Bạn được Khuynh Khuynh meomeo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
3192 12
Kiếm tiền
Dangthimai2901 đã kiếm được 31920 đ
Tình yêu sát thủ

Tác giả: Đặng Thị Mai

Thể loại: Tiểu thuyết

I08WuT7.jpg

Giới thiệu: Câu chuyện kể về cậu bé Từ Y Hạo có cuộc sống nghèo khổ, bố mẹ cậu bị những tên nhà giàu sát hại. Ôm mối hận, Từ Y Hạo trở thành sát thủ của tổ chức FTP và đã đổi tên thành Khuynh Hồng. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, cậu đã được một cô gái tên Dương Mộng là một tay đua xe cứu cậu thoát chết. Đến khi cậu nhận ra mình có tình cảm với cô ấy thì lại phá hiện cô ấy chính là con gái của kẻ thù
 
Chỉnh sửa cuối:
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 1: Cuộc sống dần thay đổi

Lâm Vĩ-một ngôi làng nhỏ giữa thành phố Du Liêng. Những người dân ở đây có cuộc sống nghèo khó nhưng luôn tràn ngập tiếng cười vui tươi. Tại đây một gia đình 3 người cậu con trai tên Từ Y Hạo năm nay 9 tuổi được theo học tại một trường giữa thành phố Du Liêng. Bởi thế chỉ tính riêng tiền học phí của cậu cũng khiến gia đình phải chật vật. Nhưng bố mẹ cậu không muốn con trai phải sống nghèo khổ nên không bao giờ phải để cậu từ bỏ việc học hành. Dẫu vậy ở trường cậu luôn bị bạn bè bắt nạt bởi gia cảnh nghèo khó. Những đứa nhà giàu kia xem cậu như chân sai vặt: Từ Y Hạo.. Từ Y Hạo..

Chưa dừng lại ở đó hàng ngày cậu luôn phải chịu những trận đòn đau từ bạn bè nhưng thầy cô lại chẳng thèm quan tâm. Tất cả những điều đó luôn làm cậu ám ảnh. Đêm đêm cậu không dám ngủ vì khi ngủ là những ác mộng lại ập đến. Gia đình cậu thấy vậy chỉ biết lo lắng trong sự tuổi thân bởi họ chẳng có gì trong tay từ tiền cho đến quyền thế.

Vậy nhưng Lâm Y Hạo ở trường đã quen một cô bé 7 tuổi tên Dương Mộng con gái của chủ đầu tư giàu nhất nhì thành phố tên Dương Lâm Hoàng. Có lẽ đây là niềm vui và lưu luyến duy nhất khi ở trường. Cô bé Dương Mộng luôn an ủi khi cậu bị bắt nạt và mạnh mẽ bảo vệ cậu trước đám con nhà giàu kia

Cuộc sống cứ trôi qua như thế cho đến một ngày một đám người tìm đến gia đình cậu ra sức đập phá. Thấy thế bố mẹ Từ Y Hạo đã hạ mình quỳ xuống van xin nhưng chỉ nhận được một lời nói lạnh lùng: "Vậy các người cũng nên biết điều chút chứ"

Thì ra vì nuôi cậu học hành mà bố mẹ cậu đã phải vay một khoản tiền vô cùng lớn. Và rồi bố mẹ cậu phải khất thêm 1 tuần nữa để trả hết số nợ cho họ thì họ mới chịu đi, khi ra về còn không quên lại mỉa mai cậu bé Từ Y Hạo: "Cậu nhóc à, thấy chưa bố mẹ cậu đang phải quỳ dưới chân tôi mà van xin đó thế mà cậu cũng đòi được đi học lại còn học ở ngôi trường lớn nhất thành phố nữa" nói rồi tên đó cười khểnh huênh hoang bước đi: "Ông bà Từ à hẹn tuần sau chúng ta gặp lại nhé"

Nhìn thấy bố mẹ đang khóc trong tuyệt vọng, Từ Y Hạo quyết định từ giờ cậu sẽ không đi học nữa, mặc cho bố mẹ có khuyên ngăn.

Mấy ngày sau đó không thấy Từ Y Hạo đến trường, coi bé nhỏ Dương Mộng cảm thấy hơi buồn. Về đến nhà cô than với bố cô và ông ta Dương Lâm Hoàng ngoài mặt thì nói với cô là sẽ tìm hiểu nhưng sâu bên trong ông ta đang có một suy nghĩ khác.

Quay lại với Từ Y Hạo, từ sau khi nghỉ học cậu luôn phải làm việc dù mới chỉ 9 tuổi nhưng cậu không hề than vãn một lời. Một tuần trôi qua, đêm đó tên đại ca xã hội đen hôm trước lại đem người đến để đòi nợ. Hết cách bố Từ Y Hạo đưa ra một số tiền trả trước nhưng đó chỉ mới là một phần trong khoản nợ. Tên xã hội đen cười nhếch mép: "Gì? Ông không nhớ ông nợ bao tiền sao, từng này thôi ư? Bố Từ Y Hạo xin:" cậu.. cậu cầm trước.. chỗ này đi tôi sẽ cố gắng kiếm.. kiếm thêm để trả.. mà ". Nhưng tên đó không chịu mà tiếp tục cho đàn em đập phá.

Rồi cánh cửa mở ra, một người đàn ông bước vào. Phải đó là Dương Lâm Hoàng, ông ta rút trong người một cục tiền lớn đưa cho bọn họ:" từng này chắc đủ rồi chứ "tên đó vội vàng đáp lại:" Đủ.. đủ rồi ", cầm tiền nở một nụ cười tỏa vẻ đồng ý rồi nhanh chóng đưa đàn em đi.

Gia đình Từ Y Hạo đang ngơ ngác không biết người trước mặt là ai mà sao lại giúp gia đình họ. Thì Dương Lâm Hoàng giới thiệu bản thân trước, bố Từ Y Hạo nói sẽ cố gắng trả tiền cho ông nhưng ông từ chối mà chỉ đưa ra một điều kiện đó là kí vào bản giấy trước mặt. Bố Từ Y Hạo do dự và hỏi:" đó.. đó là gì vậy? Dương Lâm Hoàng chỉ bảo đó là bản hợp đồng lao động và giải thích về bản hợp đồng đó. Bố Từ Y Hạo định dở ra đọc thì giọng nói vang lên: "Ông không tin tôi sao" nghĩ đến khi nảy ông ta đã cứu gia đình ông nên chỉ lắc đầu và nhanh chóng kí tên mà không biết sẽ có chuyện kinh khủng sắp xảy ra với gia đình ông. Dương Lâm Hoàng cầm bản hợp đồng đứng dậy ra về nở nụ cười bí hiểm.

Tạm thời lúc này về khoản nợ xem như đã xong nhưng đến một ngày. Một đám người khác lại xông thẳng vào nhà ông và đuổi gia đình đi. Bố mẹ Từ Y Hạo ngạc nhiên: "Các người đang làm gì vậy? Đây.. đây là nhà chúng tôi mà? Ai cho phép các người tự ý xông vào". Nói rồi tên kia đáp: "Gì? Nhà gì?" và đưa bản kí kết ra cho họ xem.

Bố Từ Y Hạo ngạc nhiên vì đây là bản hợp đồng mà mình kí khi trước. Lúc nảy ông mới biết đã bị lừa. Ông nói trong điệu cười tuyệt vọng: "Phải trên đời này làm gì có chuyện bữa bơm miễn phí chứ" nói rồi ông chạy chẳng ra khỏi nhà cầm trên tay thông tin địa chỉ của Dương Lâm Hoàng.
 
Last edited by a moderator:
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 2: Bước sang trang mới

Bố Từ Y Hạo đi mãi cho đến trước một căn nhà lớn lộng lẫy. Ông muốn xông thẳng vào nhà nhưng những tên vệ sĩ ngăn ông lại, chợt cô bé Dương Mộng đến và đã nhận ngay ra là bố của Từ Y Hạo vì ông đã đón cậu đi học nhiều lần.

Cô bé tươi cười: "Bác à, anh Y Hạo đâu ạ? , sao mấy nay anh ấy không đi học?" Vẫn chưa để ông kịp ngạc nhiên thì bảo mẫu theo sau cô bé đã nhanh chóng dắt Dương mộng vào nhà. Thấy thế ông liền vội gọi cô bé, cô bé tươi cười hớn hở: "Bác à sao vậy ạ?"

- Cháu.. cháu muốn hỏi thăm con trai bác à? Vậy vào nhà đi bác nói cháu nghe. - bố Từ Y Hạo nói

Dương Mộng hớn hỡ dẫn ông vào trong nhà, những tên vệ sĩ kia chỉ đành bất lực nhìn theo. Vào trong nhà, nhìn xung quanh mà chợt ông cười với điệu khinh bỉ và thầm nghĩ: "Bọn chúng giàu vì làm những chuyện như này ư"

Nhưng mới chỉ có một lúc, bóng dáng đó đã mở cửa vào nhà-Dương Lâm Hoàng. Ông ta nhanh chóng kéo đứa con gái lại và đuổi ông đi. Nhưng bố của Từ Y Hạo không kìm được bình tĩnh mà túm cổ áo Dương Lâm Hoàng hét lớn: "Chúng mày còn nhân tính không hả? Sao có thể làm ra những chuyện cướp bóc trắng trợn như vậy? Hai người giằng co cho đến khi nghe tiếng khóc của cô bé bên cạnh mới thôi.

Tức giận Dương Lâm Hoàng ỷ quyền kêu vệ sĩ kéo ông ra. Nhưng điều làm Dương Lâm Hoàng ngạc nhiên lại là nụ cười bí hiểm của bố Từ Y Hạo.

Thế rồi trên đường đi về nhà, một chiếc xe cứ theo sát bố Từ Y Hạo. Thì ra khi nảy ở nhà Dương Lâm Hoàng, ông đã đọc được bản kế hoạch thu mua trái hợp pháp làng Lâm Vĩ.

Nhận ra những người trong xe kia không có ý tốt nên ông đã nhanh chóng lẫn trốn, trải qua một cuộc rượt đuổi cứ nghĩ là ông đã thoát nhưng không. Trên đoạn đường vắng, một chiếc xe lao nhanh đến đâm chết ông ngay tại chỗ rồi nhanh chóng rời đi, phải đó chính là xe của Dương Lâm Hoàng

Về phía Từ Y Hạo và mẹ đã được tên kia cho ở tạm mấy hôm để tìm nơi ở mới. Nhưng cho đến mãi tối không thấy bố Từ Y Hạo về, 2 mẹ con vô cùng lo lắng. Và ngay trong khoảnh khắc đó chợt căn nhà xuất hiện một đám cháy và dần lan ra cả căn nhà. Hốt hoảng bà Từ đã đi tìm nước khắp nơi để dập lửa nhưng cũng vô ích. Rồi một thanh lửa trên trần nhà rơi xuống, vì đỡ cho con trai mà bà đã mất mạng. Cậu bé Từ Y Hạo đáng thương giờ đây đã không còn ai nữa rồi.

Từ Y Hạo khóc lớn gọi mẹ rồi một đôi tay lớn đưa ra cứu cậu ấy ra khỏi đám lửa. Đó là những người trong làng Lâm Vĩ. Từ Y Hạo tuyệt vọng khi phải dương mắt nhìn mẹ mình chết trong đống lửa kia. Nhưng rồi lóe lên trong đầu cậu hình ảnh của một người nữa là bố cậu bé. Cậu chạy thẳng đi tìm vừa gọi vừa khóc lớn" bố.. bố.. bố đâu rồi, bố "cậu cứ gọi trong tuyệt vọng cho đến khi ngất đi

Lúc tỉnh dậy cậu thấy mình đang ở một nơi xa lạ mà mình không hề biết. Chợt một người đàn ông lại sát gần cậu:" Tỉnh rồi à? "

Từ Y Hạo ngạc nhiên nhưng điều đầu tiên cậu hỏi lại là:" bố, mẹ tôi đâu? "

- Chết cả rồi? -người đần ông đáp

Từ Y Hạo dần nhớ lại đám cháy hôm qua mà bật khóc nức nở. Rồi cậu lại hỏi tiếp đến bố:" Bố.. bố tôi hôm qua không về nhà mà "

Người đàn ông đáp:" Nhưng ông ta đã chết trước đó, một chiếc xe đâm thẳng ". Nói đến đây, Từ Y Hạo như mất hồn, cậu tuyệt vọng và tự trách:" Tất cả là tại mình, bố mẹ vì mình mới thành ra như vậy, đáng lẽ lúc đầu mình không nên đi học ở đó chứ, không nên.. "

Người đàn ông chỉ lạnh lùng đáp lại một câu:" điều nên làm bây giờ không phải ở đây khóc hay tự trách, hãy nghĩ đến người đã hại cả nhà cậu "

Bóng dáng Dương Lâm Hoàng chợt hiện lên trong đầu của Từ Y Hạo kèm theo đó là ánh mắt tức giận và hận thù. Người đàn ông lại nói tiếp:" phải, giữ ánh mắt đấy để đi báo thù cho gia đình cậu đi "

Nhìn người đàn ông cậu bé như hiểu ra điều gì đó từ ông và từ đây cậu quyết định sẽ phải trả mối thù này bằng được.

