1087
3
THÌ THẦM VỚI BIỂN
Tác Giả: RêuHK
Thể Loại: Ngôn tình
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của RêuHK
Tác Giả: RêuHK
Thể Loại: Ngôn tình
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của RêuHK
"Mát quá."
"Ở đây mà ngắm hoàng hôn thì đúng tuyệt."
"Này, cậu đang làm gì vậy, sao còn chưa vào nữa.. Mọi người nướng thịt xong rồi, nhanh lên."
"Ờ, mình biết rồi, mọi người cứ ăn trước đi, mình muốn ở đây thêm một chút.."
Không biết cậu ấy có nghe không mà cứ một hướng đi tới đây- "Cậu ở đây làm gì, mau lên, mọi người ăn hết bây giờ."
Mới vứt câu là cậu ấy đã nắm tay tôi chạy thật nhanh, bước chân trên từng bãi cát mịn cùng với bàn tay dịu dàng ấy, chúng tôi chạy thật nhanh băng qua hàng ngàn tia nắng, tôi đã xác định từ lâu người con trai này chính là nữa cuộc đời của mình.
Tôi (Dương) và cậu ấy (Hải) là bạn học chung lớp, hai chúng tôi đều là những thành viên xuất sắc của lớp, tôi thích cậu ấy và từ khi nào tôi cũng cảm nhận được cậu ấy thích tôi, Tôi chẳng có dũng cảm để thổ lộ cho cậu ấy biết dù đây là năm cuối, đơn giản vì tôi sợ.. sợ cái ngày hai tan vỡ bởi có được mấy cặp yêu nhau thời thiếu niên mà cùng nhau cả đời.
Cô bạn thân từng hỏi tôi thích điều gì ở cậu ấy, tôi nói tôi thích tất cả, tôi thích ánh mắt ấm áp mácậu ấy nhìn tôi, tôi thích hành động giúp đỡ khi ôi không lên tiếng. Từ mái tóc đến đôi môi, ngoại hình lẫn tính cách, tôi thích tất cả.
"Chà, thơm quá, các cậu nướng cũng được nhiều ghê" -Tôi nói trông vẻ đầy mệt nhọc.
"Nãy giờ cậu mất tích ở đâu vậy, người ta làm hết rồi mới chịu về, cậu đúng là không tốt chút nào, phạt cậu không được ăn" - Cô bạn thân của tôi nói với vẻ cáo gắt, nhưng mà nhìn còn dễ thương lắm, mặt đổ mồ hôi thế cơ mà.
"Mộc, cho mình xin lỗi đi mà, mình đâu có cố ý tại Hải cứ rủ mình đi mãi" – Tôi bắt đầu nài nỉ van xin chưng ra cái bộ mặt vô tội dạ.
"Mình có biết gì đâu, sao lại có mình nữa" - Hải biện minh trước ánh mắt như câu xiên thịt của Mộc.
"Haizz.. Mệt hai cậu quá, coi như đời trước mình nợ hai người, đời này chả đủ rồi mình đi đây, hai cậu tự nướng mà ăn" - Mộc bất lực, nhìn vẻ mặt của cô ấy mà ai cũng phá lên cười.
Tôi nhanh tay cầm xiên thịt kẻo khét, cậu ấy cũng nhanh tay lại giúp tôi. Trời ơi! Trái tim muốn nhảy ra nữa rồi. Ăn uống xong, chúng tôi nghĩ ngơi một lát, cho đến chiều chúng tôi ra biển đánh bóng chuyền. Mỗi bên chia làm hai đội và tất nhiên tôi bên Hải.
Trong lúc cuộc thi đấu đến màn gay cấn với cú đánh bóng bay người của Mộc (Mộc là vận động viên đánh bóng chuyền của trường) thì đội bên tôi chỉ có thể chết đứng. Sau bao cố gắng nổ lực, kết quả đội tôi thua với tỉ số áp đảo haizz.. Đó chính là hình phạt cho sự hám trai bỏ bạn.
Sau khi thua đầy thảm hại, tôi bất lực trải mình với biển mặc cho sóng biển tạc vào người, Mộc bước tới, cứ tưởng an ủi, ai ngờ chọc quê. Tức quá mà, cái con này ngày càng lộng hành. Tôi dốc sức đứng lên đuổi theo Mộc đang chạy ra phía biển, tôi chạy ra ngày một xa mà Mộc đã chạy vô lúc nào không hay.
Nữa chừng thì một con sóng lớn ập tới, do không phản ứng kịp nên tôi bị cuốn ra xa, trong cơn mơ màng vì đuối sức, tôi cố gắng vùng vẫy. Trong làn nước biển xanh mờ, mắt tôi rất cay, tôi thấy Hải đang tiến về phía mình lúc này nhìn Hải soái lắm. Có lẽ tôi sẽ mất nợ người này cả đời.. Tại sao lại là cậu ấy, tại sao lúc nào cậu cũng mang đến cho tôi một cảm giác an toàn như thế, tôi sợ rằng tôi sẽ yêu cậu mất, không đúng.. Là yêu đến mức không thể buôn ra được, rồi tôi phải dựa dẫm vào cậu suốt đời, tôi không muốn lỡ như tiếng yêu đó chỉ xuất phát từ một phía thì sẽ như nào. Nghĩ đến đây thôi là tôi đã sợ phải mất cậu, bất chợt tôi lại nói ra câu nói trong lòng mình, ngộ thật chứ giấu bao lâu bây giờ lại thổ lộ trong hoàn cảnh này, sao đó tôi cảm giác người mình nhẹ hẳn đi.
Lúc tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì Mộc đã chòm tới ôm tôi miệng còn không ngừng xin lỗi, tôi chỉ có thể dỗ dành cậu ấy. Còn Hải cũng ở bên cạnh tôi, cậu liên tục hỏi tôi có bị sao không, tôi chỉ trả lời là không. Buổi chơi biển kết thúc, mọi người đều đi về phòng, khi tôi chuẩn bị đi thì bị Hải kéo lại cậu ấy hỏi "Ở dưới biển cậu nói gì vậy". Trong giây phút đó tôi như đơ người, liền kề miệng sát tai cậu ta nói "Nước biển mặn quá".
Chẳng hiểu, cậu ta hiểu gì mà nở ra một nụ cười nhan hiểm như vậy. Tôi bước nhanh nhưng cậu ta lại nắm tôi lại, hai tay ôm trọn tôi và nói "Mình cũng vậy, I love you too". Trời! Tôi nghe xong liền đẩy cậu ta ra "Cậu nghe mình nói".
"Không, mình đâu có nghe cậu nói, mà là biển đã nói với mình".
"Mình..".
"Từ nay đừng nói với biển nữa mà hãy nói với mình".
Sau mọi chuyện, cậu ấy nắm tay tôi thật chật, chúng tôi chạy về phía biển nơi hoàng hôn đầy màu nắng, nhìn mặt biển êm ả. Chúng tôi đã có nhau rồi! Biển nhá.
- Hết -
Chỉnh sửa cuối:


