Hai người bước vào nhà, chìm trong không khí là sự quen thuộc trước đây, Dương Mộng khẽ nói:
- Tôi.. để tôi ở dưới nhà kho anh.. anh ở phòng tôi đi
- Này, cô nói vậy là đang còn giận tôi khi trước cướp phòng của cô sao
- Không.. không phải tôi chỉ..
- Chỉ sao? Tự nhiên hôm nay tôi muốn thử cảm giác sống trong nhà kho là như thế nào, cô cứ ở lại phòng mình đi
Nói rồi anh bước nhanh xuống nhà kho để lại Dương Mộng đang ngơ ngác:
- Sao anh ta?
Sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng, Khuynh Hồng bước ra khỏi nhà kho, tiến lại gần Dương Mộng, ép sát cô vào góc tủ. Dương Mộng mặt đỏ ửng nhắm chặt đôi mắt thầm nghĩ:
- Anh.. anh ta định làm gì vậy chứ?
Nhưng Khuynh Hồng chỉ đưa tay ra sau cô mở cánh tủ và lấy ra một tấm chăn mỏng. Nhìn thấy cô gái đứng trước mặt không hiểu sao lại nhắm mắt anh hỏi:
- Cô làm sao vậy
Dương Mộng mở dần đôi mắt ra, nhìn thấy Khuynh Hồng đang cầm tấm chăn trên tay cô mới hiểu ra ngượng ngùng nói:
- Tôi.. à thì..
Xong ngay lập tức cô ôm mặt chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Khuynh Hồng nhìn cô mà nở một nụ cười bởi bước đầu kế hoạch của anh đang dần hoàn thành.
Phía bên này Dương Mộng đang cảm thấy xấu hổ vì
hành động khi nảy của mình, nằm trên giường ôm con gấu bông mà lăn đi lăn lại:
- Khi nảy mình nghĩ gì vậy chứ, xấu hổ chết được
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, tiếng Khuynh Hồng vang lên:
- Cô không ăn cơm sao?
-. Không.. anh ăn trước đi, tôi không đói
- Cô không ăn thật sao? Vậy cứ nằm trong đó đi
Nhưng lúc này bụng của Dương Mộng cứ kêu sùng sục lại còn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức ngoài kia nữa. Nghĩ đến mấy ngày nay ở ngoài còn chưa ăn uống đầy đủ gì, không chịu được, cô đành chậm rãi bước từng bước xuống giường. Gạt bỏ hết liêm sỉ, đi ra khỏi phòng ngồi xuống bàn ăn.
Khuynh Hồng thấy thế thì liền nói:
- Khi nảy ai bảo không đói nhỉ, sao giờ lại ngồi đây
- Khi nảy tôi không đói thật nhưng giờ thì.. có
Nói rồi Dương Mộng gắp đồ ăn ăn tới tấp liên tục khen ngon. Khuynh Hồng ở bên có khi chỉ nhìn cô ăn đã thấy no rồi. Khuynh Hồng mở lời:
- Cô có muốn đua xe nữa không
- Anh hỏi vậy làm gì tất nhiên là có rồi
- Vậy cô định khi nào quay trở về trường đua
Dương Mộng nhíu mày:
- Anh hỏi tôi như vậy là có ý gì chứ? Tôi không bao giờ trở lại cái trường đua kia nữa đâu, không muốn nhìn tên Cố Bạch Thành đáng ghét, thông đồng với bố tôi không cho tôi có cơ hội được chọn
- Nếu như vậy thì bây giờ cô định đi đâu để đua xe
- Tôi.. tôi mặc kệ lúc đó tính sau
Khuynh Hồng nghe thấy thế thì hơi phần tức giận:
- Cô cứ mãi không dám đối mặt, trốn tránh như thế thì có ích gì đâu chứ. Chi bằng cô giải quyết xong chuyện này với bố cô đi, nói rõ ràng là xong chứ gì
Đến đây Dương Mộng thật sự nổi cáu, đứng dậy, quay sang lườm anh rồi đi thẳng ra khỏi nhà, Khuynh Hồng chỉ biết nhìn cô đi rồi thở dài.
Dương Mộng bước đi trên đường luôn nghĩ đến những lời Khuynh Hồng nói, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm đúng hay sai nữa. Đi được một đoạn chợt cô thấy bất an, cô vội quay về nhà.
Cô vào nhà liên tục gọi Khuynh Hồng, tìm khắp nhà rồi đến những nơi gần đó cũng không thấy Khuynh Hồng đâu:
- Anh.. anh ta lại đi nữa sao
Cô tự trách:
- Khi nảy mình không nên như vậy, anh.. anh ta giận, bỏ đi thật rồi sao. Vậy là.. chỉ còn mỗi mình mình sao?
Nghĩ đến đây cô chợt buồn, 2 hàng mi ngấn lệ, cô bước từng bước nặng ra ngoài nhưng bất ngờ thay, trước mắt cô là Khuynh Hồng, 2 người bốn mắt nhìn nhau. Dương Mộng chạy lên ôm chặt lấy Khuynh Hồng.
- Anh đi đâu vậy hả, anh có biết tôi sợ lắm không sợ anh lại sẽ đi mất. Sao lần nào anh cũng đi mà không nói cho tôi biết vậy
Khuynh Hồng khẽ cất lời:
- Tôi chỉ đi mua ít đồ thôi mà sao cô..
- Hở..
- Cô ôm tôi chặt vậy
- Anh..
- Khi nảy cô bảo sợ tôi đi mất, vậy cô muốn tôi ở lại sao?
- Không.. tôi..
Dương Mộng e ngại ngoảnh đầu đi chợt một cánh tay to lớn kéo cô lại ôm vào lòng. Hai người cứ như vậy một lúc không ai nói gì làm không khí có chút ngượng ngùng nhưng trên môi Khuynh Hồng lại nở một nụ cười đầy bí hiểm.
Lúc sau, hai người vào trong nhà, ngồi lên chiếc ghế sofa vừa trò chuyện vừa uống rượu. Khuynh Hồng khuyên Dương Mộng nên về nhà xin lỗi bố cô vì bố cô làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi nhưng Dương Mộng cứ cứng nhắc quyết không chịu. Ngồi lặng một lúc Khuynh Hồng kể cho cô nghe về quá khứ đau thương của mình, bố mẹ anh đều đã chết, anh phải sống lẽ loi một mình từ nhỏ. Cho đến bây giờ anh lại muốn như cô, muốn được sự quan tâm của người thân.
Những lời nói của Khuynh Hồng làm cho Dương Mộng thêm suy nghĩ nhiều hơn cô không biết người con trai trước mặt mình đã trải qua bao nhiêu chuyện nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ chợt Khuynh Hồng kéo cô lại gần anh hơn, chủ động hôn lên môi cô. Dương Mộng tròn xoe mắt không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng dường như cô cũng không muốn đẩy người con trai trước mặt mình ra bởi vì hình như cô đã..