Từ Y Hạo sau đó được dẫn đến một nơi vô cùng bí ẩn. Xung quanh cậu cũng là những cậu bé chạc tuổi đang được huấn luyện. Bất giác cậu hỏi:" Đây.. đây là đâu? "

Một tiếng nói vọng lên khắp căn phòng:" Chào mừng đến với tổ chức FTP. Từ ngày hôm nay cậu chính thức trở thành người của nơi này và sẽ được huấn luyện trở nhành một sát thủ thực thụ, nhưng điều đầu tiên là hãy bỏ những câu hỏi tại sao trong đầu ra. Việc làm của cậu cũng như những người ở đây là nghe lệnh và làm theo, nếu cố ý phản kháng, cậu sẽ phải bị phạt với hình thức nặng"

Từ Y Hạo không hề biết có lẽ từ giây phút này cuộc đời cậu sẽ dần bước sang trang mới, cuộc sống không còn là của chính cậu
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 3: Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Giờ đây không còn là Từ Y Hạo nữa, cậu bé 9 tuổi này đã trở thành Khuynh Hồng mật danh của một sát thủ

Sau 14 năm tập luyện ở FTP giờ đây cậu đã hoàn toàn thay đổi trở thành một con người máu lạnh hơn. Khuynh Hồng bây giờ khác xa Từ Y Hạo dễ bị bắt nạt khi trước.

Không thể nào đếm hết được số người mà Khuynh Hồng từng giết.

Phải kể đến lần đầu tiên tay cậu dính máu là vào đúng sinh nhật năm 18 tuổi. Lúc đó trong khi cậu đang ngồi một góc nhớ đến nhưng lần được ăn sinh nhật cùng gia đình, bất giác cậu cười trong niềm vui của quá khứ. Nhưng rồi chuông báo động vang lên lại là nhiệm vụ mới giao cho cậu.

Nhiệm vụ lần này khác những lần trước đó là cậu phải chính tay giết chết một gia đình 3 người. Đó cũng xem như là lần huấn luyện tiếp theo của cậu.

Nhưng điều làm cậu không ngờ đến là cảnh tượng trước mắt khiến cậu nhớ đến chính mình của ngày trước. Tiếng cười vui trong gia đình đó cùng những lời hát chúc mừng đứa con gái 7 tuổi khiến giọt lệ trên mắt cậu rơi xuống.

Cậu không nỡ ra tay nhưng từ trong tai nghe của cậu phát ra khẩu lệnh: "Giết"

Khuynh Hồng bàng hoàng cầm con dao trong tay đi thẳng vào trong căn nhà. Nhìn thấy cậu cả gia đình hoảng loạn, có bé gái khóc lớn khiến nội tâm Khuynh Hồng có chút bối rối nhưng rồi: "Xoẹt" máu bắt lên người cậu, ông bố từ từ ngã xuống. Vợ ông ta thấy vậy liền chạy vào khóc van xin nhưng chuyện này cậu cũng không thể quyết và rồi một nhát dao đâm thẳng vào tim bà vợ khiến bà chết tại chỗ

Còn đứa con gái thấy vậy phát bệnh đau tim mà chết.

Giây phút đó cậu ngồi bệt xuống sàn nhìn những xác chết và con dao dính đầy máu trên tay khóc trong nghẹn ngào. Cậu nhớ lại hình ảnh của bố mẹ mình mà ngất đi lúc nào không biết

Khi tỉnh dậy cậu thấy mình ở trong khu căn cứ. Một lần nữa lại có lệnh triệu tập, ám ảnh còn chưa nguôi thì cậu phải nhận thêm một nhiệm vụ nữa.

Cuộc sống trong vũng máu bắt đầu khi đó. Thời gian thấm thoát trôi đi đã 5 năm nữa cậu đã trở thành một sát thủ thực thụ.

Nhiệm vụ lần này của cậu khó khăn hơn những lần trước là ám sát ông trùm của tổ chức xã hội đen.

Từng bước lên kế hoạch, Khuynh Hồng trà trộn vào đám đàn em của tên cầm đầu Bách Hồng.

Trong khi điểm danh Bách Hồng dừng lại ở cậu cảm thấy như cậu mới lần đầu ở đây. Nhưng Khuynh Hồng lại trả lời: "Anh nói gì vậy, em đã theo anh 2 năm rồi"

Bách Hồng vẫn cảm thấy nghi ngờ và hỏi cậu thêm một số câu hỏi nữa nhưng chẳng ai ngờ đến cậu lại liu loát trả lời đúng từng chữ

Thì ra trước khi hành động Khuynh Hồng đã tìm hiểu kĩ về nhóm xã hội đen này.

Tuy là vậy nhưng tên Bách Hồng vẫn hơi phần nghi ngờ cậu và đã âm thầm cho người theo dõi nhưng cũng chẳng phát hiện được gì đáng nghi từ cậu.

Lúc này Bách Hồng mới tin cậu là người cũ và cũng giảm bớt sự cảnh giác từ cậu

Nhanh chóng Khuynh Hồng đã trở thành cánh tay trái đắc lực của ông trùm xã hội đen này nhưng thay vào đó cậu tự nhìn chính bản thân như một tên du côn cướp bóc trắng trợn. Khuynh Hồng cảm giác mình đang ngày một biến thành người giống kẻ thù của mình trước kia-Dương Lâm Hoàng.

Chính vì thế cậu đã đẩy nhanh tiến độ kế hoạch để sớm giết tên trùm Bách Hồng kia. Nhưng không ngờ đến chính việc này đã gây thêm rắc rối cho cậu.

Trong một đêm, sau khi hoàn thành vụ chiếm đoạt đất của tên Trùm, cậu nhân lúc cả bọn uống say mềm rồi từ từ lẻn vào phòng của Bách Hồng, rút con dao trong tay định đâm vào người ông ta thì trong đêm tối một cánh tay túm lấy cậu và tiếng súng nổ lên.

Thì ra cậu đã để lộ sơ hở và Bách Hồng đã nhìn ra. Ngay lập tức tiếng súng của những tên đàn em cứ lia lịa. Cậu đã nhanh chóng núp sau bức tường, từ từ rút khẩu súng trong người ra bắn liên tiếp vào những tên đàn em. Nhưng Bách Hồng đứng phía sau đã dí súng vào đầu cậu lúc nào không hay: "Tổ chức FTP sao? Tôi đã nhìn ra cậu từ lâu rồi?" ông ta nói trong vẻ mỉa mai rồi bảo Khuynh Hồng bỏ súng xuống.

Vì muốn bảo toàn tính mạng nên Khuynh Hồng chỉ đành làm theo nhưng ngay khi cậu bỏ súng xuống, chớp thời cơ Khuynh Hồng vật tên Bách Hồng xuống cướp khẩu súng trên tay ông ta đe dọa. Hớt hải, Bách Hồng chỉ đành sai đàn em hạ vũ khí, nhân cơ hội Khuynh Hhành bỏ chạy nhưng thật không may chân trái của cậu đã bị thương bởi phát súng liên tiếp của Bách Hồng

Bách Hồng ngay lập tức cho người đuổi theo nhưng giữa đường đi Khuynh Hồng được một cô gái lôi lên xe. Trong suốt đường đi, bằng tài nghệ lái xe của mình mà cô gái đó đã cắt đuôi được những tên đó.

Cô ấy là Dương Mộng năm nay 21 tuổi đang trên đường về thì gặp Khuynh Hồng đang bị thương và theo sau là những tên dường như muốn giết cậu.

Dương Mộng nhìn Khuynh Hồng như đã từng gặp ở đâu nên có chút lo chuyện bao đồng đã giúp cậu.
 
Last edited by a moderator:
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 4: Dẫn sói về nhà

Sau khi cắt đuôi được đám xã hội đen kia, nhìn thấy sắc mặt của Khuynh Hồng có vẻ nhợt nhạt, đổ nhiều mồ hôi và chân anh ta còn chảy rất nhiều máu. Cô nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện. Nhưng khi đến trước cửa bệnh viện, Dương Mộng định dìu Khuynh Hồng vào trong nhưng khi vừa mở mắt, thấy trước mắt là bệnh viện anh ta quát cô: "Cô đang làm gì vậy? Sao lại đưa tôi đến đây? Mau.. mau quay xe đưa tôi về".

Thấy Khuynh Hồng tức giận với cô, cô cảm thấy như lòng tốt của cô đặt nhầm chỗ, cô nói với vẻ tức giận: "Anh bị điên hả? Chân anh đang thế kia rồi anh còn định đi đâu nữa? Xem như tôi cứu anh vô ích, được vậy tôi đưa anh đi để cho anh nhiễm trùng chết.. hừm"

Nói rồi cô đưa anh về nhà nhưng cũng không quên mua thuốc và đồ băng bó vết thương cho anh.

Dương Mộng dìu anh vào nhà, Khuynh Hồng khi đó tuy đã thấm mệt nhưng vẫn cố sức rút con dao trong người ra, gắng gượng chịu đau rạch vết thương ra. Máu cứ thế chảy nhiều hơn. Dương Mộng đứng bên cạnh hốt hoảng: "Anh.. anh đang làm gì thế, máu.. màu kìa"

Khuynh Hồng vẫn tiếp tục rạch rồi anh rút ra viên đạn, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm nhưng quá đuối sức làm anh ngất đi.

Dương Mộng thấy vậy đã liền băng bó vết thương lại cho anh rồi dìu anh vào phòng

Nhìn gương mặt lúc này của Khuynh Hồng, Dương Mộng tự hỏi: "Rốt cuộc anh là ai vậy chứ?"

Cô lẵng lặng đi ra lau những vết máu trên sàn mà trong đầu không biết bao suy nghĩ, thêm vào đó mùi máu tanh làm cô có cảm giác Khuynh Hồng có vẻ nguy hiểm cô tự hỏi không biết lúc đầu cứu anh ta là đúng hay sai nữa.

Đêm đó cô phải ngủ ở sofa nhưng dù đã muộn trong đầu cô vẫn dấy lên bao câu hỏi, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra: "Những tên đuổi theo anh ta là sao chứ? Anh ta.. rốt cuộc anh ta là người như thế nào vậy, sao có thể tự mình.. chẳng lẽ anh ta không biết đau là gì sao?"

- Dương Mộng à Dương Mộng mày đang nghĩ gì thế, không quan tâm nhiều thế nữa ngày mai mình sẽ đuổi anh ta đi - Dương Mộng nói

Nhưng đến sáng hôm sau, cô quay lại phòng thấy Khuynh Hồng đang sốt cao miệng còn lẫm bẫm: "Đừng.. đừng.. đừng mà..". Dương Mộng lo lắng vội gọi cho bác sĩ nhưng nghĩ đến thái độ của anh ta khi ở trước cổng bệnh viện nên cô không gọi nữa đành tự mình chăm sóc cho anh ta.

Cô dán miếng hạ sốt lên đầu Khuynh Hồng, đo thân nhiệt và còn cho anh ta uống thuốc. Nhưng thuốc còn chưa vào miệng Khuynh Hồng nắm chặt cổ tay cô ấy nói mơ: "Đừng đi mà.. đừng.. đừng đi.. bố mẹ đừng bỏ con lại.."

Lực nắm của Khuynh Hồng làm Dương Mộng đỏ ửng cả tay, cô nhíu mày: "Anh.. anh thật quá đáng"

Thật may, Khuynh Hồng đã dần hạ sốt, Dương Mộng cũng nhẹ nhõm phần nào nhưng cô lại nghĩ đến những lời nói mơ khi nảy của anh ta: "Anh ta không còn bố mẹ sao?"

- Thôi mặc kệ đi, đi làm thôi - Dương Mộng nói

Nhưng cô vẫn không yên tâm về Khuynh Hồng nên đã gọi đồ ăn về cho anh ta và còn dán mẫu giấy để nhắc nhở khi anh ta dậy.

Lúc này cô mới yên tâm đến nơi làm việc. Cô đi với tốc độ nhanh nhất và dễ dàng tránh được các trướng ngại vật trước mắt.

Thì ra bây giờ cô đang theo đuổi ước mơ trở thành một tay đua thực thụ nên đã xin làm ở một công ty chuyên đào tạo về đua xe. Cô luôn đặt ước mơ như một mục tiêu để sống nên không quan tâm sự phản đối của bố cô Dương Lâm Hoàng và đã dọn ra ở riêng.

Bóng dáng cô bước lên xe đua, tăng tốc và đã nhanh chóng dẫn đầu trường đua. Huấn luyện viên ở đây rất hài lòng về cô và cô cũng được đánh giá rất cao Chính lẽ đó mà cũng có nhiều người ghen tị và nhìn cô với ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp.

Tối hôm đó trên đường về nhà, một chiếc xe luôn ép sát cô khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Đang định xuống xe xem thế nào thì chiếc xe đó đâm thẳng vào cô. May mà cô phản ứng kịp, tăng tốc độ, lượn vòng rồi phi thẳng về nhà trong sự tức giận của người ngồi sau xe.

Khi vừa mở cửa thấy Khuynh Hồng đang chuẩn bị rời đi cô vội vàng kéo anh lại: "Anh định đi đâu thế, vết thương còn chưa lành mà"

- Tôi không thể ở lại đây lâu thêm nữa, tôi còn có việc cần làm- Khuynh Hồng nói

Dương Mộng cười trong sự mỉa mai: "Đi luôn đi, tôi đã sai rồi đáng ra khi đó không nên cứu anh để anh chết luôn ở đó cho rồi thật uổng công tôi 2 ngày nay chăm sóc tận tình cho anh rồi giờ đây anh thích thì đi mà không thèm đếm xỉa đến vị ân nhân này, hừ"

Khuynh Hồng quay lại nhìn cô với ánh mắt sắc bén, tuy Dương Mộng có phần sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng đáp: "Anh.. anh.. nhìn gì mà nhìn" rồi chạy thẳng vào phòng

Thấy thế Khuynh Hồng không đi nữa, chạy lại trước phòng cô gõ cửa. Dương Mộng sợ hãi nghĩ thầm: "Thật ngốc quá mà sao khi nảy còn giữ anh ta lại, phải làm sao đây?"

Khuynh Hồng gọi cô: "Ở trong đó làm gì mau ra đây đi"

Dương Mộng sợ hãi: "Sao.. sao anh còn chưa đi nữa"

- Chẳng phải cô muốn tôi ở lại sao -Khuynh Hồng nói

- Giờ tôi đổi ý rồi anh.. anh đi đâu cũng được tốt nhất đi càng xa tôi càng tốt.

- Nhưng giờ tôi lại muốn ở lại đây

- Hả, tại sao vậy?

Khuynh Hồng im lặng, một lúc sau Dương Mộng lại gọi: "Này, này" vẫn không thấy anh trả lời. Cô đành mở cửa ra. Ngạc nhiên anh ta vẫn đứng trước mặt cô vẫn giữ ánh mắt đó. Dương Mộng nghĩ thầm: "Thôi không hay rồi" và khẽ điệu cười ngại ngùng có phần hơi run sợ.
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 5: Chung một nhà

Nói rồi Dương Mộng ra khỏi phòng chạy thẳng ra giữa nhà, cô cố đứng cách xa Khuynh Hồng nhất có thể:

- Được.. được, anh.. anh thích ở bao lâu cũng được hết

Khuynh Hồng vẫn giữ ánh mắt đó:

- Tôi sẽ ở đây đến khi xong việc thì tôi sẽ đi

Nói xong anh ta đi thẳng vào phòng Dương Mộng:

- Từ bây giờ đây là phòng của tôi

Dương Mộng tuy tức giận nhưng vẫn cố cười ngượng:

- Nghe theo anh hết

Bây giờ cô cảm thấy như đây không phải nhà của cô nữa, ngồi trên sofa cô nhíu mày:

- Đồ vô ơn tôi là ân nhân của anh đó, vậy mà giờ anh còn dám.. lại còn cướp đi căn phòng yêu quý của tôi nữa chứ, hừ.. hừ..

Đột nhiên cô tròn xoe mắt, chợt nhớ ra gì đó vội chạy lại gõ cửa phòng:

- Này! Này! Mở cửa, mở cửa ra

Khi bước vào phòng thấy Khuynh Hồng đang nhìn chằm chằm vào tủ đồ của cô, cô hét lớn:

- Anh.. anh đang nhìn gì thế?

Nói rồi cô nhanh chóng chạy lại lấy tay che mắt anh, Khuynh Hồng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Bên trong Dương Mộng đỏ ửng cả mặt, mau chóng thu dọn một số đồ con gái rồi ôm tất cả xuống nhà kho rồi còn quay sang lườm anh ta một cái:

- Anh.. đồ..

Dưới nhà kho cô thầm nói:

- Anh ta còn có sở thích này sao? Rốt cuộc thì bao giờ tên biến thái đó mới chịu đi đây?

Đã đêm nhìn xung quanh nhà kho, cô chỉ đành trải chiếc chăn mỏng lên sàn để nằm

- Đường đường là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ mình chưa bao giờ phải chịu cảnh này cả mà giờ đây.. -Dương Mộng thầm nói.

Bên ngoài nhìn cô gái trước mặt, Khuynh Hồng như đang suy nghĩ điều gì đó rồi lẵng lặng rời khỏi.

Sáng hôm sau, Dương Mộng thức dậy, cô ngạc nhiên khi thấy Khuynh Hồng đang nấu ăn trong bếp cô thầm nghĩ:

- Anh ta cũng biết.. hay là.. đang muốn cho mình anh bữa cuối cùng đây?

Nghĩ đến đây cô sợ hãi vội chạy thẳng ra ngoài nhưng một tiếng gọi sau lưng cô:

- Đi đâu vậy

Dương Mộng nói lắp bắp:

- Tôi.. tôi đi làm

- Cô định không ăn sao

- Tôi.. tôi không đói, đi đây

- Đứng lại -Khuynh Hồng nói:

- Cô thật sự không muốn ăn sao

Dương Mộng chỉ biết quay lại:

- Không phải.. tôi.. tôi.. à tôi ăn, tôi muốn ăn

Nói rồi Khuynh Hồng dọn đồ ăn ra, nhìn những món ăn trên bàn, Dương Mộng không dám ăn nhưng ngước lên ánh mắt đó cô chỉ biết cố ăn trong sự gắng gượng. Nào ngờ vừa ăn được một miếng cô thấy đồ ăn anh làm rất ngon, cô thầm nghĩ:

- Thôi vậy, dù có chết cũng không thể làm con ma đói được

Chợt tiếng Khuynh Hồng vang lên: "

- Cảm ơn

Cô ngạc nhiên phun hết đồ ăn ra ngoài:

- Anh.. ờ..

Cô thầm nghĩ:

- Từ khi nào mà tên biến thái này cũng biết biết ơn người khác chứ

Nói rồi cô đứng lên:

- Tôi.. tôi đi làm đây, anh ăn đi, ở lại ăn ngon nha

Nhưng cô không hề nghĩ đến cả bàn đồ ăn đã bị dính đầy nước miếng của cô rồi lấy đâu ra mà ngon cho được.

Khuynh Hồng chỉ biết nhìn cô rời đi rồi dọn dẹp lại đống mà cô vừa bày ra.

Một trong căn nhà anh tiếp tục vạch ra kế hoặc để giết tên trùm Bách Hồng lần nữa. Anh tự hỏi:

- Rốt cuộc là sơ hở ở đâu chứ?

Phía bên này Dương Mộng đang ngồi trên con xe đua, trên đường đua dù cô có phi nhanh đến cỡ nào thì trong đầu cô vẫn đang hiện lên những thắc mắc về con người đó. Trong lúc không để ý, cô đã để một chiếc xe vượt lên trước. Và lần này cô phải chịu thua trước sự mỉa mai của đối thủ - Nhan Tô Tịnh.

Cô ủ rũ ngồi ra một góc nhưng Nhan Tô Tịnh cứ ở gần cô nói những lời rất khó nghe. Tức giận Dương Mộng đứng dậy tát thẳng vào mặt Nhan Tô Tịnh một cái thật đau:

- Tôi cảnh cáo cô nếu cô dám nói những lời như vậy nữa tôi sẽ không để cô yên đâu

Nhan Tô Tịnh thấy thế không chịu thua và rồi 2 cô gái cứ vậy lao vào đánh nhau, túm tóc. Mọi người xung quanh đã lại kéo hai người ra nhưng rồi chẳng ai vừa, không đánh lộn thì đấu khẩu. Cứ như thế, đến khi 2 người đã mệt mới thôi. Lúc sau Dương Mộng nhìn những vết thương trên mặt mình:

- Nhan Tô Tịnh lần nay tôi mà có bị gì, tôi sẽ cho cô biết thiên kim như tôi sẽ làm gì cô

Dương Mộng xoa thuốc xong định về nhà thì lại nghĩ đến tên biến thái đang ở khư khư trong nhà mình vậy là cô quyết định đêm nay sẽ không về nhà nữa mà ở lại trường đua.

Ở nhà Khuynh Hồng vẫn đang chuẩn bị kế hoạch. Nhìn lên đồng hồ đã gần 1 giờ sáng nhưng vẫn chưa thấy Dương Mộng về nhà. Anh ra cửa đứng đợi rồi đột nhiên những ngày tháng khi còn là Từ Y Hạo hiện lên trong đầu anh. Anh cảm thấy bây giờ ngày nào cũng phải đối mặt với mùi máu tanh đã quá mệt mỏi rồi. Nhìn những ngôi sao trên bầu trời anh tự hỏi:

- Bố.. mẹ hai người ở đó sống tốt chứ? Con thật sự không biết lựa chọn của mình có đúng không nữa giờ đây con chỉ biết mình không còn là đứa con trai ngoan trước kia của 2 người nữa rồi. Nhưng con nhất định sẽ trả thù cho 2 người"
 
Chỉnh sửa cuối:
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 6: Tên gọi

Vậy là cả đêm đó Khuynh Hồng không hề chợp mắt. Nhìn mặt trời dần lên cao:

- Trời sáng rồi sao?

Cậu thở dài rồi khoác lên mình bộ quần áo đen, nhìn trước ngó sau rồi đi đến một con hẻm.

Sau đó cậu vào một căn nhà nhỏ mà ở đây cậu gặp một người đàn ông khác. Đó là người của tổ chức FTP. Ông ta đưa cho cậu một mẫu giấy mà trong đó là một dãy số rồi lẵng lặng rời đi, bắt buộc cậu phải trừ khử tên Bách Hồng trong vòng một tuần.

Khuynh Hồng trở về nhà cởi bỏ bộ quần áo đen rồi lên giường ngủ một giấc.

Phía bên đây Dương Mộng bị ánh mặt trời lắm cho chói mắt nên đã thức dậy nhưng điều làm cô ngạc nhiên là bố cô đang đứng trước mặt.

Chưa kịp để cô hoàn hồn thì ông ta đã trách mắng cô:

- Con làm loạn chưa đủ à, tự quyết định muốn trở thành tay đua mà không hỏi ý kiến bố, đã chuyển ra ở riêng rồi, cuộc sống mới rồi sao vẫn còn gây chuyện đánh nhau

- Con.. con

- Không nói nhiều nữa bây giờ theo bố về nhà

- Không, con không muốn con cảm thấy cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều, con không muốn làm thiên kim đại tiểu thư gì đó, con chỉ muốn theo đuổi ước mơ của mình

Dương Lâm Hoàng thấy thế thì vô cùng tức giận nhưng nhìn những giọt nước mắt rơi xuống của cô con gái yêu quý thì ngay lập tức hạ giọng:

- Được.. được tùy ý con.. đừng khóc nữa bố đau lòng lắm đó

Dương Mộng thấy thế thì cố tỏa ra đáng thương: - bố à, bố không hiểu con, từ nhỏ con đã mất mẹ con đáng thương lắm rồi vậy mà giờ..

Dương Lâm Hoàng thấy thế thì liền an ủi cô:

- Được, được nghe theo con, con gái bố đừng khóc nữa, bố.. bố đi đây vừa lòng con nín đi mà

Nói rồi Dương Lâm Hoàng rời đi, lúc này sắc mặt Dương Mộng thay đổi:

- Quả đúng là bố của mình mới chỉ rơi có vài giọt nước mắt đã mềm lòng rồi

Sau đó Dương Lâm Mộng lái xe về nhà, do cả ngày hôm qua cô đã không ăn gì rồi nên định gọi đồ ăn ngoài thì chợt nhớ đến Khuynh Hồng. Cô nhẹ nhàng gọi anh ta dậy:

- Này, anh có đói không vậy

- Không - Khuynh Hồng đáp

- Ò nhưng tôi đói

- Thì sao?

- Anh.. anh có.. có thể làm đồ ăn cho tôi được không?

- Khuynh Hồng quay lại nhìn cô:

- Tại sao chứ?

- Anh.. anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó được không, tôi.. tôi sợ - Dương Mộng nói

- Sợ? Vậy mà còn dám..

Nói đến đây Khuynh Hồng bèn ngồi dậy xuống bến làm đồ ăn cho cô. Dương Mộng vui vẻ mỉm cười:

- Cảm ơn nha

Ngồi trên sofa, cô nhìn Khuynh Hồng thầm nghĩ: -tuy anh ta có hơi đáng sợ chút nhưng nhìn kĩ lại cũng rất đẹp trai đó chứ lại còn biết nấu ăn nữa, nếu như..

Dương Mộng đột nhiên bừng tĩnh, cô bình tĩnh lại rồi quay sang hỏi Khuynh Hồng:

- Anh ở đây cũng đã mấy ngày rồi mà tôi còn chưa biết tên anh, anh tên gì vậy? Còn tôi là Dương Mộng

Nghe đến đây Khuynh Hồng có hơi ngạc nhiên:

- Dương Mộng, cái tên này là.. không thể nào sao có thể trùng hợp thế

- Này tôi đang hỏi anh đó, này - Dương Mộng gọi

Thoát ra khỏi suy nghĩ:

- Cô biết tên tôi để làm gì?

- Ừ thì sau này xưng hô chẳng lẽ tôi cứ gọi anh là này! Này mãi sao?

Khuynh Hồng đáp:

- Từ Y.. à không Khuynh Hồng

Dương Mộng liền gọi:

- Khuynh Hồng.. Khuynh Hồng thì ra là như thế?

Trong lúc đó cô đột nhiên nhìn thấy một mẫu giấy dưới đất. Nhặt lên xem thử thì thấy trong đó là một dãy số cô hỏi Khuynh Hồng:

- Đây là gì vậy?

Thấy Dương Mộng đang cầm trên tay mẫu giấy đó anh quát:

- Cô đang làm gì vậy? - rồi ngay lập tức lấy mẫu giấy lại.

Dương Mộng nhíu mày:

- Anh.. có mẫu giấy thôi sao anh..

