Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 390: Cản trở thu quan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phạm nhân? Tiểu Ngư, ý ngươi là?".

    "Kẻ nằm trong quan, chỉ e là tội nhân từng bị chôn sống".

    Da thịt bất giác lành lạnh, Gia Gia nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Tiểu Ngư, vậy.. liệu có khi nào hắn vẫn còn sống không?".

    Lăng Tiểu Ngư chẳng nghĩ nhiều, lắc đầu ngay: "Không có khả năng. Ngay đến pháp bảo còn hoại thì con người làm sao vẫn sống được. Dù là thần tiên cũng không thể tồn tại lâu tới như vậy. Trừ phi..".

    "Trừ phi cái gì?".

    "Trừ phi hắn là một tồn tại dạng như Thao Thiết, Huyền Vũ".

    Ngó thấy Lăng Tiểu Ngư đã chính miệng nói ra, Thiên Hồ Nguyệt liền chen vào: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi quên đây là chỗ nào rồi sao? Chính là Cung Đâu - mối đại họa được xếp ngang cùng Huyền Vũ".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi nên thừa nhận. Rằng Cung Đâu này đích xác là Cung Đâu mà dự ngôn đã nhắc tới".

    * * *

    Lời của Thiên Hồ Nguyệt, xét ra thì quả rất có lý. Nó thỏa mãn cho những hoài nghi. Ví như tại sao lăng mộ này lại quá đỗi thần bí, tại sao kẻ được chôn cất lại bị xem như tội nhân mà đặt tượng trông chừng. Nhưng..

    "Hợp lý tới đâu thì cũng bất quá giả định. Thực tế chưa chắc đã đúng như vậy".

    Thần tình vẫn rất ư kiên định, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Gia Gia, dùng linh nhãn của ngươi kiểm tra một chút".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi..".

    Thiên Hồ Nguyệt rất muốn nói, nhưng cuối cùng đành câm nín.

    Nói? Để làm gì nữa? Lời nói của nàng đâu có tác dụng. Lăng Tiểu Ngư căn bản là chẳng muốn nghe nàng. Hắn đã bị bảo vật làm cho mù quáng rồi!

    Sự tham lam, đấy là những gì Thiên Hồ Nguyệt đã nghĩ. Thiên Hồ Cổ, nàng có vẻ cũng nghĩ y như vậy. Cảm thông cho Lăng Tiểu Ngư, duy cũng chỉ mỗi mình Gia Gia.

    Chẳng màng đến hai tỷ muội Thiên Hồ, nó hướng Lăng Tiểu Ngư gật đầu đáp lại. Rồi sau đó, nó đem linh nhãn thi triển tới tận cùng.

    Thứ được kiểm tra không chỉ riêng bốn bức tượng ngưu đầu mã diện mà còn có chiếc quan tài màu đen, không gian bốn phía chung quanh. Bất kể đông tây hay là nam bắc, hướng nào cũng đều được Gia Gia tỉ mỉ dò xét qua. Quá trình này diễn ra tương đối lâu, xấp xỉ một khắc mới kết thúc.

    Tử quang vụt tắt, Gia Gia nhanh chóng đem thần thức thu hồi.

    "Gia Gia, thế nào?".

    Sắc mặt chẳng lấy gì làm vui, Gia Gia báo lại: "Tiểu Ngư, ta không chắc lắm.. Hmm.. Vừa rồi ta đã tận lực thi triển linh nhãn, cũng rất tỉ mỉ tra xét, thế nhưng vẫn chẳng phát hiện ra điều gì. Trên bốn bức tượng ta không thấy có tồn tại cấm chế nào, bốn phía chung quanh cũng vậy, hoàn toàn không có. Riêng về chiếc quan tài.. Nó kỳ quái lắm. Linh nhãn lẫn thần thức của ta đều vô pháp tiến nhập".

    "Tiểu Ngư, chắc là năng lực của ta chưa đủ. Ta không nghĩ bốn bức tượng kia thực an toàn đâu. Ngươi nên cẩn thận".

    "Ừm. Ta biết rồi".

    Tay trái khẽ phẩy, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Gia Gia, các ngươi lui lại một chút".

    Thừa hiểu Lăng Tiểu Ngư định làm gì nên Gia Gia chả nghĩ nhiều, lập tức thoái lui ngay.

    Bên cạnh, hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ cũng mau chóng di chuyển ra phía sau, nhường lại không gian phía trước cho Lăng Tiểu Ngư.

    Vài giây sau, dưới sự chăm chú của chúng nữ, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu hành động.

    Linh lực bên trong thể nội mau chóng được điều động, với sự tập trung cao độ, hắn chậm rãi nâng lên cánh tay phải. Nơi đầu ngón trỏ, hắc khí cấp tốc hội tụ.

    Thế rồi, "Chíu" một tiếng, một đạo hắc quang bay ra, đánh thẳng lên mình một trong bốn bức tượng ngưu đầu mã diện nọ.

    Kết quả..

    Chẳng có gì xảy ra. Bức tượng, nó hoàn toàn không phản ứng chút gì.

    Tầm mắt chuyển di, Lăng Tiểu Ngư nhìn sang một bức tượng khác.

    "Chíu!".

    Giống như lần trước, bức tượng thứ hai này cũng chỉ im lìm chịu trận.

    "Chíu!".

    Lần thứ ba, từ đầu ngón tay Lăng Tiểu Ngư, một đạo hắc quang lại được đánh ra. Lực đạo thì lớn nhiều hơn trước, gấp những ba lần.

    Nhưng, lớn thì lớn, bức tượng bị đánh lên, nó vẫn cứ lù lù như cũ, không phản ứng chút gì.

    * * *

    Trước sau gộp lại, tính tới lúc này thì Lăng Tiểu Ngư đã thăm dò đủ bốn lượt tương ứng với bốn bức tượng. Kết quả thu được cho thấy tất cả chúng đều vô hại.

    Dù vậy, nét mặt của Lăng Tiểu Ngư, nó vẫn chẳng dịu đi tí nào.

    Sự tra xét, nó còn chưa kết thúc.

    Ánh mắt nhìn chằm vào chiếc quan tài màu đen - nơi mà thái âm chi khí đang không ngừng phát tán, Lăng Tiểu Ngư hít nhẹ một hơi, so với vừa rồi càng thêm phần cảnh giác.

    Hắn đưa tay về trước, lòng bàn tay xoè rộng, bất ngờ phát lực.

    Ngay lập tức, một hắc thủ bay ra, đánh thẳng vào quan tài, gây nên một tiếng nổ nhỏ.

    * * *

    "Vẫn không có phản ứng gì".

    Phía sau, Gia Gia quan sát một hồi, khẽ nói: ".. Hmm.. Xem ra ở đây thật sự không có cấm chế hay cơ quan nào".

    "Nói vậy thì hơi sớm đó".

    Liếc qua Thiên Hồ Nguyệt - người vừa nói, Gia Gia hơi bất mãn: "Thiên Hồ Nguyệt ngươi có ý gì?".

    "Ta chẳng có ý gì cả, chỉ dựa trên thực tiễn thôi".

    "Cái gì thực tiễn?".

    "Lăng Tiểu Ngư hắn mới chỉ dùng lực lượng thăm dò, bấy nhiêu vốn là không đủ. Thế gian đâu thiếu những loại cơ quan, cấm chế có khả năng phát hiện khí tức sinh mệnh".

    "Thế ý Thiên Hồ Nguyệt ngươi là muốn Tiểu Ngư hắn đích thân tiếp cận?".

    "Nếu cần thiết".

    * * *

    "Rột.. roạt..".

    Trong lúc Gia Gia và Thiên Hồ Nguyệt còn đang lời qua tiếng lại phía sau thì ở đằng trước, những tiếng động lạ chợt vang lên. Khá nhỏ, nhưng vẫn đủ cho mọi người nghe được.

    Phát hiện ra thứ âm thanh trầm thấp ấy, Gia Gia liền xoay đầu nhìn lại thì thấy chiếc quan tài màu đen kia hiện đang được Lăng Tiểu Ngư dùng đạo thuật đem nhấc lên.

    Nhưng có điều hơi lạ là cái quá trình di chuyển cỗ quan này, nó lại hết sức chậm chạp. Và Lăng Tiểu Ngư, trông hắn cũng khá khó khăn.

    Tại sao?

    Cỗ quan tài kia rất nặng ư?

    Bờ môi hé mở, Gia Gia đang định hỏi thì dị biến bỗng bất ngờ phát sinh.

    Từ đâu chả rõ, một đạo kiếm khí đột nhiên bay đến, nhắm thẳng vào đầu Lăng Tiểu Ngư.

    Tốc độ cực nhanh!
     
  2. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 391: Có nhận thức?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cẩn thận!".

    "Coi chừng!".

    Gần như cùng lúc, hai tiếng hô hoán cất lên. Một non nớt, một đã phần nào thành thục. Đích thị được phát ra từ miệng Gia Gia và Thiên Hồ Cổ.

    Thế mới thấy, trong lòng của Thiên Hồ Cổ, thiện cảm dành cho Lăng Tiểu Ngư, nó chưa phải đã hết.

    Dù vậy, ý tốt lúc này cũng chẳng để làm chi. Thanh âm hô hoán của nàng, nó làm sao có thể nhanh bằng đạo kiếm khí bất thình lình kia? Hai chữ "Coi chừng" nàng nói còn chưa hết thì đạo kiếm khí đã ở sát bên cạnh Lăng Tiểu Ngư rồi.

    Có điều.. Nói đi cũng phải nói lại. Kiếm khí nhanh, Lăng Tiểu Ngư há đâu lại chậm? Huống hồ trạng thái hiện tại của hắn, nó nào phải lơi là quá đỗi. Trái ngược, Lăng Tiểu Ngư đã hết sức tập trung. Nên nhớ, trước khi đạo kiếm khí bất ngờ xuất hiện thì Lăng Tiểu Ngư hắn đang tiến hành thu quan. Đối với một nơi vẫn còn nhiều bí ẩn như vầy, hắn xem nhẹ được sao?

    Thực tế, Lăng Tiểu Ngư đã chuẩn bị tâm lý cho một đợt dị biến nổi lên. Hắn đã sẵn sàng ứng phó. Một đạo kiếm khí? Còn lâu mới tổn thương được hắn.

    Lâm nguy bất loạn, tại thời điểm đạo kiếm khí sắp chạm vào da thịt thì từ trên người Lăng Tiểu Ngư, một tầng hắc quang liền xuất hiện. Chính nó đã ngăn cản, hay chính xác hơn là làm chậm đòn công kích. Mặc dù thời gian trì hoãn không dài, nhưng bấy nhiêu thôi cũng quá đủ cho Lăng Tiểu Ngư xoay trở rồi.

    Nhân lúc đạo kiếm khí cường liệt bị trì hoãn ấy, họ Lăng đã nhanh chóng thoái lui về phía sau, đồng thời xoay người về bên trái, tả thủ tung ra một chưởng, uy lực thậm chí còn lớn hơn nhiều so với đòn công kích mà hắn vừa mới đón nhận.

    Chỉ nghe "Oành!" một tiếng, không gian tức thì ba động. Thái âm chi lực cũng bởi vậy mà trở nên hỗn loạn.

    Qua vài nhịp thở, khi mà tất cả dần ổn định lại thì một thân ảnh cũng từ từ hiện rõ. Kẻ này trông rất đáng nghi. Hắn khoác một chiếc áo choàng rộng màu đen, phủ từ đầu tới chân, trong khi khuôn mặt thì.. Trừ bỏ hai con mắt thì toàn bộ đều được che đi bởi một chiếc mặt nạ hình quỷ dữ, nhìn rất khủng bố.

    Chẳng phải quỷ diện nhân thì ai?

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, không nghĩ lại là ngươi".

    Đó là câu nói đầu tiên của quỷ diện nhân sau khi chạm mặt. Giọng điệu nghe như thể hắn đã từng nhận thức.

    Lăng Tiểu Ngư có cảm giác như thế, rằng đối phương biết rõ mình. Và điều đó khiến hắn phải nghi hoặc mà lục tìm trong ký ức.

    Tính từ quá khứ cho đến hiện tại, sau một đỗi cố gắng lục tìm, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng chỉ đành lắc đầu cam chịu. Hắn không nhớ ra. Hay đúng hơn là trong trí nhớ của hắn, vốn dĩ là chẳng có ai giống như vậy cả.

    Y phục dạ hành, đeo mặt nạ quỷ, tu vi chân nhân cảnh hậu kỳ, trước đây Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác đã từng gặp. Đó là lần đụng độ với Đồ Tam Nương, thời điểm hắn và sư phụ Lăng Thanh Trúc của mình bị nàng truy sát. Nhưng..

    Giọng nói của kẻ trước mặt đây, nó khác hẳn Đồ Tam Nương. Rành rành nam tính. Lùi một bước, cứ cho là dùng đạo thuật cải biến thanh âm, thay đổi giới tính, vậy thì khí tức, nó cũng không giống.

    "Kẻ này rốt cuộc là ai?".

    Mang theo nghi hoặc, Lăng Tiểu Ngư tận lực thi triển pháp nhãn hòng tra xét. Hai mắt hắn, chúng nhanh chóng đổi thành màu bạc..

    Phía bên đây, quỷ diện nhân trông thấy rõ ràng, dù vậy, hắn không hề có ý ngăn cản. Hắn cứ thế đứng im cho Lăng Tiểu Ngư xem xét, bộ dáng rất đỗi tự tin.

    Rõ ràng, quỷ diện nhân có cơ sở.

    Thực tế cũng đã vừa mới chứng minh điều đó. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã đem pháp nhãn thu hồi. Khuôn mặt thì.. vẫn nồng đậm hoài nghi, còn nhiều hơn ban nãy.

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi thật kỳ lạ".

    Chất giọng ồm ồm, quỷ diện nhân nói tiếp: "Năm đó rõ ràng Lăng Tiểu Ngư ngươi đã bị người phế bỏ tu vi, đan điền cũng đã bị thương tổn, căn bản là vô pháp tu hành được nữa. Nhưng hôm nay.. pháp lực của ngươi dường như không thấp".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi rốt cuộc đã gặp được cơ duyên gì?".

    Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì nét mặt càng trở nên âm trầm. Thay vì trả lời cho quỷ diện nhân thì hắn hỏi: "Ngươi nhận thức ta?".

    "Ta biết rõ ngươi. Mà không.. Ta biết rõ các ngươi".

    Chuyển dời tầm mắt, quỷ diện nhân ngó sang hai tỷ muội Thiên Hồ, cuối cùng dừng trên khuôn mặt của Thiên Hồ Nguyệt: "Nhị công chủa của Thanh Khâu, theo ta biết thì trước giờ ngươi vẫn luôn có ác cảm với nhân loại, tại sao hôm nay lại ở cùng một chỗ với một tên phản đồ của Thiên Kiếm Môn vậy?".

    Thiên Hồ Nguyệt cau mày, đáp lại bằng giọng điệu không lấy gì làm thân thiện: "Không phải việc của ngươi".

    Chẳng có vẻ gì là phật ý, quỷ diện nhân tiếp tục di chuyển ánh mắt. Thời điểm lướt đến Gia Gia thì..

    "Chủ nhân." - Trong đầu hắn, tiếng của Hỗn Độn cất lên - "Đứa bé kia không bình thường".

    "Hỗn Độn, ngươi có ý gì?" Thông qua ý niệm, quỷ diện nhân hỏi lại.

    Không để hắn đợi, Hỗn Độn đáp ngay: "Ta không thể nói rõ. Nhưng ta cảm nhận được. Đứa bé kia.. hình như không phải nhân loại. Nó.. rất giống ta".
     
  3. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 392: Dị biến lại nổi lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giống?

    Quỷ diện nhân lại càng thêm ngờ vực. Hắn hiểu, "giống" ở đây không phải về hình dạng. Hỗn Độn đang ám chỉ một khía cạnh khác..

    "Hỗn Độn, nó là linh chủng hồng hoang?".

    "Chủ nhân, ta cần tiếp xúc, hoặc ít nhất phải nhìn thấy nó xuất thủ thì mới xác thực được".

    * * *

    "Ê!".

    Trong lúc quỷ diện nhân đang cùng Hỗn Độn trao đổi thì nơi đối diện, Gia Gia cau mày nói: "Cái tên kia, ngươi làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy hả? Ta rất khó chịu a!".

    Dưới lớp mặt nạ, quỷ diện nhân mỉm cười, hỏi: "Tiểu cô nương trông rất lạ mặt, dường như.. không phải nhân loại".

    Nếu bỏ qua chất giọng ồm ồm khó nghe của quỷ diện nhân thì câu nói vừa rồi thật hết sức nhẹ nhàng, thậm chí là hòa ái. Nhưng, chính nó - những lời nhẹ nhàng hòa ái ấy - đã lập tức khiến cho Gia Gia phải biến sắc. Có nghĩ thế nào nó cũng không thể ngờ đối phương lại thốt ra một câu như vậy.

    Gia Gia nó không phải nhân loại, đấy vốn dĩ sự thật hiển nhiên. Chỉ là.. quỷ diện nhân, hắn làm sao biết?

    Nhìn xem. Đầu mình, tay chân của Gia Gia nó nào có điểm nào khác với nhân loại đâu?

    Cùng chung nghi ngại, đứng kế bên, Lăng Tiểu Ngư trực tiếp hỏi thẳng: "Ngươi rốt cuộc là ai?".

    "Ta?".

    Quỷ diện nhân cười nhạt: "Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là.. ta muốn gì".

    Lăng Tiểu Ngư thử đoán, cũng đồng thời là thăm dò: "Mục đích của ngươi chính là cỗ quan tài này?".

    "Không." - Thêm một lần nữa quỷ diện nhân lại lắc đầu - "Cái ta muốn không phải quan tài mà là thứ nằm bên trong quan tài".

    "Nguồn gốc thái âm chi lực?".

    "Ồ..".

    Quỷ diện nhân tỏ ra có đôi chút ngạc nhiên, cũng rất thích thú: "Lăng Tiểu Ngư, thật không nghĩ ngươi thực sự nhận thức được thái âm chi lực.. Như vậy.. xem ra hành vi của ngươi cũng rất rõ ràng. Chúng ta coi bộ là có cùng mục đích".

    Liếc thấy đối phương chưa có ý hồi âm, quỷ diện nhân mới nói tiếp. Và lần này thì thanh âm càng thêm từ tốn: "Lăng Tiểu Ngư, thú thực vừa rồi trông thấy ngươi, lại xem ngươi xuất thủ, trong lòng ta đã hết sức kinh ngạc. Ta thậm chí hoài nghi ngươi không phải kẻ mà ta nhận thức. Nhưng bây giờ.. ta nghĩ là ta đã hiểu được rồi".

    Dời mắt sang phía Gia Gia, quỷ diện nhân tiếp tục: "Lăng Tiểu Ngư, đứa bé kỳ lạ này hẳn chính là cơ duyên của ngươi đi?".

    Thêm một lần nữa, nội tâm Lăng Tiểu Ngư phải biến động.

    Đối phương chỉ xem hắn xuất thủ một lần, quan sát một chút liền có thể đem chuyện của hắn và Gia Gia nói ra rành mạch như vậy..

    "Đến cùng thì kẻ này là thần thánh phương nào? Hắn đối với thái âm chi lực có nhận thức rõ ràng như vậy, lẽ nào..".

    * * *

    ".. Hơn mười năm trước Lăng Tiểu Ngư ngươi chỉ là một tên thái điểu của tu tiên giới, sau cùng lại còn mắc tội tày đình, phải bước lên Hình Đài Thiên Kiếm, gánh chịu Tam Hình. Ấy vậy mà hôm nay, loáng cái ngươi đã biến thành một cường giả chân nhân cảnh hậu kỳ. Sự đời đúng là khiến cho người ta cảm thán".

    Quỷ diện nhân ngẩng đầu lên, bất ngờ đề nghị: "Lăng Tiểu Ngư, ta nghĩ giữa chúng ta có nhiều điểm giống nhau. Cơ duyên cũng đồng dạng.. Hôm nay ta với ngươi gặp nhau chỗ này, hẳn là thiên ý. Đã thế, tại sao chúng ta lại không hợp tác?".

    "Hợp tác?" - Lăng Tiểu Ngư dè chừng - "Ý ngươi là gì? Ngươi muốn hợp tác cái gì?".

    "Rất nhiều. Nhưng tạm thời cứ nói chuyện trước mắt đã".

    Tay chỉ chiếc quan tài màu đen nằm giữa bốn bức tượng ngưu đầu mã diện, quỷ diện nhân bảo: "Lăng Tiểu Ngư, ta có thể nhường cho ngươi một nửa thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng".

    Ái Chân Kha Lạc Hoàng?

    Lăng Tiểu Ngư đoán đấy là danh tự của kẻ nằm trong quan. Hắn tạm bỏ qua thắc mắc, bình tĩnh hỏi: "Điều kiện là gì?".

    "Rất đơn giản. Ta chỉ cần ngươi giúp ta một việc".

    "Là việc gì?".

    "Không cần vội, chúng ta có thể từ từ nói. Yên tâm, việc này đối với ngươi không khó lắm đâu".

    * * *

    "Ngươi ra điều kiện nhưng lại không nói rõ, thành ý ít ỏi như thế thì làm sao Lăng Tiểu Ngư ta có thể tin tưởng được?".

    Lăng Tiểu Ngư yêu cầu: "Tên ta ngươi đã biết, mặt ta ngươi đã thấy, nhưng còn hình dạng của ngươi.. một chút ta cũng chẳng tường. Nếu đã muốn hợp tác, sao ngươi lại không tháo mặt nạ xuống nhỉ?".

    "Lăng Tiểu Ngư, nhất thiết?".

    "Ta cần biết".

    Quỷ diện nhân trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng chấp thuận: "Thôi được. Cho ngươi nhìn một chút cũng chẳng sao".

    Nói rồi, quỷ diện nhân đưa cánh tay phải lên, toan đem mặt nạ tháo xuống. Nhưng tay vừa mới chạm, còn chưa kịp tháo thì dị biến lại một lần nữa phát sinh.

    Trong không gian, thái âm chi lực chả hiểu sao bỗng bất ngờ bạo động, chia làm ba hướng mà công kích. Hướng thứ nhất nhằm vào Lăng Tiểu Ngư, hướng thứ hai nhằm vào hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, còn hướng thứ ba thì nhắm vào Gia Gia. Riêng quỷ diện nhân, hắn vẫn bình an vô sự, chẳng hề bị tác động.
     
  4. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 393: Dương đông kích tây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ lạ?

    Thật ra thì không. Bởi lẽ, sự bạo động của thái âm chi lực, nó vốn đâu phải tự thân, xuất phát từ chính tòa cung điện. Hết thảy đều là bị người thao túng. Mà kẻ đang thao túng, hắn cũng chẳng ở đâu xa, ngay tại chỗ này thôi. Danh tự của hắn gọi là Hỗn Độn.

    Lẽ tất nhiên, việc phát động công kích, đấy không phải do chính bản thân Hỗn Độn quyết định. Hắn được chỉ thị. Ra lệnh thì hiển nhiên là quỷ diện nhân - vị chủ nhân hiện thời của hắn.

    Quỷ diện nhân bình an vô sự, ấy là lẽ thường. Nguy hiểm chỉ có đám người Lăng Tiểu Ngư, nhất là Gia Gia. Trong số ba hướng tấn công thì phương vị của nó là được tập trung nhiều lực lượng hơn cả. So với Lăng Tiểu Ngư, so với hai tỷ muội Thiên Hô Nguyệt - Thiên Hồ Cổ còn muốn nhiều hơn gấp năm sáu lần. Rõ ràng, mục tiêu chính của quỷ diện nhân là Gia Gia nó.

    Trước đòn công kích quá mau lẹ, lực lượng lại quá lớn này, Gia Gia khó tránh hoảng sợ. Nó vội vàng xuất ra tử tinh cầu để phòng hộ.

    Trong lớp tử quang bao bọc, nó lờ mờ thấy được một thân ảnh.

    Không phải người. Kẻ này có dáng như chó, lông dài, bốn chân, tương tự như gấu mà không có vuốt, chẳng thấy mắt mũi đâu cả..

    * * *

    "Gia Gia!".

    Sau khi đem công kích của Hỗn Độn phá giải, Lăng Tiểu Ngư lập tức lao tới chỗ Gia Gia, đang toan hỗ trợ thì.. Từ góc trái, một đạo kiếm khí màu vàng kim bay đến.

    "Keng!".

    * * *

    Phá tan đạo kiếm khí, Lăng Tiểu Ngư một lời không nói, cấp tốc thúc động linh lực. Từ cả hai tay, hắn liên tiếp tung liền sáu chưởng về phía quỷ diện nhân.

    Tiếp đó, nhân lúc quỷ diện nhân bận ứng phó với chưởng lực của mình, hắn đem một kiện bảo vật gọi ra.

    Món pháp bảo này có màu đen, dài tầm bảy thước, quanh thân được chạm khắc phù văn dày đặc, phong cách cổ lão. Đích thị Linh Ngục Trường Qua - món pháp bảo mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã đoạt từ trong tay Thiên Hồ Nguyệt.

    Ánh mắt lăng lệ, Lăng Tiểu Ngư đem Linh Ngục Trường Qua vung lên, hướng vị trí Hỗn Độn ẩn nấp mà chém xuống.

    "Xẹt!".

    * * *

    "Gia Gia, ngươi không sao chứ?".

    "Tiểu Ngư, ta không sao".

    Lăng Tiểu Ngư nghe vậy thì an tâm, nhìn sang hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ.

    Biết ý, Thiên Hồ Cổ báo lại: "Chúng ta không sao".

    "Ừm".

    Sau cái gật nhẹ, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới xoay người ngó qua chỗ quỷ diện nhân.

    "Đây là cái mà ngươi gọi là hợp tác?".

    Đối diện với sự chất vấn, quỷ diện nhân vẫn một bộ điềm nhiên: "Chỉ là muốn kiểm tra một chút. Lăng Tiểu Ngư, ta cần phải biết các ngươi có tư cách để cùng ta hợp tác hay không".

    "Giờ thì thế nào?".

    "Các ngươi đã thông qua. Chúng ta có thể hợp tác".

    * * *

    "Vậy sao..".

    Lăng Tiểu Ngư nở một nụ cười khinh miệt: "Quỷ diện nhân, ngươi xem ta là trẻ nhỏ lên ba đấy à?".

    "Muốn cùng ta hợp tác? Ngươi có tư cách đó sao?".

    Sự điềm nhiên đã không còn nữa, quỷ diện nhân nói, thanh âm chừng lạnh đi mấy phần: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi có ý gì?".

    "Ngu ngốc!".

    Lần này, kẻ lên tiếng không phải Lăng Tiểu Ngư mà là vị "tiểu cô nương" đứng bên cạnh hắn.

    Có vẻ vẫn còn tức giận sau đòn đánh lén của Hỗn Độn, nó mắng to: "Người ta đã nói như vậy mà ngươi còn không hiểu? Chúng ta không có muốn hợp tác với loại tiểu nhân âm người như ngươi!".

    "Hứ! Nhìn cái mặt thôi là đã thấy ghét rồi..".

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, đó là câu trả lời của các ngươi?".

    Lăng Tiểu Ngư im lặng không đáp. Thay vì miệng thì hắn dùng bộ phận khác để trả lời.

    Năm ngón tay siết chặt Linh Ngục Trường Qua, bằng một tốc độ khủng khiếp, hắn chém ra liên tiếp sáu đường.

    Nhưng, nào đã hết. Tiếp nối sáu hắc sắc quang nhận thì thân ảnh hắn cũng lao lên phía trước.

    Trong khi đó, ở phía sau..

    Nhân lúc Lăng Tiểu Ngư đang bủa vây công kích quỷ diện nhân, Gia Gia nhanh tay thi triển đạo thuật, đem cỗ quan tài màu đen thu lấy. Mới rồi, chính Lăng Tiểu Ngư đã truyền âm bảo nó làm như vậy, rằng mau chóng đoạt lấy quan tài cùng thứ ở bên trong.

    Kế hoạch, nó là như thế. Dương đông kích tây, rất chi không tệ. Tuy nhiên.. ý tưởng là một chuyện, thành công hay không đấy lại là một chuyện khác.

    Lăng Tiểu Ngư đã công kích rất ác liệt. Phần mình, Gia Gia cũng đã phối hợp hành động rất nhanh. Nhưng khổ nỗi cỗ quan tài, nó lại hết sức lì lợm, chẳng chịu bay nhanh nhanh vào trong túi áo của Gia Gia. Di chuyển thì đúng là có di chuyển đấy, nhưng tốc độ.. thật sự là chậm lắm.

    "Dương đông kích tây? Không tệ!".

    Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi bởi sự cường đại của Lăng Tiểu Ngư, quỷ diện nhân đã trấn định trở lại. Hắn một bên cùng Lăng Tiểu Ngư đối chiến, một bên lệnh cho Hỗn Độn ra tay can thiệp.

    Chỉ thấy trên trán hắn, ngay tại mi tâm, một làn khói đen bay ra, nháy mắt sau đã hóa thành thực thể.

    Hiện thân là một ác thú, hình dạng thì y như lúc nãy Gia Gia đã trông thấy: Dáng hình như chó, lông dài, bốn chân, tương tự như gấu mà không có vuốt, chẳng thấy mắt mũi đâu cả..
     
  5. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 394: Hỗn chiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hỗn Độn!".

    Trông thấy thứ vừa mới lộ diện, trong lòng Lăng Tiểu Ngư liền hô lên một câu như vậy. Rất ngoài mong đợi.

    Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, đấy là tứ đại hung thú của thuở hồng hoang, thượng cổ, oai danh to lớn vô cùng. Chỉ là hiện tại đã không phải thuở xưa, danh dù lớn thì hôm nay cũng sớm bị chôn vùi trong cát bụi thời gian. Tất cả chỉ còn là truyền thuyết.

    Phải, truyền thuyết. Mọi thứ đáng ra nên là như vậy. Nhưng thật không ngờ..

    Kể từ sau khi dự ngôn của Lý Bất Tri - tổ sư sáng lập Thiên Kiếm Môn - xuất hiện thì.. kỳ nhân, dị sự đã không ngừng phát sinh. Những tiên đoán, nó đã bắt đầu ứng nghiệm.

    Thao Thiết, Cung Đâu đã hiện. Song Ngư cũng sớm chứng thực. Hôm nay lại lòi ra thêm một tên Hỗn Độn.. Xem chừng tai kiếp, chúng đã sắp giáng xuống đầu thương sinh thiên hạ thật rồi.

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư, hắn hoàn toàn tin tưởng, rằng thứ mình đang thấy, nó đích xác là Hỗn Độn - ác thú trứ danh trong truyền thuyết. Đó tuyệt đối không thể chỉ đơn thuần là đạo thuật hiển hóa hay một thứ gì ngụy tạo được. Khí tức tà ác kia, hắn đã từng thấy qua rồi. Lúc đó, thời điểm người huynh đệ Chu Đại Trù của hắn biến đổi, khí tức phát ra cũng đồng dạng như vậy, khó mà lẫn được.

    Thần tình gấp gáp, Lăng Tiểu Ngư vội ra lệnh cho Thiên Hồ Nguyệt ứng cứu Gia Gia trong khi bản thân cũng cố gắng thoái lui hòng trợ giúp.

    Tiếc rằng.. hắn lui không được. Quỷ diện nhân đã không cho phép.

    Hai tay óng ánh kim sắc, quỷ diện nhân giữ lấy Lăng Tiểu Ngư, quyền cước cứ thế mà thi nhau giáng tới tấp. Hệt như cái cách mà mới rồi Lăng Tiểu Ngư đã vây công hắn vậy.

    "Lăng Tiểu Ngư, ta mới là đối thủ của ngươi!".

    * * *

    "Keng! Keng!".

    "Keng! Keng!".

    * * *

    "Keng!".

    Kim thủ, trường qua, chỉ trong nháy mắt đôi bên đã chạm trán cả chục lần, mỗi lần đều mang theo uy lực kinh nhân, thừa đủ để khiến cho bất kỳ một tên chân nhân cảnh hậu kỳ nào cũng phải chú tâm ứng phó.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn tất nhiên cũng không thể lơ là được. Nếu dám xem nhẹ, hắn chắc chắn sẽ lập tức trả giá ngay. Hắn biết là như vậy. Và đó cũng là lý do vì sao mà hắn buộc lòng phải phó mặc an nguy của Gia Gia cho chính bản thân nó cùng Thiên Hồ Nguyệt.

    Trước mắt, Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ có thể hy vọng một điều: Hỗn Độn đã không còn giống thuở xa xưa, rằng sức mạnh của nó đã đại giảm sau trận ác chiến với tứ đại linh thú ở ngàn vạn năm về trước.

    May mắn, lần này thì đáp án đã trùng khớp với mong muốn của Lăng Tiểu Ngư.

    Thực tế chứng minh Hỗn Độn cũng chẳng quá ghê gớm. Mạnh thì đúng thật có mạnh, nhưng đấy là so với tiêu chuẩn của thời đại này, chứ bằng xét ở thuở xa xưa.. Rõ ràng, sức mạnh của Hỗn Độn đã hao hụt quá nhiều.

    Nhìn xem, những đòn công kích của Hỗn Độn nó, chúng vẫn chưa thể tổn hại được Gia Gia a.

    Chứng kiến sự thể phát sinh, trong lòng Lăng Tiểu Ngư cũng bớt đi phần nào khẩn trương. Hắn truyền lời:

    "Thiên Hồ Nguyệt! Hỗn Độn này đã mất đi chân thân, hiện rất yếu nhược! Ngươi không cần phải quá e ngại!".

    "Hỗ trợ Gia Gia thu quan!".

    * * *

    "Đừng có ra lệnh cho ta!".

    Thiên Hồ Nguyệt xuất thân cao quý, từ nhỏ đến lớn, trừ mẫu thân Thiên Hồ Đại Mi của mình ra thì nào có ai dám ra lệnh cho nàng. Giờ phút này lại bị Lăng Tiểu Ngư - một tên nhân loại - liên tiếp quát tháo, tâm tình thế nào có thể nghĩ. Rất khó chịu đấy.

    Tuy nhiên, khó chịu thì khó chịu, Thiên Hồ Nguyệt cuối cùng vẫn phải nghe theo. Nàng không có lựa chọn. Tính mạng của muội muội nàng hiện vẫn đang nằm trong tay Lăng Tiểu Ngư.

    Thần niệm khẽ động, nàng đem bổn mạng pháp bảo của mình là Đại Nhật Kim Luân xuất ra, thao túng chúng tấn công Hỗn Độn.

    "Hừ!".

    Trước bị Lăng Tiểu Ngư "coi nhẹ", phán rằng "yếu nhược", sau lại thấy Thiên Hồ Nguyệt hung hăng xuất động pháp bảo tấn công mình, Hỗn Độn không khỏi tức giận.

    Nó, hay nên gọi là hắn vung chân đáp trả, liên tiếp đánh vào kim luân. Động tác rất chi linh hoạt.

    "Một con yêu hồ nhỏ bé như ngươi mà cũng dám ra oai trước mặt ta? Thật không biết sống chết!".

    Thanh âm vừa dứt thì Hỗn Độn liền há miệng. Nhắm thẳng vị trí của Thiên Hồ Nguyệt, nó phun ra một luồng hắc quang.

    Nào dám có tâm khinh thị, Thiên Hồ Nguyệt vừa trông thấy hắc quang đánh tới thì lập tức bày ra linh thuẫn để phòng hộ.

    Nhưng..

    Uy năng của Hỗn Độn, nó ghê gớm hơn nàng tưởng. Thời điểm linh thuẫn tiếp xúc với luồng hắc quang nọ, chỉ sau vài nhịp thở thì linh quang của nó liền bị dập tắt, linh tính cũng nhanh chóng mất đi, hoàn toàn thoát khỏi liên hệ với Thiên Hồ Nguyệt nàng.

    Tà khí vấy bẩn!

    Trong đầu Thiên Hồ Nguyệt bất giác mà hiện lên bốn chữ ấy. Nàng cả kinh thất sắc, vội vàng di dời sang hướng khác, đem muội muội kéo đi.

    "Ranh con còn muốn chạy!".

    Thừa thắng xông lên, Hỗn Độn vừa thấy Thiên Hồ Nguyệt né tránh thì liền hóa thành một làn khói đen bay qua.

    Đúng lúc này, một đạo tử quang đột nhiên đánh tới.

    Là của Gia Gia.

    Nếu là bình thường, đối với một đạo năng lượng bậc này, Hỗn Độn sẽ không quá e ngại. Nhưng khi kẻ xuất chiêu là Gia Gia thì đấy đã là một câu chuyện khác.

    Hỗn Độn, hắn thật chẳng dám coi thường.
     
  6. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 395: Tình thế xoay chuyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong số những người ở đây, kẻ mà Hỗn Độn e ngại nhất không phải Thiên Hồ Nguyệt - nhị công chúa của Thanh Khâu, cũng không phải Lăng Tiểu Ngư - người có năng lực đối kháng cùng chủ nhân của hắn. Khiến hắn thực tâm e ngại cũng chỉ có một mình Gia Gia.

    Lý do? Rất đơn giản. Gia Gia sở hữu một loại lực lượng vô cùng đặc biệt: Thuần âm chi lực.

    Kẻ khác có thể nhìn sai chứ Hỗn Độn hắn thì không. Hắn khẳng định lực lượng mà Gia Gia sử dụng chính là thuần âm chi lực - một thứ vốn không nên xuất hiện ở thời đại này. Nói gì hôm nay, kể cả có là thuở hỗn mang xa xưa, số lượng thuần âm chi lực cũng là ít ỏi vô cùng.

    Còn nhớ, có lần chỉ vì một chút thuần âm chi lực mà Hỗn Độn hắn đã từng cùng Thao Thiết sống mái tranh giành đấy..

    * * *

    Thái âm chi lực không nhiều, thuần âm chi lực lại càng hiếm. Với tình cảnh suy yếu của mình hôm nay, Hỗn Độn có thừa lý do để lo ngại. Bởi lẽ, tà khí của hắn vốn là không thể làm gì được lực lượng thuần âm giống như cái cách mới làm với linh thuẫn của Thiên Hồ Nguyệt.

    Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng Hỗn Độn sinh ra thoái ý, đã nghĩ đến chuyện rút lui. Hoàn toàn trái lại, hắn càng muốn bắt giữ Gia Gia hơn.

    Ngày xưa, chỉ một chút thuần âm chi lực cũng đủ cho hắn trở mặt cùng Thao Thiết thì huống hồ hôm nay, khi lực lượng thuần âm lại một lần nữa hiện ra trước mắt. Càng đáng nói hơn là thuần âm chi lực này, nó còn chẳng phải một luồng, một nhóm. Nó là "một người".

    Tùy tiện vung tay múa chân đều có thể phát ra thuần âm chi lực, cái này có ý nghĩa gì? Kẻ ngu còn biết.

    Đáp án chỉ có một: "Đứa trẻ" trước mắt tuyệt đối là thuần âm chi thể!

    "Thuần âm chi thể", cân lượng của bốn chữ này không phải chuyện đùa đâu. Hỗn Độn hắn dám cá dù cho tiên nhân thánh giả thì khi nhìn thấy Gia Gia, ngàn tên như một, tất cả đều sẽ phải đỏ mắt thèm thuồng đấy. Lẽ tất nhiên, Hỗn Độn hắn cũng không ngoại lệ.

    Trước lúc tới đây, Hỗn Độn hắn đã từng rất động tâm đối với thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Nhưng giờ phút này, trong mắt hắn, mười thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng cộng lại cũng chẳng bì được với một Gia Gia. Một kẻ là thái âm chi thể, một người là thuần âm chi thể, so? Làm sao so được.

    "Nhất định phải chiếm được thân thể này!".

    Hỗn Độn, hắn đã hạ quyết tâm như vậy. Có điều, nghĩ và làm, đấy là hai chuyện khác nhau.

    Kẻ nắm giữ thuần âm chi lực, há lại dễ chơi?

    Gia Gia, nó rất khó chơi.

    Như để chứng minh cân lượng của mình, sau đạo tử quang ứng cứu cho Thiên Hồ Nguyệt, nhân lúc Hỗn Độn còn chưa kịp hoàn thủ, Gia Gia mau chóng đánh thêm một đòn nữa.

    Khác trước, đòn đánh này không phải một đạo. Thay vì một đường thì nó lại là một khối. Hình dạng viên cầu.

    "Cho ngươi chết!".

    Kèm theo câu nói, từ lòng bàn tay bên trái của Gia Gia, một quả cầu năng lượng màu tím bay ra, đánh thẳng về phía Hỗn Độn.

    Động tác mau lẹ, Hỗn Độn vừa trông thấy viên cầu bay tới thì liền hóa thành một làn khói đen để né tránh. Tránh xong, khói đen lại một lần nữa tụ lại thành thân thể Hỗn Độn.

    Chiếc miệng há to, hắn phun ra một viên cầu kích cỡ tương đồng với cái vừa rồi của Gia Gia. Khác, có chăng nằm ở màu sắc. Một cái màu tím còn một cái là màu đen.

    Ăn miếng trả miếng?

    Gia Gia nhíu mày, tay phải tiếp tục thu quan trong khi tay trái thì làm động tác búng ra.

    Theo cái búng tay của nó, viên tử tinh cầu đang lơ lửng đằng trước tức thì bay đi, trực tiếp đối kháng với hắc cầu của Hỗn Độn.

    "Roẹt roẹt" mấy phen, hắc cầu liền nổ to một tiếng. Trong khi đó, viên tử tinh cầu - pháp bảo của Gia Gia - thì vẫn vẹn nguyên như cũ.

    "A ha.. Ta biết mà! Lực lượng của ta khắc chế được tà khí của ngươi!".

    Xác nhận suy đoán, Gia Gia càng thêm tin tưởng vào bản thân. Vẻ mặt hung hăng, nó chỉ tay mà rằng: "Bảo Bảo, cho nó biết sự lợi hại của ngươi đi!".

    Cực kỳ có linh tính, ngay khi thanh âm của Gia Gia vừa dứt thì viên tử tinh cầu đã liền xuất động. Nó hết đánh bên đông lại nhảy bổ bên tây, không ngừng công kích Hỗn Độn, khiến hắn phải chật vật chống đỡ.

    Biết sao được. Tự thân tử tinh cầu cũng sở hữu thuần âm chi lực a. Mà thuần âm chi lực lại là thứ có thể áp chế được tà khí của Hỗn Độn hắn.

    * * *

    "Thiên Hồ Nguyệt, ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau đánh hắn!".

    "Được nước làm tới", Gia Gia dù đang chiếm thượng phong vẫn không quên hướng Thiên Hồ Nguyệt kêu gọi, đề nghị được giúp đỡ. Coi bộ nó không muốn để cho tên địch nhân xấu xí vô nhĩ vô nhãn kia có cơ hội trở mình.

    Biết ý, cũng nhận thức được Hỗn Độn đáng sợ bậc nào, Thiên Hồ Nguyệt chẳng chút do dự, nhanh chóng thúc động linh lực.

    Miệng niệm pháp quyết, lưỡi trích máu tươi, nàng đem chúng đánh lên năm kim luân đang xoay tròn trước mặt.

    "Ong!".

    "Ong!".

    * * *

    "Ong!".

    * * *

    Được tiếp thêm lực lượng, Đại Nhật Kim Luân tức thì sáng rực. Dưới sự thao túng của Thiên Hồ Nguyệt, chúng chia làm năm hướng, phối hợp cùng tử tinh cầu của Gia Gia công kích Hỗn Độn.
     
  7. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 396: Huyết độn lại hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khốn kiếp!".

    Bị tử tinh cầu tấn công dồn dập chưa đủ, lúc này lại còn thêm Đại Nhật Kim Luân của Thiên Hồ Nguyệt công kích, nội tâm của Hỗn Độn khó tránh sinh ra bực dọc.

    Hắn hướng quỷ diện nhân kêu gọi: "Chủ nhân, giúp ta!".

    * * *

    Đang cùng Lăng Tiểu Ngư quần đấu ác liệt, quỷ diện nhân nghe được lời kêu gọi của Hỗn Độn thì nội tâm càng thêm phiền muộn. Hắn đã không lường được sự thể lại phát triển theo hướng này.

    Lăng Tiểu Ngư mạnh hơn hắn tưởng. "Đứa bé" kia thì lại càng ghê gớm..

    Hỗn Độn là nhân vật bậc nào chứ? Chính thị một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hỗn mang, là một linh chủng nắm giữ sức mạnh to lớn đủ để khiến cho tiên nhân thánh giả phải sinh tâm kiêng kỵ. Mặc dù nay đã khác xưa, chân thân Hỗn Độn đã mất, thần hồn cũng bị đánh tan, chỉ còn sót lại một sinh mệnh bản nguyên tàn khuyết, nhưng hổ dẫu bệnh thì vẫn là hổ, dư uy vẫn còn đó. Xét trong thời đại này, khi mà thần phật đều không còn nữa thì một chút dư uy sót lại từ năm tháng xa xưa ấy cũng quá đủ biến Hỗn Độn thành một tồn tại đỉnh cấp rồi.

    Với sự hiểu biết của mình về cái uy của Hỗn Độn, quỷ diện nhân hắn thực đã nghĩ nó có thể tự mình giải quyết được Gia Gia, ai dè..

    "Khốn kiếp".

    Thầm mắng một câu, quỷ diện nhân một bên ra sức chiến đấu với Lăng Tiểu Ngư trong khi một bên thì cấp tốc hướng phía Hỗn Độn bắn ra một món đồ vật.

    Cũng không rõ đồ vật kia danh tự là gì, chỉ biết nó có hình bầu dục, màu đen, kích thước tầm bằng ngón tay.

    Lẽ dĩ nhiên, đối với món đồ chưa rõ danh tính kia, Lăng Tiểu Ngư không thể nào bàng quan bỏ mặc được. Trái lại, hắn đã cố ra tay ngăn cản, không để nó tới được vị trí của Hỗn Độn. Hắn thừa hiểu, nếu để Hỗn Độn tiếp lấy thì thật sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng, dự tính và thực tế, chúng vốn là tồn tại khoảng cách.

    Lăng Tiểu Ngư muốn chặn, quỷ diện nhân lý đâu lại để cho hắn chặn?

    Lăng Tiểu Ngư biết độn thuật, quỷ diện nhân lẽ nào lại không biết?

    Ý định của Lăng Tiểu Ngư, nó đã bị phá sản từ trong trứng nước. Bất kể có nhanh, có ảo diệu đến đâu đi nữa thì hắn cũng chẳng tài nào thoát ra được sự đeo bám của quỷ diện nhân.

    Và như thế, một hệ quả tất yếu xảy ra. Hỗn Độn, hắn đã thành công tiếp lấy món đồ vật kia, bằng cách nuốt luôn vào bụng.

    Sau khi nuốt xong, vài giây bất quá, từ trên người hắn tà khí liền cấp tốc bành trướng, uy áp tăng lên gấp bội.

    "Khặc khặc..".

    Trong tiếng cười ghê rợn, cơ thể Hỗn Độn bất ngờ phân tách, từ một thành ba. Kế đấy, ba thân ảnh, mỗi cái một hướng, tất cả đồng loạt triển khai công kích. Một cái tấn công Thiên Hồ Nguyệt, một cái bất chấp thương tổn đem tử tinh cầu của Gia Gia giữ chặt, trong khi cái còn lại - phân thân cuối cùng, cũng là mạnh nhất của Hỗn Độn.. Mục tiêu hướng đến chẳng đâu khác ngoài vị trí của Gia Gia.

    Động tác không chậm, phía bên này, Gia Gia nhắm thấy tình hình bất ổn thì liền vung tay dựng lên một trường năng lượng để phòng hộ. Đồng thời, nó ra sức kêu gọi tử tinh cầu bay trở về.

    Không may, Hỗn Độn đã nhìn ra được mối liên kết giữa Gia Gia nó và tử tinh cầu. Hắn biết, nếu để tử tinh cầu trở về trong tay Gia Gia thì sẽ rất khó làm gì được nó. Vì thế cho nên..

    "Đừng hòng!".

    Hỗn Độn quát to một tiếng, cắn răng nhịn đau, dùng một trong ba phân thân tiếp tục vây giữ tử tinh cầu. Mặt khác, bằng phân thân thứ ba mạnh mẽ nhất, hắn thi triển đại thần thông.

    Đầu mình, tay chân, các bộ phận trên người Hỗn Độn mau chóng kéo dài; chẳng mấy chốc, thân thể hắn đã hóa thành một tấm thảm đen phủ trên bề mặt lớp kết giới phòng hộ của Gia Gia.

    Rồi.. bao trùm toàn bộ.

    * * *

    "Roẹt roẹt..".

    "Roẹt..".

    Ở nơi tiếp xúc giữa "thảm đen" và bề mặt tử quang kết giới, những tia điện liên tục loé lên. Cùng với đó, tử quang kết giới bắt đầu lung lay, có dấu hiệu sắp nứt vỡ.

    "Khặc khặc.. Tà khí của ta không thể làm gì được ngươi nhưng lực lượng của ta thì mạnh hơn ngươi!".

    "Tiểu oa nhi, ta sẽ nuốt chửng ngươi!".

    * * *

    "Gia Gia!".

    "Lăng Tiểu Ngư, đối thủ của ngươi là ta!".

    "Keng!".

    "Keng!".

    * * *

    Chứng kiến Gia Gia đang gặp nguy hiểm, Lăng Tiểu Ngư thực rất muốn chạy qua ứng cứu, nhưng ngặt nỗi quỷ diện nhân lại quá khó chơi. Hắn thoát ra không được.

    "Chết tiệt!".

    Tâm tình gấp gáp, họ Lăng thầm mắng một câu. Hắn đem lực lượng quán thâu vào Linh Ngục Trường Qua, chuyển hướng phóng đi. Mục tiêu là một trong ba phân thân của Hỗn Độn.

    Tiếc rằng.. cũng chỉ dừng ở ý định.

    Trường qua đích xác là đã được phóng ra, nhưng còn chưa bay được bao xa thì nó đã bị người chặn lại rồi. Can thiệp hiển nhiên là quỷ diện nhân.

    Lần này, hắn đã sử dụng một loại độn pháp rất kỳ lạ, cũng cực kỳ cao minh. Đó là huyết độn. Mới rồi, thân thể hắn đã tan ra thành máu.

    Ngẫm lại, độn pháp hắn dùng, nó quả rất giống với một người: Đồ Tam Nương.
     
  8. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 397: Vĩnh viễn đều là của ngài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên thế gian, kẻ biết huyết độn tính ra cũng không phải ít. Tuy nhiên, ở cấp độ xuất quỷ nhập thần thì thiết nghĩ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Pháp môn dạng này, nó thực là hiếm lắm.

    Sự tương đồng giữa huyết độn của quỷ diện nhân và Đồ Tam Nương, đây có đúng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?

    Lăng Tiểu Ngư không biết. Hắn không có cơ sở để nhận định. Tường tận, duy mỗi quỷ diện nhân. Mà hắn thì đâu có nghĩa vụ phải đi giải thích cho người thấu rõ nguồn cơn.

    Từ máu tươi tụ lại, quỷ diện nhân nắm chặt Linh Ngục Trường Qua, đem ném trả lại cho Lăng Tiểu Ngư. Lực ném dĩ nhiên là chẳng nhẹ.

    "Lăng Tiểu Ngư! Có bao nhiêu bản lãnh cứ việc xuất ra hết đi!".

    * * *

    Cuộc chiến hiện giờ có thể chia làm hai nơi: Lăng Tiểu Ngư đấu với quỷ diện nhân, Gia Gia - Thiên Hồ Nguyệt thì đấu với Hỗn Độn. Không may là ở cả hai nơi, lúc này, đội ngũ của Lăng Tiểu Ngư đều đang ở thế hạ phong, có phần bất lợi. Nguy hiểm nhất thì chính thị Gia Gia.

    Tử quang kết giới của nó đã sắp sụp đổ rồi.

    * * *

    "Khặc khặc..".

    "Tiểu oa nhi! Bỏ cuộc đi!".

    * * *

    Gia Gia mím môi chẳng đáp. Trên mặt nó, không khó để nhìn ra sự sợ hãi. Nó nhận thức được, một khi kết giới phòng hộ sụp đổ thì bản thân mình cũng sẽ liền bị nuốt chửng ngay.

    Trong tiếng thở gấp gáp, nó liên tục vung vẩy hai cánh tay bé xíu, dùng toàn bộ lực lượng có thể điều động được hòng tấn công Hỗn Độn, gia trì kết giới, đồng thời cũng cố gắng kêu gọi tử tinh cầu trở về.

    Đáng tiếc, tất thảy đều vô dụng. Bất kể Gia Gia nó có cố gắng thế nào thì tử tinh cầu cũng không sao thoát ra được; riêng phần kết giới.. Tốc độ củng cố chẳng nhanh bằng phá hoại. Hỗn Độn đang ra sức nghiền ép, bất chấp bản thân có bị công kích liên tục đi nữa. Xem ra nó đã quyết trả đại giới để thôn phệ Gia Gia rồi.

    Càng bị tử quang công kích, thanh âm của Hỗn Độn càng trở nên điên cuồng: "Tiểu oa nhi! Ngươi là của ta! Là của ta!".

    "Khặc khặc!".

    * * *

    "Ngươi là của ta", bốn chữ ấy sau khi đi vào tai Gia Gia thì kỳ lạ thay, đôi mắt nó bỗng như dại ra. Một cách mơ hồ, trong tâm trí nó, một vài hình ảnh bất giác hiện lên..

    Khung cảnh ấy khác xa chỗ này. Khác xa tất cả những loại cảnh vật mà Gia Gia nó từng thấy. Đó là một khu vườn rực rỡ sắc hương, có hoa, có hồ, có một con thuyền lững lờ trôi theo dòng nước..

    Trên con thuyền nho nhỏ kia, có một đôi nam nữ đang ngồi. Người nam tướng mạo uy nghi, khí chất bất phàm, thân khoác kim sắc trường y, lưng đeo đai ngọc, chân mang long hài hắc bạch. Trong khi đó, người nữ, nàng có đôi mắt to tròn linh động, vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ đồ màu trắng, đang gối đầu trên đùi nam nhân nọ..

    Ngạc nhiên thay, nữ nhân xinh đẹp kia, hình dáng của nàng vậy mà.. giống hệt như Gia Gia nó lúc biến thành người lớn.

    Lầm? Không thể nào Gia Gia nó nhận lầm được. Khuôn mặt kia, dáng hình ấy, trước đây Gia Gia nó đã từng hóa thân không ít lần rồi.

    Rốt cuộc thì.. nữ nhân kia là ai?

    Đáp án rất nhanh liền có. Trong khung cảnh thơ mộng nọ, ngồi trên thuyền, nam nhân mặc kim sắc trường y nhẹ đặt tay lên đầu nữ nhân hiện đang gối trên đùi mình, khẽ nói: "Quảng Hàn, ta có món đồ muốn tặng cho ngươi".

    Vậy là đã rõ. Nữ nhân xinh đẹp kia, nàng tên Quảng Hàn.

    Mà khoan đã. "Quảng Hàn", đây chẳng phải cũng chính là danh tự mà trước đây Lăng Tiểu Ngư đã nhắc đến khi kể về đoạn ký ức tiền kiếp hay sao? Theo lời hắn thì ở kiếp trước, hắn và Gia Gia vốn có nhận thức, quan hệ còn rất sâu đậm.

    Lúc đó, Gia Gia nghe, nhưng không hề có lấy một tí ấn tượng nào hết. Nó thậm chí còn lạc quan phủ nhận, cho rằng chẳng phải. Thế nhưng bây giờ..

    Câu chuyện, nó không thốt ra từ miệng Lăng Tiểu Ngư. Hình ảnh là từ trong tâm trí Gia Gia nó hiện lên.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Đã quá rõ ràng. Gia Gia nó.. có vẻ quả đúng là Quảng Hàn thật.

    * * *

    "Chí Thượng." - Trên con thuyền nhỏ, Quảng Hàn cựa mình, ngước lên hỏi - "Ngài muốn tặng con thứ gì vậy?".

    Đáp lại là một nụ cười trìu mến: "Ngươi mở ra xem".

    Quảng Hàn nâng tay tiếp lấy chiếc hộp từ nam nhân, rồi mở ra xem.

    Bên trong là một cây trâm, chất liệu thì hình như là một loại thần mộc nào đó.

    Quảng Hàn hít nhẹ một hơi, rồi nhận xét: "Hmm.. Mùi hương này.. Chí Thượng, đây hình như là Ma Kha Thần Mộc a".

    "Ừm. Đúng là Ma Kha Thần Mộc".

    Nam nhân được gọi Chí Thượng nói tiếp: "Quảng Hàn, ngươi có thích không?".

    "Thích!".

    Quảng Hàn cười tươi, ánh mắt hiện lên nét tinh nghịch: "Chí Thượng, ngài cài lên giúp con đi".

    "Ta? Tại sao ngươi không tự làm?".

    "Không".

    Quảng Hàn ngồi hẳn dậy, nũng nịu: "Chí Thượng, ngài cài giúp con đi. Được không?".

    Khẽ lắc đầu, vị Chí Thượng có chút bất đắc dĩ: "Quảng Hàn ngươi thật không biết khi nào mới được như Ni Liên và Thiểm Hạ".

    "Gì? Chí Thượng ngài lại chê bai con rồi. Hứ, trả cây trâm lại cho ngài này. Con không thèm nữa".

    Vị Chí Thượng cúi nhìn cây trâm vừa được trao trả, lại lần nữa lắc đầu.

    "Được rồi. Mau quay qua đây, để ta cài".

    "Không thèm".

    "Thật không muốn?".

    "Không muốn".

    Cố ý thở dài, vị Chí Thượng bảo: "Thôi vậy. Nếu Quảng Hàn ngươi không cần thì ta sẽ đem cây trâm này tặng cho Ni Liên. Nó hẳn sẽ rất thích".

    Nói rồi, vị Chí Thượng liền đứng dậy, đang toan rời khỏi thuyền thì.. Một góc trường y, nó đã bị người níu lại.

    "Sao? Quảng Hàn ngươi lại có chuyện gì?".

    Mím môi, Quảng Hàn tỏ ra bất mãn: "Chí Thượng, ngài thật xấu tính".

    Cúi xuống rồi lại ngẩng lên, Quảng Hàn cuối cùng đành thỏa hiệp: "Được rồi. Ngài mau cài lên đi".

    * * *

    Tầm chục giây sau.

    "Hmm.. Có đẹp không?".

    "Đẹp lắm".

    "Có đẹp bằng Ni Liên không?".

    Nghe tới đây, vị Chí Thượng không khỏi nghi hoặc. Dẫu vậy, hắn cũng thành thật trả lời: "So với Ni Liên thì Quảng Hàn ngươi xinh đẹp hơn một chút".

    "Vậy.. Chí Thượng, ngài thích Ni Liên hơn hay thích con hơn?".

    "Đều thích".

    "Không. Ngài chỉ được chọn một thôi".

    "Vậy.. ta sẽ chọn ngươi".

    Miệng cười ngọt ngào, Quảng Hàn cúi đầu, khẽ giọng: "Chí Thượng, Quảng Hàn là của ngài. Vĩnh viễn đều sẽ là của ngài..".
     
  9. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 398: Thoát khỏi mộ địa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con thuyền, hồ nước, hoa cỏ, tất cả nhanh chóng nhoè đi. Thế rồi, một khung cảnh khác lại hiện ra.

    Đó là một không gian cũng khác lạ không kém. Nhưng thay vì êm đềm thơ mộng như mới rồi thì cái chỗ này, nó lại tràn ngập máu tanh, thi thể..

    Xác chết, chúng thật là nhiều lắm. Có nhân loại, có yêu ma, thậm chí có cả thần tiên, chư vị long vương, bồ tát, đủ mọi sinh linh..

    Giữa tràn cảnh tan hoang, chết chóc ấy, Gia Gia thấy mình đang đứng cùng với hai nữ nhân khác, là Ni Liên và Thiểm Hạ. Cả ba đều đang dõi mắt nhìn về nơi đối diện. Ở đó, Chí Thượng đang đứng, mình bê bết máu..

    Y đã bị trọng thương. Một trong số những vết thương kia là do chính tay Quảng Hàn, cũng là Gia Gia nó gây ra. Nó biết là như vậy.

    Nhưng.. tại sao?

    Tại sao nó lại làm thế? Tổn thương y?

    Nó rất yêu quý y kia mà..

    * * *

    "Quảng Hàn.." - Ánh mắt có đau, cũng có hận, Chí Thượng hé môi - "Tại sao?".

    "Tại sao ngươi lại đứng về phía chúng? Tại sao lại phản bội ta?".

    Bên này, Quảng Hàn im lặng không đáp.

    "Quảng Hàn.. Là ta.. Chính ta đã tạo ra ngươi. Sinh mạng của các ngươi là do ta ban cho..".

    "Tại sao? Tại sao các ngươi lại phản bội ta?".

    * * *

    "Quảng Hàn, ngươi là đứa trẻ mà ta yêu quý nhất. Chính ngươi đã từng nói ngươi là của ta, vĩnh viễn đều là của ta..".

    "Dối trá. Đều là dối trá..".

    "Tại sao?".

    * * *

    "Chí Thượng..".

    Trông thấy vị Chí Thượng kia thương tâm chất vấn, Quảng Hàn cắn môi bật thốt, chân vô thức bước ra như thể đang muốn tiến lại gần.

    "Quảng Hàn".

    Đúng lúc này, bên cạnh nàng, một bàn tay đưa ra níu giữ. Là Ni Liên. Nàng nói: "Hãy vì thương sinh thiên hạ".

    "Quảng Hàn." - Tiếp sau Ni Liên, Thiểm Hạ cũng lên tiếng khẩn cầu - "Chúng ta xin ngươi. Đã có quá nhiều sinh linh phải nằm xuống rồi".

    "Ta..".

    Quảng Hàn rơi lệ, khép lại hàng mi. Đến khi lần nữa mở ra thì cũng là lúc nàng triển khai đạo thuật. Viên tử tinh cầu trong tay nàng bỗng chốc phân ra thành trăm ngàn mảnh, tất thảy cùng vây lấy vị Chí Thượng kia.

    * * *

    Cuộc chiến đã diễn ra rất lâu. Nhiều thứ đã bị phá hủy. Nhiều không gian đã sụp đổ. Cho tới cuối cùng, mọi thứ.. cũng kết thúc.

    Chẳng phải Ni Liên, cũng chẳng phải Thiểm Hạ, chính Quảng Hàn mới là người kết liễu. Vị Chí Thượng mà nàng vẫn hằng tôn kính, y đã gục ngã dưới tay nàng..

    Cảnh tượng ấy hiện rõ mồn một trong tâm trí Gia Gia. Từng cử chỉ, từng tiếng nấc, từng hơi thở, tất cả Gia Gia nó đều cảm nhận được. Giống như chính nó đã ở đó vậy. Tâm trạng của nó giống hệt như Quảng Hàn. Đau khổ, tuyệt vọng..

    "Không.. g.. g.. g!".

    "Không.. g.. g.. g!".

    Cùng lúc, hai tiếng hét thất thanh vang lên. Một trong ký ức, của Quảng Hàn; còn một là ngay ở thực tại, được phát ra từ miệng Gia Gia.

    Cũng chính lúc này, theo sau tiếng hét, toàn thân Gia Gia bỗng sáng rực lên. Thấp thoáng trong tử quang chói lòa, thân ảnh của Quảng Hàn chợt hiện ra.

    Sau đấy, một tiếng hét nữa lại cất lên. Lần này, người hét là Hỗn Độn. Thanh âm tựa hồ đau đớn.

    Chẳng rõ bằng cách nào, nhưng Hỗn Độn đích xác đã bị trọng thương. Vốn hóa thân bao trùm lấy tử quang kết giới, giờ phút này hắn đã vội vã tháo lui.

    Phần quỷ diện nhân, hắn dường như cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Mới rồi, ngay thời điểm Hỗn Độn hét thảm thì động tác của hắn đã khựng lại. Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng bấy nhiêu là quá đủ để cho hắn phải trả giá rồi.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chớp lấy cơ hội mà vung trường qua đả thương được quỷ diện nhân, buộc đối phương phải chuyển mình tránh lui.

    Liếc thấy cỗ quan tài đã được Gia Gia thu vào trong túi, còn tòa cung điện lại bắt đầu sụp đổ, Lăng Ngư liền hô gọi: "Gia Gia, đi!".

    Vốn đang thất thần, Gia Gia nghe được tiếng kêu lớn của Lăng Tiểu Ngư liền bừng tỉnh. Cũng chẳng màng đến hai hàng lệ vẫn còn vương trên má, nó lập tức hướng thông đạo chạy ra.

    Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, các nàng cũng giống y như vậy, theo chân Lăng Tiểu Ngư mà tháo chạy.

    * * *

    "Ầm!".

    "Ầm!".

    * * *

    "Ầm!".

    Đội ngũ bốn người Lăng Tiểu Ngư vừa mới thoát ra khỏi lăng mộ thì những tiếng nổ lớn liền nối nhau vang lên. Cái sau to hơn cái trước. Thoáng chốc, cả ngọn núi Tu Di ầm ầm sụp đổ.

    "Tiểu Ngư.."

    Thoát khỏi mộ địa, Gia Gia mở miệng toan nói thì bị Lăng Tiểu Ngư ngăn lại. Hắn bảo: "Đừng dừng lại!".

    Nguồn gốc thái âm chi lực dù đã thành công lấy tới nhưng nguy hiểm thì chưa phải đã hết. Lăng Tiểu Ngư dám cá là quỷ diện nhân thần bí kia vẫn còn sống.

    Một kẻ có mối liên hệ với Hỗn Độn - một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hồng hoang - thì há lại dễ dàng chết đi như vậy?

    Cung Đâu có hoại, mộ địa có tan thì mười quá chín đối phương vẫn sẽ bình an vô sự. Trực giác bảo với Lăng Tiểu Ngư hắn như thế. Và đó là lý do vì sao mà mấy người bọn hắn cần nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

    Thật lòng, hắn rất không nguyện ý đối đầu với quỷ diện nhân kia nữa.

    Lúc nãy, hắn đã cùng quỷ diện nhân chạm trán qua rồi. Thủ đoạn của đối phương rất lợi hại, thần thông biến hóa khó lường, tuyệt chẳng phải hạng như Thiên Hồ Nguyệt có khả năng so được. Tiếp tục đánh xuống, Lăng Tiểu Ngư hắn không đủ lòng tin sẽ thắng được.

    Chạy, theo hắn đó là lựa chọn tốt nhất lúc này.

    Thứ cần lấy đã lấy được, hà tất phải cùng một địch nhân cường đại tiếp tục sống mái?

    Nên nhớ, đối phương là kẻ có liên hệ với Hỗn Độn.

     
  10. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 399: Chiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tránh né, đào tẩu, đấy là ý niệm của Lăng Tiểu Ngư. Và.. cũng chỉ dừng ở ý niệm. Bởi lẽ thực tế, nó đã diễn ra theo chiều hướng khá ư tồi tệ.

    Đúng như Lăng Tiểu Ngư nghĩ, quỷ diện nhân, hắn vẫn còn sống. Không những sống mà còn sống rất khoẻ. Trên mình hắn, trừ bỏ chút thương tích do Linh Ngục Trường Qua gây ra thì từ đầu tới chân đều nguyên si lành lặn.

    Lúc này, hắn và Hỗn Độn, cả hai đang ráo riết truy đuổi ở phía sau.

    * * *

    Một bên cố chạy, một bên cố truy, cuộc rượt đuổi cứ thế mà diễn ra. Nhưng cũng chẳng lâu. Dăm ba phút bất quá thì quá trình này đã chấm dứt. Quỷ diện nhân, hắn hiện đã bắt kịp rồi.

    Có một điều buộc phải công nhận, đó là huyết độn của quỷ diện nhân quả cao minh vô cùng. Thiết nghĩ nếu mà đem so với Đồ Tam Nương, tin tưởng cũng không hề thua kém.

    Chắn trước lối đi, quỷ diện nhân cất tiếng: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi nghĩ có thể chạy khỏi tay ta sao?".

    Nét mặt âm trầm, Lăng Tiểu Ngư đáp trả: "Vậy, ngươi cho rằng có thể đánh bại được ta?".

    "Đả bại ngươi?".

    Quỷ diện nhân cười: "Lăng Tiểu Ngư, muốn thắng ngươi đâu có khó".

    "À.." - Hắn bổ sung - "Lăng Tiểu Ngư ngươi còn có hai trợ lực nhỉ? Không sao. Đám các ngươi cứ việc liên thủ, ta đây chẳng ngại".

    "Quỷ diện nhân ngươi có vẻ đã quá tự tin rồi đó".

    Đối với sự ngờ vực nọ, quỷ diện nhân lắc đầu, chẳng cho là đúng: "Lăng Tiểu Ngư, ta không phải kẻ thích huênh hoang".

    "Ngươi không tin? Vậy hãy nhìn cho kỹ".

    Nói đoạn, quỷ diện nhân dang tay. Bên cạnh, Hỗn Độn hiểu ý liền hóa thành một đám khói đen, nhập vào thân thể của chủ nhân mình.

    "Nhân linh hợp nhất" Chứng kiến cảnh nọ, trong đầu Lăng Tiểu Ngư liền hiện lên bốn chữ ấy.

    Hắn không nghĩ nhiều, lập tức thúc động linh lực, xách theo Linh Ngục Trường Qua mà lao thẳng tới.

    Gia Gia, Thiên Hồ Nguyệt cũng hiểu mà dồn toàn lực công kích.

    Trong nháy mắt, ba đòn mạnh mẽ giáng thẳng xuống đầu quỷ diện nhân.

    Nhân lúc người đang bận thi triển bí pháp mà tấn công, hành vi xét ra quả có phần kém quang minh. Chỉ là.. để ý làm gì chứ? Trong tình cảnh mà phần thắng chưa biết sẽ thuộc về ai này thì một chút "tiểu nhân" vốn rất cần thiết. Quân tử để bại vong là quân tử dại.

    Làm kẻ tiểu nhân, Lăng Tiểu Ngư thực chẳng ngại. Gia Gia thì càng khỏi phải nói. Trong đầu nó vốn chưa bao giờ đem hai khái niệm "quân tử" và "tiểu nhân" phân định rạch ròi cả. Riêng với Thiên Hồ Nguyệt..

    Danh phận công chúa, xuất thân cao quý, Thiên Hồ Nguyệt dĩ nhiên là người rất hiểu lễ tiết. Bản tính nàng, xưa giờ cũng rất đỗi quang minh lỗi lạc. Nhưng quang minh thì cũng phải tùy chỗ tùy nơi và tùy vào đối tượng. Một tên nhân loại, lại còn là kẻ địch ư? Giết được mới là chính đạo!

    Thế đấy, Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia hay là Thiên Hồ Nguyệt, ai nấy cũng đều nguyện làm tiểu nhân, chỉ cầu giết được quỷ diện nhân. Bọn họ sẵn sàng thi triển bất cứ thủ đoạn gì, miễn là thành công thương tổn hắn.

    Có điều.. quỷ diện nhân, hắn lại dễ dàng bị thương tổn như vậy sao?

    Trong miệng hừ lạnh một tiếng, quỷ diện nhân một bên tiếp tục cùng Hỗn Độn dung hợp, một bên thì há miệng phun ra một đạo hắc quang.

    Hắc quang nọ vừa ra thì ngay lập tức phân làm ba nhánh, mỗi nhánh hóa thành một thân ảnh giống nhau như đúc, đều là mặt xanh nanh vàng, dáng hình quỷ dữ.

    "Gư gư..".

    "Gư ư..".

    Trong tiếng kêu ghê rợn như vọng lên từ chốn thâm uyên cùng cốc, ba quỷ ảnh chả khác nào những con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, đồng loạt nhảy bổ vào tấn công đám người Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Nguyệt.

    "Cút!".

    Thần tình hung dữ, Thiên Hồ Nguyệt mắt thấy sắp tiếp cận được quỷ diện nhân lại bị ngăn trở thì quát to một tiếng. Theo cánh tay mềm mại của nàng vung lên, một hồ trảo lập tức quét ngang quỷ ảnh.

    "Gứ.. ứ!".

    Bị hồ trảo đánh trúng, quỷ ảnh liền hét thảm. Dẫu vậy, nó vẫn không có ý tứ tránh lui. Thay vì lùi, nó lại tiếp tục tiến công.

    "Muốn chết!".

    * * *

    "Rẹt!".

    "Rẹt!".

    Thiên Hồ Nguyệt vừa giải quyết xong một quỷ ảnh bên kia thì bên này, Lăng Tiểu Ngư cũng thành công tiêu diệt được một tên quỷ ảnh khác.

    Nháy mắt sau, Gia Gia cũng chính thức loại được chướng ngại.

    Cả ba một lời không nói, một lần nữa thúc động lực lượng, tổng lực nhắm vào quỷ diện nhân mà đánh tới.

    Hắc sắc quang nhận, bạch sắc quang cầu, tử sắc quang hà, đồng thời xuất kích!

    "Oành.. h.. h!".

    * * *

    Va chạm đã có. Tiếng nổ kinh thiên kia chính là minh chứng rõ ràng nhất. Quỷ diện nhân, hắn đã bị đánh trúng. Thân thể hắn lúc này đã tan thành máu.

    Chỉ có điều là.. Máu tươi, chúng đang tụ lại.

    "Tiểu Ngư.." Biết sự chẳng tường, Gia Gia ngước nhìn Lăng Tiểu Ngư.

    Đáp lại, Lăng Tiểu Ngư xoè rộng bàn tay, linh lực điên cuồng được điều động.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...