

Những bài thơ tình toán học hay nhất
Nếu em là hằng đẳng thức,
Anh sẽ là một phương trình
Mà kết luận bắt anh phải chứng minh
Từ giả thiết là thương và nhớ.
Đôi môi em như đường cong ngoại tiếp
Cặp mắt buồn tiếp tuyến dưới hàng mi
Tình yêu kia như muôn vàn ẩn số
Để lòng anh ôm nỗi buồn vô cực.
Thơ tình toán học ngắn
Hỏi thế gian ai là người giỏi toán
Giải giúp tôi bài toán tình yêu
Giả thiết là tôi yêu người ấy
Chứng minh rằng người ấy cũng yêu tôi?
* * *
Không có anh đời em là tập rỗng
Thiếu vắng anh như mẫu số bằng không
Luôn tồn tại một niềm tin vô vọng
Bởi yêu ngoài miền xác định tình anh!
Đêm rồi đêm như giai thừa nỗi nhớ
Hướng tình em vào trung điểm tình anh
Lòng hằng mong sẽ tìm lại tọa độ
Em sẽ làm tiếp tuyến của đời anh!
* * *
Hỏi thế gian ai là người giỏi hóa
Tìm giúp tôi phương trình tình yêu
Một tấm lòng tham gia phản ứng
Sản phẩm tạo thành được một trái tim?
Bài thơ về toán hình học
Em đang đi trên con đường tiệm cận
Của đời anh trên mặt phẳng tình yêu
Không tiếp điểm, mặc kệ em vẫn yêu
Khái niệm đó thầm mong anh sẽ hiểu
Chỉ xin anh một tình yêu cực tiểu
Em mãi yêu bằng quy tắc bình phương
Lòng thầm mong tình anh cũng tương đương
Dẫu đôi ta - hai con đường phân biệt
Tuy vô nghiệm em vẫn yêu mãnh liệt
Đường tình yêu dù biết vẫn song song
Không điểm chung cõi lòng em vẫn mong
Sẽ giao nhau trong khoảng không nào đó.
* * *
Lối vào tim em như một đường hàm số
Uốn vòng vèo như đồ thị hàm sin
Anh tìm vào tọa độ trái tim
Mở khoảng nghiệm có tình em trong đó
Ôi mắt em phương trình để ngỏ
Rèm mi mịn màng nghiêng một góc anpha
Mái tóc em dài như định lí Bunhia
Và môi em đường tròn hàm số cos
Xin em đừng bảo anh là ngốc
Sinh nhật em anh tặng trái cầu xoay
Và đêm Noel hình chóp cụt trên tay
Anh giận em cả con tim thổc thức
Mãi em ơi phương trình không mẫu mực
Em là nghiệm duy nhất của đời anh.
Thơ toán học lớp 9
Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt
Mà tình em là quĩ tích không gian
Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn
Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác
Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos
Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia
Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn
Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến
Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai
Anh muốn lên tận cực của thiên tài
Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ
Nếu dòng đời toàn là thông số
Bài toán tình là căn thức bậc hai
Thơ toán học vui
Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,
Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.
Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,
Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.
Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,
Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.
Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,
Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.
Anh chờ đợi một lời em giải thích,
Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.
Hệ số đo cường độ của tình thương,
Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.
Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,
Tính không ra phương chính của cấp thang.
Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,
Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.
* * *
Phương trình nào đưa ta về chung lối
Định lý nào sao vẫn mãi ngăn đôi
Biến số yêu nên tình mãi hai nơi
Điểm vô cực làm sao ta gặp được
Đạo hàm kia có nào đâu nghiệm trước
Để lũy thừa chẳng gom lại tình thơ
Gia tốc kia chưa đủ vẫn phải chờ
Đường giao tiếp may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! Góc độ yêu quá nhỏ!
Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta
Tại nghịch biến cho tình mãi chia xa
Giới hạn chi cho tình yêu đóng khép
Lục lăng kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp
Tại tình là tâm điểm chứa bên trong
Nên đường quanh vẫn mãi chạy lòng vòng
Điểm hội tụ vẫn hoài không với tới
Em cũng biết tung, hoành chia hai lối
Để tình là những đường thẳng song song
Điểm gặp nhau vô cực chỉ hoài công
Đường nghịch số thôi đành chia hai ngả.
* * *
Ta gặp nhau qua phương trình thể tích
Ánh mắt buồn những chẳng kém thiết tha
Góc độ nào mà tính mãi không ra
Hay "nghịch biến" cho lòng hoài xa cách
Đời "nghịch số" nên em không oán trách
"Giới hạn" lòng cho sầu khổ vơi đi
"Định lý" nào mà ngăn được bờ mi
Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi
"Tâm điểm" kia chứa chút tình ngắn ngủi
Nên đau buồn là "hệ luận" trần gian
Tình yêu em dù chứa đựng ngút ngàn
Nhưng "vô cực" là niềm đau
"Bất biến" Ân tình anh dù luôn luôn "biểu hiện"
Nhưng đường đời mình hai kẻ "song song
" Yêu thương chi chỉ là những hoài công
Nên "ẩn số" tình yêu không "tụ điểm"
* * *
Có một lần thầy dạy toán làm thơ
Bài thơ ấy bây giờ đang dang dở
Nhưng câu thơ ý tình bỡ ngỡ
Còn khô khan như môn toán của thầy
Trong bài thơ thầy cộng gió với mây
Bằng công thức tính Cô tang của góc
Lá thu rơi bay vào trong lớp học
Thầy bảo rằng "lá có lực hướng tâm"
Rồi một lần mưa nhè nhẹ bâng khuâng
Thầy ngẫu hứng đọc câu thơ thầy viết
"Gọi mưa rơi dọc ngang bất chợt
Radian của cầu vòng là một số pi"
* * *
Đường vào tim em sao quá là rắc rối
Đồ thị hàm số nào cũng chẳng vẽ nổi đường đi
Dài vô tận như một số pi
Dù cố mấy anh vẫn không đi hết!
Phút em nhìn anh là phép chia không hết,
Số dư dài vương vấn mãi tim anh
Em cứ tạo hai đường thẳng song song
Để anh muốn gần phải bẻ cong định lí!
Em cứ lặng im ,không nói ra ý nghĩ
Rằng anh trong em chỉ bằng Cos 90o (=0)
Tỉ lệ thời gian túi tiền anh hết hơi
và tình phí đã qua dương củ lạc ( dương vô cùng)
Rồi một ngày kia mắt anh tròn xoe như đường tròn lượng giác
Khi bất ngờ một bài toán bậc 2
Cứ lầm tưởng rằng nghiệm duy nhất với ai
Thật kinh hoàng phương trình vô nghiệm
* * *
Tôi vẫn nhớ những khi em Ðối Diện
Ánh mắt nhìn bằng Góc Ðộ Ðường Cong
Lòng xôn xao cho Quĩ Ðạo đi vòng
Hồn tôi để Giao em Ðường Tiếp Tuyến
Em lướt qua, cho buồn-vui Nghịch Biến
Gặp một lần, nơi Tiếp Ðiểm mà thôi
Tôi Xoay Tròn, tìm lại nhưng xa rồi
Em sẽ mãi ra đi về Vô Cực
Nhưng tình tôi là một đường Trung Trực
Như thật thà Cân Xứng nơi con tim
Tôi Phân Ðều, và xuyên qua giữa em
Nơi Trung Ðiểm, tôi muốn tình Vuông vẹn
Rồi một ngày, tình Tam Giác cũng đến
Tôi hiện hình, trong ba Góc Bù Nhau
Em vì ai mà Phụ để tôi sầu
Nhìn đau đớn Cạnh Huyền em nối mộng
Tôi thả đời theo Trung Tuyến phóng túng
Em lại tìm Hình Thông Số Bình Phương
Ðến Nội Tâm, tôi dừng chốn đau thương
Buồn man mát, em đùa trên Ngoại Tiếp
Nói làm chi, Ðịnh Phân đà muôn kiếp
Em lạc vào một Quĩ Tích cuồng quay
Tôi đứng đó, Khoảng Cách không đổi thay
Nhìn thầm lặng, một Góc đời Trực Diện
* * *
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em
Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ
Em số ảo ẩn mình sau số mũ
Phép khai căn em biến hoá khôn lường
Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương
Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới
Bao biến số cho một đời nông nổi
Phép nội suy từ chối mọi lối mòn
Có lúc gần còn chút Epsilon
Em bỗng xa như một hàm gián đoạn
Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn
Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình
Tình yêu là định lý khó chứng minh
Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ
Bao lô gic như giận hờn dập xoá
Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng
Phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng
Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng
Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều
Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu
Anh khắc khoải cơn thủy triều cực đại
Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại
Nơi trái tim anh,
Em mãi mãi là hằng số vô biên
* * *
Nơi anh đến là không gian vô tận
Từ một điểm thôi vẽ được rất nhiều
Những đường thẳng song song chẳng cùng chiều
Nhiều mặt phẳng gặp nhau nơi vô định
Nơi quĩ tích là những đường đã định
Như hệ thái dương tâm điểm mặt trời
Trái đất, mặt trăng.. xoay quanh rã rời
Vẫn phải giữ đường xoay trong quỹ đạo
Đường anh đi bất biến do đào tạo
Rất thẳng ngay nên không có đạo hàm
Vì đường thẳng nên dễ tính nguyên hàm
Còn ẩn số thì không cần phải kiếm
Tình yêu của anh giống như hằng số
Chẳng mập mờ như căn số phải tìm
Nghiệm thực tình vui, nghiệm ảo nát tim
Là hằng số tình anh không biến đổi
Bởi em thích tình yêu trong dời đổi
Phép vi phân em chẻ nhỏ tình yêu
Dùng vị tự em đổi tình ngược chiều
Hằng số triệt tiêu, tình yêu vô nghiệm
Em yêu ơi ! tình đâu cần phải kiếm
Ngay trong em đã có một trái tim
Tình trong tim, sao cứ mãi kiếm tìm
Bằng toán học , sao tìm ra đáp số ???
* * *
Tôi làm thơ tặng người em bé nhỏ
Nhớ những ngày ta vui sống bên nhau
Khi gặp em ta chẳng biết nói chi
Vì ta vẫn song song và vô định
Rồi một buổi ta đồng qui tại góc
Em mỉm cười như tiếp tuyến bên tôi
Tôi vội vàng phân tích nét hoa tươi
Và nhận thấy em xinh như cực đại.
Em không nói, tôi gia tăng tốc độ
Em hững hờ, tôi lại biến thiên nhanh
Chắc là em xác định tuổi thư sinh
Yêu là hết là triệt tiêu tất cả
Tình tiệm cận riêng mình tôi buồn quá
Nỗi cô đơn không giới hạn nay mai
Tôi mong em đặt điều kiện tương lai
Cho tôi sống với tấm lòng đơn giản
Tôi với em tính tình hơi đồng dạng
Sống bên nhau chắc tỉ số cân bằng
Tôi xin thề không biện luận lăng nhăng
Mà chỉ lấy dịnh đề ra ứng dụng
Tôi có thể chứng minh là tôi đúng
Vì tình tôi như hàng điểm điều hoà
Có phương trình rồi tôi rút căn ra
Cũng khác gì điểm A trong quĩ tích
* * *
Tôi nhớ người thương tôi không giới hạn
Đôi mắt em cười đơn điệu giữa muôn hoa
Tôi muốn tìm lim nhưng em bảo còn xa
Đường phấn đấu vẫn còn chưa liên tục
Em bảo tôi bước trên đường hạnh phúc
Chẳng phải là khoảng cách: Epsilon
Là đường thẳng delta tiếp tuyến với đường tròn
Mà là cả một không gian n chiều tuyến tính
Và thế là xích ma điều dự định
Tôi đành bỏ qua cho hàm số triệt tiêu
Trái tim tôi không bị chặn bởi tình yêu
Gạt tư lự tôi bước trên đường dài vô hạn
Tồn tại song song trong lòng tôi tình bạn
Trái tim em là một hàm số khả vi
Xác định tìm tôi trên một đoạn bất kỳ
Và tuần hoàn như một hàm số Sin yểu điệu
Từ buổi chia tay tôi không hiểu
Muốn tìm em ở một điểm Gamma ?
Tôi với em trên hai tuyến đường xa
Vẫn liếc nhìn nhau qua một đường phân giác
Những buổi hoàng hôn thả tâm hồn lưu lạc
Vào ma trận của lòng em mong xác định một trái tim
Biết chắc k lần em cũng sẽ lặng im
Tôi không nói lập phương trình tham biến
Nắm tay nhau định thức Ổstrolasky
Rồi có lần qua ánh xạ xi
Tôi bắt được mắt em qua vòng tròn lượng giác
Thân hình em là một đường cong bậc hai tổng quát..
