You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser.
Vầng Dương Ló Dạng
Con tim khẻ ngân lên lời thương nhớ
Gợi nỗi niềm một thuở thắm tình ai
Cõi lòng đang trăn trở muốn phôi phai
Chỉ phút chốc chợt bay vào tan loãng!
Quay trở gót tiến dần ra đường láng
Đảo mắt nhìn lại cảnh của quê xưa
Vẫn còn đây thấp thoáng bóng hình mơ
Của năm tháng vật vờ treo sóng nước
Miên man nghĩ nhưng chân thì cứ bước
Hướng nắng tàn, lặn trước cõi xa xăm
Nửa đọng hờn, nửa vương vấn vầng trăng
Theo chầm chậm xa dần con sông cũ!..
Em ngồi đó, sắc hoa đà héo rũ
Bỗng nhìn lên, mừng rỡ tụ vành môi
Ôm chầm nhau, em nhớ quá mình ơi
Đừng rời bỏ để rồi chung đau khổ
Tia loé chớp xóa tan màu vàng võ
Áng mây sầu trước ngõ rã trôi đi
Anh đưa tay lau ngấn lệ vành mi
Thôi! Bỏ hết những gì gieo tan tác
Ảnh hồn nương cứ ngỡ rằng đã mất
Vẫn còn đây chất ngất nỗi yêu thương
Gió từng hồi rung lắc giọt sương buồn
Xa xa ánh thái dương từ từ ửng..
15/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Xoay Vần Oan Nghiệt
Duỗi cánh trên không hắc đại bàng
Nương theo chiều thổi lượn vòng thân
Khi nâng cao vút, khi sà thấp
Đảo liếc gần xa dưới cõi tầng!
Kìa con cá đỏ nhởn nhơ bơi
Cách độ vài trăm mét tới bờ
Thong thả, ung dung vờn nước biển
Nhịp nhàng theo sóng gợn đong đưa
Bên kia cắm cúi cận thảo nguyên
Chú thỏ vô tư dáng thật hiền
Nhúm cỏ no say, bình thản lắm
Kề bên cô bạn cũng "sầu riêng"
Phía trái xa xa một lão chồn
Như buồn lặng lẽ buổi hoàng hôn
Đưa tay khều nhẹ hàng râu bạc
Chốc chốc lần đi, lại đứng dòm!..
Đắn đo, cân nhắc chẳng hề lâu
Xếp chặt từ trên, trút thẳng đầu
Lao xuống, xòe ngang, tám móc quặp
Thôi rồi! Cá đỏ hẹn đời sau
Cứ thế an nhiên giữa đất trời
Lực dầy, sinh sát rải bao nơi
Tai ương, đau khổ nào đâu bận
Chỉ biết cho ta sống được rồi
Nào hay ngày đó gió quay nhanh
Đuổi bắt nai tơ dưới nhánh cành
Báo đóm chực hờ trên tán lá
Xoay vần oan nghiệt kẻ đi săn!
16/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Dưới Mưa
Mây đen mù mịt trải giăng đầy
Kín cả khung trời buổi sáng nay
Gió thổi từng hồi nơi diệu vợi
Đẩy bầu lạnh lẽo, buốt bàn tay!
Rỉ rả giọt rơi đẫm mái nhà
Âm buồn lay động cõi lòng ta
Lâng lâng cảm xúc, quay về nhớ
Cái thuở thanh xuân lắm đậm đà
Giông gió, bão bùng có sợ chi
Đường đi thẳng hướng cứ mà đi
Mưa to chỉ việc ngang dừng đụt
Chẳng lạnh, chẳng lâu, chẳng có gì
Giờ đây cảm thấy nỗi niềm lo
Cột có vững chân, nóc có rò
Nền thấp hay cao, không ngập nước
Coi chừng cảm lạnh mỗi khi ho!..
Mới hay thắm thoát chuỗi thời gian
Sâu thẳm từ trong đã đổi hàng
Mặc kệ, an nhiên, nào vướng bận
Trở thành nghĩ ngợi với miên man
Nửa cảm thấy vui, nửa thấy buồn
Vui vì hiểu được tiếng rung chuông
Giúp sầu lắng đọng, thôi trăn trở
Dạ vẫn an nhiên bởi tỏ tường
Còn buồn trống vắng, cảnh đìu hiu
Nắng rụng dần loang sắc ảnh chiều
Da diết nằm đây mà chẳng thể
Để hoài thao thức, bóng liêu xiêu!
17/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Hai Đầu Mang Nỗi Nhớ
Em ngoài đó, một đầu mang nỗi nhớ
Đôi lúc buồn, than thở chỉ riêng ta
Niềm mênh mang là đà xoay quanh chỗ
Biết bao giờ qua ngõ bước đi xa!
Về chốn ấy được dần quên năm tháng
Giữa bốn tường hụt hẫng với sầu đau
Mà trời ơi! Làm sao đi tới đặng
Để cứ hoài trĩu nặng khối hanh hao
Ngày lặng lẽ thu hình trong góc kẹt
Mắt nhạt nhòa, tay quét lá thu rơi
Đêm thao thức, chơi vơi vào cõi chết
Lại giật mình gào thét, mộng hồn trôi!..
Tôi trong đây cũng một đầu nỗi nhớ
Ánh trăng vàng một thuở sáng long lanh
Theo ngọn gió tung hoành trên lá cỏ
Ngắm hoa ngàn, hít thở khí trời xanh
Chiều tắt nắng, cước quyền tung phỉ chí
Sức tràn đầy âm ỉ lửa nấu nung
Giấc mộng đời vẫy vùng trên sóng bể
Chẳng bao giờ nhỏ lệ trước lao lung
Những kỷ niệm thân thương thời mới lớn
Những làn môi lởn vởn tiếng yêu đương
Những khi mơ, thấy sông đầy sóng gợn
Những tháng ngày táo tợn mặc tên buông..
Tất cả đó đã trở thành mây khói
Lững lờ tan về diệu vợi mù khơi
Chỉ giờ đây em ơi! Lời tim nói
Nhớ thật nhiều tình hỡi! Tận xa xôi!
19/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Chẳng Thể Thiếu Em
Mình thương ơi! Anh đang nghe rười rượi
Và chút gì nhức nhói giữa con tim
Trước vần thơ đầy ảm đạm của em
Lúc sóng giật, con thuyền như sắp ngã!
Để chốn ấy bao đêm em buồn bã
Giọt u hoài rỉ rả dưới canh thâu
Cả tấc lòng vương vấn gửi về đâu?
Đành lặng lẽ gieo sầu trong nỗi nhớ
Ngày thui thủi bên góc mờ trăn trở
Ngậm ngùi đau, nức nở với riêng ta
Còn đâu nữa một thuở dưới trăng ngà
Say tình mộng là đà trên suối biếc
Chỉ còn đây tận cùng niềm da diết
Khóc cuộc tình ly biệt lững lờ treo
Muốn đưa ra giữ chặt lấy tay chèo
Phong vũ cứ hò reo ngàn chao đảo!..
Mình thương ơi! Ở đây anh cũng bão
Sáng trưa chiều đau đáu vọng tình ai
Một quả hồng chất ngất vị men say
Dần bốc khói loang dài qua ngõ vắng
Rồi cảm thấy chút gì thêm chán nản
Sao vội vàng hụt hẫng giấc mơ đan
Ai xuôi chi tan tác để lỡ làng
Tình vạn kỷ ngập tràn yêu với mộng..
Nhưng kỷ niệm như cung đàn trầm bổng
Mãi âm vang khuấy động giữa đêm đen
Anh biết rằng anh chẳng thể thiếu em
Nên lần vặn ngọn đèn xua bóng tối!..
20/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Một Cánh Chim
Những ngày ấy lênh đênh trên biển cả
Vừa thả hồn theo gió hướng trời xa
Vừa lưu luyến quê nhà đầy thương nhớ
Để sắc màu vàng võ dưới vầng pha!
Cõi bát ngát, trăng mờ treo ánh mắt
Nhịp sóng cồn rung lắc chiếc trùng dương
Từng nhịp đập, đẩy buồn lên chất ngất
Rồi khoanh tròn, vỡ nát hóa thành sương
Có còn đâu ấm áp với thân quen
Ngày sớm tối êm đềm tình xứ sở
Chỉ khát sống, ươm mơ cùng ước hẹn
Và âm thầm tìm đến bến ngàn thơ
Nay vì sao? Ôi hỡi! Tại vì sao?
Phải da diết, nghẹn ngào, đi bỏ lại
Một khoảng đời thật dài muôn yêu dấu
Cho cánh ngàn đau đáu giữa hàng mây..
Tận xa xa dãy đen dần ló dạng
Tiếng reo hò hòa lẫn lệ trào tuôn
Vùng đất hứa tha hương mờ loáng thoáng
Chuyển từ từ, kéo đến kẻ tìm phương..
Bóng thời gian chầm chậm lững lờ trôi
Đã in dấu cảnh sao dời vật đổi
Mới hôm nào ngậm ngùi chân bước tới
Giờ nắng tàn, rười rượi vọng xa xôi
Ta phải khóc, hay cười, hay ngoảnh mặt
Cho cõi lòng tan tác được phôi phai
Bởi con tim vẫn hoài ôm chuỗi mất
Mà tuổi đời đâu thật để còn say!..
23/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Mối Tình.. Say
Đây mối tình say, cả khối say
Gặp nhau từ thuở cánh hồn bay
Vượt mùa thu quạnh, mùa thu chết
Bỏ vắng đìu hiu với đọa đày!
Từ đó ánh vàng tận cõi sâu
Dần dần ló dạng giữa canh thâu
Phả lên đỉnh núi ngàn tia sáng
Khơi tỏ đường đi, giải mối sầu
Thắm thiết vô vàn nghĩa mộng duyên
Xóa niềm u ẩn, nỗi man miên
Cho nhau lẽ sống nguồn dinh dưỡng
Ước nguyện đường xa một hướng thuyền!..
Nào hay tối đó trời giông bão
Gió thét, mây giăng phủ mịt mờ
Sóng chớp chập chờn lên mỏng mảnh
Đẩy dần lao tới nẻo xa lơ
Cứ ngỡ hoàng hôn lạc chốn ngàn
Không còn điểm trụ ngắm trăng vàng
Để hồn da diết, theo ngày tháng
Khắc khoải cầm canh cảnh lỡ làng
Nhưng bởi nhờ đây một mối tình
Trào dâng lai láng quả tim mình
Non thề biển hẹn muôn yêu dấu
Sức bật vùng lên chuyển hóa hình
Mới hay ấp ủ tự bao ngày
Vạn kỷ duyên thề trở lại đây
Giông tố phũ phàng đâu thể dập
Mối tình trăng mộng.. Mối tình say!
23/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Gió Thổi Mây Tan
Và rồi anh lại lìa quê
Làm thân viễn xứ, ôm thề ra đi
Nửa đau chẳng biết ngày về
Nửa buồn khuất lặn, bốn bề âm u!
Trùng dương thăm thẳm mịt mù
Mặc tình thân xác, phiêu lưu hơn là
Ngậm ngùi nhìn ánh trăng tà
Trải lên giá lạnh, xót xa nỗi niềm
Bồng bềnh một mảnh nan thuyền
Ôm tròn quyết định cánh chim giữa trời
Bình an tới bến xa xôi
Hay vùi đáy biển chôn đời hận đau!..
Thời gian lặng lẽ qua mau
Vết hằn sỏi đá đậm màu phong sương
Nắng mưa, cát bụi trên đường
Trộn pha năm tháng u buồn vọng xưa
Tâm tư lắng đọng bao giờ
Mà thu cứ mãi vật vờ đâu đây
Đôi khi mượn chén men cay
Tìm quên nhưng lại kéo dài nhớ nhung
Đêm đêm thao thức thả hồn
Biên cương nằm đó, cõi lòng buồn tênh
Khối sầu trăn trở mình ên
Nghẹn cho chạnh khuyết, dập dềnh lờ trôi..
Dẫu nay mái đã trắng rồi
Niềm tin vật đổi sao dời chẳng phai
Khung trời phủ ám hàng mây
Từ từ ngọn gió thổi hoài sẽ tan!..
24/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
[COLOR=rgb(0, 179, 89) ]Nỗi Niềm[/COLOR]
Em ngồi lặng lẽ nhìn đêm
Lắng nghe gió thổi bên thềm vọng đưa
Cửa hờ nhúc nhích nhẹ khua
Âm vang kẻo kẹt, đẩy đưa tấc lòng!
Nhớ thương ngày tháng trên dòng
Thuyền theo ước hẹn bềnh bồng về mơ
Uyên ương thắm thiết bao giờ
Dạt dào, êm ả vần thơ trải tình
Rồi buồn bởi bất thình lình
Mây mù bao phủ bóng hình thân yêu
Để cho sóng dữ thật nhiều
Đẩy hồn vạn kỷ dưới chiều ngả nghiêng
Nay sầu, thao thức, man miên
Thâu canh giá lạnh, nỗi niềm héo hon
Hai tay ôm kín quả tròn
Còn trong khe khẻ chút hờn trách ai..
Em ơi! Anh cũng u hoài
Thẫn thờ, da diết chuỗi dài có nhau
Quả tim từng nhói từng đau
Vì cuồng phong đến gieo bao phũ phàng
Luyến lưu một ánh trăng vàng
Vấn vương kỷ niệm tình nàng với ta..
Thôi thì chắn gió lùa qua
Vặn đèn cho sáng để mà ngắm soi
Từ đây hai tiếng mình ơi!
Tận sâu thăm thẳm suốt đời ấp ôm
Ngọt bùi chia sẻ sớm hôm
Xuôi theo con nước, đợi tròn thuyền neo!
25/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Chiếc Bóng Lang Thang
Canh khuya êm ả, giấc mơ màng
Bỗng xuất linh hồn khỏi xác thân
Lững thững đi vào nơi diệu vợi
Cùng em gặp gỡ dưới trăng xanh!
Tha thiết ngập tràn với nỗi say
Anh đi chầm chậm lại gần ai
Đưa lên nhè nhẹ xoa bờ má
Có lạnh không thương? Buổi tối nầy!
Má em âm ấm giữa bàn xoa
Ánh ngọc long lanh khép nửa hờ
Nghiêng trái thẹn thùng mân vạt lụa
Anh.. Anh.. Hỏi vậy để chi ạ!
Chỉ mấy lời thôi, lại quá nhiều
Bởi tình thắm đượm biết bao nhiêu
Nhưng tiềm ẩn kín trong sâu thẳm
Chút thoảng đong đưa ngọn lướt chiều
Dìu em ngồi xuống chùm mây bạc
Vuốt mái phất phơ giỡn nét hiền
Xúc cảm từng hồi theo nhịp đập
Vòng tay ôm chặt bóng thuyền quyên
Lâng lâng dào dạt hồn hai đứa
Gửi tặng cho nhau tiếng gọi mình
Cùng khắc trong tim lời hẹn ước
Trọn lòng ấp ủ một niềm tin
Hôn em ngây ngất giữa không gian..
Chẳng biết từ đâu gió giũ màn
Giấc mộng thôi rồi! Tan biến mất
Cả đời anh phải cánh lang thang..
26/7/2017
Nguyễn Thành Sáng