Dư, từ nay con bé sẽ là sư muội của con.

    Nhìn anh ấy cũng đẹp trai, cao ráo, sáng sủa mỗi tội nhìn cái mặt y chang mặt quan tài. Nhưng cũng được coi là mỹ nam cổ trang a.

    Tôi cười vui vẻ nói với anh ấy:

    - Đại sư huynh rất vui được quen biết.

    Anh ta dùng cái ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, có chút khinh thường.

    Xí, người gì đâu mà không yêu thương nổi, đồ mặt quan tài đáng ghét.

    Tôi về nhà trong tâm trạng giận dỗi. Trên đường đi luôn âm thầm chửi rủa tên đại sư huynh đáng ghét. Vừa về đến nhà, còn chưa kịp bước chân vào cửa thì đã thấy cha đứng ngoài "đón"

    - Phong Uyển Dư, con đây là đang muốn làm cho cái thân già này tức chết sao. Nói xem ai cho con cái gan dám bỏ học vậy hả? Rốt cuộc con đã đi đâu mấy ngày nay?

    Mẹ Uyển Dư - Triệu Tuyết Như- đã ra nói đỡ cho tôi:

    - Ông à con nó còn nhỏ có gì từ từ dạy bảo đâu nhất thiết phải làm ầm lên như thế

    - Còn nhỏ, tôi hỏi bà nó còn nhỏ ở chỗ nào. Đã 17 rồi mà vẫn thích nghịch ngợm, quậy phá. Nó cứ mãi không chịu trưởng thành thế này thì sau này làm con nhà người ta thì phải thế nào. Tôi mắng nó cũng chỉ vì muốn tốt cho nó, muốn nó sớm hiểu chuyện hơn. Giờ tôi còn minh mẫn còn có thể bảo vệ nó nhưng sau này tôi không còn thì ai bảo vệ nó đây.

    Tôi nghe mà thật sự muốn khóc. Trước đây, khi còn sống ở thời hiện đại, cha mất sớm, mẹ thì lúc nào cũng chỉ có công việc. Vậy nên tôi luôn cảm thấy cô đơn. Tôi luôn ghen tị với những đứa trẻ được cùng cha mẹ đi chơi công viên, cùng đi xem phim, cùng đón giao thừa, cùng thổi nến sinh nhật.. Tôi thật sự rất ghen tị.

    Giờ sống trong thân phận của Uyên Dư, được nhận tình thương của gia đình tôi thật sự hạnh phúc, rất hạnh phúc..

    Tôi chạy đến ôm chặt lấy cha, khóc nức nở:

    - Cha, là Uyển Dư không tốt, không biết nghe lời, cha đừng giận Uyển Dư nhé.

    Cha nhẹ nhàng xoa đầu tôi:

    - Không giận, không giận. Con gái ngoan đừng khóc.

    Gia đình hạnh phúc là gì?


    Tôi cũng không biết nó có nghĩa là gì. Nhưng hôm nay tôi đã cảm nhận được tình cha, tình mẹ chắc đó chính là gia đình hạnh phúc.

    Ở thế giới này quả thật không có rất nhiều thứ tôi cần, nhưng đổi lại ở đây lại có tình gia đình- thứ mà tôi luôn khao khát.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...