* * *
Tôi yêu em với tình yêu "Cố Định"
Hiến dâng em hai nghiệm số "Âm Dương"
Tìm chu kỳ của "Hàm Số" tuần hoàn,
Để im lặng một "Đường Cong" biểu diển
Dùng "Định Lý" thay người câu ước hẹn
Lấy "Lũy Thừa" làm dáng lá thư duyên
Giải "Đạo Hàm" mong tiếp xúc cùng em
Tìm "Tọa Độ" của"Phương Trình Toán Học"
Tôi yêu em đôi mắt buồn"Lưu Động"
Mũi dọc dừa"Thẳng Góc" với môi son
Hàm răng đều như"Bậc Nghiệm Phương Trình"
Đôi mày liễu như"Chiều Cong Định Hướng"
Tôi "Khai Triển" người yêu lý tưởng
"So Sánh" rồi ghi chú nơi đây
Tình yêu này là "Phương Trình Bậc Nhất"
"Chứng Minh" rằng tôi hết dạ yêu em
* * *
Mỗi chúng ta là một miền xác định
Sống ở trên đời như một số tự nhiên
Và lắm khi đường thẳng lại hóa xiên
Tình ta đó biến thiên theo hàm số..
Đời là thế như một câu tính đố!
Nhíu cau mày lắm lúc nghĩ không ra
Lòng chúng ta là một góc anpha
Tang, sin, cos không thể tính ra..
Ta muốn kẻ lòng ta trên cây thước
Chẳng hiểu sao nó lại hóa đường cong
Đạo hàm đó nó vẫn cứ y nguyên
Đã lồi lõm, lại còn thêm điểm uốn..
Đường biểu diễn chính là đường ý muốn
Tăng dần lên đến tận maximum
Còn lòng ta tiến về phía vô cùng
Và nơi đó chính là âm vô cực..
Là phân số ta ngỡ rằng số thực
Mẫu ước mơ, tử số chính là ta
Ứơc mơ nhiều phân số lại nhỏ đi
Và lắm khi ta chỉ còn bé xíu..
Sưu tầm
Nếu em là hằng đẳng thức,
Anh sẽ là một phương trình
Mà kết luận bắt anh phải chứng minh
Từ giả thiết là thương và nhớ.
Đôi môi em như đường cong ngoại tiếp
Cặp mắt buồn tiếp tuyến dưới hàng mi
Tình yêu kia như muôn vàn ẩn số
Để lòng anh ôm nỗi buồn vô cực.
Thơ tình toán học ngắn
Hỏi thế gian ai là người giỏi toán
Giải giúp tôi bài toán tình yêu
Giả thiết là tôi yêu người ấy
Chứng minh rằng người ấy cũng yêu tôi?
* * *
Không có anh đời em là tập rỗng
Thiếu vắng anh như mẫu số bằng không
Luôn tồn tại một niềm tin vô vọng
Bởi yêu ngoài miền xác định tình anh!
Đêm rồi đêm như giai thừa nỗi nhớ
Hướng tình em vào trung điểm tình anh
Lòng hằng mong sẽ tìm lại tọa độ
Em sẽ làm tiếp tuyến của đời anh!
* * *
Hỏi thế gian ai là người giỏi hóa
Tìm giúp tôi phương trình tình yêu
Một tấm lòng tham gia phản ứng
Sản phẩm tạo thành được một trái tim?
Bài thơ về toán hình học
Em đang đi trên con đường tiệm cận
Của đời anh trên mặt phẳng tình yêu
Không tiếp điểm, mặc kệ em vẫn yêu
Khái niệm đó thầm mong anh sẽ hiểu
Chỉ xin anh một tình yêu cực tiểu
Em mãi yêu bằng quy tắc bình phương
Lòng thầm mong tình anh cũng tương đương
Dẫu đôi ta - hai con đường phân biệt
Tuy vô nghiệm em vẫn yêu mãnh liệt
Đường tình yêu dù biết vẫn song song
Không điểm chung cõi lòng em vẫn mong
Sẽ giao nhau trong khoảng không nào đó.
* * *
Lối vào tim em như một đường hàm số
Uốn vòng vèo như đồ thị hàm sin
Anh tìm vào tọa độ trái tim
Mở khoảng nghiệm có tình em trong đó
Ôi mắt em phương trình để ngỏ
Rèm mi mịn màng nghiêng một góc anpha
Mái tóc em dài như định lí Bunhia
Và môi em đường tròn hàm số cos
Xin em đừng bảo anh là ngốc
Sinh nhật em anh tặng trái cầu xoay
Và đêm Noel hình chóp cụt trên tay
Anh giận em cả con tim thổc thức
Mãi em ơi phương trình không mẫu mực
Em là nghiệm duy nhất của đời anh.
Thơ toán học lớp 9
Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt
Mà tình em là quĩ tích không gian
Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn
Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác
Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos
Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia
Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn
Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến
Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai
Anh muốn lên tận cực của thiên tài
Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ
Nếu dòng đời toàn là thông số
Bài toán tình là căn thức bậc hai
Thơ toán học vui
Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,
Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.
Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,
Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.
Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,
Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.
Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,
Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.
Anh chờ đợi một lời em giải thích,
Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.
Hệ số đo cường độ của tình thương,
Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.
Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,
Tính không ra phương chính của cấp thang.
Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,
Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.
* * *
Phương trình nào đưa ta về chung lối
Định lý nào sao vẫn mãi ngăn đôi
Biến số yêu nên tình mãi hai nơi
Điểm vô cực làm sao ta gặp được
Đạo hàm kia có nào đâu nghiệm trước
Để lũy thừa chẳng gom lại tình thơ
Gia tốc kia chưa đủ vẫn phải chờ
Đường giao tiếp may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! Góc độ yêu quá nhỏ!
Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta
Tại nghịch biến cho tình mãi chia xa
Giới hạn chi cho tình yêu đóng khép
Lục lăng kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp
Tại tình là tâm điểm chứa bên trong
Nên đường quanh vẫn mãi chạy lòng vòng
Điểm hội tụ vẫn hoài không với tới
Em cũng biết tung, hoành chia hai lối
Để tình là những đường thẳng song song
Điểm gặp nhau vô cực chỉ hoài công
Đường nghịch số thôi đành chia hai ngả.
* * *
Ta gặp nhau qua phương trình thể tích
Ánh mắt buồn những chẳng kém thiết tha
Góc độ nào mà tính mãi không ra
Hay "nghịch biến" cho lòng hoài xa cách
Đời "nghịch số" nên em không oán trách
"Giới hạn" lòng cho sầu khổ vơi đi
"Định lý" nào mà ngăn được bờ mi
Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi
"Tâm điểm" kia chứa chút tình ngắn ngủi
Nên đau buồn là "hệ luận" trần gian
Tình yêu em dù chứa đựng ngút ngàn
Nhưng "vô cực" là niềm đau
"Bất biến" Ân tình anh dù luôn luôn "biểu hiện"
Nhưng đường đời mình hai kẻ "song song
" Yêu thương chi chỉ là những hoài công
Nên "ẩn số" tình yêu không "tụ điểm"
* * *
Có một lần thầy dạy toán làm thơ
Bài thơ ấy bây giờ đang dang dở
Nhưng câu thơ ý tình bỡ ngỡ
Còn khô khan như môn toán của thầy
Trong bài thơ thầy cộng gió với mây
Bằng công thức tính Cô tang của góc
Lá thu rơi bay vào trong lớp học
Thầy bảo rằng "lá có lực hướng tâm"
Rồi một lần mưa nhè nhẹ bâng khuâng
Thầy ngẫu hứng đọc câu thơ thầy viết
"Gọi mưa rơi dọc ngang bất chợt
Radian của cầu vòng là một số pi"
* * *
Đường vào tim em sao quá là rắc rối
Đồ thị hàm số nào cũng chẳng vẽ nổi đường đi
Dài vô tận như một số pi
Dù cố mấy anh vẫn không đi hết!
Phút em nhìn anh là phép chia không hết,
Số dư dài vương vấn mãi tim anh
Em cứ tạo hai đường thẳng song song
Để anh muốn gần phải bẻ cong định lí!
Em cứ lặng im ,không nói ra ý nghĩ
Rằng anh trong em chỉ bằng Cos 90o (=0)
Tỉ lệ thời gian túi tiền anh hết hơi
và tình phí đã qua dương củ lạc ( dương vô cùng)
Rồi một ngày kia mắt anh tròn xoe như đường tròn lượng giác
Khi bất ngờ một bài toán bậc 2
Cứ lầm tưởng rằng nghiệm duy nhất với ai
Thật kinh hoàng phương trình vô nghiệm
* * *
Tôi vẫn nhớ những khi em Ðối Diện
Ánh mắt nhìn bằng Góc Ðộ Ðường Cong
Lòng xôn xao cho Quĩ Ðạo đi vòng
Hồn tôi để Giao em Ðường Tiếp Tuyến
Em lướt qua, cho buồn-vui Nghịch Biến
Gặp một lần, nơi Tiếp Ðiểm mà thôi
Tôi Xoay Tròn, tìm lại nhưng xa rồi
Em sẽ mãi ra đi về Vô Cực
Nhưng tình tôi là một đường Trung Trực
Như thật thà Cân Xứng nơi con tim
Tôi Phân Ðều, và xuyên qua giữa em
Nơi Trung Ðiểm, tôi muốn tình Vuông vẹn
Rồi một ngày, tình Tam Giác cũng đến
Tôi hiện hình, trong ba Góc Bù Nhau
Em vì ai mà Phụ để tôi sầu
Nhìn đau đớn Cạnh Huyền em nối mộng
Tôi thả đời theo Trung Tuyến phóng túng
Em lại tìm Hình Thông Số Bình Phương
Ðến Nội Tâm, tôi dừng chốn đau thương
Buồn man mát, em đùa trên Ngoại Tiếp
Nói làm chi, Ðịnh Phân đà muôn kiếp
Em lạc vào một Quĩ Tích cuồng quay
Tôi đứng đó, Khoảng Cách không đổi thay
Nhìn thầm lặng, một Góc đời Trực Diện
* * *
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em
Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ
Em số ảo ẩn mình sau số mũ
Phép khai căn em biến hoá khôn lường
Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương
Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới
Bao biến số cho một đời nông nổi
Phép nội suy từ chối mọi lối mòn
Có lúc gần còn chút Epsilon
Em bỗng xa như một hàm gián đoạn
Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn
Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình
Tình yêu là định lý khó chứng minh
Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ
Bao lô gic như giận hờn dập xoá
Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng
Phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng
Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng
Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều
Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu
Anh khắc khoải cơn thủy triều cực đại
Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại
Nơi trái tim anh,
Em mãi mãi là hằng số vô biên
* * *
Nơi anh đến là không gian vô tận
Từ một điểm thôi vẽ được rất nhiều
Những đường thẳng song song chẳng cùng chiều
Nhiều mặt phẳng gặp nhau nơi vô định
Nơi quĩ tích là những đường đã định
Như hệ thái dương tâm điểm mặt trời
Trái đất, mặt trăng.. xoay quanh rã rời
Vẫn phải giữ đường xoay trong quỹ đạo
Đường anh đi bất biến do đào tạo
Rất thẳng ngay nên không có đạo hàm
Vì đường thẳng nên dễ tính nguyên hàm
Còn ẩn số thì không cần phải kiếm
Tình yêu của anh giống như hằng số
Chẳng mập mờ như căn số phải tìm
Nghiệm thực tình vui, nghiệm ảo nát tim
Là hằng số tình anh không biến đổi
Bởi em thích tình yêu trong dời đổi
Phép vi phân em chẻ nhỏ tình yêu
Dùng vị tự em đổi tình ngược chiều
Hằng số triệt tiêu, tình yêu vô nghiệm
Em yêu ơi ! tình đâu cần phải kiếm
Ngay trong em đã có một trái tim
Tình trong tim, sao cứ mãi kiếm tìm
Bằng toán học , sao tìm ra đáp số ???
* * *
Tôi làm thơ tặng người em bé nhỏ
Nhớ những ngày ta vui sống bên nhau
Khi gặp em ta chẳng biết nói chi
Vì ta vẫn song song và vô định
Rồi một buổi ta đồng qui tại góc
Em mỉm cười như tiếp tuyến bên tôi
Tôi vội vàng phân tích nét hoa tươi
Và nhận thấy em xinh như cực đại.
Em không nói, tôi gia tăng tốc độ
Em hững hờ, tôi lại biến thiên nhanh
Chắc là em xác định tuổi thư sinh
Yêu là hết là triệt tiêu tất cả
Tình tiệm cận riêng mình tôi buồn quá
Nỗi cô đơn không giới hạn nay mai
Tôi mong em đặt điều kiện tương lai
Cho tôi sống với tấm lòng đơn giản
Tôi với em tính tình hơi đồng dạng
Sống bên nhau chắc tỉ số cân bằng
Tôi xin thề không biện luận lăng nhăng
Mà chỉ lấy dịnh đề ra ứng dụng
Tôi có thể chứng minh là tôi đúng
Vì tình tôi như hàng điểm điều hoà
Có phương trình rồi tôi rút căn ra
Cũng khác gì điểm A trong quĩ tích
* * *
Tôi nhớ người thương tôi không giới hạn
Đôi mắt em cười đơn điệu giữa muôn hoa
Tôi muốn tìm lim nhưng em bảo còn xa
Đường phấn đấu vẫn còn chưa liên tục
Em bảo tôi bước trên đường hạnh phúc
Chẳng phải là khoảng cách: Epsilon
Là đường thẳng delta tiếp tuyến với đường tròn
Mà là cả một không gian n chiều tuyến tính
Và thế là xích ma điều dự định
Tôi đành bỏ qua cho hàm số triệt tiêu
Trái tim tôi không bị chặn bởi tình yêu
Gạt tư lự tôi bước trên đường dài vô hạn
Tồn tại song song trong lòng tôi tình bạn
Trái tim em là một hàm số khả vi
Xác định tìm tôi trên một đoạn bất kỳ
Và tuần hoàn như một hàm số Sin yểu điệu
Từ buổi chia tay tôi không hiểu
Muốn tìm em ở một điểm Gamma ?
Tôi với em trên hai tuyến đường xa
Vẫn liếc nhìn nhau qua một đường phân giác
Những buổi hoàng hôn thả tâm hồn lưu lạc
Vào ma trận của lòng em mong xác định một trái tim
Biết chắc k lần em cũng sẽ lặng im
Tôi không nói lập phương trình tham biến
Nắm tay nhau định thức Ổstrolasky
Rồi có lần qua ánh xạ xi
Tôi bắt được mắt em qua vòng tròn lượng giác
Thân hình em là một đường cong bậc hai tổng quát..
* * *
Tôi yêu em với tình yêu "Cố Định"
Hiến dâng em hai nghiệm số "Âm Dương"
Tìm chu kỳ của "Hàm Số" tuần hoàn,
Để im lặng một "Đường Cong" biểu diển
Dùng "Định Lý" thay người câu ước hẹn
Lấy "Lũy Thừa" làm dáng lá thư duyên
Giải "Đạo Hàm" mong tiếp xúc cùng em
Tìm "Tọa Độ" của"Phương Trình Toán Học"
Tôi yêu em đôi mắt buồn"Lưu Động"
Mũi dọc dừa"Thẳng Góc" với môi son
Hàm răng đều như"Bậc Nghiệm Phương Trình"
Đôi mày liễu như"Chiều Cong Định Hướng"
Tôi "Khai Triển" người yêu lý tưởng
"So Sánh" rồi ghi chú nơi đây
Tình yêu này là "Phương Trình Bậc Nhất"
"Chứng Minh" rằng tôi hết dạ yêu em
* * *
Mỗi chúng ta là một miền xác định
Sống ở trên đời như một số tự nhiên
Và lắm khi đường thẳng lại hóa xiên
Tình ta đó biến thiên theo hàm số..
Đời là thế như một câu tính đố!
Nhíu cau mày lắm lúc nghĩ không ra
Lòng chúng ta là một góc anpha
Tang, sin, cos không thể tính ra..
Ta muốn kẻ lòng ta trên cây thước
Chẳng hiểu sao nó lại hóa đường cong
Đạo hàm đó nó vẫn cứ y nguyên
Đã lồi lõm, lại còn thêm điểm uốn..
Đường biểu diễn chính là đường ý muốn
Tăng dần lên đến tận maximum
Còn lòng ta tiến về phía vô cùng
Và nơi đó chính là âm vô cực..
Là phân số ta ngỡ rằng số thực
Mẫu ước mơ, tử số chính là ta
Ứơc mơ nhiều phân số lại nhỏ đi
Và lắm khi ta chỉ còn bé xíu..
Sưu tầm

Last edited by a moderator: