Thế Gia - Lục Nguyệt Hạo Tuyết

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi iloveyou23, 9 Tháng tư 2024.

  1. iloveyou23

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Khởi sự

    Triều nhà Nguyên, năm Chánh Hi hoàng đế thứ 38, trước cửa phủ đệ công bộ tả thị lang Liên gia, ngựa xe huyên náo, người qua kẻ lại, rất nhộn nhịp.

    Lấy một số người bề trên của Liên gia đã thi đỗ tiến sĩ, còn có hai vị trạng nguyên lang đỗ đạt, trong đó có 1 vị chính là tổ phụ của Liên lão gia, sau này được phong quan chức đại học sĩ nhất phẩm. Cha đẻ của Liên lão gia là bảng nhãn, đệ đệ là thám hoa. Tổ tông 3 đời nhà Liên gia đều sống ở kinh thành, đến nay đã được một đoạn giai thoại.

    Hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân Liên gia, mọi người đều đến mừng thọ bà. Liên gia lão phu nhân mặc trên người chiếc áo ngũ phúc phủng thọ* màu đỏ và váy sáu mảnh đỏ sẫm, trên áo đính đầy những vàng, tóc chải gọn gàng, tay đeo vòng phỉ thúy, trông mặt mũi phúc hậu nhân từ, phong thái khoan thai.

    Liên gia lão phu nhân đang cười nói vui vẻ cùng với khách khứa. Một nha đầu mặc áo lụa màu đỏ đi vào, bước tới trước mặt Liên lão phu nhân, nói bên tai Liên lão phu nhân vài câu. Liên lão phu nhân khẽ cau mày, từ thần thái có thể thấy được là tin xấu, nhưng Liên lão phu nhân nhanh chóng quay đầu về phía khách khứa vui vẻ ha ha nói chuyện. Hệt như tin gì đó lúc nảy không hề tồn tại.

    Không lâu sau, mọi người nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài. Một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy vào nói: "Lão phu nhân, không hay rồi, có một người phụ nữ điên bắt giữ Lâm thiếu gia!"

    Liên lão phu nhân tim đập thình thịch, Lâm thiếu gia mà nha hoàn nói là con trai do đích nữ Hầu Phủ- Liên Nguyệt Băng sinh ra. Liên Nguyệt Băng tuy rằng là vợ kế, nhưng con trai của vợ trước đã qua đời, vậy nên bây giờ Lâm thiếu gia chính là người duy nhất kế thừa tước vị hầu tước.

    Liên lão phu nhân nhanh chóng đi ra nơi xảy ra chuyện, những người khác cũng như cái đuôi theo sau, đến nơi mọi người liền thấy ngay một người phụ nữ có vết sẹo thật dài trên mặt, lúc này đang cầm lấy một con dao sắc nhọn kề vào cổ bắt Lâm thiếu gia làm con tin. Con dao đó chỉ cần dùng lực nhẹ 1 tí thì Lâm thiếu gia đã có thể mất mạng.

    Liên Nguyệt Băng hét lên: "Ngươi là kẻ nào, vì sao lại bắt con trai ta làm tin?"

    Người phụ nữ tay cầm dao cười nhạo nói: "Sao hả, Liên Nguyệt Băng, nhanh như vậy đã không quen tôi nữa rồi sao? Đúng là quý nhân nhiều việc bận, nói thế nào cũng là làm tỷ muội được mười mấy năm rồi ấy nhỉ."

    Sau khi Liên Nguyệt Băng nhận ra thì hết sức kinh hãi: "Cô, cô là Nguyệt Dao? Làm sao có thể, không phải là cô đã chết rồi sao?"

    Liên lão phu nhân sắc mặt u ám nhìn người phụ nữ cầm dao: "Người đâu, lôi cô ta xuống cho ta."

    Liên Nguyệt Dao nghe được lời của Liên lão phu nhân, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da thịt của đứa bé trai yếu ớt, nói lạnh nhạt: "Ai dám bước qua đây thì ta sẽ lấy mạng nó." Liên Nguyệt Dao vô cùng quyết đoán, Mạc Thị không dám động đến.

    Liên Nguyệt Băng kéo lấy tay Liên lão phu nhân, khóc lóc van xin: "Mẹ, không được, cô ta sẽ làm Lâm nhi bị thương mất."

    Liên lão phu nhân nhìn Liên Nguyệt Dao một cách hung tợn, lúc này bà thật sự rất muốn bảo người bịt miệng cô ta lại, nếu không cô ta nhất định sẽ nói ra lời xằng bậy. Nhưng lại kiêng dè vì cháu trai đang trong tay cô ả, Lâm nhi có thể là con trai nối dõi duy nhất của Lư Dương hầu. Nếu mà chết đi, khẳng định Liên gia không tránh khỏi sự báo thù của Lư Dương hầu phủ. Bây giờ thật sự là ném chuột sợ vỡ bình.

    Liên Nguyệt Dao nhìn ra được dáng điệu của Liên lão phu nhân: "Mạc thị, bà cũng có hôm nay, bà cũng có lúc biết sợ rồi sao?"

    Liên lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Liên Nguyệt Dao, nếu như ánh mắt có thể giết được người thì không biết Liên Nguyệt Dao đã chết được bao nhiêu lần.

    Liên Nguyệt Băng nhìn thấy trên cổ con trai toàn là máu tươi, bèn khóc lóc van xin: "Nguyệt Dao muội muội, từ nhỏ đến lớn, ta đều nhường nhịn muội, xem muội giống như muội muội ruột thịt, xin muội nể tình nghĩa trong quá khứ mà đừng làm tổn thương con trai của ta nữa. Xin muội đó."

    Liên Nguyệt Dao ngước mắt nhìn Liên Nguyệt Băng: "Mạc thị, bà đã nghe thấy tiếng con gái bà van xin tôi chưa? Ngày đó tôi đã cầu xin bà thế nào, nhưng bà đối với tôi thế nào?"

    Liên lão phu nhân mặt lạnh nhạt đáp: "Có việc gì thì cứ nhắm vào ta là được, không cần liên lụy đến những đứa trẻ vô tội, mau đặt đứa bé xuống." Nếu không phải e dè cháu trai đang trong tay Liên Nguyệt Dao, liên lão phu nhân đã ngay lập tức sai người đánh chết.

    Liên Nguyệt Dao thấy sắc mặt Liên lão phu nhân không đổi, trên mặt nở ra một nụ cười, nụ cười này khiến Liên lão phu nhân phát lạnh trong tâm: "Bà cũng biết được vô phúc rồi, Mạc thị, người đang làm trời đang nhìn, bà lấy hết tất cả tiền tài của cải của nhị phòng chúng tôi để trải đường cho con cái bà, dùng duyên phận của tôi để đổi cho con cái bà thêm 1 tầng địa vị, đợi đến khi tôi không còn giá trị lợi dụng, làm tôi mất trí bán cho con buôn Chu Thụ ở Hải Thành làm thiếp. Thông báo với bên ngoài là tôi bị bệnh mà chết, đều nói nhất tâm độc phụ, lòng của bà còn độc hơn cả bọ cạp độc."

    Lời của Nguyệt Dao vừa nói, hiện trường liền ồn ào náo động, tất cả tư gia của nhị phòng là khái niệm gì. Năm đó nhị lão gia của Liên gia là tuần tra muối, thật sự là béo bỡ, khối tài sản tư gia tích góp được trong nhiều năm chắc chắn không phải con số nhỏ. Ngoài ra, vợ của Liên Đống Bác- Mã thị cũng là trưởng nữ của Liệt Hầu Mã gia. Năm đó cũng là tiếng tăm vạn dặm.

    Một số người tại hiện trường vọng ngóng về phía đại phu nhân Thẩm Gia đi đến. Thẩm gia đại phu nhân cảm nhận được ánh mắt quan sát của mọi người, sắc mặt phát lạnh: "Cô nương, năm đó cô do bệnh mà chết, Thẩm gia chúng tôi không hề biết sự tình, tiểu thúc nhà tôi còn vì cô mà chịu tang".

    Liên Nguyệt Dao châm biếm nói: "Bớt ở nơi đây giả lời nhân đức, nhị công tử Thẩm gia nhà các người được sự coi trọng nghìn vàng từ Tương phủ, cô nhi không cha không mẹ tôi đây cản trở con đường đến Thanh Vân của nhị công tử nhà các người, Thẩm gia các người muốn bỏ đi mối hôn sự này, lại không bằng lòng gánh danh tiếng thất tín bội nghĩa trên vai, mới nghĩ kế sách ác độc như này. Có trách chỉ trách tôi quá ngu ngốc, vậy mà lại đi tin tưởng độc phụ Mạc thị, để gặp bất công cũng không có ai để kể." Nói đến đây, Liên Nguyệt Dao nhìn qua Thẩm phu nhân, ánh mắt sắc như dao: "Thẩm gia các người muốn trèo lên địa vị cao vứt đi đứa mồ côi như tôi, tôi không có gì để nói. Nhưng các người vì để đạt được mục đích mà hủy hoại tôi, hổ thẹn cho cái danh tự xưng thanh chính liêm minh của các người, thật vô sỉ đến cùng cực. Cha tôi nếu như dưới hoàng tuyền biết được, nhất định sẽ hối hận vì sao lại cứu loại người đạo đức giả như các người."

    Thẩm gia đại phu nhân nghe thấy từng lời sắc như dao của Nguyệt Dao, sắc mặt thay đổi đủ kiểu, về chuyện hủy hôn sự bà cũng không rõ lắm, nhưng bà biết đúng thật là Liên nhị lão gia đã từng cứu cha chồng một mạng. Ân cứu mạng chính là đại ân, đây cũng là vì sao sau khi Liên Nguyệt Dao bị bệnh qua đời Thẩm gia vẫn qua lại với Liên Gia.

    Lúc này, đại phu nhân Liên gia đứng ra nói: "Cô nương, những việc cô nói thật khó bề tưởng tượng. Tính là Thẩm gia muốn từ hôn, chẳng qua lại định cho cô 1 mối nhân duyên. Sao lại phải bán cô cho con buôn làm thiếp? Cô là con gái nhà Liên gia, cô có biết vu cáo cho Liên gia thế này sẽ khiến Liên gia rơi vào cảnh ngộ gì không?"

    Liên Nguyệt Dao cười bi thảm, nghiến răng nói từng từ từng chữ với phu nhân ở sân: "Tôi không biết Mạc Thị với Chu Thụ có giao dịch gì, tôi chỉ biết tôi bị Mạc thị gửi đến thôn trang dưới quê, không lâu sau thì gả tôi cho Chu Thụ, nói là sĩ tử tiến Kinh dự thi. Nhưng Chu Thụ kia không phải là sĩ tử, hắn ta là một Đại Hải thương nhân. Tôi chỉ là 1 thiếp thất được Chu Thụ mua. Sau khi tôi biết được đã chính tay cào rách gương mặt, tự mình hủy hoại đi dung mạo này." Nói đến đây, Liên Nguyệt Dao đưa tay lên sờ lên vết sẹo dài trên mặt.

    Phu nhân ở sân nhìn thấy dung nhan có vết sẹo dài khủng bố, lại không ai nghi ngờ lời nói của Liên Nguyệt Dao. Một người phụ nữ nếu như không phải là tuyệt vọng đến cùng cực, thì tuyệt đối sẽ không tự mình hủy hoại đi dung mạo.

    Bành thị cảm nhận được ánh mắt thẩm đạt thậm chí là khinh thường của mọi người, chân thoáng chóc mềm nhũn, nha hoàn đỡ ả cảm nhận được sự run rẩy vô cùng rõ ràng của Bành Thị. Bành thị sợ rồi, thật sự sợ rồi. Chuyện này nếu là sự thật, thì Liên gia coi như hết rồi, lúc này Bành thị vọng mắt sang Liên lão phu nhân, hy vọng Liên lão phu nhân xoay chuyển tình thế, nếu không thì kinh thành không còn chỗ đứng cho Liên gia nữa.

    Trên mặt Liên lão phu nhân cũng không biểu hiện mảy may ưu tư, lúc này nhìn Liên Nguyệt Dao ánh mắt lạnh đến thấu xương: "Nói xong rồi thì thả thằng bé xuống."

    Liên Nguyệt Dao lúc này lấy lại nét mặt bình tĩnh, nhìn Liên lão phu nhân đáp: "Mạc thị, tôi rơi vào tay của bà lại phải sống không bằng chết, tôi không muốn lại phải chịu giày vò nữa. Tôi mệt rồi, chỉ muốn xuống cửu tuyền gặp cha mẹ." Nói xong, lưỡi dao sắc nhọn đã đâm vào cổ của đứa trẻ, lúc nảy chỉ là xước rách da, mà bây giờ là đã đâm vào.

    Liên Nguyệt Băng nhìn thấy máu con chảy ra, chỉ mới vừa được sinh ra: "Nguyệt Dao, ta cầu xin muội thả con trai của ta ra, ta cầu xin muội, thả con trai của ta ra có được không, nó vẫn còn nhỏ như vậy."

    Liên Nguyệt Dao nghe được lời van xin của Liên Nguyệt Băng, vọng lên bầu trời lẩm nhẩm nói: "Mẹ, người ngày đó nói với con lòng người hiểm ác, muốn con cố gắng bảo vệ bản thân, nhưng mà con không nghe lời mẹ. Mẹ, rơi đến bước đường này, con không trách ai cả, chỉ trách bản thân có mắt như mù. Cha, mẹ con rất nhớ hai người." Nói xong, Liên Nguyệt Dao thả đứa trẻ ra rồi quỳ xuống đất.

    Hành động này làm cho mọi người xung quanh thở một hơi nhẹ nhõm, Liên Nguyệt Băng ôm lấy đứa con trai đang sợ hãi, nước mắt tuông rơi lả chả.

    Liên lão phu nhân nhìn thấy Liên Nguyệt Dao đã thả đứa trẻ ra, lớn tiếng gọi: "Người đâu, giải cô ta lên, đừng để cô ta ở đây nói lời điên khùng xằng bậy.." Giải người lên, đến lúc lại nghĩ cách làm những lời này tan biến. Nếu là không thể tan biến, cũng có thể làm cho ít tổn hại nhất.

    Lời này của Liên lão phu nhân còn chưa nói hết, mọi người đã nhìn thấy Liên Nguyệt Dao xoay ngược cán dao, tự đâm vào tim mình, lại dùng lực rút ra. Thoáng chốc, máu phun ra như mưa, người cũng ngã trên mặt đất.

    Đại phu nhân Liên gia Bành thị nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng ngất xỉu. Bành thị không phải vì sự việc này mà sợ ngất xỉu, mà là bị hậu quả của sự việc này dọa cho ngất xỉu.

    Liên lão phu nhân vẫn luôn bình thản, nhìn thấy Liên Nguyệt Dao nằm trong vũng máu, lòng cũng thoáng lặng đi. Nếu như Liên Nguyệt Dao chưa chết, bà còn có thể nghĩ cách giảm tổn hại đến mức thấp nhất, nhưng Liên Nguyệt Dao chết rồi lại không còn cách nào để làm tan biến ảnh hưởng của sự việc này. Liên gia sắp phải đối mặt với một trận thảm họa.

    Tốc độ lan truyền ra bên ngoài của sự việc này rất nhanh, cùng tấu lên trời Ngự Sử không nghe, hoàng đế không giúp.

    Không bao lâu, tả thừa Lý Quốc Hạnh đại nhân, cũng chính là bạn thân của cha ruột Liên Nguyệt Dao, cũng làm một bản cáo trạng trình lên hoàng đế.

    Hoàng đế cũng không mấy để tâm tới.

    Thái độ này của hoàng đế, người bên dưới tự khắc đoán biết được thánh ý. Không ai dâng cáo trạng nữa. Nguyên nhân cụ thể mọi người cũng có suy đoán riêng.

    Sự việc cầm cự không xong.

    Hôm nay thái tử phu nhân La thị phủ Tề Quốc Công tiến cung vấn an dì là Thái hậu. Thái hậu là một người vô cùng sáng suốt. Biết hoàng đế không phải là con đẻ của mình, tất nhiên không kính hiếu bằng con đẻ, vì vậy sau khi hoàng đế đăng cơ, những ngày qua bà chỉ lo hưởng lạc, không quản đến những việc khác, niềm yêu thích duy nhất chính là nghe vài câu chuyện dân gian. Đối đãi với thái hậu như này, hoàng đế cũng tự khắc làm một đứa con hiếu thảo là đủ. Quan hệ mẫu tử cũng rất thuận hòa.

    Thái hậu nghe xong lời cô cháu gái kể về những gì mà người phụ nữ đó đã gặp phải, liền cảm thấy có chút đáng tiếc cho cảnh ngộ của người phụ nữ đó. Có được một chút đáng tiếc này của thái hậu, lại thêm một phần cảm thán của hoàng đế, cần phải kín kẽ chuyển đi. Vậy là từng người vướng vào án này đều có nơi riêng để về.
     
    hoahongnguyen321 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tư 2024
  2. iloveyou23

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Hồi mộng

    Đùng đoàng, đùng đoàng từng trận tia chớp như muốn xé rách bức màn đen trên bầu không.

    Ở dưới tia sấm chớp, một cây cổ thụ trong Liên phủ bị trận sấm này chẻ bổ làm đôi, sau khi tiếng răng rắc vang lên liền ngã đổ nằm rạp trong nước mưa.

    Căn viện cách cây cổ thụ kia không xa chính là viện của tam cô nương Liên Nguyệt Dao của Liên phủ, tiếng sấm chớp trước đó cũng không làm cho cô tỉnh lại, nhưng tiếng cây cổ thụ ngã xuống đất lại làm cô bừng tỉnh. Khoảnh khắc cây cổ thụ ngã, tam cô nương cũng vừa lúc mở bừng mắt.

    Sau khi Liên Nguyệt Dao tỉnh lại, nhìn thấy mức màn xanh mỏng trước mắt, Liên Nguyệt Dao ngơ ngác hỏi: "Tôi.. đang ở đâu đây." Vừa nói ra, từng đợt sấm chớp rền dội vang lên bên tai Liên Nguyệt Dao, liền sau đó là từng đợt từng đợt ánh sáng trắng chớp tắt ở trong căn phòng.

    Liên Nguyệt Dao bị tiếng sấm làm tỉnh lại thần trí. Cô mơ màng ngồi dậy, tâm trí hỗn độn. Đây là đâu? Không phải cô đã chết rồi sao, dao găm sắc nhọn đã xuyên qua người cô rồi, sao cô còn có thể sống? Hơn nữa, còn đến được một nơi, đến được một nơi..

    Lúc này cô đang ngồi trên một chiếc giường gỗ sưa, bên giường là một cái bàn trang điểm hoàng hoa lê, trên bàn trang điểm đặt đủ các loại trâm ngọc màu trắng bóng. Cạnh bên là một cái tủ lớn bằng gỗ sưa. Bên cửa sổ bày trí một chiếc giường nhỏ, bức bình phong Tranh thủy mặc trắng đen ngăn cản sự nối liền giữa trong và ngoài phòng..

    Liên Nguyệt Dao mở to đôi mắt, đây.. đây không phải chính là căn phòng ở trong viện mà khi xưa cô về sống ở Liên gia sao, sau này cô đã dọn ra ngoài. Nhưng mà hiện tại.. Làm sao có thể, cô làm sao có thể ở chỗ này.

    Liên Nguyệt Dao lẩm bẩm nói: "Là mơ sao? Khẳng định là mơ, ông trời bảo ta trở về cái viện ngày đó, bảo ta trở về nhìn một cái lại đi."

    Lúc Liên Nguyệt Dao ở trong phòng quan sát, bên ngoài phòng dội lên tiếng bước chân, rất nhanh một người có gương mặt trái xoan đi vào, trên người mặc bộ xiêm y màu xanh lục.

    Nha hoàn bước vào giữa phòng thắp sáng đèn lên, căn phòng phút chốc sáng bừng, nha hoàn nhìn thấy Liên Nguyệt Dao đang ngồi dậy rơi vào trong mơ hồ, lo lắng hỏi: "Cô nương, người sao thế, có phải mơ thấy ác mộng không?"

    Liên Nguyệt Dao ngây ngốc nhìn gương mặt quen thuộc, đây là, Mộ Thu. Mộ Thu đã chết được hơn 10 năm rồi, sớm đã hóa thành xương trắng, sao có thể sờ sờ đứng trước mắt cô. Liên Nguyệt Dao lẩm bẩm nói: "Nhất định là mơ rồi, nếu không thì làm sao thấy được Mộ Thu?" Mộ Thu là người bầu bạn mà mẫu thân mua về cho cô lúc 5 tuổi, luôn đi theo cô, ở bên cạnh cô hơn 10 năm, hết lòng trung thành với cô. Cho đến trước khi cô bệnh nặng, Mộ Thu bị Mạc thị vu cáo cho tội danh rồi ra lệnh đánh chết, lúc ấy cô chỉ biết mở to mắt nhìn Mộ Thu bị đánh chết trước mắt. Khi đó, máu tươi của Mộ Thu đã nhuộm đỏ mắt cô, thật không ngờ rằng, không những quay lại thăm chốn cũ, còn có thể gặp lại được cố nhân.

    Mộ Thu nhìn thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của cô nương nhà mình, giống như bị mất hồn, lo lắng nói: "Cô nương, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi."

    Nguyệt Dao cử động một chút.

    Mộ Thu vốn tưởng Nguyệt Dao muốn làm gì đó, nhưng Nguyệt Dao chỉ cử động một lát sau đó lại ngơ ngẩn nhìn mình, lại không có động tác gì khác.

    Mộ Thu có chút lo lắng, lấy tay sờ lên trán Liên Nguyệt Dao, lại sờ lên trán của mình, thở phào 1 hơi nhẹ nhỏm, không bị sốt: "Cô nương, người sao thế?"

    Liên Nguyệt Dao cảm nhận được câu hỏi của Mộ Thu, không đúng, cô nhớ rằng lúc ở trong am ni cô từng nghe nói rằng ma không có nhiệt độ. Nhưng tay của Mộ Thu ấm mà. Không lí nào a, lẽ nào tin đồn là sai, ma cũng có nhiệt độ.

    Liên Nguyệt Dao bắt lấy tay Mộ Thu, ấm mà, thật sự là ấm. Liên Nguyệt Dao hoảng sợ nói: "Mộ Thu, lấy gương qua cho ta xem, mau lấy gương qua cho ta xem một lát."

    Mộ Thu là một nha đầu thật thà, Nguyệt Dao kêu cô làm gì thì cô sẽ làm như vậy, chưa bao giờ nghĩ vì sao cô ấy cần mình làm như vậy. Nghe xong lời của Liên Nguyệt Dao lập tức cầm gương đồng qua. Nguyệt Dao nhìn vào người trong gương đồng. Trong gương đồng hiện lên một tiểu cô nương, đôi con ngươi màu đen ảm đạm. Gương mặt trứng ngỗng nhỏ chỉ cỡ bàn tay to, trắng bệch không sức sống.

    Nguyệt Dao sờ lên mặt của mình, năm 16 tuổi cô đã tự hủy đi dung mạo, hai bên má đều có vết sẹo sâu và dài. Nhưng mà bây giờ trên má bằng phẳng trắng sáng. Không chỗ nào có sẹo.

    Nguyệt Dao nhìn dung nhan vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, kiềm chế không được hỏi: "Ta năm nay bao nhiêu tuổi?"

    Mộ Thu cho rằng cô nương nhà mình bỗng nhiên mất trí rồi: "Cô nương, người năm nay 8 tuổi rồi."

    Nguyệt Dao lẩm bẩm nói, thì ra là 8 tuổi sao! Nguyệt Dao cảm thấy bản thân đang nằm mơ, cô làm sao lại mơ thấy quay về năm 8 tuổi, làm sao có thể mơ thấy quay về hơn hai mươi mấy năm trước được. Đây là mơ sao? Không đúng, Mộ Thu có độ ấm, không phải lạnh.

    Nguyệt Dao chợt nhớ đến một chuyện, nghe nói ma không sợ đau. Trong mơ cũng không có cảm giác. Thế là hung hãn véo bản thân một cái. Cái này là dùng toàn lực để véo, đau! Vô cùng đau! Đây không phải mơ, tuyệt đối không phải mơ, mơ sẽ không chân thật như thế.

    Mộ Thu thấy Nguyệt Dao nhìn bản thân trong gương, nhìn đến mức ngẩn ra, bèn che miệng cười nói: "Đã biết cô nương nhà chúng ta sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân. Nhưng cô nương cũng đừng có đờ người ra xem bản thân nữa a! Truyền ra ngoài, người ta chắc chắn sẽ cười cô nương đấy!"

    Nguyệt Dao nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Mộ Thu, lòng ngẩn ngơ một lúc. Đây không phải mơ, đây là thật. Cô trở về năm 8 tuổi rồi, Liên Nguyệt Dao bỏ gương xuống: "Ta không sao, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!" Cô phải cố gắng nhớ lại, đây rốt cuộc là chuyện gì.

    Liên Nguyệt Dao có một thói quen không tốt, đó là khi ngủ không thích có người khác ở trong phòng. Đây cũng chính là vì sao sau khi cô tỉnh lại trong phòng cũng không có ai. Mộ Thu thì ngủ ở phòng phía ngoài. Đây vẫn là Mộ Thu phát hiện trong phòng bất thường, lập tức tiến vào a. Nếu không thì Nguyệt Dao vẫn còn một mình tiếp tục thơ thẩn.

    Mộ Thu nhỏ tiếng nói: "Cô nương, em vẫn là nên ngủ ở đây." Mộ Thu là thấy dáng vẻ si si dại dại của Nguyệt Dao cảm thấy có chút không yên tâm.

    Nguyệt Dao ùm 1 tiếng.

    Mộ Thu mừng rỡ, đây được tính là đồng ý rồi. Tuy rằng cô không biết vì sao cô nương thoáng chốc đã đồng ý cho mình ở bên cạnh, nhưng cô nương đồng ý là được. Nghĩ đến đây, tay nhanh chân lẹ chuyển chăn gối từ bên ngoài vào, trải ở dưới giường nhỏ.

    Liên Nguyệt Dao nhắm mắt, lặng nghe tiếng mưa đồm độp bên ngoài. Chỉ có nghe thấy tiếng mưa bên ngoài mới chứng thực được cô không phải đang nằm mơ, mà là thật sự tồn tại. Nhưng tuy là như thế, Liên Nguyệt Dao vẫn đang chậm rãi hỏi bản thân, cô thật sự đã trở về năm 8 tuổi đó sao?

    Nguyệt Dao nhớ đến chuyện của kiếp trước, phút chốc trong lòng ngập tràn bi thương. Vì sao, vì sao cô chết cũng không được thế! Kiếp trước đã tự sát hơn mười lần không chết, vì điều này mà ăn đắng nuốt khổ. Cuối cùng tự sát chết ở một lần đối mặt với Mạc Thị, tưởng rằng có thể được cùng với cha mẹ đoàn tụ chốn âm ti, lại không nghĩ đến bản thân lại trở về lúc 8 tuổi. Ông trời ơi, người rốt cuộc muốn trêu đùa con thế nào.

    Liên Nguyệt Dao hỗn loạn cả nửa ngày, nội tâm gào thét hơn nửa ngày, cuối cùng lại không còn sức lực để gào thét nữa. Nhìn vào bức màn xanh, Liên Nguyệt Dao lại không kiềm chế được gọi: "Mộ Thu, Mộ Thu?"

    Mộ Thu đang ngủ dưới giường nhanh chóng bò dậy: "Cô nương, sao thế ạ? Có phải khát rồi không."

    Nghe thấy lời của Mộ Thu, Nguyệt Dao lắc đầu nói không khát, có điều lúc này trong lòng Liên Nguyệt Dao cũng yên tâm hơn chút. Cô nhớ, năm 8 tuổi vừa khéo là năm đầu tiên cô trở lại Kinh Thành, cô vẫn chưa bị Mạc Thị tiêu khiển. Tương lai còn có thể thay đổi. Nghĩ đến đây, Liên Nguyệt Dao mới thấy được chút hơi ấm. Một khi nghĩ về phương diện tốt, nỗi bi phẫn đó cũng dần dần lắng lại. Sau khi sắp xếp lại tâm tư liền gọi: "Mộ Thu, Mộ Thu."

    Mộ Thu ngồi dậy: "Cô nương, sao thế ạ?"

    Sao lại cảm thấy cô nương cứ là lạ, xem ra sáng mai phải đem chuyện này báo với phu nhân. Mời 1 đại phu xem giúp cho cô nương.

    Liên Nguyệt Dao thấp giọng nói: "Lúc nảy ta mơ thấy ác mộng, có chút hoảng sợ, ngươi thấp đèn lên đi." Có được ánh sáng, phòng sáng sủa. Lòng cô cũng không rơi vào hoảng sợ thế nữa, lại nhìn được căn phòng, cô cũng có thể yên tâm hơn chút. Mộ Thu nhanh chóng thắp đèn. Căn phòng thoáng chốc sáng sủa hẳn lên.

    Liên Nguyệt Dao nhìn đèn dầu xanh, ngọn lửa to bằng hạt đậu bập bùng bập bùng, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt, nhưng nó vẫn ngoan cường cháy sáng.

    Qua được một lúc, Mộ Thu gạt tim đèn. Thấy Nguyệt Dao vẫn ngây ngốc nhìn căn phòng. Nhỏ tiếng hỏi: "Cô nương, sao đấy ạ."

    Nguyệt Dao lắc đầu: "Ta ngủ không được, đáy lòng không yên." Sau khi nghĩ một lát nói: "Ngươi nói chuyện với ta, hãy nói những chuyện phát sinh gần đây ở trong phủ."

    Một là để cô giải quyết những mệt mỏi trong lòng. Hai là chuyện của hai mươi năm trước Liên phủ xảy ra chuyện gì, cô một chút ấn tượng cũng không còn nữa. Vì vậy, bây giờ cô nhất thiết phải biết chuyện của Liên phủ. Ở kiếp này không thể giống như kiếp trước được, cứ luôn miệt mài chép kinh, đối với chuyện bên ngoài một nửa cũng không hay biết. Nếu không phải là như thế, thì cũng đã không phải rơi vào tình cảnh không ai tương trợ.

    Mộ Thu là đại nha hoàn của Liên Nguyệt Dao, tuy rằng không ra ngoài, nhưng cơ bản những chuyện xảy ra trong phủ đệ đều biết cả. Bây giờ cô nương muốn biết, tất nhiên là biết được gì thì nói nấy.

    Từ lúc Liên Nguyệt Dao trở về đến bây giờ đều luôn sao chép kinh thư, không quan tâm hỏi han tới việc trong phủ đệ là mấy. Mộ Thu nghe cô muốn biết những chuyện trong phủ cũng không có hoài nghi, thì thầm kể những chuyện cô muốn biết cho cô nghe, chuyện xảy ra trong phủ đệ gần đây từng chuyện từng chuyện một đều kể. Kể rất chi tiết, kể cả chuyện nhị cô nương Liên Nguyệt Băng bị mất 1 cây trâm cũng đã kể.

    Liên Nguyệt Dao nghe rất chăm chú. Nghe được đại phu nhân Mạc Thị vì Liên Nguyệt Băng thất lạc 1 cây trâm, sau đó liền bắt tì nữ kề cạnh Nguyệt Băng xử trí, khoé miệng còn đầy sự giễu cợt.

    Mộ Thu nói đến cuối cùng, thấy Nguyệt Dao không giống như mọi khi, nói lên những chuyện vụn vặt thì sẽ bực mình. To gan khuyên giải nói: "Cô nương sau này đừng như thế này nữa, cô nương viết kính kinh là việc nên làm, nhưng cô nương cũng phải yêu quý bản thân. Đừng để cho lão phu nhân phải lo âu nữa. Lão phu nhân vì lão gia bệnh qua đời mà đã bệnh nặng 1 lần, cô nương nghìn vạn lần đừng khiến lão phu nhân phải đau lòng thêm nữa."

    Nguyệt Dao đây mới nhớ ra, sau khi cô về Kinh, ngoại trừ đến thỉnh an tổ mẫu, thời gian khác đều là ở trong thư phòng miệt mài chép kinh, kết quả đọc nhiều rồi, cũng không nghe qua người ta khuyên răn nữa. Làm cho tổ mẫu lo lắng không nguôi. Tổ mẫu vì cái chết của cha, thương tâm quá độ, sức khoẻ luôn không tốt, hơn nửa năm sau bà cũng qua đời. Lúc đó người trong phủ đệ ai ai cũng nói do cô khiến tổ mẫu đau lòng buồn bã nên mới ra đi sớm như vậy. Người trong phủ đệ đều thầm nói cô bất hiếu.

    Liên Nguyệt Dao đang nhớ đến chuyện năm đó, thì nghe thấy bên ngoài nổi lên 1 âm thanh chói tai: "Cô nương làm sao đấy? Đèn trong cái phòng này nửa ngày cũng không tắt." Dứt lời, một phu nhân cỡ hơn 30 tuổi mặc trên người bộ Tỉ giáp màu chàm bước vào.

    Nguyệt Dao nghe thấy tiếng bước chân, vọng theo tiếng bước chân đi vào. Đây là vú nuôi của cô- Cố ma ma, Nguyệt Dao nghĩ đến đây, toàn thân chấn động 1 cái. Cố ma ma, vú nuôi của cô. Vừa nhìn thấy Cố ma ma, những kí ức giống như ác mộng lại ùa về, hiện rõ mồn một trước mắt cô.
     
  3. iloveyou23

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Chuyện ở quá khứ

    Trước khi cha mẹ xảy ra chuyện, Liên Nguyệt Dao sống ở Mật Quán. Cha mẹ yêu chiều cô hết mực, nâng như trứng, hứng như hoa.

    Liên Nguyệt Dao từ nhỏ thông minh lanh lợi, lúc cô hai tuổi cha đã đích thân dạy cho học vỡ lòng. Sớm phát hiện được cô có thiên phú hội họa, thế là bắt đầu chỉ cô học vẽ. Cha thấy cô có thiên phú hội họa hơn người, vì lí do này năm cô 3 tuổi đã đặc biệt mời đại họa sĩ có tiếng ở Giang Nam Văn Thành Tường về chỉ dạy. Vừa học đã 4 năm, Văn tiên sinh tương kính ái mộ, nói với cô nếu cô cứ luôn kiên trì, nhất định sẽ thành tài. Cô cũng học rất chăm chỉ. Chỉ là.. mọi biến cố phát sinh vào năm cô 7 tuổi đó.

    Năm đó cô 7 tuổi, mẹ cô mang thai. Đây vốn là hỉ sự. Chỉ tiếc là hỉ sự thoáng chốc đã biến thành cơn ác mộng. Mẹ cô khó sinh mà chết, đệ đệ cũng không giữ được.

    Mẹ qua đời khiến cha bị đã kích rất lớn. Cha lâm bệnh nặng. Vốn dĩ bệnh đã tốt hơn. Lại không ngờ rằng, 1 trận thương hàn vậy mà lại mang cha đi mất.

    Cha mẹ liên tiếp qua đời, ngày tháng của cô cũng sa sút. Sau đấy được bá phụ đón về Kinh thành, sắp xếp cô sống ở viện nhỏ trước kia cha cô từng ở- Lan Khê Viện.

    Cô trở về Liên gia không đến 1 năm, tổ mẫu bởi vì cha cô qua đời mà chịu đã kích quá lớn, cuối cùng cũng rời xa nhân thế. Lúc đó trong phủ đệ thậm chí có người nói cô là khắc tinh. Khiến cô lo sợ bất an. Nhưng bá mẫu Mạc Thị đã dùng roi đánh chết những người tung tin đồn nhảm đó, đối với cô tốt như con gái ruột, không, còn đối tốt hơn cả con gái ruột là Liên Nguyệt Băng.

    Tuy rằng cha mẹ đều không còn nữa, nhưng có bác gái che chở và yêu thương, và còn có 1 người chồng chưa cưới tài hoa anh tuấn, số cô vẫn không phải hoàn toàn đen đủi. Nhưng 1 trận tai họa không tên ập đến đã phá hủy đi tất cả.

    Thứ nữ của đại phòng Liên Nguyệt Hoàn âm thầm tố giác cô và người bên ngoài có tư tình lén lút, cô ra sức phủ nhận. Nhưng cuối cùng cô không biết làm sao, cũng không ngờ tới rằng Cố ma ma lại đứng ra, chính miệng chứng thực cô và người có gian tình bất chính, còn lấy ra được chứng cứ.

    Khi đó cô vừa kinh hoàng vừa vô cùng phẫn nộ. Cô không hiểu, Cố ma ma là nhũ mẫu của cô. Cô luôn tín nhiệm Cố ma ma, tốt biết mấy. Vì sao phải hãm hại cô, muốn hất nước bẩn vào người cô thế này.

    Chuyện như lén lút tư tình nhất định không thể lan truyền ra ngoài, nếu như để lộ ra ngoài thì mặt mũi của cả Liên gia coi như mất sạch. Vì vậy, đại phu nhân Liên gia cũng là Mạc thị lên tiếng nói rằng cô bị bệnh nặng. Sự thật cũng là như vậy, cô bị bệnh nặng 1 trận, bệnh nặng chưa bao lâu, cô bị Mạc thị gửi đến một thôn trang hoang vu hẻo lánh.

    Không bao lâu, Tô di nương qua nói với cô, Thẩm gia vì thanh danh cô vấy bẩn nên đã thoái hôn. Giờ đây cả Liên gia vì thanh danh của cô mà nhục nhã. Cô khi đó rất muốn về lại Kinh thành tìm ra chân tướng, nhưng vì bị người trông chừng chặt chẽ không thể quay về. Cuối cùng dưỡng khỏi bệnh, Tô di nương lại đến nói với cô, đại bá phụ niệm tình cha cô qua đời, đã chọn cho cô một sĩ tử đang trên đường lên kinh ứng thí.

    Qua được mấy ngày, cô bị ép lên kiệu hoa, bái đường thành thân với 1 người xa lạ. Cô khi đó cũng không phải không có ngờ vực, chỉ là lúc ấy cô đã là một con rối, thân bất do kỉ.

    Trong đêm tân hôn, cô nhìn thấy quan tân lang, là một người đàn ông trạc 25, 26 tuổi, người cao to vạm vỡ. Cũng vào lúc đó cô mới biết được người đàn ông đó tên Chu Thụ, là người Hải thành.

    Cô lúc ấy không muốn gả đi, không muốn gả cho một người xa lạ chưa hề quen biết như này. Cô muốn biết vì sao lại thế. Nhưng sau khi động phòng hoa chúc, cô cũng chấp nhận số phận rồi, cô đã gả cho người ta rồi, đã là vợ của Chu Thụ rồi. Còn muốn kêu oan minh bạch cho bản thân như nào được nữa. Có thể thay đổi được gì, cái gì cũng không thể thay đổi nổi nữa.

    Cô điều chỉnh lại tâm thái của bản thân, nghĩ đến sau này có con cái, cố gắng nuôi nấng thật tốt, kiếp này coi như sống như thế đi! Những việc của tương lai thì coi như là một giấc mộng vậy!

    Nhưng vào lúc cô nghĩ thông suốt thì biết được một chân tướng khiến cô không thể tin, Chu Thụ cùng cô kết hôn, căn bản không phải là sĩ tử gì cả, mà là một thương nhân.

    Sĩ nông công thương, cô gã cho 1 thương nhân. Thế gia thư hương môn đệ, đích nữ của thám hoa lang gã cho một con buôn thấp kém. Quá nực cười, cô muốn về Kinh thành, cô muốn về Kinh thành hỏi cho ra lẽ. Tiếc là cô không thể đào thoát.. Chu Thụ đã đưa cô rời xa Kinh Thành vào thời gian nhanh nhất có thể, nói muốn đưa cô trở về quê nhà. Trên đường, cô cứ luôn miệng nói muốn trở về Kinh Thành, muốn hỏi cho ra sự thật. Nhưng lại bị người canh giữ rất nghiêm ngặt, cô trốn không được, cả ngày si si dại dại. Không biết qua thời gian dài bao lâu thì đến nơi. Đợi sau khi thu xếp ổn thỏa, cô mới biết mình đã đến Hải thành, cách Kinh Thành mấy ngàn dặm.

    Đến Hải Thành, cô được thu xếp ở trong một cái lồng tinh xảo. Khoảng thời gian đó, Chu Thụ rất nuông chiều cô, rất thương cô. Chu Thụ là thật sự nuông chiều và thương cô, có thể nói muốn trăng trên trời thì tuyệt đối sẽ không hái sao.

    Chu Thụ nói với cô, hễ nhìn thấy cô thì cứ như có ma lực kéo lấy tim hắn, lại không muốn quên đi. Ngày nhớ đêm mong không cưỡng lại được. Vì vậy mới mạo danh để cưới cô, cô khi đó dững dưng lạnh nhạt. Thích là phải có được, thậm chí không tiếc mạo danh thay thế cũng phải có được. Được loại người như này thích, chính là bi kịch lớn nhất của đời cô.

    Vào ngay lúc cô mất hết ý chí thì cô mang thai. Chu Thụ biết cô có mang vui sướng phát cuồng. Đối với cô càng trân quý như châu báu.

    Tim người đều là thịt, thời gian dài như thế, Chu Thụ đối tốt với cô, nước chảy đá cũng mòn, dần dần cũng tan chảy được trái tim băng giá của cô, tuy rằng ngoài mặc cô vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại đã có sự dao động. Bất kể thế nào, bây giờ cô đã có con, Chu Thụ là cha của con cô. Vì con, cô cũng phải tập thỏa hiệp. Vì con, cô cũng không thể lại ngây ngô dại dột nữa.

    Nhưng chính vào lúc cô cố gắng khuyên bản thân tiếp nhận Chu Thụ, chuẩn bị làm một người mẹ, thì cô nhận được một sự thật khiến cô sụp đỗ hoàn toàn. Cô không phải là được gả cho Chu Thụ, mà là được Chu Thụ mua về làm một thiếp thất. Vốn dĩ cô chuẩn bị tiếp nhận số mệnh, nào ngờ.. tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng triệt để rồi.

    Chu Thụ nói là đa thê, loại giải thích này thật nực cười. Cái gì mà đa thê, đa thê ở đâu ra. Ngoại trừ chính thê quản lí nhà cửa, những người còn lại đều là thiếp. Huống hồ chưa vào trong chánh viện rót trà cho chủ mẫu thì đến cả danh phận thiếp thất cũng không được tính. Nhiều nhất chỉ tính là một ngoại thất chỉ biết sử dụng nhan sắc quyến rũ nam nhân.

    Sự sủng ái của Chu Thụ, khiến cho những người phụ nữ chốn hậu viện của hắn ghen ghét phát cuồng. Cô đã mang thai càng khiến những người phụ nữ đó lòng dạ không yên. Những người này, bao gồm chính thất phu nhân. Nhân cơ hội cô phân tâm tuyệt vọng, cô đã bị phụ nữ của Chu Thụ tính kế. Con bị hãm hại không còn nữa.

    Cô rất đau thương. Nhưng trong lúc đau thương lại cảm thấy như một lối thoát. Không còn nữa cũng tốt, sinh con cho con buôn vốn đã rất đê hèn rồi, lại còn là con hoang của con buôn. Cô không muốn con của mình phải gánh vác thân phận đê hèn như thế này, không muốn con mình vừa sinh ra đã phải đối diện với ánh mắt khinh thường của người khác. Không muốn con cả đời cũng không ngẩng đầu lên nổi. Càng không muốn con cô không thể đường đường chính chính gọi cô một tiếng mẹ.

    Đám người phụ nữ đó không những tính kế làm mất đi con của cô, còn đã giúp cô giải quyết luôn hậu hoạn. Cô không còn có thể sinh con nữa, không thể vì Chu Thụ sinh con nối dõi nữa. Thế này cũng tốt.

    Vì chuyện này, Chu Thụ điên tiết đánh chết nữ nhân ở hậu viện của hắn. Thậm chí ngay cả đại phu nhân cũng đã đến cầu xin cô.

    Thật ra cô cũng rất ngưỡng mộ bọn họ, cô muốn chết, chết rồi thì không phải chịu dày vò nữa, chết rồi thì cô có thể giải thoát. Tiếc là cô ngay cả chết cũng chết không thành.

    Cô thật không hiểu, cô có gì tốt chứ? Chu Thụ vì sao lại yêu cô. Vì sao có thể không màng sống chết, không từ thủ đoạn cũng phải có được cô (ở cổ đại con buôn giả mạo sĩ tử một ngày bị bắt được sẽ bị xử lí đại hình). Cô có chỗ nào khiến cho Chu Thụ u mê bất tỉnh. Soi vào gương, nhìn gương mặt như trăng như hoa đó. Cô nghĩ có lẽ là gương mặt này rồi. Cô muốn hủy đi gương mặt này, hủy đi gương mặt mang đến tai họa cho cô. Hủy đi gương mặt này, Chu Thụ sẽ buông tha cho cô.

    Cô dùng trâm vàng cứa rách mặt, cào xuống thật nhiều đường, thế là, một gương mặt như hoa như ngọc có thật nhiều vết sẹo khủng bố lồi lõm. Cô trở thành 1 người quái dị mà ai nhìn thấy cũng phải sợ.

    Cô nghĩ, không ai nguyện ý chung sống với một con ma lem xấu xí. Nhưng cô không ngờ tới là, cô đã trở thành bộ dạng xấu xí như này Chu Thụ vẫn chịu không buông tha cô. Thậm chí nắm chặt tay cô nói: "Bất kể nàng biến thành bộ dạng thế nào, ta vẫn yêu nàng." Sau này quả thật như lời hắn nói, coi như cô trở thành một con ma lem xấu xí người khác nhìn vào đều thấy sợ, Chu Thụ vẫn sủng ái cô như lúc trước. Hễ có thời gian rãnh là đều ở bên cạnh cô, nói chuyện với cô, nói với cô những chuyện trên trời dưới đất đủ hình đủ dạng.

    Mà cô đã tìm vô số lần chết đều chết không thành, sau khi ngay cả hủy dung cũng không thể khiến Chu Thụ buông bỏ, cô dần dần đã tê liệt. Không muốn sống, cũng không thể chết, cô trải qua những ngày tháng như khúc gỗ không có linh hồn. Cô nghĩ, nhẫn nại thôi, sẽ có một ngày có thể chết.

    Đại phu nói cô uất nộ trong lòng, cần vứt bỏ đi mớ uất nộ này, nếu không sẽ không thể trường thọ. Đúng lúc Chu Thụ phải đi xa làm ăn, nghe được lời đại phu nói đặc biệt mang cô đi theo, nói là để cô khuây khỏa.

    Tìm cái chết bao nhiêu lần như thế không thành, thời gian dài về sau không tìm chết nữa. Không phải không muốn chết, chỉ là muốn tìm một cơ hội tốt có thể thành toàn cho bản thân. Đừng bị người cứu nữa. Có thể thời gian lâu rồi, người bên cạnh cũng lơi lỏng rồi, bao gồm cả Chu Thụ.

    Lên được thuyền, nhìn thấy nước sông dữ dội khí thế, cô cười. Cô cuối cùng cũng đã tìm được một cơ hội. Lại không ai có thể cản cô, lại không ai có thể cứu cô lên, cô có thể giải thoát rồi! Nhún người nhảy 1 phát, trong giây phút rơi xuống dòng sông này, cô nghĩ, lần này cô thật sự được giải thoát rồi.

    Tiếc là ông trời không cho cô toại nguyện. Nhảy xuống giữa dòng nước sông cuồn cuộn vậy mà cũng không thể dìm chết cô. Đến cuối cùng lại bị người cứu, người cứu cô gửi cô vào am ni cô. Có điều người tuy rằng đang sống, nhưng lại khiến cô mất đi tất cả ký ức.

    Quên đi những chuyện đã qua, cũng hàm ý quên đi nỗi khổ. Ngày tháng ở am ni cô, khiến cô buông bỏ xuống mọi thứ. Cô muốn xuất gia làm ni cô, nhưng sư thái nói cô trần duyên chưa hết, không thể xuống tóc đi tu. Tuy là vậy, ngày tháng của cô ở am ni cô cũng không tệ. Bởi vì cô tuy rằng mất đi ký ức, nhưng kỹ năng vốn có lại không mất đi. Dựa vào 1 tay viết chữ đẹp, người lại có tài nghệ hội họa mô phỏng tượng phật Bồ Tát. Bất kể là kinh sách hay tượng phật đều nhận được sự yêu thích từ các phu nhân. Đối với am ni cô mà nói là một khoảng thu nhập không nhỏ. Có được 2 kỹ năng này, người trên kẻ dưới đều đối với cô không tệ, cô cũng sống rất đầy đủ.

    Nếu như sống thế này hết phần đời còn lại, cũng là phúc phận của cô rồi. Nhưng ông trời lại không cho cô như ý. Lại làm cô thấy được Cố ma ma đến dâng hương.

    Cô vừa thấy trên người mặc trang phục phú quý, bên người tỳ nữ vây quanh, gọi Cố ma ma là lão thái thái. Những ký ức được chôn giấu bám bụi trong cô liền sống dậy, những kí ức khó quên về những chuyện quá khứ đó thoáng chốc ùa về trong não.

    Ký ức như miệng cống mở, cô lại không thể giữ tâm trạng bình tĩnh. Chết cũng phải làm cho rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Tại sao vô duyên vô cớ lan truyền là cô tư tình lén lút. Vì sao Cố ma ma lại phản bội cô, vì sao rõ ràng nói là gả cho sĩ tử, mà lại bán cô cho một con buôn.

    Cô phải tìm cách buộc Cố ma ma nói ra sự thật. Mà sự thật, lại là tàn khốc như thế này. Mạc thị đối đãi với cô tốt như mẹ ruột, mục đích là vì để cô buông lơi cảnh giác. Mục đích thật sự của Mạc thị là gia sản của nhị phòng.

    Mạc thị cho rằng cha cô tích góp được khối tài sản kết sù. Nhưng mà sau khi cha mẹ cô qua đời, số tiền mà Mạc thị nhận được không nhiều như bà ta mong đợi. Mạc thị nghi ngờ cha mẹ cô đã giấu kín tài sản. Vì vậy mới dùng lời lôi kéo cô, cố ý đối tốt với cô đến mức không thể tốt hơn, còn khiến cô xem tiền như rác rưởi. Kết quả, sau đấy tất cả tiền bạc của nhị phòng đều rơi vào trong tay Mạc thị.

    May mà cô và Thẩm gia đã định hôn sự, Thẩm gia cũng là một gia đình trí thức. Cha đối với Thẩm Thiên có ơn cứu mạng, con đường thăng quan của Thẩm Thiên rất thuận lợi, nhìn vào cuộc hôn nhân có lợi này, Mạc thị đối với cô vẫn là tình cảm ngoài mặt.

    Biến cố chính ở Thẩm Thung Hạo chồng chưa cưới của cô quá tốt, không những lớn lên thành một người tài, phong lưu tuấn tú, lại càng là một tay viết văn chương giỏi, ở Kinh Thành hưởng danh hiệu công tử đứng đầu. Nữ tử trong Kinh thành từng gặp qua anh ta đều thầm thương trộm nhớ. Mà cháu gái trưởng nữ của tể tướng càng là đối với anh ta nhất kiến chung tình, thậm chí không màng đến danh tiếng, thanh bạch của bản thân, loan tin nếu không gả được cho chồng chưa cưới của cô, cô ta sẽ xuất gia làm ni cô quy y cửa phật hết nửa đời còn lại.

    Tô gia tể tướng cũng xem trọng chồng chưa cưới của cô. Mà Thẩm gia cũng có ý định kết thân với nhà tể tướng. Thế là cô trở thành hòn đá ngán chân. Thẩm gia và Mạc thị kín đáo bàn xong thỏa thuận, bỏ đi mối hôn sự này, Thẩm gia sẽ cho 1 sự bồi thường. Sự bồi thường này chính là bác trai lớn Liên Đống Phương được thăng quan, ngoài ra còn xúc tiến hôn sự của tỷ tỷ ở đại phòng. Gả tỷ tỷ ở đại phòng cho Lư Dương hầu phủ làm kế huyền, trở thành Lư Dương hầu phu nhân.

    Cô bị vu cáo tư thông với người, cũng là chủ ý của Mạc thị, cô không biết vì sao Mạc thị liều lĩnh tổn hại thanh danh của Liên gia cũng phải đưa ra chủ ý như thế. Cô chỉ biết, sau sự việc này Mạc thị lên tiếng nói với bên ngoài là cô bị trọng bệnh, không bao lâu thì cô đã nhắm mắt qua đời.

    Thẩm gia bảo Thẩm Thung Hạo để tang cô 1 năm, 1 năm sau Thẩm Thung Hạo đậu trạng nguyên lang, sau đó định chuyện hôn sự với Tô gia. Có được sự dìu dắt của Tô gia, con đường thăng quan tiến chức của Thẩm Thung Hạo cực kì suôn sẽ. Vừa mới 3 năm, thì đã trở thành quan tam phẩm. Người trong triều trên dưới đều nói tương lai anh ta có khả năng làm người của nội các.

    Bất kể là Liên gia, hay là Thẩm gia, mỗi người một đều sống vui vẻ thoải mái như thế, mà cô lại bị đám người này đẩy tới địa ngục. Cô không cam tâm, vạn phần không cam tâm. Cô sống không bằng chết, cô cũng không để đám người này được sống yên.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...