Trời ban em khuôn mặt thật là xinh Lại cân đối vóc hình vừa hấp dẫn Lời ngọt ngào muôn phần thêm rúng rính Quả tim vàng, ý định muốn quen thân!
Ngoài nết na, còn khéo lo sức khoẻ Cho khoảng dài tuổi trẻ được yên vui Để mai đây dòng trôi về cửa bể Hoà mênh mông tráng lệ ánh trùng khơi
Bởi vậy nên trước sự tình biến chuyển Ngày hôm nay gió quyện phả trên đường Khí ô nhiễm ngập tràn gây nguy hiểm Phải tùy cơ trùm miếng khẩu trang luôn
Em thật đúng, tạo cho mình đề kháng Giúp an lành năm tháng giữa vòng xoay Nhưng có nghĩ một ngày mang buồn chán Bởi trưa hè bảng lảng, gió rung cây!
Món hàng tốt trong chợ đời buổi sớm Bị cất vào cái lõm kín trong kia Lỡ cơ hội khách tìm về giá lớn Chiều ế rồi từ tốn… xổ chờ mua…
Mỗi gót chân, không gian đầy sức sống Vạn sắc hồng khoe bóng, ửng trời xanh Chim líu lo trên cành gieo trải mộng Bức tranh tình khuấy động ánh long lanh…
Hình ảnh đó đã tan vào mây khói Khiến hoài xưa, rười rượi mảnh hồn ai Niềm mơ mộng còn đây bao lứa tuổi Mà vườn xuân cản lối bước người đi!...
Ôi thế sự! Muôn đời như sóng vỗ Theo gió ngàn nhấp nhố gợn lăn tăn Từng lớp lớp, trùng điệp trải giăng ngang Rồi khoảnh khắc tan dần trong biển nước!
Giống như cây, chồi non đâm vươn vượt Chuyển dần xanh, đứng trước sáng vầng đông Tắm mưa nắng, đùa giỡn với phiêu bồng Cũng một chiều héo cong, vàng võ rụng…
Vừa ngẫm nghĩ, vừa nhìn ai kiếm sống Tấm thân tàn, chiếc bóng lũi chơ vơ Mau lẹ chân để bươi móc cái dơ Tìm trong đó cuộc cờ nơi cõi thế
Nỗi xúc cảm, xót xa trào ánh lệ Thương kiếp đời bất hạnh chỉ tối tăm Ai nhà cao, cửa rộng, mát khung xanh Còn đây kẻ lại hằng mong…đồ bỏ!
Từ bên kia tiếng gà kêu ò ó Vầng thái dương lấp ló tận xa xa Lang gát niềm trăn trở để phôi pha Quay trở gót, bay qua tìm chỗ nghỉ
Tán lá rộng đằng kia, nhanh trực chỉ Sương hãy còn đẫm lệ cả cành cây Phóng mình lên, nén lại chuyện trần ai Đánh một giấc thật say vào cảnh mộng…
Kìa! Nét ai sao như là giông giống Cái ảnh hình, cái bóng của tôi mơ Em xinh xinh, lui tới kiếm hay chờ Nay chợt thấy, ngẩn ngơ nhìn theo mãi!...
“Lang mơ thấy lại cảnh năm xưa phút giây đầu gặp vợ”
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (36)
Em vòng tới, vòng lui rồi quay lại
Hướng lộ ngoài, cứ chạy thẳng xa hơn
Lòng tôi như vương vấn lảy từng cơn
Nỗi luyến tiếc quấn tròn hồn lãng tử!
Từ con tim, cung đàn rung tiếng nhớ
Nỡ cam lòng đứng đó ngóng chim bay?
Để phải rồi đơn điệu cạn men say
Và kế tiếp lắt lay niềm vọng tưởng
Mây chợt đến, in bóng ngàn trên gợn
Thả ảnh dài khuất tận nẻo sông xanh
Cho lưu dấu vào sóng nước lăn tăn
Bức thuỷ mặc muôn phần gieo cảm xúc
Không ngần ngại, lên xe vừa kịp lúc
Rồi bon bon vài phút đến gần em
Chút hồi hộp, nhè nhẹ đập con tim
Có phải cô đi tìm ai ở đẳng?.....
Từ hôm đó cứ mỗi tà rụng nắng
Gần ngả ba lẳng lặng kẻ đợi chờ
Đường đá mòn ôm bóng đậu chơ vơ
Chứa trong đó vần thơ tình êm ả…
Chợt một chiều mưa sầu rơi tầm tả
Tôi âm thầm gửi trả lại thời gian
Bởi mây mờ phủ kín cả vầng trăng
Đành quay gót một lần thôi vĩnh biệt…
Ba năm sau, tình cờ ai giống hệt
Cánh hoa hồng rụng chết ở lòng tôi
Sao bây giờ lại gặp hỡi em ơi
Khi hồn mộng tả tơi vừa tỉnh giấc!...
“Hồn Lang trong chiêm bao đang
thổn thức nhớ kỷ niệm
buổi đầu với vợ”
Mình Ơi! Ngồi xuống gần bên
Để anh trìu mến, nói lên nỗi niềm
Tình em trong sáng êm đềm
Như vầng lóng lánh bên thềm tỏa soi
Xuân xưa năm tháng qua rồi
Thuở yêu nồng cháy mặn mòi trôi xuôi
Giờ đây nắng nhạt sau đồi
Chiều tà dần đến, bến đời khách thưa
Việc nhà bận rộn sớm trưa
Vui lòng an phận, nắng mưa bốn mùa
Đơn sơ, giản dị đủ vừa
Nhẹ nhàng, êm ả, gió lùa dưới trăng
Còn anh thơ thẩn năm canh
Cây trồng bỏ phế, kiểng cành buông lơi
Suốt ngày chỉ biết ầu ơi
Thức thao diệu vợi, xa xôi lững lờ…
Mình ơi! Đừng bận tâm mà
Hãy toàn ý thắm trải ra giọt lòng
Cho vần thơ đượm hương nồng
Cho tình lai láng trên dòng đưa xa
Mỗi ngày anh đọc ngân nga
Em đây dào dạt , đậm đà, ngất ngây
Được nghe, được tắm trăng đầy
Bấy nhiêu cũng đủ tim nầy cảm rung
Hồn anh vào cõi không trung
Loang ra suối bể, trải cùng gió mây
Thiết tha, cảm xúc tràn đầy
Dịu xoa thống khổ, đọa đày thế nhân
Xin anh đừng có băn khoăn!