Chương 10: Người của tôi ai dám động vào
Thiên Dật lái xe đến chỗ Dục Thần. Đến nơi có rất nhiều người vây vào xem, cảnh sát cũng đã có mặt ở đó. Thiên Dật mở cửa bước ra khỏi xe, nhanh chóng đến gần chỗ hiện trường vụ án, càng lại gần thì càng ngửi rõ mùi tanh của máu pha lẫn mùi đặc trưng của loài mèo trên người nạn nhân. Cái mùi đó khó rất khó ngửi, nồng nặc mùi hôi thối của da thịt khi bị phân hủy. Một thi thể phải mất ba đến sáu tháng mới phân hủy nhưng ở đây nạn nhân tuy mới chết được vài giờ nhưng thi thể lại phân hủy rất nhanh. Thiên Dật đến đang định đến cạnh thi thể nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại. Nhờ Dục Thần nói hộ vài câu mấy tên cảnh sát mới để cho Thiên Dật vào. Từ lúc được đào tạo trở thành thợ săn phù thủy đến giờ đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến cận cảnh của xác chết do ma thuật làm. Khi Thiên Dật ngồi cạnh bên xác, cậu nhìn tổng quát từ trên xuống dưới của thi thể có vài phần da thịt đã biến mất lộ rõ xương người, da bắt đầu bong ra khỏi cơ thể, lộ gân và mạch máu xanh, bên trong thi thể có hàng loạt con giòi đang nhúc nhích. Cổ của nạn nhân bị vặn một vòng, đôi mắt trắng dã mở to ra có vài vết cào nhỏ, trên phần ngực có vài vết cào rất sâu. Bên cạnh thi thể là một chiếc bình thủy tinh, bên trong đều chứa tất cả nội tạng của nạn nhân. Điều mà ai cũng thấy chính là từ thi thể những chỗ bị chảy máu có vài khí màu đen bay lên từ những chỗ đang bị phân hủy, có lẽ là do ảnh hưởng ma thuật của phù thủy.. Thiên Dật liền kêu một vài người của cảnh sát nhanh lấy điện thoại ra chụp ảnh thi thể, để lấy tài liệu phân tích các cách thức giết người của phù thủy, rồi cậu nhanh chóng ra chỗ Dục Thần đứng.
"Ở đây nhờ cậu." Thiên Dật nhẹ nhàng nói rồi vỗ vỗ vai Dục Thần
"Yên tâm" Dục Thần lạnh lùng nói.
Thiên Dật nói xong lại phóng xe đi. Trong lúc đi xe Thiên Dật luôn nghĩ đến cái thi thể kia khiến cậu suýt đâm vào một con chó đi qua đường. Cậu phanh xe lại một lúc để ổn định lại tinh thần, đúng lúc đi qua trường thì thấy Ngôn Hy đang ngồi nói chuyện với một cô gái lạ, cậu liền đánh xe vòng đến chỗ đó. Thiên Dật bước xuống khỏi xe, một mạch đi thẳng đến chỗ Ngôn Hy.
"Đang giờ học. Sao ở đây?" Thiên Dật lạnh lùng nói
"Tôi.. tôi.." Ngôn Hy ngạc nhiên khi cậu ta xuất hiện ở đây, cô không biết trả lời như nào.
"Mặt cô sao lại vậy." Thiên Dật ánh mắt sắc nhọn của cậu liếc nhìn cô.
Ánh mắt của cậu ta khiến cô run nhẹ. Cậu ta từ từ giơ tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên đôi mày đen nhíu lại lộ ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng, lóe ra vẻ u lãnh nhưng vô cùng đẹp; Thế nhưng kì lạ nhất vẫn là màu xanh biếc của đôi mắt cùng vẻ lãnh khốc. Cô theo bản năng hơi run rẩy, không dám nhìn lại vào mắt cậu ta. Thanh Tuyền thấy Ngôn Hy có vẻ muốn thoát khỏi ánh mắt của cậu ta, cô liền lấy hết dũng khí của mình cầm vào cánh tay của Thiên Dật.
"Dật. Cô ấy đang bị đau. Đừng làm như vậy." Thanh Tuyền nhẹ nhàng giải thích, trong lòng có chút run sợ.
"Là ai làm?" Thiên Dật lạnh lùng nói, đôi mắt cậu ta vẫn cứ nhìn chằm chằm cô.
"Haizz.. Là đàn chị năm ba lớp ba" Ngôn Hy khẽ thở dài, đầu cô khẽ cúi xuống.
Cô vừa trả lời Thiên Dật xong chưa kịp dứt lời thì bị cậu ta kéo tay đi. Cậu ta nắm chặt cổ tay cô, sức của cậu ta rất mạnh lại thêm phải chạy nhanh nên khiến cổ tay cô đau như muốn lìa khỏi cánh tay. Cậu ta kéo cô thật nhanh lên trên tầng ba, đến lớp ba của đàn chị cậu ta mới buông tay cô ra. Cậu ta không thèm gõ cửa hay kéo cửa ra để vào, Thiên Dật lấy chân trái dùng sức đạp vào cửa lối ra vào khiến cho cái cửa gẫy đôi. Cú đạp cửa vừa rồi đều khiến ai ở trong lớp đấy cũng phải hoảng sợ không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao đàn em lại lên đây làm như vậy. Nhìn thái độ tức giận của Thiên Dật không ai dám nói nói với ai lời nào, chỉ biết đứng lặng để nhìn. Thiên Dật liền túm cổ áo Ngôn Hy lôi lên trên bục giảng.
"Mặt cô ta là do ai làm. Ra đây." Thiên Dật quát lớn
Mặc dù là đàn trên của Thiên Dật nhưng ai nấy cũng phải sợ Thiên Dật, không ai dám mở lời. Tất cả đang im lặng thì tự nhiên có tiếng cười đám học sinh đánh Ngôn Hy lúc nãy đi đến, họ không khỏi ngạc nhiên sao cửa lớp mình lại như vậy. Họ vẫn cười đùa cho rằng lớp mình thật là nghịch đến nỗi làm cửa của lớp bị hỏng, cho đến khi bọn chúng nhìn lên trên bục giảng mặt ai nấy cũng đều xanh tái. Trước mặt họ không phải là con đĩ họ vừa đánh sao, sao nó lại ở đây và còn có cả Thiên Dật nữa. Trong lớp ai cũng đều biết nhóm học sinh nữ này là chuyên gia đánh người nên nhóm nữ sinh này vừa đến họ liền chỉ thẳng tay vào bọn họ. Thiên Dật ra lệnh mang bọn họ đến trước mặt mình. Tất cả bọn họ đều bị lôi vào lớp, bị bắt quỳ xuống, ai trong bọn chúng cũng chảy rất nhiều mồ hôi thấm đẫm vào áo.
"Người của tôi các người dám động vào" Thiên Dật nói, ánh mắt lạnh lùng của cậu khiến bọn chúng run sợ
"Chúng.. chúng tôi không có làm" Bọn chúng sợ đến nỗi có người ngất đi
"Ý các người là.. cô ta nói dối" Thiên Dật vẫn lạnh lùng đứng khoanh tay nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
"Là Mộng Thanh.. Là.. là cô ta tát người của cậu" Một người tên Tô Diệp trong nhóm đó cất tiếng trong run sợ.
Tất cả mọi người trong nhóm nữ sinh đó đều quay ra lườm cô ta, nói cô ta là người phản bội. Mộng Thanh tức đến sôi máu, liền đứng dậy tát thẳng vào mặt của Tô Diệp. Cái tát khá mạnh khiến cô nàng Tô Diệp kia hộc máu, ngã nhào ra đất. Tô Diệp sợ quá liền bò đến chỗ Ngôn Hy, cô ta ôm lấy đôi chân của cô, cầu xin cô tha thứ. Ngôn Hy bị dọa tinh thần bị sợ cũng không kém, tất cả đều loạn lên khiên cô đứng ngẩn ra. Trước đây Tô Diệp luôn cùng hội kia bắt nạt cô nhưng cô ta cũng không có quá đáng lắm, Ngôn Hy phân vân không biết làm gì chỉ nhìn rồi im lặng. Thấy Tô Diệp cứ bám chân Ngôn Hy khiến vẻ mặt cô khó chịu Thiên Dật liền dùng sức đạp cô ta ra khỏi Ngôn Hy. Sức của Thiên Dật mạnh đến mức đạp cô ta văng ra khá xa. Bị đập vào bàn ghế đau quá liền ngất đi. Mới đầu Thiên Dật định chặt ngón tay bọn chúng nhưng vì hiện nay trên thành phố ai cũng biết con người đang chết dần bởi bọn phù thủy, muốn bọn phù thủy xuất hiền cần có mồi nhử, cần có người hy sinh, trở thành nạn nhân cho phù thủy nên Thiên Dật nghĩ bọn nữ sinh này ít nhất còn có chút lợi dụng nên tha cho bọn họ, ra lệnh cho bọn họ nhất định phải làm mồi nhử ai chống đối giết chết không tha. Bọn nữ sinh sợ đến nỗi ôm chặt lấy nhau, họ nghĩ nếu họ may mắn có thể giữ được cái mạng, còn không cái chết của họ cũng như bao người khác. Mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Thiên Dật liền nắm tay cô ra khỏi lớp đó. Mọi người ai cũng hướng mặt về hai người.
"Ở đây nhờ cậu." Thiên Dật nhẹ nhàng nói rồi vỗ vỗ vai Dục Thần
"Yên tâm" Dục Thần lạnh lùng nói.
Thiên Dật nói xong lại phóng xe đi. Trong lúc đi xe Thiên Dật luôn nghĩ đến cái thi thể kia khiến cậu suýt đâm vào một con chó đi qua đường. Cậu phanh xe lại một lúc để ổn định lại tinh thần, đúng lúc đi qua trường thì thấy Ngôn Hy đang ngồi nói chuyện với một cô gái lạ, cậu liền đánh xe vòng đến chỗ đó. Thiên Dật bước xuống khỏi xe, một mạch đi thẳng đến chỗ Ngôn Hy.
"Đang giờ học. Sao ở đây?" Thiên Dật lạnh lùng nói
"Tôi.. tôi.." Ngôn Hy ngạc nhiên khi cậu ta xuất hiện ở đây, cô không biết trả lời như nào.
"Mặt cô sao lại vậy." Thiên Dật ánh mắt sắc nhọn của cậu liếc nhìn cô.
Ánh mắt của cậu ta khiến cô run nhẹ. Cậu ta từ từ giơ tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên đôi mày đen nhíu lại lộ ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng, lóe ra vẻ u lãnh nhưng vô cùng đẹp; Thế nhưng kì lạ nhất vẫn là màu xanh biếc của đôi mắt cùng vẻ lãnh khốc. Cô theo bản năng hơi run rẩy, không dám nhìn lại vào mắt cậu ta. Thanh Tuyền thấy Ngôn Hy có vẻ muốn thoát khỏi ánh mắt của cậu ta, cô liền lấy hết dũng khí của mình cầm vào cánh tay của Thiên Dật.
"Dật. Cô ấy đang bị đau. Đừng làm như vậy." Thanh Tuyền nhẹ nhàng giải thích, trong lòng có chút run sợ.
"Là ai làm?" Thiên Dật lạnh lùng nói, đôi mắt cậu ta vẫn cứ nhìn chằm chằm cô.
"Haizz.. Là đàn chị năm ba lớp ba" Ngôn Hy khẽ thở dài, đầu cô khẽ cúi xuống.
Cô vừa trả lời Thiên Dật xong chưa kịp dứt lời thì bị cậu ta kéo tay đi. Cậu ta nắm chặt cổ tay cô, sức của cậu ta rất mạnh lại thêm phải chạy nhanh nên khiến cổ tay cô đau như muốn lìa khỏi cánh tay. Cậu ta kéo cô thật nhanh lên trên tầng ba, đến lớp ba của đàn chị cậu ta mới buông tay cô ra. Cậu ta không thèm gõ cửa hay kéo cửa ra để vào, Thiên Dật lấy chân trái dùng sức đạp vào cửa lối ra vào khiến cho cái cửa gẫy đôi. Cú đạp cửa vừa rồi đều khiến ai ở trong lớp đấy cũng phải hoảng sợ không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao đàn em lại lên đây làm như vậy. Nhìn thái độ tức giận của Thiên Dật không ai dám nói nói với ai lời nào, chỉ biết đứng lặng để nhìn. Thiên Dật liền túm cổ áo Ngôn Hy lôi lên trên bục giảng.
"Mặt cô ta là do ai làm. Ra đây." Thiên Dật quát lớn
Mặc dù là đàn trên của Thiên Dật nhưng ai nấy cũng phải sợ Thiên Dật, không ai dám mở lời. Tất cả đang im lặng thì tự nhiên có tiếng cười đám học sinh đánh Ngôn Hy lúc nãy đi đến, họ không khỏi ngạc nhiên sao cửa lớp mình lại như vậy. Họ vẫn cười đùa cho rằng lớp mình thật là nghịch đến nỗi làm cửa của lớp bị hỏng, cho đến khi bọn chúng nhìn lên trên bục giảng mặt ai nấy cũng đều xanh tái. Trước mặt họ không phải là con đĩ họ vừa đánh sao, sao nó lại ở đây và còn có cả Thiên Dật nữa. Trong lớp ai cũng đều biết nhóm học sinh nữ này là chuyên gia đánh người nên nhóm nữ sinh này vừa đến họ liền chỉ thẳng tay vào bọn họ. Thiên Dật ra lệnh mang bọn họ đến trước mặt mình. Tất cả bọn họ đều bị lôi vào lớp, bị bắt quỳ xuống, ai trong bọn chúng cũng chảy rất nhiều mồ hôi thấm đẫm vào áo.
"Người của tôi các người dám động vào" Thiên Dật nói, ánh mắt lạnh lùng của cậu khiến bọn chúng run sợ
"Chúng.. chúng tôi không có làm" Bọn chúng sợ đến nỗi có người ngất đi
"Ý các người là.. cô ta nói dối" Thiên Dật vẫn lạnh lùng đứng khoanh tay nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
"Là Mộng Thanh.. Là.. là cô ta tát người của cậu" Một người tên Tô Diệp trong nhóm đó cất tiếng trong run sợ.
Tất cả mọi người trong nhóm nữ sinh đó đều quay ra lườm cô ta, nói cô ta là người phản bội. Mộng Thanh tức đến sôi máu, liền đứng dậy tát thẳng vào mặt của Tô Diệp. Cái tát khá mạnh khiến cô nàng Tô Diệp kia hộc máu, ngã nhào ra đất. Tô Diệp sợ quá liền bò đến chỗ Ngôn Hy, cô ta ôm lấy đôi chân của cô, cầu xin cô tha thứ. Ngôn Hy bị dọa tinh thần bị sợ cũng không kém, tất cả đều loạn lên khiên cô đứng ngẩn ra. Trước đây Tô Diệp luôn cùng hội kia bắt nạt cô nhưng cô ta cũng không có quá đáng lắm, Ngôn Hy phân vân không biết làm gì chỉ nhìn rồi im lặng. Thấy Tô Diệp cứ bám chân Ngôn Hy khiến vẻ mặt cô khó chịu Thiên Dật liền dùng sức đạp cô ta ra khỏi Ngôn Hy. Sức của Thiên Dật mạnh đến mức đạp cô ta văng ra khá xa. Bị đập vào bàn ghế đau quá liền ngất đi. Mới đầu Thiên Dật định chặt ngón tay bọn chúng nhưng vì hiện nay trên thành phố ai cũng biết con người đang chết dần bởi bọn phù thủy, muốn bọn phù thủy xuất hiền cần có mồi nhử, cần có người hy sinh, trở thành nạn nhân cho phù thủy nên Thiên Dật nghĩ bọn nữ sinh này ít nhất còn có chút lợi dụng nên tha cho bọn họ, ra lệnh cho bọn họ nhất định phải làm mồi nhử ai chống đối giết chết không tha. Bọn nữ sinh sợ đến nỗi ôm chặt lấy nhau, họ nghĩ nếu họ may mắn có thể giữ được cái mạng, còn không cái chết của họ cũng như bao người khác. Mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Thiên Dật liền nắm tay cô ra khỏi lớp đó. Mọi người ai cũng hướng mặt về hai người.