

TÌNH YÊU TRƯỜNG CA
(Bài Ca Dài Về Tình Yêu)
(Bài Ca Dài Về Tình Yêu)
Phan Thi Phạm.
Thể thơ lục bát trường thiên,
1234 câu.
23/07/2022 dl.
Thể thơ lục bát trường thiên,
1234 câu.
23/07/2022 dl.
***
Tình yêu nam nữ thế gian
Yêu trong đau khổ, hận toàn hoàn không
Trường ca uất hận má hồng
Ca theo mây gió, trăng lồng bóng đa.
Yêu người khi đã yêu ta
Cái tôi ích kỷ hóa ra oán thù
Một ngày như đã ba thu
Mắt xanh đẫm lệ, lá thư lệ nhòa.
Thiên kim quốc sắc Vũ gia
Trêu ngươi tạo hóa cho ta mang sầu
Hoa đào trong gió còn đâu
Hoa mai đã nở, một mầu tang thương.
Cầm kỳ thi họa tinh tường
Cổ kim điển tích lưu chương truyền kỳ
Cũng âu phần số hoang bi
Yêu ai, xa cách.. vậy thì yêu ai?
Thần hình tiều tụy như hai
Má đào có biết tim này vỡ tan
Lều tranh hai quả tim vàng
Chẳng phân quý tiện, chỉ mang dối lòng!
Tặng em hăm mốt đóa hồng
Trăm năm kết tóc thề không xa rời
Chân trời góc biển muôn nơi
Phải chăng cánh nhạn lẻ loi một mình.
Khóc cho số kiếp Huyền Trinh
Thương ta chẳng nợ ba sinh vợ chồng
Niềm riêng chưa thỏa ước mong
Cớ sao đánh đổi theo dòng vinh hoa.
Trăng in đáy nước như xa
Trong gương hoa nở, dễ mà hái đâu?
Tình yêu bất hủ nguyện cầu
Hương thơm làn tóc, qua cầu nước trôi.
Muôn trùng địa lý xa xôi
Em mang tất cả của tôi khối tình
Vùi chôn trong nắng bình minh
Hoàng hôn tắt lịm, Châu Đình lệ sa.
Rõ là lòng dạ đàn bà
Môn đăng hộ đối cũng là hiếu nhi
Tôi thì xuất thế hàn vi
Nông dân chân đất, về đi một mình.
Cơ duyên gặp gỡ Huyền Trinh
Dung nghi thông đạt, đẹp xinh vô ngần
Thu ba chưa nhiễm bụi trần
Thế gia khuê các, gọi là tiểu thư.
Vừa tròn mười tám chẳng dư
Tôi hai mươi chẵn, thi thư dũa mài
Chẳng theo trang điểm bề ngoài
Môi sen, mắt phượng, tóc dài thướt tha.
Giọng nàng như tiếng khánh ca
Cười trong lất phất sương sa mưa phùn
Đã nên tứ đức, tam tùng
Thêu thùa may vá học cùng chị em.
Chẳng quen ỷ lại bạc tiền
Quen nền Nho Giáo, lại thêm tu hành
Thư hương dòng dõi đành rành
Nối dòng khoa bảng công danh nhiều đời.
Gặp tôi trong buổi tối trời
Gió đưa hương huệ như mời, như xem
Lầu cao trăng rọi, buông rèm
Mặt hoa sớm đã ấm êm phước phần.
Trà Vinh quả thật đâu gần
Gia Lai xa cách mây Tần phải không?
Hoa đào Đà Lạt hoàng hôn
Trong tay nhắn nhủ linh hồn trăm năm.
Gỗ thường tự tạo tự làm
Bảy ngày mái tóc cài trâm hoa lài
Mà trong duyên nghiệp nào hay
Ba năm ngắn ngủi, chia tay lạ lùng.
Nhớ câu tri kỷ trùng phùng
Là do nhân quả trong từng sát na
Ánh nhìn như thể yêu ma
Có anh họ Trịnh sang nhà nàng Trinh.
Cầu hôn sính lễ linh đình
Xe hơi chín chiếc, vàng nhìn mắt hoa
Kim cương chiếc nhẫn đeo qua
Vũ gia hứa vội vì là hào môn.
Trắng trong ơi hỡi linh hồn
Sao câu tuế nguyệt dập dồn ma trơi
Nghĩa trang đầy ắp những người
Hóa ra thiên cổ, là nơi trở về.
Hoặc ai hỏa táng trong nghề
Chỉ còn tro bụi, đi về mặc ai
Đã giàu, trong mắt có ai
Xem Đình tôi chỉ như nai trong rừng.
Trịnh gia giàu gấp bao lần
Tất nhiên so sánh phú bần trao duyên
Không cầu chồng vợ Thần Tiên
Chỉ cầu nhung lụa, bạc tiền phải không?
Em về ngóng đợi gió đông
Phơi khô rồi để hoa hồng hộp riêng
Thề rằng chẳng chuộng kim tiền
Đôi ta vừa gặp đã liền yêu nhau.
Thì ra, em vẫn nhớ sao
Thề non hẹn biển năm nào Hải Dương
An Giang phong cảnh dị thường
Thất Sơn Bảy Núi uyên ương mộng cầm.
Trăng tròn tháng bảy đêm rằm
Ai xem Mặc Tử, ai tầm Vĩ thôn
Ai cho người một nụ hôn
Ai nguyền ghép nửa linh hồn cho nhau.
Trên trời muôn triệu vì sao
Hỏi xem sáng nhất ngôi nào cho em?
Tôi rằng chẳng bớt chẳng thêm
Trong tim có sẵn nỗi niềm hư không.
Ỷ vào thiên ý màu hồng
Con đường thảm đỏ phải không, hỡi nàng?
Ngũ thường cùng với tam cang
Hiếu trung trinh tiết là đàng thành nhân.
Thành công chưa hẳn thành nhân
Thế gian có kẻ bất phân chánh tà
Quây quần với bọn đàn bà
Vào lòn ra cúi, nhìn mà giận thay!
Đông tây dẫn chuyện xưa nay
Nàng nghe tôi nói, lòng say tấc lòng
Mỹ nhân gặp chí anh hùng
Đức tài kiêm bị, vẫy vùng cho cam.
Màu xanh con của màu lam
Mà sao thắng được màu lam, ghi lòng!
Hậu sinh khả úy, phải không
Tràng Giang con sóng sau không đợi chờ.
Liền xô sóng trước vào bờ
Anh hùng lập đạo chẳng nhờ xuất thân
Thiên thanh lồng lộng chín tầng
Mây bay ngang đỉnh non Tần, than ôi!
Hóa Công nào hiểu cho tôi
Yêu ai một dạ, để rồi như mơ
Vào ra ngơ ngẩn thẩn thờ
Phong linh réo rắt, bàn cờ còn đây.
Hồng nhan diễm lệ ngà say
Môi son đắp đổi tháng ngày Thần Tiên
Khi xưa, Lữ Bố Điêu Thuyền
Cũng âu vay trả tiền khiên nợ nần.
Giai nhân hạnh phúc đâu cần
Xả thân ngọc nữ, tình chân kiến tình
Khen cho liệt nữ trung trinh
Tây Thi cũng thế, gửi mình Phù Sai.
Bây giờ, nam bắc chia hai
Em đi chẳng nói, đêm dài mình mong
Bây giờ, em đã có chồng
Xa nơi đất khách, quặn lòng đau thương.
Tình nhi nữ, khúc Tây Lương
Cũng thôi đắm ngọc lụy hương làm gì
Quân Vương xưa cũng ưu bi
Ba ngàn giai lệ hại thì lẫn nhau.
Cõi Tiên nếu có được vào
Thì đây một quả tiên đào trinh nguyên
Thì ra vô phận hữu duyên
Em vì chữ hiếu, niềm riêng bất bằng.
Ngắm trăng, khóc gọi Chị Hằng
Quảng Hàn Cung ấy, có bằng lòng vui
Thơ tình bi đát khôn nguôi
Lá vàng khẽ rụng trên đồi chiều mưa.
Dạt dào cảm xúc đong đưa
Cho ai trọn vẹn, mình chưa nên phần
Đất trời lưu dấu đôi chân
Muôn hoa trong Tết, dải ngân thiên hà.
Cho đi tình ý mặn mà
Trinh em, có thấu cho là lòng tôi
Yêu người, người cũng phụ rồi
Thà rằng như thế, chia đôi con đường.
Tình lang thảm bại tình trường
Xưa nay danh lợi là đường mê ly
Có chăng một giấc vu quy
Kim ngân gác tía, vui chi bạc tình?
Ôm em ấm áp nhẹ nhàng
Tay nâng cằm ngắm mắt ngang sao trời
Phải đâu hình vóc lả lơi
Mà trong sương khói gọi mời hình ma.
Huyền Trinh sắc thắm chu sa
Mặn nồng tình cảm hai ta buổi đầu
Anh đi trong dáng ưu sầu
Đời nay cô độc, một màu hận ca.
O
Yêu như một thể chan hòa
Mà câu định mệnh nào tha cho mình
Giờ đây, nên cảnh gia đình
Tránh sao khỏi đặng lợi danh buộc ràng.
Khi xưa lúc mới quen nàng
Sớm hôm dạo phố, lang thang cả ngày
Hoàng hôn bãi biển thơ ngây
Nha Trang cát trắng trải dài đẹp sao!
Ngỡ ngàng như giấc chiêm bao
Tào khang cắt tóc cho vào túi thơm
Trên đầu tôi dính rác rơm
Ai khen mưa nắng áo cơm nên người.
Nhìn nhau rồi lại cùng cười
Thoáng qua khoảnh khắc cho người nhớ mong
Tình tôi chắc thật sạch trong
Chẳng mê nữ sắc, càng không mê tiền.
Đồng tiền dơ bẩn oan khiên
Thế gian điên đảo vì tiền mà thôi
Noi theo gương hạnh Nhan Hồi
Cơm rơi ăn trước, cho đời tiếc thương.
Tuy nghèo, giữ dạ hiền lương
Thanh bần đạt đạo, là chương siêu phàm
Ái ân nam nữ nào ham
Chỉ mong tri kỷ hồng nhan hiểu mình.
Chân tình đổi lấy chân tình
Người khôn đọc sách sửa mình tu thân
Hạo nhiên chính khí tinh thần
Đất Trời rạng rỡ thêm vầng hào quang.
Huyền Trinh trác tuyệt dung nhan
Kiếm xem khắp cả thế gian mấy người
Châu Đình tôi tính hay cười
Thường xem phong cảnh khắp nơi là nhà.
Cùng nhau đi khắp san hà
Bắc trung nam vẫn một nhà đó thôi
Khi đi đứng, lúc nằm ngồi
Đoan trang, hiền thục, mắt ngời chân quang.
Vuốt ve mái tóc gọn gàng
Để cho sâu thẳm yêu càng thêm yêu
Trái tim sưởi ấm lại nhiều
Bao nhiêu đau đớn đà tiêu sạch rồi.
Ấu nhi tôi vốn mồ côi
Không Cha, mất Mẹ, lẻ loi chợ đời
Bùi gia thương xót nhận nuôi
Từ năm lên bảy học đòi văn chương.
Thích thơ lục bát lạ thường
Ngày ngày ngâm vịnh, cảm thương sự đời
Thấy sao đạo đức rã rời
Nhân luân rối rắm, nơi nơi tai nàn.
Lòng mang thiên hạ rõ ràng
Tu mi lập chí an bang văn thần
Ráng xem Kinh Sử bao lần
Mặc cho bụi bặm phong trần ngoài kia.
Mười năm đèn sách sớm khuya
Quyết tâm cống hiến sức ta cho đời
Gian nan tôi luyện con người
Vàng càng luyện lửa, sáng ngời hoàng kim.
Trách thân thế, khổ nhiều thêm
Sống vì người khác, trái tim nhẹ nhàng
Tôi thì đã lỡ yêu nàng
Mắt môi ngày đó, phũ phàng hôm nay.
Những đêm gió mát trong tay
Ngã vào lòng để dông dài chuyện riêng
Cõng em đi dọc Tràng Tiền
Cầu mười hai nhịp, má liền đỏ gay.
Xoay vòng chóng mặt đu quay
Lắm khi ẳm ngửa, điệu say men tình
Rửa chân ở dưới con kinh
Ngắm cây trúc mọc đầu Đình Huyền Châu.
Má kề, ngắm ngiá chưa lâu
Vang ba tiếng sấm, mưa ngâu ban ngày
Ngồi trên tảng đá thật dài
Tắm mình nắng sáng triền ngoài rừng xanh.
Suối nghe róc rách âm thanh
Dắt nàng dọc nước, lại giành hoa lan
Lan rừng như để điểm trang
Đây hoa biết nói là nàng Huyền Trinh.
Ca bài Khúc Hát Chân Tình
Dễ đâu gặp kẻ hiểu mình và thương
Cho đời thêm phấn, thêm hương
Cho ta mơ mộng, tình trường sa chân.
Anh hùng gặp ải mỹ nhân
Nếu không qua đặng, bại thân còn gì?
Đã quen tu dưỡng vậy thì
Kiếm mi bất khuất lễ nghì Nho phong.
Trinh nàng có biết hay không
Năm canh trằn trọc, thiệp hồng đã ghi
Quỳ thưa Cha Mẹ tường tri
Dạy rằng duyên phận con đi một mình.
Sắm thêm xe máy cũng xinh
Áo quần ra dáng nhân tình phong lưu
Trong ngoài sáng sủa chỉn chu
Trầu cau ra bắc, giã từ nam phương.
Ba quỳ chín lạy mười phương
Cúi mong thương xót, xót thương cho cùng
Yêu người quá đỗi điên khùng
Bề trên hất hủi, lạnh lùng đi ra.
Tôi nghèo, chẳng xứng danh gia
Đức tài dẫu có, chẳng qua kẻ hèn
Thôi rồi! Tuồng cũ đã quen
Kim chi ngọc diệp cao thiêng sẵn dành.
Không cầu lợi, cũng cầu danh
Xét câu môn hộ, tôi đành chịu thua
Xung quanh, có kẻ a dua
Mắng tôi học thói gọi là trèo cao.
Trèo cao thì té sẽ đau
Tôi yêu trinh nữ một màu thơ ngây
Cứu em khỏi vũng bùn lầy
Chẳng mong báo đáp ơn nầy làm chi.
Ngàn ngày nào có ít gì
Tình yêu trai gái nói chi sang hèn
Mến câu tâm đạo trui rèn
Yêu vì yêu, sống lâu bền mới yêu.
Cũng đâu bảy bữa cầu Kiều
Chung quy ba tát, khóc nhiều than ôi!
Đưa em trở lại cho rồi
Ở không như ý, thì tôi xin chào.
Cũng cơn gió, cũng hoa đào
Như lần đầu gặp gỡ nhau, phải rồi
Cũng khung cảnh tựa gọi mời
Càng như tiễn biệt xa xôi dặm trường.
Túi thơm học lén ai đương
Cổ trang hoài niệm phim trường là đây
Tặng tôi vài cái trên tay
Treo trong gác bếp, bên ngoài mái hiên.
Dặn rằng duyên kiếp Thần Tiên
Lén xem tướng, biết làm nên cơ đồ
Tương lai còn hãy mơ hồ
Hai bàn tay trắng, nhà thơ được rồi.
Huyền Trinh tay khẽ chạm môi
Chớ đem lời rủi nói chơi chốn nầy
Già Lam Thánh Địa xưa nay
Chùa Am là chốn trường trai tu hành.
Đang mang uất hận thất tình
Nghe thêm tiếng ấy, bực mình càng thêm
Mắt nàng ứa lệ niềm riêng
Dường như biết mọi cơ thiên sau này.
Ý Trời khó cải cho hay
Chịu cam số mạng an bày là khôn
Tu nhân tích đức cho tròn
Thì sau quả ngọt sẽ còn phần ta.
Nếu điều cưỡng ép đàn bà
Hóa ra vô lại, càng là tù nhân
Thế gian đâu thiếu hồng quần
Trai khôn tìm vợ thì gần Chợ Đông.
Trót yêu, mà lại về không
Ngẫm sầu thảm ấy, mấy lòng thương thân
Lại xem bát tự làm quan
Không thì làm tướng dọc ngang san hà.
Thôi thôi! Lời bọn đàn bà
Có câu bói toán ra ma còn gì?
Dẫu cho đúng nữa ích chi
Quan trường đen tối, tôi thì chẳng ưa.
Phật Kinh đã dạy có thừa
Vua mười ông chết sớm là chín ông
Tam cung lục viện như không
Đa dâm hại thận, ghi lòng người ơi.
Làn môi, ánh mắt, nụ cười
Duyên se chỉ thắm cho đời tương tư
Ở đời hay nói giá như
Thư sinh mơ mộng tiểu thư cũng buồn.
Diễn đi cho hết vai tuồng
Trong đời bao kẻ phát cuồng vì yêu
Trồng cây si, chán chê nhiều
Gốc đa, bến nước, cánh diều đồng hoang.
Mắt xanh, môi đỏ, tóc vàng
Tây Âu xứ ấy mình rằng lai căn
Tự do trong sự tu thân
Quý như châu ngọc, ngàn lần chẳng sai.
Tóc em óng mượt đen dài
Khéo sao phong cảnh ghép ngay chuyện tình
Chưa yêu, thì nghĩ cho mình
Yêu rồi đừng khóc cho mình, người ơi!
Tình yêu nào phải trò chơi
Hảo cầu, yểu điệu, là nơi chân tình
Tích xưa Dương Lễ Lưu Bình
Châu Long dệt lụa đáp tình ngợi ca.
Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa
Bã hèm danh lợi xót xa lòng thiềng
Người đi, kẻ ở, chia riêng
Bài ca trong gió non thiên Phượng Hoàng.
Nhà tôi ở huyện Càn Long
Xã là Mỹ Cẩm, ruộng đồng dừa xanh
Nông thôn không khí trong lành
Đâu như thành phố, phổi xanh hiếm người.
Tiếng ồn xe máy nơi nơi
Huyền Trinh chẳng thích sống nơi đông người
Nói rằng anh chớ nên cười
Núi non ở ẩn em thời vui hơn.
Tôi nghe trong dạ mừng rơn
Xưa nay mấy kẻ lui chơn thị thành
Người đời điên đảo sắc thanh
Người tu yên tĩnh, một mình vào ra.
Hai hồn hòa một bài ca
Hoa rừng hái vội vòng qua cổ nàng
Hải đường sương đượm Ngọc Hoàn
Quý Phi đọa lạc, Minh Hoàng lầm mê.
Lộc Sơn khởi loạn còn ghê
Than ôi! Dâm dục mọi bề khổ đau
Tả ra bốn chữ mực tàu
Hạo nhiên chính khí, treo cao trên tường.
Nỗi niềm nghĩ lại mà thương
Thi Tiên Lý Bạch đời Đường còn đâu?
Cuộc đời bãi bể nương dâu
Nội trong hơi thở biết đâu Tử Thần.
Trắng trong ngà ngọc muôn phần
Đẹp thay hạnh nết, càng gần đôi tim
Qua đồi, xuống suối, tìm chim
Đá xanh rêu phủ, hoa sim cài đầu.
Ngắm mây, ngắm nước trên cầu
Cung đình nhã nhạc Vân Lâu đợi chờ
Sanh ra mang máu nhà thơ
Dễ đem đao kiếm, cuộc cờ đổi trao?
Văn không thấp, võ không cao
Thấp cao cũng tại tơ hào tâm cơ
Cơ tâm cơ khí bơ phờ
Xác thân buông thả, ngẩn ngơ linh hồn.
Bóng câu ngắn ngủi dập dồn
Ngày vui hiếm được, tháng buồn lê thê
Huyền Trinh phải trở về quê
Thọ tang Ông Ngoại, quen nề gia phong.
Hiếu trung trinh tiết nơi lòng
Thì câu ân ái bình bồng nổi trôi
Hết đi rồi lại tới ngồi
Ngày đêm ão não, buồn người đi qua.
Châu Đình cũng bận việc nhà
Đã nghèo còn mắc gọi là cái eo
Nạn tai liên tiếp mang đeo
Lại thêm đau bệnh, vắng hoe người nhà.
O
Trong mơ, tôi đã gặp qua
Quan Âm Nam Hải Phật Bà bảo ban
Số này chẳng vợ, chẳng con
Ngày sau ắt một lòng son tu hành.
Thấy mình tự cưỡi rồng xanh
Bay qua biển cả, giật mình tỉnh ngay
Đi Chùa trăm lẻ tám ngày
Học Kinh Nhân quả không sai ba đời.
Từ đây, tâm trí thảnh thơi
Xem tuồng ân ái vui chơi gớm nhờm
Thấy sao nhang đốt thật thơm
Thấy như lột xác, thay hồn Trương Ba.
Cho tay hàng thịt đi xa
Còn đây Đế Thích Trương Ba đánh cờ
Như vừa tỉnh một giấc mơ
Hóa ra ảo ảnh mập mờ khói sương.
Ngỡ thương, nào phải thật thương
Người không thương lại, lòng dường kim châm
Hóa ra giấc mộng trăm năm
Người quên câu hứa, mình nằm bơ vơ.
Ngồi như tảng đá trơ trơ
Khéo câu hờn dỗi vu vơ một mình
Mình đây có thật thương mình
Đau thương đến chết, chữ tình sợ không?
Hóa ra thiên định hoàn không
Trần ai cát bụi long đong đời người
Khóc đi, rồi phải gượng cười
Khóc cho bản ngã, cười người dương gian.
Nửa năm nàng đã xả tang
Để rồi du học, đài trang truy cầu
Để rồi xa cách lẫn nhau
Để rồi vĩnh biệt là câu tuyệt tình.
Trong khi buồn bã một mình
Tôi đem bát tự Huyền Trinh coi giùm
Than ôi! Mắc họa gông cùm
Chỉ trong ba tháng, lùm xùm rối ren.
Đi Chùa cầu nguyện cho em
Chỉ mong họ Vũ ấm êm trong ngoài
Soi gương, trang điểm các đài
Hoa mười giờ nở, ngỡ ai trông mình.
Lầu cao, nhà lớn rộng thinh
Mái hiên lộng gió, đẹp xinh buổi đầu
Nhởn nhơ lạc bước chân sầu
Vào nam, ra bắc, dãi dầu nắng mưa.
Lục bình trong chậu còn thưa
Ngoài sông trôi dạt, sớm trưa tự tình
Thuê căn nhà nhỏ bên Đình
Hướng ra núi lớn, tựa hình kiếm cung.
Truyền kỳ phong thủy năng dung
Tiên cần tích đức, hậu phùng vinh hoa
Mười đời khoa bảng Vũ Gia
Tài cao, đức lớn, ai qua được nào?
Lương duyên trói buộc trần lao
Vẫy vùng là chí anh hào lập thân
Những ai giữ trọn đức nhân
Ngày sau ắt tự phước phần sinh ra.
Nếu như lạc nẻo dâm tà
Thì sa lao lý, nào ra hạng gì
Thương em hiền thục nhu mì
Khiêm nhường, lễ phép, sống vì tha nhân.
Thương em tính khí bất cần
Lạnh lùng, kiêu hãnh, tay chân lẹ làng
Thương em chẳng chuộng điểm trang
Tự nhiên mặt mộc ẩn tàng tú linh.
Thương em coi trọng gia đình
Công Cha, nghĩa Mẹ, quên mình báo ơn
Thương em biết đạo chánh chơn
Quy y Tam Bảo, lòng son tu hành.
Thương em chay lạt, làm lành
Chim trời, cá nước phóng sanh vui cười
Thương em bạc chín vàng mười
Khó đem đổi đặng một người như ai.
Thương em tóc xõa thật dài
Suối trong tiếng hát u hoài bên tai
Thương em mày nguyệt cong dài
Mắt xanh nhìn thẳng, lòng này vô ưu.
Thương em một bụng thi thư
Công dung ngôn hạnh, lòng như trăng rằm
Thương em ít nói, thâm trầm
Văn chương thơ phú vịnh ngâm hàng giờ.
Thương em cũng giỏi chơi cờ
Đánh đâu thắng đó, chữ ngờ để sau
Thương em đẹp đẽ làm sao
Lỡ mang số phạm hoa đào nhân duyên.
Hoang đường một giấc mơ riêng
So hai lối mộng, dữ hiền chưa phân
Nhân tình trông đợi tình nhân
Nửa mê, nửa tỉnh, nửa gần, nửa xa.
Nghe đâu, em đã về nhà
Học hành thi cử cho ra con người
Mai nầy danh phận trong đời
Tiếng thơm ao ước, mặt trời chói chang.
Tình yêu cũng thật tình trường
Hoa Phi, Phùng Đạt, Trịnh Cường ghé thăm
Xem kìa! Tóc điểm hoa răm
Tuổi già mai mối cao thâm hơn người.
Khen xong, đon đả mời ngồi
Rót trà, dâng bánh, xin lời Ông Tơ
Bên kia Bà Nguyệt làm ngơ
Không tiền, ra bộ ngó lơ mắt xà.
Một khi đã nhận được quà
Hầu bao rủng rỉnh thì là vui lên
Phong bì kẹp nách hai bên
Cũng hơn trăm triệu giúp liền se duyên.
Tôi nghe như muốn phát điên
Tình yêu mê muội bạc tiền nào vui?
Trắng da, cao lớn, sang mùi
Nói năng chảnh chọe, mắt đui nhìn đời.
Tung hoành như chốn không người
Hét la, đập phá, cướp lời bề trên
Chẳng yêu, khó sống lâu bền
Chỉ e mang hận lênh đênh sau nầy.
Gian tham một lũ cáo cầy
Dùng đôi mắt trắng mê say nhìn nàng
Em à! Em Vũ Thị Lan
Tôi thì đau đớn, bàng hoàng xiết bao!
Năm nao, hái ngọn trúc đào
Nâng niu em hát bài Tào Khang Ca
Chữ Nôm, chữ Hán Nho Gia
Viết nhanh nhập hóa, vào ra xuất thần.
Bế tinh, dưỡng khí, tồn thần
Thanh tâm, quả dục, thủ chân, luyện hình
Tinh thông y học dưỡng sinh
Đông Y nàng cũng nặng tình chuyên sâu.
Bé con lạc chốn rừng sâu
Lương y Bành Nghĩa đưa mau về nhà
Cho ăn, bắt mạch, kê toa
Thuốc nam sắc uống cứu qua tai nàn.
Ba nhà cự phú làm càn
Ra tuồng trộm ngọc cắp hương mang về
Cho ai khóc lóc tỉ tê
Trong gương phai nhạt tóc thề còn xanh.
Nhạt phai đôi mắt đa tình
Sầu cay rũ rượi, thất thanh kêu gào
Cũng đâu hăm mốt ngày sau
Công an vào cuộc, trả mau người về.
Má hồng thất sắc ê chề
Làn môi mếu máo như hề bỏ cơm
Chẳng màng dáng điệu khuê môn
Đứng đi như kẻ mất hồn mà thôi!
Tôi yêu em cũng lâu rồi
Chưa nên việc lớn, chưa rồi công danh
Chi chi tài sắc lợi danh
Ngày đêm khổ não tranh giành vui đâu?
Cơ sâu thì họa cũng sâu
Người ngu tự chuốc bi sầu vương mang
Thị Lan ơi hỡi Thị Lan
Tâm thần kiên cố trung can đâu rồi.
Lỡ sa chân ngã thì thôi
Tự em đứng dậy cho đời nở hoa
Cho người mà cũng cho ta
Trả vay sòng phẳng oan gia nợ nần.
Cho Cha Mẹ đặng yên thân
Bớt đi phiền muộn tình thân buộc ràng
Cho cao xanh ánh minh quang
Cho câu tuế nguyệt nhẹ nhàng trôi qua.
Đừng buồn, Lan hỡi, ngoan nha
Khóc cho thật lớn tiếng ra một lần
Khóc thêm lần nữa tình chân
Soi mình đáy nước, ngắm trăng, vui đùa.
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua
Thôi! Thôi! Tan vỡ cũng là đền ơn
Chữ trinh em giữ vẹn toàn
Ba phen tự vẫn, lòng son rõ ràng.
Vũ Môn thất đại mỹ nhân
Huyền Trinh tên tự ngàn vàng khó mua
Nàng là con út trong nhà
Cưng chiều hết mực như là trân châu.
Sống trong nhung lụa dễ đâu
Học hành gay gắt, trước sau ngó nhìn
Nhạc ảnh phim truyện truyền hình
Phút giây giải trí một mình cô đơn.
Có khi nhỏng nhẽo đòi cơn
Như em trẻ nít, giận hờn vu vơ
Có khi hai mắt lờ đờ
Như say giấc ngủ, sách hờ trên tay.
Có khi chạy giỡn cả ngày
Vui cho hạnh nết thơ ngây nhi đồng
Trinh à em có biết không
Nhân sinh như mộng, trần hồng tối đen.
Hai ta chẳng lụy kim tiền
Đều tu nhân phẩm cho hiền cho nên
Nhiều khi nửa nhớ nửa quên
Bên nhau anh chỉ gọi quen Mộng Cầm.
Mộng Cầm Mặc Tử tri âm
Say sưa nghiền ngẫm vào tâm một người
Em thì vẹo má rồi cười
Cho tôi đỏ mặt vì người mình yêu!
Giai tình cõi tục cũng nhiều
Quỷ ma đội lốt Thúy Kiều mua vui
Sở Khanh lắm kẻ quen mùi
Á Đông truyền thống rèn trui suy đồi.
Ở đời ăn ở cho tồi
Ngày sau quả báo đến rồi mới hay
Huyền Trinh nuốt lệ sầu cay
Hận mình nhi nữ trâm cài chưa xong.
Ở nhà chay lạt sửa lòng
Cho hay thục nữ cũng đồng trượng phu
Chẳng qua tai kiếp chẳng tu
Hoa Phi, Phùng Đạt ở tù ba năm.
Trịnh Cường có chút cải tâm
Tù treo chín tháng, lại chăm làm lành
Từ đây, Phật tử thuần thành
Ra người quân tử, pháp danh Thiện Hòa.
Hết người rồi đến phiên ta
Có chăng là mệnh đào hoa khôn lường
Thiên kim bốn vị yêu thương
Trần Linh, Đinh Mỹ, Lý Tường, Hướng Lam.
Thảy đều gặp gỡ vô tâm
Cứu người chết đuối khỏi đầm nước dâng
Đều tròn đôi chín mỹ nhân
Cây sào vớ lấy, kéo thân vào bờ.
Cả đêm thức trắng chực chờ
Cầu thang bệnh viện lờ đờ ngủ ngon
Một lòng liều chết thi ơn
Chẳng cầu báo đáp, là chơn anh hùng.
Cơ duyên gặp gỡ lạ lùng
Cầu duyên Miếu Cổ, trên vùng Thoại Sơn
Ba quỳ, chín lạy, van lơn
Đốt nhang, cầu nguyện, chập chờn chiêm bao.
Thần Linh một vị thanh bào
Uy phong lẫm liệt bước vào nhìn tôi
Lát sau, Ngài dạy cho ngồi
Đem trà cùng quả ra mời cùng ăn.
Thoáng xem, đạo mạo dung nhan
Râu rồng tha thướt, đủ năm chòm dài
Bây giờ, ta mới hỏi Ngài
Từ đâu mà đến, chẳng hay việc gì?
Lời rằng: Cũng chẳng có chi
Kiếp xưa Người cũng tương tri bạn đường
Một trăm linh tám năm trường
Nay đà gặp lại, lòng thương vô ngần.
Tại gia đệ tử Phật Môn
Hai ta kết nghĩa, một lòng tu chung
Nam nhi chi chí bách tùng
Trọn đời xa cách thẹn thùng nữ nhi.
Bùi Huynh kiếp ấy hành trì
Đại Thừa một dạ, dứt đi tình đời
Nghiêm trang ít có trong đời
Chẳng may thác yểu tuổi đời ba mươi.
Mười năm đạo đức sáng ngời
Chẳng màng nữ sắc, chẳng rời Quan Âm
Một câu diệt dục trừ dâm
Quán thân bất tịnh, Lôi Âm gần về.
Lâm chung, lỡ nguyện lời thề
Tái sanh Nho Tướng, cứu đời nguy nan
Chẳng sanh về được Liên Bang
Đầu thai chuyển thế An Giang kiếp nầy.
Còn Ta, thọ mạng cũng dài
Bảy mươi tám tuổi chết ngoài đồng hoang
Trên đường hành thiện lang thang
Gặp ngay sơn tặc, giết oan cướp tiền.
Bây giờ, sắp đủ nhân duyên
Nên tôi báo trước, đỡ phiền về sau
Một ngày huynh ở Thiên Tào
Một trăm linh tám năm sau mất rồi.
Giang sơn thay chủ, đổi ngôi
Nam thì tóc ngắn, xe lôi đầy đường
Không còn phong kiến Quân Vương
Để ta giáp trụ biên cương khải hoàn.
Tên huynh kiếp trước Phan An
Tự là Thi Phạm, võ văn tinh tường
Can qua dấy khởi thê lương
Từ Kinh Thành Huế dặm trường vào nam.
Tôi vì phụng chỉ Quan Âm
Từ nơi Nam Hải đến thăm Châu Đình
Khi xưa cứu mạng Huyền Trinh
Kiếp nay tao ngộ, duyên tình sắp tan.
Ghi câu họa thủy hồng nhan
Chỉ cần thanh tịnh, quy hoàn khó chi
Biết rằng lập chí tu mi
Mày râu trời đất vậy thì dọc ngang.
Giang san còn đấy giang san
Mà tình yêu đó dở dang cớ gì?
A Di Đà Phật từ bi
Nghe đây huynh hỡi, tường tri vui vầy.
Phải đâu chỉ một kiếp nầy
Trường ca muôn thưở ai đây ngâm hoài
Ngâm câu tuế nguyệt dông dài
Cho hoa sen nở bên ngoài Thiền Môn.
Cho đời sa đọa dâm bôn
Ngọc không tỳ vết vùi chôn phân bùn
Cho phường nhi nữ thẹn thùng
Bẻ hoa, cướp nhụy, vô cùng nhiễm ô.
Mặt trời chân lý cạn khô
Tóc xanh điểm bạc, nhấp nhô ái hà
Đầu thai, chết mất, sanh ra
Giấc mơ cứu độ những là sanh linh.
Kiếp nào cũng vướng đa tình
Mà đều giữ vẹn hiếu trinh trọn đời
Tự mình gánh lấy mệnh trời
Đế Vương âu cũng dành lời ngợi khen.
Bao lần thay họ, đổi tên
Khi nam, khi nữ, khi hèn, khi sang
Khi Hoàng Đế, lúc văn quan
Lại khi võ tướng chấn an sơn hà.
Khi thái giám, khi cung nga
Trải bao thân phận vào ra luân hồi
Niệm bi chan chứa hỡi ôi
Hai ta một thể, chia đôi linh hồn.
Chiết linh tánh, học tài khôn
Ban sơ một niệm khởi, bồn chồn thay
Chúng sanh vọng tưởng gái trai
Sanh con, đẻ cháu xưa nay cũng nhiều.
Hôn nhân, tình dục, tình yêu
Là tuồng hư ảo, khổ nhiều hơn vui
Từng nghe mắt ngửi được mùi
Mũi thì nhìn thấy buồn vui cõi phàm.
Kiếp này huynh thọ thân nam
Chớ buông lung đấy, quý tàm thì nên
Thế gian chẳng có tự nhiên
Ma xui quỷ khiến, Phật Tiên độ trì.
Nói xong, thong thả ra đi
Phong thư để lại, lạ kỳ xiết bao
Không thật, cũng chẳng chiêm bao
Nửa mê, nửa tỉnh như vào Động Tiên.
Tích xưa Từ Thức Du Tiên
Lòng tôi chiêm nghiệm, dữ hiền tự phân
Cho ai thoát tục du trần
Dứt cơn mộng mị giai nhân bên rèm.
Tôi thì vẫn dạ thương em
Câu thề trên đá, đường kim áo sờn
Chia tay như đứt dây đờn
Đớn đau hồn phách còn hơn xác phàm.
Trong mơ, tự nhủ không làm
Vía rằng hoang phế, lòng tham sụt trồi
Phong thư vội mở ra coi
Chuyện trong tiền kiếp, bồi hồi An Giang.
Đi tìm một giấc mơ hoang
Nguyệt soi cung quế, thênh thang lối về
Từ đây, hai chữ Bồ Đề
Khai tâm mở trí, mọi bề rảnh rang.
Nhọc công đãi cát tìm vàng
Đến khi ngã quỵ, dã tràng biển đông
Huyền Trinh nếu phải lấy chồng
Châu Đình có xứng đèo bồng trăm năm.
Nếu như số định trăng rằm
Cắt sao cho khuyết, mà tầm phù dung?
Sự đời nhiều nét lạ lùng
Non cao gió lộng, bách tùng tri âm.
OOO
An Giang linh địa huyền thâm
Núi xanh chim ngụ, mây nằm ngang lưng
Trời Trăng canh tý sáng trưng
Sao Mai điểm nhật, người dừng chân sen.
Nam nhi chân đất đi phèn
Chiến tranh máu nhuộm, trời ghen anh hào
Mẹ Cha chết giữa rừng đao
Hiếu nhi bất tỉnh, gửi vào trong nam.
Nước tan, nhà mất, chẳng cam
Võ văn mài dũa, chí tham báo thù
Thề rằng chẳng quá ba thu
Tự đi chém giặc, rồi tu trọn đời.
Vào đây chắc cũng ý Trời
Nhân duyên Phật Pháp độ người trung trinh
Đi Chùa, lễ Phật, tụng Kinh
Dứt lòng chém giết sinh linh hữu tình.
Vào hang, ở ẩn một mình
Tu hành tinh tấn, cầu sinh Liên Trì
Gặp Ta thất thế ưu bi
Tán gia bại sản, vậy thì cứu ngay.
Ba đời nhân quả không sai
Kể gương thiện ác xưa nay Thánh Phàm
Giúp Ta xả bỏ niệm tham
Kết làm liên hữu, đều ham tu hành.
Huynh thì trí tuệ, thông minh
Ngũ quan đoan chính, phụng hình, kiếm mi
Sống đời đạo đức lẫm nhi
Thà rằng chết đói, chưa quỳ nhà quan.
Còn Ta, trước cũng làm quan
Ghét đường đút lót, tà gian chuộc lòng
Chưa từng chung chạm má hồng
Cũng thân đồng tử, một lòng thanh cao.
Than ôi! Một giấc chiêm bao
Bể dâu cuộc thế, hoa đào trong mưa
Một hôm đang lúc giữa trưa
Chúng ta xuống núi mà mua nhang dầu.
Tiện đường quyên góp xây cầu
Sửa Chùa dột nát, đã lâu không người
Hoa sen cúng Phật mỉm cười
Niềm vui tràn ngập, đất trời quang minh.
Nào hay biến cố vây mình
Một phường dâm tặc trộm rình gái ngoan
Cướp đi tiền bạc, tư trang
Bắt làm áp trại phu nhân giữa đường.
Giết đi ba mạng dân thường
Ta thì tiêu chảy, chẳng đương nổi rồi
Còn huynh gan dạ hơn người
Phế đi hết võ công mười tên gian.
Chín tên thành thật quy hàng
Trở thành người tốt, đàng hoàng làm ăn
Một tên dạ sói lòng lang
Chạy vào bụi rậm, đường hang trở về.
Dân làng chúc tụng mọi bề
Một trang quốc sắc chỉnh tề lạy huynh
Thưa rằng, ngân lượng bên mình
Tặng người quân tử xả mình giải nguy.
Cũng dòng ngọc diệp kim chi
Vừa tròn mười tám, chồng thì chẳng mong
Đã gieo ân đức họ Hoàng
Lê Hoa tên gọi, xin chàng nhớ cho.
Đôi bên lưu luyến một giờ
Lòng son nào tưởng Tiểu Thơ làm gì
Chẳng qua mang niệm từ bi
Cứu người nguy cấp, A Di bằng lòng.
Xin tiền thục nữ đã xong
Xây Chùa Thiện Giác, cầu vồng nối mây
Việc đời thay đổi nào hay
Sau huynh bị hại bởi tay Trịnh Cường.
Sơn hào đổi lấy chao tương
Nửa năm chay lạt, là đường tri ân
Thường thường gặp gỡ càng thân
Càng xao xuyến dạ, càng gần tình yêu.
Trong lòng đôi lứa xiêu xiêu
Mắt theo mây trắng, tay nhiều nâng khăn
Nhẹ nhàng, uyển chuyển, lâng lâng
Môi sen hé nụ cười gần hồn nhiên.
Tương Tư Khúc, vướng nhân duyên
Đành cho vọng tưởng đảo điên câu hồn
Trăm ngày thơ thẩn hoàng hôn
Ta thì chọc ghẹo, ôn tồn bảo khuyên.
Người như ngọc, dáng Thần Tiên
Phải chăng hạ giới, cho phiền lòng ai?
Bạn sen tu tập lâu ngày
Nói điều ngay thẳng, chỉ bày pháp tu.
Sanh già bệnh chết gây thù
Giết trộm dâm dối rượu, tù ngục sa
Người ngu ghẹo nguyệt trêu hoa
Kẻ khôn niệm Phật dần qua kiếp đời.
Khi vui, ngửa mặt lên trời
Ăn xin trước cửa, buông lời khinh khi
Chổi chà đánh đập đuổi đi
Chẳng lòng bố thí cho đi chút gì!
Ăn chơi sa đọa vô tri
Thanh lâu kỹ nữ về đi đêm ngày
Đa dâm hại thận không sai
Sống thời ô uế, chết đày U Minh.
Tán gia bại sản, người khinh
Lúc buồn đâu ả giai tình đến bên?
Lang thang khắp chốn mình ên
Cho mình hối tiếc đồng tiền ngày xưa.
Sắc là mầm họa, phải chưa
Một câu ví dụ nghe qua vừa lòng
Thôi thôi! Chung cục cùm gông
Ăn mày xích sắt, ông Vua lồng vàng.
OOO
Em về em có nhớ ta
Ta mong, ta đợi, ta ra, ta vào
Song thưa ôm khối chiêm bao
Gió đùa hoa cúc, ngàn sau hững hờ.
Tình yêu thanh khiết trong mơ
Nghe đây em hỡi vần thơ tuyệt tình
Nghe đi cho tỏ lòng mình
Nghe đi để thấu chữ tình, chữ yêu.
Tình là chẳng ít, chẳng nhiều
Yêu là ngóng đợi sớm chiều dáng em
Tình là ăn uống bên thềm
Yêu là gót ngọc ấm êm một mình.
Tình là một dạ quang minh
Yêu thì chính đại, chẳng khinh chẳng nhờn
Tình là thi thoảng dỗi hờn
Yêu là bốn mắt xoe tròn nhìn nhau.
Tình là thơ phú dồi trao
Yêu là lễ nghĩa trước sau một lòng
Tình là duyên nợ trần hồng
Yêu là bản ngã, tuyệt không nghi ngờ.
Tình là hiếu thuận tôn thờ
Yêu là giác ngộ giấc mơ Diêm Phù
Tình là sao sáng huyền khu
Yêu là cốt khí phát từ lưng ra.
Tình là vô thượng liên hoa
Yêu là đau khổ cái ta thấp hèn
Tình là chẳng lạ, chẳng quen
Yêu là nước mắt Thần Tiên chờ người.
Tình là nhắn gửi nụ cười
Yêu là san sẻ mọi lời thật chân
Tình là mỹ nhẫn thiện chân
Yêu là nối chí Thánh Nhân làm lành.
Tình là dốc dạ tu hành
Yêu là buông bỏ sắc thanh buộc ràng
Tình là thanh tịnh nghiêm trang
Yêu là đạo đức hiên ngang làm người.
Tình là gió thổi muôn nơi
Yêu là mây trắng chân trời non sông
Tình là tin tưởng một lòng
Yêu là chung thủy vợ chồng trăm năm.
Tình là duyên nợ sắc cầm
Yêu là hòa hợp nguồn tâm cảm đồng.
Tình là tha thứ bao dung
Yêu là giai thoại mông lung truyền kỳ.
Tình yêu trong sáng lưu ly
Huyền Trinh nhớ rõ đời thì bể dâu
Châu Đình nào giận gì đâu
Thơ văn là vốn chuốc trau lòng mình.
Yêu qua bản ngã của mình
Phu Nhân Mạt Lợi, Phật Kinh dạy rồi
Bây giờ chim đã có đôi
Cho chim liền cánh là tôi an lòng.
Chánh nhân quân tử bách tòng
Sá chi vinh nhục, phải không hỡi người?
Biết bao sự thể trong đời
Ta là cát bụi đất trời mà thôi.
Sen xanh thanh tịnh mình ngồi
Tu Nho Lão Phật mà coi tuồng đời
Châu hoàn Hợp Phố ai ơi
Hiếu trung giữ vẹn, miệng đời thơm tho.
Thất tình đều có nhân do
Trả vay là chữ không ngờ cho ai
Ngũ quan thanh tú mặt mày
Giai tình áo đỏ vẽ mày trước gương.
Chẳng qua tô phấn điểm hương
Mà ra đẹp đẽ, mà thương cho đành
Đầu lâu xương trắng đành rành
Quán thân bất tịnh, tu hành là đây.
Châu Đình như tỉnh cơn say
Nam Kha một giấc đã dài sáu năm
Thơ lòng kết cục thâm trầm
Hoa Bồ Đề nở, Quan Âm hiện tiền.
Phục điều tiết tháo tự nhiên
Cho ai thanh thản trần miền ra đi
Cho ai dứt mọi sầu bi
Cho ai thoát tục dung nghi siêu phàm.
Cho ai tận khổ lai cam
Quế hoa thơm ngát Quảng Hàn Nguyệt Cung
Hằng Nga Tiên Tử vui cùng
Ngâm lên một khúc Trung Dung Thánh Hiền.
Có người chẳng mãn nhân duyên
Xuống tay kết liễu người hiền từng yêu
Giết người là tội nặng nhiều
Tử hình đền mạng, tình yêu có còn?
Tình yêu chẳng mất chẳng còn
Huyền Trinh hạnh phúc thì còn mà thôi
Chồng cô, ai cũng vậy thôi
Tình yêu không chiếm hữu ngôi vị đầu.
Hi sinh tất cả, vô cầu
Tình yêu chân chính, một mầu thiên thanh
Giết người làm bẩn tay mình
Giết người thì bị tử hình phải không?
Sống đời đạo đức cho xong
Ngày sao gẫm lại, Hóa Công đền bù
Mấy ai thích cảnh lao tù
Khuyên đời chỉ một chữ tu, chữ hành.
Tu là bỏ ác, làm lành
Giữ tâm thanh tịnh, phước lành sanh ra
Tình yêu quả thật như hoa
Thiên hương ao ước, đàn bà điểm trang.
Muốn tìm hạnh phúc hoàn toàn
Xin thưa trần khách: "Lòng son nhi đồng"
Trẻ con vô dục, trắng trong
Hồn nhiên, chính khí đại đồng mênh mông.
Tâm hồn thật đẹp phải không
Có đâu chấp trước nữ cùng là nam
Lưu đời hai chữ trừ dâm
Tình yêu mãi mãi âm thầm trường ca.
OOO
Trà Vinh, 23 --->.. /07/2022 dl.
(Đang viết)
Tình yêu nam nữ thế gian
Yêu trong đau khổ, hận toàn hoàn không
Trường ca uất hận má hồng
Ca theo mây gió, trăng lồng bóng đa.
Yêu người khi đã yêu ta
Cái tôi ích kỷ hóa ra oán thù
Một ngày như đã ba thu
Mắt xanh đẫm lệ, lá thư lệ nhòa.
Thiên kim quốc sắc Vũ gia
Trêu ngươi tạo hóa cho ta mang sầu
Hoa đào trong gió còn đâu
Hoa mai đã nở, một mầu tang thương.
Cầm kỳ thi họa tinh tường
Cổ kim điển tích lưu chương truyền kỳ
Cũng âu phần số hoang bi
Yêu ai, xa cách.. vậy thì yêu ai?
Thần hình tiều tụy như hai
Má đào có biết tim này vỡ tan
Lều tranh hai quả tim vàng
Chẳng phân quý tiện, chỉ mang dối lòng!
Tặng em hăm mốt đóa hồng
Trăm năm kết tóc thề không xa rời
Chân trời góc biển muôn nơi
Phải chăng cánh nhạn lẻ loi một mình.
Khóc cho số kiếp Huyền Trinh
Thương ta chẳng nợ ba sinh vợ chồng
Niềm riêng chưa thỏa ước mong
Cớ sao đánh đổi theo dòng vinh hoa.
Trăng in đáy nước như xa
Trong gương hoa nở, dễ mà hái đâu?
Tình yêu bất hủ nguyện cầu
Hương thơm làn tóc, qua cầu nước trôi.
Muôn trùng địa lý xa xôi
Em mang tất cả của tôi khối tình
Vùi chôn trong nắng bình minh
Hoàng hôn tắt lịm, Châu Đình lệ sa.
Rõ là lòng dạ đàn bà
Môn đăng hộ đối cũng là hiếu nhi
Tôi thì xuất thế hàn vi
Nông dân chân đất, về đi một mình.
Cơ duyên gặp gỡ Huyền Trinh
Dung nghi thông đạt, đẹp xinh vô ngần
Thu ba chưa nhiễm bụi trần
Thế gia khuê các, gọi là tiểu thư.
Vừa tròn mười tám chẳng dư
Tôi hai mươi chẵn, thi thư dũa mài
Chẳng theo trang điểm bề ngoài
Môi sen, mắt phượng, tóc dài thướt tha.
Giọng nàng như tiếng khánh ca
Cười trong lất phất sương sa mưa phùn
Đã nên tứ đức, tam tùng
Thêu thùa may vá học cùng chị em.
Chẳng quen ỷ lại bạc tiền
Quen nền Nho Giáo, lại thêm tu hành
Thư hương dòng dõi đành rành
Nối dòng khoa bảng công danh nhiều đời.
Gặp tôi trong buổi tối trời
Gió đưa hương huệ như mời, như xem
Lầu cao trăng rọi, buông rèm
Mặt hoa sớm đã ấm êm phước phần.
Trà Vinh quả thật đâu gần
Gia Lai xa cách mây Tần phải không?
Hoa đào Đà Lạt hoàng hôn
Trong tay nhắn nhủ linh hồn trăm năm.
Gỗ thường tự tạo tự làm
Bảy ngày mái tóc cài trâm hoa lài
Mà trong duyên nghiệp nào hay
Ba năm ngắn ngủi, chia tay lạ lùng.
Nhớ câu tri kỷ trùng phùng
Là do nhân quả trong từng sát na
Ánh nhìn như thể yêu ma
Có anh họ Trịnh sang nhà nàng Trinh.
Cầu hôn sính lễ linh đình
Xe hơi chín chiếc, vàng nhìn mắt hoa
Kim cương chiếc nhẫn đeo qua
Vũ gia hứa vội vì là hào môn.
Trắng trong ơi hỡi linh hồn
Sao câu tuế nguyệt dập dồn ma trơi
Nghĩa trang đầy ắp những người
Hóa ra thiên cổ, là nơi trở về.
Hoặc ai hỏa táng trong nghề
Chỉ còn tro bụi, đi về mặc ai
Đã giàu, trong mắt có ai
Xem Đình tôi chỉ như nai trong rừng.
Trịnh gia giàu gấp bao lần
Tất nhiên so sánh phú bần trao duyên
Không cầu chồng vợ Thần Tiên
Chỉ cầu nhung lụa, bạc tiền phải không?
Em về ngóng đợi gió đông
Phơi khô rồi để hoa hồng hộp riêng
Thề rằng chẳng chuộng kim tiền
Đôi ta vừa gặp đã liền yêu nhau.
Thì ra, em vẫn nhớ sao
Thề non hẹn biển năm nào Hải Dương
An Giang phong cảnh dị thường
Thất Sơn Bảy Núi uyên ương mộng cầm.
Trăng tròn tháng bảy đêm rằm
Ai xem Mặc Tử, ai tầm Vĩ thôn
Ai cho người một nụ hôn
Ai nguyền ghép nửa linh hồn cho nhau.
Trên trời muôn triệu vì sao
Hỏi xem sáng nhất ngôi nào cho em?
Tôi rằng chẳng bớt chẳng thêm
Trong tim có sẵn nỗi niềm hư không.
Ỷ vào thiên ý màu hồng
Con đường thảm đỏ phải không, hỡi nàng?
Ngũ thường cùng với tam cang
Hiếu trung trinh tiết là đàng thành nhân.
Thành công chưa hẳn thành nhân
Thế gian có kẻ bất phân chánh tà
Quây quần với bọn đàn bà
Vào lòn ra cúi, nhìn mà giận thay!
Đông tây dẫn chuyện xưa nay
Nàng nghe tôi nói, lòng say tấc lòng
Mỹ nhân gặp chí anh hùng
Đức tài kiêm bị, vẫy vùng cho cam.
Màu xanh con của màu lam
Mà sao thắng được màu lam, ghi lòng!
Hậu sinh khả úy, phải không
Tràng Giang con sóng sau không đợi chờ.
Liền xô sóng trước vào bờ
Anh hùng lập đạo chẳng nhờ xuất thân
Thiên thanh lồng lộng chín tầng
Mây bay ngang đỉnh non Tần, than ôi!
Hóa Công nào hiểu cho tôi
Yêu ai một dạ, để rồi như mơ
Vào ra ngơ ngẩn thẩn thờ
Phong linh réo rắt, bàn cờ còn đây.
Hồng nhan diễm lệ ngà say
Môi son đắp đổi tháng ngày Thần Tiên
Khi xưa, Lữ Bố Điêu Thuyền
Cũng âu vay trả tiền khiên nợ nần.
Giai nhân hạnh phúc đâu cần
Xả thân ngọc nữ, tình chân kiến tình
Khen cho liệt nữ trung trinh
Tây Thi cũng thế, gửi mình Phù Sai.
Bây giờ, nam bắc chia hai
Em đi chẳng nói, đêm dài mình mong
Bây giờ, em đã có chồng
Xa nơi đất khách, quặn lòng đau thương.
Tình nhi nữ, khúc Tây Lương
Cũng thôi đắm ngọc lụy hương làm gì
Quân Vương xưa cũng ưu bi
Ba ngàn giai lệ hại thì lẫn nhau.
Cõi Tiên nếu có được vào
Thì đây một quả tiên đào trinh nguyên
Thì ra vô phận hữu duyên
Em vì chữ hiếu, niềm riêng bất bằng.
Ngắm trăng, khóc gọi Chị Hằng
Quảng Hàn Cung ấy, có bằng lòng vui
Thơ tình bi đát khôn nguôi
Lá vàng khẽ rụng trên đồi chiều mưa.
Dạt dào cảm xúc đong đưa
Cho ai trọn vẹn, mình chưa nên phần
Đất trời lưu dấu đôi chân
Muôn hoa trong Tết, dải ngân thiên hà.
Cho đi tình ý mặn mà
Trinh em, có thấu cho là lòng tôi
Yêu người, người cũng phụ rồi
Thà rằng như thế, chia đôi con đường.
Tình lang thảm bại tình trường
Xưa nay danh lợi là đường mê ly
Có chăng một giấc vu quy
Kim ngân gác tía, vui chi bạc tình?
Ôm em ấm áp nhẹ nhàng
Tay nâng cằm ngắm mắt ngang sao trời
Phải đâu hình vóc lả lơi
Mà trong sương khói gọi mời hình ma.
Huyền Trinh sắc thắm chu sa
Mặn nồng tình cảm hai ta buổi đầu
Anh đi trong dáng ưu sầu
Đời nay cô độc, một màu hận ca.
O
Yêu như một thể chan hòa
Mà câu định mệnh nào tha cho mình
Giờ đây, nên cảnh gia đình
Tránh sao khỏi đặng lợi danh buộc ràng.
Khi xưa lúc mới quen nàng
Sớm hôm dạo phố, lang thang cả ngày
Hoàng hôn bãi biển thơ ngây
Nha Trang cát trắng trải dài đẹp sao!
Ngỡ ngàng như giấc chiêm bao
Tào khang cắt tóc cho vào túi thơm
Trên đầu tôi dính rác rơm
Ai khen mưa nắng áo cơm nên người.
Nhìn nhau rồi lại cùng cười
Thoáng qua khoảnh khắc cho người nhớ mong
Tình tôi chắc thật sạch trong
Chẳng mê nữ sắc, càng không mê tiền.
Đồng tiền dơ bẩn oan khiên
Thế gian điên đảo vì tiền mà thôi
Noi theo gương hạnh Nhan Hồi
Cơm rơi ăn trước, cho đời tiếc thương.
Tuy nghèo, giữ dạ hiền lương
Thanh bần đạt đạo, là chương siêu phàm
Ái ân nam nữ nào ham
Chỉ mong tri kỷ hồng nhan hiểu mình.
Chân tình đổi lấy chân tình
Người khôn đọc sách sửa mình tu thân
Hạo nhiên chính khí tinh thần
Đất Trời rạng rỡ thêm vầng hào quang.
Huyền Trinh trác tuyệt dung nhan
Kiếm xem khắp cả thế gian mấy người
Châu Đình tôi tính hay cười
Thường xem phong cảnh khắp nơi là nhà.
Cùng nhau đi khắp san hà
Bắc trung nam vẫn một nhà đó thôi
Khi đi đứng, lúc nằm ngồi
Đoan trang, hiền thục, mắt ngời chân quang.
Vuốt ve mái tóc gọn gàng
Để cho sâu thẳm yêu càng thêm yêu
Trái tim sưởi ấm lại nhiều
Bao nhiêu đau đớn đà tiêu sạch rồi.
Ấu nhi tôi vốn mồ côi
Không Cha, mất Mẹ, lẻ loi chợ đời
Bùi gia thương xót nhận nuôi
Từ năm lên bảy học đòi văn chương.
Thích thơ lục bát lạ thường
Ngày ngày ngâm vịnh, cảm thương sự đời
Thấy sao đạo đức rã rời
Nhân luân rối rắm, nơi nơi tai nàn.
Lòng mang thiên hạ rõ ràng
Tu mi lập chí an bang văn thần
Ráng xem Kinh Sử bao lần
Mặc cho bụi bặm phong trần ngoài kia.
Mười năm đèn sách sớm khuya
Quyết tâm cống hiến sức ta cho đời
Gian nan tôi luyện con người
Vàng càng luyện lửa, sáng ngời hoàng kim.
Trách thân thế, khổ nhiều thêm
Sống vì người khác, trái tim nhẹ nhàng
Tôi thì đã lỡ yêu nàng
Mắt môi ngày đó, phũ phàng hôm nay.
Những đêm gió mát trong tay
Ngã vào lòng để dông dài chuyện riêng
Cõng em đi dọc Tràng Tiền
Cầu mười hai nhịp, má liền đỏ gay.
Xoay vòng chóng mặt đu quay
Lắm khi ẳm ngửa, điệu say men tình
Rửa chân ở dưới con kinh
Ngắm cây trúc mọc đầu Đình Huyền Châu.
Má kề, ngắm ngiá chưa lâu
Vang ba tiếng sấm, mưa ngâu ban ngày
Ngồi trên tảng đá thật dài
Tắm mình nắng sáng triền ngoài rừng xanh.
Suối nghe róc rách âm thanh
Dắt nàng dọc nước, lại giành hoa lan
Lan rừng như để điểm trang
Đây hoa biết nói là nàng Huyền Trinh.
Ca bài Khúc Hát Chân Tình
Dễ đâu gặp kẻ hiểu mình và thương
Cho đời thêm phấn, thêm hương
Cho ta mơ mộng, tình trường sa chân.
Anh hùng gặp ải mỹ nhân
Nếu không qua đặng, bại thân còn gì?
Đã quen tu dưỡng vậy thì
Kiếm mi bất khuất lễ nghì Nho phong.
Trinh nàng có biết hay không
Năm canh trằn trọc, thiệp hồng đã ghi
Quỳ thưa Cha Mẹ tường tri
Dạy rằng duyên phận con đi một mình.
Sắm thêm xe máy cũng xinh
Áo quần ra dáng nhân tình phong lưu
Trong ngoài sáng sủa chỉn chu
Trầu cau ra bắc, giã từ nam phương.
Ba quỳ chín lạy mười phương
Cúi mong thương xót, xót thương cho cùng
Yêu người quá đỗi điên khùng
Bề trên hất hủi, lạnh lùng đi ra.
Tôi nghèo, chẳng xứng danh gia
Đức tài dẫu có, chẳng qua kẻ hèn
Thôi rồi! Tuồng cũ đã quen
Kim chi ngọc diệp cao thiêng sẵn dành.
Không cầu lợi, cũng cầu danh
Xét câu môn hộ, tôi đành chịu thua
Xung quanh, có kẻ a dua
Mắng tôi học thói gọi là trèo cao.
Trèo cao thì té sẽ đau
Tôi yêu trinh nữ một màu thơ ngây
Cứu em khỏi vũng bùn lầy
Chẳng mong báo đáp ơn nầy làm chi.
Ngàn ngày nào có ít gì
Tình yêu trai gái nói chi sang hèn
Mến câu tâm đạo trui rèn
Yêu vì yêu, sống lâu bền mới yêu.
Cũng đâu bảy bữa cầu Kiều
Chung quy ba tát, khóc nhiều than ôi!
Đưa em trở lại cho rồi
Ở không như ý, thì tôi xin chào.
Cũng cơn gió, cũng hoa đào
Như lần đầu gặp gỡ nhau, phải rồi
Cũng khung cảnh tựa gọi mời
Càng như tiễn biệt xa xôi dặm trường.
Túi thơm học lén ai đương
Cổ trang hoài niệm phim trường là đây
Tặng tôi vài cái trên tay
Treo trong gác bếp, bên ngoài mái hiên.
Dặn rằng duyên kiếp Thần Tiên
Lén xem tướng, biết làm nên cơ đồ
Tương lai còn hãy mơ hồ
Hai bàn tay trắng, nhà thơ được rồi.
Huyền Trinh tay khẽ chạm môi
Chớ đem lời rủi nói chơi chốn nầy
Già Lam Thánh Địa xưa nay
Chùa Am là chốn trường trai tu hành.
Đang mang uất hận thất tình
Nghe thêm tiếng ấy, bực mình càng thêm
Mắt nàng ứa lệ niềm riêng
Dường như biết mọi cơ thiên sau này.
Ý Trời khó cải cho hay
Chịu cam số mạng an bày là khôn
Tu nhân tích đức cho tròn
Thì sau quả ngọt sẽ còn phần ta.
Nếu điều cưỡng ép đàn bà
Hóa ra vô lại, càng là tù nhân
Thế gian đâu thiếu hồng quần
Trai khôn tìm vợ thì gần Chợ Đông.
Trót yêu, mà lại về không
Ngẫm sầu thảm ấy, mấy lòng thương thân
Lại xem bát tự làm quan
Không thì làm tướng dọc ngang san hà.
Thôi thôi! Lời bọn đàn bà
Có câu bói toán ra ma còn gì?
Dẫu cho đúng nữa ích chi
Quan trường đen tối, tôi thì chẳng ưa.
Phật Kinh đã dạy có thừa
Vua mười ông chết sớm là chín ông
Tam cung lục viện như không
Đa dâm hại thận, ghi lòng người ơi.
Làn môi, ánh mắt, nụ cười
Duyên se chỉ thắm cho đời tương tư
Ở đời hay nói giá như
Thư sinh mơ mộng tiểu thư cũng buồn.
Diễn đi cho hết vai tuồng
Trong đời bao kẻ phát cuồng vì yêu
Trồng cây si, chán chê nhiều
Gốc đa, bến nước, cánh diều đồng hoang.
Mắt xanh, môi đỏ, tóc vàng
Tây Âu xứ ấy mình rằng lai căn
Tự do trong sự tu thân
Quý như châu ngọc, ngàn lần chẳng sai.
Tóc em óng mượt đen dài
Khéo sao phong cảnh ghép ngay chuyện tình
Chưa yêu, thì nghĩ cho mình
Yêu rồi đừng khóc cho mình, người ơi!
Tình yêu nào phải trò chơi
Hảo cầu, yểu điệu, là nơi chân tình
Tích xưa Dương Lễ Lưu Bình
Châu Long dệt lụa đáp tình ngợi ca.
Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa
Bã hèm danh lợi xót xa lòng thiềng
Người đi, kẻ ở, chia riêng
Bài ca trong gió non thiên Phượng Hoàng.
Nhà tôi ở huyện Càn Long
Xã là Mỹ Cẩm, ruộng đồng dừa xanh
Nông thôn không khí trong lành
Đâu như thành phố, phổi xanh hiếm người.
Tiếng ồn xe máy nơi nơi
Huyền Trinh chẳng thích sống nơi đông người
Nói rằng anh chớ nên cười
Núi non ở ẩn em thời vui hơn.
Tôi nghe trong dạ mừng rơn
Xưa nay mấy kẻ lui chơn thị thành
Người đời điên đảo sắc thanh
Người tu yên tĩnh, một mình vào ra.
Hai hồn hòa một bài ca
Hoa rừng hái vội vòng qua cổ nàng
Hải đường sương đượm Ngọc Hoàn
Quý Phi đọa lạc, Minh Hoàng lầm mê.
Lộc Sơn khởi loạn còn ghê
Than ôi! Dâm dục mọi bề khổ đau
Tả ra bốn chữ mực tàu
Hạo nhiên chính khí, treo cao trên tường.
Nỗi niềm nghĩ lại mà thương
Thi Tiên Lý Bạch đời Đường còn đâu?
Cuộc đời bãi bể nương dâu
Nội trong hơi thở biết đâu Tử Thần.
Trắng trong ngà ngọc muôn phần
Đẹp thay hạnh nết, càng gần đôi tim
Qua đồi, xuống suối, tìm chim
Đá xanh rêu phủ, hoa sim cài đầu.
Ngắm mây, ngắm nước trên cầu
Cung đình nhã nhạc Vân Lâu đợi chờ
Sanh ra mang máu nhà thơ
Dễ đem đao kiếm, cuộc cờ đổi trao?
Văn không thấp, võ không cao
Thấp cao cũng tại tơ hào tâm cơ
Cơ tâm cơ khí bơ phờ
Xác thân buông thả, ngẩn ngơ linh hồn.
Bóng câu ngắn ngủi dập dồn
Ngày vui hiếm được, tháng buồn lê thê
Huyền Trinh phải trở về quê
Thọ tang Ông Ngoại, quen nề gia phong.
Hiếu trung trinh tiết nơi lòng
Thì câu ân ái bình bồng nổi trôi
Hết đi rồi lại tới ngồi
Ngày đêm ão não, buồn người đi qua.
Châu Đình cũng bận việc nhà
Đã nghèo còn mắc gọi là cái eo
Nạn tai liên tiếp mang đeo
Lại thêm đau bệnh, vắng hoe người nhà.
O
Trong mơ, tôi đã gặp qua
Quan Âm Nam Hải Phật Bà bảo ban
Số này chẳng vợ, chẳng con
Ngày sau ắt một lòng son tu hành.
Thấy mình tự cưỡi rồng xanh
Bay qua biển cả, giật mình tỉnh ngay
Đi Chùa trăm lẻ tám ngày
Học Kinh Nhân quả không sai ba đời.
Từ đây, tâm trí thảnh thơi
Xem tuồng ân ái vui chơi gớm nhờm
Thấy sao nhang đốt thật thơm
Thấy như lột xác, thay hồn Trương Ba.
Cho tay hàng thịt đi xa
Còn đây Đế Thích Trương Ba đánh cờ
Như vừa tỉnh một giấc mơ
Hóa ra ảo ảnh mập mờ khói sương.
Ngỡ thương, nào phải thật thương
Người không thương lại, lòng dường kim châm
Hóa ra giấc mộng trăm năm
Người quên câu hứa, mình nằm bơ vơ.
Ngồi như tảng đá trơ trơ
Khéo câu hờn dỗi vu vơ một mình
Mình đây có thật thương mình
Đau thương đến chết, chữ tình sợ không?
Hóa ra thiên định hoàn không
Trần ai cát bụi long đong đời người
Khóc đi, rồi phải gượng cười
Khóc cho bản ngã, cười người dương gian.
Nửa năm nàng đã xả tang
Để rồi du học, đài trang truy cầu
Để rồi xa cách lẫn nhau
Để rồi vĩnh biệt là câu tuyệt tình.
Trong khi buồn bã một mình
Tôi đem bát tự Huyền Trinh coi giùm
Than ôi! Mắc họa gông cùm
Chỉ trong ba tháng, lùm xùm rối ren.
Đi Chùa cầu nguyện cho em
Chỉ mong họ Vũ ấm êm trong ngoài
Soi gương, trang điểm các đài
Hoa mười giờ nở, ngỡ ai trông mình.
Lầu cao, nhà lớn rộng thinh
Mái hiên lộng gió, đẹp xinh buổi đầu
Nhởn nhơ lạc bước chân sầu
Vào nam, ra bắc, dãi dầu nắng mưa.
Lục bình trong chậu còn thưa
Ngoài sông trôi dạt, sớm trưa tự tình
Thuê căn nhà nhỏ bên Đình
Hướng ra núi lớn, tựa hình kiếm cung.
Truyền kỳ phong thủy năng dung
Tiên cần tích đức, hậu phùng vinh hoa
Mười đời khoa bảng Vũ Gia
Tài cao, đức lớn, ai qua được nào?
Lương duyên trói buộc trần lao
Vẫy vùng là chí anh hào lập thân
Những ai giữ trọn đức nhân
Ngày sau ắt tự phước phần sinh ra.
Nếu như lạc nẻo dâm tà
Thì sa lao lý, nào ra hạng gì
Thương em hiền thục nhu mì
Khiêm nhường, lễ phép, sống vì tha nhân.
Thương em tính khí bất cần
Lạnh lùng, kiêu hãnh, tay chân lẹ làng
Thương em chẳng chuộng điểm trang
Tự nhiên mặt mộc ẩn tàng tú linh.
Thương em coi trọng gia đình
Công Cha, nghĩa Mẹ, quên mình báo ơn
Thương em biết đạo chánh chơn
Quy y Tam Bảo, lòng son tu hành.
Thương em chay lạt, làm lành
Chim trời, cá nước phóng sanh vui cười
Thương em bạc chín vàng mười
Khó đem đổi đặng một người như ai.
Thương em tóc xõa thật dài
Suối trong tiếng hát u hoài bên tai
Thương em mày nguyệt cong dài
Mắt xanh nhìn thẳng, lòng này vô ưu.
Thương em một bụng thi thư
Công dung ngôn hạnh, lòng như trăng rằm
Thương em ít nói, thâm trầm
Văn chương thơ phú vịnh ngâm hàng giờ.
Thương em cũng giỏi chơi cờ
Đánh đâu thắng đó, chữ ngờ để sau
Thương em đẹp đẽ làm sao
Lỡ mang số phạm hoa đào nhân duyên.
Hoang đường một giấc mơ riêng
So hai lối mộng, dữ hiền chưa phân
Nhân tình trông đợi tình nhân
Nửa mê, nửa tỉnh, nửa gần, nửa xa.
Nghe đâu, em đã về nhà
Học hành thi cử cho ra con người
Mai nầy danh phận trong đời
Tiếng thơm ao ước, mặt trời chói chang.
Tình yêu cũng thật tình trường
Hoa Phi, Phùng Đạt, Trịnh Cường ghé thăm
Xem kìa! Tóc điểm hoa răm
Tuổi già mai mối cao thâm hơn người.
Khen xong, đon đả mời ngồi
Rót trà, dâng bánh, xin lời Ông Tơ
Bên kia Bà Nguyệt làm ngơ
Không tiền, ra bộ ngó lơ mắt xà.
Một khi đã nhận được quà
Hầu bao rủng rỉnh thì là vui lên
Phong bì kẹp nách hai bên
Cũng hơn trăm triệu giúp liền se duyên.
Tôi nghe như muốn phát điên
Tình yêu mê muội bạc tiền nào vui?
Trắng da, cao lớn, sang mùi
Nói năng chảnh chọe, mắt đui nhìn đời.
Tung hoành như chốn không người
Hét la, đập phá, cướp lời bề trên
Chẳng yêu, khó sống lâu bền
Chỉ e mang hận lênh đênh sau nầy.
Gian tham một lũ cáo cầy
Dùng đôi mắt trắng mê say nhìn nàng
Em à! Em Vũ Thị Lan
Tôi thì đau đớn, bàng hoàng xiết bao!
Năm nao, hái ngọn trúc đào
Nâng niu em hát bài Tào Khang Ca
Chữ Nôm, chữ Hán Nho Gia
Viết nhanh nhập hóa, vào ra xuất thần.
Bế tinh, dưỡng khí, tồn thần
Thanh tâm, quả dục, thủ chân, luyện hình
Tinh thông y học dưỡng sinh
Đông Y nàng cũng nặng tình chuyên sâu.
Bé con lạc chốn rừng sâu
Lương y Bành Nghĩa đưa mau về nhà
Cho ăn, bắt mạch, kê toa
Thuốc nam sắc uống cứu qua tai nàn.
Ba nhà cự phú làm càn
Ra tuồng trộm ngọc cắp hương mang về
Cho ai khóc lóc tỉ tê
Trong gương phai nhạt tóc thề còn xanh.
Nhạt phai đôi mắt đa tình
Sầu cay rũ rượi, thất thanh kêu gào
Cũng đâu hăm mốt ngày sau
Công an vào cuộc, trả mau người về.
Má hồng thất sắc ê chề
Làn môi mếu máo như hề bỏ cơm
Chẳng màng dáng điệu khuê môn
Đứng đi như kẻ mất hồn mà thôi!
Tôi yêu em cũng lâu rồi
Chưa nên việc lớn, chưa rồi công danh
Chi chi tài sắc lợi danh
Ngày đêm khổ não tranh giành vui đâu?
Cơ sâu thì họa cũng sâu
Người ngu tự chuốc bi sầu vương mang
Thị Lan ơi hỡi Thị Lan
Tâm thần kiên cố trung can đâu rồi.
Lỡ sa chân ngã thì thôi
Tự em đứng dậy cho đời nở hoa
Cho người mà cũng cho ta
Trả vay sòng phẳng oan gia nợ nần.
Cho Cha Mẹ đặng yên thân
Bớt đi phiền muộn tình thân buộc ràng
Cho cao xanh ánh minh quang
Cho câu tuế nguyệt nhẹ nhàng trôi qua.
Đừng buồn, Lan hỡi, ngoan nha
Khóc cho thật lớn tiếng ra một lần
Khóc thêm lần nữa tình chân
Soi mình đáy nước, ngắm trăng, vui đùa.
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua
Thôi! Thôi! Tan vỡ cũng là đền ơn
Chữ trinh em giữ vẹn toàn
Ba phen tự vẫn, lòng son rõ ràng.
Vũ Môn thất đại mỹ nhân
Huyền Trinh tên tự ngàn vàng khó mua
Nàng là con út trong nhà
Cưng chiều hết mực như là trân châu.
Sống trong nhung lụa dễ đâu
Học hành gay gắt, trước sau ngó nhìn
Nhạc ảnh phim truyện truyền hình
Phút giây giải trí một mình cô đơn.
Có khi nhỏng nhẽo đòi cơn
Như em trẻ nít, giận hờn vu vơ
Có khi hai mắt lờ đờ
Như say giấc ngủ, sách hờ trên tay.
Có khi chạy giỡn cả ngày
Vui cho hạnh nết thơ ngây nhi đồng
Trinh à em có biết không
Nhân sinh như mộng, trần hồng tối đen.
Hai ta chẳng lụy kim tiền
Đều tu nhân phẩm cho hiền cho nên
Nhiều khi nửa nhớ nửa quên
Bên nhau anh chỉ gọi quen Mộng Cầm.
Mộng Cầm Mặc Tử tri âm
Say sưa nghiền ngẫm vào tâm một người
Em thì vẹo má rồi cười
Cho tôi đỏ mặt vì người mình yêu!
Giai tình cõi tục cũng nhiều
Quỷ ma đội lốt Thúy Kiều mua vui
Sở Khanh lắm kẻ quen mùi
Á Đông truyền thống rèn trui suy đồi.
Ở đời ăn ở cho tồi
Ngày sau quả báo đến rồi mới hay
Huyền Trinh nuốt lệ sầu cay
Hận mình nhi nữ trâm cài chưa xong.
Ở nhà chay lạt sửa lòng
Cho hay thục nữ cũng đồng trượng phu
Chẳng qua tai kiếp chẳng tu
Hoa Phi, Phùng Đạt ở tù ba năm.
Trịnh Cường có chút cải tâm
Tù treo chín tháng, lại chăm làm lành
Từ đây, Phật tử thuần thành
Ra người quân tử, pháp danh Thiện Hòa.
Hết người rồi đến phiên ta
Có chăng là mệnh đào hoa khôn lường
Thiên kim bốn vị yêu thương
Trần Linh, Đinh Mỹ, Lý Tường, Hướng Lam.
Thảy đều gặp gỡ vô tâm
Cứu người chết đuối khỏi đầm nước dâng
Đều tròn đôi chín mỹ nhân
Cây sào vớ lấy, kéo thân vào bờ.
Cả đêm thức trắng chực chờ
Cầu thang bệnh viện lờ đờ ngủ ngon
Một lòng liều chết thi ơn
Chẳng cầu báo đáp, là chơn anh hùng.
Cơ duyên gặp gỡ lạ lùng
Cầu duyên Miếu Cổ, trên vùng Thoại Sơn
Ba quỳ, chín lạy, van lơn
Đốt nhang, cầu nguyện, chập chờn chiêm bao.
Thần Linh một vị thanh bào
Uy phong lẫm liệt bước vào nhìn tôi
Lát sau, Ngài dạy cho ngồi
Đem trà cùng quả ra mời cùng ăn.
Thoáng xem, đạo mạo dung nhan
Râu rồng tha thướt, đủ năm chòm dài
Bây giờ, ta mới hỏi Ngài
Từ đâu mà đến, chẳng hay việc gì?
Lời rằng: Cũng chẳng có chi
Kiếp xưa Người cũng tương tri bạn đường
Một trăm linh tám năm trường
Nay đà gặp lại, lòng thương vô ngần.
Tại gia đệ tử Phật Môn
Hai ta kết nghĩa, một lòng tu chung
Nam nhi chi chí bách tùng
Trọn đời xa cách thẹn thùng nữ nhi.
Bùi Huynh kiếp ấy hành trì
Đại Thừa một dạ, dứt đi tình đời
Nghiêm trang ít có trong đời
Chẳng may thác yểu tuổi đời ba mươi.
Mười năm đạo đức sáng ngời
Chẳng màng nữ sắc, chẳng rời Quan Âm
Một câu diệt dục trừ dâm
Quán thân bất tịnh, Lôi Âm gần về.
Lâm chung, lỡ nguyện lời thề
Tái sanh Nho Tướng, cứu đời nguy nan
Chẳng sanh về được Liên Bang
Đầu thai chuyển thế An Giang kiếp nầy.
Còn Ta, thọ mạng cũng dài
Bảy mươi tám tuổi chết ngoài đồng hoang
Trên đường hành thiện lang thang
Gặp ngay sơn tặc, giết oan cướp tiền.
Bây giờ, sắp đủ nhân duyên
Nên tôi báo trước, đỡ phiền về sau
Một ngày huynh ở Thiên Tào
Một trăm linh tám năm sau mất rồi.
Giang sơn thay chủ, đổi ngôi
Nam thì tóc ngắn, xe lôi đầy đường
Không còn phong kiến Quân Vương
Để ta giáp trụ biên cương khải hoàn.
Tên huynh kiếp trước Phan An
Tự là Thi Phạm, võ văn tinh tường
Can qua dấy khởi thê lương
Từ Kinh Thành Huế dặm trường vào nam.
Tôi vì phụng chỉ Quan Âm
Từ nơi Nam Hải đến thăm Châu Đình
Khi xưa cứu mạng Huyền Trinh
Kiếp nay tao ngộ, duyên tình sắp tan.
Ghi câu họa thủy hồng nhan
Chỉ cần thanh tịnh, quy hoàn khó chi
Biết rằng lập chí tu mi
Mày râu trời đất vậy thì dọc ngang.
Giang san còn đấy giang san
Mà tình yêu đó dở dang cớ gì?
A Di Đà Phật từ bi
Nghe đây huynh hỡi, tường tri vui vầy.
Phải đâu chỉ một kiếp nầy
Trường ca muôn thưở ai đây ngâm hoài
Ngâm câu tuế nguyệt dông dài
Cho hoa sen nở bên ngoài Thiền Môn.
Cho đời sa đọa dâm bôn
Ngọc không tỳ vết vùi chôn phân bùn
Cho phường nhi nữ thẹn thùng
Bẻ hoa, cướp nhụy, vô cùng nhiễm ô.
Mặt trời chân lý cạn khô
Tóc xanh điểm bạc, nhấp nhô ái hà
Đầu thai, chết mất, sanh ra
Giấc mơ cứu độ những là sanh linh.
Kiếp nào cũng vướng đa tình
Mà đều giữ vẹn hiếu trinh trọn đời
Tự mình gánh lấy mệnh trời
Đế Vương âu cũng dành lời ngợi khen.
Bao lần thay họ, đổi tên
Khi nam, khi nữ, khi hèn, khi sang
Khi Hoàng Đế, lúc văn quan
Lại khi võ tướng chấn an sơn hà.
Khi thái giám, khi cung nga
Trải bao thân phận vào ra luân hồi
Niệm bi chan chứa hỡi ôi
Hai ta một thể, chia đôi linh hồn.
Chiết linh tánh, học tài khôn
Ban sơ một niệm khởi, bồn chồn thay
Chúng sanh vọng tưởng gái trai
Sanh con, đẻ cháu xưa nay cũng nhiều.
Hôn nhân, tình dục, tình yêu
Là tuồng hư ảo, khổ nhiều hơn vui
Từng nghe mắt ngửi được mùi
Mũi thì nhìn thấy buồn vui cõi phàm.
Kiếp này huynh thọ thân nam
Chớ buông lung đấy, quý tàm thì nên
Thế gian chẳng có tự nhiên
Ma xui quỷ khiến, Phật Tiên độ trì.
Nói xong, thong thả ra đi
Phong thư để lại, lạ kỳ xiết bao
Không thật, cũng chẳng chiêm bao
Nửa mê, nửa tỉnh như vào Động Tiên.
Tích xưa Từ Thức Du Tiên
Lòng tôi chiêm nghiệm, dữ hiền tự phân
Cho ai thoát tục du trần
Dứt cơn mộng mị giai nhân bên rèm.
Tôi thì vẫn dạ thương em
Câu thề trên đá, đường kim áo sờn
Chia tay như đứt dây đờn
Đớn đau hồn phách còn hơn xác phàm.
Trong mơ, tự nhủ không làm
Vía rằng hoang phế, lòng tham sụt trồi
Phong thư vội mở ra coi
Chuyện trong tiền kiếp, bồi hồi An Giang.
Đi tìm một giấc mơ hoang
Nguyệt soi cung quế, thênh thang lối về
Từ đây, hai chữ Bồ Đề
Khai tâm mở trí, mọi bề rảnh rang.
Nhọc công đãi cát tìm vàng
Đến khi ngã quỵ, dã tràng biển đông
Huyền Trinh nếu phải lấy chồng
Châu Đình có xứng đèo bồng trăm năm.
Nếu như số định trăng rằm
Cắt sao cho khuyết, mà tầm phù dung?
Sự đời nhiều nét lạ lùng
Non cao gió lộng, bách tùng tri âm.
OOO
An Giang linh địa huyền thâm
Núi xanh chim ngụ, mây nằm ngang lưng
Trời Trăng canh tý sáng trưng
Sao Mai điểm nhật, người dừng chân sen.
Nam nhi chân đất đi phèn
Chiến tranh máu nhuộm, trời ghen anh hào
Mẹ Cha chết giữa rừng đao
Hiếu nhi bất tỉnh, gửi vào trong nam.
Nước tan, nhà mất, chẳng cam
Võ văn mài dũa, chí tham báo thù
Thề rằng chẳng quá ba thu
Tự đi chém giặc, rồi tu trọn đời.
Vào đây chắc cũng ý Trời
Nhân duyên Phật Pháp độ người trung trinh
Đi Chùa, lễ Phật, tụng Kinh
Dứt lòng chém giết sinh linh hữu tình.
Vào hang, ở ẩn một mình
Tu hành tinh tấn, cầu sinh Liên Trì
Gặp Ta thất thế ưu bi
Tán gia bại sản, vậy thì cứu ngay.
Ba đời nhân quả không sai
Kể gương thiện ác xưa nay Thánh Phàm
Giúp Ta xả bỏ niệm tham
Kết làm liên hữu, đều ham tu hành.
Huynh thì trí tuệ, thông minh
Ngũ quan đoan chính, phụng hình, kiếm mi
Sống đời đạo đức lẫm nhi
Thà rằng chết đói, chưa quỳ nhà quan.
Còn Ta, trước cũng làm quan
Ghét đường đút lót, tà gian chuộc lòng
Chưa từng chung chạm má hồng
Cũng thân đồng tử, một lòng thanh cao.
Than ôi! Một giấc chiêm bao
Bể dâu cuộc thế, hoa đào trong mưa
Một hôm đang lúc giữa trưa
Chúng ta xuống núi mà mua nhang dầu.
Tiện đường quyên góp xây cầu
Sửa Chùa dột nát, đã lâu không người
Hoa sen cúng Phật mỉm cười
Niềm vui tràn ngập, đất trời quang minh.
Nào hay biến cố vây mình
Một phường dâm tặc trộm rình gái ngoan
Cướp đi tiền bạc, tư trang
Bắt làm áp trại phu nhân giữa đường.
Giết đi ba mạng dân thường
Ta thì tiêu chảy, chẳng đương nổi rồi
Còn huynh gan dạ hơn người
Phế đi hết võ công mười tên gian.
Chín tên thành thật quy hàng
Trở thành người tốt, đàng hoàng làm ăn
Một tên dạ sói lòng lang
Chạy vào bụi rậm, đường hang trở về.
Dân làng chúc tụng mọi bề
Một trang quốc sắc chỉnh tề lạy huynh
Thưa rằng, ngân lượng bên mình
Tặng người quân tử xả mình giải nguy.
Cũng dòng ngọc diệp kim chi
Vừa tròn mười tám, chồng thì chẳng mong
Đã gieo ân đức họ Hoàng
Lê Hoa tên gọi, xin chàng nhớ cho.
Đôi bên lưu luyến một giờ
Lòng son nào tưởng Tiểu Thơ làm gì
Chẳng qua mang niệm từ bi
Cứu người nguy cấp, A Di bằng lòng.
Xin tiền thục nữ đã xong
Xây Chùa Thiện Giác, cầu vồng nối mây
Việc đời thay đổi nào hay
Sau huynh bị hại bởi tay Trịnh Cường.
Sơn hào đổi lấy chao tương
Nửa năm chay lạt, là đường tri ân
Thường thường gặp gỡ càng thân
Càng xao xuyến dạ, càng gần tình yêu.
Trong lòng đôi lứa xiêu xiêu
Mắt theo mây trắng, tay nhiều nâng khăn
Nhẹ nhàng, uyển chuyển, lâng lâng
Môi sen hé nụ cười gần hồn nhiên.
Tương Tư Khúc, vướng nhân duyên
Đành cho vọng tưởng đảo điên câu hồn
Trăm ngày thơ thẩn hoàng hôn
Ta thì chọc ghẹo, ôn tồn bảo khuyên.
Người như ngọc, dáng Thần Tiên
Phải chăng hạ giới, cho phiền lòng ai?
Bạn sen tu tập lâu ngày
Nói điều ngay thẳng, chỉ bày pháp tu.
Sanh già bệnh chết gây thù
Giết trộm dâm dối rượu, tù ngục sa
Người ngu ghẹo nguyệt trêu hoa
Kẻ khôn niệm Phật dần qua kiếp đời.
Khi vui, ngửa mặt lên trời
Ăn xin trước cửa, buông lời khinh khi
Chổi chà đánh đập đuổi đi
Chẳng lòng bố thí cho đi chút gì!
Ăn chơi sa đọa vô tri
Thanh lâu kỹ nữ về đi đêm ngày
Đa dâm hại thận không sai
Sống thời ô uế, chết đày U Minh.
Tán gia bại sản, người khinh
Lúc buồn đâu ả giai tình đến bên?
Lang thang khắp chốn mình ên
Cho mình hối tiếc đồng tiền ngày xưa.
Sắc là mầm họa, phải chưa
Một câu ví dụ nghe qua vừa lòng
Thôi thôi! Chung cục cùm gông
Ăn mày xích sắt, ông Vua lồng vàng.
OOO
Em về em có nhớ ta
Ta mong, ta đợi, ta ra, ta vào
Song thưa ôm khối chiêm bao
Gió đùa hoa cúc, ngàn sau hững hờ.
Tình yêu thanh khiết trong mơ
Nghe đây em hỡi vần thơ tuyệt tình
Nghe đi cho tỏ lòng mình
Nghe đi để thấu chữ tình, chữ yêu.
Tình là chẳng ít, chẳng nhiều
Yêu là ngóng đợi sớm chiều dáng em
Tình là ăn uống bên thềm
Yêu là gót ngọc ấm êm một mình.
Tình là một dạ quang minh
Yêu thì chính đại, chẳng khinh chẳng nhờn
Tình là thi thoảng dỗi hờn
Yêu là bốn mắt xoe tròn nhìn nhau.
Tình là thơ phú dồi trao
Yêu là lễ nghĩa trước sau một lòng
Tình là duyên nợ trần hồng
Yêu là bản ngã, tuyệt không nghi ngờ.
Tình là hiếu thuận tôn thờ
Yêu là giác ngộ giấc mơ Diêm Phù
Tình là sao sáng huyền khu
Yêu là cốt khí phát từ lưng ra.
Tình là vô thượng liên hoa
Yêu là đau khổ cái ta thấp hèn
Tình là chẳng lạ, chẳng quen
Yêu là nước mắt Thần Tiên chờ người.
Tình là nhắn gửi nụ cười
Yêu là san sẻ mọi lời thật chân
Tình là mỹ nhẫn thiện chân
Yêu là nối chí Thánh Nhân làm lành.
Tình là dốc dạ tu hành
Yêu là buông bỏ sắc thanh buộc ràng
Tình là thanh tịnh nghiêm trang
Yêu là đạo đức hiên ngang làm người.
Tình là gió thổi muôn nơi
Yêu là mây trắng chân trời non sông
Tình là tin tưởng một lòng
Yêu là chung thủy vợ chồng trăm năm.
Tình là duyên nợ sắc cầm
Yêu là hòa hợp nguồn tâm cảm đồng.
Tình là tha thứ bao dung
Yêu là giai thoại mông lung truyền kỳ.
Tình yêu trong sáng lưu ly
Huyền Trinh nhớ rõ đời thì bể dâu
Châu Đình nào giận gì đâu
Thơ văn là vốn chuốc trau lòng mình.
Yêu qua bản ngã của mình
Phu Nhân Mạt Lợi, Phật Kinh dạy rồi
Bây giờ chim đã có đôi
Cho chim liền cánh là tôi an lòng.
Chánh nhân quân tử bách tòng
Sá chi vinh nhục, phải không hỡi người?
Biết bao sự thể trong đời
Ta là cát bụi đất trời mà thôi.
Sen xanh thanh tịnh mình ngồi
Tu Nho Lão Phật mà coi tuồng đời
Châu hoàn Hợp Phố ai ơi
Hiếu trung giữ vẹn, miệng đời thơm tho.
Thất tình đều có nhân do
Trả vay là chữ không ngờ cho ai
Ngũ quan thanh tú mặt mày
Giai tình áo đỏ vẽ mày trước gương.
Chẳng qua tô phấn điểm hương
Mà ra đẹp đẽ, mà thương cho đành
Đầu lâu xương trắng đành rành
Quán thân bất tịnh, tu hành là đây.
Châu Đình như tỉnh cơn say
Nam Kha một giấc đã dài sáu năm
Thơ lòng kết cục thâm trầm
Hoa Bồ Đề nở, Quan Âm hiện tiền.
Phục điều tiết tháo tự nhiên
Cho ai thanh thản trần miền ra đi
Cho ai dứt mọi sầu bi
Cho ai thoát tục dung nghi siêu phàm.
Cho ai tận khổ lai cam
Quế hoa thơm ngát Quảng Hàn Nguyệt Cung
Hằng Nga Tiên Tử vui cùng
Ngâm lên một khúc Trung Dung Thánh Hiền.
Có người chẳng mãn nhân duyên
Xuống tay kết liễu người hiền từng yêu
Giết người là tội nặng nhiều
Tử hình đền mạng, tình yêu có còn?
Tình yêu chẳng mất chẳng còn
Huyền Trinh hạnh phúc thì còn mà thôi
Chồng cô, ai cũng vậy thôi
Tình yêu không chiếm hữu ngôi vị đầu.
Hi sinh tất cả, vô cầu
Tình yêu chân chính, một mầu thiên thanh
Giết người làm bẩn tay mình
Giết người thì bị tử hình phải không?
Sống đời đạo đức cho xong
Ngày sao gẫm lại, Hóa Công đền bù
Mấy ai thích cảnh lao tù
Khuyên đời chỉ một chữ tu, chữ hành.
Tu là bỏ ác, làm lành
Giữ tâm thanh tịnh, phước lành sanh ra
Tình yêu quả thật như hoa
Thiên hương ao ước, đàn bà điểm trang.
Muốn tìm hạnh phúc hoàn toàn
Xin thưa trần khách: "Lòng son nhi đồng"
Trẻ con vô dục, trắng trong
Hồn nhiên, chính khí đại đồng mênh mông.
Tâm hồn thật đẹp phải không
Có đâu chấp trước nữ cùng là nam
Lưu đời hai chữ trừ dâm
Tình yêu mãi mãi âm thầm trường ca.
OOO
Trà Vinh, 23 --->.. /07/2022 dl.
(Đang viết)
Chỉnh sửa cuối: