Con âm thầm lặng lẽ với thời gian
Rèn dưỡng chí, muôn phần không mệt mỏi
Cuối hoàng hôn từng hồi dần ửng sáng
Ánh trăng vàng thấp thoáng trải ngàn soi!
Gia cảnh con cũng tươm tất mọi bề
Cháu Cha Mẹ đường về trên lối phẳng
Mới năm nào nằng nặng bước chân đi
Nay chẳng phải lo chi trời bỏng nắng
Thuở ngày xưa lòng Cha luôn kỳ vọng
Tương lai nầy con sống được nên danh
Mẹ cũng mong học hành con mau chóng
Sớm tượng hình ảnh bóng một vầng thanh
Đến xế chiều mới gặt hái được mơ
Cũng vừa lúc trăng mờ rơi đỉnh núi
Giờ âm gian thui thủi bóng chơ vơ
Mồ Cha Mẹ, hồn Ma con nghẹn nhớ!
Lạy Song Thân, hiển linh về chứng dám
Suốt đời con cố gắng để thành công
Chỉ tiếc bởi trên dòng ngàn u ám
Tận ráng tà vầng xám mới trôi xong
Nghĩa trang khuya đìu hiu, chìm lạnh lẽo
Từ trong tim gọi réo tiếng yêu thương
Nơi diệu vợi hồn hương Cha có hiểu
Tấc lòng con nặng trĩu giọt sương buồn…
Nhớ Cha Mẹ, nhớ thâm tình năm tháng
Biết tìm đâu vầng sáng của ngày xưa…
Ngọn âm phong nhẹ lùa trên mộ vắng
Ma tạ từ, lẳng lặng bước đong đưa!
Hồn xưa cũ lần đi chưa trở lại
Chốn băng giá thu hình trong vọng mãi
Bụi phong trần quằn quại nắng trưa hè!
Người cuốn chặt tâm tình vào quạnh quẽ
Dưới đêm buồn thao thức ngắm trăng sao
Mang tâm sự, mối sầu chôn hoang đảo
Lặng nỗi hờn, ôm ấp chuyện ngày xưa
Luôn nhung nhớ, trôi hồn về mộng thuở
Nhìn dòng đời, trăn trở chuỗi ngày mai
Cánh chim đơn nghèn nghẹn dưới tầng mây
Hận tan tác biến hồn thành tượng đá
Ai có hiểu một nỗi niềm tơi tả
Vạn cung sầu kéo lại, liệng xa xôi
Mảnh tàn hồn trầm lặng giọt sương rơi
Đêm cô tịch rã rời ôm tuyết giá
Nhìn giã dối, hận thù thành xa lạ
Trả cuộc đời, lui gót, lặn chìm sâu
Để không nghe, không thấy cả ngàn đau
Nỗi thống thiết, tang thương dòng thế sự…
Sa mạc hoang, ba mươi năm lữ thứ
Ngày hôm nay ánh cũ đã quay về
Giữa đêm sương ngửa cổ uống trăng thề
Nguyện với đá, tìm lại hồn kẻ sĩ
Tình đã vẹn, giờ đây ta lau lệ
Cánh chim trời đã định hướng về đâu
Kể từ đây trải bóng dưới ngàn sao
Thuyền lộng ánh trên dòng xuôi gợn sóng!
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (23)
Lang vừa đi, vừa mang nỗi nhớ
Bao vấn vương một thuở trần gian
Mắt hồn ửng ánh đôi hàng
Vợ con yêu dấu, ngập tràn niềm thương!...
Tạm gác lại đoạn trường vĩnh biệt
Mộ họ hàng thân thiết tìm thăm
Để mai khuất bóng vầng trăng
Tình người sau trước trọn phần thuỷ chung
Từng khối xám lạnh lùng, ảm đạm
Giữa khung mờ lặng vắng, âm u
Cánh ngàn sóng nước viễn du
Giờ đây một nấm, thiên thu phủ chìm
Gió thoang thoảng, lay tim, trào cảm
Ma thẫn thờ, thảm đạm, xót xa
Dương trần cho lắm bôn ba
Cũng ngày chiều đến, ráng tà rụng tây!
Ai còn nhớ chuỗi dài hình bóng?
Một con thuyền chuyển động dòng xanh
Bờ sông, bến mộng bao lần
Vào ra, đi đến, muôn phần thân quen
Ai còn nhớ trời đêm có kẻ
Cũng như ai, lặng lẽ ngắm sao
Cũng nghe gió thổi rì rào
Cũng vui, cũng nghẹn, cũng bao nỗi buồn…
Nay tất cả như chuông chùa đổ
Khúc âm vang trăn trở nỗi niềm
Phù du duỗi cánh chao nghiêng
Không gian, khoảnh khắc , nằm yên, rớt dòng!...