Lục Bát Đêm Trăng Dang tay níu cõi vô thường Bỗng dưng nắm phải nỗi buồn nhân gian Gỡ buồn đốt rụi thành than Ánh trăng rải xuống cười loang bậc thềm. Không trăng đêm vẫn là đêm Có trăng hương gió ngủ quên cựa mình Có em trăng đợi đầu đình Không em ta thả thơ tình hẹn trăng. Lung liêng nhớ cái đêm rằm Chẻ đôi nước mắt rưới dăm câu thề Câu thề vướng cỏ lê thê Bước đi đứt nửa, bước về đứt năm. Đôi mình đôi bóng xa xăm Trăng treo phấp phỏng cũng thầm thì đau Nửa em giọt nhớ xanh xao Nửa anh hóa tím vọng vào hoàng hôn. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Người cao tuổi.
Trái Khổ Qua Cầm lên Một trái khổ qua. Khổ mà kêu khổ Đúng là khổ thôi! Yêu nhau leo núi vượt đồi Chia bùi Xẻ đắng Khổ rồi cũng qua! Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Người Cao Tuổi.
Làng Tôi Đất Bán Sạch Rồi Làng tôi đất bán sạch rồi Còn chăng là lớp bùn bồi ven sông... Ông tôi mỗi sáng lưng còng Đi gieo hạt lệ xuống đồng "thổ cư" Còn cha ngơ ngác ậm ừ Nhìn nhà máy cứ từ từ mọc lên Mẹ buồn thao thức đêm đêm Hỏi đàn cò trắng sao quên không về? Làng tôi giờ đã hết quê Quán bia với quán cà phê chen đầy Ngả nghiêng kẻ tỉnh người say Ôm nhau gục nhớ đường cày ngày xưa Con trâu thuở ấy đi bừa Bao câu hò vọng hẹn mùa lúa thơm... Bàng hoàng nắng quái chiều hôm Làng giờ hoá phố cọng rơm chẳng còn... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết về những năm trước năm 2000, nhiều người ở nông thôn bán đất để trở thành đại gia. Bài thơ đã đăng trên trang thơ điện tử Văn nghệ Quảng Trị