Dương Mộng ngay lập tức chạy ra ngoài lúc này Khuynh Hồng mới nhận ra khi nảy mình hơi quá lời nên chạy ra định xin lỗi thì đột nhiên ngửi thấy mùi khét trong nhà. Phải khi nảy nấu ăn, anh đã không để ý làm đồ ăn bị cháy.

Dương Mộng thấy thế thì chạy vào đột nhiên cô bật khóc vì đã từ qua đến giờ cô chưa ăn gì rồi, bụng đói đợi nảy giờ đã không được ăn lại còn bị Khuynh Hồng tức giận vô cớ.

Thấy Dương Mộng như vậy Khuynh Hồng bối rối không biết làm thế nào đành nấu tạm gói mì trong bếp. Nhìn cô ăn Khuynh Hồng lại nghĩ đến dáng vẻ của một cô bé trước đây. Hôm đó cũng không rõ là cô bé có chuyện gì buồn mà cô ngồi trong một quán mì vừa ăn vừa lau nước mắt. Từ Y Hạo ở bên chẳng biết làm gì để an ủi chỉ đành ngồi cạnh không để cô ở một mình, cả buổi chiều hôm đó cô không nói lấy một câu nào khác hẳn với thường ngày vừa lanh lợi lại còn luôn quấn lấy anh nói rất nhiều.

Nghĩ đến đây chợt tiếng Dương Mộng vang lên:

- Tôi.. tôi ăn xong rồi"

- Hở.. ờm, để tôi đem xuống -Khuynh Hồng nói

Dương Mộng ngồi thẩn thờ mặt đỏ ửng:

- Sao khi nảy mình lại khóc chứ? Đúng thật là, xấu hổ chết được mà, làm sao đây?

Đúng lúc này Khuynh Hồng cũng quay lại:

- Dương Mộng sao..

- À thì.. không.. không phải như anh nghĩ đâu.. thật ra.. thật..

Nói rồi cô chạy thẳng xuống nhà kho đóng sầm cửa lại.

Khuynh Hồng đứng im không hiểu chuyện gì:

- Tôi chỉ muốn hỏi sao hôm qua cô không về thôi mà

Nói rồi anh chạy lại gõ cửa:

- Dương Mộng.. Này

- Tôi.. tôi ngủ rồi tôi.. tôi không nghe anh gọi gì cả - Dương Mộng nói

Khuynh Hồng ở ngoài thấy thế thì liền bật cười:

- Ngủ rồi mà vẫn..

Anh thầm nghĩ:

- Đang định đêm nay trả phòng lại cho cô nhưng đã ngủ rồi thì thôi vậy
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 7: Trong cơn say

Cả đêm đó không hiểu sao Khuynh Hồng cứ nghĩ mãi đến dáng vẻ khi nảy của Dương Mộng rồi anh lại bất giác mỉm cười.

Cònn Dương Mộng thì lại cảm ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, cô trùm kín chăn như không biết dấu mặt đi đâu được nữa

Sáng ngày hôm sau, Dương Mộng đã dậy sớm hơn, cô lén lút nhìn ngó xung quanh không thấy Khuynh Hồng đâu thì thở thào nhẹ nhõm:

- May quá cái tên chết tiệt kia vẫn chưa dậy

Rồi cô bước từng bước nhẹ nhàng ra ngoài cửa, mở cửa định đi ra ngoài thì một bóng lưng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, phải đó là Khuynh Hồng. Lại một lần nữa cô chỉ biết cười ngượng:

- Anh.. anh dậy rồi à, đang sớm vậy sao không ngủ thêm chút nữa

- Không phải cô cũng dậy rồi đó - Khuynh Hồng đáp

- Ờm.. thì tôi phải dậy sơm để đến trường đua

- Còn tôi trước nay đều như vậy cả, không có thói quen dậy muộn

Dương Mộng cũng chỉ biết cười:

- Chuyện là.. hôm qua.. tôi

- Sao?

- À.. không.. không có gì tôi.. tôi đi đây

Khuynh Hồng liền vội hỏi:

- Cô ăn gì chưa hay tôi làm mì cho cô nhé?

Nghe đến đây Dương Mộng không còn cười nổi nữa cô ngay lập tức lên xe rồi lao đi thật nhanh:

- Khuynh Hồng à Khuynh Hồng sao anh có thể nhớ dai như vậy chứ? Không biết kiếp trước tôi có nợ gì anh không nữa? Đáng ghét mà?

Cô đi thẳng đến trường đua đúng lúc hôm nay cũng là ngày chọn người đại diện cho đội để tham gia cuộc thi đua xe toàn quốc

Dương Mộng nghĩ thầm chắc lần này cô sẽ được chọn vì trong số những người ở đây cô là người nổi bật nhất hơn nữa đã nhiều lần cô thắng các giải đấu lớn nhỏ khác nhau.

Nhưng khi huấn luyện viên của cô - Cố Bạch Thành đưa ra sự lựa chọn thì cô và hầu hết tất cả mọi người đều ngạc nhiên:

- Tôi biết, thời gian qua các em đã cố gắng thế nào và cũng biết đã có rất nhiều em tiến bộ không ít nhưng chỉ được chọn một nên lần này tôi sẽ giành cơ hội cho Nhan Tô Tịnh

Dương Mộng lúc này còn chưa hiểu lý do gì:

- Thầy Cố sao có thể chứ? Rõ ràng là.. em.. em có điểm nào không bằng Nhan Tô Tịnh chứ vả lại em còn giành được nhiều giải đấu hơn cô ta nữa mà.. tại sao..

Cố Bạch Thành liền đáp:

- Phải, tôi biết em rất tài năng nhưng nếu xem xét đến cùng Nhan Tô Tịnh vẫn là người phù hợp hơn. Tôi đã quan sát em mấy ngày nay dường như em không thật sự chú tâm, nhiều lần đi muộn đã vậy còn cố ý chống đối rất nhiều việc. Còn Nhan Tô Tịnh thì khác, em ấy luôn nổ lực và cũng chẳng tự cho mình là đúng như em, kết quả cũng cho thấy mấy ngày nay có rất nhiều lần em ấy vượt lên trước em, thế nên tôi vẫn quyết định lần này Nhan Tô Tịnh sẽ tham gia cuộc thi

Dương Mộng cũng chẳng còn gì để nói, cười nhẹ một cái rồi bỏ đi. Mà Nhan Tô Tịnh thấy như vậy thì mừng thầm trong lòng, trước mặt mọi người thì tỏ vẻ lo lắng:

- Em.. em để em đi xem cô ấy thế nào.. Dương Mộng.. Dương Mộng"

Nhưng khi thấy Dương Mộng, Nhan Tô tịnh lại mỉa mai:

- Cô xem đi cuối cùng tôi vẫn là người được chọn chứ không phải cô. Cô tự nhận mình giỏi, cô tự cho là mình hơn tất cả nhưng sao đến bây giờ người thay mặt toàn đội tham gia lại là tôi chứ không phải cô

Dương Mộng cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, quay người rời đi nhưng vẫn văng vẳng những tiếng cười đắc ý đằng sau của Nhan Tô Tịnh.

Nhìn Dương Mộng rời đi, Cố Bạch Thành mới dần nghĩ lại chuyện hôm qua. Thì ra sau khi Dương Lâm Hoàng đến gặp Dương Mộng, ông ta không hề về ngay mà đã đi gặp riêng Cố Bạch Thành.

Ông ấy đã nói đến mình là bố của Dương Mộng và nói với huấn luyện viên Cố không để cô ấy tham gia cuộc thi lần này bởi bây giờ ông ta muốn con gái mình phải quay về tiếp quản sự nghiệp cho ông ta:

- Anh Cố à, tôi chỉ có đứa con gái này thôi, vốn dĩ tôi đã để cho nó đi du học nhưng mới được 1 năm đó đã trốn về mất. Tôi nghĩ bây giờ nó còn nhỏ nên chưa biết điều mình cần là gì, chỉ cần anh giúp tôi cũng xem như giúp cho tương lai của nó rồi

- Tương lai sao? Dương Mộng là một cô gái rất tài năng và đặc biệt một khi đã có ước mơ thì nhất định sẽ phải theo đuổi đến cùng. Xin lỗi ông anh không thể làm được - Cố Bạch Thành nói

- Dương Mộng là con gái tôi, nó nhất định phải đi theo con đường mà tôi trải sẵn cho nó

- Nói rồi Dương Lâm Hoàng bỏ đi với vẻ tức giận. Cố Bạch Thành cũng biết ông ta là một nhân vật có tiếng nói, vì sự an toàn nên đành phải làm theo.

Về phía Dương Mộng, sau khi cô rời đi cô đã buồn bả đến trước mộ của mẹ mình. Khi này cô mới dám khóc:

- Mẹ à, con đã làm sai ở đâu chứ? Rốt cuộc con thiếu sót chỗ nào? Con đã rất cố gắng để theo đuổi mục tiêu của mình thậm chí còn vì thế mà chống đối cả bố nữa nhưng rồi con nhận lại được gì chứ? Mẹ có biết con chờ đợi cơ hội lần này lâu lắm rồi không?

Cả ngày hôm đó cô luôn ủ rũ, khi đi đến trước quán rượu, cô đã uống đến say mềm cứ một ly rồi một ly nữa. Chợt một tên đàn ông thấy thế thì liền lại trêu ghẹo cô, có định muốn đụng chạm đến cô nhưng cô đã hất nguyên ly rượu vào mặt hắn rồi ra sức chửi bới:

- Này! Muốn.. làm gì hả, tốt nhất là cút.. ngay khỏi tầm mắt.. của bà đây ra, tôi đang điên.. đấy kẻo làm gì.. còn không biết.. đâu.. hả

Tên đó nhếch mép:

- Vậy cô định làm gì

Nhưng còn chưa nói xong đã bị mọi người cung quanh đuổi ngay đi:

- Đồ biến thái

Không còn cách nào khác ông ta chỉ đành mang bộ mặt tức giận rời khỏi quán rượu.

Còn Dương Mộng cô cứ ở khư khư đó cho đến khi mọi người rời đi hết cô vẫn chưa đi. Cô nhân viên đành ra nói:

- Xin lỗi quý khách, quán tôi đến giờ đóng cửa rồi ạ, hẹn quý khách lần sau

- Sao nhanh vậy, tôi mới ngồi đây được một lúc thôi mà

Nói rồi Dương Mộng đành rời đi

Mặc dù đang trong tình trạng say sỉn nhưng cô vẫn lái xe mà còn đạp tốc độ nhanh nhất. Mọi người thấy xe cô thì chỉ biết nhường đường cho cô đi.

Nhưng đúng lúc này lại có 2 chiếc xe đằng sau cứ đuổi theo cô. Nhìn tấm gương phản xạ cô nói:

- Gì vậy đừng.. tưởng tôi.. như này mà nghĩ tôi.. sẽ thua các anh, muốn.. đua xe sao.. được tôi đua với các anh
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 8: Nguy hiểm cận kề

vậy là trong khi say Dương Mộng cứ nghĩ 2 chiếc xe đó là đang muốn đua với cô nên cô không hề trốn mà cứ thế đi thẳng cho đến khi 2 xe đó ép sát lại gần cô thì cô lại khẽ cười:

- Gì vậy các người.. định chơi ăn.. gian sao? Không thắng được.. tôi nên muốn.. ép tôi chứ gì, tôi khinh.. tôi không chơi nữa..

Nhưng 2 chiếc xe đó cứ bám theo cô, cô tức giận: -này.. các người.. được tôi đua tiếp..

Nói rồi cô đạp số đến bậc cao nhất và cứ thế lao đi thật nhanh.

Những tên kia thấy đi theo cho đến một đoạn đường thì đột nhiên dừng lại. Thì ra phía đằng trước là một bờ vực nhưng do quá say nên Dương Mộng không hề biết cứ thế và lái xe đi tiếp cho đến khi xe cách bờ vực không xa, ngay lúc nguy hiểm một chiếc xe đã kịp chắn đầu xe cô lại. Đó chính là xe của Khuynh Hồng. Nhưng do quán tính nên 2 chiếc xe chưa dừng lại ở đó và vẫn di chuyển tiếp càng gần bờ vực hơn. Thật may đã kịp dừng lại ngay khi 1 bánh xe của Khuynh Hồng chạm bờ.

Do va chạm mạnh, Dương Mộng bị đập đầu vào buồng lái nên đã ngất đi còn Khuynh Hồng thì bị thương ở phía tay phải và chảy máu nhẹ ở đầu. Ngay lập tức Khuynh Hồng xuống xe và chạy lại đỡ Dương Mộng. Khi đã chắc chắn cô ấy không bị gì Khuynh Hồng mới yên tâm và quay lại nhìn những tên trong xe với ánh mắt sắc bén.

Những tên trong xe cũng đi ra cầm dao định tấn công Khuynh Hồng nhưng anh ta chỉ cười khểnh, nhanh chóng giết chết tên đầu tiên. 5 tên còn lại thấy thế thì vô cùng tức giận tiến lại gần Khuynh Hồng. Nhưng chỉ bằng một cú nhảy, anh đá phăng 2 tên nữa rút khẩu súng trên người ngắm bắt chuẩn 2 tên đó. Còn lại 3 tên nữa chúng cầm súng lên bắn liên tiếp về phía Khuynh Mộng nhưng chẳng trúng phát nào mà sau xe, Khuynh Hồng nhẹ nhàng đâm dao chết một tên.

Vậy nhưng nhân lúc Khuynh Hồng không để ý 1 tên đã túm lấy Dương Mộng làm con tin ép anh bỏ hết vũ khí xuống rồi phía sau khẩu súng của tên còn lại dí vào đầu uy hiếp anh.

Mà Dương Mộng lúc này cũng tỉnh thấy có người đang ôm vào người mình cô đã cắn mạnh vào tay hắn. Nhân cơ hội Khuynh Hồng vật tên cạnh mình xuống đất cướp cây súng trên tay bắn về phía tên kia chết ngay tại chỗ. Còn tên cuối cùng anh không giết mà để hắn ta về báo tin với kẻ đứng sau:

- Lại là người của Bách Hồng sao? Về chuyển lời lại với ông ta tôi-Khuynh Hồng đang muốn cho ông sống thêm vài ngày nữa nhưng nếu ông đã không muốn thì có lẽ ngay ngày mai ông sẽ không còn thấy mặt trời mọc nữa đâu

Nói xong tên kia run rẫy rồi mau chóng trở về.

Hai chiếc xe của anh và Dương Mộng đều đã không đi được nữa, anh đành bế cô lên xe của những tên khi nảy rồi chở cô về nhà. Trên đường đi anh thầm trách:

- Sao cô có thể uống say đến từng này chứ lại còn dám lái xe nữa. Khi nảy nếu tôi không đến kịp có phải giờ cô đã..

- Này! Anh đang.. nói gì.. tôi.. thế hả, tôi nghe thấy hết rồi.. hết.. rồi. Anh đúng là một.. người vô tâm.. tôi.. là tôi đã cứu anh đó, còn cho anh.. ở lại nhà.. tôi nữa.. vậy mà anh cứ luôn.. để cái ánh mắt đó.. làm tôi sợ.. anh biết không hả?

Khuynh Hồng quay lại nhìn cô thầm nói:

- Tôi xin lỗi

N

Hưng rồi đột nhiên anh như nhớ ra gì đó:

- Gì? Tiểu Hồng Hồng.. ha.. cô gọi tôi là tiểu Hồng Hồng sao?

- Ừm.. Tiểu Hồng Hồng.. tôi.. tôi nói anh nghe.. tôi đã đợi.. cơ hội này.. lâu lắm.. lâu lắm rồi, tôi ước mình được một lần.. dưới ánh mắt của tất cả mọi người nhìn tôi.. thi đấu.. tôi muốn ở dưới khán đài.. cổ vũ.. tôi, tôi muốn trở thành một tay đua.. được công nhận. Nhưng tại sao.. tại sao người được chọn lại không.. không phải tôi.. tại sao vậy?

Khuynh Hồng chỉ biết nghe cô nói bởi lúc này anh cũng không biết phải an ủi cô thế nào. Tự nhiên anh như suy nghĩ khác về con người của cô. Trái lại vẻ tươi vui đáng yêu hàng ngày, sâu bên trong cô còn là một con người nội tâm.

Đến khi về nhà, anh định đưa cô vào nhà nhưng cô lại vung ra:

- Này anh định.. làm.. gì tôi vậy?

-. Tôi chỉ muốn..

Chưa để Khuynh Hồng nói hết câu Dương Mộng đẵ ngắt lời anh:

- Anh.. anh dẹp ra.. để tôi.. tôi vào nhà

Dương Mộng say sỉn bước vào nhà nhưng khi đang định mở cửa phòng của cô đột nhiên cô dừng lại:

- Không.. không.. không phải.. tuy đây là phòng mình nhưng bị tên biến thái Khuynh Hồng đó cướp.. mất rồi

Nghe đến đây Khuynh Hồng nhíu mày:

- Lại gì nữa đây? Biến thái sao? Cô ta nhìn kiểu gì sao mình lại thành tên biến thái được?

Khuynh Hồng tiến lại gần cô, cô đi xuống nhà kho nằm lên chiếc chăn mỏng quấn dưới đất. Nhìn cô anh ta tự hỏi:

- Cô ấy ngủ ở đây sao? Đất lạnh lắm?

Nói rồi Khuynh Hồng bế cô lên nhưng cô lại xoay người, do chưa kịp chuẩn bị nên anh đã ngã vào người cô. Rồi bốn mắt nhìn nhau, Dương Mộng nói trong cơn mê:

- Khuôn mặt này cũng rất đẹp trai đó chứ

Khuynh Hồng thấy vậy thì khẽ cười như có cảm giác rung động nhưng.. Cô đã ngay nôn vào người anh.

Khuynh Hồng luống cuống định đi thay bộ đồ khác nhưng không nỡ để mặc cô nằm đó nên đã bế cô vào phòng.

Khi anh quay lại, nhìn coi gái trước mặt, anh khẽ vuốt mái tóc cô, nhìn ngắm cô thật kĩ:

- Từ hôm nay căn phòng này sẽ luôn là của cô, cô cũng sẽ không phải nhìn thấy ánh mắt đó của tôi nữa. Sau khi tôi đi hãy luôn sống thật tốt nhé

Nói rồi Khuynh Hồng bước đi, anh ra khỏi nhà và nơi tiếp theo anh đến chính là tổ chức của trên trùm Bách Hồng.
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 9: Hoàn thành nhiệm vụ

Trên đường đi anh đọc những số liệu trong mẫu giấy mà người của FTP đưa cho anh. Đầu dây điện thoại bên phía tổ chức đã nghe rõ ám hiệu lập tức cho người đến giúp đỡ anh.

Lúc này anh cũng cầm chiếc bật lửa trên tay đốt luôn mẫu giấy đó đi. Đi đến trước nơi ở của bọn người Bách Hồng, anh đã ở trong tư thế chiến đấu, cầm bên tay trái là một khẩu súng lục, nhét sau người con dao găm sắc bén.

Để đánh lạc mấy tên canh cửa anh cố ý bắn một tiếng súng lên trời. Nghe thấy tiếng súng kể cả Bách Hồng cũng hơi run sợ bởi khi nảy ông ta vừa nghe tin Khuynh Hồng sẽ đến giết ông từ tên đàn em.

Thấy vậy những tên canh cửa đã đi đến nơi phát ra tiếng súng. Nhân cơ hội Khuynh Hồng bước nhẹ vào trong, nhẹ nhàng rút con dao đâm chết một tên nữa rồi kéo xác ra nơi khác. Anh thay chỗ tên khi nảy để tránh gây nghi ngờ

Về phía tên Bách Hồng, lúc này hắn đang rất hoảng loạn, liên tục hét lớn ra lệnh cho mọi người phải phòng bị cẩn thận.

Nhìn thấy dáng vẻ run sợ của Bách Hồng, Khuynh Hồng cảm thấy rất vừa ý. Trong đầu anh như đang nghĩ sẵn ra những suy đoán và kế hoạch.

Anh khẽ bước lên phòng ở của Bách Hồng rồi ngồi yên trên giường của ông ta mà không ai hay biết. Anh ung dung ngồi đợi ông ta, khi nhìn về hướng cửa sổ, bóng dáng Bách Hồng dần đi lên phòng, theo sau là những tên đàn em, anh thầm nghĩ:

- Tên này gan nhỏ thật

-. Cạch - tiếng cửa mở ra.

Ngay khi tên Bách Hồng bước vào, tiếng súng vang lên trúng vào chân ông ta, anh ngay lập tức chạy lên túm tên Bách Hồng uy hiếp đàn em. Anh nở một nụ cười đầy bí ẩn. Cầm con dao đưa lên mặt ông từ từ lưỡi dao sắc ấy làm ông ta chảy máu. Bách Hồng hét lên run sợ. Những tên đàn em thấy thế thì giơ súng lên đe dọa bắn anh. Nhưng anh chẳng hề để ý, vẫn khuôn mặt đó, anh mắt đó rồi tiếng súng liên tiếp từ đâu vang lên. Phải, là người của FTP bắn chết hết tên ngoài cửa.

Khuynh Hồng nhìn Bách Hồng với vẻ đắc ý:

- Chết cả rồi, còn ông, tôi sẽ giúp ông một tay để ông đi gặp những tên đó

Mặt Bách Hồng biến sắc, gương mắt lên nhìn Khuynh Hồng nhưng chưa kịp mở lời thì viên đạn đã xuyên qua đầu ông. Khuynh Hồng hoàn thành nhiệm vụ, ra khỏi đó, anh ném chiếc bật lửa trên tay vào nơi ở của bọn xã hội đen đó mà đã chứa đầy xăng, một ngọn lửa bùng lên thiêu trụi.

Những tên sát thủ kể cả anh tiếp tục lên đường trở về tổ chức, chuẩn bị một nhiệm vụ tiếp theo.

Sáng hôm sau, Dương Mộng tỉnh dậy ngạc nhiên khi cô đang ở trong căn phòng của cô chứ không phải kho dưới nhà. Cô đi quanh khắp mà mà không thấy Khuynh Hồng đâu. Chợt cô thấy một mẫu giấy trên bàn - mẫu giấy này là trước khi anh đi đã để lại cho cô. Cô mở mẫu giấy đó ra, ngạc nhiên:

- Anh.. anh đi rồi sao?

Đó là bức thư từ biệt mà Khuynh Hồng như muốn báo với cô trước.

Cô sững người một lúc, giọt nước mắt rơi xuống má:

- Sao.. sao anh đi mà không lời từ biệt trước mặt tôi vậy?

Cô thở dài:

- Không.. không.. sao mình phải khóc chứ, rõ ràng mình luôn muốn anh ta đi mà không phải sao Dương Mộng, Dương Mộng à

- Cuối cùng tên biến thái đó cũng chịu rời đi.. vậy là không phải nhìn cái ánh mắt đó nữa rồi..

- Vui vẻ lên nào

Dương Mộng cố an ủi bản thân nhưng cô vẫn không thể cười nổi. Càng nghĩ cô càng khóc nức nở, cô gọi thật nhiều đồ ăn, ăn mãi, ăn mãi đến khi không nuốt nổi nữa cô mới thôi:

- Sao.. sao thức ăn này lại chẳng ngon vậy, ăn mì mà Khuynh Hồng làm còn ngon hơn

Ăn xong cô cũng chẳng thèm dọn, để đó rồi ngồi yên trên sofa nhớ đến những ngày Khuynh Hồng còn ở đây:

- Đáng lẽ ra hôm qua mình không nên uống say như thế chứ.. dù có muốn anh ta rời đi chăng nữa cũng nên gặp mặt chào tạm biệt khi còn tỉnh chứ vậy mà mình lại..

Còn về Khuynh Hồng, ngồi trên chiếc giường lạnh lẽo của tổ chức, anh nhớ đến bóng dáng Dương Mộng thầm nghĩ:

- Cô sống tốt chứ? Không có tôi chắc cô vui lắm

- Khuynh Hồng -tiếng phát lên từ âm thanh của tổ chức.

Anh mau chóng đến một căn phòng khác, màn hình TV hiện lên là bóng lưng của ông chủ tổ chức. Ông ta không bao giờ để lộ mặt và chỉ cho mọi người biết mật danh của ông trong tổ chức - Lục Nhiễm còn tên thật cũng không hề biết.

Ông ta nói với Khuynh Hồng:

- Tuy là lần này đã trừ khử được đám xã hội đen đó nhưng đó là nhờ sự giúp sức của đội, mà trước đó cậu từng thất bại một lần, nên giải thích đi chứ?

Khuynh Hồng trả lời:

- Lần này do tôi sơ xuất

- Sơ xuất? Trước giờ cậu chưa bao giờ như vậy, có phải do tôi đánh giá cậu quá cao rồi không? Biết phải làm gì rồi chứ

- Rõ

Nói rồi Khuynh Hồng bước ra khỏi căn phòng đó, xoay con dao trong tay không chút do tự mà tự cắt chảy máu, máu rớt từng dòng xuống nền đất lạnh đến khi anh ngất đi thì thôi. Đó chính là hình phạt cho những người không hoàn thành nhiệm vụ.

- Đến khi Khuynh Hồng tỉnh dậy, nhìn vết thương trên tay mà khẽ cười:

- Cuộc sống này vốn chẳng do tôi quyết định nữa rồi

Chưa kịp nghỉ ngơi, anh đã phải tiếp tục đi huấn luyện.
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 10: Tin tưởng

Dương Mộng lúc này cũng không muốn đến trường đua nữa bởi cô sợ những tiếng cười nhạo của mọi người xung quanh vì trước nah ai cũng nghĩ cô sẽ là người thay mặt toàn đội nhưng giờ.. Hơn nữa cô cũng không muốn nhìn mặt Nhan Tô Tịnh kia nữa.

Cô ngồi trên chiếc xe của mình, đi thật nhanh nhưng cô cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu, cô cứ đi cứ đi mà không biết đã đi bao lâu nữa rồi. Dừng lại bên một ngôi làng nhỏ, hoang mang không biết nơi này là đâu. Chợt một bóng lưng quen thuộc lướt qua trước mặt cô. Cô bất giác mà chạy theo nhưng khi vừa chạm vào người đó thì:

- Xin lỗi.. xin lỗi anh tôi nhận nhầm người,

Cô hụt hẫng cứ nghĩ đó là Khuynh Hồng, bước từng bước chậm rãi trở về.

Nhìn chiếc xe trước mặt, cô sẫm lại, cô quyết định sẽ đi bộ về phía ngôi làng. Cô hỏi đường một người ở đó:

- Xin lỗi cho tôi hỏi đây là đâu được không ạ?

- Ở đây là làng Lâm Vĩ thuộc thành phố Du Liêng

Nghe đến đây cô sững người:

- Du Liêng, chẳng phải nơi mình từng ở đây sao? Rốt cuộc mình đã đi bao xa vậy?

Cô tiến sâu hơn vào ngôi làng, cảnh vật trước mắt thật khác xa với vẻ tráng lệ giữa thành phố

- Sao ở đây lại có một nơi như vậy chứ? Sống bao năm ở Du Liêng vẫn không biết đến nơi này

Cô thở dài, đi xung quanh làng thì trước mặt cô:

- Bố, sao ông ấy lại ở đây chứ

Rồi cô lẻn đi vì không muốn gặp mặt. Cô thấy bố cô đang nói chuyện với một người đàn ông về việc thu mua nơi này, nhưng dường như vẻ mặt của người đó lại đang nhượng bộ trước mặt bố cô. Nhìn Dương Lâm Hoàng, Dương Mộng trước giờ chưa bao giờ thấy, tuy lời nói của ông ta là mua lại nhưng ai cũng rõ là đang cố ý ép bán với giá rẻ. Đi sau ông ta là những tên tay sai trông vô cùng đáng sợ. Cô thầm nghĩ:

- Bố.. bố mình đây sao? Chẳng phải thường ngày ông ấy rất.. nhưng sao giờ lại..

Lúc này Dương Lâm Hoàng cũng phát hiện ra cô ông ta có vẻ lo lắng, sai mấy tên đi sau trở về trước rồi lại tỏa ra bộ mặt hớn hở:

- Con gái của bố sao con lại ở đây chứ

- Bố.. sao khi nảy?

- Chuyện gì? Không phải như con nghĩ đâu? Trời cũng đã tối, bố đưa con về khách sạn trước nhé

- Không.. con.. con

- Sao vậy?

Còn chưa để Dương Mộng nói hết, Dương Lâm Hoàng đã kéo cô đi:

- Con gái à, đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu

Đưa Dương Mộng về khách sạn gần đó nhất, ông ta lo lắng con gái sẽ biết được chuyện gì nên sai một tên khác đi giải quyết, còn ông ta sẽ ở lại đây.

Nhìn vào phòng Dương Mộng, thấy cô đã ngủ, ông nghĩ thầm:

- Sau này con sẽ làm những việc này thay bố, còn bây giờ thì con đừng nên biết quá nhiều

Khi ông ta đang định rời đi thì gặp ngay Cố Bạch Thành, hai người đã dừng lại trò chuyện.

Cố Bạch Thành nói:

- Tôi đã làm theo ông rồi đó, không để con gái ông tham gia cuộc thi. Nhưng sao ông cứ phải nhất quyết như vậy chứ, đó là ước mơ của con gái ông đó

- Ông không hiểu được đâu, tôi làm vậy chỉ để tốt cho con bé

- Tốt ư? - Dương Mộng mở cửa bước ra.

Thì ra khi nảy cô không hề ngủ, cô đã nghe được chuyện và hiểu tại sao mọi cố gắng của mình đều vô ích.

Nước mắt cô giàn ra:

- Là bố sao? Người con luôn tin tưởng nhất đã chính tay hủy hoại giấc mơ của con

- Dương Mộng à..

Chưa để Dương Lâm Hoàng nói hết câu Dương Mộng tiếp tục nói:

- Bố không hiểu con, thật sự không hiểu. Tiền sao? Con không cần.

Nói rồi Dương Mộng rút trong túi ra 2 thẻ ngân hàng:

- Tiền.. tiền bố cho con, con chưa hề sử dụng bất cứ một đồng nào, đây trả cho bố, đang còn 2 thẻ ở nhà con nữa bố.. bố lấy hết đi, con không cần

Dương Lâm Hoàng ngạc nhiên:

- Con.. con làm gì vậy?

- Làm gì sao? Vì tiền mà trước giờ con không hề có bất kì một người bạn nào. Họ đối với con chỉ vì tiền, không hề thật lòng. Vì tiền mà con không được sống như bao người khác, trước mặt con họ chỉ dám e ngại vì con là con của bố. Bố nghĩ con sống như thế tốt lắm sao? - Dương Mộng nói trong nước mắt.

Lau những giọt nước mắt đó đi cô nói tiếp:

- Nhưng khi từ bỏ thân phận con gái nhà quyền quý trước mặt mọi người, cuộc sống con đã mang ý nghĩa hơn rất nhiều, không ai phải kiêng dè hay nhượng bộ con, ai cũng đối xử thật lòng với con. Và hơn nữa con có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình nhưng.. giờ thì sao?

- Con.. con - Dương Lâm Hoàng nói với vẻ tức giận

Dương Mộng khẽ cười:

- Từ khi chuyển đi đến giờ, con chỉ sử dụng tiền mà con kiếm được, còn tiền bố cho, tất cả đều còn nguyên

Không để Dương Lâm Hoàng hết ngạc nhiên, Dương Mộng đã ngay lập tức rời đi.

Ngồi trong xe cô khóc lớn, cô không hề nghĩ rằng người bố cô luôn tin tưởng chính là người đạp đổ đi mơ ước của cô. Cả một quảng đường dài, về đến nhà cô đã thấm mệt nằm vật ra giường ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, cô đã dậy từ sớm, chuẩn bị đồ đạc để lên một chuyến bay. Cô cảm thấy đã quá mệt mỏi rồi, giờ cô muốn đi đến một nơi thật xa mà không ai có thể làm phiền đến cô, ở đó tâm trạng cô sẽ tốt hơn.
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 11: Kẻ phản bội

Bên này Khuynh Hồng đã nhận được nhiệm vụ mới. Đó là truy tìm tên sát thủ phản bội tổ chức - Nhạn - Siêu. Nhận được thông hắn ta đã trốn đến thành phố Nam Sơn anh tiếp tục xuất phát lên đường đến đó.

Giữa nơi đông đúc, Nhạn Siêu thấy bóng Khuynh Hồng phía sau, hắn ta dần lẻn vào dòng người. Mất dấu của Nhạn Siêu, Khuynh Hồng chạy chẳng về phía trước, nhìn xung quanh không thấy hắn ta đâu Khuynh Hồng tức giận:

- Chết tiệt

Anh đành phải tìm một nơi ở tạm đó là một ngôi nhà hoang trong con hẻm của thành phố. Nằm trên nền đất lạnh anh lại nhớ đến người con gái đó- Dương Mộng. Đột nhiên ngoài cửa, bóng đen đang theo dõi anh. Khi anh vừa nhắm dần đôi mắt, lưỡi dao sắc đang càng gần người hơn.

Nhưng.. anh giơ tay lên nắm chặt tay tên đó, phải là Nhạn Siêu. Hai người lao vào đánh nhau nhưng tên đó cũng không dễ đối phó hơn nữa trên tay hắn có dao còn anh..

Lưỡi dao đó cứa vào mặt Khuynh Hồng chảy máu nhưng ngay lập tức Khuynh Hồng đã ép sát được hắn ta vào tường đang định điều khiển con dao đâm ngược vào người Nhạn Siêu thì.. "xoạt"

Một người phụ nữ gần đó thấy cảnh này hốt hoảng làm rơi chiếc dĩa xuống đất. Nhân cơ hội Khuynh Hồng không để ý Nhạn Siêu đã chạy đến bên cạnh người phụ nữ đó kề dao vào cổ bà ta uy hiếp Khuynh Hồng:

- Lại đây, bà ta sẽ..

Khuynh Hồng cười khểnh:

- Chúng ta giống nhau đều là sát thủ, bàn tay đã dính máu, cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm đến cái chết của một người lạ mặt sao?

Nhạn Siêu vẻ đắc ý:

- Thật sao? Kể từ 5 năm trước khi bàn tay cậu bắt đầu dính máu, cậu chỉ giết người khi nghe lệnh, khi cảm thấy người đó đáng chết. Còn những người vô tội thì chưa hề đặc biệt là những người dân nghèo khổ. Vậy giờ cậu nỡ sao?

- Nỡ chứ

Khi nghe được câu này của Khuynh Hồng, Nhạn Siêu cười với ánh mắt đáng sợ:

- Được thôi

Rồi ngay lập tức đâm thẳng vào tim người phụ nữ đó, giọng gào thét cùng những giọt máu bắn lên người Khuynh Hồng.

Anh ta sững người không nghĩ là Nhạn Siêu sẽ làm như vậy. Nhìn người phụ nữ dần ngã xuống anh lại gần bà ấy mà quên mất Nhạn Siêu đã chạy mất. Trong đầu anh lại hiện lên những cảnh tượng trước kia chỉ có chết chóc. Chợt một cô gái nhỏ liên tục gọi mẹ, nhìn thấy mẹ mình đã bất tỉnh, xung quanh là một vũng máu, cô bé hét lớn:

- Mẹ.. mẹ sao vậy tỉnh.. tỉnh lại đi.. mẹ..

Cảnh tượng trước mắt như đốt lên trong anh ngọn lửa hận thù. Anh mau chóng đuổi tìm Nhạn Siêu, trong người anh lúc này cũng chuẩn bị đầy đủ hung khí. Anh bắt một chiếc xe taxi giữa đường nhưng khi vừa lên xa, anh đã đuổi người tài xế xuống và cướp mất chiếc xe đó:

- Xin lỗi, nhất định tôi sẽ trả xe của ông

Nói rồi Khuynh Hồng nhanh chóng đi tiếp đến một đoạn đường vắng. Thấy bóng dáng Nhạn Siêu trước mặt, xuống xe anh liên tục nổ súng nhưng Nhạn Siêu lại ở phía sau anh đanh định đánh lén thì anh quay ngược lại đâm thẳng con dao vào tim hắn ta.

Nhạn Siêu thổ huyết, máu từ trong miệng nôn ra. Cậu ta cười lớn rồi cầm tay lấy tay Khuynh Hồng tự đâm con dao sắc lạnh đó sâu hơn:

- Cậu cũng sẽ hối hận thôi, một là ở lại tổ chức làm chó săn cho bọn người đó mãi sống trong sự điều khiển. Hoặc là cũng giống tôi phản bội rồi phải chết. Vốn dĩ khi bắt đầu cuộc sống của chúng ta đã vậy rồi

Nhạn Siêu dần lịm đi. Tuyết đội nhiên rơi xuống. Cơn tuyết đầu mùa đó vốn tượng trưng cho cuộc sống đẹp nhưng đối với Khuynh Hồng thì hoàn toàn ngược lại. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều quanh nơi đó tuyết dần hóa đỏ. Bước từng bước nặng nề giữa trời tuyết, nghĩ đến những lời Nhạn Siêu nói khi nảy anh cũng không biết rằng giờ anh đang sống vì điều gì.

Trời sáng cảnh sát đã đến hiện trường, 2 vụ án gần đó diễn ra lần lượt ở những khoảng thời gian gần nhau. Nguyên nhân cái chết đều giống nhau, một con dao đâm thẳng vào tim. Cảnh sát bắt đầu nghi ngờ là cùng một người mà camera gần đó đã ghi lại bóng lưng Khuynh Hồng.

Tin tức ngay sau đó được phát rộng rãi. Mà lúc này Dương Mộng cũng đã nhìn thấy, cô có phần hoảng hốt vì dáng người trong ảnh rất quen:

- Khuynh.. Khuynh Hồng sao? Không thể nào, anh ta sao có thể chứ?

Cô lập tức tắt TV đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô lái xe ra ngoài hít thở không khí. Dừng lại ở một công viên nhỏ. Chợt những tên lạ mặt cứ đến trêu ghẹo và quấy phá cô. Trợn tròn mắt cô đe dọa. Nhưng bọn chúng có hẳn 3 tên còn cô chỉ một mình. Không quan tâm nhiều cô đứng dậy rời đi nơi khác. Nhưng những tên đó cứ đeo bám cô lại còn chắn đường cô ép cô vào một góc vắng vẻ. Đang lúc không biết nên làm gì, cô ngạc nhiên khi thấy Khuynh Hồng trước mặt. Không nói nhiều Khuynh Hồng đã ngay lập tức đánh cho 3 tên kia bỏ chạy.

Thấy cảnh tượng này Dương Mộng càng cảm thấy Khuynh Hồng giống người trên tin tức hôm nay hơn. Cô chợt hỏi:

- Anh.. có phải hôm qua..

- Tốt nhất cô không nên biết nhiều thì hơn - nói rồi Khuynh Hồng rời đi bỏ lại Dương Mộng đang ngơ ngác.
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 12: Hé lộ sự thật

Nhưng đi được nửa đường Khuynh Hồng bắt gặp ngay kẻ thù của mình Dương Lâm Hoàng, ánh mắt thù hận nổi lên, Khuynh Hồng đi theo ông ta. Nhưng điều anh không thể ngờ là ông ta lại dừng lại trước mặt Dương Mộng. Nghĩ Dương Lâm Hoàng sẽ hại đến Dương Mộng anh đang định tiến lại thì nghe tiếng gọi như sét đánh ngang tai từ miệng của Dương Mộng:

- Bố à.. sao bố lại đến đây

Tròn xoe mắt:

- Bố sao? -Anh ngạc nhiên núp về một góc.

Dương Lâm Hoàng nói với con gái:

- Con.. con có biết bố tìm con lâu lắm không? Sao.. sao con có thể bỏ đi mà không nói gì vậy

Dương Mộng nhíu mày:

- Bố tìm con lâu lắm sao? Con mới đi có 2 ngày thôi mà

- Con.. con

-. Bố à hiện tại con muốn sống cho mình, con muốn nghỉ ngơi, con không muốn làm những việc mà con không thích

- Con không thích chứ chẳng lẽ con muốn mãi sống trong cái nghề đua xe đó sao? Con là con gái, đua xe rủi ro nguy hiểm cao hơn nữa cũng chẳng làm cuộc sống ổn định hơn được

- Con thà cả đời sống một cuộc sống thiếu thốn nhưng vui vẻ trước mơ ước chứ không bao giờ con sống theo sự sắp xếp của người khác.. trừ khi bố.. không còn sống nữa

- Sao.. sao con có thể nói ra những lời nói đó được chứ, mặc kệ hôm nay con làm thế nào bố vẫn sẽ đưa con về

Nói rồi Dương Lâm Hoàng sai người dẫn cô đi

Mà Khuynh Hồng ở gần đó cũng nghe được hết, anh như có một suy nghĩ nào đó trong đầu, khẽ cười rồi tiến lại cắt ngang cuộc trò chuyện.

Khuynh Hồng kéo tay Dương Mộng ra khỏi Dương Lâm Hoàng:

- Ai cho ông cái quyền tự ý dẫn người đi khi người ta chưa đồng ý chứ

Nhìn Khuynh Hồng, Dương Lâm Hoàng cảm thấy như đã gặp ở đâu đó nhưng rồi ông ta vẫn mạnh miệng nói:

- Cậu là ai chứ? Đây là con gái tôi, tôi không có quyền đó vậy thì ai?

Dương Mộng ở bên nói với vẻ chua chát:

- Bố là bố con, bố sinh con ra nhưng không có nghĩa mọi chuyện phải nghe theo bố. Con xin lỗi khi nảy nói hơi nặng lời nhưng con vẫn phải nhắc lại lần nữa con không đi, con không làm, con không thích

Khuynh Hồng thấy thế cũng không nói gì cả lặng lẽ dẫn Dương Mộng bước đi nhưng những tên tay sai của Dương Lâm Hoàng chặn đường 2 người lại.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn những tên đó Khuynh Hồng nói:

- Tránh ra

Dương Lâm Hoàng đứng bên:

- Cậu tự ý đưa con gái tôi đi như thế liệu cậu có tự hỏi con gái tôi có đồng ý không? Hơn nữa cậu là ai cơ chứ?

- Sao bố phải biết anh ấy là ai chứ? Được là bạn trai con đó.. bố vừa ý chưa? Con.. đồng ý đi theo anh ấy

Khuynh Hồng tròn mắt thầm nghĩ:

- Bạn trai?

Dương Lâm Hoàng cứng họng nhìn 2 người đi mà không làm được gì.

Do tâm trạng không tốt Khuynh Hồng đã chở cô đến một đỉnh núi cao, nhìn xuống là cả một thành phố rộng lớn. Khuynh Hồng nói:

- Nếu thấy buồn cô có thể khóc thật lớn, ở đây chẳng có ai cả đâu

Nói rồi Khuynh Hồng lẵng lặng đi ra một nơi khác. Nhìn những giọt nước mắt của Dương Mộng Khuynh Hồng như có cảm giác đau ở tim hơn nữa anh cũng tự trách bản thân vì không biết sau này sẽ làm những gì khiến cô tổn thương hơn thế nữa.

Một lúc sau Khuynh Hồng quay lại, Dương Mộng cũng đã khóc xong nhìn những tòa nhà dưới ngọn núi mà suy nghĩ. Khuynh Hồng tiến lại gần cô hơn nói những câu an ủi:

- Khóc xong có phải thấy nhẹ lòng lắm không

Dương Mộng khẽ gật đầu.

Khuynh Hồng cười khẽ:

- Tôi cũng muốn thử một lần được khóc như cô, muốn một ngày chẳng nghĩ ngợi gì cả nhưng tôi không thể

- Tại sao vậy -Dương Mộng nói

- Tôi và cô khác nhau, cuộc sống của chúng ta khác nhau. Có những chuyện mà tôi luôn phải giữ kín trong lòng, nặng lắm nhưng cũng không biết đến khi nào mới gỡ bỏ được nó đi. Nếu như nổi buồn của cô là bị ngăn cấm đến với ước mơ thì nổi buồn của tôi có lẽ còn hơn thế nhiều lần. Tôi sống cũng chẳng phải vì tôi, thậm chí còn không thể quyết định cuộc sống của mình

Dương Mộng nghe đến đây cũng chưa hiểu được ý anh là gì chỉ biết nhìn anh và nghe anh nói tiếp

Đột nhiên Khuynh Hồng quay sang nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Dương Mộng ngại ngùng quay sang chỗ khác. Khuynh Hồng khẽ cười:

- Cô không thấy cảnh này hơi quen sao? Hôm đó cô uống say..

Dương Mộng như nhớ lại gì đó đứng bật dậy:

- Tôi.. tôi.. chúng ta nên về thôi

Nói rồi Dương Mộng bước từng bước thật nhanh đến chiếc xe. Nhìn bóng dáng cô từ phía sau Khuynh nói:

- Có lẽ bây giờ cô không muốn nhìn thấy bố cô nhưng đến một ngày dù cô có muốn cũng chẳng thể được nữa đâu

Dương Mộng cũng không hiểu anh đang nói gì, cũng chẳng quan tâm nhiều, cô đáp lại một câu -Ò -rồi lên xe.

Khuynh Hồng lúc này tiến đến chiếc xe. Nhưng người cầm lái lúc này là Dương Mộng. Cô nói với anh:

- Anh có muốn thử tốc độ của tôi không? Tôi sẽ đưa anh đi tham quan hết thành phố Nam Sơn này

Nói rồi cô đạp ga, kéo màn chắn xe xuống rồi đi thật nhanh. Những cơn gió cứ thế thổi vào bay tóc cô rộ rõ khuôn mặt thanh tú. Khuynh Hồng cứ ngắm nhìn cô mãi mà không biết anh có cảm giác này từ bao giờ.
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 13: Nhiệm vụ bất ngờ - bước đầu kế hoạch

Cả buổi chiều hôm đó cũng không biết hai người đã đi đến những đâu. Khi về đến khách sạn cũng là lúc đã mệt lừ. Dương Mộng nằm vật ra giường ngủ lúc nào không hay.

Khuynh Hồng đứng cạnh nhìn cô, trong đầu toát lên nhiều ý nghĩ rồi lẵng lặng bước đi, anh đặt một phòng gần đó rồi bước vào phòng của mình.

Đêm đó anh lại gặp ác mộng. Mơ đến đám cháy hồi nhỏ, trong giấc mơ anh nhìn thấy cảnh mẹ mình bị thiêu cháy, rồi lại đến cảnh bố mình bị một chiếc xe đâm trúng. Một bóng dáng quen thuộc nhìn về phía anh với ánh mắt đầy khinh bỉ Dương Lâm Hoàng.

Khi đó anh bừng tỉnh, bất giác ngồi hẳn dậy, mồ hôi nhễ nhại. Nghĩ đến kẻ thù hại chết 2 người thân duy nhất của mình, ánh mắt anh hừng hực sát khí. Đây cũng là thời khắc anh quyết định phải báo thù, chính tay giết chết Dương Lâm Hoàng.

Trong đầu anh như đã nghĩ ra một kế hoạch nào đó. Bước ra khỏi phòng, liếc qua cánh cửa phòng bên của Dương Mộng đứng lại một lúc rồi anh đi tiếp.

Giữa đêm tối, gió thổi lạnh, bước đi trên con đường vắng, Khuynh Hồng chợt nhận ra một cái bóng đi theo mình, càng lúc càng gần, mỗi bước đi của Khuynh hồng càng nhanh.

Một cánh tay lạ chạm lên vai Khuynh Hồng, anh xoay người vùng tay ra, 2 người lao vào đánh nhau, Khuynh Hồng giật được chiếc mũ đen của tên đó, ngạc nhiên:

- Giai Thừa, sao lại là cậu?

Thì ra người đó là Giai Thừa, người của tổ chức FTP lần này đến đây là để giao cho Khuynh Hồng nhiệm vụ mới. Nhưng nhiệm vụ lần này khác so với những lần trước, không phải giết người nữa mà là bảo vệ. Điều làm Khuynh Hồng không ngờ đến người tổ chức muốn bảo vệ chính là Dương Lâm Hoàng.

Tròn xoe mắt Khuynh Hồng hỏi:

- Tại sao lại là ông ta? Rõ ràng ai cũng biết ông ta là người hại chết gia đình tôi mà

- Cậu phải nên phân biệt giữa thù hận và nhiệm vụ. Giờ đây cậu là người của tổ chức, mọi chuyện đều phải nghe theo mệnh lệnh - Giai Thừa nói

- Về báo lại, tôi.. không thể làm được, tôi chấp nhận mọi hình phạt

- Cậu.. việc báo thù cậu có thể làm bất cứ lúc nào cũng được nhưng phải là sau khi hoàn thành nhiệm vụ

- Sao? Bảo vệ ông ta xong rồi lại giết ông ta, rốt cuộc FTP đang có mục đích gì chứ?

- Chuyện này kể cả tôi và cậu cũng không biết, chỉ cần biết là việc có lợi cho tổ chức, chúng ta chỉ cần..

Chưa để Giai Thừa nói hết câu Khuynh Hồng đã ngắt lời:

- Thực hiện nhiệm vụ

Anh khẽ cười:

- Câu này tôi nghe quen rồi.

Nói rồi anh quay người bước đi, trong đầu anh cứ lặp lại câu nói:

- Thực hiện nhiệm vụ.. thực hiện nhiệm vụ.. thực..

Sáng hôm sau Dương Mộng tỉnh lại không thấy Khuynh Hồng đi, cô sợ anh đã đi mất nên vội vã đi tìm nhưng vừa ra đến cổng khách sạn, cô lại bắt gặp Khuynh Hồng trước mắt, cô chạy lại ôm trầm lấy Khuynh Hồng trong vô giác, đột nhiên cô bật khóc:

- Rốt cuộc anh đi đâu vậy chứ? Anh có biết như vậy tôi lo sợ lắm không, sợ anh sẽ đi mất, sợ..

- Cô không muốn tôi đi sao?

- Dương Mộng như nhớ ra gì đó, ngay lập tức buông anh ra:

- Tôi.. không phải như anh nghĩ đâu

Cô nghĩ thầm:

- Chết tiệt, sao khi nảy mình có thể ôm anh ta chứ lại còn nói như vậy nữa

Dương Mộng cười trong sự ngượng ngùng:

- Haha.. ha..

Rồi cô nhanh chóng bước vào trong nhưng Khuynh Hồng kéo cô lại, ôm cô vào lòng

- Tôi sẽ không đi nữa đâu

Dương Mộng tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đi dạo một vòng Khuynh Hồng mở lời trước:

- Cô cũng đã ở đây mấy ngày rồi, cũng đến lúc nên về thôi

- Hả.. về đâu

- Về nhà.. chẳng lẽ cô muốn ở lại đây mãi sao? Cô định trốn tránh hết mọi chuyện sao?

- Không.. không phải.. tôi chỉ.. muốn ở đây thêm mấy ngày nữa thôi

- Về luôn hôm nay, tôi đặt vé về Diêu Hải rồi

Dương Mộng nhíu mày:

- Anh làm gì vậy hả? Sao anh lại không hỏi ý tôi

- Tôi nghĩ cô mạnh mẽ lắm mà, có gan chống đối với bố cô sao lại không dám đứng trước ước mơ của mình chứ

- Anh..

- Tôi làm sao?

- Tôi không về

- Được.. vậy tôi về, cô cứ ở đây đi, uổng công cho tôi đặt 2 vé

- Sao? Vậy anh cũng về cùng tôi à?

- Chứ cô nghĩ sao?

Dương Mộng nghe đến đây tự nhiên cảm thấy vui trong lòng:

- Tôi.. được tôi về

Nghe cô nói vậy Khuynh Hồng khẽ cười rồi đi tiếp:

- Vậy mới đúng chứ

- Này! Đợi tôi

Hai người trở về thu dọn đồ đạc rồi lên máy bay về Diêu Hải.

Trên máy bay Dương Mộng ngủ gật, tựa vào vai Khuynh Hồng, Khuynh Hồng thầm nghĩ:

- Cô vừa ngủ dậy khi nảy mà giờ còn có thể ngủ được nữa? Đúng là

Nói rồi anh cũng tựa vào đầu cô, dần nhắm đôi mắt lại:

- Không biết thời gian này còn bao lâu nữa, rồi cũng sẽ có một ngày chúng ta sẽ..

3 tiếng sau máy bay cũng hạ cánh, cả Khuynh Hồng và Dương Mộng đều tỉnh dậy:

- Đến nơi rồi sao?

Dương Mộng đang định kéo vali xuống thì Khuynh Hồng nắm lấy cổ tay cổ:

- Để tôi

Dương Mộng ngơ ngác:

- Ò..

Hai người bắt một chiếc taxi trở về ngôi nhà nhỏ của Dương Mộng.
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 14: Rung động

Hai người bước vào nhà, chìm trong không khí là sự quen thuộc trước đây, Dương Mộng khẽ nói:

- Tôi.. để tôi ở dưới nhà kho anh.. anh ở phòng tôi đi

- Này, cô nói vậy là đang còn giận tôi khi trước cướp phòng của cô sao

- Không.. không phải tôi chỉ..

- Chỉ sao? Tự nhiên hôm nay tôi muốn thử cảm giác sống trong nhà kho là như thế nào, cô cứ ở lại phòng mình đi

Nói rồi anh bước nhanh xuống nhà kho để lại Dương Mộng đang ngơ ngác:

- Sao anh ta?

Sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng, Khuynh Hồng bước ra khỏi nhà kho, tiến lại gần Dương Mộng, ép sát cô vào góc tủ. Dương Mộng mặt đỏ ửng nhắm chặt đôi mắt thầm nghĩ:

- Anh.. anh ta định làm gì vậy chứ?

Nhưng Khuynh Hồng chỉ đưa tay ra sau cô mở cánh tủ và lấy ra một tấm chăn mỏng. Nhìn thấy cô gái đứng trước mặt không hiểu sao lại nhắm mắt anh hỏi:

- Cô làm sao vậy

Dương Mộng mở dần đôi mắt ra, nhìn thấy Khuynh Hồng đang cầm tấm chăn trên tay cô mới hiểu ra ngượng ngùng nói:

- Tôi.. à thì..

Xong ngay lập tức cô ôm mặt chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

Khuynh Hồng nhìn cô mà nở một nụ cười bởi bước đầu kế hoạch của anh đang dần hoàn thành.

Phía bên này Dương Mộng đang cảm thấy xấu hổ vì hành động khi nảy của mình, nằm trên giường ôm con gấu bông mà lăn đi lăn lại:

- Khi nảy mình nghĩ gì vậy chứ, xấu hổ chết được

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, tiếng Khuynh Hồng vang lên:

- Cô không ăn cơm sao?

-. Không.. anh ăn trước đi, tôi không đói

- Cô không ăn thật sao? Vậy cứ nằm trong đó đi

Nhưng lúc này bụng của Dương Mộng cứ kêu sùng sục lại còn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức ngoài kia nữa. Nghĩ đến mấy ngày nay ở ngoài còn chưa ăn uống đầy đủ gì, không chịu được, cô đành chậm rãi bước từng bước xuống giường. Gạt bỏ hết liêm sỉ, đi ra khỏi phòng ngồi xuống bàn ăn.

Khuynh Hồng thấy thế thì liền nói:

- Khi nảy ai bảo không đói nhỉ, sao giờ lại ngồi đây

- Khi nảy tôi không đói thật nhưng giờ thì.. có

Nói rồi Dương Mộng gắp đồ ăn ăn tới tấp liên tục khen ngon. Khuynh Hồng ở bên có khi chỉ nhìn cô ăn đã thấy no rồi. Khuynh Hồng mở lời:

- Cô có muốn đua xe nữa không

- Anh hỏi vậy làm gì tất nhiên là có rồi

- Vậy cô định khi nào quay trở về trường đua

Dương Mộng nhíu mày:

- Anh hỏi tôi như vậy là có ý gì chứ? Tôi không bao giờ trở lại cái trường đua kia nữa đâu, không muốn nhìn tên Cố Bạch Thành đáng ghét, thông đồng với bố tôi không cho tôi có cơ hội được chọn

- Nếu như vậy thì bây giờ cô định đi đâu để đua xe

- Tôi.. tôi mặc kệ lúc đó tính sau

Khuynh Hồng nghe thấy thế thì hơi phần tức giận:

- Cô cứ mãi không dám đối mặt, trốn tránh như thế thì có ích gì đâu chứ. Chi bằng cô giải quyết xong chuyện này với bố cô đi, nói rõ ràng là xong chứ gì

Đến đây Dương Mộng thật sự nổi cáu, đứng dậy, quay sang lườm anh rồi đi thẳng ra khỏi nhà, Khuynh Hồng chỉ biết nhìn cô đi rồi thở dài.

Dương Mộng bước đi trên đường luôn nghĩ đến những lời Khuynh Hồng nói, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm đúng hay sai nữa. Đi được một đoạn chợt cô thấy bất an, cô vội quay về nhà.

Cô vào nhà liên tục gọi Khuynh Hồng, tìm khắp nhà rồi đến những nơi gần đó cũng không thấy Khuynh Hồng đâu:

- Anh.. anh ta lại đi nữa sao

Cô tự trách:

- Khi nảy mình không nên như vậy, anh.. anh ta giận, bỏ đi thật rồi sao. Vậy là.. chỉ còn mỗi mình mình sao?

Nghĩ đến đây cô chợt buồn, 2 hàng mi ngấn lệ, cô bước từng bước nặng ra ngoài nhưng bất ngờ thay, trước mắt cô là Khuynh Hồng, 2 người bốn mắt nhìn nhau. Dương Mộng chạy lên ôm chặt lấy Khuynh Hồng.

- Anh đi đâu vậy hả, anh có biết tôi sợ lắm không sợ anh lại sẽ đi mất. Sao lần nào anh cũng đi mà không nói cho tôi biết vậy

Khuynh Hồng khẽ cất lời:

- Tôi chỉ đi mua ít đồ thôi mà sao cô..

- Hở..

- Cô ôm tôi chặt vậy

- Anh..

- Khi nảy cô bảo sợ tôi đi mất, vậy cô muốn tôi ở lại sao?

- Không.. tôi..

Dương Mộng e ngại ngoảnh đầu đi chợt một cánh tay to lớn kéo cô lại ôm vào lòng. Hai người cứ như vậy một lúc không ai nói gì làm không khí có chút ngượng ngùng nhưng trên môi Khuynh Hồng lại nở một nụ cười đầy bí hiểm.

Lúc sau, hai người vào trong nhà, ngồi lên chiếc ghế sofa vừa trò chuyện vừa uống rượu. Khuynh Hồng khuyên Dương Mộng nên về nhà xin lỗi bố cô vì bố cô làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi nhưng Dương Mộng cứ cứng nhắc quyết không chịu. Ngồi lặng một lúc Khuynh Hồng kể cho cô nghe về quá khứ đau thương của mình, bố mẹ anh đều đã chết, anh phải sống lẽ loi một mình từ nhỏ. Cho đến bây giờ anh lại muốn như cô, muốn được sự quan tâm của người thân.

Những lời nói của Khuynh Hồng làm cho Dương Mộng thêm suy nghĩ nhiều hơn cô không biết người con trai trước mặt mình đã trải qua bao nhiêu chuyện nữa.

Trong lúc đang suy nghĩ chợt Khuynh Hồng kéo cô lại gần anh hơn, chủ động hôn lên môi cô. Dương Mộng tròn xoe mắt không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng dường như cô cũng không muốn đẩy người con trai trước mặt mình ra bởi vì hình như cô đã..
 
19 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 15: Lời tỏa tình

Trong cơn say, Khuynh Hồng bế cô vào phòng, đặt cô nằm trên giường. Như không kìm được người con gái trước mặt, anh từ từ cởi cúc áo cô ra, hôn lên khắp cổ cô những vết đỏ nhưng anh như nhận ra gì đó bỗng chốc dừng lại. Anh cũng không biết sao khi nảy anh có thể làm như thế. Bừng tỉnh anh khuy lại những cúc áo khi nảy nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Xuống dưới nhà, anh vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh hẳn rượu. Ngước lên nhìn mình trong gương anh tự hỏi liệu mình đã rung động trước cô sao. Nhớ lại từng nét mặt của Dương Mộng từ đôi mắt, chiếc cao cho đến bờ môi ngọt ngào ấy khiến anh càng không nỡ làm tổn thương đến cô. Tâm trạng anh rối bời, không biết nên làm thế nào trước cảm xúc của mình nữa.

Quay lại nhà kho, nằm trên sàn lạnh làm anh khó ngủ nổi, những suy nghĩ ngược nhau cứ vất vưởng trong đầu anh. Hình ảnh Dương Mộng hiện lên rồi lại đến Dương Lâm Hoàng và cả bố mẹ anh, nhớ lại đám cháy năm ấy rồi cả những ngày tháng cực khổ ở FTP. Bây giờ chính anh cũng không biết mình nên làm gì. Cứ như thế đến khi trời gần sáng anh mới chợp mắt được.

Nhưng mới được một lúc anh đã bị những tiếng loạng choạng trong nhà làm cho tỉnh giấc. Anh thức dậy bước ra xem sao thì trước mắt anh có một điều ngạc nhiên lớn:

- Gì? Dương Mộng đang nấu ăn sao

Anh như không thể tin vào mắt mình, một cô gái vụng về khi trước mà giờ sao lại ở dưới bếp. Anh đang định lẩn đi thì bị Dương Mộng gọi lại:

- Này! Đã dậy rồi sao? Mau xuống vệ sinh cá nhân đi rồi lên đây ăn cơm. Hôm nay đích thân bổn tiểu thư xuống bếp đó

- Hả.. Ụ

Lúc sau Khuynh Hồng trở lại, anh ngửi thấy mùi gì đó sai sai, không phải là mùi đồ ăn mà là một mùi khét. Một tiếng la lớn:

- A.. Á

Khuynh Hồng nhanh chóng chạy lại chỗ Dương Mộng:

- Cô sao vậy?

- Nóng.. nóng, bỏng tay tôi rồi

Thấy Dương Mộng nói thế Khuynh Hồng nhanh chóng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa xoa vừa thổi:

- Sao rồi? Đỡ hơn chưa

- Ụ đỡ hơn rồi

- Sao cô lại bất cẩn như vậy chứ

-. Tôi.. tôi chỉ muốn nấu đồ ăn cho anh thôi

Nói đến đây Dương Mộng sực nhớ ra chảo đồ ăn đang cháy. Cô vội vàng tắt bếp:

- Thôi xong rồi vậy là hỏng cả rồi, công sức cả buổi sáng của tôi.. haizzz.. Để tôi làm thêm cái mới

Khuynh Hồng ngắt lời:

- Còn định làm thêm gì nữa chứ, tay cô đã như vậy rồi

- Không thì giờ ăn bằng cái gì được

- Đang còn món rau cô vừa nấu khi nảy nữa mà

- Rau sao? Không có thịt sao mà ăn được

- Ăn được mà, ăn tạm đi tí tôi dẫn cô đi ăn món khác

Nói rồi hai người đành mang những đĩa rau dọn ra bàn ăn, Dương Mộng mời Khuynh Hồng ăn trước:

- Anh ăn đi, tuy là đồ chay nhưng đã qua tay tôi đảm bảo ngon

Khuynh Hồng gắp ăn thử một miếng thì bỗng mặt biến sắc anh thầm nghĩ:

- Mặn..

Nhưng vẫn cố nuốt khen ngon cho Dương Mộng vui. Thấy thế Dương Mộng hí hửng gắp thêm cho anh đầy bát. Khuynh Hồng không biết nói sao chỉ khe khẽ cười trong sự gắng gượng.

Dương Mộng cũng đang định thưởng thức món ăn do chính tay mình làm thì Khuynh Hồng ngăn lại:

- Đừng..

- Sao thế anh muốn ăn một mình sao

- Không phải..

- Anh sao thế? Không hiểu luôn

Nói xong Dương Mộng gắp ăn một miếng thì cô ngay lập tức nhã ra:

- Vị gì đây?

Khuynh Hồng khẽ nói:

- Tôi đã bảo cô đừng ăn mà

Dương Mộng quay lên nhìn Khuynh Hồng:

- Sao anh phải cố ăn chứ, rõ ràng là nó không.. sao anh còn khen ngon

- Dù gì cô cũng đã vất vả nấu ra, tôi chỉ là không muốn cô buồn thôi

- Anh.. anh

- Anh gì mà anh, mau dọn đi để tôi rửa bát cho

Dương Mộng chỉ biết ngại ngùng làm theo:

- Để tôi rửa giúp anh

- Không cần đâu

- Cần mà.. để tôi giúp

Hai người lại một lần nữa đứng cạnh nhau. Mặc dù là nói Dương Mộng giúp Khuynh Hồng rửa bát nhưng cô chỉ ở yên một chỗ ngắm nhìn anh. Nhìn xuống bờ môi kia, nghĩ đến chuyện tối qua, thân hình nhỏ bé của cô nhún lên chạm vào môi Khuynh Hồng:

- Em thích anh

Khuynh Hồng ngạc nhiên không biết đang xảy ra chuyện gì, cô gái trước mặt đang tỏ tình với anh, anh bối rối không biết phải làm gì, nhanh chóng rửa tay rồi đi ra nhưng đôi bàn tay nhỏ bé đã nắm lấy anh từ lúc nào. Dương Mộng dùng sức kéo Khuynh Hồng lại:

- Anh đi đâu thế? Còn chưa trả lời em mà

-. Sao.. sao cô lại như vậy chứ Dương Mộng

Dương Mộng nhíu mày:

- Như vậy là sao? Chẳng phải hôm qua là anh hôn em trước mà

- Không.. không phải.. hôm qua là do tôi say quá không kìm chế được bản thân nên mới..

- Em mặc kệ, Em chỉ cần biết hôm qua chính anh cướp mất nụ hôn đầu của em, anh phải chịu trách nhiệm

- Nhưng..

- Không nhưng nhịn gì cả

Nói xong Dương Mộng kéo Khuynh Hồng đi:

- Đi, em dẫn anh đi một nơi

- Đi đâu chứ

Dương Mộng chỉ quay sang nhìn anh:

- Đến nơi rồi anh sẽ biết thôi

Nói rồi cô vẫn kéo anh đi, đưa anh ngồi ngay ngắn lên chiếc xe của mình:

- Đi thôi
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back