Sau một đêm dài, Hạ tỉnh dậy gạt nước mắt, mở cửa sổ nắm lấy mặt trời đang dần lên cao ấy mà thì thầm "Vậy mà nắng đã lên rồi sao? Phải phấn trấn lên thôi, buồn thế là đủ rồi đấy, phải cố lên thôi". Hạ xuống ngồi bàn làm việc của mình, bật một bản nhạc du dương mà hát theo, bỗng cô nghĩ nên ghi âm một bản rồi lên đăng lên mạng xã hội của mình. Sau một hồi loay hoay thì cô cũng ghi âm xong, cô nghe lại tự cảm thán "Cũng hay đấy chứ". Cô lấy máy đăng nhập vào tài khoản facebook của mình, đọc thông báo một lượt mà ngán ngẩm "hôm nay ông chú không nhắn tin cho mình sao, chắc lại bận đi chơi với người yêu rồi". Trong lòng cô lúc này có chút phức tạp, có chút suy nghĩ, một trong những suy nghĩ không đúng, nhưng bản thân cô biết cô không được phép có tình cảm với ông chú, bởi ông chú tên Thành này, đã có người yêu rồi. Mấy ngày này cô cứ nghĩ mãi, nghĩ sao phải cố chấp với tình cảm điên rồ này như thế. Tự lòng nói với mình chỉ được phép hôm nay nữa thôi, không được phép suy nghĩ thêm nữa.. Bỗng tiếng thông báo ngắt quãng suy nghĩ của cô, là thông báo trên tài khoản facebook: "Phong đã gửi cho bạn một tin nhắn".
Hạ ngạc nhiên: "Phong là ai vậy? Người này bình luận story của mình". Cô mở dòng tin nhắn ra, miệng bỗng nở nụ cười "như này là đang khen mình hát hay rồi, cũng có đôi tai tốt đấy chứ, không được không được phải khiêm tốn thôi". Cô vui vẻ trả lời lại tin nhắn:
"Cũng tạm ổn thôi".
Những ngày ngày sau đó, cô với anh thường xuyên nói chuyện với nhau, bên trong Hạ xuất hiện những cảm giác lo lắng, lo rằng những điều tốt đẹp hiện tại sẽ biến mất. Bởi cô biết vấn đề của cô hiện tại, tâm thức cô không được ổn định, bởi một thời gian cô đã nghĩ ở nhà, áp lực đã khiến tâm lí của cô trở nên vặn vẹo, dễ khóc dễ buồn, dễ bị ảnh hưởng tâm lí. Cô tìm đến mạng xã hội như một công việc điều khiển trí não của mình, cô cần và mong muốn nói chuyện với ai đó, nhưng lại sợ rằng khi họ biết sự mệt mỏi của mình, rồi họ cũng sẽ mệt mỏi, khi họ mệt mỏi rồi họ sẽ bỏ rơi mình. Khi đi làm cô vẫn có thể nói cười, nhưng khi trở về căn phòng trống trải của mình, cô bắt đầu sợ hãi, những điều tiểu cực lại tìm đến cô, nước mắt cứ thế mà trực rơi xuống. Cô ngắm nhìn mình trong gương, một vẻ mặt thực sự xấu xí của cô lúc này càng khiến cô phát điên, cô không hiểu mình đang bị điều gì.
***
"Thời tiết trở lạnh rồi, em có mặc ấm không?"
Tin nhắn của anh gửi tới, bỗng thấy một chút ấm áp. Cũng đã quá lâu rồi, chưa có ai quan tâm cô nhiều đến thế, anh xuất hiện như đang dần chắp vá những vết nứt của cô ngay lúc đó. Chỉ tiếc lúc này cô vẫn không hề nhận ra rằng mình đang dần có tình cảm với anh, muốn quan tâm lại nhưng lại thật khó mở lời. Chỉ đành nói "Em lúc nào cũng mặc như con gấu ấy!"
Anh cũng trả lời lại: "Vậy là tốt rồi"
"Nhưng dạo này em hay bị mất ngủ"
"Thế để anh kể chuyện ma cho em nghe"
"Cũng được, anh kể đi"
Một vài phút sau, một đoạn ghi âm được gửi tới, Hạ ấn vào nghe, cô rất bất ngờ với giọng của anh, mặc dù cô đã được nghe nhiều lần giọng hát của anh, nhưng giọng nói thế này thực sự rất ầm rồi, thế nên dù kể chuyện ma nghe cũng không đáng sợ lắm. Cô liền gửi tới anh một tin nhắn "Cũng không đáng sợ lắm"
"Vậy mà anh đang tự thấy sợ đây này"
Nghe xong bỗng cô cười lớn, vậy mà vẫn kể cho cô nghe, cô bỗng thở dài. Cô nghĩ trong lòng: "Đừng tốt với em như vậy được không?" Cô bỗng cảm thấy trong lòng có chút phức tạp. Cô bây giờ chẳng thể hiểu được cảm xúc hiện tại của mình, rõ ràng cô đang có tình cảm với ông chú mà, sao giờ lại nghĩ về người này nhiều thế. Thậm trí còn nghĩ đến việc ra mắt bố mẹ nữa rồi, đáng sợ thật, đây là bệnh mất rồi, không được đâu, phải đính chính lại, xem xét lại bản thân mới được.
Cũng gần ngày lễ giáng sinh rồi, anh rủ cô đi chơi, cũng vui vẻ mà nhận lời thôi, nhưng cô lo, lo diện mạo bây giờ không mấy xinh đẹp, lòng có chút tự ti, cô bỗng nghĩ liệu rằng nhìn thấy mình mà chạy mất dép hay không? Nghĩ một hồi cô lại thêm câu "nhưng phải chắc chắn em mới dám nhận lời".
Anh nhắn lại: "Ừm không sao, lúc nào rảnh mình đi cũng được"
Lúc này đọc tin nhắn mà có chút vui vẻ, bất giác cười một mình mà chính bản thân cô cũng không hay. Gần đến ngày hẹn, công việc của cô lúc này lại gặp chút rắc rối, xem ra cô không thể đi cùng anh được rồi, cô lại có chút lo lắng, có khi nào vì thế mà anh sẽ không còn muốn đi cùng cô nữa không?
"Đoạn tình cảm này chắc có lẽ chỉ có thể đến đây được thôi, nhưng sao anh lại xuất hiện thế.."