CHƯƠNG 30:
Từ một cô nương được nuôi dạy để trở thành chủ mẫu Nguyễn gia biến thành con dâu thứ hai bị khinh bỉ của Hưng gia, sự chênh lệch thật không nhỏ nhưng cô ta có thể nhanh chong thích nghi và ứng đối rất tốt, khiến gia đình Hưng gia đang muốn một cước đá văn cô ấy ra cũng không được. Thời điểm lựa chọn đến Hưng gia của cô ta cũng đã được tính toán kỹ, Hưng lão gia chỉ có thể bóp mũi nhận cô con dâu này vào nhà mà thôi. Đương nhiên nhà bọn họ sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt là điều có thể đoán trước, những điều tiếng mấy hôm nay Nhan Bình nghe được điều là do vợ Hưng lão gia truyền ra cả, con trai thứ hai của nhà họ làm sao là nhu nhược có vợ quên cha mẹ, phải nói là trong mắt tiểu tử này căn bản không hề có vị trí của ' vợ ', phụ mẫu bảo đông hắn tuyệt không dám đi tây, người như tiểu tử này ai làm vợ hắn ai thê thảm. Làm từng là một nữ nhân phàm tục, Nhan Bình thấy rất rõ nỗi bi ai của việc làm thê tử của hiếu tử là như thế nào, nhất là khi 'hiếu tử ' này cũng không được phụ mẫu của mình thích là bao. Chắc cũng vì đã thấy ra mọi chuyện nên mấy hôm nay Nhan Bình không thấy Nguyễn cô nương có hành động gì to lớn với thủ đoạn cô ta thể hiện lúc trước thật không giống nhau, hắn có cảm giác sắp có kịch hay để xem rồi, đương nhiên nồi lớn này chính Hưng gia đội là chắc chắn chỉ không biết Nguyễn gia cô nương có đủ quyết đoán cắt đứt hôn ướt giữa hai nhà hay không thôi. Nếu Nguyễn gia cô nương đủ quyết đoán thì Nhan Bình sẽ mời cô ta về làm nữ tiên sinh dạy dỗ các nữ nhi trong nữ học ở An lâm thôn, thời đại này nữ tính phàm nhân quá không có địa vị, kiếp trước Nhan Bình mới nhận biết điều này khi gia nhập tu chân giới, trước đó hắn hoàn toàn không hề ý thức được địa vị của mình có bao nhiêu bấp bênh, hèn mọn. Thế giới quang của hắn bước sang một trang mới chính là khi ở trong môn phái cũ nhìn thấy một nữ tu lại có ba ' thị thiếp ' là nam nhân, loại hình một người lại sở hữu nhiều thị thiếp trong tư tưởng của hắn lúc đó là đặc quyền riêng của 'nam nhân ', nữ nhân cả đời chỉ được phép có quan hệ với một người nam nhân mà thôi, nếu cô ta có quan hệ với người nam nhân khác ngoài tướng công của mình dù là phu quân cô ta đã chết thì có thể sẽ bị đánh chết, bỏ lồng heo cho trôi sông mà nhà mẹ đẻ cũng xem cô ấy là nỗi ô nhục, cắt đứt mọi liên hệ với cô ta. Giờ nghĩ lại chuyện khi đó hắn thấy khi đó mình đúng là ngu xuẩn, vô tri hết sức, thế giới này ban đầu cũng không có phân biệt cái gì nam tôn nữ ti, chỉ có thực lực mới là tiêu chuẩn duy nhất của thiên địa. Chỉ cần người có đủ thực lực vậy thì dù người là nam hay nữ đều sẽ trở thành chủ nhân tôn quí vô cùng, ngược lại nếu là một kẻ yếu đuối người chỉ có thể là bui bặm cho người tùy ý dẫm đạp dưới chân thôi, đây chính là thiên đạo. Trong thế giới tu chân thực lực chính là tu vi, chiến lực cường hãn, trong giới phàm nhân này thì chính là tài phú, quyền lực, mối quan hệ và trí tuệ, trên đời này có một nửa là nữ nhân nếu hắn có thể chiếm lấy dù chỉ một hai phần niệm lực của số nữ nhân này thôi thì việc chữa trị hồn phách của hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Đương nhiên, hắn không có ý định biến nữ tử phàm nhân giới thành giống nữ tử tu chân giới, phần cứng không cho phép điều đó sảy ra mà. Nhan Bình chỉ cung cấp cho các nàng cơ hội học tập tri thức xã hội, nhận rõ vị trí của mình trong xã hội này là bao nhiêu thấp kém, cung cấp cho họ một phương hướng nhất định để những nữ nhân này có thể bằng tự thân mình chống đỡ cuộc sống tương lai của mình, không cần phó thác tất cả bản thân như: "ở nhà tong phụ, xuất giá tong phu, phu tử tòng tử", bản thân họ có thể bỏ bớt phần nào "tòng" tính khỏi cuộc đời mình, ít nhất không đến mức ' tong tử ' là được rồi.
Thay đổi quá nhanh, quá nhiều ngược lại chỉ khiến họ phản cảm, xem là nỗi loạn thôi: ' chén nước ân, gáo nước thù ' chuyện này kiếp trước hắn gặp phải không ít, nắm giữ đúng mực ban ân mới thu được lợi thiên hạ này cũng thế, chỉ khi bọn họ tự bước ra một bước trước thay đổi cuộc đời mình nếu không Nhan Bình sẽ không nhúng tay quá sâu giúp họ. Suy cho cùng cuộc đời của ai người đó sống mà, hắn không rảnh rỗi giúp họ cả đời.
Xa phu đi cùng hắn đã bị phái mang sách vở văn phẩm về trước học đường, dù sao nhân lực làm việc không đủ, phải có người đi theo phụ giúp tiểu Tứ nhi trang hoàn nơi đó cũng như mua sắm vật liệu chuẩn bị khởi công trên Bắc lâm sơn mà, Nhan Bình vẫn cảm thấy tục vụ quá nhiều, hành sự quá lâu trong phàm nhân giới sẽ khiến nhân quả dễ dàng phát sinh không tốt cho tu hành sau này, nhất là những kẻ như hắn và tiểu Tứ nhi, đến giờ hai người bọn họ cũng không xác định được mình là loại người gì nữa. Hai kẻ không trọn vẹn đối mặt ban ân cho những người bình thường, tâm trạng đó thật không sao diễn tả được có điều nó không tốt lắm là sự thật.
Để tiện việc ở lại thành trấn Nhan Bình thuê một sân nhỏ ở phía tây thành trấn ở lại, hắn dự định cho hai người kia thời gian khoản nửa tháng để hành động, qua thời gian này hắn sẽ rời đi nơi này khi đó mang ai đi tùy thuộc vào hành động của ai xuất sắc hơn, khiến hắn hài lòng hơn.
Trong thời gian lưu lại huyện thành Nhan Bình cũng phải tranh thủ tìm kiếm vật liệu luyện khí thích hợp mới được, hiện tại tu vi của hắn mấy hôm nay đã đạt tới luyện khí mười một tầng rồi khoảng cách trúc cơ không bao nhiêu thời gian nữa, muộn lắm chỉ khoảng một năm tới thì Nhan Bình cũng sẽ trúc cơ khi đó hắn đã có thể sử dụng pháp khí phi hành hay chiến đấu rồi, nhưng hiện tại đến một tài liệu luyện khí thích hợp hắn cũng không có. Từ kinh thành về Nam huyện thầy trò hắn cũng bỏ rất nhiều công sức tìm kiếm nhưng vẫn chưa có tin tức gì đáng chờ mong hết, lần này đến huyện thành Nhan Bình hy vọng có thể tìm được thứ gì hữu ích một chút. Nếu nơi này vẫn không cõ thu hoạch thì hắn phải đi một chuyến Nam hải tìm một vòng, trữ vật giới của hắn chính được luyện từ xương sọ kim ngân ngư trong khối hyết san hô được cống nạp từ vùng biển Nam hải này. Đã xuất hiện cái thứ nhất kim ngân ngư nghĩa là sẽ có cái thứ hai vật liệu luyện chế trữ vật giới, nếu may mắn săn được một đầu kim ngân ngư còn sống thì tốt nhất, như vậy hắn có thể thu hoạch thêm một số tài liệu luyện khí khác trên thân nó.
Đa bảo các là một cửa hàng đặc biệt, chủ nhân của nó có bản lĩnh mở cửa hàng trên khắp lãnh thổ đất nước này, hàng hóa trong mỗi cửa hàng đều rất phong phú, từ nam chí bắc không thiếu thứ gì ', chỉ có người không biết không có đa bảo các tìm không ra ', đây là chiêu bài được khắc trên tấm biển hiệu Đa bảo các ở kinh thành. To gan lớn mật nhưng lại là sự thật đối với thường nhân trong đất nước này, dù sao thì ông chủ đa bảo các cũng là đương kim hoàng đế mà.
Đương nhiên, hắn không có ý định biến nữ tử phàm nhân giới thành giống nữ tử tu chân giới, phần cứng không cho phép điều đó sảy ra mà. Nhan Bình chỉ cung cấp cho các nàng cơ hội học tập tri thức xã hội, nhận rõ vị trí của mình trong xã hội này là bao nhiêu thấp kém, cung cấp cho họ một phương hướng nhất định để những nữ nhân này có thể bằng tự thân mình chống đỡ cuộc sống tương lai của mình, không cần phó thác tất cả bản thân như: "ở nhà tong phụ, xuất giá tong phu, phu tử tòng tử", bản thân họ có thể bỏ bớt phần nào "tòng" tính khỏi cuộc đời mình, ít nhất không đến mức ' tong tử ' là được rồi.
Thay đổi quá nhanh, quá nhiều ngược lại chỉ khiến họ phản cảm, xem là nỗi loạn thôi: ' chén nước ân, gáo nước thù ' chuyện này kiếp trước hắn gặp phải không ít, nắm giữ đúng mực ban ân mới thu được lợi thiên hạ này cũng thế, chỉ khi bọn họ tự bước ra một bước trước thay đổi cuộc đời mình nếu không Nhan Bình sẽ không nhúng tay quá sâu giúp họ. Suy cho cùng cuộc đời của ai người đó sống mà, hắn không rảnh rỗi giúp họ cả đời.
Xa phu đi cùng hắn đã bị phái mang sách vở văn phẩm về trước học đường, dù sao nhân lực làm việc không đủ, phải có người đi theo phụ giúp tiểu Tứ nhi trang hoàn nơi đó cũng như mua sắm vật liệu chuẩn bị khởi công trên Bắc lâm sơn mà, Nhan Bình vẫn cảm thấy tục vụ quá nhiều, hành sự quá lâu trong phàm nhân giới sẽ khiến nhân quả dễ dàng phát sinh không tốt cho tu hành sau này, nhất là những kẻ như hắn và tiểu Tứ nhi, đến giờ hai người bọn họ cũng không xác định được mình là loại người gì nữa. Hai kẻ không trọn vẹn đối mặt ban ân cho những người bình thường, tâm trạng đó thật không sao diễn tả được có điều nó không tốt lắm là sự thật.
Để tiện việc ở lại thành trấn Nhan Bình thuê một sân nhỏ ở phía tây thành trấn ở lại, hắn dự định cho hai người kia thời gian khoản nửa tháng để hành động, qua thời gian này hắn sẽ rời đi nơi này khi đó mang ai đi tùy thuộc vào hành động của ai xuất sắc hơn, khiến hắn hài lòng hơn.
Trong thời gian lưu lại huyện thành Nhan Bình cũng phải tranh thủ tìm kiếm vật liệu luyện khí thích hợp mới được, hiện tại tu vi của hắn mấy hôm nay đã đạt tới luyện khí mười một tầng rồi khoảng cách trúc cơ không bao nhiêu thời gian nữa, muộn lắm chỉ khoảng một năm tới thì Nhan Bình cũng sẽ trúc cơ khi đó hắn đã có thể sử dụng pháp khí phi hành hay chiến đấu rồi, nhưng hiện tại đến một tài liệu luyện khí thích hợp hắn cũng không có. Từ kinh thành về Nam huyện thầy trò hắn cũng bỏ rất nhiều công sức tìm kiếm nhưng vẫn chưa có tin tức gì đáng chờ mong hết, lần này đến huyện thành Nhan Bình hy vọng có thể tìm được thứ gì hữu ích một chút. Nếu nơi này vẫn không cõ thu hoạch thì hắn phải đi một chuyến Nam hải tìm một vòng, trữ vật giới của hắn chính được luyện từ xương sọ kim ngân ngư trong khối hyết san hô được cống nạp từ vùng biển Nam hải này. Đã xuất hiện cái thứ nhất kim ngân ngư nghĩa là sẽ có cái thứ hai vật liệu luyện chế trữ vật giới, nếu may mắn săn được một đầu kim ngân ngư còn sống thì tốt nhất, như vậy hắn có thể thu hoạch thêm một số tài liệu luyện khí khác trên thân nó.
Đa bảo các là một cửa hàng đặc biệt, chủ nhân của nó có bản lĩnh mở cửa hàng trên khắp lãnh thổ đất nước này, hàng hóa trong mỗi cửa hàng đều rất phong phú, từ nam chí bắc không thiếu thứ gì ', chỉ có người không biết không có đa bảo các tìm không ra ', đây là chiêu bài được khắc trên tấm biển hiệu Đa bảo các ở kinh thành. To gan lớn mật nhưng lại là sự thật đối với thường nhân trong đất nước này, dù sao thì ông chủ đa bảo các cũng là đương kim hoàng đế mà.