Bài viết: 31 

Chương 10
Sau khi Hoa Âm Vũ cùng Mục Cẩn Vương bày tỏ nỗi lòng, tình cảm hai người coi như gắn kết một nửa, tuy không mặn nồng như xưa, ít nhất là Hoa Âm Vũ chịu để mắt đến Mục Cẩn Vương.
Hai ngày sau, Mục Cẩn Vương liền ban thánh chỉ, tấn phong Hoa Âm Vũ làm Hoàng Quý phi, trên dưới triều đình đương nhiên không phục nhưng ai bảo nàng ta đang mang long thai, Hoàng đế sủng ái, Thái hậu yêu thương, bọn họ đành mặt lạnh chúc mừng.
Ngược lại, không khí trong hậu cung rất khác thường.
Hoàng hậu cùng Thục phi và Hiền phi im hơi lặng tiếng một cách kỳ lạ, mà cũng không một ai quan tâm đến tình hình của các nàng, bởi mọi người đang không ngừng mang quà chúc mừng đến lấy lòng Hoa Âm Vũ.
Việc này khiến Hoa Âm Vũ đau đầu, nàng đang mang thai, muốn không khí yên tĩnh, lại bị một đám oanh oanh yến yến đến làm phiền.
Tặng quà cho nàng đương nhiên không thể từ chối, nhưng đâu cần bàn luận trong bụng nàng là long thai hay phượng thai? Còn bảo tương lai có thể một bước lên mây, là vương gia hay thái tử cũng mang ra mà nói.
Vì không thể chịu nổi, nàng cáu gắt lên tiếng đuổi người.
Tin này rất nhanh đến tai Mục Cẩn Vương, đám phi tần liền bị cấm túc một tháng, lúc đó, Hoa Âm Vũ mới chân chính thanh nhàn mà dưỡng thai.
Từng ngày trôi qua trong yên lặng, cho đến khi Hoa Âm Vũ mang thai gần ba tháng thì sóng gió bổng nổi lên.
Gần đây trong kinh thành nổi lên lời đồn, từ các ngõ nhỏ, hẽm lớn, các trà lầu đến tửu điểm đều truyền tai nhau.
"Hoàng đế trên cao bị che mắt, vương gia quý phi có gian tình, quý phi nay lại mang long hỉ, là rồng là rắn vẫn chẳng hay."
Lời đồn nhanh chống truyền đến tai các lão đại thần trong cung, sắc mặt bọn họ khó coi đến cực điểm.
Hiện tại trong hậu cung ngoài Hoa Âm Vũ mang long thai thì còn ai khác, vì thế các triều thần bắt đầu dâng tấu chương, xin Hoàng thượng cho bọn họ cùng dân chúng một lời giải thích.
Ngày thượng triều hôm sau.
Mục Cẩn Vương mặt lạnh liếc nhìn một tên Ngự sử dâng tấu chương, xin Hoàng thượng đem Hoàng quý phi cùng Bắc Tĩnh Vương gia đến hình bộ để thẩm tra.
Lúc đó, Mục Cẩn Vương chỉ nhếch môi cười lạnh lẽo, giọng nói âm trầm lạnh thấu xương khiến các triều thần rùng mình.
"Từ khi nào chuyện hậu cung của trẫm phải làm phiền các khanh gia để tâm tới? Không bằng can thiệp vào chuyện nhà của trẫm, các khanh gia nên dùng thời gian đó, cùng trẫm xử lý chính sự, nếu không.. có thể về nhà chăm sóc hậu viện của các ngươi, cũng có thể là ngoại viện chẳng hạn?"
Các triều thần nghe xong, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đây là Hoàng thượng đang ám chỉ bọn họ, hành động của tất cả đã bị Hoàng thượng nắm trong tay, không thể tin được, Hoàng đế mới đăng cơ không lâu, sao có thể nắm đuôi bọn họ được, trừ phi từ lúc còn là Thái tử, thế lực của người đã vươn tới biệt viện của bọn họ.
Trong khi mọi người bối rối suy ngẫm, Thừa tướng Diệp Mãn bình tĩnh đi lên phía trước, chấp tay nói.
"Hoàng thượng, việc hậu cung, vi thần không dám can thiệp, thế nhưng lời đồn đại có uy lực rất lớn, khắp kinh thành đều nói chuyện Hoàng quý phi cùng Bắc Tĩnh vương gia có mờ ám, tuy lời đồn không đáng tin nhưng vi thần vẫn mong Hoàng thượng nên cho người điều tra, cho dân chúng một cái chứng thực, đây là vì hình tượng của Hoàng thất, còn là vì huyết thống của Hoàng thất, kính xin Hoàng thượng suy xét."
"Kính xin Hoàng thượng suy xét!"
Mới đây các triều thần còn im lặng, nay lại đồng loạt nhất tề quỳ gối.
Mục Cẩn Vương tức giận trừng mắt nhìn Diệp Mãn nhưng lão ta chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Mục Cẩn Vương mím môi: "Nếu thừa tướng đã lên tiếng, sao trẫm lại không cho người đi điều tra? Các khanh gia yên tâm, đích thân trẫm sẽ điều tra chuyện này, sẽ cho các khanh gia một cái chứng thực!"
"Hoàng thượng, vi thần còn có một chuyện muốn tấu." – Tướng quốc công Kiều Khanh lên tiếng nói.
"Nói!" – Mục Cẩn Vương lạnh lùng nhìn Kiều Khanh, khóe mắt nhìn Diệp Mãn.
Nếu hắn đoán không sai, hai người này đang bắt tay âm mưu đặt bẫy hắn, rất tốt, hắn sẽ một lưới thu cả bọn.
"Bẩm Hoàng thượng, chuyện hậu cung, vi thần không có ý kiến, nhưng Bắc Tĩnh vương gia trong tay đang nắm binh quyền, lời đồn đại này đã truyền đến quân doanh, lòng tướng sĩ đang hoang mang, nếu Hoàng thượng không tuyên chỉ răn đe, sẽ khiến chúng binh sĩ không phục."
Mục Cẩn Vương cười lạnh: "Thế ý của Tướng quốc công như thế nào?"
"Vi thần to gan kính xin Hoàng thượng thu hồi bình quyền của Bắc Tĩnh vương gia, lấy đó làm gương cho chúng binh sĩ."
Nụ cười của Mục Cẩn Vương biến mất: "Trẫm nghĩ phải làm Tướng quốc công thất vọng rồi, đêm hôm qua, biên cương có biến, trẫm đã chuẩn tấu Mục Kỳ Nhâm đi biên cương dẹp loạn. Các khanh gia, hình tượng Hoàng thất sẽ không bị hủy hoại bởi một lời đồn vô căn cứ, vì thế sau này đừng đem chuyện hư không lên triều sàm tấu, trẫm mong đây là lần cuối cùng."
Sắc mặt Kiều Khanh rất khó coi, hắn không nói gì nữa mà lui xuống.
Diệp Mãn tuy im lặng nhưng trong mắt lóe tia không giải thích được.
Mục Cẩn Vương liếc mắt đám triều thần, tầm mắt hướng về Điền Phúc.
Điền Phúc nhanh chống hô ho. – "Bãi triều."
Vừa ra khỏi Long Khánh điện, Mục Cẩn Vương nhìn ám vệ vừa xuất hiện trước mặt lạnh.
"Lời đồn từ đâu mà có?"
Ám vệ cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, là do một quả phụ bán thuốc ở thành Tây, bà ta nói là nghe được từ một thái y trong cung."
Trong mắt Mục Cẩn Vương lóe tia ngưng trọng, hắn phất tay bảo ám vệ lui ra, còn mình thì đi đến Thái y viện.
Trên triều rối loạn, còn hậu cung thì càng rối hơn.
Hoàng hậu cùng Thục phi và Hiền phi không ngừng đến thỉnh an Thái hậu.
Các phi tần ngày trước mang quà chúc mừng Hoa Âm Vũ, nay lại ở sau lưng Hoa Âm Vũ nói bóng nói gió, cũng có người cười hả hê, có người tính toán, có người mưu mô..
Nói chung, tất cả đều có ý niệm muốn Hoa Âm Vũ phải chết.
Tuy nhiên, tất cả chuyện này chẳng ảnh hưởng đến Hoa Âm Vũ, hiện tại nàng đang nằm dưới cây liễu thưởng thức món bánh hoa quế. Bất quá, không khí thanh nhàn này nhành chống bị người nào đó quấy rối.
Liên Chi từ ngoài cửa chạy vào thật nhanh, thấy Hoa Âm Vũ đang nằm phơi nắng, nàng cắn chặt môi, có chút do dự đi tới.
Hoa Âm Vũ thấy Liên Chi đến, nhìn sắc mặt của nàng tái nhợt, trong lòng dâng lên nỗi bất an, nàng nhẹ giọng:
"Liên Chi, có chuyện gì thế?"
"Bẩm nương nương, nô tỳ vừa nghe được một chuyện ở trên triều, nô tỳ.."
Hoa Âm Vũ nhíu mày, không vui nói: "Không phải ta đã nói muội không được nghe chuyện chính sự hay sao? Muội.."
Hoa Âm Vũ nói chưa hết câu, đã thấy Liên Chi quỳ xuống, nức nở nói: "Nương nương, chuyện này rất quan trọng, hôm nay quan Ngự sử dâng tấu chương, bảo nhân gian đồn đại nương nương cùng vương gia có mờ ám, còn ám chỉ.."
Liên Chi nói đến đó thì dừng lại, nhìn đến bụng Hoa Âm Vũ: "Các đại thần dâng tấu cầu Hoàng thượng đưa nương nương cùng Vương gia đến hình bộ thẩm tra, còn có.."
"Câm miệng!"
Chưa nói hết câu đã bị Dương ma ma ngăn lại, bà nhìn bọn nô tỳ phất tay bảo bọn thái giám cung nữ lui ra. Sau đó Dương ma ma tức giận chỉ vào Liên Chi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát:
"Liên Chi, thường ngày ngươi tùy hứng ta không nói nửa lời, nhưng hôm nay sao ngươi lại không biết giữ mồm giữ miệng? Lời đồn nhân gian chỉ là hư cấu, ngươi lại chạy tới khóc lóc kể lễ với nương nương, còn không quan sát xung quanh có bao nhiêu người? Ngươi làm như vậy, chẳng khác nào có tật giật mình, khiến nương nương rơi vào thế khó xử, đây là ngươi gián tiếp muốn nương nương phạm trọng tội sao?"
"Nô tỳ không có! Nô tỳ là sợ hãi khi nghe những đại thần muốn đưa nương nương vào đại lao, còn có lời đồn ác miệng kia, nô tỳ nhất thời hồ đồ, nương nương, xin nương nương thứ tội."
Liên Chi hoảng hốt dập đầu với Hoa Âm Vũ, nhưng hiện giờ nàng nào có để mắt tới, tâm trạng rối rắm cùng tức giận.
Rốt cuộc là ai độc miệng buông lời đồn đãi, còn nhân lúc nàng đang mang thai, ấy vậy còn liên quan đến Mục Kỳ Nhâm, thật không thể tha thứ được, nàng nhất định phải tra cho rõ.
"Hoàng thượng có nói gì không?" - Lấy lại bình tĩnh, Hoa Âm Vũ hỏi Liên Chi.
Liên Chi ngưng dập đầu, trên mặt đầy nước mắt, cất giọng nghẹn ngào: "Hoàng thượng nói sẽ tự mình điều tra, sẽ cho các đại thần một cái chứng thực."
Hoa Âm Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng tin Mục Cẩn Vương sẽ bảo vệ nàng cùng con, vì hắn đã hứa.
Thấy Liên Chi bộ dáng chật vật, không có ý định trách cứ việc nàng ta luống cuống, nàng thở dài, khẽ nói.
"Muội về phòng sửa sang lại y phục đi, bộ dạng này còn ra thể thống gì nữa?"
Liên Chi vâng dạ, mắt nhìn Dương ma ma một cái mới vội vả rời đi.
Dương ma ma thấy vậy bất đắc dĩ thở dài, quay sang nhìn Hoa Âm Vũ, trong mắt lóe tia không vui nhưng vẫn cung kính nói.
"Nương nương, người không nên quá dung túng Liên Chi, nàng ta sẽ hỏng mất."
Hoa Âm Vũ cười hiền hòa: "Nàng ấy theo ta nhiều năm, ăn không ít khổ, ta chỉ muốn nàng thoải mái một chút, Dương ma ma an tâm, ta có chừng mực."
Liên Chi theo nàng nhiều năm, chịu khổ không ít, dung túng nàng một chút thì có sao? Nhưng nàng cũng nên gặp riêng Liên Chi nói cho rõ, Hoàng cung không như Thụy Lâu yên tĩnh, lúc nào cũng có người muốn hại các nàng, nhất là lúc này, việc nàng mang thai rất nguy hiểm.
Dương ma ma muốn nói gì đó nhưng thấy Hoa Âm Vũ không muốn nhắc đến nữa, đành lùi về sau chờ lệnh, trong lòng lại cân nhắc đến Liên Chi, gần đây nàng ta hành sự không chu toàn, còn lén la lén lúc, không biết có phải gây ra họa lớn gì hay không? Chỉ mong đừng gây phiền toái cho nương nương là được.
"Hoàng thượng giá lâm."
Hoa Âm Vũ có chút giật mình, nhìn Mục Cẩn Vương đi vào, Điền Phúc mang vẻ mặt lo lắng đi phía sau.
Hoa Âm Vũ cảm thấy có chút bất an.
Thường ngày Mục Cẩn Vương đến Hoa Vân điện luôn cản thái giám truyền báo, bảo rằng không muốn quấy rầy nàng, nay hắn lại thay đổi, có phải là vì tâm tình không tốt, là do lời đồn đại đó sao?
Hắn không tin tưởng nàng sao?
Nàng quan sát sắc mặt của hắn, thấy biểu tình trên mặt Mục Cẩn Vương có chút không vui nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn ổn hòa.
Có lẽ nàng nghĩ nhiều, chắc là do đám đại thần đã chọc giận hắn.
Mục Cẩn Vương nhìn Hoa Âm Vũ, trong mắt lóe tia phức tạp, ngay sau đó, hắn đi nhanh tới ôm chặt lấy Hoa Âm Vũ, dùng sức siết chặt người trong lòng, dường như chỉ cần hắn buông lỏng một chút nàng sẽ biến mất.
Hoa Âm Vũ vòng tay ôm eo Mục Cẩn Vương, tầm mắt dừng trên chiếc cằm cương nghị, trong mắt chứa tia dịu dàng, nàng nhẹ giọng.
"Hôm này phòng bếp có nấu canh bào ngư bát bửu, người có muốn dùng không?"
Nàng không nhắc đến chuyện trên triều, có một số việc, không cần nhất thiết phải tự mình nói ra, cứ để hắn trực tiếp hỏi là được, đây coi như là cho hắn một cơ hội cuối cùng, lúc đó nàng mới quyết định một lần nữa giao tâm mình ra cho hắn.
"Ta sẽ dùng cùng nàng."
Mục Cẩn Vương nói xong, Dương ma ma cùng vài cung nữ lui xuống chuẩn bị.
Hoa Âm Vũ ngoan ngoãn để hắn ôm đi đến ghế dài, tay Mục Cẩn Vương nhẹ ngàng xoa bụng nàng, ôn nhu nói.
"Hoàng nhi có ngoan không?"
Hoa Âm Vũ nắm lấy tay Mục Cẩn Vương: "Con rất ngoan, không có khiến thiếp khó chịu."
Hơi ấm từ bàn tay bé nhỏ làm tâm hắn dịu lại, cằm hắn đặt trên đầu nàng, bên môi nở nụ cười yêu thương.
"Vũ nhi, ta sẽ bảo vệ nàng, đối xử nàng thật tốt, ta thật rất yêu nàng."
Tuy nghe Mục Cẩn Vương lời yêu thương khiến nàng cảm động, nhưng nàng cảm giác hắn có gì đó rất lạ.
Nàng có chút do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng im lặng nằm trong lòng Mục Cẩn Vương ngủ thiếp đi.
Mục Cẩn Vương vuốt ve bụng nàng, ngay khi nàng nhắm mắt dưỡng thần, người đang ôm nàng, trong đôi mắt chứa đầy nhu tình biến mất, thay vào đó là hàn quang lạnh thấu người.
Vài ngày sau, trên điện kim loan, Mục Cẩn Vương tuyên bố đã tìm ra thủ phạm, là Thôi lão thái y, ngày xưa lão ta có hiềm khích với Bắc Tĩnh vương gia Mục Kỳ Nhâm, lão nhân cơ hội Hoàng quý phi hay qua lại với Bắc Tĩnh vương gia, dùng nàng làm vật hy sinh để trả thù.
Người tung tin là một quả phụ ở thành Tây tên Trần thẩm, năm xưa được Thôi lão thái y cứu mạng, vì báo ơn nên đồng ý giúp Thôi lão Thái y tung tin Hoàng quý phi cùng vương gia có gian tình, nhầm hủy thanh danh của Mục Kỳ Nhâm.
Nào ngờ sự tình bại lộ, Trần thẩm bị bắt, bị tra tấn hành hạ vẫn ôm hết tội vào mình, cuối cùng cắn lưỡi tự sát, Hình bộ tuyệt nhiên không buông tha, truy cứu đến cùng mới biết chủ mưu là Thôi lão thái y.
Trước điện kim loan, Thôi lão thái y nhận hết tội lỗi, sau đó đập đầu tự sát, các quan đại thần rất tinh ý, không ai dám đề cập tới nữa.
Tuy nhiên, lòng dân xao động không ổn định, các thư sinh rảnh rỗi hay đem lời đồn ra bàn luận, về sau chiếu chỉ hạ xuống, bất cứ một ai dù có gia cảnh thế nào, dám đem Hoàng thất ra bàn luận sẽ bị tru di cửu tộc, lời đồn vì thế đã giảm xuống một nửa.
Bên ngoài sóng gió ra sao Hoa Âm Vũ không màng biết đến, vì nàng tin tưởng Mục Cẩn Vương sẽ đòi lại công đạo cho nàng, tất nhiên, hắn không phụ lòng tin của nàng, đã đem lời đồn đãi dập tắt.
Vì thế, Hoa Âm Vũ quyết định thử tin tưởng Mục Cẩn Vương thêm một lần nữa.
Hai ngày sau, Mục Cẩn Vương liền ban thánh chỉ, tấn phong Hoa Âm Vũ làm Hoàng Quý phi, trên dưới triều đình đương nhiên không phục nhưng ai bảo nàng ta đang mang long thai, Hoàng đế sủng ái, Thái hậu yêu thương, bọn họ đành mặt lạnh chúc mừng.
Ngược lại, không khí trong hậu cung rất khác thường.
Hoàng hậu cùng Thục phi và Hiền phi im hơi lặng tiếng một cách kỳ lạ, mà cũng không một ai quan tâm đến tình hình của các nàng, bởi mọi người đang không ngừng mang quà chúc mừng đến lấy lòng Hoa Âm Vũ.
Việc này khiến Hoa Âm Vũ đau đầu, nàng đang mang thai, muốn không khí yên tĩnh, lại bị một đám oanh oanh yến yến đến làm phiền.
Tặng quà cho nàng đương nhiên không thể từ chối, nhưng đâu cần bàn luận trong bụng nàng là long thai hay phượng thai? Còn bảo tương lai có thể một bước lên mây, là vương gia hay thái tử cũng mang ra mà nói.
Vì không thể chịu nổi, nàng cáu gắt lên tiếng đuổi người.
Tin này rất nhanh đến tai Mục Cẩn Vương, đám phi tần liền bị cấm túc một tháng, lúc đó, Hoa Âm Vũ mới chân chính thanh nhàn mà dưỡng thai.
Từng ngày trôi qua trong yên lặng, cho đến khi Hoa Âm Vũ mang thai gần ba tháng thì sóng gió bổng nổi lên.
Gần đây trong kinh thành nổi lên lời đồn, từ các ngõ nhỏ, hẽm lớn, các trà lầu đến tửu điểm đều truyền tai nhau.
"Hoàng đế trên cao bị che mắt, vương gia quý phi có gian tình, quý phi nay lại mang long hỉ, là rồng là rắn vẫn chẳng hay."
Lời đồn nhanh chống truyền đến tai các lão đại thần trong cung, sắc mặt bọn họ khó coi đến cực điểm.
Hiện tại trong hậu cung ngoài Hoa Âm Vũ mang long thai thì còn ai khác, vì thế các triều thần bắt đầu dâng tấu chương, xin Hoàng thượng cho bọn họ cùng dân chúng một lời giải thích.
Ngày thượng triều hôm sau.
Mục Cẩn Vương mặt lạnh liếc nhìn một tên Ngự sử dâng tấu chương, xin Hoàng thượng đem Hoàng quý phi cùng Bắc Tĩnh Vương gia đến hình bộ để thẩm tra.
Lúc đó, Mục Cẩn Vương chỉ nhếch môi cười lạnh lẽo, giọng nói âm trầm lạnh thấu xương khiến các triều thần rùng mình.
"Từ khi nào chuyện hậu cung của trẫm phải làm phiền các khanh gia để tâm tới? Không bằng can thiệp vào chuyện nhà của trẫm, các khanh gia nên dùng thời gian đó, cùng trẫm xử lý chính sự, nếu không.. có thể về nhà chăm sóc hậu viện của các ngươi, cũng có thể là ngoại viện chẳng hạn?"
Các triều thần nghe xong, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đây là Hoàng thượng đang ám chỉ bọn họ, hành động của tất cả đã bị Hoàng thượng nắm trong tay, không thể tin được, Hoàng đế mới đăng cơ không lâu, sao có thể nắm đuôi bọn họ được, trừ phi từ lúc còn là Thái tử, thế lực của người đã vươn tới biệt viện của bọn họ.
Trong khi mọi người bối rối suy ngẫm, Thừa tướng Diệp Mãn bình tĩnh đi lên phía trước, chấp tay nói.
"Hoàng thượng, việc hậu cung, vi thần không dám can thiệp, thế nhưng lời đồn đại có uy lực rất lớn, khắp kinh thành đều nói chuyện Hoàng quý phi cùng Bắc Tĩnh vương gia có mờ ám, tuy lời đồn không đáng tin nhưng vi thần vẫn mong Hoàng thượng nên cho người điều tra, cho dân chúng một cái chứng thực, đây là vì hình tượng của Hoàng thất, còn là vì huyết thống của Hoàng thất, kính xin Hoàng thượng suy xét."
"Kính xin Hoàng thượng suy xét!"
Mới đây các triều thần còn im lặng, nay lại đồng loạt nhất tề quỳ gối.
Mục Cẩn Vương tức giận trừng mắt nhìn Diệp Mãn nhưng lão ta chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Mục Cẩn Vương mím môi: "Nếu thừa tướng đã lên tiếng, sao trẫm lại không cho người đi điều tra? Các khanh gia yên tâm, đích thân trẫm sẽ điều tra chuyện này, sẽ cho các khanh gia một cái chứng thực!"
"Hoàng thượng, vi thần còn có một chuyện muốn tấu." – Tướng quốc công Kiều Khanh lên tiếng nói.
"Nói!" – Mục Cẩn Vương lạnh lùng nhìn Kiều Khanh, khóe mắt nhìn Diệp Mãn.
Nếu hắn đoán không sai, hai người này đang bắt tay âm mưu đặt bẫy hắn, rất tốt, hắn sẽ một lưới thu cả bọn.
"Bẩm Hoàng thượng, chuyện hậu cung, vi thần không có ý kiến, nhưng Bắc Tĩnh vương gia trong tay đang nắm binh quyền, lời đồn đại này đã truyền đến quân doanh, lòng tướng sĩ đang hoang mang, nếu Hoàng thượng không tuyên chỉ răn đe, sẽ khiến chúng binh sĩ không phục."
Mục Cẩn Vương cười lạnh: "Thế ý của Tướng quốc công như thế nào?"
"Vi thần to gan kính xin Hoàng thượng thu hồi bình quyền của Bắc Tĩnh vương gia, lấy đó làm gương cho chúng binh sĩ."
Nụ cười của Mục Cẩn Vương biến mất: "Trẫm nghĩ phải làm Tướng quốc công thất vọng rồi, đêm hôm qua, biên cương có biến, trẫm đã chuẩn tấu Mục Kỳ Nhâm đi biên cương dẹp loạn. Các khanh gia, hình tượng Hoàng thất sẽ không bị hủy hoại bởi một lời đồn vô căn cứ, vì thế sau này đừng đem chuyện hư không lên triều sàm tấu, trẫm mong đây là lần cuối cùng."
Sắc mặt Kiều Khanh rất khó coi, hắn không nói gì nữa mà lui xuống.
Diệp Mãn tuy im lặng nhưng trong mắt lóe tia không giải thích được.
Mục Cẩn Vương liếc mắt đám triều thần, tầm mắt hướng về Điền Phúc.
Điền Phúc nhanh chống hô ho. – "Bãi triều."
Vừa ra khỏi Long Khánh điện, Mục Cẩn Vương nhìn ám vệ vừa xuất hiện trước mặt lạnh.
"Lời đồn từ đâu mà có?"
Ám vệ cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, là do một quả phụ bán thuốc ở thành Tây, bà ta nói là nghe được từ một thái y trong cung."
Trong mắt Mục Cẩn Vương lóe tia ngưng trọng, hắn phất tay bảo ám vệ lui ra, còn mình thì đi đến Thái y viện.
Trên triều rối loạn, còn hậu cung thì càng rối hơn.
Hoàng hậu cùng Thục phi và Hiền phi không ngừng đến thỉnh an Thái hậu.
Các phi tần ngày trước mang quà chúc mừng Hoa Âm Vũ, nay lại ở sau lưng Hoa Âm Vũ nói bóng nói gió, cũng có người cười hả hê, có người tính toán, có người mưu mô..
Nói chung, tất cả đều có ý niệm muốn Hoa Âm Vũ phải chết.
Tuy nhiên, tất cả chuyện này chẳng ảnh hưởng đến Hoa Âm Vũ, hiện tại nàng đang nằm dưới cây liễu thưởng thức món bánh hoa quế. Bất quá, không khí thanh nhàn này nhành chống bị người nào đó quấy rối.
Liên Chi từ ngoài cửa chạy vào thật nhanh, thấy Hoa Âm Vũ đang nằm phơi nắng, nàng cắn chặt môi, có chút do dự đi tới.
Hoa Âm Vũ thấy Liên Chi đến, nhìn sắc mặt của nàng tái nhợt, trong lòng dâng lên nỗi bất an, nàng nhẹ giọng:
"Liên Chi, có chuyện gì thế?"
"Bẩm nương nương, nô tỳ vừa nghe được một chuyện ở trên triều, nô tỳ.."
Hoa Âm Vũ nhíu mày, không vui nói: "Không phải ta đã nói muội không được nghe chuyện chính sự hay sao? Muội.."
Hoa Âm Vũ nói chưa hết câu, đã thấy Liên Chi quỳ xuống, nức nở nói: "Nương nương, chuyện này rất quan trọng, hôm nay quan Ngự sử dâng tấu chương, bảo nhân gian đồn đại nương nương cùng vương gia có mờ ám, còn ám chỉ.."
Liên Chi nói đến đó thì dừng lại, nhìn đến bụng Hoa Âm Vũ: "Các đại thần dâng tấu cầu Hoàng thượng đưa nương nương cùng Vương gia đến hình bộ thẩm tra, còn có.."
"Câm miệng!"
Chưa nói hết câu đã bị Dương ma ma ngăn lại, bà nhìn bọn nô tỳ phất tay bảo bọn thái giám cung nữ lui ra. Sau đó Dương ma ma tức giận chỉ vào Liên Chi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát:
"Liên Chi, thường ngày ngươi tùy hứng ta không nói nửa lời, nhưng hôm nay sao ngươi lại không biết giữ mồm giữ miệng? Lời đồn nhân gian chỉ là hư cấu, ngươi lại chạy tới khóc lóc kể lễ với nương nương, còn không quan sát xung quanh có bao nhiêu người? Ngươi làm như vậy, chẳng khác nào có tật giật mình, khiến nương nương rơi vào thế khó xử, đây là ngươi gián tiếp muốn nương nương phạm trọng tội sao?"
"Nô tỳ không có! Nô tỳ là sợ hãi khi nghe những đại thần muốn đưa nương nương vào đại lao, còn có lời đồn ác miệng kia, nô tỳ nhất thời hồ đồ, nương nương, xin nương nương thứ tội."
Liên Chi hoảng hốt dập đầu với Hoa Âm Vũ, nhưng hiện giờ nàng nào có để mắt tới, tâm trạng rối rắm cùng tức giận.
Rốt cuộc là ai độc miệng buông lời đồn đãi, còn nhân lúc nàng đang mang thai, ấy vậy còn liên quan đến Mục Kỳ Nhâm, thật không thể tha thứ được, nàng nhất định phải tra cho rõ.
"Hoàng thượng có nói gì không?" - Lấy lại bình tĩnh, Hoa Âm Vũ hỏi Liên Chi.
Liên Chi ngưng dập đầu, trên mặt đầy nước mắt, cất giọng nghẹn ngào: "Hoàng thượng nói sẽ tự mình điều tra, sẽ cho các đại thần một cái chứng thực."
Hoa Âm Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng tin Mục Cẩn Vương sẽ bảo vệ nàng cùng con, vì hắn đã hứa.
Thấy Liên Chi bộ dáng chật vật, không có ý định trách cứ việc nàng ta luống cuống, nàng thở dài, khẽ nói.
"Muội về phòng sửa sang lại y phục đi, bộ dạng này còn ra thể thống gì nữa?"
Liên Chi vâng dạ, mắt nhìn Dương ma ma một cái mới vội vả rời đi.
Dương ma ma thấy vậy bất đắc dĩ thở dài, quay sang nhìn Hoa Âm Vũ, trong mắt lóe tia không vui nhưng vẫn cung kính nói.
"Nương nương, người không nên quá dung túng Liên Chi, nàng ta sẽ hỏng mất."
Hoa Âm Vũ cười hiền hòa: "Nàng ấy theo ta nhiều năm, ăn không ít khổ, ta chỉ muốn nàng thoải mái một chút, Dương ma ma an tâm, ta có chừng mực."
Liên Chi theo nàng nhiều năm, chịu khổ không ít, dung túng nàng một chút thì có sao? Nhưng nàng cũng nên gặp riêng Liên Chi nói cho rõ, Hoàng cung không như Thụy Lâu yên tĩnh, lúc nào cũng có người muốn hại các nàng, nhất là lúc này, việc nàng mang thai rất nguy hiểm.
Dương ma ma muốn nói gì đó nhưng thấy Hoa Âm Vũ không muốn nhắc đến nữa, đành lùi về sau chờ lệnh, trong lòng lại cân nhắc đến Liên Chi, gần đây nàng ta hành sự không chu toàn, còn lén la lén lúc, không biết có phải gây ra họa lớn gì hay không? Chỉ mong đừng gây phiền toái cho nương nương là được.
"Hoàng thượng giá lâm."
Hoa Âm Vũ có chút giật mình, nhìn Mục Cẩn Vương đi vào, Điền Phúc mang vẻ mặt lo lắng đi phía sau.
Hoa Âm Vũ cảm thấy có chút bất an.
Thường ngày Mục Cẩn Vương đến Hoa Vân điện luôn cản thái giám truyền báo, bảo rằng không muốn quấy rầy nàng, nay hắn lại thay đổi, có phải là vì tâm tình không tốt, là do lời đồn đại đó sao?
Hắn không tin tưởng nàng sao?
Nàng quan sát sắc mặt của hắn, thấy biểu tình trên mặt Mục Cẩn Vương có chút không vui nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn ổn hòa.
Có lẽ nàng nghĩ nhiều, chắc là do đám đại thần đã chọc giận hắn.
Mục Cẩn Vương nhìn Hoa Âm Vũ, trong mắt lóe tia phức tạp, ngay sau đó, hắn đi nhanh tới ôm chặt lấy Hoa Âm Vũ, dùng sức siết chặt người trong lòng, dường như chỉ cần hắn buông lỏng một chút nàng sẽ biến mất.
Hoa Âm Vũ vòng tay ôm eo Mục Cẩn Vương, tầm mắt dừng trên chiếc cằm cương nghị, trong mắt chứa tia dịu dàng, nàng nhẹ giọng.
"Hôm này phòng bếp có nấu canh bào ngư bát bửu, người có muốn dùng không?"
Nàng không nhắc đến chuyện trên triều, có một số việc, không cần nhất thiết phải tự mình nói ra, cứ để hắn trực tiếp hỏi là được, đây coi như là cho hắn một cơ hội cuối cùng, lúc đó nàng mới quyết định một lần nữa giao tâm mình ra cho hắn.
"Ta sẽ dùng cùng nàng."
Mục Cẩn Vương nói xong, Dương ma ma cùng vài cung nữ lui xuống chuẩn bị.
Hoa Âm Vũ ngoan ngoãn để hắn ôm đi đến ghế dài, tay Mục Cẩn Vương nhẹ ngàng xoa bụng nàng, ôn nhu nói.
"Hoàng nhi có ngoan không?"
Hoa Âm Vũ nắm lấy tay Mục Cẩn Vương: "Con rất ngoan, không có khiến thiếp khó chịu."
Hơi ấm từ bàn tay bé nhỏ làm tâm hắn dịu lại, cằm hắn đặt trên đầu nàng, bên môi nở nụ cười yêu thương.
"Vũ nhi, ta sẽ bảo vệ nàng, đối xử nàng thật tốt, ta thật rất yêu nàng."
Tuy nghe Mục Cẩn Vương lời yêu thương khiến nàng cảm động, nhưng nàng cảm giác hắn có gì đó rất lạ.
Nàng có chút do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng im lặng nằm trong lòng Mục Cẩn Vương ngủ thiếp đi.
Mục Cẩn Vương vuốt ve bụng nàng, ngay khi nàng nhắm mắt dưỡng thần, người đang ôm nàng, trong đôi mắt chứa đầy nhu tình biến mất, thay vào đó là hàn quang lạnh thấu người.
Vài ngày sau, trên điện kim loan, Mục Cẩn Vương tuyên bố đã tìm ra thủ phạm, là Thôi lão thái y, ngày xưa lão ta có hiềm khích với Bắc Tĩnh vương gia Mục Kỳ Nhâm, lão nhân cơ hội Hoàng quý phi hay qua lại với Bắc Tĩnh vương gia, dùng nàng làm vật hy sinh để trả thù.
Người tung tin là một quả phụ ở thành Tây tên Trần thẩm, năm xưa được Thôi lão thái y cứu mạng, vì báo ơn nên đồng ý giúp Thôi lão Thái y tung tin Hoàng quý phi cùng vương gia có gian tình, nhầm hủy thanh danh của Mục Kỳ Nhâm.
Nào ngờ sự tình bại lộ, Trần thẩm bị bắt, bị tra tấn hành hạ vẫn ôm hết tội vào mình, cuối cùng cắn lưỡi tự sát, Hình bộ tuyệt nhiên không buông tha, truy cứu đến cùng mới biết chủ mưu là Thôi lão thái y.
Trước điện kim loan, Thôi lão thái y nhận hết tội lỗi, sau đó đập đầu tự sát, các quan đại thần rất tinh ý, không ai dám đề cập tới nữa.
Tuy nhiên, lòng dân xao động không ổn định, các thư sinh rảnh rỗi hay đem lời đồn ra bàn luận, về sau chiếu chỉ hạ xuống, bất cứ một ai dù có gia cảnh thế nào, dám đem Hoàng thất ra bàn luận sẽ bị tru di cửu tộc, lời đồn vì thế đã giảm xuống một nửa.
Bên ngoài sóng gió ra sao Hoa Âm Vũ không màng biết đến, vì nàng tin tưởng Mục Cẩn Vương sẽ đòi lại công đạo cho nàng, tất nhiên, hắn không phụ lòng tin của nàng, đã đem lời đồn đãi dập tắt.
Vì thế, Hoa Âm Vũ quyết định thử tin tưởng Mục Cẩn Vương thêm một lần nữa.