CHƯƠNG 10
- Đây chỉ là một viên sa thạch bình thường thôi cháu, chú có rất nhiều mẫu đá thạch anh đẹp. – Ông thợ kim hoàng sau khi nhìn viên đá tôi đưa đến nói vậy.
- Chú cứ làm dùm cháu đi, đây là kỷ vật của cháu. – Tôi trả lời.
Tôi cảm thấy thích mảnh đá màu trắng vỡ ra từ viên đá sơn thần, nên tôi quyết định đem cho thợ kim hoàn làm thành một mặt dây chuyền khắc hình rồng lên mảnh đá. Hình rồng là vì tôi nghĩ rồng xanh là linh vật bảo hộ cho tôi.
Những ngày sau tôi đi làm bình thường thì có một hôm giám đốc gọi tôi lên phòng riêng nói chuyện.
- Anh có công trình chuẩn bị thi công ở Sông Cầu, em có thể làm giám sát ở đó được không?
Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi ở bộ phận thiết kế chứ không phải bộ phận thi công.
- Em không có kinh nghiệm làm giám sát làm sao giám sát được hả anh? Chưa kể Sông Cầu cách thành phố tới tận tám mươi kilomet, di chuyển ăn ở cũng là cả một vấn đề đối với em. – Tôi trả lời thành thật.
- Không sao! Việc ăn ở cho cán bộ công ty anh lo cả, cậu Huynh rất muốn đi nhưng vì cậu ấy còn vợ con không thể ở xa được, trong công ty chỉ có mỗi em là phù hợp. Bên nhân sự thi công đang dồn tổng lực ở cánh huyện Sông Hinh để kịp tiến độ nên anh đang thiếu người quá, tuyển mới thì không ổn.
Thấy tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút thì giám đốc Hạ nói ngay.
- Lương của em sẽ được tăng lên mười lăm triệu cho đến hết công trình, sau khi quay trở lại vị trí thiết kế thì sẽ được tăng ba triệu mỗi tháng so với mức lương hiện tại, nghĩa là mười triệu mỗi tháng. Nhiệm vụ chính của em ở công trình là chụp hình thi công, báo cáo tiến độ và tiếp nhận vật tư hàng ngày. Mỗi tuần vào thứ bảy em sẽ về lại công ty để báo cáo tổng hợp. Anh Đại lo đội thi công sẽ cùng em túc trực tại công trình. Em thấy sao.
Đây đúng là một cơ hội, ít nhất thì tôi sẽ được trau dồi kinh nghiệm thực tế so với việc suốt ngày cắm đầu vào máy tính để vẽ, cộng với mức lương cao gấp đôi thì chẳng lý nào tôi từ chối được.
- Vâng thưa anh! Em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mới này. Công trình khi nào triển khai vậy ạ?
- Hai tuần nữa! Em nói cậu Huynh chuyển bản vẽ thi công cho em để em nghiên cứu trước đi. Anh rất vui vì em nhận lời, thật sự anh đang khá đau đầu việc nhân sự thi công. – Giám đốc Hạ cười tươi mãn nguyện.
Thời gian tiếp theo tôi luôn cố gắng với công việc của mình ở vị trí mới. Việc trở thành giám sát viên công trình hóa ra lại không hề cực như tôi nghĩ, chỉ đơn giản là nắm rõ tiêu chuẩn xây dựng và điều chỉnh công việc của thợ cho đúng thôi. Mỗi sáng tôi nhận và kiểm kê vật liệu xây dựng được đưa tới công trình, số lượng nhân công rồi tôi ra uống cafe, buổi trưa và chiều thì tôi đi kiểm tra lại những công việc đã làm trong ngày, chụp hình, báo cáo khối lượng. Tuy rất nhàn nhưng trách nhiệm lại cao nên tôi không dám lơ là chút nào cả, nhất là với người thiếu kinh nghiệm như tôi.
Một buổi sáng nọ sau khi tôi sắp xếp công việc rồi tôi ra quán cóc trước công trình nhâm nhi cafe. Bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt một người nhìn tôi chằm chằm làm tôi thoáng giật mình. Ông ấy là một người trung niên, có gương mặt rất quen mà tạm thời tôi không nhớ là đã gặp ở đâu. Ông ta ngồi bàn khác nhìn tôi cười. Tôi cười lại xã giao mà thật sự không nhớ được là ai. Tôi lục lại trí nhớ một chút vì tôi cho rằng đó là những người ở gần công trình hoặc là người trong công trình thôi vì tôi mới chuyển ra ở đây chưa quen ai cả.
Qua hôm sau tôi lại gặp người đó, cũng ngồi vị trí đó, vẫn cái nhìn chằm chằm và nụ cười đó. Lần này tôi thấy hơi khó chịu vì trí nhớ tôi không thể nhớ được người này là ai. Tôi đánh liều cầm ly cafe bước lại bàn người đó bắt chuyện.
- Chào anh! Em thấy anh quen lắm mà không biết gặp ở đâu rồi!
Người trung niên ấy lắc đầu cười.
- Chưa gặp bao giờ!
Tôi cảm thấy nổi điên, lão này bị thần kinh à? Chưa bao giờ gặp mà cứ nhìn người ta chằm chằm rồi cười. Tôi nghệch mặt ra một lúc rồi nói.
- Thế sao anh cứ nhìn em vậy? – Tôi nhíu mày.
- Thích thì nhìn thôi! – Lão ấy lại cười.
Ô chết! Mình gặp thằng thần kinh thật rồi. Nhưng lạ cái là cái thằng thần kinh này nhìn rất quen. Tôi hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố điềm đạm, biết đâu nó đang khiêu khích mình vì mục đích gì khác.
- Vậy em xin lỗi chắc em nhận nhầm! – Tôi tắt hẳn nụ cười, định quay mặt bỏ đi.
- Cậu tên gì? – Lão ấy bắt chuyện miệng vẫn cười.
- Dạ em tên Hưng..
- Làm gì? – Lão ấy hỏi ngắt lời tôi cứ như tra khảo.
- Làm xây dựng..
- Bao nhiêu tuổi? – Lão ấy cứ ngắt lời.
Lần này tôi nghệch ra một chút, thái độ này là sao. Không thân thiện, không hề có chút gì thân thiện mà cứ cười cười, tôi chưa biết ứng xử thế nào thì lão ấy nói.
- Hay thật! Hay thật! – Rồi lại cười.
Lần này tôi hết chịu nổi rồi.
- Gì vậy ông anh? Tôi có vấn đề gì với ông anh à?
- Thế cậu có vấn đề gì với tôi à? – Ông ấy hỏi ngược lại.
Tôi muốn đập cho thằng này một phát quá, tướng tá ốm nhom nhỏ thó như nó mà cứ khiêu khích tôi một thằng cao một mét tám nặng hơn tám mươi kilo. Nhưng mà đây là vùng đất xa nhà, tôi xác định đi làm chứ không muốn gây sự với ai ở đây cả.
- Không! – Tôi xin lỗi.
- Được đấy! – Ông ta lại cười, mà hàm nghĩa nó là sao tôi không hiểu được, rồi ông ta nói tiếp. – Tôi tên Triệu Vương.
- Triệu Vương? – Tôi cố nhớ cái tên này đã nghe ở đâu rồi.
- Hay thật! Hay thật! – Ông ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, đưa ra những bình luận không đầu không đuôi như vậy mà cứ cười.
Bất giác tôi nhớ ra mà sửng sốt muốn té ngửa ra sau.
- Ông là Triệu Vương! – Tôi tròn mắt.
- Đúng! Tôi là Triệu Vương. – Rồi ông ấy cười rất to làm ai trong quán cũng nhìn. Hai thằng này nói chuyện cứ như hai thằng điên. – Cái tên này có làm cậu liên tưởng đến ai không?
- Tôi biết ông! Ông là một pháp sư.
Ông ấy gật đầu, rồi nói.
- Sư phụ ta lại chính là đệ tử của ta! Hay thật! – Ông ấy cười lớn.
Tôi cũng cười lớn, cái người mà tôi nằm mơ thấy lại đang đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt thế này. Tôi ngồi xuống ghế mà mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Ông ấy nói đầy thắc mắc.
- Chuyện này là sao đây, tôi vẫn chưa hiểu được!
- Tôi cũng không hiểu, chuyện này là sao? – Tôi lòng đầy thắc mắc.
- Tôi điểm quẻ hôm nay sẽ gặp đệ tử của mình, nhưng tôi nhìn thần thức cậu thì cậu lại chính là sư phụ đã mất của tôi. Tôi chưa biết phải giải thích thế nào nên hai ngày nay cứ nhìn cậu mãi để xác nhận. – Ông ấy cười.
- Thôi không cần giải thích! Tôi đã biết ông rồi.
- Cậu chấp nhận làm đệ tử tôi không? – Triệu Vương nói.
Bất giác tôi nhớ về câu nói của già, "cậu sẽ có một sư phụ bằng xương bằng thịt ở thế giới của cậu".
- Tôi chưa sẵn sàng! – Tôi thành thật.
- Được thôi, khi nào sẵn sàng thì nói với tôi. Tôi sẽ để lại số điện thoại cho cậu.
Ông ấy hỏi chuyện sơ sơ rồi bỏ đi mà cứ cười như người điên. Tôi cũng điên không kém, cứ ngồi cười mà suy nghĩ "mình là sư phụ ông ta hay là đệ tử ông ta?"
