Trước mặt Kris là một đám đông, nam có, nữa càng đông, phần lớn chắc là các anh chị cấp 3 thôi. Trùng hợp, cũng có một hai người đã từng gặp, gặp trên sân thi đấu taekwondo.
Một người anh lớn bước về phía cô bé mới bị tát ban nảy, đưa mắt nhìn lại Kris, đôi mắt đó như thiêu đốt đôi bàn tay nhỏ kia – đôi bàn tay mới in dấu trên đôi má của cô em gái nhỏ.
"Lần đầu đụng mặt nhỉ? Em gái, anh không phải người ngang ngược, nhưng em gái của anh thì không ai được quyền làm thế. Luật là luật, nhưng vì em là con gái, anh cho em cơ hội giải thích."
Anh trai lớn này là người có tiếng nói trong giới "giang hồ trường học", ba mẹ cũng là người có máu mặt, chuyên cho vay tiền lãi cao, nên tay chân giang hồ cũng đông. Anh mặc một chiếc sơ mi xám phối với quần tây đen, tóc cắt ba phân, dáng người cao hơn hẳn mấy anh chàng cùng tuổi. Kết luận là nhìn như thế nào cũng không phải kẻ hung hăng, anh mang phong thái nhàn nhã, gương mặt có thể xem là anh tuấn, nhưng vẻ đẹp của anh còn non nớt.
"Anh đang nói người đang đứng đó sao? Chỉ là 'đáng đánh' thì phải đánh."
"Mày.."
"Mày gì, vì tao biết quá trễ, chứ không, anh mày có thể đã đến đây từ ngày mày mới chuyển đến rồi."
Cô gái nhỏ đứng cạnh anh trai dường như thay đổi hẳn, mang gương mặt vô tội, ép sát vào các chị xung quanh, còn ra vẻ run sợ. Đúng là 'khá' thật mà.
"Anh không đánh con gái, nhưng sau khi nghe tên em, có khá nhiều người muốn đến đấy. Em gái có đôi mắt xám."
Anh ta nhìn chằm cô, không phải anh phát tiết vì em gái anh bị đánh, mà vì cô gái đối diện. So về tuổi, Kris có chiều cao nổi bậc so với các bạn, lại mang đôi mắt xám, rất thu hút người như anh trai đây.
"Nếu muốn đánh, thì kêu em anh ra mà đánh. Còn mấy người kia, không chờ đến đại hội thể thao được sao, vội vậy à?"
"Mày đừng lắm lời, hôm nay bọn chị đến, không có ý định nói chuyện phiếm." Một người con gái hung hăng xông về phía Kris.
Quỳnh Anh lúc này thật sự rất sợ, không biết cô đang lo cho bên nào thôi. Nhưng dù thắng hay thua, Kris sẽ lại bị phạt, chấn động hơn, cô bé có thể sẽ bị gửi sang Úc. Vì ngoài anh hai, Kris không sợ ai cả.
Nổi sợ lấn áp tâm trí của Quỳnh Anh khi có hai người lao về phía Kris, cả hai dường như mang cả sát khí trên người, không ngừng dùng chân đá cao lên đầu Kris.
Vì tất cả đã kéo đến sân vận động khép kín, mọi người xung quanh cứ nghĩ đây là một trận đấu đối kháng, chỉ khác là một lại chọi hai. Không trọng tài, không luật lệ, không tính điểm, chỉ khi ai đó gục xuống, thì mới có thể kết thúc.
Những cú đá cao liên tục được tung ra, cả hai chị gái như con hổ xổng, điên cuồng nhào về phía Kris, ánh mắt họ cho biết rằng, hôm nay họ phải khiến cô bé kia không thể tham gia đại hội.
Về Kris, ban đầu là đỡ và né đòn, nhàm chán. Cả hai chị gái đều theo võ trình diễn*, lực ra không lớn, động tác không mang sát thương, nhưng bên ngoài có khá nhiều người chờ đợi đến lượt. Kris bắt đầu đánh trả, hầu như sau tất cả chỉ để khơi lên một tính cách tiêu cực đang được giấu sâu bên trong một con người.
* võ trình diễn: Giống trình diễn các bài quyền, hoặc trình diễn quyền sáng tạo.
Taekwondo đa phần đều tấn công bằng chân, tay sẽ mang tính tự vệ, nhưng khi vận dụng tấn công, lực ở tay cũng có thể gây ra tổn thương lớn như chân. Tốc độ, độ chính xác, sử dụng lực là những thứ cần phải có, nhưng hình như hai cô gái kia chỉ được mỗi cái chính xác, lựa những vùng hiểm để tấn công, nhưng ra lực yếu lại thu chân chậm, nhìn thôi cũng đã phát nôn.
Kris liên tiếp tránh né, hai người kia liên tiếp tấn công, người không hiểu sẽ nghĩ Kris sợ đòn, nhưng người trong cuộc biết rõ – đó là mèo vờn chuột, nhưng tiếc hai cô gái kia không phải mèo.
Kris bắt đầu 'tham gia' cuộc chiến, cô đã thuộc lối tấn công của hai người kia, giờ chỉ còn bắt bài họ thôi. Khi thấy đôi chân giơ cao định chỉ ngang đầu, Kris liền dùng tay nằm đôi chân ấy lại, kéo về phía mình, cô gái kia chao đảo, bị Kris kéo một đoạn, dứt điểm là cú xoạc ngay thái dương.
Mọi người không tin vào mắt mình, chỉ trong hai động tác, mà đã có thể nắm thóp được đối phương, hơn nữa, cú xoạc chân kia căn bản là không ta người ta chút sĩ diện nào mà.
Cô gái còn lại còn dễ đoán hơn, cô ta là dân biểu diễn, nhìn có vẻ như mọi động tác đều chính xác, nhưng lại thiếu tin tinh thần chiến đấu thực tiễn. Kris mở bàn tay, để ngón cái vuông góc với bốn ngón còn lại, nhắm thẳng dưới cổ cô gái kia.
Sức chống chịu cuối cùng cũng đổ khi Kris giơ chân, tạo thành một đường gần như thẳng giữa hai chân, đá từ phía dưới cằm của cô gái nọ. Cô gái chỉ thét lên một tiếng, rồi cũng nằm yên sau khi nhận cú đá nóc dưới.
"Nếu anh em các người đã xong rồi, thì giải tán đi, tôi còn buổi luyện đàn." Kris chán ghét nhìn hai cô gái nằm yên ở xa.
Có một lần Kris được cử đi thi quyền, là sở đoản của cô, nhưng giành luôn giải của đại hội, hai cô gái kia đều thua ngay trước một đứa tay ngang, sao có thể phục được chứ? Đó là lần đầu tiền cũng là lần cuối cùng cô tham gia với tư cách là một tuyển thủ trình diễn.
"Có rất nhiều người đang chờ em, em không nên gấp. À, nếu như em đã sợ muộn giờ học, thì đấu với anh, dù kết quả ra sao, thì anh vẫn giúp em đến lớp."
Nói vừa dứt lời, anh ta liền lao về phía Kris, tay vung nắm đấm, liên tục phớt ngang mặt cô. Tuy có thể né được, nhưng qua luồn gió để lại sau những cú đấm, có thể thấy, người con trai này không phải tầm thường.
Mỗi lúc tấn công càng dồn dập, hai tay anh trai rất nhanh múa qua mặt của Kris, chỉ cần mất tập trung thôi, thì một cú tát ngang cũng đủ để Kris tận hưởng kì nghỉ dài.
Không có cơ hội tấn công vì bị dồn ép liên tục, Kris lại tìm ra một kẻ hở. Có lẽ không nhiều người cũng biết rằng anh trai không tấn công bằng chân, tuy duy chuyển nhanh, nhưng anh duy chuyển theo một quy luật lập trình sẵn. Trái tiến hai, phải lên một, sau đó là lùi một trái đỡ đòn, lên một phải. Kris cố né đòn thêm hai chiêu, nắm rõ từng bước của anh ta rồi phản công.
Tay cũng bắt đầu đỡ được các chiêu của anh ta, chân Kris lại nhanh hơn, hạ một cú xuống gối của anh, chân trái như muốn gục xuống, khi anh còn theo lối mòn cũ thì Kris lại tấn công vào chân phải đang định hướng lên của anh. Khi cả hai chân gần như muốn gục muốn, khoảng cách chiều cao của cả hai thu hẹp dần, Kris đưa chân lên cao muốn chẻ thẳng xuống đầu anh.
Tay anh hoạt động như một máy cảm biến, bắt vội lấy chân cô. Kinh ngạc, chuyển sang lo sợ, lại lấy hứng thú. Theo mọi tính toán, chân tự do còn lại của Kris đạp mạnh xuống đất, lấy tay đang bắt lấy chân kia của cô làm trụ, xoay một vòng, rồi đem chân kia toẹt ngang mặt của anh. Tuy cả hai cùng té, nhưng rõ rằng đằng ấy mới là kẻ chịu đau.
"Em biết tôi sẽ bắt chân em?" Anh phun một ngụm máu nhỏ, nhìn cô như nảy lửa.
"Bingo!" Ánh mắt long lanh thuần khiết đó không hợp với nụ cười kiêu ngạo đó một tí nào.
"Tụi bây còn chờ gì nữa, lên đi." Anh trai không bị thương mà ngừng chiến, thẹn quá hóa hung. Anh sai đàn em đi theo cùng xông lên, tầm 5 – 6 người lúc này còn đang phân vân.
"Càng đánh, càng hưng phấn." Kris cởi cái khăn quàng cất kĩ vào ba lô, đưa tay lấy ra một côn nhị khúc.
Cô gắn đoạn côn lại thành một, tay cầm đoạn côn, chỉ thẳng vào phía đối diện: "Hôm nay, lớp học đàn bị hủy."
Chào các bạn, chương 3 còn bỏ ngỏ, nhưng trận chiến sẽ kết thúc sớm vào chương 4, mọi người đón đọc nhé.
Cảm ơn mọi người, nếu yêu thương xin hãy like cho mị một like ạ!