Nắng Lụa Nắng lụa là em áo lụa bay Áo bay trắng nắng, trắng vai gầy Em đi sợi nắng cài trên tóc Nửa chìm trong áo, nửa trong mây. Ta đã thầm theo để nhớ thương Lá rơi gởi nhớ xuống con đường Tình ta gởi nhớ theo hương nắng Nắng đốt phượng hồng gởi khói sương. Ta chép bài thơ lên cánh mây Câu thơ ngờ nghệch rớt trên cây Em xa sao chẳng ngày quay lại Để thấy thơ buồn hóa bướm bay. Em có về không, có đợi không? Hàng me phấp phỏng đứng như mong Con đường xưa ấy mờ hun hút Gió bụi thời gian cứ chất chồng. Xin hãy dừng chân hỡi tháng năm Lá rơi trên lá bước âm thầm Nắng xưa vụn vỡ giờ vương vãi Mảnh buồn, mảnh nhớ, mảnh xa xăm. 2001 (Tuyển tập thơ Khúc xạ mùa thương - NXB Thanh niên 2006) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Chiếc áo dài là biểu tượng đẹp của nền văn hoá dân tộc, là niềm tự hào của người Việt Nam. Một tà áo dài nữ Việt trong nắng của một cô giáo xinh đẹp, sẽ làm xao xuyến trái tim của biết bao người... Bài thơ được viết tặng cô Yến Phương, giáo viên toán trường THPT Võ Thị Sáu
Khúc Biến Tấu 2 - Thu 2007 Đê bao vỡ tại triều cường Đường phố ngập tại mưa lớn Không khí ô nhiễm tại thiếu cây xanh Nhà đất quy hoạch treo tại cơ chế... Có những điều rất thật Sao không ai nói? Tại bất tài Và cũng tại lòng tham... 2007 Thanh Trắc Nguyễn Văn
Khúc Biến Tấu 3 - Thu 2007 Miền Trung lũ chồng lũ Người ta tổ chức ca nhạc Trưng bảng cứu trợ. Người người lên sân khấu Diễn thời trang Người người lên sân khấu Ca hát Hò hét Gào thét. MC này xướng lời đau thương MC nọ giở giọng tán dương Xổ số thưởng Nhảy nhót Hip hop Rock Pop. Cũng tấu hài Cũng vỗ tay Cũng diễu dài Diễu dai Dơ Dở... Vui đến thế sao Hỡi công nghệ cứu trợ? 2007 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ được viết từ phóng sự của một bài báo...
Hoa Hướng Dương Tan trường sao chẳng chờ nhau? Em theo người ấy bỏ sầu tôi rơi Em là hoa hướng mặt trời Để tôi chiếc lá suốt đời ngóng... theo! 1999 (Tập thơ Cỏ hoa thì thầm - NXB Thanh niên 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ được viết tặng cô Thùy Dương, giáo viên hóa trường THPT Võ Thị Sáu Hoa hướng dương hay hoa Mặt trời giống như tên gọi của chính nó – luôn hướng về phía Mặt Trời Tại một quán cà phê, tác giả vô tình gặp một em nam là cựu học sinh trường Võ Thị Sáu. Em nam này là bạn học cùng lớp với cô Thùy Dương, giáo viên hóa trường THPT Võ Thị Sáu. Bài thơ viết từ tâm sự khó nói của cậu học trò ngày xưa ấy.
