Tác phẩm: Thì thầm cùng trang viết Tác giả: Aphrodi * * * Đôi lúc cảm thấy nỗi niềm cứ chất chứa trong lòng, tôi tìm tới viết lách. Mỗi lần cảm thấy hạnh phúc vì một điều gì đó, tôi tìm tới viết lách. Cho dù là buồn hay vui, cô đơn hay đau khổ, tức giận hay tuyệt vọng là tôi đều viết những cảm xúc trong lòng ra giấy. Viết lách cũng chẳng phải là một thứ gì đó quá lớn lao. Nhưng nó có thể khiến cho những người mang trong mình vết thương lòng lại đi chữa lành vết thương cho người khác. Nó làm dịu đi những nỗi niềm trong lòng, tạo sự phấn khởi để tạo ra hạnh phúc mới. Và còn khiến cho con người ta cảm thấy mình trở nên phong phú hơn, hiểu được cuộc sống nhiều hơn. Viết lách là thế. Chỉ cần nhìn vào từng câu chữ, dùng cả trái tim để cảm nhận, ta có thể hiểu được người viết muốn truyền tải thông điệp gì. Cũng chả cần phải nói ra, ta vẫn có thể hiểu được nội tâm bên trong của người viết. Tưởng chừng rất dễ mà lại rất khó. Mà ta tưởng như là khó khăn nhưng thực chất là rất dễ rằng. Những người viết lách là người hay chất chứa nhiều cảm xúc trong lòng. Càng kìm nén thì lại càng cảm thấy thao thức, khó chịu trong lòng. Chính vì thế họ mới tìm đến viết lách, để cho cảm xúc được bộc lộ rõ ra bên ngoài. Họ viết lên giấy những cảm xúc của mình lên từng trang giấy. Coi đó giống như là sự giải thoát cho cảm xúc. Cây bút là trang giấy giống như là người bạn thân tri kỉ vậy. Lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận tâm tư, cảm xúc của người viết mà chẳng bao giờ phản bội lại họ. Tôi đến với viết lách có lẽ là cơ duyên. Đó là khi tôi học lớp 6. Một người bạn học chung lớp với tôi đã cho tôi xem tác phẩm đầu tiên của cậu ấy. Chỉ là một tác phẩm bình thường, mỗi tập rất ngắn mà vì mới viết nên chưa vào đâu cả. Nhưng nó lại tạo cho tôi cảm giác thú vị. Cái cảm giác hưng phấn lúc đó khiến cho tôi nảy ra một suy nghĩ: "Hay là mình thử viết xem sao". Tôi là một con người từ trước tới giờ là thích một thứ gì đó được một thời gian ngắn rồi lại thôi. Thích là thích một cách cuồng nhiệt, hiểu một cách trôi chảy. Nhưng một khi chẳng còn cảm hứng thú thì tôi sẵn sàng từ bỏ nó kể cả vứt bỏ cũng chẳng quan tâm. Từ lúc bắt đầu tập viết, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Chỉ đơn giản nghĩ là viết để cho vui, chẳng để ý xem mình sẽ thích đến bao lâu. Khi tôi bắt đầu viết một tác phẩm nào đó, viết được một chút rồi lại chẳng nghĩ ra, chẳng nghĩ ra là sẽ bỏ. Mỗi lần như vậy, tôi cũng chẳng còn nhớ là mình đã tạo ra bao nhiêu tác phẩm chưa hoàn thành nữa. Nhưng cũng chẳng biết từ lúc nào, viết lách lại trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi. Chắc có lẽ là từ lúc đó. Sau những lần thay đổi liên tục, tôi cũng đã viết cho mình một tác phẩm nguyên vẹn, có một kết thúc có hậu. Tôi đã nâng niu nó, giữ gìn nó. Bởi vì nó là tác phẩm của tôi đã hoàn thành bằng cảm xúc của mình. Nhưng rồi đã có một chuyện đã xảy ra, một chuyện mà cho đến bây giờ đã trở thành vết thương lòng của tôi, thay đổi suy nghĩ và cách viết của tôi. Tôi đã suy nghĩ khác về viết lách. Ba ngày sau khi tôi đã hoàn thành tác phẩm của mình, mẹ tôi biết chuyện tôi giấu mẹ để viết. Lúc đó, mẹ tôi rất tức giận. Chỉ cần nhìn sắc mặt của mẹ tôi lúc đó thôi cũng đủ để cảm thấy sợ đến mức run người. Cái cảm giác đằng đằng sát khí ấy khiến tôi sợ. Tôi và mẹ đã có một trận cãi vã. Được một lúc, mẹ tôi vào phòng ngủ của tôi. Sau đó mở toang cặp sách của tôi ra mà lục lọi, mặc kệ tôi cầu xin mẹ dừng lại nhưng cũng chỉ là vô ích. Bà ấy đã lấy tác phẩm của tôi ra rồi mắng một cách thậm tệ. Nhưng nếu là những lời mắng thậm tệ thì tội có thể chịu đựng được. Đằng này, mẹ tôi đã xé nó trước mặt tôi. Tôi chẳng thể nào làm gì cả. Tôi chỉ còn cách nhìn mẹ xé tác phẩm đầu tay trong sự bất lực. Bắt đầu từ lúc đó, tôi dừng viết trong hai năm liền. Trong hai năm đó, tôi không hề viết gì cả. Cảm xúc chất chứa trong lòng nhiều tới mức chỉ muốn làm một điều gì đó để giải tỏa nhưng lại không làm được. Mỗi lần tôi muốn đặt bút để viết một thứ gì đó nhưng khi đặt bút xuống thì lại buông bút ra. Cảm xúc chất chứa nhưng lại như chẳng có gì. Trong đầu chỉ là bóng tối dày đặc mà thôi. Tôi đã rất sợ. Tôi sợ mình sẽ tự làm bản thân mình tổn thương. Tôi sợ những câu từ của mình viết ra sẽ nhuộm màu bóng tối. Tôi chỉ thấy bản thân mình thật thảm hại vì chẳng thể nào mà bảo vệ nổi cảm xúc của chính mình. Tưởng chừng tôi sẽ dừng viết mãi mãi thì lại nhận ra rằng mình không thể nào từ bỏ viết lách được. Vào một đêm nọ, tôi đã mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình đã lang thang trong bóng tối rất lâu. Cứ đi mãi mà chẳng thấy lối ra ở đâu cả. Trong đầu tôi suy nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi ở đây, sẽ chẳng phải chịu đựng điều gì cả. Nhưng rồi đã có một tia sáng chiếu rọi dẫn tôi đến khoảng trời trong xanh. Và tôi thấy có một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh tựa như là cánh của thiên thần đứng trên bãi cỏ xanh mướt nhìn lên bầu trời. Có cái gì đó trông rất quen thuộc. Thế rồi cô gái đó quanh sang nhìn tôi và mỉm cười. Người đó lại chính là tôi. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang qua. Tôi từ từ đến gần. Cả hai đều ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh. Bầu trời trong xanh thật đẹp! Chúng tôi cứ nhìn như vậy. Cảm giác của tôi dường như nhẹ nhõm hẳn. Cũng chẳng còn nghĩ ngợi điều gì. Rồi nửa kia của tôi nói với tôi: "Chúng ta cùng nhau trở thành vị thần tập sự nhé! Dùng cây bút viết lên ước mơ và hi vọng để xua tan đi bóng tối. Rồi tất cả sẽ ổn thôi." Khi tôi bắt đầu lên lớp 9, tôi đã trở lại với viết lách. Thật sự tôi rất vui. Tôi chẳng còn sợ nữa. Tôi bắt đầu viết lại từ đầu, viết lại các cảm xúc ra giấy. Cảm xúc của tôi không còn bị loạn nữa. Mỗi lần viết, tôi cảm thấy mình thật nhẹ nhõm. Dẫu trong lòng vẫn có vết thương không thể nào xóa đi được nhưng vẫn có thể tự mình đi ra ánh sáng, tạo ra ước mơ và hi vọng. Đó là phong cách của tôi. Có lẽ tôi không phải là thần. Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ làm được. Để có thể làm được, tôi sẽ trở thành một vị thần tập sự, tự mình đi đến ánh sáng của ước mơ và hi vọng. Tôi chắc chắn sẽ tự đi đúng con đường hạnh phúc dành cho mình. Viết lách lúc nào cũng tạo ra động lực cho con người ta tiến lên về phía trước. Lúc nào thấy buồn thì có thể dựa vào. Nếu như mà thấy vui vẻ thì cảm xúc được lưu giữ mãi mãi. Tuy viết lách không phải là thứ cao sang gì nhưng lại đem cho ta cảm thấy bình yên mỗi ngày. - Hết_