CHƯƠNG 2: MÀN CHÀO HỎI CỦA SÓI VÀ ĐỘNG THÁI ĐẦU TIÊN CỦA RẮN ĐỘC
Sau sự cố nhỏ với chiếc vòng cổ và màn "chào hỏi" đầy ẩn ý của ba vị thiếu gia quyền lực nhất nhì Thượng Hải, không khí tại buổi dạ tiệc dường như trở nên đặc quánh hơn bao giờ hết đối với An Nhược Huyên. Cô cảm nhận rõ ràng những ánh mắt soi mói, những lời xì xào to nhỏ từ khắp nơi đổ dồn về phía mình, mang theo sự tò mò, ngưỡng mộ và cả ghen tị. Giới thượng lưu vốn nhạy bén với mùi vị của quyền lực và sự đối đầu, và họ đã ngửi thấy nó nồng nặc trong khoảnh khắc ba "chúa tể" của các gia tộc lớn cùng lúc hiện diện bên cạnh An Nhược Huyên, như thể đánh dấu chủ quyền ngay trước mặt tất cả.
Lục Cảnh Thần không nói thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu chào An Nhược Huyên một cách khách sáo rồi quay người rời đi, hòa vào đám đông mà không để lại bất kỳ dấu vết nào ngoài khí chất lạnh lẽo. Nhưng cái cách anh ta biến mất khỏi tầm mắt lại mang theo một sự tuyên bố ngầm đầy mạnh mẽ: "Cô đã nằm trong tầm ngắm của tôi, và tôi sẽ không để cô thoát khỏi tay mình." Ánh mắt cuối cùng anh ta dành cho cô vẫn là cái nhìn sắc lạnh, độc chiếm, khiến An Nhược Huyên bất giác rùng mình, một cảm giác vừa khó chịu vừa có chút gì đó rất lạ. Cô biết, Lục Cảnh Thần không phải là kiểu người sẽ dễ dàng buông tha con mồi mình đã chọn, và từ giờ cuộc sống của cô sẽ không còn được yên bình nữa.
Tiêu Mặc Phong, khác với sự lạnh lùng và bí ẩn của Lục Cảnh Thần, lại nở một nụ cười rạng rỡ, pha chút bất cần và phóng khoáng. Nụ cười của anh ta có sức hút mãnh liệt, đủ để khiến bao cô gái trẻ trong buổi tiệc phải ngẩn ngơ. "An Nhược Huyên, tôi nghe danh đã lâu, nhưng đêm nay mới được chiêm ngưỡng tận mắt. Đúng là danh bất hư truyền. Nhan sắc và khí chất của cô quả thực khiến người ta khó lòng rời mắt." Anh ta tiến sát hơn, đưa tay ra một cách đầy lịch thiệp và tự tin, mời: "Không biết cô có thể cùng tôi nhâm nhi một ly rượu, hay thưởng thức điệu nhạc này không? Tôi nghĩ chúng ta sẽ có một buổi trò chuyện thú vị." Giọng nói của anh ta trầm ấm, đầy sức quyến rũ, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự thách thức trực diện đến Lục Cảnh Thần đang khuất dần, như muốn tuyên bố rằng hắn sẽ là người chiến thắng trong cuộc đua này.
An Nhược Huyên nhíu mày nhẹ. Cô không thích sự quá thẳng thắn và công khai của Tiêu Mặc Phong, nó giống như một lời tuyên chiến không cần che giấu. Tuy nhiên, cô là người của giới thượng lưu, hiểu rõ luật chơi. Cô không thể từ chối một cách thô lỗ giữa buổi tiệc quan trọng như thế này. "Tiêu thiếu gia quá lời rồi. Rất hân hạnh." Cô khẽ chạm ly rượu với anh ta, một nụ cười xã giao vẫn giữ trên môi, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác và đề phòng. Cô liếc nhìn An Mộng Lan đang đứng cạnh mình, và bắt gặp ánh mắt đầy ghen tị của cô em gái nuôi. Mộng Lan cố ý siết chặt cánh tay An Nhược Huyên, như muốn níu kéo cô lại, nhưng đôi mắt lại không ngừng hướng về phía Tiêu Mặc Phong, với vẻ khao khát đến đáng thương, như muốn nói "hãy nhìn em đây".
"À, Mộng Lan cũng ở đây à?" Tiêu Mặc Phong chỉ liếc qua An Mộng Lan một cái, nụ cười trên môi nhạt đi vài phần, đủ để An Mộng Lan cảm thấy bị xem nhẹ và bị ngó lơ một cách rõ rệt. "Chào em." Giọng điệu của anh ta hờ hững, không một chút nhiệt tình nào, hoàn toàn khác với cách anh ta nói chuyện với An Nhược Huyên, gần như là một sự phớt lờ. Điều này càng khiến lửa ghen trong lòng An Mộng Lan bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi lý trí. Cô ta siết chặt tay An Nhược Huyên hơn nữa, móng tay gần như ghim vào da thịt cô, nhưng An Nhược Huyên vẫn không hề biến sắc.
An Nhược Huyên cảm nhận được sự bất thường và cơn ghen từ Mộng Lan, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Tiêu thiếu gia có vẻ hứng thú với chiếc vòng cổ của tôi nhỉ?" Cô chuyển chủ đề một cách khéo léo, tránh né lời mời khiêu vũ của anh ta, đồng thời cũng muốn tìm hiểu ý đồ sâu xa hơn của Tiêu Mặc Phong.
Tiêu Mặc Phong bật cười khẽ, tiếng cười đầy cuốn hút. "Tất nhiên rồi. Bất cứ thứ gì thuộc về An tiểu thư đều khiến người khác phải chú ý và khao khát." Anh ta nói lời này đầy ẩn ý, nhưng ánh mắt lại không hề che giấu sự thèm muốn sở hữu, không chỉ đối với chiếc vòng cổ mà còn là người đeo nó. "Nhưng nói thật, tôi quan tâm đến người đeo nó hơn. Cô đẹp hơn bất kỳ viên kim cương nào, Nhược Huyên." Lời nói của anh ta mang tính tán tỉnh trực diện, không hề vòng vo, thể hiện rõ bản chất của một kẻ thích chinh phục và không ngại đối đầu.
An Nhược Huyên chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lời trực tiếp. Cô biết, đây là một lời tán tỉnh công khai, một cách để Tiêu Mặc Phong thể hiện sự quan tâm của mình trước mặt tất cả mọi người, đồng thời cũng là một lời khiêu chiến ngầm gửi đến những đối thủ khác.
Trong khi đó, Dương Thiên Vũ – người im lặng nhất trong ba người, lại là người có động thái bất ngờ nhất và đầy tính toán. Anh ta không tiến lại gần An Nhược Huyên, cũng không nói lời hoa mỹ hay tán tỉnh. Thay vào đó, anh ta khẽ nhấc điện thoại, chỉ vài phút sau, một vị quản lý cấp cao của trung tâm hội nghị đã vội vã chạy đến chỗ An Nhược Huyên với một hộp nhung sang trọng được bọc cẩn thận trên tay, trông có vẻ rất đắt tiền.
"An tiểu thư, đây là món quà nhỏ từ Dương tổng. Ngài ấy hy vọng cô sẽ thích." Vị quản lý cung kính nói, cúi đầu một góc 45 độ, ánh mắt không dám nhìn thẳng An Nhược Huyên mà chỉ nhìn xuống đôi giày của mình.
An Nhược Huyên nhận lấy hộp nhung. Bên trong là một chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích xanh biếc, được chạm khắc hình đóa hoa trà tinh xảo đến từng cánh hoa, từng đường gân lá. Màu xanh của ngọc bích hoàn toàn tương phản với chiếc đầm đỏ rượu vang của cô, nhưng lại toát lên một vẻ thanh thoát, thuần khiết đến lạ thường, như một sự cân bằng hoàn hảo. "Dương tổng đây là có ý gì?" An Nhược Huyên nhìn về phía Dương Thiên Vũ. Anh ta vẫn đứng ở vị trí cũ, khẽ nhếch môi, ánh mắt như đang nói: "Tôi không cần những lời nói sáo rỗng. Hành động mới là câu trả lời của tôi, và cô nên hiểu điều đó." Một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên gương mặt anh ta, đủ để khiến người khác phải suy nghĩ.
Sự khác biệt trong cách tiếp cận của ba người đàn ông càng làm nổi bật cá tính của họ và những mối nguy hiểm tiềm tàng. Lục Cảnh Thần là kẻ chiếm hữu ngầm, ra tay không cần báo trước, chỉ cần một ánh mắt là đủ để tuyên bố chủ quyền. Tiêu Mặc Phong là kẻ săn mồi trực diện, thích công khai tuyên chiến, không ngại phô trương sức mạnh và sự hấp dẫn. Còn Dương Thiên Vũ là kẻ thâm trầm, thích thao túng và gây ấn tượng bằng những cách thức khó đoán, luôn đi trước một bước trong mọi ván cờ. An Nhược Huyên biết rõ mình đang đối mặt với những loại "sói" nào, và mỗi con sói đều có một móng vuốt sắc nhọn riêng.
Trong lúc An Nhược Huyên đang bận tâm với chiếc kẹp tóc từ Dương Thiên Vũ và những lời tán tỉnh công khai của Tiêu Mặc Phong, An Mộng Lan bắt đầu hành động. Cô ta cố ý trượt chân một chút, khiến ly Champagne trên tay An Nhược Huyên đổ nhẹ xuống nền nhà, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh và ba vị thiếu gia. "Ôi, em xin lỗi, chị Nhược Huyên! Em bất cẩn quá!" An Mộng Lan vội vàng cúi xuống, tỏ vẻ hối lỗi, đôi mắt ngấn lệ như thể sắp khóc, nhưng ánh mắt lại liếc nhanh về phía Lục Cảnh Thần – người đang quan sát mọi động thái từ xa, và Tiêu Mặc Phong đang đứng gần. Cô ta muốn họ thấy sự "vụng về", "mong manh" và "dễ tổn thương" của An Nhược Huyên, để họ có cớ lại gần hơn để bảo vệ cô, và từ đó cô ta có thể chen chân vào.
Và quả nhiên, Lục Cảnh Thần đã tiến lại. Ánh mắt hắn sắc lạnh quét qua chỗ rượu đổ trên sàn và gương mặt "hối lỗi" quá mức của An Mộng Lan, rồi dừng lại trên khuôn mặt An Nhược Huyên. "An tiểu thư, cô có cần giúp đỡ không? Có vẻ như cô đang gặp chút phiền phức." Giọng điệu của hắn không hề có chút ấm áp nào, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng hành động tiến lại gần đã đủ để khiến Tiêu Mặc Phong và Dương Thiên Vũ nhíu mày, nhận ra sự "nhanh chân" của Lục Cảnh Thần.
An Nhược Huyên khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn bình tĩnh và tự tin: "Không sao, chỉ là một chút bất cẩn thôi. Cảm ơn Lục tổng đã quan tâm." Cô nhìn thẳng vào mắt Mộng Lan, ánh mắt ẩn chứa ý cảnh cáo nhẹ nhàng. Cô biết Mộng Lan đang cố tình gây sự chú ý của Lục Cảnh Thần và Tiêu Mặc Phong, và cô không muốn Mộng Lan làm mất mặt gia tộc.
An Mộng Lan, cảm thấy mình đã thành công một phần trong việc thu hút sự chú ý, lại tiếp tục diễn. Cô ta khẽ cắn môi, tỏ vẻ tủi thân và tội lỗi. "Em xin lỗi chị Nhược Huyên, là lỗi của em. Chị Nhược Huyên dạo này công việc bận rộn quá, hình như hơi mệt mỏi, tinh thần không được tốt. Em chỉ sợ chị làm việc quá sức ảnh hưởng đến sức khỏe.. Chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút." Câu nói của An Mộng Lan, dù nghe có vẻ quan tâm và đầy lo lắng, nhưng thực chất lại đang ngầm ám chỉ An Nhược Huyên không được ổn định, hoặc đang gặp vấn đề trong công việc – điều tối kỵ trong giới kinh doanh cạnh tranh khốc liệt. Nó cũng là một cách để cô ta thể hiện rằng mình là người gần gũi và quan tâm An Nhược Huyên hơn bất kỳ ai khác, như một người thân duy nhất có thể hiểu cô. Tiêu Mặc Phong nhíu mày, rõ ràng không thích lời nói này. Anh ta là người thông minh, đủ để nhận ra chiêu trò trà xanh điển hình này. Dương Thiên Vũ vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lóe lên sự suy xét sâu xa hơn. Còn Lục Cảnh Thần, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo, quét qua An Mộng Lan như nhìn thấu tâm can cô ta, vẻ khinh bỉ thoáng qua, rồi lại quay về phía An Nhược Huyên, như muốn tìm kiếm sự thật, đánh giá bản lĩnh của cô.
An Nhược Huyên biết ngay ý đồ của An Mộng Lan. Cô nở một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với lời nói "mệt mỏi" của Mộng Lan, khiến nụ cười đó càng trở nên chói mắt hơn. "Mộng Lan lo xa rồi. Công việc của chị vẫn luôn thuận lợi, và chị rất khỏe mạnh. Có lẽ em là người cần nghỉ ngơi hơn đó, đã vậy còn làm đổ rượu nữa." Cô khẽ vuốt tóc Mộng Lan, động tác vẫn dịu dàng nhưng lời nói lại mang hàm ý cảnh cáo nhẹ nhàng mà sâu sắc. "Đứng lâu chắc em mỏi chân rồi. Hay em đi tìm một chỗ ngồi nghỉ đi? Có lẽ em nên tránh xa đám đông một chút thì hơn." Cô muốn đẩy Mộng Lan ra xa khỏi vòng xoáy này, không muốn cô ta tiếp tục gây thêm rắc rối.
An Mộng Lan giật mình. Cô ta không ngờ An Nhược Huyên lại phản ứng nhanh và sắc sảo đến vậy, không để mình bị động và còn bị "phản đòn" một cách khéo léo. Cô ta cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, gần như méo xệch: "Vậy.. vậy em đi tìm chỗ ngồi đây. Chị Nhược Huyên cứ vui vẻ nhé." Cô ta lùi lại vài bước, ánh mắt đầy tức tối nhưng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ lén liếc nhìn ba thiếu gia một cách tiếc nuối và đầy ẩn ý, như muốn nói "cô ta không hề đơn giản như vẻ ngoài". Kế hoạch ban đầu của cô ta đã không thành công mỹ mãn như mong đợi.
Sau khi An Mộng Lan đi khuất, không khí xung quanh An Nhược Huyên lại trở nên căng thẳng hơn. Lục Cảnh Thần vẫn đứng đó, như một bức tượng băng, ánh mắt không rời. Tiêu Mặc Phong thì lại gần hơn, hạ giọng hỏi: "An Nhược Huyên, em gái cô.. hình như hơi yếu ớt nhỉ? Cô ấy có hay bị vậy không? Hay là cô ấy có vấn đề về sức khỏe?" Rõ ràng anh ta không tin vào vẻ ngoài ngây thơ của An Mộng Lan, và đang dò xét An Nhược Huyên.
An Nhược Huyên nhìn thẳng vào Tiêu Mặc Phong, đáp lại bằng giọng điệu không chút gợn sóng, thể hiện sự bình tĩnh và kiểm soát: "Em ấy là con gái, lại được gia đình cưng chiều từ nhỏ, yếu ớt một chút cũng là điều dễ hiểu. Tiêu thiếu gia có vẻ quá để tâm đến chuyện nhỏ này rồi, chi bằng hãy tập trung vào buổi đấu giá sắp tới thì hơn." Cô khéo léo gạt bỏ nghi ngờ, bảo vệ Mộng Lan một cách công khai, nhưng cũng ngầm cảnh cáo Tiêu Mặc Phong không nên xen vào chuyện gia đình cô, đồng thời nhắc nhở anh ta về mục đích chính của buổi tiệc.
Lục Cảnh Thần khẽ nhếch môi, ánh mắt có chút hài lòng khi thấy An Nhược Huyên xử lý tình huống một cách khéo léo và không hề lộ ra sơ hở. Hắn không nói gì, nhưng dường như đã có đánh giá riêng về An Mộng Lan và cách An Nhược Huyên đối phó với kẻ trà xanh này. Dương Thiên Vũ, ở xa hơn, vẫn quan sát mọi thứ với vẻ thâm sâu khó lường, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mà không ai hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.
Đêm tiệc vẫn tiếp diễn, nhưng đối với An Nhược Huyên, nó đã trở thành một trận chiến vô hình, nơi cô phải đối mặt với không chỉ ba người đàn ông đầy quyền lực và ham muốn chiếm hữu, mà còn cả những âm mưu xảo trá từ người thân cận nhất. Cô biết, ba người đàn ông này sẽ không dễ dàng buông tha, và An Mộng Lan cũng sẽ không dừng lại. Cuộc đời cô, từ giờ phút này, đã chính thức bị cuốn vào vòng xoáy của những "kẻ cuồng si" và những âm mưu không ngừng nghỉ, nơi cô sẽ phải vận dụng toàn bộ trí tuệ và bản lĩnh của mình để sinh tồn và giành chiến thắng