Hà Tiên Hoàng Hôn Tháng tám ta về gió gió lên Đông Hồ bàng bạc khói lênh đênh Câu thơ áo trắng chòng chành vỡ Kỷ niệm mù sương bỗng bập bềnh. Gió đùa mặt nước, gió đùa mây Hoàng hôn chấp chới cánh chim bay Thuyền ai neo vội bên sông vắng Neo mảnh trăng chìm sóng lắt lay? Em xa xóm núi bỏ trầu không Bỏ phố chênh vênh nắng biển nồng Bỏ ta ngơ ngác mờ mưa bụi Cầu phao bập bỗng bước long bong. Long bong sóng vỗ nhịp âm âm Một khúc xôn xao, một khúc thầm Vọng nghe câu hát mùa ly biệt Đau đáu tìm nhau vượt tháng năm. Em đã về đâu, biết đến đâu? Trời chiều nhuộm tím bến Tô Châu Người xưa bỗng nhớ người xưa cũ Một bóng trên sông, bóng lặng sầu. 2000 (Tuyển tập thơ Thơ tìm người thơ – NXB Văn hóa Dân tộc 2001) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết tặng một cô bạn tên Thúy. Tô Châu là tên một dãy núi nằm ở phía Tây vũng Đông Hồ, thuộc phường Tô Châu, thị xã Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang. Dưới chân núi là bến đò Tô Châu, đi qua trung tâm thị xã. Ngày nay, bến đò này đã được thay bằng cầu nổi Hà Tiên và cầu đúc Tô Châu kiên cố. Khi Thanh Trắc Nguyễn Văn viết bài thơ Hà Tiên hoàng hôn thì thị trấn Hà Tiên vẫn còn cầu phao bắc tạm qua sông. Sau này, khi cầu Tô Châu được xây dựng xong (ngày 30-4-2003), cầu phao cũ mới bị tháo dỡ không còn dùng nữa...
Nhớ Phan Rí Đã lâu lắm anh không về Phan Rí Chạy theo em những tối bắt còng Đuốc lấp loáng trên triền cát ướt Soi gió lùa lạnh buốt mùa đông. Em mười sáu mắt xinh tròn lúng liếng Thả hồn anh đắm đuối những bãi bờ Gã còng nhỏ vung đôi càng lớ ngớ Ngo ngoe nhìn gắp vụng hạt sương mơ. Biển một bên- dập dềnh chao sóng Em một bên- tóc lộng mây trời Còng trên cát anh vồ cứ trượt Kỷ niệm cười lấp lánh ánh sao rơi. Bên bếp lửa đôi mình ngồi nấu cháo Nước chợt sôi lúng búng những nỗi niềm Anh thêm củi chỉ thêm vào bối rối Khói cay nồng đặc quánh bóng biển đêm. Tô cháo ấy em rắc đầy hành lá Còng ngọt đậm đà, gạch đỏ hơn son Anh húp mãi cạn cùng nỗi nhớ Đến bây giờ vị đầu lưỡi còn ngon! Anh đi xa nhớ miền quê biển Nhớ mắt em xưa, nhớ món cháo còng Gió du lãng trải tháng ngày phiêu bạt Bỗng lặng lờ neo nhớ bến mong... 1999 (Tập thơ Cỏ hoa thì thầm - NXB Thanh niên 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Phan Rí là một địa danh trước đây dùng để chỉ một vùng đất nằm giữa hai con sông Lòng Sông (thuộc địa bàn huyện Tuy Phong) và sông Phố Hài (thuộc địa bàn thành phố Phan Thiết), nằm ở phía Bắc tỉnh Bình Thuận, gần tương ứng với địa bàn 2 huyện Tuy Phong và Bắc Bình ngày nay. Ngày nay địa danh này chủ yếu dùng để chỉ thị trấn Phan Rí Cửa thuộc huyện Tuy Phong. (Theo tư liệu địa lý năm 2025) Bài thơ viết tặng cho một cô gái ở làng chài Phan Rí. Ngày xưa, có một lần tác giả theo một người bạn về làng chài Phan Rí chơi. Tối đó có một cô gái rủ tác giả theo cô và các bạn cô đi bắt còng. Lần đầu tiên tác giả được tham gia trò vui cầm đuốc bắt còng trong đêm, rồi ăn món cháo còng dân dã miền biển... Sau này khi tác giả trở lại Phan Rí thì được tin cô gái đã theo chồng về xứ xa...
Lời Con Gái Gặp em gánh thóc trên đồng Hỏi em em đã có chồng hay chưa? Em cười lỏn lẻn rồi thưa: Trước đây ba tháng vẫn chưa... có chồng! 1999 (Tập thơ Cỏ hoa thì thầm - NXB Thanh niên 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Đừng có hăm hở tin hết vào những gì con gái nói, đôi khi còn rất nhiều thứ không thành lời cần bạn khám phá. Lời của một cô gái có đáng tin hay không, chỉ có bản lĩnh của người đàn ông mới nhận thức được. Năm 1999, khi đi gác thi ở điểm thi là trường Nguyễn Trãi TP.HCM, có một giáo viên nam ở trường bạn thấy cô Bạch Tuyết - giáo viên dạy môn sinh vật trường THPT Võ Thị Sáu - quá xinh nên hỏi tôi: Cô ấy đã có người yêu chưa? Tôi cười và ứng khẩu đọc cho thầy ấy nghe bài thơ này. Đúng vậy, thời điểm đó cô Bạch Tuyết làm lễ kết hôn vừa đúng ba tháng trước!
Nửa Mơ Ước Xưa Ngày ấy mình chung lớp Hai đứa chung lối về Em là hoa bưởi trắng Thơm ngát giữa đường quê. Một chiều thu gió lộng Ngồi học cạnh bờ ao Em quấn đôi nhẫn cỏ Mơ ước chuyện ngày sau. Em mơ làm cô giáo Anh cũng ước làm thầy Tuổi thơ như giọt nắng Bước chân đầy cỏ may. Ước mơ mình chia nửa Hai nửa cùng chung mơ Nửa em ép vào lá Nửa anh gởi vào thơ. Nửa em hóa lá đỏ Bồng bềnh ra sông xa Nửa anh thành khói trắng Long đong nơi quê nhà. Trang sách còn một nửa Nửa cánh diều lặng bay Bài thơ mất một nửa Nửa xanh cọng cỏ gầy. Nửa anh giờ trường cũ Nửa em giờ mù khơi Ước mơ đôi nhẫn cỏ Đôi nửa còn nửa đôi. Từng đêm bên giáo án Nghe nửa mùa thu đau Nửa anh còn tìm mãi Nửa mơ ước xưa đâu? 1997 (Tập thơ Cỏ hoa thì thầm - NXB Thanh niên 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: "Nhẫn cỏ" là cách gọi một chiếc nhẫn đơn giản, thường làm từ những vật liệu rất bình thường, như cỏ, dây chỉ, hoặc một chất liệu rẻ tiền khác. Nhẫn cỏ dù tết bằng cỏ đơn giản, tuy nghèo nhưng lại rất thơ mộng, rất lãng mạn và mang nhiều ước mơ của tình yêu tuổi trẻ. Bài thơ viết tặng một cô gái tên là Như.
Sông Thương Ra đi gió lạnh trời đông Câu thơ mắc cạn dưới dòng sông Thương Sông Thương ai nói lời thương Một thương hẹn nhớ, chín thương hẹn chờ. Bắc Giang 1999 (Tập thơ Cỏ hoa thì thầm - NXB Thanh niên 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Ở Miền Tây vào những năm 1960, các gia đình thường rất đông con, có nhà có đến mười bốn mười lăm người con không phải là chuyện hiếm. Bài thơ lục bát này được viết tặng một cô gái ở Tiền Giang tên là Thương. Trong nhà người thân của cô cũng thường gọi cô là cô Mười Ba. Cô gái có nhờ tác giả viết một bài thơ tứ tuyệt lục bát nhưng làm sao phải có đủ 13 chữ "Thương" (tên cô) để cô làm kỷ niệm. Tác giả năm đó cũng vừa từ Bắc Giang về, Bắc Giang có một dòng sông cũng tên là sông Thương. Thế là bài thơ ra đời... Sông Thương nước chảy đôi dòng. Bên trong bên đục em trông bên nào? (Ca dao) Sông Thương hay sông Nhật Đức (xưa còn gọi là sông Nam Bình, sông Lạng Giang, sông Long Nhỡn) là một phụ lưu của sông Thái Bình, là một sông lớn chảy qua các tỉnh Lạng Sơn, Bắc Giang, Hải Dương.