Bài viết: 0 

Chương 10.
Hết chương 10.
Tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là cơn đau nhức ở đầu đang ập đến. Tôi từ từ mở mắt, ngồi dậy và đưa tay day day thái dương. Căn phòng này rất lạ, chẳng phải cái phòng nhỏ nhắn, ấm áp của tôi nữa. Phòng khá rộng, chủ yếu là hai tông màu đen trắng, trông mới ảm đạm làm sao. Tôi bất giác đưa tay sờ lên cái bụng xẹp lép của mình, trong đây có một sinh linh ngoài ý muốn. Tôi có hai sự lựa chọn và rủi ro của nó đều lớn, nếu phá thì tôi sẽ trở lại cuộc sống an nhiên như lúc đầu, nhưng tôi không đành lòng, dù gì đó cũng là một sinh mạng. Nếu giữ lại thì tôi biết phải đối mặt sao với người thân của mình, nhất là mẹ tôi. Chợt phát hiện, quần áo trên người tôi có chút lạ, không ướt nhẹp như lúc trước mà có vẻ là một bộ quần áo mới, nhưng ai là người thay cho tôi mới được.
Tôi bước ra khỏi căn phòng ấy, bên ngoài lớn hơn so với tưởng tượng của tôi, chỉ có điều lại chẳng thấy bóng một ai cả. Một dấu hỏi lớn đặt lên trên đầu tôi.
"Cho hỏi ở đây có người không ạ?"
Tôi gọi lớn. Vì tôi có cảm giác, cảnh tượng này không giống bản thân tôi bị bắt cóc cho lắm.
Không một ai trả lời cả, tôi vào phòng lấy một tờ giấy ghi lại số điện thoại của bản thân và cảm ơn người đã cứu mình một câu rồi toan rời đi.
Đi đến cửa, tôi bị choáng, mọi thứ lại dần trở nên mờ ảo, tôi lắc đầu vài cái bám vào cửa lớn vài giây.
"Cô có sao không?"
Một bàn tay nhanh như chớp đỡ lấy eo tôi, nhẹ nhàng. Giọng nói quen thuộc, trầm ấm ấy cất lên, theo phản xạ tôi lùi lại quay về phía hắn.
"Vương Duật?"
"Cô đừng hiểu lầm. Là tôi thấy cô bị ngất trên đường nên mới đưa cô về nhà tôi, tôi không có ý nghĩ lợi dụng hay làm gì khác với cô đâu."
Tôi định hỏi hắn tại sao không đưa tôi về nhà thì lại chợt nhớ ra, mẹ tôi đi mất rồi, hắn nào có biết chìa khóa cất ở đâu mà tìm.
"Vậy.. quần áo của tôi?"
"Là.. tôi nhờ người giúp việc thay cho cô. Vừa nãy vì sợ họ làm ồn nên tôi để họ về sớm hơn giờ dự định, không nghĩ cô lại thức."
Tôi cúi thấp người rồi nói: "Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi! Xin phép!"
Hạ Gia Hân tôi công tư phân minh, lý nào lại chỉ vì sự việc ngoài ý muốn ấy mà không có lấy một câu cảm ơn với hắn ta, vừa không có phép tắc lại mất lịch sự.
"Trời tối rồi, cô có nên suy nghĩ sẽ ở lại đây không?"
Quả thật, trời đã tối rồi. Liếc qua chiếc đồng hồ treo tường, tôi thấy nó điểm đúng 20 giờ tối, gió bên ngoài thổi mạnh hơn cũng lạnh hơn bao giờ hết. Tôi thở dài vài cái rồi nhẹ giọng đáp: "Tôi vẫn nên về thì hơn, nhà mình luôn thoải mái nhất. Một lần nữa, cảm ơn vì đã cứu tôi."
Tôi không thấy hắn ngăn cản thì yên lòng bước ra ngoài. Nhà hắn lớn thì có lớn nhưng không phải ở mặt đường nên khó bắt xe taxi lắm. Đèn đường hôm nay lại chập chờn, có chỗ thì sáng đủ, chỗ lại u tối hơn hẳn, có vài cây đèn còn bị cháy không thể phát sáng, vì vậy tôi muốn đi ra đường lớn cũng có chút khó khăn.
Phía trước có hai gã đàn ông, có vẻ họ đều uống say khướt cả, đi đứng xiêu vẹo, ngả nghiêng, trông chẳng ra sao cả. Tôi đi tránh sang một bên đường tránh để họ chú ý tới, lại đi trúng đến cây đèn phát sáng nhất, tôi bất động nhìn họ. Chân tay tôi vốn đã không còn sức, đến cả đứng cũng run rẩy cả lên, nhìn thấy họ tiến tới cũng không có ý định chạy thoát. Phải chạy thế nào đây khi mà sáng nay tôi đã chạy 20 tầng đến đau cả bụng, nếu tiếp tục chạy tôi không biết mình sẽ ra sao.
"Cô em xinh đẹp, trời đã về đêm rồi, cô em muốn đi đâu, hay đến uống cùng bọn anh vài ly được không?"
"Tránh xa tôi ra!"
Tôi né khỏi tầm mắt của họ, hai gã tiến lại gần, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu khiến tôi buồn nôn. Khẽ đưa tay bịt miệng mình lại, tôi đẩy mạnh hai gã kia ra.
"Dữ dằng quá nhỉ? Cô em thế này, có vẻ thú vị hơn rất nhiều!"
Chạy, tôi bắt buộc phải chạy. Nhưng chạy đâu được, đường lớn cách tôi còn khá xa, liệu tôi có chạy kịp hai gã kia không.
Ngay lúc này, bụng tôi lại dấy lên cơn đau âm ỉ, chỉ biết đặt bàn tay ấm nóng của mình lên đó mà khẽ xoa nhẹ.
Một bóng đen lớn bất thình lình đứng chắn trước mặt tôi, tôi giật bắn mình. Vương Duật quay lại hỏi: "Cô có sao không?"
Tôi lắc đầu nép mình vào hắn ta.
"Mày là thằng nào? Muốn tranh cô gái này với tao à?"
Một gã to con hất mặt nhìn hắn, tôi thấy hắn gật một cái chắc chắn đáp: "Cô ấy là người của tôi, tôi không cho phép ai động đến!"
"Gan cũng lớn nhỉ? Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"
Những gã nát rượu thế này thường rất lạ, rõ ràng tưởng đã say nhưng hóa ra lại tỉnh. Gã ta rút trong người một con dao sắc lao về phía hắn. Vương Duật đẩy nhẹ tôi sang phía bên cạnh, lao đến nắm lấy cánh tay hắn đánh mạnh vào cổ tay làm con dao rơi ra rồi đá sang chỗ khác. Hắn thúc mạnh vào bụng gã kia một cái rồi vật cho gã nằm lăn lóc xuống đất, trông rất thảm. Tên còn lại dường như cũng không phải dạng giỏi võ công gì, sợ hãi đỡ tên kia dậy rồi tháo chạy.
Vương Duật đi đến chỗ tôi, kiểm tra một lượt hỏi: "Cô có bị thương ở đâu không?"
Tôi xua tay: "Không, tôi vẫn ổn!"
"Đêm nay, cô ở tạm nhà tôi đi!"
Tôi không còn cách nào khác nên đành gật đầu đồng ý. Vương Duật bế tôi lên kiểu công chúa ấy rồi đi vào nhà, tôi có kháng cự ấy chứ nhưng vô ích, lực tôi đã yếu bây giờ còn yếu hơn.
* * *
Vương Duật đưa bát cháo cá nóng hổi đến trước mặt tôi sau khi tôi bước từ nhà tắm ra, nhà hắn ta có vẻ nhiều đồ nữ lắm, nhưng hình như đều là hàng mới cả. Mặc một lần rồi giặt à?
Tôi bước ra khỏi căn phòng ấy, bên ngoài lớn hơn so với tưởng tượng của tôi, chỉ có điều lại chẳng thấy bóng một ai cả. Một dấu hỏi lớn đặt lên trên đầu tôi.
"Cho hỏi ở đây có người không ạ?"
Tôi gọi lớn. Vì tôi có cảm giác, cảnh tượng này không giống bản thân tôi bị bắt cóc cho lắm.
Không một ai trả lời cả, tôi vào phòng lấy một tờ giấy ghi lại số điện thoại của bản thân và cảm ơn người đã cứu mình một câu rồi toan rời đi.
Đi đến cửa, tôi bị choáng, mọi thứ lại dần trở nên mờ ảo, tôi lắc đầu vài cái bám vào cửa lớn vài giây.
"Cô có sao không?"
Một bàn tay nhanh như chớp đỡ lấy eo tôi, nhẹ nhàng. Giọng nói quen thuộc, trầm ấm ấy cất lên, theo phản xạ tôi lùi lại quay về phía hắn.
"Vương Duật?"
"Cô đừng hiểu lầm. Là tôi thấy cô bị ngất trên đường nên mới đưa cô về nhà tôi, tôi không có ý nghĩ lợi dụng hay làm gì khác với cô đâu."
Tôi định hỏi hắn tại sao không đưa tôi về nhà thì lại chợt nhớ ra, mẹ tôi đi mất rồi, hắn nào có biết chìa khóa cất ở đâu mà tìm.
"Vậy.. quần áo của tôi?"
"Là.. tôi nhờ người giúp việc thay cho cô. Vừa nãy vì sợ họ làm ồn nên tôi để họ về sớm hơn giờ dự định, không nghĩ cô lại thức."
Tôi cúi thấp người rồi nói: "Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi! Xin phép!"
Hạ Gia Hân tôi công tư phân minh, lý nào lại chỉ vì sự việc ngoài ý muốn ấy mà không có lấy một câu cảm ơn với hắn ta, vừa không có phép tắc lại mất lịch sự.
"Trời tối rồi, cô có nên suy nghĩ sẽ ở lại đây không?"
Quả thật, trời đã tối rồi. Liếc qua chiếc đồng hồ treo tường, tôi thấy nó điểm đúng 20 giờ tối, gió bên ngoài thổi mạnh hơn cũng lạnh hơn bao giờ hết. Tôi thở dài vài cái rồi nhẹ giọng đáp: "Tôi vẫn nên về thì hơn, nhà mình luôn thoải mái nhất. Một lần nữa, cảm ơn vì đã cứu tôi."
Tôi không thấy hắn ngăn cản thì yên lòng bước ra ngoài. Nhà hắn lớn thì có lớn nhưng không phải ở mặt đường nên khó bắt xe taxi lắm. Đèn đường hôm nay lại chập chờn, có chỗ thì sáng đủ, chỗ lại u tối hơn hẳn, có vài cây đèn còn bị cháy không thể phát sáng, vì vậy tôi muốn đi ra đường lớn cũng có chút khó khăn.
Phía trước có hai gã đàn ông, có vẻ họ đều uống say khướt cả, đi đứng xiêu vẹo, ngả nghiêng, trông chẳng ra sao cả. Tôi đi tránh sang một bên đường tránh để họ chú ý tới, lại đi trúng đến cây đèn phát sáng nhất, tôi bất động nhìn họ. Chân tay tôi vốn đã không còn sức, đến cả đứng cũng run rẩy cả lên, nhìn thấy họ tiến tới cũng không có ý định chạy thoát. Phải chạy thế nào đây khi mà sáng nay tôi đã chạy 20 tầng đến đau cả bụng, nếu tiếp tục chạy tôi không biết mình sẽ ra sao.
"Cô em xinh đẹp, trời đã về đêm rồi, cô em muốn đi đâu, hay đến uống cùng bọn anh vài ly được không?"
"Tránh xa tôi ra!"
Tôi né khỏi tầm mắt của họ, hai gã tiến lại gần, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu khiến tôi buồn nôn. Khẽ đưa tay bịt miệng mình lại, tôi đẩy mạnh hai gã kia ra.
"Dữ dằng quá nhỉ? Cô em thế này, có vẻ thú vị hơn rất nhiều!"
Chạy, tôi bắt buộc phải chạy. Nhưng chạy đâu được, đường lớn cách tôi còn khá xa, liệu tôi có chạy kịp hai gã kia không.
Ngay lúc này, bụng tôi lại dấy lên cơn đau âm ỉ, chỉ biết đặt bàn tay ấm nóng của mình lên đó mà khẽ xoa nhẹ.
Một bóng đen lớn bất thình lình đứng chắn trước mặt tôi, tôi giật bắn mình. Vương Duật quay lại hỏi: "Cô có sao không?"
Tôi lắc đầu nép mình vào hắn ta.
"Mày là thằng nào? Muốn tranh cô gái này với tao à?"
Một gã to con hất mặt nhìn hắn, tôi thấy hắn gật một cái chắc chắn đáp: "Cô ấy là người của tôi, tôi không cho phép ai động đến!"
"Gan cũng lớn nhỉ? Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"
Những gã nát rượu thế này thường rất lạ, rõ ràng tưởng đã say nhưng hóa ra lại tỉnh. Gã ta rút trong người một con dao sắc lao về phía hắn. Vương Duật đẩy nhẹ tôi sang phía bên cạnh, lao đến nắm lấy cánh tay hắn đánh mạnh vào cổ tay làm con dao rơi ra rồi đá sang chỗ khác. Hắn thúc mạnh vào bụng gã kia một cái rồi vật cho gã nằm lăn lóc xuống đất, trông rất thảm. Tên còn lại dường như cũng không phải dạng giỏi võ công gì, sợ hãi đỡ tên kia dậy rồi tháo chạy.
Vương Duật đi đến chỗ tôi, kiểm tra một lượt hỏi: "Cô có bị thương ở đâu không?"
Tôi xua tay: "Không, tôi vẫn ổn!"
"Đêm nay, cô ở tạm nhà tôi đi!"
Tôi không còn cách nào khác nên đành gật đầu đồng ý. Vương Duật bế tôi lên kiểu công chúa ấy rồi đi vào nhà, tôi có kháng cự ấy chứ nhưng vô ích, lực tôi đã yếu bây giờ còn yếu hơn.
* * *
Vương Duật đưa bát cháo cá nóng hổi đến trước mặt tôi sau khi tôi bước từ nhà tắm ra, nhà hắn ta có vẻ nhiều đồ nữ lắm, nhưng hình như đều là hàng mới cả. Mặc một lần rồi giặt à?
Hết chương 10.