- Chú cứ làm dùm cháu đi, đây là kỷ vật của cháu. – Tôi trả lời.
Tôi cảm thấy thích mảnh đá màu trắng vỡ ra từ viên đá sơn thần, nên tôi quyết định đem cho thợ kim hoàn làm thành một mặt dây chuyền khắc hình rồng lên mảnh đá. Hình rồng là vì tôi nghĩ rồng xanh là linh vật bảo hộ cho tôi.
Những ngày sau tôi đi làm bình thường thì có một hôm giám đốc gọi tôi lên phòng riêng nói chuyện.
- Anh có công trình chuẩn bị thi công ở Sông Cầu, em có thể làm giám sát ở đó được không?
Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi ở bộ phận thiết kế chứ không phải bộ phận thi công.
- Em không có kinh nghiệm làm giám sát làm sao giám sát được hả anh? Chưa kể Sông Cầu cách thành phố tới tận tám mươi kilomet, di chuyển ăn ở cũng là cả một vấn đề đối với em. – Tôi trả lời thành thật.
- Không sao! Việc ăn ở cho cán bộ công ty anh lo cả, cậu Huynh rất muốn đi nhưng vì cậu ấy còn vợ con không thể ở xa được, trong công ty chỉ có mỗi em là phù hợp. Bên nhân sự thi công đang dồn tổng lực ở cánh huyện Sông Hinh để kịp tiến độ nên anh đang thiếu người quá, tuyển mới thì không ổn.
Thấy tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút thì giám đốc Hạ nói ngay.
- Lương của em sẽ được tăng lên mười lăm triệu cho đến hết công trình, sau khi quay trở lại vị trí thiết kế thì sẽ được tăng ba triệu mỗi tháng so với mức lương hiện tại, nghĩa là mười triệu mỗi tháng. Nhiệm vụ chính của em ở công trình là chụp hình thi công, báo cáo tiến độ và tiếp nhận vật tư hàng ngày. Mỗi tuần vào thứ bảy em sẽ về lại công ty để báo cáo tổng hợp. Anh Đại lo đội thi công sẽ cùng em túc trực tại công trình. Em thấy sao.
Đây đúng là một cơ hội, ít nhất thì tôi sẽ được trau dồi kinh nghiệm thực tế so với việc suốt ngày cắm đầu vào máy tính để vẽ, cộng với mức lương cao gấp đôi thì chẳng lý nào tôi từ chối được.
- Vâng thưa anh! Em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mới này. Công trình khi nào triển khai vậy ạ?
- Hai tuần nữa! Em nói cậu Huynh chuyển bản vẽ thi công cho em để em nghiên cứu trước đi. Anh rất vui vì em nhận lời, thật sự anh đang khá đau đầu việc nhân sự thi công. – Giám đốc Hạ cười tươi mãn nguyện.
Thời gian tiếp theo tôi luôn cố gắng với công việc của mình ở vị trí mới. Việc trở thành giám sát viên công trình hóa ra lại không hề cực như tôi nghĩ, chỉ đơn giản là nắm rõ tiêu chuẩn xây dựng và điều chỉnh công việc của thợ cho đúng thôi. Mỗi sáng tôi nhận và kiểm kê vật liệu xây dựng được đưa tới công trình, số lượng nhân công rồi tôi ra uống cafe, buổi trưa và chiều thì tôi đi kiểm tra lại những công việc đã làm trong ngày, chụp hình, báo cáo khối lượng. Tuy rất nhàn nhưng trách nhiệm lại cao nên tôi không dám lơ là chút nào cả, nhất là với người thiếu kinh nghiệm như tôi.
Một buổi sáng nọ sau khi tôi sắp xếp công việc rồi tôi ra quán cóc trước công trình nhâm nhi cafe. Bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt một người nhìn tôi chằm chằm làm tôi thoáng giật mình. Ông ấy là một người trung niên, có gương mặt rất quen mà tạm thời tôi không nhớ là đã gặp ở đâu. Ông ta ngồi bàn khác nhìn tôi cười. Tôi cười lại xã giao mà thật sự không nhớ được là ai. Tôi lục lại trí nhớ một chút vì tôi cho rằng đó là những người ở gần công trình hoặc là người trong công trình thôi vì tôi mới chuyển ra ở đây chưa quen ai cả.
Qua hôm sau tôi lại gặp người đó, cũng ngồi vị trí đó, vẫn cái nhìn chằm chằm và nụ cười đó. Lần này tôi thấy hơi khó chịu vì trí nhớ tôi không thể nhớ được người này là ai. Tôi đánh liều cầm ly cafe bước lại bàn người đó bắt chuyện.
- Chào anh! Em thấy anh quen lắm mà không biết gặp ở đâu rồi!
Người trung niên ấy lắc đầu cười.
- Chưa gặp bao giờ!
Tôi cảm thấy nổi điên, lão này bị thần kinh à? Chưa bao giờ gặp mà cứ nhìn người ta chằm chằm rồi cười. Tôi nghệch mặt ra một lúc rồi nói.
- Thế sao anh cứ nhìn em vậy? – Tôi nhíu mày.
- Thích thì nhìn thôi! – Lão ấy lại cười.
Ô chết! Mình gặp thằng thần kinh thật rồi. Nhưng lạ cái là cái thằng thần kinh này nhìn rất quen. Tôi hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố điềm đạm, biết đâu nó đang khiêu khích mình vì mục đích gì khác.
- Vậy em xin lỗi chắc em nhận nhầm! – Tôi tắt hẳn nụ cười, định quay mặt bỏ đi.
- Cậu tên gì? – Lão ấy bắt chuyện miệng vẫn cười.
- Dạ em tên Hưng..
- Làm gì? – Lão ấy hỏi ngắt lời tôi cứ như tra khảo.
- Làm xây dựng..
- Bao nhiêu tuổi? – Lão ấy cứ ngắt lời.
Lần này tôi nghệch ra một chút, thái độ này là sao. Không thân thiện, không hề có chút gì thân thiện mà cứ cười cười, tôi chưa biết ứng xử thế nào thì lão ấy nói.
- Hay thật! Hay thật! – Rồi lại cười.
Lần này tôi hết chịu nổi rồi.
- Gì vậy ông anh? Tôi có vấn đề gì với ông anh à?
- Thế cậu có vấn đề gì với tôi à? – Ông ấy hỏi ngược lại.
Tôi muốn đập cho thằng này một phát quá, tướng tá ốm nhom nhỏ thó như nó mà cứ khiêu khích tôi một thằng cao một mét tám nặng hơn tám mươi kilo. Nhưng mà đây là vùng đất xa nhà, tôi xác định đi làm chứ không muốn gây sự với ai ở đây cả.
- Không! – Tôi xin lỗi.
- Được đấy! – Ông ta lại cười, mà hàm nghĩa nó là sao tôi không hiểu được, rồi ông ta nói tiếp. – Tôi tên Triệu Vương.
- Triệu Vương? – Tôi cố nhớ cái tên này đã nghe ở đâu rồi.
- Hay thật! Hay thật! – Ông ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, đưa ra những bình luận không đầu không đuôi như vậy mà cứ cười.
Bất giác tôi nhớ ra mà sửng sốt muốn té ngửa ra sau.
- Ông là Triệu Vương! – Tôi tròn mắt.
- Đúng! Tôi là Triệu Vương. – Rồi ông ấy cười rất to làm ai trong quán cũng nhìn. Hai thằng này nói chuyện cứ như hai thằng điên. – Cái tên này có làm cậu liên tưởng đến ai không?
- Tôi biết ông! Ông là một pháp sư.
Ông ấy gật đầu, rồi nói.
- Sư phụ ta lại chính là đệ tử của ta! Hay thật! – Ông ấy cười lớn.
Tôi cũng cười lớn, cái người mà tôi nằm mơ thấy lại đang đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt thế này. Tôi ngồi xuống ghế mà mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Ông ấy nói đầy thắc mắc.
- Chuyện này là sao đây, tôi vẫn chưa hiểu được!
- Tôi cũng không hiểu, chuyện này là sao? – Tôi lòng đầy thắc mắc.
- Tôi điểm quẻ hôm nay sẽ gặp đệ tử của mình, nhưng tôi nhìn thần thức cậu thì cậu lại chính là sư phụ đã mất của tôi. Tôi chưa biết phải giải thích thế nào nên hai ngày nay cứ nhìn cậu mãi để xác nhận. – Ông ấy cười.
- Thôi không cần giải thích! Tôi đã biết ông rồi.
- Cậu chấp nhận làm đệ tử tôi không? – Triệu Vương nói.
Bất giác tôi nhớ về câu nói của già, "cậu sẽ có một sư phụ bằng xương bằng thịt ở thế giới của cậu".
- Tôi chưa sẵn sàng! – Tôi thành thật.
- Được thôi, khi nào sẵn sàng thì nói với tôi. Tôi sẽ để lại số điện thoại cho cậu.
Ông ấy hỏi chuyện sơ sơ rồi bỏ đi mà cứ cười như người điên. Tôi cũng điên không kém, cứ ngồi cười mà suy nghĩ "mình là sư phụ ông ta hay là đệ tử ông ta?"
Chỉnh sửa cuối: